Chương 8: Người thực vật
Đóm Hóa Lệnh
15/01/2021
“Người thực vật? Cô vừa nói với tôi là mẹ tôi trở thành người thực vật ư?”
Phù Dung bỗng dưng trở nên kích động, cô nhào lên níu lấy cánh tay của người y tá mà hỏi lại.
Người y tá thấy Phù Dung bỗng dưng thấy đổi thái độ như vậy thì có chút sợ hãi. Bàn tay cô gái này nóng đến kinh người.
“Cô đang sốt rồi?” Người y tá nhíu mày nhìn Phù Dung mà nói.
“Trả lời câu hỏi của tôi.”, Phù Dung không nghe được câu trả lời mà mình muốn thì liền hỏi lớn một lần nữa, bàn tay nắm chặt hơn:
“Chị vừa nói với tôi là mẹ tôi đã trở thành người thực vật, có thể không tỉnh lại được nữa đúng không?”
“Cô bình tĩnh đi. Chuyện gì thì từ từ hãy nói.”
Cô y tá thấy Phù Dung đang bắt đầu có xu hướng không giữ nổi bình tĩnh thì lập tức liếc nhìn ra hiệu cho người bảo vệ gần đó tiến đến giữ người Phù Dung lại.
“Buông ra. Thả tôi ra. Mấy người gạt tôi. Toàn bộ các người đều đang lừa gạt tôi. Không thể nào mẹ tôi lại trở thành như thế được.”
Phù Dung bị người bảo vệ của bệnh viện lôi kéo thì liền vùng vẫy không chịu nghe theo, bàn tay cứ bấu chặt vào bàn lễ tân mà hét lớn. Cô không thể nào tin nổi chuyện này là sự thật. Bọn họ lừa cô. Mẹ của cô không thể nào tự dưng đang khỏe mạnh lại trở thành người thực vật như thế. Nếu… nếu như đến cả mẹ cũng rời xa cô thì cô biết phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Phù Dung cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Mọi thứ ngày hôm nay cứ dồn dập xảy ra khiến Phù Dung không thể nào chống chọi nổi. Cô điên cuồng mà la hét, đấm đá lung tung để phát tiết những uất ức trong lòng. Từ lúc sáng sợ hãi khi thấy mẹ đột nhiên nằm bất động, đến nỗi bàng hoàng khi đối mặt Nhạc Thanh Dao, chịu đựng sự giày vò của Từ Ngưng Viên. Tất cả, tất cả như bùng phát vào lúc này. Phù Dung như con diều đứt dây, hoang mang không biết phải bay đi đâu, trôi về đâu.
Hai, ba người bảo vệ hợp sức ấn chặt Phù Dung xuống nền gạch, áp chế cô. Phù Dung dù sao cũng là sức con gái, làm sao có thể đấu lại bọn họ chứ? Tay của Phù Dung bị bẻ ngược ra đằng sau, cả người bị sức nặng đè lên, đau đớn khắp cả người. Phù Dung cuối cùng cũng không thể động đậy được gì nữa, cô nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt vô hồn. Những người khác trong bệnh viện bị tiếng ồn thu hút, kéo lại xung quanh nhìn, xì xào, chỉ trỏ về hướng của Phù Dung.
Người y tá ban nãy thấy Phù Dung đã chịu yên lặng hơn chút, thấy Phù Dung đáng thương liền lại gần mà khuyên nhủ.
“Cô gái, đừng bi quan như vậy. Hiện tại y học rất phát triển, trường hợp của mẹ em vẫn không phải là hết hy vọng. Ít nhất là bà vẫn còn có phản ứng nhỏ với âm thanh. Em cứ ở bên bà bầu bạn, nói chuyện với bà chị tin bà sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”
Ánh mắt của Phù Dung vẫn nhìn mãi về khoảng không trước mặt, không động đậy. Cô y tá cảm thấy bất lực không rõ là Phù Dung có nghe vào lời cô vừa nói hay không. Thời gian cứ thế trôi qua, những người bảo vệ nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt. Họ nghĩ nên đem Phù Dung ra khỏi bệnh viện trước, cứ để cô quấy rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.
“Tôi xin lỗi.”
Đúng lúc bọn họ quyết định thì giọng nói của Phù Dung lại vang lên. Ánh mắt bắt đầu lấy lại tiêu điểm.
“Tôi xin lỗi vì đã mất bình tĩnh và gây rối.”
“Được rồi. Chị hiểu tâm trạng của em. Thế nhưng cứ la lối như vậy không phải là cách hay đâu. Đối với cả em và cả mẹ của em nữa.”
Người y tá thấy Phù Dung lên tiếng, biết cô đã dần bình tĩnh lại liền dịu dàng khuyên nhủ.
“Dạ.”
