Chương 87: Sợ hãi
Ngạn Thiến
10/01/2014
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ.” Nha đầu ngốc thấy nàng liền cao hứng chạy đến, túm lấy quần áo của nàng.
“Ngoan, tỷ tỷ sau này sẽ đến xem ngươi.” Vân Phi Tuyết dỗ nàng ta.
“Vương phi, cửa đã mở rồi, người lại không mang theo thị vệ, lỡ như nàng ta muốn đả thương người thì làm sao bây giờ?” Mama lo lắng hỏi.
“Không sợ, mấy ngày nay ta đã quen thuộc với nàng ta rồi, nàng ta sẽ không thương tổn ta đâu.” Vân Phi Tuyết thực tế đang muốn nói cho Mạnh Đình Dĩnh nghe, ý là nàng ta không cần giả điên nữa, có thể cư xử chừng mực.
“Vậy là tốt rồi, vậy mời Vương phi.” Mama mở rộng cửa.
“Đến đây, ngoan, tỷ tỷ mang ngươi đi ăn.” Vân Phi Tuyết nháy nháy mắt về phía nàng ta, vươn tay ra.
“Được ăn ngon, được ăn ngon.” Mạnh Đình Dĩnh đương nhiên nghe hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng, điên dại chạy đến, bắt lấy tay của nàng.
“Thật là kỳ quái.” Mama đứng ở một bên kinh ngạc nói, vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ta không có tấn công người khác.
“Mama, ta mang nàng đi, sau này ta sẽ đến xem nha đầu ngốc.” Vân Phi Tuyết kéo tay bà ta nói.
“Vương phi đi thong thả.” Mama đương nhiên là cầu còn không được, dù sao nàng mỗi lần đến đều có chuẩn bị cho bà ta, càng ngày càng quý giá hơn
Vừa ra khỏi tầm mắt của mama, Mạnh Đình Dĩnh lập tức kéo tay nàng kích động nói:“Phi Tuyết, có phải VƯơng gia thả ta đi rồi không?”
“Thực xin lỗi, Dĩnh nhi, ta muốn cho ngươi ra khỏi phủ, nhưng hắn không chịu thả ngươi đi, bất quá, về sau, ngươi sẽ đi theo bên cạnh ta, lại còn không phải giả điên nữa rồi.” Vân Phi Tuyết nhìn nàng ta xin lỗi.
“Phi Tuyết, ta phải cảm ơn ngươi, tuy rằng không thể rời khỏi Vương phủ, nhưng tối thiểu ta có thể trải qua những ngày giống người rồi.” Mạnh Đình Dĩnh cảm động giữ chặt tay nàng, tuy rằng không thể rời đi làm cho nàng ta có chút thất vọng.
“Ân, về sau chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, bất quá, ngươi có thể theo ta ra phủ, đi gặp tình lang.” Vân Phi Tuyết đột nhiên nghĩ đến nói, nàng có thể tạo cơ hội cho bọn họ hẹn hò.
“Thật vậy sao?” Nghĩ đến có thể nhìn thấy Cổ Thần, trong mắt nàng ta hiện lên hào quang, hai tay kích động run run.
“Đương nhiên là thật, bất quá, hiện tại mang ngươi đi rửa mặt chải đầu trước đã, đi thôi.” Vân Phi Tuyết lại kéo nàng ta.
Một lát sau đi đến phòng đã thấy Tiểu Đào lo lắng chờ ở cửa, thấy nàng nắm tay một nữ tử cả người dơ bẩn, mặt đen tóc rối đi lại liền giật mình kêu lên:“Tiểu thư, nàng là ai?”
“Tiểu Đào, lát nữa sẽ nói cho ngươi, hiện tai đi chuẩn bị nước ấm nhiều một chút mang đến, giúp nàng rửa mặt chải đầu.” Vân Phi Tuyết phân phó.
“Ân, nô tỳ đã biết.” Tuy là trong long có nghi hoặc, nhưng Tểu Đào nghe phân phó liền lập tức đi chuẩn bị.
“Dĩnh nhi, ngồi đi, uống trà.” Vân Phi Tuyết đưa cho nàng ta một ly trà nói.
“Ta sợ sẽ làm bẩn mất, vẫn là đứng đi.” Mạnh Đình Dĩnh ngượng ngùng nói.
“Không sợ, ngồi đi.” Vân Phi Tuyết cứng rắn kéo nàng ta ngồi xuống.
Tiểu Đào mang theo nha hoàn bưng thùn tắm đi vào, sau khi đổ đầy nước ấm liền lui ra ngoài.
“Dĩnh nhi, để ta giúp ngươi.” Vân Phi Tuyết mang ra một bộ quần áo sạch sẽ của chính mình đặt ở bên giường.
