Chương 21: Đậu phỏng vấn
Đóm Hóa Lệnh
15/01/2021
Phù Dung cũng không nhớ rõ bản thân mình làm sao có thể vượt qua được buổi phỏng vấn đầy ngượng nghịu khi đó. Cô thật sự chỉ muốn bỏ chạy khỏi căn phòng có tên đàn ông biến thái, bệnh hoạn kia thôi. Thế nhưng dù sao người ta cũng là công ty lớn, cô đi phỏng vấn nên không thể sỗ sàng như vậy.
Phù Dung cứng ngắt đi đến ghế, ngồi đối diện với Mạc Tử Thâm và hai người còn lại. Ánh mắt anh ta vẫn đầy vẻ bỡn cợt như cũ.
“Giới thiệu về mình trước đi”, Người phụ nữ trung niên lên tiếng phá vỡ sự im lặng đầy kỳ quặc trong căn phòng này.
Phù Dung lấy lại bình tĩnh, cố gắng thể hiện năng lực bản thân mà trả lời câu hỏi của phía công ty. Trong suốt buổi phỏng vấn, Mạc Tử Thâm không nói một lời. Anh ta chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào ngực của Phù Dung. Shit. Đúng như vậy. Anh ta trong một buổi phỏng vấn lại có thể không chút e dè dám nhìn ngực cô. Phù Dung thật sự muốn cầm ly nước hất thẳng vào mặt hắn rồi đứng dậy bước đi ra khỏi phòng một cách thật là hào sảng. Nhưng Phù Dung không dám, cô chỉ là một con nhỏ sinh viên mới ra trường yếu đuối mà thôi. Còn anh ta đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn. Sức mạnh tiền tài, địa vị của cuộc sống Phù Dung coi như đã được nếm trải.
Phù Dung chịu đựng ánh nhìn dê xồm đó suốt ba mươi phút, sau khi buổi phỏng vấn kết thúc cô lập tức bỏ chạy lấy người. Cô thề không dám bước chân vào công ty DSM này một lần nào nữa. Mãi đến sau này Phù Dung mới nhận ra một điều, những lời thề thốt thời non dại đôi khi không thể nào thực hiện được.
Thế nhưng buổi phỏng vấn với tên đàn ông biến thái đó đã để lại sáng chấn tâm lý trong lòng của Phù Dung. Hậu quả là đến buổi phỏng vấn thứ hai cô lại không thể nào thể hiện tốt được, cô trả lời cực kỳ tệ và mắc sai lầm liên tục.
Sau khi bước ra khỏi công ty thứ hai, Phù Dung cảm thấy chắc chắn cô tạch cả hai công ty luôn rồi. Mọi cố gắng trong một tuần chuẩn bị kỹ lưỡng của cô đều đổ sông đổ bể hết. Phù Dung chán nản quăng luôn hồ sơ xin việc của mình vào trong thùng rác cạnh công ty. Sau đó lết bộ đến trạm xe bus mà chờ xe đi về. Đây có thể coi như là thất bại đầu đời của cô nhỉ? Cũng tại tên khốn kiếp, biến thái, bệnh hoạn Mạc Tử Thâm hết. Trên quãng đường đi từ công ty thứ hai về nhà, Phù Dung dành trọn thời gian để chửi rủa Mạc Tử Thâm. Cô hy vọng anh ta sẽ không có ngày nào được ăn cơm bằng chén sạch.
“Nhạc tiểu thư, cháu về rồi hả? Thế nào? Phỏng vấn tốt không cháu?”
Nghe tiếng có người về, bà Năm chạy từ trong bếp ra mà hào hứng chào đón Phù Dung. Đối diện với gương mặt đầy vẻ mong chờ của bà Năm, Phù Dung càng cảm thấy tệ hơn nữa.
“Cháu rớt rồi ạ. Cả hai công ty.”
Phù Dung chán nản đáp lời. Cô bỏ túi xách lên ghế, xắn tay áo, cột tóc cao lên rồi đi cùng với bà Năm vào bếp, phụ bà rửa chén.
