Quyển 18 - Chương 1: Bất ngờ xảy ra
Huyễn Vũ
30/08/2013
Vừa nhìn màu sắc lưỡi đao, Khang Tư đã biết mình không thể lấy cánh tay
ngăn trở, cho nên trước tiên nghiêng người nhanh chóng ngã xuống lưng
ngựa, chân từ lúc thấy lưỡi đao đã sớm rời khỏi bàn đạp. Khang Tư không
cam lòng nghiêng người ngã xuống như vậy, đầu gối gần thích khách thuận
thế đá vào cánh tay của hắn.
Con mắt đỏ bừng của thích khách kia sáng ngời, lưỡi đao vừa chuyển từ đâm sang chém, trực tiếp bổ về phía chân Khang Tư.
Lúc này Tương Văn còn đang ở không trung, mà thân thể Khang Tư lại đang ngã xuống mặt đất, đã định hình, không cách nào lại biến hóa nữa.
Nhìn thế đao thích khách kia dù là bị đá trúng, cũng có thể dùng đao cắt vào đùi Khang Tư, mà rõ ràng trên đao bôi chất độc, chỉ cần thấy máu là ám sát thành công.
Xem ra lần này Khang Tư tuyệt đối tránh không khỏi rồi.
Nhưng mà "đương" một tiếng, một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh chiến mã, nâng đao chặn một kích này.
Chỉ là một cái chớp mắt như thế, Khang Tư đã lăn một vòng trên đất, đứng dậy rút đao làm tư thế phòng ngự, còn Tương Văn cũng xuất hiện ở trên đỉnh đầu thích khách kia, lưỡi dao sắc bén nhắm ngay đầu thích khách, người bịt mặt ngăn trở một kích kia, liền lập tức rút ra một thanh chủy thủ nhắm bụng thích khách đâm tới.
Nhưng càng đột nhiên hơn, bốn năm hắc y nhân đồng dạng trang phục che mặt, không hề có dấu hiệu xuất hiện bốn phía xung quanh thích khách, đồng thời lập tức nâng binh khí nhắm hướng thích khách này vọt tới.
Khi Khang Tư lập tức cho rằng chuẩn bị tiến hành quần ẩu, lại bị một màn trước mắt khiến tròng mắt nới rộng ra.
Chỉ thấy thích khách kia phát hiện lưỡi đao mình bị chặn, trực tiếp nhấc chân đem người bịt mặt cứu Khang Tư đá thẳng hướng chiến mã, người bịt mặt này phun mạnh một bụm máu, chiến mã cũng hí vang một tiếng, ngã quỵ xuống đất.
Chỉ riêng thân thể chiến mã bị đụng hãm xuống một cái hố, có thể kết luận chiến mã này đã xong đời rồi.
Thích khách nọ đá bay người bịt mặt kia rồi, cơ thể nửa ngồi, lấy một chân làm trục tâm, nâng tay vung đao quét ngang ba trăm sáu mươi độ, tuy rằng mấy người bịt mặt xông lên lập tức đem đao dựng thẳng phía trước người, nhưng "keng keng" vài tiếng, lực va chạm cường đại khiến bọn họ không khống chế được bắn ngược ra ngoài.
Mà thích khách xoay tròn một vòng, lập tức lật chân đá ngược lên trời, vừa vặn đá trúng bụng Tương Văn đang chuẩn bị từ trên cao giết xuống.
Tương Văn hừ nặng một tiếng, rơi sang một bên.
Nói thì dài dòng, kỳ thật cũng chỉ mới vài giây mà thôi, tên thích khách kia sau khi đá bay Tương Văn cùng những người bịt mặt ngăn cản hắn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền phóng tới trước mặt Khang Tư vừa mới rút binh khí ra.
Mới thấy mấy mật vệ cùng Tương Văn bị đá bay, liền phát hiện một đạo bóng đen xuất hiện trước mặt, Khang Tư đi trước chém một nhát, ánh mắt người khác không có khả năng lợi hại như vậy, nhưng Khang Tư lại thấy rõ từng động tác của thích khách.
Thích khách không ngờ lại có chút tiêu sái nhẹ nhàng nghiêng người, tránh thoát nhát chém của Khang Tư, đồng thời một thanh đao nhỏ rất tự nhiên theo thân thể di động đâm phía bụng Khang Tư.
Lúc này lui về phía sau đã không có khả năng, Khang Tư nhanh chóng thu đao dùng mặt đao ngăn trở một nhát đâm này, "đang" một tiếng, lực đánh vào mạnh mẽ khiến hai chân Khang Tư rời khỏi mặt đất lướt về phía sau nửa thước.
Thích khách kia được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức xông mạnh lên.
Thoát ly được một khoảng cách, Khang Tư chớp lấy cơ hội, lui về sau một bước, sau đó cực nhanh nghiêng người dùng sức chém một nhát, "chi tra" một tiếng, một thanh âm quái dị vang lên, cánh tay cầm đao của thích khách kia liền bị chém đứt.
Thấy một màn như vậy, nội vệ đang nhanh chóng chạy tới, cùng Tương Văn và các mật vệ Lôi gia vừa ngã xuống đất đều tinh thần rung lên.
Chỉ là khiến họ nhịn không được thân hình dừng lại một chút, chính là thích khách bị chém đứt cánh tay này chẳng những không kêu thảm thiết, quái dị chính là, chỗ cánh tay bị đứt kia lại không chảy máu!
Không giống với những người khác, thích khách này hẳn phải coi là trọng thương căn bản không có bất cứ tạm dừng nào, không ngờ trong lúc cánh tay vừa đứt đoạn còn chưa rơi xuống đất, dùng một tay còn lại nắm lấy cánh tay cụt, thừa dịp Khang Tư thế đã hết, mạnh mẽ đẩy về phía trước, cánh tay cụt vẫn nắm chặt lấy binh khí như cũ mạnh mẽ vung mạnh từ dưới lên.
Khang Tư dùng sức đạp bàn chân trước ngừng lại, thân thể nhảy lùi lại, có thể thấy mũi đao từ dưới khố hiểm hiểm xẹt qua vạt áo dưới bụng mình.
Thích khách kia thấy chiêu này không ngờ lại vô hiệu, lập tức lăn một vòng cá chép vượt vũ môn, một chân vươn ra, một thanh chủy thủ đặt dưới gót chân thuận thế đâm vào đầu Khang Tư.
Khang Tư biết thế lui của mình đã hết, không có khả năng tránh thoát một kích này, bàn chân đạp về sau ngừng lại, đầu gối cong lại, sau đó phóng mạnh về phía trước, hai tay cũng nắm chặt đao quét về phía trước.
Một thanh âm quái dị "lạc bính" vang lên, khảm đao trong tay Khang Tư không ngờ lại bị gãy đoạn, nhưng cái chân thích khách kia cũng không tránh khỏi chia lìa với thân thể.
Thích khách mất đi một chân một tay không tránh khỏi ngã xuống đất. Lúc này nội vệ mới kịp chạy tới, mật vệ cùng Tương Văn đều không có tác dụng nữa, cho nên chỉ có thể bao vây xung quanh Khang Tư mà thôi.
- Thần hộ giá thất trách, tội đáng chết vạn lần, xin chủ công giáng tội!
Hơn trăm nội vệ cùng mấy mật vệ và Tương Văn đều quỳ xuống thỉnh tội.
Hiện giờ bọn họ vừa giận vừa hoảng, tức giận chính là không ngờ có kẻ dám can đảm ám sát chủ công nhà mình, tuyệt đối là đại nghịch bất đạo! Mà khủng hoảng chính là mấy hộ vệ phe mình căn bản không có làm hết trách nhiệm, ngược lại chủ công phải dựa vào năng lực của mình thoát khỏi hành động ám sát, khẳng định phải bị cách chức tra hỏi.
- Đứng lên đi, đối phương cũng không phái người thường.
Khang Tư vừa nói, vừa quan sát đoạn đao trong tay. Khang Tư biết binh khí trong tay mình, tuy rằng không phải bảo đao chém sắt như chém bùn, nhưng là binh khí quân chế tiêu chuẩn, tuy rằng chém không đứt côn sắt, nhưng tối đa chỉ là lưỡi đao bị mẻ mà thôi, tuyệt đối sẽ không gãy đoạn như bây giờ.
Bởi vậy có thể thấy được, thân thể đối phương cường hãn tới mức nào.
Chỉ là Khang Tư có chút nghi hoặc, bởi vì cảm xúc không giống như chém vào thân thể, ngược lại như là chém vào vật phẩm bằng da trâu, hơn nữa chém trúng xương cốt cảm giác như là chém vào đá tảng vậy. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, bản thân mình chỉ cần dùng ba phần lực cũng đủ để đối phương đoạn chi, hiện giờ lại dùng tới đủ mười phần lực lượng.
Những năm gần đây, đặc biệt sau khi mình có được đông đảo gia thần, đã không còn dùng sức như vậy nữa.
Nghĩ đến đó, Khang Tư không khỏi nhìn lại hướng thích khách kia.
