Chương 1: Tình cảm chín năm không bằng một đêm say nồng
Vương Khiết Băng (Yu)
16/02/2024
Sống trên cuộc đời này mỗi người đều có số mạng riêng, cuộc sống riêng và cuộc đời riêng, chẳng ai giống ai và cũng chẳng ai có thể xen vào số phận của người khác.
Ví dụ như cô - Đàm Châu, vốn dĩ gia đình của cô cũng không phải dạng trâm anh thế phiệt hay giàu có nứt vách đổ tường, nhưng bù lại thì mẹ và anh chị hai lại rất yêu thương cô. Kể từ khi cha qua đời thì mẹ cô đã làm lụm vất vả mới nuôi nấng anh em cô trưởng thành, đến bây giờ Đàm Châu đã hai mươi bốn tuổi, cô đã có thể báo hiếu bà ấy rồi.
Nhưng chuyện trên đời này đâu phải cái gì cũng suôn sẻ!
Vừa tốt nghiệp xong Đại học với chuyên ngành giáo viên, nhưng vì bây giờ cô vẫn chưa tìm được việc làm nên đã nhận dạy thêm cho nhiều học sinh để kiếm tiền sống quá ngày. Cơ mà cũng nhờ lần dạy thêm đó mà cô mới phát hiện ra một bí mật động trời!
Người bạn trai chín năm - Cố Sơ Dụ và người chị em tốt - Vi Yến Uyển lại đang dan díu với nhau, chẳng những vậy mà đôi tra nam tiện nữ đó còn đang có ý định hãm hại cô, đẩy cô vào thế kẻ phản bội và danh chính ngôn thuận đến bên nhau.
Khi Cố Sơ Dụ bị phát hiện đang trên giường điên cuồng "đẩy xe bò" với Vi Yến Uyển thì chỉ dám nhìn cô, sau đó lại nói:
- Châu à, anh thật sự xin lỗi... Nhưng em quá giữ mình rồi, làm anh thấy thôi đã phát chán.
Khi này Vi Yến Uyển lại bám lấy tay của Cố Sơ Dụ, nói:
- Châu, cậu cũng đừng trách tớ, có trách là trách cậu quản không tốt bạn trai của mình. Hơn nữa, tớ mang thai rồi, bọn tớ cũng sẽ sớm kết hôn thôi.
Đàm Châu cười khinh bỉ, sau đó cô lại nhìn chằm chằm vào Vi Yến Uyển, nhàn nhạt nói:
- Còn tưởng là thanh cao thế nào, hóa ra là cậu chỉ muốn dùng lại đôi giày rách tôi thôi chứ gì? Được rồi, xem như là bố thí cho cậu đó, giữ cho chặt vào, nhé!
Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ nghe thấy thì cũng tức giận, đặc biệt lf thiếu gia nhà hào môn như Cố Sơ Dụ, hắn ta liền bước đến còn muốn thay Vi Yến Uyển dạy dỗ cô, nhưng Đàm Châu cũng không phải dạng người dễ bắt nạt, hắn ta chỉ mới đưa tay lên là cô đã nắm lại, sau đó còn bẻ ngược lại tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Cố Sơ Dụ, anh quên tôi có học võ sao? Thế nào, bây giờ anh định đánh tôi á, có muốn chơi solo không, Đàm Châu này không sợ bố con thằng nào đâu nhé!
Lúc Vi Yến Uyển thấy Cố Sơ Dụ bị bắt lại cũng muốn chạy đến cứu hắn ta, nhưng Đàm Châu lại mạnh tay kéo tên tra nam đó qua một bên, làm cho hắn ta phải kêu lên đau đớn một tiếng, cuối cùng cô lại hướng ánh mắt hung hăng nhìn Vi Yến Uyển, nói:
- Vi Yến Uyển, cô đang mang thai đó, đừng để tôi phải ra tay đánh thai phụ! Đứa con sau cuộc tình vụng trộm nên được sinh ra chứ, cô có nghe nói rằng đứa bé sau cuộc tình vụng trộm thường rất giống cha. Tôi hi vọng hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử, đừng có tách nhau ra nhé, để tránh hại đời người khác! Không thân!
Mắng xong cho đã tức rồi Đàm Châu còn thẳng chân đá Cố Sơ Dụ một cái, khiến cho anh ta lăn lóc ở dưới sàn nhà, đến đây cô mới phủi phủi tay rồi khí phách rời khỏi.
Nhưng Đàm Châu lại không ngờ ở trước cửa phòng bây giờ không chỉ có cha mẹ của Cố Sơ Dụ mà còn có một người đàn ông khác, nhìn vẻ ngoài thì chắc cũng đã qua tuổi ba mươi rồi, mà để được đứng ngang hàng với Cố Quý Phàm - cha của Cố Sơ Dụ thì đó chỉ có thể là người chú út trong truyền thuyết thôi.
Cơ mà Đàm Châu không quan tâm lắm, cô bây giờ chính là không muốn dính dáng gì tới cái nhà này nữa, đúng là phiền chết đi được!
