Chương 16: Hôn một chút cả công ty đều biết
Vương Khiết Băng (Yu)
16/02/2024
Không cần nói cũng có thể tưởng tượng ra gương mặt của Cố Sơ Dụ đã thất thần đến mức nào, riêng Vi Yến Uyển cũng đã run rẩy đến mức không nói nên lời. Cô ta lại đưa mắt nhìn cô, bảo sao trước kia Đàm Châu lại nói rằng đứa bé sinh ra từ việc vụng trộm sẽ rất giống cha nó... Khi đó Vi Yến Uyển còn tưởng Đàm Châu đang mắng mình, hóa ra... Hóa ra cô đã biết được sự thật động trời như thế.
Và đó cũng chính là do khi Đàm Châu biết Vi Yến Uyển mang thai với Cố Sơ Dụ, cô cũng chẳng tức giận, không chỉ vậy mà còn cười khẩy nữa chứ. Chung quy là vì cô biết rõ, đứa bé trong bụng của Vi Yến Uyển chưa chắc là con của Cố Sơ Dụ đâu.
- Đàm Châu, cô đang nói linh tinh gì vậy? Tôi khỏe mạnh như vậy, làm gì có chuyện... Chuyện đó chứ?
- Vậy tại sao anh không xem lại đời sống tình d*c của mình đi, biết đâu là vì anh ăn bậy ăn bạ, nên mới thành ra như vậy đó.
Cố Sơ Dụ nhìn sang Vi Yến Uyển, nhưng cô ta chỉ lắc đầu, còn nắm lấy tay của hắn ta, nói:
- Sơ Dụ, anh phải tin em, thật sự đứa bé này là con của anh mà, em... Em không hề lăng nhăng bên ngoài.
Mặc dù Cố Sơ Dụ muốn tin Vi Yến Uyển lắm, nhưng so với cô ta thì lời của mẹ mình chẳng phải đáng tin hơn sao? Nghĩ đến đây thì hắn ta cũng nhanh chóng chạy về nhà để hỏi rõ mọi chuyện, Vi Yến Uyển muốn bám víu lấy hắn ta nhưng đã bị hắn lạnh nhạt mà hất tay ra, liếc cô ta một cái rồi mới đi.
Khi đó Đàm Châu chỉ nhìn Vi Yến Uyển, nhẹ nhàng nói:
- Uyển à, cẩn thận đứa bé trong bụng đó.
- Đàm Châu... Cậu... Cậu...
- Ngại quá đi, nên gọi là thím, nghe chưa?
Vi Yến Uyển đã tức đến mức không nói nên lời, nhưng cô ta không dám làm gì, chỉ nhìn cô rồi lại nhìn sang Cố Quý Dực. Bỏ lại hai chữ "chờ đó" rồi nhanh chóng chạy mất.
Đàm Châu được một phen cười ra nước mắt, hóa ra hai người này cũng chỉ được như thế thôi sao? Non! Quá là non mà.
Trong lúc cô đang cười như được mùa thì Cố Quý Dực lại bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
- Vui không?
- Vui chứ, anh không thấy sắc mặt của Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển rất buồn cười sao? Đây gọi là nhỉ? Gọi là tự lấy đá đập vào chân mình, haha... Buồn cười chết đi được...
Đàm Châu còn chưa cười xong thì Cố Quý Dực đã ôm lấy eo của cô, ở trước mặt tất cả mọi người có mặt ở công ty, hôn lên môi của cô một cái. Ban đầu anh chỉ định chạm nhẹ cho có hôn thôi, cơ mà khi tiến lại gần cơ thể của cô lại tỏa ra một mùi hương rất thơm mát, lại cực kỳ dễ chịu, làm cho Cố Quý Dực không thể thả ra được.
Hạ Thiên đang điều chỉnh hướng quay cũng phải che mắt không dám nhìn.
Bị anh tấn công đột ngột đương nhiên Đàm Châu cũng rất bất ngờ, hai mắt cô cứ thế mà mở to, nhưng Cố Quý Dực cũng chẳng quan tâm lắm, thứ anh quan tâm là anh đã hôn được cô rồi!
Để cho nhân viên của Cố thị nhìn rõ ai mới là "chủ nhân" của nơi này đủ rồi thì Cố Quý Dực cũng ra hiệu cho Hạ Thiên tắt đi, tuy rằng Hạ Thiên đã tắt nhưng anh vẫn còn lưu luyến không rời. Môi lưỡi quấn quýt đến mức Đàm Châu sắp không thở được.
