Chương 47: Ngày đầu tiên sau hôn lễ
Vương Khiết Băng (Yu)
19/02/2024
Buổi sáng sau khi thức dậy thì Cố Quý Dực và Đàm Châu cũng đã về nhà
riêng của họ, hiển nhiên cô cũng không quên mang Hope về nhà để chú bé
đoàn tụ với gia đình.
Ban đầu khi Silver thấy cô bế Hope đến thì nó còn ngơ ra một lúc, còn đưa tay muốn đánh Hope mấy cái, vì nó sợ rằng con trai của mình đã làm gì đó khiến cô không vui mà đem trả hàng, nhưng rồi sau đó Đàm Châu lại nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve Silver, nói:
- Không phải chị trả lại đâu, mà là từ nay chúng ta sẽ là một gia đình, có được không? Chị sẽ sống ở đây với tụi em nha?
Nhưng Cố Quý Dực lại bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng nói:
- Vợ yêu à, em phải xưng là mẹ chứ.
- À phải rồi ha, là mẹ mới đúng. Sau này mẹ sẽ ở đây với mấy đứa nha?
Silver nhìn cô, sau đó lại nhìn sang người cha yêu dấu của mình để xác nhận, anh cũng chỉ gật đầu một cái. Khi biết rằng con trai mình không bị trả hàng thì Silver mới từ tốn lôi con trai đi vào bên trong nhà của nó. Còn Đàm Châu và Cố Quý Dực chỉ nhìn nhau rồi bật cười thôi, quả nhiên là chủ nào tớ nấy, có vẻ như Silver cũng không thích con trai lắm…
Chào hỏi xong, đoàn tụ cũng xong thì Cố Quý Dực cùng Đàm Châu mới đi vào nhà riêng của mình, trước mắt là một nhóm người hầu ra mắt phu nhân của họ, trong số những người này thì cô chỉ có nói chuyện qua với vài người thôi.
- Thược Dược, Mẫu Đơn, từ nay hai người sẽ phụ trách chăm sóc cho phu nhân.
Khi này Thược Dược và Mẫu Đơn cũng đi lên một bước để cô nhìn rõ hơn, sau khi xác nhận đã nhớ kĩ thì mọi người cũng được phép giải tán mưu sinh, còn Cố Quý Dực thì lại ôm vợ ngồi ở sofa vừa uống nước vừa xem phim.
Bất chợt Đàm Châu lại nhìn anh, nói:
- Hôm nay anh không đi làm sao?
Cố Quý Dực một tay ôm vợ, một tay đặt ở bụng của cô, nghe vợ hỏi thì anh cũng trả lời, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, đáp:
- Đâu có ai vừa cưới vợ đã bỏ vợ ở nhà một mình để đi làm chứ?
Dừng một chút, anh lại nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên tay cô một cái, nói tiếp:
- Ban đầu anh tính sẽ đưa em đi du lịch hưởng tuần trăng mật, nhưng anh nghĩ rằng bây giờ em đang mang thai nên cũng rất nguy hiểm, thay vì đi đâu cả một tháng thì anh nghĩ chúng ta nên ở nhà cùng nhau hâm nóng tình cảm sẽ tốt hơn nhiều.
- Một tháng cơ á? Anh không sợ nhân viên sẽ đình công sao?
Cố Quý Dực nghe xong cũng cười lớn một tiếng, anh lại nhỏ giọng nói:
- Nói là nghỉ phép nhưng anh vẫn sẽ xử lý công việc tại nhà. Vợ yêu yên tâm, anh sẽ cố gắng kiếm tiền mua sữa, mua tã cho con mà.
Lời nói của anh làm cho Đàm Châu cười đến mức không ngừng được. Dù rằng cô đã quen với cái tính này của Cố Quý Dực, nhưng những người khác thì không quen lắm… Bình thường ông chủ của họ rất lạnh lùng ít nói, thậm chí còn có thể xem là khó ưa khó gần, không ngờ sau khi ông chủ có phu nhân liền trở nên kì hoặc như vậy.
Còn biết nói đùa nữa chứ… Đúng là hiếm có thật đó.