Thích khách tàn phế này đã bị nội vệ dùng dây thừng gân trâu buộc chặt lại, vốn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, chỉ là không biết có phải cảm thụ được ánh mắt Khang Tư hay thế nào khác, đột nhiên một chân lật ngược lại đứng lên, dây thừng gân trâu không ngờ bị hắn dễ dàng bức đứt đoạn.
Sau đó lại có chút quái dị, hắn dùng một chân bắn về phía trước tốc độ lại cực nhanh nhặt lên cánh tay cụt kia, liền đặt lên nối tiếp vào chỗ đứt đoạn giữa cánh tay với thân thể.
Các nội vệ đã rút đao chuẩn bị xông lên thấy động tác này, rõ ràng sửng sốt, lẽ nào thích khách này chuẩn bị cầm cánh tay cụt nối trở lại? Hắn cho rằng mình là cây cối sao, chặt bỏ cành cây nối tiếp trở lại thân cây còn có thể sống tiếp!
Chỉ là khiến người khác khiếp sợ, chính là thích khách này thật đúng là có thể chất của cây cối, cánh tay đứt rời của hắn sau khi nối lại, không ngờ trở lại trạng thái như thường, nhìn thích khách dùng cánh tay cụt khi nãy vung vẫy thanh đao là biết thế nào rồi.
Thấy thích khách kia nhảy về phía cái chân gãy, đám nội vệ lập tức bắt đầu khẩn trương, còn Tương Văn lại vừa nhắm về phía thích khách, vừa phẫn nộ quát:
- Phát lặng cái gì! Ngăn cản hắn cho ta!
Tương Văn hiện giờ rất tức giận, mấy thủ hạ của mình thật thiếu huấn luyện căn bản, không ngờ ở thời khắc trọng yếu này lại phản ứng trì độn như vậy! Chờ trở về rồi nhất định phải thao luyện bọn họ một trận mới được!
Kỳ thật cũng khó trách đám nội vệ kia sững sờ, dù sao bọn họ chưa từng thấy qua chuyện tình cổ quái như thế, hơn nữa thời gian cũng quá ngắn, từ khi thích khách kia giãy đứt dây thừng, tiếp nối cánh tay xong lại nhảy tới cái chân gãy, cũng chỉ mới vài giây thời gian mà thôi. Chính Khang Tư cùng Tương Văn cũng bị thích khách dùng chiêu cụt tay nối lại này khiến cho hoảng sợ, càng không cần nói các nội vệ nữa. Đám nội vệ bị tiếng hét phẫn nộ của Tương Văn chấn tỉnh lại, lập tức vẻ mặt đỏ bừng gầm rú nhằm về phía thích khách không phải nhân loại này, bọn họ đã ôm giác ngộ dùng tính mạng của mình tẩy rửa sai sót hai lần động tác trì độn liên tiếp.
Còn mấy mật vệ lại khẩn trương thủ hộ bên cạnh Khang Tư, các mật vệ bọn họ có nhiệm vụ chung cực là bảo hộ mà không phải chém giết, ngoại trừ bản thân Khang Tư ra, không có bất cứ kẻ nào có thể khiến bọn họ rời khỏi bên cạnh Khang Tư.
Chỉ là nguyện vọng các nội vệ không cách nào thực hiện được, bởi Khang Tư ra một mệnh lệnh:
- Tất cả lui ra.
Nghe một mệnh lệnh như thế, mọi người kể cả Tương Văn ở bên trong đều sửng sốt, soàn xoạt quay đầu nhìn về phía Khang Tư. Những người khác còn đang chần chờ chủ công nhà mình sao lại ra một mệnh lệnh như vậy, Tương Văn lại phát hiện lúc này hai mắt Khang Tư đang tản ra quang mang hứng thú bừng bừng.
Đúng vậy, tuyệt đối là hứng thú bừng bừng, ánh mắt này chỉ khi đại nhân nhận được một quyển sách hay thì mới nhìn thấy qua, Thế nhưng hiện tại làm sao lộ ra thần sắc như vậy? Hơn nữa cái ánh mắt này lại nhằm vào thích khách kia mà toát ra?
- Dựng vòng vây dự phòng thích khách bỏ trốn. Cho ta một thanh đao.
Khang Tư vừa nói, vừa vươn tay ra. Mật vệ bên cạnh theo phản xạ lập tức đưa lên một thanh khảm đao.
Đao vừa đưa đi, mật vệ mới phản ứng lại, bọn họ vẫn không hề hé môi cũng không nhịn được kinh hô:
- Chủ nhân ngài...
- Không cần nhiều lời, thối lui sang một bên.
Khang Tư thuận miệng nói, vừa làm nóng thân thể, vừa nâng đao đi về phía thích khách đang tiếp nối lại cái chân gãy.
Tương Văn khẩn trương ngăn cản Khang Tư nói:
- Đại nhân, ngài thân phận cao quý, căn bản không cần tự thân mạo hiểm đối phó thứ kẻ xấu như vậy! Xin giao cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ đem kẻ phản nghịch giết sạch!
- Không sao cả, ta đã lâu không động tay chân rồi, có chút ngứa tay, cái thích khách này cứ giao cho ta đi.
Khang Tư nói đến đây, thấy bộ dáng Tương Văn cau mày, không khỏi cười nói:
- Yên tâm, các ngươi ở bốn phía đề phòng, thấy ta có nguy hiểm trực tiếp xuất thủ giải cứu là được, ta tin tưởng các ngươi có năng lực này, cho nên không cần lo lắng quá.
- A?
Tương Văn sửng sốt, hắn lại không nghĩ tới Khang Tư có thể dùng lý do này để chẹn họng lời khuyên can của mình.
Các nội vệ tuy rằng không hiểu chủ công nhà mình sao lại tự thân mạo hiểm đối phó cái thứ không thuộc nhân loại như vậy, nhưng tập quán luôn tuân theo lệnh thượng vị giả tích lũy quanh năm, khiến bọn họ đến khi tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đã dựa theo mệnh lệnh bao vòng quanh một mảnh đất mấy trăm thước vuông, chật không lọt một giọt nước, bên trong chỉ có chủ công nhà mình cùng cái thích khách không phải người kia.
Các nội vệ vừa mới hạ ý thức chuẩn bị kháng lệnh, xông lên trước giải quyết cái thích khách đã tiếp nối lại chân, đang nhìn chằm chằm vào Khang Tư, lại bị Tổng trưởng đại nhân của bọn họ ngăn cản:
- Các nhân viên vòng ngoài chú ý đề phòng bốn phia, các nhân viên vòng trong cảnh giác thích khách kia! Đợi lệnh trực tiếp đánh giết!
Các nội vệ nhận được mệnh lệnh này đều dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn Tương Văn, nhưng tuy rằng là như thế, bọn họ vẫn tiếp nhận mệnh lệnh, dù sao vừa rồi Khang Tư nói với Tương Văn, bọn họ đều nghe được.
Còn Tương Văn đã xấu hổ lại còn rất bất đắc dĩ, để cho đại nhân mạo hiểm thì Tổng trưởng nội vệ hắn có trách nhiệm rất lớn, thế nhưng hắn biết rõ thói quen Khang Tư, chuyện đại nhân đã quyết định, ngoại trừ bản thân đại nhân ra, không ai có thể khiến đại nhân sửa đổi.
Hơn nữa từ vừa nãy xem ra, tên thích khách kia chỉ không chết được mà thôi, sức chiến đấu cũng không cao hơn so với đại nhân là bao, không thì sẽ không nhẹ nhàng bị đại nhân chém rơi một tay một chân.
Cho nên nói không cần lo lắng quá mức, chính mình không dám cam đoan có thể giết tên thích khách không phải người kia, nhưng cũng tuyệt đối cam đoan có thể nhảy ra trước tiên đỡ lấy công kích của địch nhân thay cho đại nhân.
Vừa rồi chuyện xảy ra quá đột nhiên, cũng không nghĩ tới đối phương xuất thân cũng là mật vệ, mật vệ trốn ở một nơi bí mật gần đó cũng không có tác dụng cảnh báo trước, hiện giờ mọi người đều ở chỗ sáng vẫn còn để đối phương thực hiện được, như vậy mấy người bên mình thẳng thắn trực tiếp cắt cổ tự sát cho xong.
Hơn nữa xử lý thích khách kia như thế nào cũng phải có kế hoạch, dù là tên kia giết không chết, đem tứ chi hắn cắt đứt, sau đó đem phần chân tay còn lại mang đi thật xa, xem hắn chỉ có mỗi thân thể làm sao cử động được.
Khang Tư đi tới cách thích khách năm sáu thước, dừng chân bất động, tay cầm đao rất tự nhiên thả lỏng trên vạt áo dưới chân, thần thái nhẹ nhàng nhìn thích khách hai mắt đỏ bừng kia.
Thích khách này có lẽ biết Khang Tư khó đối phó, ra vẻ như là rất cẩn thận di động vài bước, đột nhiên, thân ảnh thích khách kia không ngờ cứ thế biến mất khiến kẻ khác khiếp sợ.