Có vẻ anh cũng cảm nhận được cô đang khó thở, nên mới buông ra, còn tham lam hôn nhẹ một cái lên mũi cô, nói:
- Sao em lại không thở?
Đàm Châu liếc anh một cái, nói:
- Anh hôn đột ngột như vậy thì ai mà phản ứng kịp chứ.
- Được rồi, sau này anh hôn sẽ báo với em một tiếng.
Cô bất lực nhìn anh, cái tên nam nhân này đúng là cái gì cũng dám nói, thật sự là cô không biết đây là sự thay đổi khi có cô, hay đó mới là bản chất thật của Cố Quý Dực nữa.
Trong khi Cố Quý Dực đang thỏa mãn ôm cô, thì Đàm Châu lại nói:
- Cố Quý Dực, có phải anh thích em trước khi em biết anh không?
Bị cô hỏi đột ngột như thế thì anh cũng giật mình, cơ mà miệng anh vẫn cứng lắm, chỉ nhìn cô, nói:
- Không nhắc chuyện cũ, trước mặt thì anh muốn hôn thêm một chút.
Dứt lời Cố Quý Dực liền đè Đàm Châu lên ghế, nhưng anh vẫn đưa tay đỡ lấy đầu của cô, sau đó là nam trên nữ dưới, điên cuồng hôn nhau ở trong phòng làm việc. Dù rằng không có câu trả lời chính xác, nhưng Đàm Châu thừa nhận rằng anh hôn rất cuốn... Nói sao nhỉ? Hình như chính cô cũng nghiện cảm giác này mất rồi.
Riêng Hạ Thiên thì chỉ dám lắc đầu, câuh ta cũng biết thân biết phận là rón rén chạy trốn, Cố tổng và phu nhân nhiệt huyết như vậy, ai nói đây là hôn nhân xung hỉ chứ?
Rõ ràng là Cố tổng nhà họ động tình rồi, yêu con gái nhà người ta đến ghen tuông đỏ mắt. Cái nụ hôn này không phải đơn thuần là chứng minh cho toàn thể Cố thị đâu, rõ ràng là ghen!
Cố Quý Dực ghen vì Đàm Châu nhắc đến chuyện từng sống ở nhà riêng của Cố Sơ Dụ thì có. Nam nhân này, khẩu thị tâm phi mà!
#Yu~
Và đó cũng chính là do khi Đàm Châu biết Vi Yến Uyển mang thai với Cố Sơ Dụ, cô cũng chẳng tức giận, không chỉ vậy mà còn cười khẩy nữa chứ. Chung quy là vì cô biết rõ, đứa bé trong bụng của Vi Yến Uyển chưa chắc là con của Cố Sơ Dụ đâu.
- Đàm Châu, cô đang nói linh tinh gì vậy? Tôi khỏe mạnh như vậy, làm gì có chuyện... Chuyện đó chứ?
- Vậy tại sao anh không xem lại đời sống tình d*c của mình đi, biết đâu là vì anh ăn bậy ăn bạ, nên mới thành ra như vậy đó.
Cố Sơ Dụ nhìn sang Vi Yến Uyển, nhưng cô ta chỉ lắc đầu, còn nắm lấy tay của hắn ta, nói:
- Sơ Dụ, anh phải tin em, thật sự đứa bé này là con của anh mà, em... Em không hề lăng nhăng bên ngoài.
Mặc dù Cố Sơ Dụ muốn tin Vi Yến Uyển lắm, nhưng so với cô ta thì lời của mẹ mình chẳng phải đáng tin hơn sao? Nghĩ đến đây thì hắn ta cũng nhanh chóng chạy về nhà để hỏi rõ mọi chuyện, Vi Yến Uyển muốn bám víu lấy hắn ta nhưng đã bị hắn lạnh nhạt mà hất tay ra, liếc cô ta một cái rồi mới đi.
Khi đó Đàm Châu chỉ nhìn Vi Yến Uyển, nhẹ nhàng nói:
- Uyển à, cẩn thận đứa bé trong bụng đó.
- Đàm Châu... Cậu... Cậu...
- Ngại quá đi, nên gọi là thím, nghe chưa?
