Chương 60: Người mẹ tốt
Vương Khiết Băng (Yu)
22/02/2024
Sau khi anh về nhà cũng đem chuyện đó kể cho Đàm Châu nghe, đầu tiên là
cô rất tức giận vì sự ích kỷ của Vi Yến Uyển, nhưng rồi sau đó cô lại
thấy tội cho đứa nhỏ đáng thương kia, rốt cuộc là tại sao số của nó lại
có thể bi thảm như vậy chứ?
Lúc chưa được hình thành thì đã dự đoán trước là công cụ của người khác, khi được hình thành lại bị chính mẹ ruột bày mưu hãm hại… Đàm Châu tuy không thích Vi Yến Uyển, nhưng cô cũng không thể vì cô ta mà căm ghét luôn đứa bé vô tội được.
Buổi sáng hôm sau, Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng đã đến bệnh viện để thăm Vi Yến Uyển. Đương nhiên cô ta sẽ bày ra dáng vẻ đau thương vì mới mất con, Cao Thiên Trang ở một bên cứ khóc không ngừng, cha mẹ của cô ta lại trách ngược lại Cố gia, nói rằng họ không chăm sóc tốt cho con gái mình, đến cả chuyện Cố Sơ Dụ bây giờ không có mặt ở đây nữa chứ.
Vì tiếng khóc lóc quá ồn ào nên cũng làm cho Đàm Châu thấy ngột ngạt, cô đã đi ra ngoài để hít thở không khí, vừa hay ở đây cô lại gặp được Vi Lục Nam đang đứng thẩn thờ ở một bên, bước đến chỗ của anh ấy, cô lại nói:
- Anh Lục Nam đừng buồn quá, chuyện gì cũng có số của nó mà.
Vi Lục Nam nhìn cô, lại nhìn xuống bụng của cô, nói:
- Anh không sao, chắc là đứa bé không có duyên với Yến Uyển thôi…
Dừng một chút, anh ấy lại nói:
- Trái lại là em đó Tiểu Châu, em phải rút kinh nghiệm từ Yến Uyển, đừng bất cẩn như nó… Biết chưa?
- Em biết rồi, anh yên tâm đi. Ở Cố gia lúc nào cũng có người trông chừng em cả, đến mức chỉ mới bước ra khỏi phòng là được dìu như bị liệt vậy.
Vi Lục Nam bật cười, sau đó lại nói:
- Chú Cố yêu em như vậy đúng là chuyện tốt. Thôi, anh còn có việc, anh đi trước nha, hẹn gặp em sau
- Dạ, hẹn gặp anh sau.
Chào tạm biệt Vi Lục Nam xong thì Đàm Châu lại nhìn thấy Cố Sơ Dụ đứng ở cách đó không xa, đến nhìn cũng không muốn nhìn, cô liền quay lại muốn rời đi. Nhưng Cố Sơ Dụ lại chạy đến, còn nắm chặt lấy tay cô, nói:
- Tiểu Châu…
Đàm Châu rút tay của mình lại, còn nhìn hắn ta, cười nhạt một cái, nói:
- Sơ Dụ, phải ăn nói cho cẩn thận vào. Thím là thím út của cháu đó, nên biết tôn trọng trưởng bối một chút, biết chưa?
- Tiểu Châu, anh sai rồi, anh biết sai rồi… Anh phản bội em là anh sai, em có thể cho anh một cơ hội có được không?
Đàm Châu nghe xong cũng chỉ biết cười, rồi lại thở dài một tiếng, nói:
- Cố Sơ Dụ, cháu nghĩ là bây giờ thím vẫn còn là Đàm Châu ngây thơ năm đó sao? Nằm mơ đi!
Sau đó Đàm Châu cũng dứt khoát mà rời đi, Cố Sơ Dụ chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô, đến khi Cố Quý Dực cũng bước ra, nhẹ nhàng ôm lấy vợ của mình vào lòng, còn nhẹ nhàng chạm vào bụng của cô nữa chứ.
Đó là hình ảnh vốn dĩ là của Cố Sơ Dụ, nhưng đó là nếu như hắn ta không phản bội lại tình cảm chín năm của hai người. Tại vì Vi Yến Uyển… Đúng vậy! Chính là tại vì Vi Yến Uyển đã chen chân vào mối tình của hắn và Đàm Châu, nếu như cô ta không xuất hiện thì cuộc đời của hắn đâu có thối nát như bây giờ!
Đúng vậy, chính là vì Vi Yến Uyển, chính cô ta đã hại hắn đến mức đường này! Vi Yến Uyển… Hắn ta nhất định sẽ phải đáp trả cô ta gấp trăm, gấp vạn lần!
[…]
Còn Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng đi đến một căn phòng khác, nơi này có đứa bé con của Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ, nhìn đứa nhỏ yếu ớt lại xanh xao chỉ nằm ngoan trong lồng kính, cô có hơi xót xa, lại nói:
- Anh, chúng ta phải làm gì với đứa bé này đây?