Đương nhiên xảy ra chuyện lớn như thế thì Đàm Châu cũng không thể ở lại Cố gia để tiếp tục dạy học được rồi, đành phải xin phép Cố Quý Phàm để cô được nghỉ việc. Nhưng không ngờ em gái của Cố Sơ Dụ, học trò của cô - Cố Sơ Tây lại nắm chặt lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
- Cô Tiểu Châu sau này không dạy Tây Tây nữa sao? Em rất thích cô Tiểu Châu, cô đừng đi có được không?
Khi này mẹ của bé cứng đó cũng nói:
- Phải đó Tiểu Châu, dù cháu và Sơ Dụ đã như vậy... Nhưng Tây Tây thật sự rất thích cháu, nếu cháu không ngại thì...
- Ngại ạ, cháu sợ bản thân không kiềm chế được mà đánh chết Cố Sơ Dụ mất, vì thế nên cháu xin phép không tiếp tục dạy Tây Tây nữa.
Nói xong Đàm Châu liền muốn cầm lấy túi xách để rời đi, nhưng đột nhiên lúc này người đàn ông từ nãy giờ chỉ im lặng lại lên tiếng nói:
- Nếu thấy ở đây bất tiện thì anh chị đưa Tây Tây đến nhà của cha đi. Bây giờ cha đang bệnh, nếu để Tây Tây đến chới cũng có thể giúp ông ấy vui vẻ hơn.
Khi nghe người đàn ông đó nói thì cô cũng hơi ngạc nhiên, hóa ra anh thật sự là chú út của Cố Sơ Dụ thật à? Ngạc nhiên ghê đó, vì Đàm Châu từng nghe Cố Sơ Dụ nhắc đến chú út này, cơ mà cô chưa từng gặp bao giờ, vốn dĩ cô thấy Cố Sơ Dụ đã lớn như vậy thì chú út chắc cũng phải hơn bốn mươi, ngoài năm mươi rồi. Không ngờ vẫn là người đàn ông trẻ tuổi như thế.
Cuối cùng thì Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang cũng đã đồng ý cho Cố Sơ Tây đến biệt phủ của Cố gia ở ngoại ô, lúc này Cao Thiên Trang lại nhìn cô, nói:
- Vậy là được rồi nhé? Sau này cháu cứ đến biệt phủ của Cố gia để dạy Tây Tây, cô cũng sẽ hạn chế để Cố Sơ Dụ và cô gái kia đến đó.
Dù rất muốn từ chối, nhưng tiền lương hậu hĩnh như vậy thì cô làm sao mà từ chối đây?
#Yu~
Ví dụ như cô - Đàm Châu, vốn dĩ gia đình của cô cũng không phải dạng trâm anh thế phiệt hay giàu có nứt vách đổ tường, nhưng bù lại thì mẹ và anh chị hai lại rất yêu thương cô. Kể từ khi cha qua đời thì mẹ cô đã làm lụm vất vả mới nuôi nấng anh em cô trưởng thành, đến bây giờ Đàm Châu đã hai mươi bốn tuổi, cô đã có thể báo hiếu bà ấy rồi.
Nhưng chuyện trên đời này đâu phải cái gì cũng suôn sẻ!
Vừa tốt nghiệp xong Đại học với chuyên ngành giáo viên, nhưng vì bây giờ cô vẫn chưa tìm được việc làm nên đã nhận dạy thêm cho nhiều học sinh để kiếm tiền sống quá ngày. Cơ mà cũng nhờ lần dạy thêm đó mà cô mới phát hiện ra một bí mật động trời!
Người bạn trai chín năm - Cố Sơ Dụ và người chị em tốt - Vi Yến Uyển lại đang dan díu với nhau, chẳng những vậy mà đôi tra nam tiện nữ đó còn đang có ý định hãm hại cô, đẩy cô vào thế kẻ phản bội và danh chính ngôn thuận đến bên nhau.
Khi Cố Sơ Dụ bị phát hiện đang trên giường điên cuồng "đẩy xe bò" với Vi Yến Uyển thì chỉ dám nhìn cô, sau đó lại nói:
- Châu à, anh thật sự xin lỗi... Nhưng em quá giữ mình rồi, làm anh thấy thôi đã phát chán.
Khi này Vi Yến Uyển lại bám lấy tay của Cố Sơ Dụ, nói:
- Châu, cậu cũng đừng trách tớ, có trách là trách cậu quản không tốt bạn trai của mình. Hơn nữa, tớ mang thai rồi, bọn tớ cũng sẽ sớm kết hôn thôi.
Đàm Châu cười khinh bỉ, sau đó cô lại nhìn chằm chằm vào Vi Yến Uyển, nhàn nhạt nói:
- Còn tưởng là thanh cao thế nào, hóa ra là cậu chỉ muốn dùng lại đôi giày rách tôi thôi chứ gì? Được rồi, xem như là bố thí cho cậu đó, giữ cho chặt vào, nhé!
Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ nghe thấy thì cũng tức giận, đặc biệt lf thiếu gia nhà hào môn như Cố Sơ Dụ, hắn ta liền bước đến còn muốn thay Vi Yến Uyển dạy dỗ cô, nhưng Đàm Châu cũng không phải dạng người dễ bắt nạt, hắn ta chỉ mới đưa tay lên là cô đã nắm lại, sau đó còn bẻ ngược lại tay hắn, nhỏ giọng nói:
- Cố Sơ Dụ, anh quên tôi có học võ sao? Thế nào, bây giờ anh định đánh tôi á, có muốn chơi solo không, Đàm Châu này không sợ bố con thằng nào đâu nhé!
Lúc Vi Yến Uyển thấy Cố Sơ Dụ bị bắt lại cũng muốn chạy đến cứu hắn ta, nhưng Đàm Châu lại mạnh tay kéo tên tra nam đó qua một bên, làm cho hắn ta phải kêu lên đau đớn một tiếng, cuối cùng cô lại hướng ánh mắt hung hăng nhìn Vi Yến Uyển, nói:
- Vi Yến Uyển, cô đang mang thai đó, đừng để tôi phải ra tay đánh thai phụ! Đứa con sau cuộc tình vụng trộm nên được sinh ra chứ, cô có nghe nói rằng đứa bé sau cuộc tình vụng trộm thường rất giống cha. Tôi hi vọng hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử, đừng có tách nhau ra nhé, để tránh hại đời người khác! Không thân!
Mắng xong cho đã tức rồi Đàm Châu còn thẳng chân đá Cố Sơ Dụ một cái, khiến cho anh ta lăn lóc ở dưới sàn nhà, đến đây cô mới phủi phủi tay rồi khí phách rời khỏi.
Nhưng Đàm Châu lại không ngờ ở trước cửa phòng bây giờ không chỉ có cha mẹ của Cố Sơ Dụ mà còn có một người đàn ông khác, nhìn vẻ ngoài thì chắc cũng đã qua tuổi ba mươi rồi, mà để được đứng ngang hàng với Cố Quý Phàm - cha của Cố Sơ Dụ thì đó chỉ có thể là người chú út trong truyền thuyết thôi.
Cơ mà Đàm Châu không quan tâm lắm, cô bây giờ chính là không muốn dính dáng gì tới cái nhà này nữa, đúng là phiền chết đi được!
Đương nhiên xảy ra chuyện lớn như thế thì Đàm Châu cũng không thể ở lại Cố gia để tiếp tục dạy học được rồi, đành phải xin phép Cố Quý Phàm để cô được nghỉ việc. Nhưng không ngờ em gái của Cố Sơ Dụ, học trò của cô - Cố Sơ Tây lại nắm chặt lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
- Cô Tiểu Châu sau này không dạy Tây Tây nữa sao? Em rất thích cô Tiểu Châu, cô đừng đi có được không?
Khi này mẹ của bé cứng đó cũng nói:
- Phải đó Tiểu Châu, dù cháu và Sơ Dụ đã như vậy... Nhưng Tây Tây thật sự rất thích cháu, nếu cháu không ngại thì...
- Ngại ạ, cháu sợ bản thân không kiềm chế được mà đánh chết Cố Sơ Dụ mất, vì thế nên cháu xin phép không tiếp tục dạy Tây Tây nữa.
Nói xong Đàm Châu liền muốn cầm lấy túi xách để rời đi, nhưng đột nhiên lúc này người đàn ông từ nãy giờ chỉ im lặng lại lên tiếng nói:
- Nếu thấy ở đây bất tiện thì anh chị đưa Tây Tây đến nhà của cha đi. Bây giờ cha đang bệnh, nếu để Tây Tây đến chới cũng có thể giúp ông ấy vui vẻ hơn.
Khi nghe người đàn ông đó nói thì cô cũng hơi ngạc nhiên, hóa ra anh thật sự là chú út của Cố Sơ Dụ thật à? Ngạc nhiên ghê đó, vì Đàm Châu từng nghe Cố Sơ Dụ nhắc đến chú út này, cơ mà cô chưa từng gặp bao giờ, vốn dĩ cô thấy Cố Sơ Dụ đã lớn như vậy thì chú út chắc cũng phải hơn bốn mươi, ngoài năm mươi rồi. Không ngờ vẫn là người đàn ông trẻ tuổi như thế.
Cuối cùng thì Cố Quý Phàm và Cao Thiên Trang cũng đã đồng ý cho Cố Sơ Tây đến biệt phủ của Cố gia ở ngoại ô, lúc này Cao Thiên Trang lại nhìn cô, nói:
- Vậy là được rồi nhé? Sau này cháu cứ đến biệt phủ của Cố gia để dạy Tây Tây, cô cũng sẽ hạn chế để Cố Sơ Dụ và cô gái kia đến đó.
Dù rất muốn từ chối, nhưng tiền lương hậu hĩnh như vậy thì cô làm sao mà từ chối đây?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.