Cô Dâu Trăm Tỷ, Tổng Tài Đại Nhân Xin Dịu Dàng
Chương 29: Vũ Tiểu Kiều, em không trốn thoát được đâu!
Ninh An Nhiên
06/10/2021
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vũ Tiểu Kiều ngây người nhìn Tịch Thần Hãn, không có chút phản ứng nào.
Bất tình lình, cô ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại.
"Chắc chắn là mình đang nằm mơ."
"…"
Tịch Thần Hãn bị hành động ngọt ngào lại đáng yêu này của cô chọc cười, ánh mắt thâm thúy dần trở nên dịu dàng.
Anh nhìn đôi mắt nhắm chặt của anh, dưới ánh nắng ban mai, hai hàng mi cong dài của cô rũ thấp xuống, tạo thành bóng mờ ở trên bọng mắt, làm làn da của cô nhìn càng trắng nõn trong suốt hơn.
Trái tim anh rung động, khóe môi cong lên, anh nâng ngón tay cao quý lên, nắm chặt lấy lỗ mũi của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều ăn đau thấp giọng kêu thành tiếng, lỗ mũi ê ẩm, hai mắt dần ngấn lệ.
"Bây giờ em có nghĩ là mình đang nằm mơ hay không?" Tịch Thần Hãn lười biếng hỏi.
"Anh đang nói đùa đúng không?" Vũ Tiểu Kiều che lỗ mũi đau nhức.
Tịch Thần Hãn cong môi, cười ngạo nghễ: “Có phải em đang rất vui hay không? Khắp thành phố Kinh Hoa này, có bao nhiêu người phụ nữ đạp nhau vỡ đầu muốn làm vị hôn thê của Tịch Thần Hãn tôi! Tôi đã ban cơ hội này cho em, em đừng nên quá kích động."
Tịch Thần Hãn còn tưởng mình sẽ thấy Vũ Tiểu Kiều rưng rưng nước mắt, hận không thể nịnh hót tâng bốc anh, mặc dù anh rất ghét người như vậy, nhưng nếu những lời đó phát ra từ miệng của con nhím nhỏ Vũ Tiểu Kiều này, hình như anh thấy không ghét lắm.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như anh mong đợi, tiếng cô hét lên nổ ầm bên tai anh.
"Có phải anh bị bệnh hay không!"
"…"
Sắc mặt của Tịch Thần Hãn trầm xuống, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo.
Vũ Tiểu Kiều nhảy xuống giường, chỉ vào Tịch Thần Hãn đang ung dung ngồi trên giường, tức giận nói.
"Tôi có quen anh không? Tôi không quan tâm anh là ai! Thần thiếu Kinh Hoa thì làm sao! Tôi và anh có quan hệ như thế nào? Tôi dựa vào cái gì làm vị hôn thê của anh!"
"Đừng tưởng anh cho tôi ba triệu, tôi sẽ để mặc anh kiểm soát! Tôi sẽ sớm trả lại tiền cho anh!" Vũ Tiểu Kiều nói xong, cầm lấy quần áo của mình, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy ra khỏi tòa nhà sang trọng này.
Tịch Thần Hãn không đuổi theo, anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng rừng tòa nhà cao ốc ở dưới mí mắt của mình, khẽ bật cười.
"Vũ Tiểu Kiều, em không trốn thoát được đâu."
Tịch Thần Hãn anh đã để mắt tới ai, thì không có chuyện dễ dàng để buông tay.
Cung Cảnh Hào ở nhà chờ cả đêm, cũng không chờ được Vũ Tiểu Kiều.
Anh ta tức giận đạp đổ cái bàn trước mặt, bánh ngọt và bát đĩa rơi vỡ đầy sàn nhà, người giúp việc sợ hãi ngậm miệng câm như hến, đồng loạt cúi đầu xuống.
Cung Cảnh Hào cất bước đi về phía bàn đọc sách, mở bàn máy vi tính trên bàn lên.
Ở trong máy vi tính, chứa đựng video giám sát ở cửa tiểu khu Ngự Hải Long Loan trong khoảng thời gian này, đoạn video Vũ Tiểu Kiều làm chết gốc hoa mẫu đơn cũng ở trong đó.