“Phi Tuyết, cảm ơn ngươi, không cần đầu, còn có, có thể đưa cho ta quần áo của nha hoàn không? Từ hôm nay trở đi than phận của ta là làm nha hoàn cho ngươi.” Mạnh Đình Dĩnh yêu cầu.
Vân Phi Tuyết suy nghĩ một chút, như vậy với nàng có lẽ sẽ tốt, mới nói:“Được rồi, vậy ngươi tắm rửa trước đi, ta sẽ phân phó Tiểu Đòa đưa cho ngươi, ta ra ngoài trước.”
“Ân.”
Vân Phi Tuyết vừa ra khỏi cửa phòng, Tiểu Đào liền bước lại tò mò hỏi:“Tiểu thư, nàng là ai vậy?”
“Tiểu Đào, ngươi còn nhớ ngươi đã từng nói Quỷ Vương có một Vương phi bị điên không?” Nàng nhìn Tiểu Đào nói.
“Nhớ rõ.” Tiểu Đào gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói:“Tiểu thư, người nói nàng chính là cái kia…….”
“Ân, chính là nàng.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu.
“Nhưng nàng không phải bị điên rồi sao? Tiểu thư người nhận nàng đến đây làm gì?” Tiểu Đào thật sự nghĩ không ra.
“Ha ha, tiểu thư nhà ngươi lợi hại, giúp nàng chữa khỏi bệnh điên, nên Vương gia để nàng ta làm nha hoàn của ta rồi.“Vân Phi Tuyết cười lớn, sau đó nói:” Ngươi đi chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ đưa vào đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Đào bị nàng giải thích đến hồ đồ, nhưng cũng không hỏi điều gì.
Sau khi Mạnh Đình Dĩnh đã rửa mặt chải đầu xong, đứng trước mặt Vân Phi Tuyết, thật là làm cho nàng phải kinh ngạc, tuy rằng một thân mặc quần áo bằng vải thô của nha hoàn, nhưng không che mất một chút xinh đẹp nào của nàng, nhỏ bé khéo léo, mặt chăm chú nhìn, môi điểm anh đào, lông mày đẹp như được vẽ từ trong tranh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, nói không nên lời trông thật mềm mại đáng yêu. [Aiz:khúc miêu tả này pa tỷ lãnh đi, muội câm nín … Pachan: tỷ bị muội “oanh tạc” rồi còn đâu T^T]
“Trách không được Cổ công tử đối với ngươi nhớ mãi không quên, quả nhiên là quốc sắc thiên hương nha.” Không khỏi cảm thán nói.
“Phi Tuyết, ngươi mới thật là quốc sắc thiên hương, có dũng có mưu.” Mạnh Đình Dĩnh thật tình khen ngợi nói.
“Dĩnh nhi, qau hai ngày nữa ta mang ngươi ra phủ, ngươi có thể gặp Cổ Thần rồi, ta sợ quá sớm sẽ khiến cho người khác hoài nghi, còn có hai ngày này ngươi cứ biểu hiện khi thì tốt khi lại phá phách.” Vân Phi Tuyết chỉ đạo .
“Ân, ta hiểu được, Phi Tuyết.” Nàng gật đầu, hai năm nàng đều giả được rồi, còn có thể hồ nghi về hai ngày này sao?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Đào:“Nô tỳ bái kiến Vương gia.”
Quỷ vương đến đây, Mạnh Đình Dĩnh vẫn là không nhịn được, than thể run lên, một màn động phòng lãnh huyết tàn khốc của hắn trong ký ức của nàng vẫn còn rất mới mẻ, hiện tại nhớ đến không nhịn được liền kinh hãi.
“Đừng sợ, đứng sang một bên.” Vân Phi Tuyết nhẹ nắm tay nàng, an ủi nàng.
Tiêu Nam Hiên vừa vào cửa, mâu quang đảo qua trên mặt Vân Phi Tuyết, nhìn thẳng vào Mạnh Đình Dĩnh.
“Vương gia, người rãnh rỗi lắm sao?” Vân Phi Tuyết chắn phía trước nàng ta,không để lộ chỗ nào.
“Bổn vương đến xem người mà ngươi muốn.” Tiêu Nam Hiên khoanh tay, mâu quang sắc bén bắn về phía Mạnh Đình Dĩnh.
“Vương gia, nàng có cái gì đẹp? Bệnh điên cuả nàng còn chưa khỏi hoàn toàn, đừng để nàng đả thương ngươi.” Vân Phi Tuyết cả kinh, nếu hắn nhìn thấy mỹ mạo của Dĩnh nhi chắc sắc tâm sẽ không nổi lên chứ, dù sao nam nhân đều chỉ dùng nửa người dưới của động vật để tự vấn, nhưng nàng cũng hi vọng hắn sẽ hảo tâm không làm chuyện xấu.