Tương Văn khiếp sợ hô to:
- Chết tiệt! Hắn lại có thể lập tức ẩn thân? Lẽ nào hắn đã chuẩn bị sẵn xung quanh...
Lời Tương Văn còn chưa xong, chỉ thấy Khang Tư động tác cực nhanh nâng đao bày ra một tư thế đón đỡ, "Đang" một tiếng, thân đao liền toát ra một đóa hoa lửa, như là bị một thứ kim loại đánh vào, nhưng quái dị chính là căn bản không nhìn thấy cái gì công kích thân đao.
Khang Tư quay về phía không khí liên tục làm ra động tác đón đỡ công kích, mỗi động tác kết thúc đều xuất hiện tiếng kim loại va chạm cùng hoa lửa nảy ra liên tục.
Lúc này ai cũng biết Khang Tư đang cùng thích khách đã ẩn thân kia chiến đấu.
Kỹ năng ẩn thân của thích khách kia đã đủ làm người ta chấn kinh rồi, nhưng Khang Tư lại có thể cùng người đã ẩn thân tác chiến, càng khiến những người ở đây khiếp sợ không thôi.
Chủ công nhà mình rốt cuộc dựa vào cái gì nhận rõ tung tích thích khách ẩn thân kia?
- Đây là chuyện gì? Vì sao cái thích khách kia lại có thể ẩn thân công kích? Không phải nói mật vệ một khi công kích sẽ không thể ẩn thân sao?
Tương Văn nắm lấy một mật vệ bên cạnh quát.
Tên mật vệ bị kéo lấy kia cũng không khẩn trương, ngược lại ánh mắt nóng cháy nói:
- Tổng trưởng đại nhân, thuộc hạ xác thật không biết vì sao lại như vậy, những kỹ năng mà mật vệ chúng ta nắm giữ đúng là khi công kích sẽ lộ ra thân hình.
- Đối phương có thể như vậy nhất định sở hữu bí quyết không bình thường, cho nên thuộc hạ kiến nghị nhất định phải bắt sống thích khách, chỉ cần chúng ta có thể thu được bí mật này, như vậy năng lực mật vệ chúng ta tuyệt đối có thể tăng lên mấy lần!
Tương Văn nhìn các mật vệ khác, phát hiện trong ánh mắt bọn họ đều đầy khát vọng, hưng phấn, vẻ mặt tham lam nóng bỏng, không khỏi thở dài. Những mật vệ bọn họ tuy rằng bị tẩy não, đối với đại nhân rất trung thành tận tâm, nhưng khiến bọn họ ít nhiều có chút di chứng, đó là đối với chức nghiệp mật vệ này có sự cuồng nhiệt không bình thường.
Hiện giờ thấy bí quyết mật vệ siêu tuyệt xuất hiện, có thể không điên cuồng chạy ào tới trực tiếp phát động công kích, đó là do trong lòng bọn họ, địa vị tâm trung thành so với sự cuồng nhiệt nghề nghiệp càng cao hơn mà thôi.
Trong lúc Tương Văn cùng mật vệ nói chuyện, Khang Tư phát ra công kích liên tiếp rốt cục dùng một cú quét chân, đá lộ ra thân hình thích khách ẩn thân kia.
Thích khách lộ ra thân hình, giống như không có việc gì tiếp tục khởi xướng công kích Khang Tư lần nữa, chỉ là không biết vì sao, hắn không còn ẩn tàng thân hình nữa.
Rốt cục có thể nhìn thấy thân hình thích khách, các nội vệ đều thở phào nhẹ nhõm, không cần chờ đợi lo lắng như vừa rồi nhìn chủ công nhà mình tác chiến một người nữa, hiện giờ gặp phải nguy hiểm, bên mình cũng có thể làm ra thi thố hữu hiệu, mà không phải như vừa rồi chỉ có thể trừng mắt to trợn mắt nhỏ.
Thích khách hiển lộ thân hình cùng Khang Tư liên hợp biểu diễn, biểu diễn chiến kỹ khiến cho mọi người trong lòng run sợ hoa mắt hỗn loạn.
Tuy rằng mọi người mơ hồ biết chủ công nhà mình thân thủ lợi hại, nhưng cùng lắm là thấy chủ công ở bộ đội tinh anh huấn luyện mỗi ngày, cũng không tận mắt thấy chủ công chiến đấu với người khác, bởi vậy không có được ấn tượng trực quan. Mà hôm nay, một màn trước mắt này để cho bọn họ biết rõ ràng, chiến kỹ chủ công nhà mình đạt được trình độ nào!
Chỉ cần nhìn thích khách kia mỗi một lần công kích đều cực kỳ xảo quyệt hung mãnh, nếu đổi lại là mình lên trận sợ rằng vừa đối mặt đã bị giết chết rồi.
Chủ công nhà mình chẳng những chặn được những công kích này, còn có thể không ngừng tiến hành phản kích. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, ngay từ đầu chủ công nhà mình phòng thủ chiếm đa số, bắt đầu tăng số lần công kích.
Hơn nữa làm cho người ta cảm giác có chỗ quái dị, chính là chủ công nhà mình giống như có thừa lực, bởi vì vài lần có thể rõ ràng thừa cơ tước gọn cái đầu tên thích khách không biết phòng thủ kia, chủ công đều dễ dàng buông tha.
Xem tới đây, vài tên cơ trí bắt đầu suy đoán, chủ công nhà mình có phải là coi tên thích khách sẽ không chết này cầm làm đồ chơi theo mình bồi luyện hay không? Vừa nghĩ tới chuyện này có khả năng rất lớn, mọi người không nhịn được trong lòng sợ hãi.
Tương Văn ánh mắt độc đáo đương nhiên biết Khang Tư hiện giờ đã không còn nguy hiểm nữa, lúc mới bắt đầu có thể là không quen đường lối công kích của thích khách kia, có mấy lần xuất hiện tình huống nguy hiểm.
Lúc đó mình đều chuẩn bị xuất động rồi, chỉ là đại nhân sớm hóa giải, nên mình mới nhẫn nhịn tới bây giờ.
Nhưng chờ khi chiến đấu kéo dài, đường lối công kích của thích khách hoàn toàn biểu diễn một lần, tình huống nguy hiểm liền không còn xuất hiện nữa. Người sáng mắt đều nhìn ra được, hiện giờ đại nhân chỉ là đùa giỡn với thích khách kia thôi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện lúc này đã không còn sớm nữa, Tương Văn nhịn không được uyển chuyển nhắc nhở:
- Đại nhân, nên để bọn người thuộc hạ bắt thích khách này thôi? Có lẽ các đại thần trong thành đang chờ chỉ thị của ngài.
Khang Tư lập tức biết rõ thời gian đã đủ dài, hô to một tiếng: "Xem chiêu!" Sau đó bỗng nhiên hai tay nâng đao nhằm hướng thích khách vung mạnh vài cái.
Vốn thích khách đang xông tới trước, đột nhiên thân thể ngừng lại, hai cánh tay cùng hai chân nhẹ nhàng chia lìa khỏi thân thể. Thích khách đã ngã lăn xuống đất còn quay đầu nhìn tứ chi rơi hai bên, hiển nhiên không thể tin được mình lại thua như thế.
Mấy nội vệ hiểu chuyện nhất, không đợi mệnh lệnh, liền xông lên trước, mỗi người một cánh tay hoặc chân, nắm lên ném về phía nội vệ xung quanh.
Mấy nội vệ biết tên thích khách không phải người này có thể nối tứ chi sống lại, đương nhiên mau lẹ khác thường đem cánh tay cùng cẳng chân này trói phía sau ngựa, vội vàng thúc ngựa chạy ra thật xa. Cuối cùng mới đem tên thích khách đã mất tứ chi, thân thể và đầu vẫn mãnh liệt hoạt động như trước, bao quanh giống như một cái xác ướp buộc chặt lại, cuối cùng đem thích khách đã như một cái bánh chưng đặt lên chiến mã.
Rốt cục giải quyết được thích khách không phải người này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Đám nội vệ đem ánh mắt nhìn phía chủ công nhà mình, thấy Khang Tư tuy rằng toàn thân ướt mồ hôi, hơi thở cũng có chút gấp gáp, nhưng lại rất bình tĩnh, ngoại trừ khóe miệng thỉnh thoảng lại toát ra một vẻ cười nhàn nhạt ra, cũng không có thần tình khác, không khỏi cảm giác sâu sắc chủ công nhà mình cường đại.
Quả thật, cái thứ không thuộc loài người kia ở trong mắt chủ công không đáng kể chút nào, không cần quá mức ngạc nhiên.
Nghĩ đến đó, các nội vệ rất nhanh khôi phục tâm tình kích động, dùng thần thái tiêu chuẩn nghiêm cẩn mà cao ngạo của nội vệ xếp thành hàng, chuẩn bị hộ vệ Khang Tư trở về thành.
Còn Tương Văn lại trợn mắt há mồm nhìn Khang Tư.