"Vũ Tiểu Kiều, lần này cô chết chắc rồi!"
"Tôi nhất định sẽ bắt cô quỳ xuống cầu xin tôi!"
Cung Cảnh Hào mở video ngày hôm qua ra, trước mắt bỗng sáng lên, khóe môi dần cong lên nở nụ cười nhạt quỷ dị.
Anh ta lại tua ngược đoạn video, nhìn một lần nữa, thấp giọng nói.
“Điều này thật thú vị!"
Anh ta rút USB ra, khép máy vi tính lại, cất bước đi ra cửa.
Anh ta lên tầng 58, nhấn chuông cửa.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Cung Cảnh Hào cười nói: “Thì ra là cậu nhỏ ở nhà. Bà ngoại đã tự mình chuẩn bị nhà cho cậu nhỏ, cậu nhỏ có hài lòng hay không?"
"Tương đối hài lòng." Tịch Thần Hãn dửng dưng nói.
Cung Cảnh Hào dựa vào ở cửa, khoanh hai tay trước ngực: “Nhưng sao cháu lại nghe nói, cậu nhỏ không thường xuyên về đây?"
"Lúc nào công việc không bận rộn, cậu sẽ về đây ở." Tịch Thần Hãn nói.
Cung Cảnh Hào nhìn vào trong phòng: “Bà ngoại tốn rất nhiều tiền mời kiến trúc sư nổi tiếng nhất thế giớ thiết kế cho cậu căn nhà này, cháu thật sự rất muốn đi vào thăm quan."
"Cậu phải đến công ty." Tịch Thần Hãn nhàn nhạt nói.
Cung Cảnh Hào cười nói: “Công việc của cậu nhỏ bận rộn, cháu không quấy rầy cậu nữa."
Cung Cảnh Hào xoay người, chợt dừng bước chân lại: “Cậu nhỏ, có phải dạo này cậu quen bạn gái hay không?"
Cung Cảnh Hào im lặng chờ câu trả lời của Tịch Thần Hãn.
Anh ta nghĩ, Tịch Thần Hãn nhất định sẽ lên tiếng phủ nhận, bởi vì Tịch Thần Hãn không thể thích người phụ nữ khác, ở trong lòng Tịch Thần Hãn cất giấu một bí mật lớn mà người ngoài không biết.
Không có người phụ nữ nào, có thể nắm giữ được trái tim của Tịch Thần Hãn.
Anh cũng không có khả năng trở thành bạn trai của bất kỳ người phụ nữ nào.
Cung Cảnh Hào không ngờ, Tịch Thần Hãn không trả lời anh ta, mà chuyển sang đề tài khác.
"Cảnh Hào, chuyện học hành của cháu thế nào rồi?"
Cung Cảnh Hào cười khẩy nói: “Cậu nhỏ biết rõ, cháu ghét nhất là học mà."
"Bây giờ cháu đang là sinh viên, điều quan trọng nhất cần làm là tập trung học hành."
Cung Cảnh Hào thờ ơ nhún nhún vai: “Cuộc sống quá ngắn ngủi, cần gì phải sống quá ức chế như vậy."
"Còn về phần những chuyện khác, cháu vẫn nên nghĩ ít đi thì hơ." Tịch Thần Hãn nhẹ nhàng nói, giống như trưởng bối quan tâm đến vãn bối.
"Cậu nhỏ, trong lời này của cậu như còn ý nghĩa khác." Cung Cảnh Hào nguáy nguáy lỗ tai.
Tịch Thần Hãn khẽ bật cười, đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Cung Cảnh Hào. Chiều cao của anh tương đương với Cung Cảnh Hào, đều cao từ 185 cm trở lên, lúc đối diện với nhau, nhìn giống như đối thủ xứng tầm để tỷ thí.
"Dạo này cháu không đến nơi như Kim Sa Than tiêu khiển đó chứ." Tịch Thần Hãn nói.
Cung Cảnh Hào mỉm cười hỏi ngược lại: “Nơi đó có gì vui? Cháu nghe nói, dạo này rất nhiều con em quý tộc nhà giàu có đều thích đến nơi đó chơi happy. cậu nhỏ đã từng đến chưa? Có vui không? Để có thời gian, cháu cũng hẹn mấy người bạn đến đó chơi xem happy hay là không happy."