“Rớt rồi? Sao biết kết quả nhanh vậy cháu?”, Bà Năm ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Cuộc sống mà”, Phù Dung lắc lắc đầu, thở dài thốt ra một câu đầy ngao ngán.
“Đứa trẻ này.”
Bà Năm lại tưởng Phù Dung đang đùa, vội đánh tay cô nàng một cái mà trách móc.
“Vậy mà cũng giỡn được. Cháu giỏi giang, chăm chỉ như vậy. Công ty nào mà không nhận chứ? Đừng có mà bi quan.”
Bà Năm cười vui vẻ rồi cũng quay đi làm việc khác. Phù Dung cũng cười theo, không nói gì nữa. Cô cảm thấy để bà Năm hiểu lầm như vậy thì cũng tốt. Dù sao thì cô cũng không tính bỏ cuộc, nghĩ ngơi một, hai hôm cô lại đi xin việc ở công ty khác thôi.
Phù Dung cứ thế mà tự vực dậy tinh thần của mình. Cô nghêu ngao hát trong lúc rửa chén. Bà Năm hôm nay cũng vui vẻ hơn mọi ngày. Trong căn phòng bếp ngập tràn sự ấm áp.
“Bà Năm. Có cơm chưa?”
Giọng nói rét lạnh của Từ Ngưng Viên vang lên xé toạc không gian vui tươi này.
“Cậu chủ. Cậu chủ về rồi ạ?”
Bà Năm bị giật mình, vội vàng chạy ra chào đón Từ Ngưng Viên. Phù Dung cũng quay người nhìn lại một lát Từ Ngưng Viên mặt lạnh đứng ngay cửa bếp. Trên người của anh ta đang mặc một chiếc áo ở nhà, không biết đã về từ lúc nào.
‘Người này cứ như oan hồn ấy. Đi đứng chả nghe tiếng động gì hết.’, Phù Dung thầm nghĩ.
Cô mặc kệ Từ Ngưng Viên mà cứ tiếp tục làm công việc của mình. Anh ta nói mấy câu với bà Năm sau đó lại bàn ăn ngồi. Bà Năm quay vào trong bếp, múc thức ăn sau đó bảo Phù Dung đem ra. Phù Dung lau khô tay, ngoan ngoãn tiếp nhận khay thức ăn mà đem ra cho Từ Ngưng Viên.
“Hừ. Ăn mặc đẹp nhỉ?”
Phù Dung đã cố làm lơ không muốn nói chuyện với Từ Ngưng Viên rồi. Thế nhưng anh ta lúc nào cũng là người gây sự trước. Phù Dung liếc nhìn bộ đồ chuẩn công sở trên người mình, có chút chột dạ.
“Ờ. Hết đồ mặc. Mặc đại.” Phù Dung bịa đại một lý do rồi thờ ơ trả lời.
“Vậy sao?”
Từ Ngưng Viên cười khẩy, hỏi lại. Phù Dung im lặng không đáp, cô coi như không nghe thấy anh ta đang hỏi là được.
Một ngày mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thân thể qua đi. Phù Dung chui vào trong cái ổ nhỏ của mình thì cũng đã xấp xỉ một giờ khuya. Cô vừa nằm xuống giường thì những gì diễn ra ban ngày lại hiện về. Ánh mắt như muốn nuốt cô vào bụng của Mạc Tử Thâm lại khiến Phù Dung rùng mình một cái. Vì vậy tối ngày hôm đó Phù Dung đi ngủ trong đống câu từ chửi thầm về Mạc Tử Thâm.
Sáng ngày hôm sau Phù Dung ngủ thẳng giấc đến khi tỉnh dậy. Một đêm không mộng mị, đến sáng cũng không bị Từ Ngưng Viên lôi đầu dậy. Hôm nay quả thật là một ngày hiếm thấy. Phù Dung duỗi người, lắc lắc cổ và vai. Cô với lấy chiếc điện thoại để xem có tin tức gì không. Hai thông báo email hiện lên. Phù Dung đi dép lên vào trong nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa xem email. Thế nhưng vừa đọc xong cái email đầu tiên thì Phù Dung đã làm rơi hẳn cái bàn chải đánh răng xuống bồn rửa mặt. Phù Dung không tin nổi vào mắt mình. Cô vội vàng đọc tiếp email thứ hai.