“Ngoan, tỷ tỷ sau này sẽ đến xem ngươi.” Vân Phi Tuyết dỗ nàng ta.
“Vương phi, cửa đã mở rồi, người lại không mang theo thị vệ, lỡ như nàng ta muốn đả thương người thì làm sao bây giờ?” Mama lo lắng hỏi.
“Không sợ, mấy ngày nay ta đã quen thuộc với nàng ta rồi, nàng ta sẽ không thương tổn ta đâu.” Vân Phi Tuyết thực tế đang muốn nói cho Mạnh Đình Dĩnh nghe, ý là nàng ta không cần giả điên nữa, có thể cư xử chừng mực.
“Vậy là tốt rồi, vậy mời Vương phi.” Mama mở rộng cửa.
“Đến đây, ngoan, tỷ tỷ mang ngươi đi ăn.” Vân Phi Tuyết nháy nháy mắt về phía nàng ta, vươn tay ra.
“Được ăn ngon, được ăn ngon.” Mạnh Đình Dĩnh đương nhiên nghe hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng, điên dại chạy đến, bắt lấy tay của nàng.
“Thật là kỳ quái.” Mama đứng ở một bên kinh ngạc nói, vẫn là lần đầu tiên thấy nàng ta không có tấn công người khác.
“Mama, ta mang nàng đi, sau này ta sẽ đến xem nha đầu ngốc.” Vân Phi Tuyết kéo tay bà ta nói.
“Vương phi đi thong thả.” Mama đương nhiên là cầu còn không được, dù sao nàng mỗi lần đến đều có chuẩn bị cho bà ta, càng ngày càng quý giá hơn
Vừa ra khỏi tầm mắt của mama, Mạnh Đình Dĩnh lập tức kéo tay nàng kích động nói:“Phi Tuyết, có phải VƯơng gia thả ta đi rồi không?”
“Thực xin lỗi, Dĩnh nhi, ta muốn cho ngươi ra khỏi phủ, nhưng hắn không chịu thả ngươi đi, bất quá, về sau, ngươi sẽ đi theo bên cạnh ta, lại còn không phải giả điên nữa rồi.” Vân Phi Tuyết nhìn nàng ta xin lỗi.
“Phi Tuyết, ta phải cảm ơn ngươi, tuy rằng không thể rời khỏi Vương phủ, nhưng tối thiểu ta có thể trải qua những ngày giống người rồi.” Mạnh Đình Dĩnh cảm động giữ chặt tay nàng, tuy rằng không thể rời đi làm cho nàng ta có chút thất vọng.
“Ân, về sau chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, bất quá, ngươi có thể theo ta ra phủ, đi gặp tình lang.” Vân Phi Tuyết đột nhiên nghĩ đến nói, nàng có thể tạo cơ hội cho bọn họ hẹn hò.
“Thật vậy sao?” Nghĩ đến có thể nhìn thấy Cổ Thần, trong mắt nàng ta hiện lên hào quang, hai tay kích động run run.
“Đương nhiên là thật, bất quá, hiện tại mang ngươi đi rửa mặt chải đầu trước đã, đi thôi.” Vân Phi Tuyết lại kéo nàng ta.
Một lát sau đi đến phòng đã thấy Tiểu Đào lo lắng chờ ở cửa, thấy nàng nắm tay một nữ tử cả người dơ bẩn, mặt đen tóc rối đi lại liền giật mình kêu lên:“Tiểu thư, nàng là ai?”
“Tiểu Đào, lát nữa sẽ nói cho ngươi, hiện tai đi chuẩn bị nước ấm nhiều một chút mang đến, giúp nàng rửa mặt chải đầu.” Vân Phi Tuyết phân phó.
“Ân, nô tỳ đã biết.” Tuy là trong long có nghi hoặc, nhưng Tểu Đào nghe phân phó liền lập tức đi chuẩn bị.
“Dĩnh nhi, ngồi đi, uống trà.” Vân Phi Tuyết đưa cho nàng ta một ly trà nói.
“Ta sợ sẽ làm bẩn mất, vẫn là đứng đi.” Mạnh Đình Dĩnh ngượng ngùng nói.
“Không sợ, ngồi đi.” Vân Phi Tuyết cứng rắn kéo nàng ta ngồi xuống.
Tiểu Đào mang theo nha hoàn bưng thùn tắm đi vào, sau khi đổ đầy nước ấm liền lui ra ngoài.
“Dĩnh nhi, để ta giúp ngươi.” Vân Phi Tuyết mang ra một bộ quần áo sạch sẽ của chính mình đặt ở bên giường.
“Phi Tuyết, cảm ơn ngươi, không cần đầu, còn có, có thể đưa cho ta quần áo của nha hoàn không? Từ hôm nay trở đi than phận của ta là làm nha hoàn cho ngươi.” Mạnh Đình Dĩnh yêu cầu.