Tịch Thần Hãn nhìn chằm chằm vào Cung Cảnh Hào, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu Cung Cảnh Hào từ trong ra ngoài, nhưng anh vẫn không thể nhìn ra điều gì đáng kết luận khác thường.
"Tốt hơn hết là không qua đó, bây giờ cháu phải lấy chuyện học làm trọng, đừng phụ kỳ vọng lớn của bà ngoại cháu với cháu."
"Cậu nhỏ nói đùa rồi! Cậu nhỏ là đứa con nhỏ mà về già ông ngoại và bà ngoại mới có, là bảo bối được bọn họ nâng niu, bọn họ mới ký thác kỳ vọng rất lớn vào trên người cậu. Mà cháu là người tiêu dao tự tại, chuyện sản nghiệp gia tộc đã có cậu nhỏ lo, như vậy cháu cũng vui vẻ thanh nhàn."
"Cậu nhỏ còn phải đến công ty làm việc, cháu không quấy rầy cậu nhỏ nữa." Cung Cảnh Hào phất tay với Tịch Thần Hãn, đút một tay vào túi quần, cất bước đi về phía thang máy.
Lúc bước vào thang máy, Cung Cảnh Hào hơi quay đầu, nhìn về phía Tịch Thần Hãn ở sau lưng mình, trong mắt thoáng hiện ra ánh sáng u tối.
Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hãn…
Ha ha, cái trò chơi này, càng ngày càng thú vị.
Vũ Tiểu Kiều rời khỏi Ngự Hải Long Loan, đi thẳng tới bệnh viện hỏi thăm sức khỏe mẹ.
Sắc mặt của Cao Thúy Cầm đã khá hơn rất nhiều, ngày mai là có thể xuất viện.
An Tử Dụ gọi điện thoại tới, nói cho biết Vũ Tiểu Kiều, Vũ Phi Phi dọn tới vào phòng ký túc xá của bọn họ, cưỡng chiếm phòng của Vũ Tiểu Kiều, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Ở Styland, phòng ký túc xá của sinh viên là căn phòng cao cấp gồm hai phòng ngủ một phòng khách, cứ hai người một phòng ký túc xá, một người một phòng.
Vũ Phi Phi vẫn luôn ở cùng phòng ký túc xá với Bạch Lạc Băng, với lại quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn rất tốt.
Vũ Phi Phi lấy lý do Bạch Lạc Băng biến phòng của cô ta làm phòng thay đồ, chiếm đoạt phòng của Vũ Tiểu Kiều, ném đồ đạc của Vũ Tiểu Kiều ra ngoài phòng khách.
Lúc Vũ Tiểu Kiều đăng ký nhập học, do xuất thân từ gia đình không có bối cảnh, mặc dù phòng ký túc xá được phân theo hình thức bốc thăm, nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy vào phòng ký túc xá ở trong góc, đặc biệt là vị trí của phòng khách là ban công, ba mặt cửa sổ thủy tinh, không thể nào ở được.
"Vũ Phi Phi." Vũ Tiểu Kiều nắm chặt điện thoại di động, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tiểu Kiều, Phi Phi làm sao?" Cao Thúy Cầm ngồi ở trên giường bệnh, lo lắng nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Có phải nó lại tìm con gây phiền toái hay không?"
"Không có gì, mẹ à, con có việc ở trường, trở về đó trước đã." Vũ Tiểu Kiều vội vàng cười với mẹ mình.
"Tiểu Kiều, nghe lời mẹ, ngàn vạn lần đừng ầm ĩ với Phi Phi, dù sao nó cũng là em gái con, huống chi thân phận của nó vốn cao hơn…"
Vũ Tiểu Kiều không chờ Cao Thúy Cầm nói xong, đã rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ vẫn luôn bảo cô nhịn, nhưng cô tuyệt đối không phải là trái hồng mềm hiền lành dễ bị bắt nạt, Vũ Phi Phi dám cưỡi lên đầu cô, thì đừng trách cô mạnh tay.
Vũ Tiểu Kiều ngây người nhìn Tịch Thần Hãn, không có chút phản ứng nào.