Vi Yến Uyển đã tức đến mức không nói nên lời, nhưng cô ta không dám làm gì, chỉ nhìn cô rồi lại nhìn sang Cố Quý Dực. Bỏ lại hai chữ "chờ đó" rồi nhanh chóng chạy mất.
Đàm Châu được một phen cười ra nước mắt, hóa ra hai người này cũng chỉ được như thế thôi sao? Non! Quá là non mà.
Trong lúc cô đang cười như được mùa thì Cố Quý Dực lại bước đến chỗ của cô, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, nói:
- Vui không?
- Vui chứ, anh không thấy sắc mặt của Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển rất buồn cười sao? Đây gọi là nhỉ? Gọi là tự lấy đá đập vào chân mình, haha... Buồn cười chết đi được...
Đàm Châu còn chưa cười xong thì Cố Quý Dực đã ôm lấy eo của cô, ở trước mặt tất cả mọi người có mặt ở công ty, hôn lên môi của cô một cái. Ban đầu anh chỉ định chạm nhẹ cho có hôn thôi, cơ mà khi tiến lại gần cơ thể của cô lại tỏa ra một mùi hương rất thơm mát, lại cực kỳ dễ chịu, làm cho Cố Quý Dực không thể thả ra được.
Hạ Thiên đang điều chỉnh hướng quay cũng phải che mắt không dám nhìn.
Bị anh tấn công đột ngột đương nhiên Đàm Châu cũng rất bất ngờ, hai mắt cô cứ thế mà mở to, nhưng Cố Quý Dực cũng chẳng quan tâm lắm, thứ anh quan tâm là anh đã hôn được cô rồi!
Để cho nhân viên của Cố thị nhìn rõ ai mới là "chủ nhân" của nơi này đủ rồi thì Cố Quý Dực cũng ra hiệu cho Hạ Thiên tắt đi, tuy rằng Hạ Thiên đã tắt nhưng anh vẫn còn lưu luyến không rời. Môi lưỡi quấn quýt đến mức Đàm Châu sắp không thở được.
Có vẻ anh cũng cảm nhận được cô đang khó thở, nên mới buông ra, còn tham lam hôn nhẹ một cái lên mũi cô, nói:
- Sao em lại không thở?
Đàm Châu liếc anh một cái, nói:
- Anh hôn đột ngột như vậy thì ai mà phản ứng kịp chứ.
- Được rồi, sau này anh hôn sẽ báo với em một tiếng.
Cô bất lực nhìn anh, cái tên nam nhân này đúng là cái gì cũng dám nói, thật sự là cô không biết đây là sự thay đổi khi có cô, hay đó mới là bản chất thật của Cố Quý Dực nữa.
Trong khi Cố Quý Dực đang thỏa mãn ôm cô, thì Đàm Châu lại nói:
- Cố Quý Dực, có phải anh thích em trước khi em biết anh không?
Bị cô hỏi đột ngột như thế thì anh cũng giật mình, cơ mà miệng anh vẫn cứng lắm, chỉ nhìn cô, nói:
- Không nhắc chuyện cũ, trước mặt thì anh muốn hôn thêm một chút.
Dứt lời Cố Quý Dực liền đè Đàm Châu lên ghế, nhưng anh vẫn đưa tay đỡ lấy đầu của cô, sau đó là nam trên nữ dưới, điên cuồng hôn nhau ở trong phòng làm việc. Dù rằng không có câu trả lời chính xác, nhưng Đàm Châu thừa nhận rằng anh hôn rất cuốn... Nói sao nhỉ? Hình như chính cô cũng nghiện cảm giác này mất rồi.
Riêng Hạ Thiên thì chỉ dám lắc đầu, câuh ta cũng biết thân biết phận là rón rén chạy trốn, Cố tổng và phu nhân nhiệt huyết như vậy, ai nói đây là hôn nhân xung hỉ chứ?
Rõ ràng là Cố tổng nhà họ động tình rồi, yêu con gái nhà người ta đến ghen tuông đỏ mắt. Cái nụ hôn này không phải đơn thuần là chứng minh cho toàn thể Cố thị đâu, rõ ràng là ghen!
Cố Quý Dực ghen vì Đàm Châu nhắc đến chuyện từng sống ở nhà riêng của Cố Sơ Dụ thì có. Nam nhân này, khẩu thị tâm phi mà!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.