Phù Dung gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô y tá lập tức nhìn bảo vệ, bảo họ thả Phù Dung ra.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến các bác và chị ạ.”
Phù Dung được buông ra, chống tay đứng dậy. Cô cúi đầu thật thấp trước cô y tá ban nãy và mấy người bảo vệ. Sau đó quay lưng đi về phía phòng bệnh của bà Dung Hoa.
“Haizz. Tội nghiệp thật. Bệnh nặng đến như vậy mà còn phải nghe tin này.”
Cô y tá nhìn theo bóng dáng liêu xiêu bước đi của Phù Dung mà thầm buông lời cảm thán. Cô lắc lắc đầu rồi lại trở về vị trí làm việc của mình, mọi người xung quanh cũng đã giải tán, ai làm việc người nấy.
Phù Dung đi đến phòng bệnh của bà Dung Hoa, vương tay mở cửa, bước vào, rồi đóng cửa thật nhẹ. Động tác của cô cẩn thận từng chút như sợ người trên giường bệnh thức giấc.
Bà Dung Hoa đang nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Phù Dung cười nhẹ, nhấc một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Phù Dung nhớ lại những gì mà chị y tá đã nói, mẹ cô vẫn còn có phản ứng với âm thanh, khuyên cô nên nói chuyện với mẹ nhiều hơn.
“Mẹ. Mẹ có nghe thấy lời con nói không?”
Phù Dung nắm lấy tay của bà Dung Hoa, mở miệng nói chuyện với bà. Hơi ấm từ tay của mẹ truyền sang khiến cho Phù Dung cảm thấy bớt lạnh đi đôi chút.
“Con xin lỗi vì khi nãy đã không thể ở bên cạnh mẹ. Mãi tới lúc này con mới có thể đến thăm mẹ được. Là con bất hiếu. Mẹ đừng giận con nhé?”
Phù Dung nói tới đây thì nghẹn lại, hốc mắt nóng rát lên, cô cắn môi dừng một lúc rồi lại nói tiếp.
“Mẹ đừng giận con được không? Đừng ngủ nữa. Dậy nói chuyện với con đi.”
“Mẹ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Con gặp được một người giống con cực kỳ, chị ta nói chị ấy là chị song sinh của con. Mẹ nói xem chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ? Từ nãy con cứ nghĩ lúc gặp lại mẹ sẽ hỏi mẹ về vấn đề này, thế nhưng không ngờ mẹ lại giận con. Ngủ mãi.”
Phù Dung khẽ cười, vuốt vuốt trên bàn tay sần sùi, gầy guộc của bà Dung Hoa.
“Còn một chuyện nữa con chưa kể với mẹ. Một chuyện rất là hoang đường luôn ý. Hôm nay con vừa làm đám cưới xong, một đám cưới cực kỳ lạnh lẽo. Con có thêm một người chồng xa lạ. Mẹ nói xem, con hư như vậy có đáng đánh không mẹ? Mẹ dậy đánh con nhé?”
Trong căn phòng nhỏ, giọng nói khàn khàn của Phù Dung cứ thế mà vang lên. Cô cứ ngồi nói lẩm bẩm một mình, nói mãi nhưng vẫn không có tiếng trả lời nào cả. Đầu của Phù Dung càng ngày càng trở nên nặng trịch, đến cuối cùng thì Phù Dung cũng không thể nói được nữa. Cô gục đầu xuống bên cạnh tay của bà Dung Hoa, vùi mặt vào bàn tay của bà.
“Mẹ ơi. Con mệt quá.”
Một lúc lâu sau Phù Dung khẽ nói một tiếng cực nhỏ. Nhỏ đến mức chính bản thân Phù Dung cũng không nghe rõ được. Cô cũng không phân biệt nổi là mình có nói ra miệng câu nói đó không, hay chỉ là suy nghĩ trong đầu cô. Phù Dung cứ gục đầu trên giường bệnh của bà Dung Hoa như vậy, ý thức từ từ tan rã. Cô chìm dần vào giấc ngủ.
Phù Dung nằm mơ. Trong giấc mơ đó cô thấy lại những hình ảnh lúc hai mẹ con cô vẫn còn vui vẻ với nhau. Bà Dung Hoa sẽ nấu cho Phù Dung những món ăn cô thích, ngồi chờ cô về nhà mà hỏi han cô hôm nay trên trường có gì vui.
Phù Dung cũng nhớ rằng trong những năm tháng sống cùng nhau đó. Dù cho hoàn cảnh có khó khăn đến cỡ nào, câu nói mà cô nghe được nhiều nhất từ miệng của mẹ cô là:
“Phù Dung. Sống trên đời nhất định phải mạnh mẽ. Chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới giúp được chính mình mà thôi.”
Phù Dung bỗng dưng trở nên kích động, cô nhào lên níu lấy cánh tay của người y tá mà hỏi lại.