“Aaaaa.”
Một tiếng hét thánh thót vang lên khắp cả căn biệt thự rộng lớn của Từ Ngưng Viên, chọc thủng một sự ngăn cách của các bức tường.
“Nhạc tiểu thư, cháu xảy ra chuyện gì hả?”
Bà Năm nghe tiếng hét của Phù Dung liền vội vàng chạy đến đập cửa phòng cô mà hỏi. Cánh cửa mở ra, một cô bé trong bộ đồ ngủ nhào ra ôm lấy người bà. Tiếng nói vui vẻ vang lên bên tai bà.
“Bà Năm ơi, cháu đậu phỏng vấn rồi. Đậu cả hai công ty cơ. Ha ha. Cháu có phải đang mơ không?”
Phù Dung vui vẻ mà ôm lấy bà Năm mà nhảy loạn lên. Bà Năm chưa hiểu rõ chuyện gì lắm, nhưng thấy Phù Dung vui như vậy mà cũng vui vẻ mà nhún nhảy theo cô.
“Hừ. La hét cái gì ồn ào vậy?”
Giọng nói ngái ngủ đầy bực tức của Từ Ngưng Viên vang lên, nụ cười trên miệng của Phù Dung cứng lại. Cô nhìn qua vai của bà Năm, thấy hình dáng người đàn ông xấu xa đang đứng cách khoảng năm bước chân mà nhíu mày nhìn cô.
“Anh chưa đi làm à?”
Phù Dung bất ngờ mà thốt ra câu hỏi. Hôm nay cô dậy muộn nên cứ tưởng anh ta đã đi làm rồi chứ? Nhìn bộ dáng Từ Ngưng Viên trong chiếc áo ngủ dài, Phù Dung liền cảm thấy câu hỏi của cô dư thừa rồi.
“Hừ. Đậu phỏng vấn cơ á?”
Từ Ngưng Viên đương nhiên khinh thường không trả lời câu hỏi ngu ngốc của Phù Dung. Anh ta nhếch môi, hỏi lại một câu khác. Câu hỏi này càng khiến sự bất an trong lòng Phù Dung dâng cao hơn.
Phù Dung cứng ngắt đi đến ghế, ngồi đối diện với Mạc Tử Thâm và hai người còn lại. Ánh mắt anh ta vẫn đầy vẻ bỡn cợt như cũ.
“Giới thiệu về mình trước đi”, Người phụ nữ trung niên lên tiếng phá vỡ sự im lặng đầy kỳ quặc trong căn phòng này.
Phù Dung lấy lại bình tĩnh, cố gắng thể hiện năng lực bản thân mà trả lời câu hỏi của phía công ty. Trong suốt buổi phỏng vấn, Mạc Tử Thâm không nói một lời. Anh ta chỉ ngồi đó và nhìn chằm chằm vào ngực của Phù Dung. Shit. Đúng như vậy. Anh ta trong một buổi phỏng vấn lại có thể không chút e dè dám nhìn ngực cô. Phù Dung thật sự muốn cầm ly nước hất thẳng vào mặt hắn rồi đứng dậy bước đi ra khỏi phòng một cách thật là hào sảng. Nhưng Phù Dung không dám, cô chỉ là một con nhỏ sinh viên mới ra trường yếu đuối mà thôi. Còn anh ta đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn. Sức mạnh tiền tài, địa vị của cuộc sống Phù Dung coi như đã được nếm trải.
Phù Dung chịu đựng ánh nhìn dê xồm đó suốt ba mươi phút, sau khi buổi phỏng vấn kết thúc cô lập tức bỏ chạy lấy người. Cô thề không dám bước chân vào công ty DSM này một lần nào nữa. Mãi đến sau này Phù Dung mới nhận ra một điều, những lời thề thốt thời non dại đôi khi không thể nào thực hiện được.