Người khác sẽ cho rằng đại nhân nhà mình đang bình tĩnh, giống như không để tên thích khách kia vào mắt, nhưng bản thân hắn theo sát bên người Khang Tư đại nhân lại biết rõ ràng, hiện giờ tâm thần đại nhân lại đang rất thư sướng, so với đọc mười quyển sách hay còn thư sướng hơn! Loại thần tình này là hắn chưa từng thấy qua.
Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào đại nhân cho tới nay đều không tận tình chiến đấu? Thẳng đến lúc này sau khi chiến đấu thỏa thích mới có thể lộ ra thần thái triệt để thả lỏng cùng thỏa mãn như vậy?
Chỉ là ngẫm lại ngược lại như thế mới đúng, mình rất rõ ràng chuyện cũ của đại nhân, hơn phân nửa năm tháng trước đây đại nhân vượt qua đều là lấy thân phận tiểu binh chiến đấu ở hàng đầu tiền tuyến, có thể nói quanh năm suốt tháng sống bằng nửa bước vào trong quan tài. Dưới những ngày tháng đó hun đúc, khát vọng chiến đấu, khát vọng máu tanh đã sớm xâm nhập vào cốt tủy bản năng rồi.
Mà đại nhân từ khi làm quân nhân Đế quốc đến gia chủ bây giờ, đều mất đi tư cách đích thân chiến đấu tiền tuyến, nói cách khác rất ít hoặc có lẽ căn bản không có khả năng tự thân đi chiến đấu. Đặc biệt từ khi trở thành gia chủ ngang cấp với quân chủ, cơ hội tự thân tác chiến cơ hồ triệt để bằng không.
Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào, đều nói soái không rời vị, một cái tướng quân đều không có khả năng tự thân tác chiến, càng đừng nói hiện giờ đại nhân đã là quân chủ rồi.
Tin rằng đại nhân cũng đã rất gian khổ mới đè nén được dục vọng chiến đấu của bản thân, mà mình đã từng nghe qua không ít nhiều lão chiến đấu ở trận địa tiền tuyến, ở trong quân đội là một binh sĩ tinh nhuệ, nhưng sau khi rời quân dịch lại chỉ là một bãi đất bùn, thậm chí có sự tích phát điên trở thành cuồng sát nhân.
Đại nhân nhà mình có thể từ chiến sĩ nhiệt huyết bình thường quá độ thành vị trí quân chủ này, tuyệt đối là một chuyện cực kỳ tài ba.
Nhưng mà tuy rằng dục vọng đích thân chiến đấu này bị đại nhân đè nén xuống, nhưng có thể khẳng định không hoàn toàn biến mất, ngược lại càng tù đọng càng mãnh liệt, nhìn bộ dạng gần đây đại nhân đối với cái gì cũng không có cảm giác liền rõ ràng.
Hiện giờ có thể để đại nhân phát tiết một chút có thể nói là tương đương có lợi.
Chỉ là, chuyện như vậy không phải dễ như nói vậy, bởi vì không cẩn thận để đại nhân xảy ra chuyện, vậy lúc đó thật không có cơ hội hối hận.
Tuy rằng có thể chọn người võ nghệ tinh thông tới bồi tiếp đại nhân chiến đấu, nhưng bởi song phương đều rõ thân phận đối phương, không có khả năng hạ tử thủ, song phương đều không có khả năng đem tất cả lực lượng phát huy ra.
Chiến đấu như vậy chỉ là biểu diễn mà thôi, căn bản không có khả năng thư giãn áp lực cho đại nhân, càng không cách nào để đại nhân xuất hiện nhiều tiến bộ, chiến đấu như vậy hoàn toàn chỉ là lãng phí thời gian của đại nhân mà thôi.
Đúng rồi! Cái thích khách kia không phải là thân bất tử sao? Hơn nữa đại nhân đã quen thuộc chiêu số thích khách dùng, mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng có mấy người mình nghiêm mật quản chế có thể không cần lo lắng quá mức. Hơn nữa cái tên này giết không chết, tùy tiện để đại nhân phát huy thế nào, cũng không sợ thương tổn cái bồi luyện này, dù là thất thủ giết hắn, vậy cũng chỉ là sớm giết một cái tội phạm mà thôi. Ha ha, như vậy sẽ không sợ đại nhân không thể thoả thích biểu diễn võ nghệ rồi.
Sau khi nghĩ tới đó, Tương Văn nhìn cái bánh chưng không ngừng giãy dụa kia, ánh mắt đã bất đồng.
Đây chính là một thứ tốt nha, cũng không biết làm sao chế tạo ra, nếu có thể thu được phương pháp khống chế thứ không phải người như thế này, vậy chẳng phải đại nhân có thể có một đống lớn bồi luyện cường hãn sao...
Ấy... Hình như đem mấy tên thân bất tử này làm sát thủ hoặc quân đội rất tốt mà. Ừ, đợi về nói với đại nhân.
Bởi nội vệ Khang Tư cũng không có hi sinh, cho nên đoàn người không khiến cho thế nhân chú ý, mà thích khách kia đặt vào đống con mồi, cũng càng không thể gây chú ý, cứ như vậy dễ dàng về tới thành trì.
Khang Tư vừa mới dàn xếp xong, Uy Kiệt vội vã cầu kiến, vừa thấy Khang Tư lập tức hô:
- Chủ công, không tốt rồi, quận Long Chiêm lọt vào địch nhân tập kích, trở tay không kịp, chỉ có doanh chiến binh bảo vệ thành trì Long Chiêm, các phủ huyện khác toàn bộ đều rơi vào tay giặc! Doanh phòng bị toàn thể tử trận!
- Cái gì? Tổng trưởng tình báo ngươi đang làm gì? Sao lại để địch nhân xâm lấn rồi mới phát hiện tình báo!
Khang Tư còn chưa nói gì, Tương Văn đã gầm rú nhảy dựng lên.
Uy Kiệt bất đắc dĩ biện giải:
- Đại tỷ, hiện giờ là gần thu gặt ngày mùa, ai có thể nghĩ bọn họ sẽ ở phía sau phát động công kích.
- Hơn nữa những địch nhân này căn bản không triệu tập quân thường trực cùng nông binh, là trực tiếp điều động võ sĩ tiến hành tác chiến. Cũng bởi dạng này, doanh phòng bị chúng ta mới có thể toàn thể vong trận, chiến binh của chúng ta cũng bởi vậy phải khó khăn lắm mới bảo vệ được thành Long Chiêm mà thôi.
- Địch nhân là ai? Binh lực là bao nhiêu?
Lúc Khang Tư hỏi những lời này, nhớ tới mình mới lọt vào ám sát, quân địch liền xâm lấn ngay, sự tình nào sao lại xảo hợp như thế? Lẽ nào giữa hai chuyện có liên hệ?
- Địch nhân là mấy thế lực bẩm báo với chủ công lần trước, theo tình báo mới nhất biểu hiện, bọn họ tụ tập ba vạn võ sĩ đánh chúng ta.
Uy Kiệt vội vàng nói.
- Ba vạn võ sĩ? Mấy thế lực bọn họ có được nhiều võ sĩ như vậy sao?
Khang Tư có chút nghi hoặc, cũng không phải Khang Tư coi thường thế lực khác, mà là các thế lực này không giống như Khang Tư có được tất cả quân thường trực đều là võ sĩ.
Các thế lực phổ biến mà nói, có khoảng một ngàn võ sĩ cầm đao cũng đã tính là nhân tài đông đúc rồi, mấy thế lực này cũng chỉ là thế lực ba bốn cái thành trì liên hợp lại, võ sĩ chân chính của bọn họ có thể có 5000 người liền đã rất mạnh rồi, làm sao thoáng cái trở mình gấp sáu lần?
Uy Kiệt vội vàng giải thích:
- Xin chủ công thứ tội, điểm này không cách nào biết được, nhưng theo tình báo biểu hiện, ba vạn bộ đội này trang bị trang phục đều là hàng thượng đẳng, quân thường trực cùng nông binh căn bản là không có khả năng trang bị như vậy.
- Hơn nữa tài chính những thế lực này chúng ta đều rất rõ ràng, dù là bọn họ tán gia bại sản, cũng không có khả năng vũ trang trực tiếp nhiều người như vậy.
- Ngoài ra, sức chiến đấu những bộ đội này cực kỳ cường hãn, doanh phòng bị hầu như là bị bọn họ một kích liền tan rã, cho nên chúng ta mới phán đoán những quân đội này xuất thân đều là võ sĩ.
Lúc này Tương Văn đột nhiên nhớ tới gì đó kinh hô:
- Đúng rồi, hiện giờ đến gần ngày mùa, làm sao bọn họ can đảm phát động công kích? Lẽ nào bọn họ không sợ tá điền tạo phản sao?
Uy Kiệt cũng sửng sốt:
- Ấy, đúng vậy, bọn họ sao dám phát động công kích vào lúc này?
Nói đến đây, Uy Kiệt lập tức hạ quyết định:
- A, thần sẽ lập tức phái người đi tới lãnh địa bọn họ khơi mào dân chúng bất mãn.