Người y tá thấy Phù Dung bỗng dưng thấy đổi thái độ như vậy thì có chút sợ hãi. Bàn tay cô gái này nóng đến kinh người.
“Cô đang sốt rồi?” Người y tá nhíu mày nhìn Phù Dung mà nói.
“Trả lời câu hỏi của tôi.”, Phù Dung không nghe được câu trả lời mà mình muốn thì liền hỏi lớn một lần nữa, bàn tay nắm chặt hơn:
“Chị vừa nói với tôi là mẹ tôi đã trở thành người thực vật, có thể không tỉnh lại được nữa đúng không?”
“Cô bình tĩnh đi. Chuyện gì thì từ từ hãy nói.”
Cô y tá thấy Phù Dung đang bắt đầu có xu hướng không giữ nổi bình tĩnh thì lập tức liếc nhìn ra hiệu cho người bảo vệ gần đó tiến đến giữ người Phù Dung lại.
“Buông ra. Thả tôi ra. Mấy người gạt tôi. Toàn bộ các người đều đang lừa gạt tôi. Không thể nào mẹ tôi lại trở thành như thế được.”
Phù Dung bị người bảo vệ của bệnh viện lôi kéo thì liền vùng vẫy không chịu nghe theo, bàn tay cứ bấu chặt vào bàn lễ tân mà hét lớn. Cô không thể nào tin nổi chuyện này là sự thật. Bọn họ lừa cô. Mẹ của cô không thể nào tự dưng đang khỏe mạnh lại trở thành người thực vật như thế. Nếu… nếu như đến cả mẹ cũng rời xa cô thì cô biết phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Phù Dung cảm thấy cực kỳ hoảng sợ. Mọi thứ ngày hôm nay cứ dồn dập xảy ra khiến Phù Dung không thể nào chống chọi nổi. Cô điên cuồng mà la hét, đấm đá lung tung để phát tiết những uất ức trong lòng. Từ lúc sáng sợ hãi khi thấy mẹ đột nhiên nằm bất động, đến nỗi bàng hoàng khi đối mặt Nhạc Thanh Dao, chịu đựng sự giày vò của Từ Ngưng Viên. Tất cả, tất cả như bùng phát vào lúc này. Phù Dung như con diều đứt dây, hoang mang không biết phải bay đi đâu, trôi về đâu.
Hai, ba người bảo vệ hợp sức ấn chặt Phù Dung xuống nền gạch, áp chế cô. Phù Dung dù sao cũng là sức con gái, làm sao có thể đấu lại bọn họ chứ? Tay của Phù Dung bị bẻ ngược ra đằng sau, cả người bị sức nặng đè lên, đau đớn khắp cả người. Phù Dung cuối cùng cũng không thể động đậy được gì nữa, cô nằm trên nền đất lạnh, ánh mắt vô hồn. Những người khác trong bệnh viện bị tiếng ồn thu hút, kéo lại xung quanh nhìn, xì xào, chỉ trỏ về hướng của Phù Dung.
Người y tá ban nãy thấy Phù Dung đã chịu yên lặng hơn chút, thấy Phù Dung đáng thương liền lại gần mà khuyên nhủ.
“Cô gái, đừng bi quan như vậy. Hiện tại y học rất phát triển, trường hợp của mẹ em vẫn không phải là hết hy vọng. Ít nhất là bà vẫn còn có phản ứng nhỏ với âm thanh. Em cứ ở bên bà bầu bạn, nói chuyện với bà chị tin bà sẽ mau chóng tỉnh lại thôi.”
Ánh mắt của Phù Dung vẫn nhìn mãi về khoảng không trước mặt, không động đậy. Cô y tá cảm thấy bất lực không rõ là Phù Dung có nghe vào lời cô vừa nói hay không. Thời gian cứ thế trôi qua, những người bảo vệ nhìn nhau trao đổi bằng ánh mắt. Họ nghĩ nên đem Phù Dung ra khỏi bệnh viện trước, cứ để cô quấy rối ở đây sẽ ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác.
“Tôi xin lỗi.”
Đúng lúc bọn họ quyết định thì giọng nói của Phù Dung lại vang lên. Ánh mắt bắt đầu lấy lại tiêu điểm.
“Tôi xin lỗi vì đã mất bình tĩnh và gây rối.”
“Được rồi. Chị hiểu tâm trạng của em. Thế nhưng cứ la lối như vậy không phải là cách hay đâu. Đối với cả em và cả mẹ của em nữa.”
Người y tá thấy Phù Dung lên tiếng, biết cô đã dần bình tĩnh lại liền dịu dàng khuyên nhủ.
“Dạ.”
Phù Dung gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô y tá lập tức nhìn bảo vệ, bảo họ thả Phù Dung ra.