Thế nhưng buổi phỏng vấn với tên đàn ông biến thái đó đã để lại sáng chấn tâm lý trong lòng của Phù Dung. Hậu quả là đến buổi phỏng vấn thứ hai cô lại không thể nào thể hiện tốt được, cô trả lời cực kỳ tệ và mắc sai lầm liên tục.
Sau khi bước ra khỏi công ty thứ hai, Phù Dung cảm thấy chắc chắn cô tạch cả hai công ty luôn rồi. Mọi cố gắng trong một tuần chuẩn bị kỹ lưỡng của cô đều đổ sông đổ bể hết. Phù Dung chán nản quăng luôn hồ sơ xin việc của mình vào trong thùng rác cạnh công ty. Sau đó lết bộ đến trạm xe bus mà chờ xe đi về. Đây có thể coi như là thất bại đầu đời của cô nhỉ? Cũng tại tên khốn kiếp, biến thái, bệnh hoạn Mạc Tử Thâm hết. Trên quãng đường đi từ công ty thứ hai về nhà, Phù Dung dành trọn thời gian để chửi rủa Mạc Tử Thâm. Cô hy vọng anh ta sẽ không có ngày nào được ăn cơm bằng chén sạch.
“Nhạc tiểu thư, cháu về rồi hả? Thế nào? Phỏng vấn tốt không cháu?”
Nghe tiếng có người về, bà Năm chạy từ trong bếp ra mà hào hứng chào đón Phù Dung. Đối diện với gương mặt đầy vẻ mong chờ của bà Năm, Phù Dung càng cảm thấy tệ hơn nữa.
“Cháu rớt rồi ạ. Cả hai công ty.”
Phù Dung chán nản đáp lời. Cô bỏ túi xách lên ghế, xắn tay áo, cột tóc cao lên rồi đi cùng với bà Năm vào bếp, phụ bà rửa chén.
“Rớt rồi? Sao biết kết quả nhanh vậy cháu?”, Bà Năm ngạc nhiên mà hỏi lại.
“Cuộc sống mà”, Phù Dung lắc lắc đầu, thở dài thốt ra một câu đầy ngao ngán.
“Đứa trẻ này.”
Bà Năm lại tưởng Phù Dung đang đùa, vội đánh tay cô nàng một cái mà trách móc.
“Vậy mà cũng giỡn được. Cháu giỏi giang, chăm chỉ như vậy. Công ty nào mà không nhận chứ? Đừng có mà bi quan.”
Bà Năm cười vui vẻ rồi cũng quay đi làm việc khác. Phù Dung cũng cười theo, không nói gì nữa. Cô cảm thấy để bà Năm hiểu lầm như vậy thì cũng tốt. Dù sao thì cô cũng không tính bỏ cuộc, nghĩ ngơi một, hai hôm cô lại đi xin việc ở công ty khác thôi.
Phù Dung cứ thế mà tự vực dậy tinh thần của mình. Cô nghêu ngao hát trong lúc rửa chén. Bà Năm hôm nay cũng vui vẻ hơn mọi ngày. Trong căn phòng bếp ngập tràn sự ấm áp.
“Bà Năm. Có cơm chưa?”
Giọng nói rét lạnh của Từ Ngưng Viên vang lên xé toạc không gian vui tươi này.
“Cậu chủ. Cậu chủ về rồi ạ?”
Bà Năm bị giật mình, vội vàng chạy ra chào đón Từ Ngưng Viên. Phù Dung cũng quay người nhìn lại một lát Từ Ngưng Viên mặt lạnh đứng ngay cửa bếp. Trên người của anh ta đang mặc một chiếc áo ở nhà, không biết đã về từ lúc nào.
‘Người này cứ như oan hồn ấy. Đi đứng chả nghe tiếng động gì hết.’, Phù Dung thầm nghĩ.
Cô mặc kệ Từ Ngưng Viên mà cứ tiếp tục làm công việc của mình. Anh ta nói mấy câu với bà Năm sau đó lại bàn ăn ngồi. Bà Năm quay vào trong bếp, múc thức ăn sau đó bảo Phù Dung đem ra. Phù Dung lau khô tay, ngoan ngoãn tiếp nhận khay thức ăn mà đem ra cho Từ Ngưng Viên.