- Hay anh đưa nó đến trại trẻ mồ côi nhé? Dù rằng ở đó cũng sẽ khó khăn, nhưng thay vì để nó bị Vi Yến Uyển lợi dụng, thì thà đưa nó đi càng xa càng tốt.
Đột nhiên Đàm Châu lại đưa tay của mình vào bên trong lồng kính, đứa bé dường như cảm nhận được có sự sống, nó liền nắm chặt lấy ngón tay của Đàm Châu, cô cũng mỉm cười một cái, sau đó lại nhìn Cố Quý Dực, nói:
- Anh, hay là chúng ta nhờ bác sĩ cho lại một tờ khám thai khác, nói rằng em mang song thai… Được không? Chúng ta nhận nuôi nó… Có được không anh?
Mặc dù Cố Quý Dực biết rằng thế nào vợ mình cũng sẽ nói như vậy, nhưng anh lại giả vờ hơi nhíu mày một chút, sau đó lại nhìn cô, nói:
- Vợ à, nó là con của Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển đấy, em có chắc là muốn nuôi nó không?
- Có mà, đứa bé đáng yêu như vậy sao lại bỏ chứ… Anh à… Ông xã, em muốn giữ đứa bé này lại mà.
Bạch Nhân ở một bên cũng khá kinh ngạc với chuyện đang xảy ra, vốn dĩ theo lời kể của Giang Kim Thành và Trần Chí Hâm thì họ nói Đàm Châu là một cô gái có thù tất báo, sẽ không để bản thân chịu thiệt, còn cực kỳ căm ghét bạn trai cũ và kẻ thứ ba như Vi Yến Uyển, không ngờ cô lại có thể vì đứa nhỏ không có liên quan tới mình mà năn nỉ Cố Quý Dực.
Xem ra… Cố Quý Dực hiểu rõ Đàm Châu thật đấy.
- Được rồi, được rồi, anh sẽ để Bạch Nhân làm lại kết quả kiểm tra cho em. Chúng ta nhận nuôi nó là được chứ gì, nhưng anh nói trước nhé… Anh sẽ thương con mình hơn đấy.
- Em biết rồi mà, anh đừng có lèm bèm nữa, mau đến đây xem đứa bé này.
Hình ảnh Đàm Châu nhìn đứa bé bằng cặp mắt yêu thương cũng đủ để Bạch Nhân thấy yên lòng, cũng xem như là trong họa có phúc… Đứa bé này sau này chắc phải hạnh phúc lắm khi có một người mẹ tốt như cô.
Lúc chưa được hình thành thì đã dự đoán trước là công cụ của người khác, khi được hình thành lại bị chính mẹ ruột bày mưu hãm hại… Đàm Châu tuy không thích Vi Yến Uyển, nhưng cô cũng không thể vì cô ta mà căm ghét luôn đứa bé vô tội được.
Buổi sáng hôm sau, Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng đã đến bệnh viện để thăm Vi Yến Uyển. Đương nhiên cô ta sẽ bày ra dáng vẻ đau thương vì mới mất con, Cao Thiên Trang ở một bên cứ khóc không ngừng, cha mẹ của cô ta lại trách ngược lại Cố gia, nói rằng họ không chăm sóc tốt cho con gái mình, đến cả chuyện Cố Sơ Dụ bây giờ không có mặt ở đây nữa chứ.
Vì tiếng khóc lóc quá ồn ào nên cũng làm cho Đàm Châu thấy ngột ngạt, cô đã đi ra ngoài để hít thở không khí, vừa hay ở đây cô lại gặp được Vi Lục Nam đang đứng thẩn thờ ở một bên, bước đến chỗ của anh ấy, cô lại nói:
- Anh Lục Nam đừng buồn quá, chuyện gì cũng có số của nó mà.
Vi Lục Nam nhìn cô, lại nhìn xuống bụng của cô, nói:
- Anh không sao, chắc là đứa bé không có duyên với Yến Uyển thôi…
Dừng một chút, anh ấy lại nói:
- Trái lại là em đó Tiểu Châu, em phải rút kinh nghiệm từ Yến Uyển, đừng bất cẩn như nó… Biết chưa?
- Em biết rồi, anh yên tâm đi. Ở Cố gia lúc nào cũng có người trông chừng em cả, đến mức chỉ mới bước ra khỏi phòng là được dìu như bị liệt vậy.
Vi Lục Nam bật cười, sau đó lại nói:
- Chú Cố yêu em như vậy đúng là chuyện tốt. Thôi, anh còn có việc, anh đi trước nha, hẹn gặp em sau
- Dạ, hẹn gặp anh sau.