Cả ngày hôm đó thì hai vợ chồng mới cưới cũng chẳng làm gì nhiều, cùng nhau ăn uống rồi lại cùng nhau xem phim, xem chán chê thì đi ngủ trưa cùng nhau, dậy rồi thì lại ăn nhẹ, rồi lại tìm gì đó chơi đùa một chút, buổi tối ăn xong liền lên phòng ôm nhau lướt mạng.
Cuộc sống hiện tại quả nhiên là thư thả ghê.
Lúc này Đàm Châu đang nằm trong vòng tay của Cố Quý Dực, nhưng cô lại đột nhiên nói:
- Phải rồi ha, tính ra em đi làm còn chưa tới một tháng đã phải nghỉ làm rồi. Cố Quý Dực, hay em vẫn đi làm cùng anh có được không?
Anh có hơi ngạc nhiên nhìn cô, ban đầu Cố Quý Dực còn định chỉ để cô ở nhà rồi cho cô hưởng phúc, nhưng nghĩ đến những ngày tháng đến công ty mà không có cô thì anh cũng sẽ không có tinh thần làm việc, cuối cùng Cố Quý Dực lại nhẹ nhàng hôn lên môi vợ mình một cái, nói:
- Chỉ được làm đến khi em bé được năm tháng thôi, biết chưa?
- Năm tháng thôi sao? Hay là dài một chút đi, tầm sáu, bảy tháng cũng được mà. Em khỏe lắm, em có thể làm được mà.
Mặc dù Đàm Châu năn nỉ nhưng Cố Quý Dực vẫn kiên quyết từ chối, cô có khỏe tới đâu thì anh vẫn không thể để cô mạo hiểm được, với cả những tháng cuối thai kì cũng rất quan trọng, nếu như sơ sẩy sẽ để lại hậu quả rất lớn, anh vừa không nỡ lại vừa xót vợ. Làm sao có chuyện anh để vợ con anh chịu khổ như thế chứ.
- Cố Quý Dực, anh không tin em sao?
- Tin em, nhưng anh xót vợ. Vợ ngoan, nghe anh đi nào.
Đàm Châu nhìn anh nghiêm túc như vậy thì cũng chỉ biết bật cười, sau đó cô còn nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói:
- Em biết rồi mà, đều nghe anh hết, ông xã.
- Vậy mới ngoan chứ. Ngủ thôi nào vợ yêu.
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cũng không tệ lắm.
#Yu~
Ban đầu khi Silver thấy cô bế Hope đến thì nó còn ngơ ra một lúc, còn đưa tay muốn đánh Hope mấy cái, vì nó sợ rằng con trai của mình đã làm gì đó khiến cô không vui mà đem trả hàng, nhưng rồi sau đó Đàm Châu lại nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve Silver, nói:
- Không phải chị trả lại đâu, mà là từ nay chúng ta sẽ là một gia đình, có được không? Chị sẽ sống ở đây với tụi em nha?
Nhưng Cố Quý Dực lại bước đến chỗ cô, nhẹ nhàng nói:
- Vợ yêu à, em phải xưng là mẹ chứ.
- À phải rồi ha, là mẹ mới đúng. Sau này mẹ sẽ ở đây với mấy đứa nha?
Silver nhìn cô, sau đó lại nhìn sang người cha yêu dấu của mình để xác nhận, anh cũng chỉ gật đầu một cái. Khi biết rằng con trai mình không bị trả hàng thì Silver mới từ tốn lôi con trai đi vào bên trong nhà của nó. Còn Đàm Châu và Cố Quý Dực chỉ nhìn nhau rồi bật cười thôi, quả nhiên là chủ nào tớ nấy, có vẻ như Silver cũng không thích con trai lắm…
Chào hỏi xong, đoàn tụ cũng xong thì Cố Quý Dực cùng Đàm Châu mới đi vào nhà riêng của mình, trước mắt là một nhóm người hầu ra mắt phu nhân của họ, trong số những người này thì cô chỉ có nói chuyện qua với vài người thôi.
- Thược Dược, Mẫu Đơn, từ nay hai người sẽ phụ trách chăm sóc cho phu nhân.
Khi này Thược Dược và Mẫu Đơn cũng đi lên một bước để cô nhìn rõ hơn, sau khi xác nhận đã nhớ kĩ thì mọi người cũng được phép giải tán mưu sinh, còn Cố Quý Dực thì lại ôm vợ ngồi ở sofa vừa uống nước vừa xem phim.