“Hừ. Ăn mặc đẹp nhỉ?”
Phù Dung đã cố làm lơ không muốn nói chuyện với Từ Ngưng Viên rồi. Thế nhưng anh ta lúc nào cũng là người gây sự trước. Phù Dung liếc nhìn bộ đồ chuẩn công sở trên người mình, có chút chột dạ.
“Ờ. Hết đồ mặc. Mặc đại.” Phù Dung bịa đại một lý do rồi thờ ơ trả lời.
“Vậy sao?”
Từ Ngưng Viên cười khẩy, hỏi lại. Phù Dung im lặng không đáp, cô coi như không nghe thấy anh ta đang hỏi là được.
Một ngày mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thân thể qua đi. Phù Dung chui vào trong cái ổ nhỏ của mình thì cũng đã xấp xỉ một giờ khuya. Cô vừa nằm xuống giường thì những gì diễn ra ban ngày lại hiện về. Ánh mắt như muốn nuốt cô vào bụng của Mạc Tử Thâm lại khiến Phù Dung rùng mình một cái. Vì vậy tối ngày hôm đó Phù Dung đi ngủ trong đống câu từ chửi thầm về Mạc Tử Thâm.
Sáng ngày hôm sau Phù Dung ngủ thẳng giấc đến khi tỉnh dậy. Một đêm không mộng mị, đến sáng cũng không bị Từ Ngưng Viên lôi đầu dậy. Hôm nay quả thật là một ngày hiếm thấy. Phù Dung duỗi người, lắc lắc cổ và vai. Cô với lấy chiếc điện thoại để xem có tin tức gì không. Hai thông báo email hiện lên. Phù Dung đi dép lên vào trong nhà vệ sinh, vừa đánh răng vừa xem email. Thế nhưng vừa đọc xong cái email đầu tiên thì Phù Dung đã làm rơi hẳn cái bàn chải đánh răng xuống bồn rửa mặt. Phù Dung không tin nổi vào mắt mình. Cô vội vàng đọc tiếp email thứ hai.
“Aaaaa.”
Một tiếng hét thánh thót vang lên khắp cả căn biệt thự rộng lớn của Từ Ngưng Viên, chọc thủng một sự ngăn cách của các bức tường.
“Nhạc tiểu thư, cháu xảy ra chuyện gì hả?”
Bà Năm nghe tiếng hét của Phù Dung liền vội vàng chạy đến đập cửa phòng cô mà hỏi. Cánh cửa mở ra, một cô bé trong bộ đồ ngủ nhào ra ôm lấy người bà. Tiếng nói vui vẻ vang lên bên tai bà.
“Bà Năm ơi, cháu đậu phỏng vấn rồi. Đậu cả hai công ty cơ. Ha ha. Cháu có phải đang mơ không?”
Phù Dung vui vẻ mà ôm lấy bà Năm mà nhảy loạn lên. Bà Năm chưa hiểu rõ chuyện gì lắm, nhưng thấy Phù Dung vui như vậy mà cũng vui vẻ mà nhún nhảy theo cô.
“Hừ. La hét cái gì ồn ào vậy?”
Giọng nói ngái ngủ đầy bực tức của Từ Ngưng Viên vang lên, nụ cười trên miệng của Phù Dung cứng lại. Cô nhìn qua vai của bà Năm, thấy hình dáng người đàn ông xấu xa đang đứng cách khoảng năm bước chân mà nhíu mày nhìn cô.
“Anh chưa đi làm à?”
Phù Dung bất ngờ mà thốt ra câu hỏi. Hôm nay cô dậy muộn nên cứ tưởng anh ta đã đi làm rồi chứ? Nhìn bộ dáng Từ Ngưng Viên trong chiếc áo ngủ dài, Phù Dung liền cảm thấy câu hỏi của cô dư thừa rồi.
“Hừ. Đậu phỏng vấn cơ á?”
Từ Ngưng Viên đương nhiên khinh thường không trả lời câu hỏi ngu ngốc của Phù Dung. Anh ta nhếch môi, hỏi lại một câu khác. Câu hỏi này càng khiến sự bất an trong lòng Phù Dung dâng cao hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.