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền đến các bác và chị ạ.”
Phù Dung được buông ra, chống tay đứng dậy. Cô cúi đầu thật thấp trước cô y tá ban nãy và mấy người bảo vệ. Sau đó quay lưng đi về phía phòng bệnh của bà Dung Hoa.
“Haizz. Tội nghiệp thật. Bệnh nặng đến như vậy mà còn phải nghe tin này.”
Cô y tá nhìn theo bóng dáng liêu xiêu bước đi của Phù Dung mà thầm buông lời cảm thán. Cô lắc lắc đầu rồi lại trở về vị trí làm việc của mình, mọi người xung quanh cũng đã giải tán, ai làm việc người nấy.
Phù Dung đi đến phòng bệnh của bà Dung Hoa, vương tay mở cửa, bước vào, rồi đóng cửa thật nhẹ. Động tác của cô cẩn thận từng chút như sợ người trên giường bệnh thức giấc.
Bà Dung Hoa đang nằm trên giường bệnh, hơi thở đều đều như đang ngủ say. Phù Dung cười nhẹ, nhấc một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên cạnh giường. Phù Dung nhớ lại những gì mà chị y tá đã nói, mẹ cô vẫn còn có phản ứng với âm thanh, khuyên cô nên nói chuyện với mẹ nhiều hơn.
“Mẹ. Mẹ có nghe thấy lời con nói không?”
Phù Dung nắm lấy tay của bà Dung Hoa, mở miệng nói chuyện với bà. Hơi ấm từ tay của mẹ truyền sang khiến cho Phù Dung cảm thấy bớt lạnh đi đôi chút.
“Con xin lỗi vì khi nãy đã không thể ở bên cạnh mẹ. Mãi tới lúc này con mới có thể đến thăm mẹ được. Là con bất hiếu. Mẹ đừng giận con nhé?”
Phù Dung nói tới đây thì nghẹn lại, hốc mắt nóng rát lên, cô cắn môi dừng một lúc rồi lại nói tiếp.
“Mẹ đừng giận con được không? Đừng ngủ nữa. Dậy nói chuyện với con đi.”
“Mẹ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Con gặp được một người giống con cực kỳ, chị ta nói chị ấy là chị song sinh của con. Mẹ nói xem chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ? Từ nãy con cứ nghĩ lúc gặp lại mẹ sẽ hỏi mẹ về vấn đề này, thế nhưng không ngờ mẹ lại giận con. Ngủ mãi.”
Phù Dung khẽ cười, vuốt vuốt trên bàn tay sần sùi, gầy guộc của bà Dung Hoa.
“Còn một chuyện nữa con chưa kể với mẹ. Một chuyện rất là hoang đường luôn ý. Hôm nay con vừa làm đám cưới xong, một đám cưới cực kỳ lạnh lẽo. Con có thêm một người chồng xa lạ. Mẹ nói xem, con hư như vậy có đáng đánh không mẹ? Mẹ dậy đánh con nhé?”
Trong căn phòng nhỏ, giọng nói khàn khàn của Phù Dung cứ thế mà vang lên. Cô cứ ngồi nói lẩm bẩm một mình, nói mãi nhưng vẫn không có tiếng trả lời nào cả. Đầu của Phù Dung càng ngày càng trở nên nặng trịch, đến cuối cùng thì Phù Dung cũng không thể nói được nữa. Cô gục đầu xuống bên cạnh tay của bà Dung Hoa, vùi mặt vào bàn tay của bà.
“Mẹ ơi. Con mệt quá.”
Một lúc lâu sau Phù Dung khẽ nói một tiếng cực nhỏ. Nhỏ đến mức chính bản thân Phù Dung cũng không nghe rõ được. Cô cũng không phân biệt nổi là mình có nói ra miệng câu nói đó không, hay chỉ là suy nghĩ trong đầu cô. Phù Dung cứ gục đầu trên giường bệnh của bà Dung Hoa như vậy, ý thức từ từ tan rã. Cô chìm dần vào giấc ngủ.
Phù Dung nằm mơ. Trong giấc mơ đó cô thấy lại những hình ảnh lúc hai mẹ con cô vẫn còn vui vẻ với nhau. Bà Dung Hoa sẽ nấu cho Phù Dung những món ăn cô thích, ngồi chờ cô về nhà mà hỏi han cô hôm nay trên trường có gì vui.
Phù Dung cũng nhớ rằng trong những năm tháng sống cùng nhau đó. Dù cho hoàn cảnh có khó khăn đến cỡ nào, câu nói mà cô nghe được nhiều nhất từ miệng của mẹ cô là:
“Phù Dung. Sống trên đời nhất định phải mạnh mẽ. Chỉ có bản thân mạnh mẽ thì mới giúp được chính mình mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.