Vân Phi Tuyết suy nghĩ một chút, như vậy với nàng có lẽ sẽ tốt, mới nói:“Được rồi, vậy ngươi tắm rửa trước đi, ta sẽ phân phó Tiểu Đòa đưa cho ngươi, ta ra ngoài trước.”
“Ân.”
Vân Phi Tuyết vừa ra khỏi cửa phòng, Tiểu Đào liền bước lại tò mò hỏi:“Tiểu thư, nàng là ai vậy?”
“Tiểu Đào, ngươi còn nhớ ngươi đã từng nói Quỷ Vương có một Vương phi bị điên không?” Nàng nhìn Tiểu Đào nói.
“Nhớ rõ.” Tiểu Đào gật gật đầu, đột nhiên ánh mắt sáng lên nói:“Tiểu thư, người nói nàng chính là cái kia…….”
“Ân, chính là nàng.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu.
“Nhưng nàng không phải bị điên rồi sao? Tiểu thư người nhận nàng đến đây làm gì?” Tiểu Đào thật sự nghĩ không ra.
“Ha ha, tiểu thư nhà ngươi lợi hại, giúp nàng chữa khỏi bệnh điên, nên Vương gia để nàng ta làm nha hoàn của ta rồi.“Vân Phi Tuyết cười lớn, sau đó nói:” Ngươi đi chuẩn bị một bộ quần áo sạch sẽ đưa vào đi.”
“Dạ, tiểu thư.” Tiểu Đào bị nàng giải thích đến hồ đồ, nhưng cũng không hỏi điều gì.
Sau khi Mạnh Đình Dĩnh đã rửa mặt chải đầu xong, đứng trước mặt Vân Phi Tuyết, thật là làm cho nàng phải kinh ngạc, tuy rằng một thân mặc quần áo bằng vải thô của nha hoàn, nhưng không che mất một chút xinh đẹp nào của nàng, nhỏ bé khéo léo, mặt chăm chú nhìn, môi điểm anh đào, lông mày đẹp như được vẽ từ trong tranh, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, nói không nên lời trông thật mềm mại đáng yêu. [Aiz:khúc miêu tả này pa tỷ lãnh đi, muội câm nín … Pachan: tỷ bị muội “oanh tạc” rồi còn đâu T^T]
“Trách không được Cổ công tử đối với ngươi nhớ mãi không quên, quả nhiên là quốc sắc thiên hương nha.” Không khỏi cảm thán nói.
“Phi Tuyết, ngươi mới thật là quốc sắc thiên hương, có dũng có mưu.” Mạnh Đình Dĩnh thật tình khen ngợi nói.
“Dĩnh nhi, qau hai ngày nữa ta mang ngươi ra phủ, ngươi có thể gặp Cổ Thần rồi, ta sợ quá sớm sẽ khiến cho người khác hoài nghi, còn có hai ngày này ngươi cứ biểu hiện khi thì tốt khi lại phá phách.” Vân Phi Tuyết chỉ đạo .
“Ân, ta hiểu được, Phi Tuyết.” Nàng gật đầu, hai năm nàng đều giả được rồi, còn có thể hồ nghi về hai ngày này sao?
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Đào:“Nô tỳ bái kiến Vương gia.”
Quỷ vương đến đây, Mạnh Đình Dĩnh vẫn là không nhịn được, than thể run lên, một màn động phòng lãnh huyết tàn khốc của hắn trong ký ức của nàng vẫn còn rất mới mẻ, hiện tại nhớ đến không nhịn được liền kinh hãi.
“Đừng sợ, đứng sang một bên.” Vân Phi Tuyết nhẹ nắm tay nàng, an ủi nàng.
Tiêu Nam Hiên vừa vào cửa, mâu quang đảo qua trên mặt Vân Phi Tuyết, nhìn thẳng vào Mạnh Đình Dĩnh.
“Vương gia, người rãnh rỗi lắm sao?” Vân Phi Tuyết chắn phía trước nàng ta,không để lộ chỗ nào.
“Bổn vương đến xem người mà ngươi muốn.” Tiêu Nam Hiên khoanh tay, mâu quang sắc bén bắn về phía Mạnh Đình Dĩnh.
“Vương gia, nàng có cái gì đẹp? Bệnh điên cuả nàng còn chưa khỏi hoàn toàn, đừng để nàng đả thương ngươi.” Vân Phi Tuyết cả kinh, nếu hắn nhìn thấy mỹ mạo của Dĩnh nhi chắc sắc tâm sẽ không nổi lên chứ, dù sao nam nhân đều chỉ dùng nửa người dưới của động vật để tự vấn, nhưng nàng cũng hi vọng hắn sẽ hảo tâm không làm chuyện xấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.