Bất tình lình, cô ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại.
"Chắc chắn là mình đang nằm mơ."
"…"
Tịch Thần Hãn bị hành động ngọt ngào lại đáng yêu này của cô chọc cười, ánh mắt thâm thúy dần trở nên dịu dàng.
Anh nhìn đôi mắt nhắm chặt của anh, dưới ánh nắng ban mai, hai hàng mi cong dài của cô rũ thấp xuống, tạo thành bóng mờ ở trên bọng mắt, làm làn da của cô nhìn càng trắng nõn trong suốt hơn.
Trái tim anh rung động, khóe môi cong lên, anh nâng ngón tay cao quý lên, nắm chặt lấy lỗ mũi của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều ăn đau thấp giọng kêu thành tiếng, lỗ mũi ê ẩm, hai mắt dần ngấn lệ.
"Bây giờ em có nghĩ là mình đang nằm mơ hay không?" Tịch Thần Hãn lười biếng hỏi.
"Anh đang nói đùa đúng không?" Vũ Tiểu Kiều che lỗ mũi đau nhức.
Tịch Thần Hãn cong môi, cười ngạo nghễ: “Có phải em đang rất vui hay không? Khắp thành phố Kinh Hoa này, có bao nhiêu người phụ nữ đạp nhau vỡ đầu muốn làm vị hôn thê của Tịch Thần Hãn tôi! Tôi đã ban cơ hội này cho em, em đừng nên quá kích động."
Tịch Thần Hãn còn tưởng mình sẽ thấy Vũ Tiểu Kiều rưng rưng nước mắt, hận không thể nịnh hót tâng bốc anh, mặc dù anh rất ghét người như vậy, nhưng nếu những lời đó phát ra từ miệng của con nhím nhỏ Vũ Tiểu Kiều này, hình như anh thấy không ghét lắm.
Nhưng mọi chuyện không diễn ra như anh mong đợi, tiếng cô hét lên nổ ầm bên tai anh.
"Có phải anh bị bệnh hay không!"
"…"
Sắc mặt của Tịch Thần Hãn trầm xuống, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo.
Vũ Tiểu Kiều nhảy xuống giường, chỉ vào Tịch Thần Hãn đang ung dung ngồi trên giường, tức giận nói.
"Tôi có quen anh không? Tôi không quan tâm anh là ai! Thần thiếu Kinh Hoa thì làm sao! Tôi và anh có quan hệ như thế nào? Tôi dựa vào cái gì làm vị hôn thê của anh!"
"Đừng tưởng anh cho tôi ba triệu, tôi sẽ để mặc anh kiểm soát! Tôi sẽ sớm trả lại tiền cho anh!" Vũ Tiểu Kiều nói xong, cầm lấy quần áo của mình, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chạy ra khỏi tòa nhà sang trọng này.
Tịch Thần Hãn không đuổi theo, anh đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng rừng tòa nhà cao ốc ở dưới mí mắt của mình, khẽ bật cười.
"Vũ Tiểu Kiều, em không trốn thoát được đâu."
Tịch Thần Hãn anh đã để mắt tới ai, thì không có chuyện dễ dàng để buông tay.
Cung Cảnh Hào ở nhà chờ cả đêm, cũng không chờ được Vũ Tiểu Kiều.
Anh ta tức giận đạp đổ cái bàn trước mặt, bánh ngọt và bát đĩa rơi vỡ đầy sàn nhà, người giúp việc sợ hãi ngậm miệng câm như hến, đồng loạt cúi đầu xuống.
Cung Cảnh Hào cất bước đi về phía bàn đọc sách, mở bàn máy vi tính trên bàn lên.
Ở trong máy vi tính, chứa đựng video giám sát ở cửa tiểu khu Ngự Hải Long Loan trong khoảng thời gian này, đoạn video Vũ Tiểu Kiều làm chết gốc hoa mẫu đơn cũng ở trong đó.
"Vũ Tiểu Kiều, lần này cô chết chắc rồi!"
"Tôi nhất định sẽ bắt cô quỳ xuống cầu xin tôi!"
Cung Cảnh Hào mở video ngày hôm qua ra, trước mắt bỗng sáng lên, khóe môi dần cong lên nở nụ cười nhạt quỷ dị.
Anh ta lại tua ngược đoạn video, nhìn một lần nữa, thấp giọng nói.
“Điều này thật thú vị!"
Anh ta rút USB ra, khép máy vi tính lại, cất bước đi ra cửa.
Anh ta lên tầng 58, nhấn chuông cửa.
Một lát sau, cửa phòng mở ra.
Cung Cảnh Hào cười nói: “Thì ra là cậu nhỏ ở nhà. Bà ngoại đã tự mình chuẩn bị nhà cho cậu nhỏ, cậu nhỏ có hài lòng hay không?"
"Tương đối hài lòng." Tịch Thần Hãn dửng dưng nói.
Cung Cảnh Hào dựa vào ở cửa, khoanh hai tay trước ngực: “Nhưng sao cháu lại nghe nói, cậu nhỏ không thường xuyên về đây?"
"Lúc nào công việc không bận rộn, cậu sẽ về đây ở." Tịch Thần Hãn nói.
Cung Cảnh Hào nhìn vào trong phòng: “Bà ngoại tốn rất nhiều tiền mời kiến trúc sư nổi tiếng nhất thế giớ thiết kế cho cậu căn nhà này, cháu thật sự rất muốn đi vào thăm quan."
"Cậu phải đến công ty." Tịch Thần Hãn nhàn nhạt nói.
Cung Cảnh Hào cười nói: “Công việc của cậu nhỏ bận rộn, cháu không quấy rầy cậu nữa."
Cung Cảnh Hào xoay người, chợt dừng bước chân lại: “Cậu nhỏ, có phải dạo này cậu quen bạn gái hay không?"
Cung Cảnh Hào im lặng chờ câu trả lời của Tịch Thần Hãn.
Anh ta nghĩ, Tịch Thần Hãn nhất định sẽ lên tiếng phủ nhận, bởi vì Tịch Thần Hãn không thể thích người phụ nữ khác, ở trong lòng Tịch Thần Hãn cất giấu một bí mật lớn mà người ngoài không biết.
Không có người phụ nữ nào, có thể nắm giữ được trái tim của Tịch Thần Hãn.
Anh cũng không có khả năng trở thành bạn trai của bất kỳ người phụ nữ nào.
Cung Cảnh Hào không ngờ, Tịch Thần Hãn không trả lời anh ta, mà chuyển sang đề tài khác.
"Cảnh Hào, chuyện học hành của cháu thế nào rồi?"
Cung Cảnh Hào cười khẩy nói: “Cậu nhỏ biết rõ, cháu ghét nhất là học mà."
"Bây giờ cháu đang là sinh viên, điều quan trọng nhất cần làm là tập trung học hành."
Cung Cảnh Hào thờ ơ nhún nhún vai: “Cuộc sống quá ngắn ngủi, cần gì phải sống quá ức chế như vậy."
"Còn về phần những chuyện khác, cháu vẫn nên nghĩ ít đi thì hơ." Tịch Thần Hãn nhẹ nhàng nói, giống như trưởng bối quan tâm đến vãn bối.
"Cậu nhỏ, trong lời này của cậu như còn ý nghĩa khác." Cung Cảnh Hào nguáy nguáy lỗ tai.
Tịch Thần Hãn khẽ bật cười, đi về phía trước hai bước, đứng ở trước mặt Cung Cảnh Hào. Chiều cao của anh tương đương với Cung Cảnh Hào, đều cao từ 185 cm trở lên, lúc đối diện với nhau, nhìn giống như đối thủ xứng tầm để tỷ thí.
"Dạo này cháu không đến nơi như Kim Sa Than tiêu khiển đó chứ." Tịch Thần Hãn nói.
Cung Cảnh Hào mỉm cười hỏi ngược lại: “Nơi đó có gì vui? Cháu nghe nói, dạo này rất nhiều con em quý tộc nhà giàu có đều thích đến nơi đó chơi happy. cậu nhỏ đã từng đến chưa? Có vui không? Để có thời gian, cháu cũng hẹn mấy người bạn đến đó chơi xem happy hay là không happy."
Tịch Thần Hãn nhìn chằm chằm vào Cung Cảnh Hào, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu Cung Cảnh Hào từ trong ra ngoài, nhưng anh vẫn không thể nhìn ra điều gì đáng kết luận khác thường.
"Tốt hơn hết là không qua đó, bây giờ cháu phải lấy chuyện học làm trọng, đừng phụ kỳ vọng lớn của bà ngoại cháu với cháu."
"Cậu nhỏ nói đùa rồi! Cậu nhỏ là đứa con nhỏ mà về già ông ngoại và bà ngoại mới có, là bảo bối được bọn họ nâng niu, bọn họ mới ký thác kỳ vọng rất lớn vào trên người cậu. Mà cháu là người tiêu dao tự tại, chuyện sản nghiệp gia tộc đã có cậu nhỏ lo, như vậy cháu cũng vui vẻ thanh nhàn."
"Cậu nhỏ còn phải đến công ty làm việc, cháu không quấy rầy cậu nhỏ nữa." Cung Cảnh Hào phất tay với Tịch Thần Hãn, đút một tay vào túi quần, cất bước đi về phía thang máy.
Lúc bước vào thang máy, Cung Cảnh Hào hơi quay đầu, nhìn về phía Tịch Thần Hãn ở sau lưng mình, trong mắt thoáng hiện ra ánh sáng u tối.
Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hãn…
Ha ha, cái trò chơi này, càng ngày càng thú vị.
Vũ Tiểu Kiều rời khỏi Ngự Hải Long Loan, đi thẳng tới bệnh viện hỏi thăm sức khỏe mẹ.
Sắc mặt của Cao Thúy Cầm đã khá hơn rất nhiều, ngày mai là có thể xuất viện.
An Tử Dụ gọi điện thoại tới, nói cho biết Vũ Tiểu Kiều, Vũ Phi Phi dọn tới vào phòng ký túc xá của bọn họ, cưỡng chiếm phòng của Vũ Tiểu Kiều, muốn ngăn cũng không ngăn được.
Ở Styland, phòng ký túc xá của sinh viên là căn phòng cao cấp gồm hai phòng ngủ một phòng khách, cứ hai người một phòng ký túc xá, một người một phòng.
Vũ Phi Phi vẫn luôn ở cùng phòng ký túc xá với Bạch Lạc Băng, với lại quan hệ giữa hai người bọn họ vẫn rất tốt.
Vũ Phi Phi lấy lý do Bạch Lạc Băng biến phòng của cô ta làm phòng thay đồ, chiếm đoạt phòng của Vũ Tiểu Kiều, ném đồ đạc của Vũ Tiểu Kiều ra ngoài phòng khách.
Lúc Vũ Tiểu Kiều đăng ký nhập học, do xuất thân từ gia đình không có bối cảnh, mặc dù phòng ký túc xá được phân theo hình thức bốc thăm, nhưng cuối cùng vẫn bị đẩy vào phòng ký túc xá ở trong góc, đặc biệt là vị trí của phòng khách là ban công, ba mặt cửa sổ thủy tinh, không thể nào ở được.
"Vũ Phi Phi." Vũ Tiểu Kiều nắm chặt điện thoại di động, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Tiểu Kiều, Phi Phi làm sao?" Cao Thúy Cầm ngồi ở trên giường bệnh, lo lắng nhìn Vũ Tiểu Kiều: “Có phải nó lại tìm con gây phiền toái hay không?"
"Không có gì, mẹ à, con có việc ở trường, trở về đó trước đã." Vũ Tiểu Kiều vội vàng cười với mẹ mình.
"Tiểu Kiều, nghe lời mẹ, ngàn vạn lần đừng ầm ĩ với Phi Phi, dù sao nó cũng là em gái con, huống chi thân phận của nó vốn cao hơn…"
Vũ Tiểu Kiều không chờ Cao Thúy Cầm nói xong, đã rời khỏi phòng bệnh.
Mẹ vẫn luôn bảo cô nhịn, nhưng cô tuyệt đối không phải là trái hồng mềm hiền lành dễ bị bắt nạt, Vũ Phi Phi dám cưỡi lên đầu cô, thì đừng trách cô mạnh tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.