Chào tạm biệt Vi Lục Nam xong thì Đàm Châu lại nhìn thấy Cố Sơ Dụ đứng ở cách đó không xa, đến nhìn cũng không muốn nhìn, cô liền quay lại muốn rời đi. Nhưng Cố Sơ Dụ lại chạy đến, còn nắm chặt lấy tay cô, nói:
- Tiểu Châu…
Đàm Châu rút tay của mình lại, còn nhìn hắn ta, cười nhạt một cái, nói:
- Sơ Dụ, phải ăn nói cho cẩn thận vào. Thím là thím út của cháu đó, nên biết tôn trọng trưởng bối một chút, biết chưa?
- Tiểu Châu, anh sai rồi, anh biết sai rồi… Anh phản bội em là anh sai, em có thể cho anh một cơ hội có được không?
Đàm Châu nghe xong cũng chỉ biết cười, rồi lại thở dài một tiếng, nói:
- Cố Sơ Dụ, cháu nghĩ là bây giờ thím vẫn còn là Đàm Châu ngây thơ năm đó sao? Nằm mơ đi!
Sau đó Đàm Châu cũng dứt khoát mà rời đi, Cố Sơ Dụ chỉ biết đứng đó nhìn theo bóng lưng của cô, đến khi Cố Quý Dực cũng bước ra, nhẹ nhàng ôm lấy vợ của mình vào lòng, còn nhẹ nhàng chạm vào bụng của cô nữa chứ.
Đó là hình ảnh vốn dĩ là của Cố Sơ Dụ, nhưng đó là nếu như hắn ta không phản bội lại tình cảm chín năm của hai người. Tại vì Vi Yến Uyển… Đúng vậy! Chính là tại vì Vi Yến Uyển đã chen chân vào mối tình của hắn và Đàm Châu, nếu như cô ta không xuất hiện thì cuộc đời của hắn đâu có thối nát như bây giờ!
Đúng vậy, chính là vì Vi Yến Uyển, chính cô ta đã hại hắn đến mức đường này! Vi Yến Uyển… Hắn ta nhất định sẽ phải đáp trả cô ta gấp trăm, gấp vạn lần!
[…]
Còn Đàm Châu và Cố Quý Dực cũng đi đến một căn phòng khác, nơi này có đứa bé con của Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ, nhìn đứa nhỏ yếu ớt lại xanh xao chỉ nằm ngoan trong lồng kính, cô có hơi xót xa, lại nói:
- Anh, chúng ta phải làm gì với đứa bé này đây?
- Hay anh đưa nó đến trại trẻ mồ côi nhé? Dù rằng ở đó cũng sẽ khó khăn, nhưng thay vì để nó bị Vi Yến Uyển lợi dụng, thì thà đưa nó đi càng xa càng tốt.
Đột nhiên Đàm Châu lại đưa tay của mình vào bên trong lồng kính, đứa bé dường như cảm nhận được có sự sống, nó liền nắm chặt lấy ngón tay của Đàm Châu, cô cũng mỉm cười một cái, sau đó lại nhìn Cố Quý Dực, nói:
- Anh, hay là chúng ta nhờ bác sĩ cho lại một tờ khám thai khác, nói rằng em mang song thai… Được không? Chúng ta nhận nuôi nó… Có được không anh?
Mặc dù Cố Quý Dực biết rằng thế nào vợ mình cũng sẽ nói như vậy, nhưng anh lại giả vờ hơi nhíu mày một chút, sau đó lại nhìn cô, nói:
- Vợ à, nó là con của Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển đấy, em có chắc là muốn nuôi nó không?
- Có mà, đứa bé đáng yêu như vậy sao lại bỏ chứ… Anh à… Ông xã, em muốn giữ đứa bé này lại mà.
Bạch Nhân ở một bên cũng khá kinh ngạc với chuyện đang xảy ra, vốn dĩ theo lời kể của Giang Kim Thành và Trần Chí Hâm thì họ nói Đàm Châu là một cô gái có thù tất báo, sẽ không để bản thân chịu thiệt, còn cực kỳ căm ghét bạn trai cũ và kẻ thứ ba như Vi Yến Uyển, không ngờ cô lại có thể vì đứa nhỏ không có liên quan tới mình mà năn nỉ Cố Quý Dực.
Xem ra… Cố Quý Dực hiểu rõ Đàm Châu thật đấy.
- Được rồi, được rồi, anh sẽ để Bạch Nhân làm lại kết quả kiểm tra cho em. Chúng ta nhận nuôi nó là được chứ gì, nhưng anh nói trước nhé… Anh sẽ thương con mình hơn đấy.
- Em biết rồi mà, anh đừng có lèm bèm nữa, mau đến đây xem đứa bé này.
Hình ảnh Đàm Châu nhìn đứa bé bằng cặp mắt yêu thương cũng đủ để Bạch Nhân thấy yên lòng, cũng xem như là trong họa có phúc… Đứa bé này sau này chắc phải hạnh phúc lắm khi có một người mẹ tốt như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.