Bất chợt Đàm Châu lại nhìn anh, nói:
- Hôm nay anh không đi làm sao?
Cố Quý Dực một tay ôm vợ, một tay đặt ở bụng của cô, nghe vợ hỏi thì anh cũng trả lời, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cô, đáp:
- Đâu có ai vừa cưới vợ đã bỏ vợ ở nhà một mình để đi làm chứ?
Dừng một chút, anh lại nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên tay cô một cái, nói tiếp:
- Ban đầu anh tính sẽ đưa em đi du lịch hưởng tuần trăng mật, nhưng anh nghĩ rằng bây giờ em đang mang thai nên cũng rất nguy hiểm, thay vì đi đâu cả một tháng thì anh nghĩ chúng ta nên ở nhà cùng nhau hâm nóng tình cảm sẽ tốt hơn nhiều.
- Một tháng cơ á? Anh không sợ nhân viên sẽ đình công sao?
Cố Quý Dực nghe xong cũng cười lớn một tiếng, anh lại nhỏ giọng nói:
- Nói là nghỉ phép nhưng anh vẫn sẽ xử lý công việc tại nhà. Vợ yêu yên tâm, anh sẽ cố gắng kiếm tiền mua sữa, mua tã cho con mà.
Lời nói của anh làm cho Đàm Châu cười đến mức không ngừng được. Dù rằng cô đã quen với cái tính này của Cố Quý Dực, nhưng những người khác thì không quen lắm… Bình thường ông chủ của họ rất lạnh lùng ít nói, thậm chí còn có thể xem là khó ưa khó gần, không ngờ sau khi ông chủ có phu nhân liền trở nên kì hoặc như vậy.
Còn biết nói đùa nữa chứ… Đúng là hiếm có thật đó.
Cả ngày hôm đó thì hai vợ chồng mới cưới cũng chẳng làm gì nhiều, cùng nhau ăn uống rồi lại cùng nhau xem phim, xem chán chê thì đi ngủ trưa cùng nhau, dậy rồi thì lại ăn nhẹ, rồi lại tìm gì đó chơi đùa một chút, buổi tối ăn xong liền lên phòng ôm nhau lướt mạng.
Cuộc sống hiện tại quả nhiên là thư thả ghê.
Lúc này Đàm Châu đang nằm trong vòng tay của Cố Quý Dực, nhưng cô lại đột nhiên nói:
- Phải rồi ha, tính ra em đi làm còn chưa tới một tháng đã phải nghỉ làm rồi. Cố Quý Dực, hay em vẫn đi làm cùng anh có được không?
Anh có hơi ngạc nhiên nhìn cô, ban đầu Cố Quý Dực còn định chỉ để cô ở nhà rồi cho cô hưởng phúc, nhưng nghĩ đến những ngày tháng đến công ty mà không có cô thì anh cũng sẽ không có tinh thần làm việc, cuối cùng Cố Quý Dực lại nhẹ nhàng hôn lên môi vợ mình một cái, nói:
- Chỉ được làm đến khi em bé được năm tháng thôi, biết chưa?
- Năm tháng thôi sao? Hay là dài một chút đi, tầm sáu, bảy tháng cũng được mà. Em khỏe lắm, em có thể làm được mà.
Mặc dù Đàm Châu năn nỉ nhưng Cố Quý Dực vẫn kiên quyết từ chối, cô có khỏe tới đâu thì anh vẫn không thể để cô mạo hiểm được, với cả những tháng cuối thai kì cũng rất quan trọng, nếu như sơ sẩy sẽ để lại hậu quả rất lớn, anh vừa không nỡ lại vừa xót vợ. Làm sao có chuyện anh để vợ con anh chịu khổ như thế chứ.
- Cố Quý Dực, anh không tin em sao?
- Tin em, nhưng anh xót vợ. Vợ ngoan, nghe anh đi nào.
Đàm Châu nhìn anh nghiêm túc như vậy thì cũng chỉ biết bật cười, sau đó cô còn nhẹ nhàng hôn lên môi anh, nói:
- Em biết rồi mà, đều nghe anh hết, ông xã.
- Vậy mới ngoan chứ. Ngủ thôi nào vợ yêu.
Ngày đầu tiên sau khi kết hôn, cũng không tệ lắm.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.