- Không chỉ như thế, theo lý dân chúng bên phía chúng ta sẽ chống lại kẻ xâm lấn phát động công kích vào vụ thu hoạch mùa, thế nhưng vì sao tình báo của ngươi không có báo cáo phương diện này?
Tương Văn lại đưa ra nghi vấn lần nữa.
Uy Kiệt chần chờ một chút mới thỉnh tội:
- Thần thất trách, bởi tốc độ xâm lấn quân địch quá nhanh, chỉ chú ý tới thân phận cùng nhân số quân địch, phản ứng dân chúng bên phía chúng ta thế nào thân không để ý tới, thần sẽ lập tức thu thập tình báo ngay.
Tương Văn nghe nói như thế, không khỏi nhíu nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này bận rộn chuyện chỉnh đốn nội vệ cùng hệ thống mật vệ, cùng mấy người Uy Kiệt xuất thân ngũ đại thân vệ giao lưu ít đi nhiều, hiện giờ Tương Văn cảm thấy Uy Kiệt có chút không đủ chuyên nghiệp.
Theo lý thì chuyện này, bộ tình báo nên sớm có bố trí chi tiết, sao tới khi sự tình xảy ra rồi, phải chờ mình nhắc nhở rồi mới làm nhiệm vụ?
Nói như thế nào Uy Kiệt cũng quản lý bộ tình báo đã nhiều năm rồi, sai lầm như vậy là không có khả năng phát sinh, người này gần đây làm gì chứ, tâm thần đều không đặt trên phát triển phương diện này?
Vốn Tương Văn có ý muốn ỷ vào thân phận nhắc nhở Uy Kiệt một phen, lời còn chưa nói ra, đã bị Khang Tư lời cắt đứt. Chỉ thấy Khang Tư khoát tay chặn lại:
- Những điều này đều là thứ yếu, trước mắt là triệu tập bộ đội đi đánh bại ba vạn bộ đội tinh nhuệ kia.
Nghĩ thấy ở trước mặt đại nhân chỉ điểm Uy Kiệt sẽ làm hắn mất mặt, Tương Văn cũng liền vứt bỏ ý niệm trong đầu, dự định sau này tìm cơ hội cùng hắn nói chuyện một phen.
Lúc này Khang Tư cũng lười triệu tập gia thần thương thảo công việc, trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh:
- Truyền lệnh, bộ đội nội vệ cùng doanh kỵ binh số một số hai tập hợp dưới thành, ra lệnh doanh chiến binh từ số một đến số năm lập tức đi trước chi viện thành Long Chiêm, mệnh lệnh các doanh chiến binh còn lại đi trước biên cảnh cảnh giới, ra lệnh doanh phòng bị các nơi cùng binh trị an tuần tra địa phương.
- Rõ!
Các nội vệ theo hầu bên cạnh lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Theo mệnh lệnh truyền xuống, các nội vệ bên trong thành lập tức tập kết dưới thành lâu trước tiên, các nội vệ thuộc thiếp thân hộ vệ Khang Tư, chẳng những toàn bộ là trang bị kỵ binh, bộ chiến cũng là hạng nhất.
Mấy ngàn nội vệ, vũ trang hạng nặng dắt chiến mã lặng lẽ đứng dưới thành lâu, một cổ mùi vị sát lục lập tức hiện ra.
Dân chúng xung quanh tuy rằng không dám đi tới trước, nhưng ở xung quanh chỉ trỏ, đều suy đoán những nội vệ này vì nhiệm vụ nào mà đột nhiên tập kết.
Con mắt đỏ bừng của thích khách kia sáng ngời, lưỡi đao vừa chuyển từ đâm sang chém, trực tiếp bổ về phía chân Khang Tư.
Lúc này Tương Văn còn đang ở không trung, mà thân thể Khang Tư lại đang ngã xuống mặt đất, đã định hình, không cách nào lại biến hóa nữa.
Nhìn thế đao thích khách kia dù là bị đá trúng, cũng có thể dùng đao cắt vào đùi Khang Tư, mà rõ ràng trên đao bôi chất độc, chỉ cần thấy máu là ám sát thành công.
Xem ra lần này Khang Tư tuyệt đối tránh không khỏi rồi.
Nhưng mà "đương" một tiếng, một người bịt mặt đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh chiến mã, nâng đao chặn một kích này.
Chỉ là một cái chớp mắt như thế, Khang Tư đã lăn một vòng trên đất, đứng dậy rút đao làm tư thế phòng ngự, còn Tương Văn cũng xuất hiện ở trên đỉnh đầu thích khách kia, lưỡi dao sắc bén nhắm ngay đầu thích khách, người bịt mặt ngăn trở một kích kia, liền lập tức rút ra một thanh chủy thủ nhắm bụng thích khách đâm tới.
Nhưng càng đột nhiên hơn, bốn năm hắc y nhân đồng dạng trang phục che mặt, không hề có dấu hiệu xuất hiện bốn phía xung quanh thích khách, đồng thời lập tức nâng binh khí nhắm hướng thích khách này vọt tới.
Khi Khang Tư lập tức cho rằng chuẩn bị tiến hành quần ẩu, lại bị một màn trước mắt khiến tròng mắt nới rộng ra.
Chỉ thấy thích khách kia phát hiện lưỡi đao mình bị chặn, trực tiếp nhấc chân đem người bịt mặt cứu Khang Tư đá thẳng hướng chiến mã, người bịt mặt này phun mạnh một bụm máu, chiến mã cũng hí vang một tiếng, ngã quỵ xuống đất.
Chỉ riêng thân thể chiến mã bị đụng hãm xuống một cái hố, có thể kết luận chiến mã này đã xong đời rồi.
Thích khách nọ đá bay người bịt mặt kia rồi, cơ thể nửa ngồi, lấy một chân làm trục tâm, nâng tay vung đao quét ngang ba trăm sáu mươi độ, tuy rằng mấy người bịt mặt xông lên lập tức đem đao dựng thẳng phía trước người, nhưng "keng keng" vài tiếng, lực va chạm cường đại khiến bọn họ không khống chế được bắn ngược ra ngoài.
Mà thích khách xoay tròn một vòng, lập tức lật chân đá ngược lên trời, vừa vặn đá trúng bụng Tương Văn đang chuẩn bị từ trên cao giết xuống.
Tương Văn hừ nặng một tiếng, rơi sang một bên.
Nói thì dài dòng, kỳ thật cũng chỉ mới vài giây mà thôi, tên thích khách kia sau khi đá bay Tương Văn cùng những người bịt mặt ngăn cản hắn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó liền phóng tới trước mặt Khang Tư vừa mới rút binh khí ra.
Mới thấy mấy mật vệ cùng Tương Văn bị đá bay, liền phát hiện một đạo bóng đen xuất hiện trước mặt, Khang Tư đi trước chém một nhát, ánh mắt người khác không có khả năng lợi hại như vậy, nhưng Khang Tư lại thấy rõ từng động tác của thích khách.
Thích khách không ngờ lại có chút tiêu sái nhẹ nhàng nghiêng người, tránh thoát nhát chém của Khang Tư, đồng thời một thanh đao nhỏ rất tự nhiên theo thân thể di động đâm phía bụng Khang Tư.
Lúc này lui về phía sau đã không có khả năng, Khang Tư nhanh chóng thu đao dùng mặt đao ngăn trở một nhát đâm này, "đang" một tiếng, lực đánh vào mạnh mẽ khiến hai chân Khang Tư rời khỏi mặt đất lướt về phía sau nửa thước.
Thích khách kia được một tấc lại muốn tiến một thước, lập tức xông mạnh lên.
Thoát ly được một khoảng cách, Khang Tư chớp lấy cơ hội, lui về sau một bước, sau đó cực nhanh nghiêng người dùng sức chém một nhát, "chi tra" một tiếng, một thanh âm quái dị vang lên, cánh tay cầm đao của thích khách kia liền bị chém đứt.
Thấy một màn như vậy, nội vệ đang nhanh chóng chạy tới, cùng Tương Văn và các mật vệ Lôi gia vừa ngã xuống đất đều tinh thần rung lên.
Chỉ là khiến họ nhịn không được thân hình dừng lại một chút, chính là thích khách bị chém đứt cánh tay này chẳng những không kêu thảm thiết, quái dị chính là, chỗ cánh tay bị đứt kia lại không chảy máu!
Không giống với những người khác, thích khách này hẳn phải coi là trọng thương căn bản không có bất cứ tạm dừng nào, không ngờ trong lúc cánh tay vừa đứt đoạn còn chưa rơi xuống đất, dùng một tay còn lại nắm lấy cánh tay cụt, thừa dịp Khang Tư thế đã hết, mạnh mẽ đẩy về phía trước, cánh tay cụt vẫn nắm chặt lấy binh khí như cũ mạnh mẽ vung mạnh từ dưới lên.
Khang Tư dùng sức đạp bàn chân trước ngừng lại, thân thể nhảy lùi lại, có thể thấy mũi đao từ dưới khố hiểm hiểm xẹt qua vạt áo dưới bụng mình.
Thích khách kia thấy chiêu này không ngờ lại vô hiệu, lập tức lăn một vòng cá chép vượt vũ môn, một chân vươn ra, một thanh chủy thủ đặt dưới gót chân thuận thế đâm vào đầu Khang Tư.
Khang Tư biết thế lui của mình đã hết, không có khả năng tránh thoát một kích này, bàn chân đạp về sau ngừng lại, đầu gối cong lại, sau đó phóng mạnh về phía trước, hai tay cũng nắm chặt đao quét về phía trước.
Một thanh âm quái dị "lạc bính" vang lên, khảm đao trong tay Khang Tư không ngờ lại bị gãy đoạn, nhưng cái chân thích khách kia cũng không tránh khỏi chia lìa với thân thể.
Thích khách mất đi một chân một tay không tránh khỏi ngã xuống đất. Lúc này nội vệ mới kịp chạy tới, mật vệ cùng Tương Văn đều không có tác dụng nữa, cho nên chỉ có thể bao vây xung quanh Khang Tư mà thôi.
- Thần hộ giá thất trách, tội đáng chết vạn lần, xin chủ công giáng tội!
Hơn trăm nội vệ cùng mấy mật vệ và Tương Văn đều quỳ xuống thỉnh tội.
Hiện giờ bọn họ vừa giận vừa hoảng, tức giận chính là không ngờ có kẻ dám can đảm ám sát chủ công nhà mình, tuyệt đối là đại nghịch bất đạo! Mà khủng hoảng chính là mấy hộ vệ phe mình căn bản không có làm hết trách nhiệm, ngược lại chủ công phải dựa vào năng lực của mình thoát khỏi hành động ám sát, khẳng định phải bị cách chức tra hỏi.
- Đứng lên đi, đối phương cũng không phái người thường.
Khang Tư vừa nói, vừa quan sát đoạn đao trong tay. Khang Tư biết binh khí trong tay mình, tuy rằng không phải bảo đao chém sắt như chém bùn, nhưng là binh khí quân chế tiêu chuẩn, tuy rằng chém không đứt côn sắt, nhưng tối đa chỉ là lưỡi đao bị mẻ mà thôi, tuyệt đối sẽ không gãy đoạn như bây giờ.
Bởi vậy có thể thấy được, thân thể đối phương cường hãn tới mức nào.
Chỉ là Khang Tư có chút nghi hoặc, bởi vì cảm xúc không giống như chém vào thân thể, ngược lại như là chém vào vật phẩm bằng da trâu, hơn nữa chém trúng xương cốt cảm giác như là chém vào đá tảng vậy. Dựa theo kinh nghiệm trước kia, bản thân mình chỉ cần dùng ba phần lực cũng đủ để đối phương đoạn chi, hiện giờ lại dùng tới đủ mười phần lực lượng.
Những năm gần đây, đặc biệt sau khi mình có được đông đảo gia thần, đã không còn dùng sức như vậy nữa.
Nghĩ đến đó, Khang Tư không khỏi nhìn lại hướng thích khách kia.
Thích khách tàn phế này đã bị nội vệ dùng dây thừng gân trâu buộc chặt lại, vốn đang lẳng lặng nằm trên mặt đất, chỉ là không biết có phải cảm thụ được ánh mắt Khang Tư hay thế nào khác, đột nhiên một chân lật ngược lại đứng lên, dây thừng gân trâu không ngờ bị hắn dễ dàng bức đứt đoạn.
Sau đó lại có chút quái dị, hắn dùng một chân bắn về phía trước tốc độ lại cực nhanh nhặt lên cánh tay cụt kia, liền đặt lên nối tiếp vào chỗ đứt đoạn giữa cánh tay với thân thể.
Các nội vệ đã rút đao chuẩn bị xông lên thấy động tác này, rõ ràng sửng sốt, lẽ nào thích khách này chuẩn bị cầm cánh tay cụt nối trở lại? Hắn cho rằng mình là cây cối sao, chặt bỏ cành cây nối tiếp trở lại thân cây còn có thể sống tiếp!
Chỉ là khiến người khác khiếp sợ, chính là thích khách này thật đúng là có thể chất của cây cối, cánh tay đứt rời của hắn sau khi nối lại, không ngờ trở lại trạng thái như thường, nhìn thích khách dùng cánh tay cụt khi nãy vung vẫy thanh đao là biết thế nào rồi.
Thấy thích khách kia nhảy về phía cái chân gãy, đám nội vệ lập tức bắt đầu khẩn trương, còn Tương Văn lại vừa nhắm về phía thích khách, vừa phẫn nộ quát:
- Phát lặng cái gì! Ngăn cản hắn cho ta!
Tương Văn hiện giờ rất tức giận, mấy thủ hạ của mình thật thiếu huấn luyện căn bản, không ngờ ở thời khắc trọng yếu này lại phản ứng trì độn như vậy! Chờ trở về rồi nhất định phải thao luyện bọn họ một trận mới được!
Kỳ thật cũng khó trách đám nội vệ kia sững sờ, dù sao bọn họ chưa từng thấy qua chuyện tình cổ quái như thế, hơn nữa thời gian cũng quá ngắn, từ khi thích khách kia giãy đứt dây thừng, tiếp nối cánh tay xong lại nhảy tới cái chân gãy, cũng chỉ mới vài giây thời gian mà thôi. Chính Khang Tư cùng Tương Văn cũng bị thích khách dùng chiêu cụt tay nối lại này khiến cho hoảng sợ, càng không cần nói các nội vệ nữa. Đám nội vệ bị tiếng hét phẫn nộ của Tương Văn chấn tỉnh lại, lập tức vẻ mặt đỏ bừng gầm rú nhằm về phía thích khách không phải nhân loại này, bọn họ đã ôm giác ngộ dùng tính mạng của mình tẩy rửa sai sót hai lần động tác trì độn liên tiếp.
Còn mấy mật vệ lại khẩn trương thủ hộ bên cạnh Khang Tư, các mật vệ bọn họ có nhiệm vụ chung cực là bảo hộ mà không phải chém giết, ngoại trừ bản thân Khang Tư ra, không có bất cứ kẻ nào có thể khiến bọn họ rời khỏi bên cạnh Khang Tư.
Chỉ là nguyện vọng các nội vệ không cách nào thực hiện được, bởi Khang Tư ra một mệnh lệnh:
- Tất cả lui ra.
Nghe một mệnh lệnh như thế, mọi người kể cả Tương Văn ở bên trong đều sửng sốt, soàn xoạt quay đầu nhìn về phía Khang Tư. Những người khác còn đang chần chờ chủ công nhà mình sao lại ra một mệnh lệnh như vậy, Tương Văn lại phát hiện lúc này hai mắt Khang Tư đang tản ra quang mang hứng thú bừng bừng.
Đúng vậy, tuyệt đối là hứng thú bừng bừng, ánh mắt này chỉ khi đại nhân nhận được một quyển sách hay thì mới nhìn thấy qua, Thế nhưng hiện tại làm sao lộ ra thần sắc như vậy? Hơn nữa cái ánh mắt này lại nhằm vào thích khách kia mà toát ra?
- Dựng vòng vây dự phòng thích khách bỏ trốn. Cho ta một thanh đao.
Khang Tư vừa nói, vừa vươn tay ra. Mật vệ bên cạnh theo phản xạ lập tức đưa lên một thanh khảm đao.
Đao vừa đưa đi, mật vệ mới phản ứng lại, bọn họ vẫn không hề hé môi cũng không nhịn được kinh hô:
- Chủ nhân ngài...
- Không cần nhiều lời, thối lui sang một bên.
Khang Tư thuận miệng nói, vừa làm nóng thân thể, vừa nâng đao đi về phía thích khách đang tiếp nối lại cái chân gãy.
Tương Văn khẩn trương ngăn cản Khang Tư nói:
- Đại nhân, ngài thân phận cao quý, căn bản không cần tự thân mạo hiểm đối phó thứ kẻ xấu như vậy! Xin giao cho thuộc hạ, thuộc hạ sẽ đem kẻ phản nghịch giết sạch!
- Không sao cả, ta đã lâu không động tay chân rồi, có chút ngứa tay, cái thích khách này cứ giao cho ta đi.
Khang Tư nói đến đây, thấy bộ dáng Tương Văn cau mày, không khỏi cười nói:
- Yên tâm, các ngươi ở bốn phía đề phòng, thấy ta có nguy hiểm trực tiếp xuất thủ giải cứu là được, ta tin tưởng các ngươi có năng lực này, cho nên không cần lo lắng quá.
- A?
Tương Văn sửng sốt, hắn lại không nghĩ tới Khang Tư có thể dùng lý do này để chẹn họng lời khuyên can của mình.
Các nội vệ tuy rằng không hiểu chủ công nhà mình sao lại tự thân mạo hiểm đối phó cái thứ không thuộc nhân loại như vậy, nhưng tập quán luôn tuân theo lệnh thượng vị giả tích lũy quanh năm, khiến bọn họ đến khi tỉnh lại, mới phát hiện bản thân đã dựa theo mệnh lệnh bao vòng quanh một mảnh đất mấy trăm thước vuông, chật không lọt một giọt nước, bên trong chỉ có chủ công nhà mình cùng cái thích khách không phải người kia.
Các nội vệ vừa mới hạ ý thức chuẩn bị kháng lệnh, xông lên trước giải quyết cái thích khách đã tiếp nối lại chân, đang nhìn chằm chằm vào Khang Tư, lại bị Tổng trưởng đại nhân của bọn họ ngăn cản:
- Các nhân viên vòng ngoài chú ý đề phòng bốn phia, các nhân viên vòng trong cảnh giác thích khách kia! Đợi lệnh trực tiếp đánh giết!
Các nội vệ nhận được mệnh lệnh này đều dùng ánh mắt cổ quái liếc nhìn Tương Văn, nhưng tuy rằng là như thế, bọn họ vẫn tiếp nhận mệnh lệnh, dù sao vừa rồi Khang Tư nói với Tương Văn, bọn họ đều nghe được.
Còn Tương Văn đã xấu hổ lại còn rất bất đắc dĩ, để cho đại nhân mạo hiểm thì Tổng trưởng nội vệ hắn có trách nhiệm rất lớn, thế nhưng hắn biết rõ thói quen Khang Tư, chuyện đại nhân đã quyết định, ngoại trừ bản thân đại nhân ra, không ai có thể khiến đại nhân sửa đổi.
Hơn nữa từ vừa nãy xem ra, tên thích khách kia chỉ không chết được mà thôi, sức chiến đấu cũng không cao hơn so với đại nhân là bao, không thì sẽ không nhẹ nhàng bị đại nhân chém rơi một tay một chân.
Cho nên nói không cần lo lắng quá mức, chính mình không dám cam đoan có thể giết tên thích khách không phải người kia, nhưng cũng tuyệt đối cam đoan có thể nhảy ra trước tiên đỡ lấy công kích của địch nhân thay cho đại nhân.
Vừa rồi chuyện xảy ra quá đột nhiên, cũng không nghĩ tới đối phương xuất thân cũng là mật vệ, mật vệ trốn ở một nơi bí mật gần đó cũng không có tác dụng cảnh báo trước, hiện giờ mọi người đều ở chỗ sáng vẫn còn để đối phương thực hiện được, như vậy mấy người bên mình thẳng thắn trực tiếp cắt cổ tự sát cho xong.
Hơn nữa xử lý thích khách kia như thế nào cũng phải có kế hoạch, dù là tên kia giết không chết, đem tứ chi hắn cắt đứt, sau đó đem phần chân tay còn lại mang đi thật xa, xem hắn chỉ có mỗi thân thể làm sao cử động được.
Khang Tư đi tới cách thích khách năm sáu thước, dừng chân bất động, tay cầm đao rất tự nhiên thả lỏng trên vạt áo dưới chân, thần thái nhẹ nhàng nhìn thích khách hai mắt đỏ bừng kia.
Thích khách này có lẽ biết Khang Tư khó đối phó, ra vẻ như là rất cẩn thận di động vài bước, đột nhiên, thân ảnh thích khách kia không ngờ cứ thế biến mất khiến kẻ khác khiếp sợ.
Tương Văn khiếp sợ hô to:
- Chết tiệt! Hắn lại có thể lập tức ẩn thân? Lẽ nào hắn đã chuẩn bị sẵn xung quanh...
Lời Tương Văn còn chưa xong, chỉ thấy Khang Tư động tác cực nhanh nâng đao bày ra một tư thế đón đỡ, "Đang" một tiếng, thân đao liền toát ra một đóa hoa lửa, như là bị một thứ kim loại đánh vào, nhưng quái dị chính là căn bản không nhìn thấy cái gì công kích thân đao.
Khang Tư quay về phía không khí liên tục làm ra động tác đón đỡ công kích, mỗi động tác kết thúc đều xuất hiện tiếng kim loại va chạm cùng hoa lửa nảy ra liên tục.
Lúc này ai cũng biết Khang Tư đang cùng thích khách đã ẩn thân kia chiến đấu.
Kỹ năng ẩn thân của thích khách kia đã đủ làm người ta chấn kinh rồi, nhưng Khang Tư lại có thể cùng người đã ẩn thân tác chiến, càng khiến những người ở đây khiếp sợ không thôi.
Chủ công nhà mình rốt cuộc dựa vào cái gì nhận rõ tung tích thích khách ẩn thân kia?
- Đây là chuyện gì? Vì sao cái thích khách kia lại có thể ẩn thân công kích? Không phải nói mật vệ một khi công kích sẽ không thể ẩn thân sao?
Tương Văn nắm lấy một mật vệ bên cạnh quát.
Tên mật vệ bị kéo lấy kia cũng không khẩn trương, ngược lại ánh mắt nóng cháy nói:
- Tổng trưởng đại nhân, thuộc hạ xác thật không biết vì sao lại như vậy, những kỹ năng mà mật vệ chúng ta nắm giữ đúng là khi công kích sẽ lộ ra thân hình.
- Đối phương có thể như vậy nhất định sở hữu bí quyết không bình thường, cho nên thuộc hạ kiến nghị nhất định phải bắt sống thích khách, chỉ cần chúng ta có thể thu được bí mật này, như vậy năng lực mật vệ chúng ta tuyệt đối có thể tăng lên mấy lần!
Tương Văn nhìn các mật vệ khác, phát hiện trong ánh mắt bọn họ đều đầy khát vọng, hưng phấn, vẻ mặt tham lam nóng bỏng, không khỏi thở dài. Những mật vệ bọn họ tuy rằng bị tẩy não, đối với đại nhân rất trung thành tận tâm, nhưng khiến bọn họ ít nhiều có chút di chứng, đó là đối với chức nghiệp mật vệ này có sự cuồng nhiệt không bình thường.
Hiện giờ thấy bí quyết mật vệ siêu tuyệt xuất hiện, có thể không điên cuồng chạy ào tới trực tiếp phát động công kích, đó là do trong lòng bọn họ, địa vị tâm trung thành so với sự cuồng nhiệt nghề nghiệp càng cao hơn mà thôi.
Trong lúc Tương Văn cùng mật vệ nói chuyện, Khang Tư phát ra công kích liên tiếp rốt cục dùng một cú quét chân, đá lộ ra thân hình thích khách ẩn thân kia.
Thích khách lộ ra thân hình, giống như không có việc gì tiếp tục khởi xướng công kích Khang Tư lần nữa, chỉ là không biết vì sao, hắn không còn ẩn tàng thân hình nữa.
Rốt cục có thể nhìn thấy thân hình thích khách, các nội vệ đều thở phào nhẹ nhõm, không cần chờ đợi lo lắng như vừa rồi nhìn chủ công nhà mình tác chiến một người nữa, hiện giờ gặp phải nguy hiểm, bên mình cũng có thể làm ra thi thố hữu hiệu, mà không phải như vừa rồi chỉ có thể trừng mắt to trợn mắt nhỏ.
Thích khách hiển lộ thân hình cùng Khang Tư liên hợp biểu diễn, biểu diễn chiến kỹ khiến cho mọi người trong lòng run sợ hoa mắt hỗn loạn.
Tuy rằng mọi người mơ hồ biết chủ công nhà mình thân thủ lợi hại, nhưng cùng lắm là thấy chủ công ở bộ đội tinh anh huấn luyện mỗi ngày, cũng không tận mắt thấy chủ công chiến đấu với người khác, bởi vậy không có được ấn tượng trực quan. Mà hôm nay, một màn trước mắt này để cho bọn họ biết rõ ràng, chiến kỹ chủ công nhà mình đạt được trình độ nào!
Chỉ cần nhìn thích khách kia mỗi một lần công kích đều cực kỳ xảo quyệt hung mãnh, nếu đổi lại là mình lên trận sợ rằng vừa đối mặt đã bị giết chết rồi.
Chủ công nhà mình chẳng những chặn được những công kích này, còn có thể không ngừng tiến hành phản kích. Hơn nữa theo thời gian trôi qua, ngay từ đầu chủ công nhà mình phòng thủ chiếm đa số, bắt đầu tăng số lần công kích.
Hơn nữa làm cho người ta cảm giác có chỗ quái dị, chính là chủ công nhà mình giống như có thừa lực, bởi vì vài lần có thể rõ ràng thừa cơ tước gọn cái đầu tên thích khách không biết phòng thủ kia, chủ công đều dễ dàng buông tha.
Xem tới đây, vài tên cơ trí bắt đầu suy đoán, chủ công nhà mình có phải là coi tên thích khách sẽ không chết này cầm làm đồ chơi theo mình bồi luyện hay không? Vừa nghĩ tới chuyện này có khả năng rất lớn, mọi người không nhịn được trong lòng sợ hãi.
Tương Văn ánh mắt độc đáo đương nhiên biết Khang Tư hiện giờ đã không còn nguy hiểm nữa, lúc mới bắt đầu có thể là không quen đường lối công kích của thích khách kia, có mấy lần xuất hiện tình huống nguy hiểm.
Lúc đó mình đều chuẩn bị xuất động rồi, chỉ là đại nhân sớm hóa giải, nên mình mới nhẫn nhịn tới bây giờ.
Nhưng chờ khi chiến đấu kéo dài, đường lối công kích của thích khách hoàn toàn biểu diễn một lần, tình huống nguy hiểm liền không còn xuất hiện nữa. Người sáng mắt đều nhìn ra được, hiện giờ đại nhân chỉ là đùa giỡn với thích khách kia thôi.
Ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện lúc này đã không còn sớm nữa, Tương Văn nhịn không được uyển chuyển nhắc nhở:
- Đại nhân, nên để bọn người thuộc hạ bắt thích khách này thôi? Có lẽ các đại thần trong thành đang chờ chỉ thị của ngài.
Khang Tư lập tức biết rõ thời gian đã đủ dài, hô to một tiếng: "Xem chiêu!" Sau đó bỗng nhiên hai tay nâng đao nhằm hướng thích khách vung mạnh vài cái.
Vốn thích khách đang xông tới trước, đột nhiên thân thể ngừng lại, hai cánh tay cùng hai chân nhẹ nhàng chia lìa khỏi thân thể. Thích khách đã ngã lăn xuống đất còn quay đầu nhìn tứ chi rơi hai bên, hiển nhiên không thể tin được mình lại thua như thế.
Mấy nội vệ hiểu chuyện nhất, không đợi mệnh lệnh, liền xông lên trước, mỗi người một cánh tay hoặc chân, nắm lên ném về phía nội vệ xung quanh.
Mấy nội vệ biết tên thích khách không phải người này có thể nối tứ chi sống lại, đương nhiên mau lẹ khác thường đem cánh tay cùng cẳng chân này trói phía sau ngựa, vội vàng thúc ngựa chạy ra thật xa. Cuối cùng mới đem tên thích khách đã mất tứ chi, thân thể và đầu vẫn mãnh liệt hoạt động như trước, bao quanh giống như một cái xác ướp buộc chặt lại, cuối cùng đem thích khách đã như một cái bánh chưng đặt lên chiến mã.
Rốt cục giải quyết được thích khách không phải người này, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Đám nội vệ đem ánh mắt nhìn phía chủ công nhà mình, thấy Khang Tư tuy rằng toàn thân ướt mồ hôi, hơi thở cũng có chút gấp gáp, nhưng lại rất bình tĩnh, ngoại trừ khóe miệng thỉnh thoảng lại toát ra một vẻ cười nhàn nhạt ra, cũng không có thần tình khác, không khỏi cảm giác sâu sắc chủ công nhà mình cường đại.
Quả thật, cái thứ không thuộc loài người kia ở trong mắt chủ công không đáng kể chút nào, không cần quá mức ngạc nhiên.
Nghĩ đến đó, các nội vệ rất nhanh khôi phục tâm tình kích động, dùng thần thái tiêu chuẩn nghiêm cẩn mà cao ngạo của nội vệ xếp thành hàng, chuẩn bị hộ vệ Khang Tư trở về thành.
Còn Tương Văn lại trợn mắt há mồm nhìn Khang Tư.
Người khác sẽ cho rằng đại nhân nhà mình đang bình tĩnh, giống như không để tên thích khách kia vào mắt, nhưng bản thân hắn theo sát bên người Khang Tư đại nhân lại biết rõ ràng, hiện giờ tâm thần đại nhân lại đang rất thư sướng, so với đọc mười quyển sách hay còn thư sướng hơn! Loại thần tình này là hắn chưa từng thấy qua.
Tại sao có thể như vậy? Lẽ nào đại nhân cho tới nay đều không tận tình chiến đấu? Thẳng đến lúc này sau khi chiến đấu thỏa thích mới có thể lộ ra thần thái triệt để thả lỏng cùng thỏa mãn như vậy?
Chỉ là ngẫm lại ngược lại như thế mới đúng, mình rất rõ ràng chuyện cũ của đại nhân, hơn phân nửa năm tháng trước đây đại nhân vượt qua đều là lấy thân phận tiểu binh chiến đấu ở hàng đầu tiền tuyến, có thể nói quanh năm suốt tháng sống bằng nửa bước vào trong quan tài. Dưới những ngày tháng đó hun đúc, khát vọng chiến đấu, khát vọng máu tanh đã sớm xâm nhập vào cốt tủy bản năng rồi.
Mà đại nhân từ khi làm quân nhân Đế quốc đến gia chủ bây giờ, đều mất đi tư cách đích thân chiến đấu tiền tuyến, nói cách khác rất ít hoặc có lẽ căn bản không có khả năng tự thân đi chiến đấu. Đặc biệt từ khi trở thành gia chủ ngang cấp với quân chủ, cơ hội tự thân tác chiến cơ hồ triệt để bằng không.
Nhưng đây cũng là chuyện không còn cách nào, đều nói soái không rời vị, một cái tướng quân đều không có khả năng tự thân tác chiến, càng đừng nói hiện giờ đại nhân đã là quân chủ rồi.
Tin rằng đại nhân cũng đã rất gian khổ mới đè nén được dục vọng chiến đấu của bản thân, mà mình đã từng nghe qua không ít nhiều lão chiến đấu ở trận địa tiền tuyến, ở trong quân đội là một binh sĩ tinh nhuệ, nhưng sau khi rời quân dịch lại chỉ là một bãi đất bùn, thậm chí có sự tích phát điên trở thành cuồng sát nhân.
Đại nhân nhà mình có thể từ chiến sĩ nhiệt huyết bình thường quá độ thành vị trí quân chủ này, tuyệt đối là một chuyện cực kỳ tài ba.
Nhưng mà tuy rằng dục vọng đích thân chiến đấu này bị đại nhân đè nén xuống, nhưng có thể khẳng định không hoàn toàn biến mất, ngược lại càng tù đọng càng mãnh liệt, nhìn bộ dạng gần đây đại nhân đối với cái gì cũng không có cảm giác liền rõ ràng.
Hiện giờ có thể để đại nhân phát tiết một chút có thể nói là tương đương có lợi.
Chỉ là, chuyện như vậy không phải dễ như nói vậy, bởi vì không cẩn thận để đại nhân xảy ra chuyện, vậy lúc đó thật không có cơ hội hối hận.
Tuy rằng có thể chọn người võ nghệ tinh thông tới bồi tiếp đại nhân chiến đấu, nhưng bởi song phương đều rõ thân phận đối phương, không có khả năng hạ tử thủ, song phương đều không có khả năng đem tất cả lực lượng phát huy ra.
Chiến đấu như vậy chỉ là biểu diễn mà thôi, căn bản không có khả năng thư giãn áp lực cho đại nhân, càng không cách nào để đại nhân xuất hiện nhiều tiến bộ, chiến đấu như vậy hoàn toàn chỉ là lãng phí thời gian của đại nhân mà thôi.
Đúng rồi! Cái thích khách kia không phải là thân bất tử sao? Hơn nữa đại nhân đã quen thuộc chiêu số thích khách dùng, mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng có mấy người mình nghiêm mật quản chế có thể không cần lo lắng quá mức. Hơn nữa cái tên này giết không chết, tùy tiện để đại nhân phát huy thế nào, cũng không sợ thương tổn cái bồi luyện này, dù là thất thủ giết hắn, vậy cũng chỉ là sớm giết một cái tội phạm mà thôi. Ha ha, như vậy sẽ không sợ đại nhân không thể thoả thích biểu diễn võ nghệ rồi.
Sau khi nghĩ tới đó, Tương Văn nhìn cái bánh chưng không ngừng giãy dụa kia, ánh mắt đã bất đồng.
Đây chính là một thứ tốt nha, cũng không biết làm sao chế tạo ra, nếu có thể thu được phương pháp khống chế thứ không phải người như thế này, vậy chẳng phải đại nhân có thể có một đống lớn bồi luyện cường hãn sao...
Ấy... Hình như đem mấy tên thân bất tử này làm sát thủ hoặc quân đội rất tốt mà. Ừ, đợi về nói với đại nhân.
Bởi nội vệ Khang Tư cũng không có hi sinh, cho nên đoàn người không khiến cho thế nhân chú ý, mà thích khách kia đặt vào đống con mồi, cũng càng không thể gây chú ý, cứ như vậy dễ dàng về tới thành trì.
Khang Tư vừa mới dàn xếp xong, Uy Kiệt vội vã cầu kiến, vừa thấy Khang Tư lập tức hô:
- Chủ công, không tốt rồi, quận Long Chiêm lọt vào địch nhân tập kích, trở tay không kịp, chỉ có doanh chiến binh bảo vệ thành trì Long Chiêm, các phủ huyện khác toàn bộ đều rơi vào tay giặc! Doanh phòng bị toàn thể tử trận!
- Cái gì? