Chương 27: Đứa bé... Chắc chắn không thể giữ
Vương Khiết Băng (Yu)
16/02/2024
Hôn lễ kết thúc suôn sẻ thì trên dưới Cố gia đều quay về Cố phủ, trước tiên phải đưa Cố Sơ Tây và con trai của Cố Sơ Mẫn đi ngủ trước đã. Còn chuyện người lớn thì để người lớn tính sau.
Ban đầu Cố Sơ Dụ còn không hiểu tại sao chị gái lại muốn họp gia đình, vì kế hoạch của hắn ta là sau khi hôn lễ diễn ra xong sẽ cùng Vi Yến Uyển lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật ngay, nhưng vì chuyện này nên họ phải hoãn lại.
Nhưng với một kẻ có chút ngốc nghếch và bốc đồng như Cố Sơ Dụ thì hắn ta đã vô cùng không vui, còn nhìn Cố Sơ Mẫn, nói:
- Có chuyện gì thì nói nhanh lên, đã làm trễ nải thời gian của người khác lại còn lề mề.
Cố Trực Dinh nhìn hắn ta một cái, khiến cho Cố Sơ Dụ phải ngậm miệng lại, còn Cố Sơ Mẫn thì lại nhìn sang Vi Yến Uyển, nói:
- Cô muốn tự nói hay tôi nói?
Tất cả những người ở đây liền đưa mắt nhìn về phía của Vi Yến Uyển, làm cho cô ta thấy bất an, nhưng rồi vẫn nhẹ giọng nói:
- Chị hai, chị nói gì em nghe không hiểu?
- Nghe không hiểu? Những gì cô nói với thím út, lẽ nào chính cô cũng quên rồi.
Đàm Châu tưởng buổi tối này cô chỉ đơn thuần là ngồi lại ăn dưa thôi chứ, không ngờ vẫn bị lôi vào cuộc à. Nhưng Cố Quý Dực cũng không ngạc nhiên, vì vừa rồi ở hội trường hôn lễ Đàm Châu đã kể chuyện này cho anh biết rồi, thứ anh cần nghe là lời biện bạch đầy “oan ức” của Vi Yến Uyển kia kìa.
Quả nhiên Vi Yến Uyển không làm anh thất vọng, cô ta giống như là bám víu được một cộng rơm cứu sinh, nước mắt giả tạo cũng rơi xuống trên gương mặt ấm ức kia, lại nhìn Cố Sơ Mẫn nói:
- Chị hai… Tuy em biết chị đã nghe Tiểu Châu… Ý em là thím út nói qua về em và Sơ Dụ, nhưng mọi chuyện thím út nói cũng đây phải là một trăm phần trăm sự thật. Chị cũng không nên nghe một phía rồi định tội em chứ?
Càng nghe Đàm Châu càng thấy buồn cười, ôi trời nhìn đi nè, Vi Yến Uyển này đúng là giỏi thật đó, còn biết gắp lửa bỏ tay người nữa chứ? Cô làm gì cơ? Chẳng lẽ cô ép Vi Yến Uyển phải lên giường với Cố Sơ Dụ à? Hay cô cùng dao kề cổ Vi Yến Uyển, buộc cô ta phải làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác?
Hay cô là mẹ của Vi Yến Uyển, nên nói cái gì Vi Yến Uyển cũng phải nghe theo? Con nhỏ điên này đúng là làm cô tức chết mà!
Nhưng Cố Sơ Mẫn cũng không phải người dễ mềm lòng như hai ông bà Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang, cô ấy hướng ánh mắt về phía Vi Yến Uyển, lại nhìn sang ông nội, nói:
- Ông nội, cháu nghĩ rằng chúng ta nên kiểm tra đứa bé trong bụng của Vi Yến Uyển, lỡ như đứa bé kia không phải là con cháu của Cố gia thì sao? Gia đình chúng ta đâu thể nào nuôi con của người khác được.
Lúc này Đàm Châu cũng có quan sát sắc mặt của Vi Yến Uyển, nhưng vẻ mặt của cô ta có mười phần tự tin, không cần kiểm tra cô cũng dám chắc đứa bé trong bụng Vi Yến Uyển bây giờ đích thực là con cháu Cố gia. Nói sao đi nữa thì thời gian chuẩn bị hôn lễ cũng dài như vậy, cô ta rất dễ dàng để biến chuyện không phải sự thật thành sự thật… Bảo sao Vi Yến Uyển lại nói đứa bé có sinh ra được hay không là do cô.
Thân thiết với Vi Yến Uyển nhiều năm như vậy, chắc hẳn cô ta đã lén Cố Sơ Dụ đi thụ tinh nhân tạo, cho nên khi cô ta bị sảy thai là Cố gia sẽ đem đứa bé đi xét nghiệm… Kết quả trả về chắc chắc là cùng huyết thống, mà đã cùng huyết thống thì hung thủ chính là Đàm Châu, thử hỏi Cố gia sẽ bỏ qua cho người giết con cháu của mình sao?
Vi Yến Uyển, cô ta đúng là vì tiền mà cái gì cũng dám làm!
Cố Quý Dực nghe đến đây liền nói:
- Không cần kiểm tra, nhưng chú sẽ cho người “bảo vệ” Yến Uyển thật tốt, đảm bảo đứa bé sẽ an toàn ra đời. Đến khi đó kiểm tra cũng không muộn.
Cố Sơ Mẫn vốn dĩ không đồng ý, nhưng Đàm Châu nhìn cô ấy rồi gật đầu, Thái Chiết Tân cũng nắm lấy tay vợ mình lại.
Cứ như vậy, chuyện Vi Yến Uyển mang thai thật hay giả cũng không truy cứu nữa.
Nhưng!
Nhưng Đàm Châu chắc chắn rằng đứa bé đó sớm muộn gì cũng khó mà giải thích được. Vì tính từ lúc cô ta thông báo mang thai thì số tuổi của thai nhi đã là được tám tuần, bây giờ cô ta chỉ mới bắt đầu thụ tinh lại, số tuổi sẽ bị lùi không ít… Tới ngày dự sinh mà vẫn không sinh thì chắc chắn Cố gia sẽ dấy lên nghi ngờ.
Tới đó thì sao? Tới đó Vi Yến Uyển phải dùng hết mọi cách giúp bản thân sinh non, mà đứa trẻ sinh non… Khó mà giữ lại được!
Cho nên việc Cố Quý Dực cho người “bảo vệ” Vi Yến Uyển chính là ngăn chặn suy nghĩ “giết con” lấp liếm sự thật của cô ta. Dù muốn dù không, Vi Yến Uyển cũng phải chấp nhận thôi!
Vi Yến Uyển à Vi Yến Uyển, cô thông minh cả đời lại không tính được chuyện này chứ gì?
#Yu~
Ban đầu Cố Sơ Dụ còn không hiểu tại sao chị gái lại muốn họp gia đình, vì kế hoạch của hắn ta là sau khi hôn lễ diễn ra xong sẽ cùng Vi Yến Uyển lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật ngay, nhưng vì chuyện này nên họ phải hoãn lại.
Nhưng với một kẻ có chút ngốc nghếch và bốc đồng như Cố Sơ Dụ thì hắn ta đã vô cùng không vui, còn nhìn Cố Sơ Mẫn, nói:
- Có chuyện gì thì nói nhanh lên, đã làm trễ nải thời gian của người khác lại còn lề mề.
Cố Trực Dinh nhìn hắn ta một cái, khiến cho Cố Sơ Dụ phải ngậm miệng lại, còn Cố Sơ Mẫn thì lại nhìn sang Vi Yến Uyển, nói:
- Cô muốn tự nói hay tôi nói?
Tất cả những người ở đây liền đưa mắt nhìn về phía của Vi Yến Uyển, làm cho cô ta thấy bất an, nhưng rồi vẫn nhẹ giọng nói:
- Chị hai, chị nói gì em nghe không hiểu?
- Nghe không hiểu? Những gì cô nói với thím út, lẽ nào chính cô cũng quên rồi.
Đàm Châu tưởng buổi tối này cô chỉ đơn thuần là ngồi lại ăn dưa thôi chứ, không ngờ vẫn bị lôi vào cuộc à. Nhưng Cố Quý Dực cũng không ngạc nhiên, vì vừa rồi ở hội trường hôn lễ Đàm Châu đã kể chuyện này cho anh biết rồi, thứ anh cần nghe là lời biện bạch đầy “oan ức” của Vi Yến Uyển kia kìa.
Quả nhiên Vi Yến Uyển không làm anh thất vọng, cô ta giống như là bám víu được một cộng rơm cứu sinh, nước mắt giả tạo cũng rơi xuống trên gương mặt ấm ức kia, lại nhìn Cố Sơ Mẫn nói:
- Chị hai… Tuy em biết chị đã nghe Tiểu Châu… Ý em là thím út nói qua về em và Sơ Dụ, nhưng mọi chuyện thím út nói cũng đây phải là một trăm phần trăm sự thật. Chị cũng không nên nghe một phía rồi định tội em chứ?
Càng nghe Đàm Châu càng thấy buồn cười, ôi trời nhìn đi nè, Vi Yến Uyển này đúng là giỏi thật đó, còn biết gắp lửa bỏ tay người nữa chứ? Cô làm gì cơ? Chẳng lẽ cô ép Vi Yến Uyển phải lên giường với Cố Sơ Dụ à? Hay cô cùng dao kề cổ Vi Yến Uyển, buộc cô ta phải làm tiểu tam phá hoại hạnh phúc gia đình người khác?
Hay cô là mẹ của Vi Yến Uyển, nên nói cái gì Vi Yến Uyển cũng phải nghe theo? Con nhỏ điên này đúng là làm cô tức chết mà!
Nhưng Cố Sơ Mẫn cũng không phải người dễ mềm lòng như hai ông bà Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang, cô ấy hướng ánh mắt về phía Vi Yến Uyển, lại nhìn sang ông nội, nói:
- Ông nội, cháu nghĩ rằng chúng ta nên kiểm tra đứa bé trong bụng của Vi Yến Uyển, lỡ như đứa bé kia không phải là con cháu của Cố gia thì sao? Gia đình chúng ta đâu thể nào nuôi con của người khác được.
Lúc này Đàm Châu cũng có quan sát sắc mặt của Vi Yến Uyển, nhưng vẻ mặt của cô ta có mười phần tự tin, không cần kiểm tra cô cũng dám chắc đứa bé trong bụng Vi Yến Uyển bây giờ đích thực là con cháu Cố gia. Nói sao đi nữa thì thời gian chuẩn bị hôn lễ cũng dài như vậy, cô ta rất dễ dàng để biến chuyện không phải sự thật thành sự thật… Bảo sao Vi Yến Uyển lại nói đứa bé có sinh ra được hay không là do cô.
Thân thiết với Vi Yến Uyển nhiều năm như vậy, chắc hẳn cô ta đã lén Cố Sơ Dụ đi thụ tinh nhân tạo, cho nên khi cô ta bị sảy thai là Cố gia sẽ đem đứa bé đi xét nghiệm… Kết quả trả về chắc chắc là cùng huyết thống, mà đã cùng huyết thống thì hung thủ chính là Đàm Châu, thử hỏi Cố gia sẽ bỏ qua cho người giết con cháu của mình sao?
Vi Yến Uyển, cô ta đúng là vì tiền mà cái gì cũng dám làm!
Cố Quý Dực nghe đến đây liền nói:
- Không cần kiểm tra, nhưng chú sẽ cho người “bảo vệ” Yến Uyển thật tốt, đảm bảo đứa bé sẽ an toàn ra đời. Đến khi đó kiểm tra cũng không muộn.
Cố Sơ Mẫn vốn dĩ không đồng ý, nhưng Đàm Châu nhìn cô ấy rồi gật đầu, Thái Chiết Tân cũng nắm lấy tay vợ mình lại.
Cứ như vậy, chuyện Vi Yến Uyển mang thai thật hay giả cũng không truy cứu nữa.
Nhưng!
Nhưng Đàm Châu chắc chắn rằng đứa bé đó sớm muộn gì cũng khó mà giải thích được. Vì tính từ lúc cô ta thông báo mang thai thì số tuổi của thai nhi đã là được tám tuần, bây giờ cô ta chỉ mới bắt đầu thụ tinh lại, số tuổi sẽ bị lùi không ít… Tới ngày dự sinh mà vẫn không sinh thì chắc chắn Cố gia sẽ dấy lên nghi ngờ.
Tới đó thì sao? Tới đó Vi Yến Uyển phải dùng hết mọi cách giúp bản thân sinh non, mà đứa trẻ sinh non… Khó mà giữ lại được!
Cho nên việc Cố Quý Dực cho người “bảo vệ” Vi Yến Uyển chính là ngăn chặn suy nghĩ “giết con” lấp liếm sự thật của cô ta. Dù muốn dù không, Vi Yến Uyển cũng phải chấp nhận thôi!
Vi Yến Uyển à Vi Yến Uyển, cô thông minh cả đời lại không tính được chuyện này chứ gì?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.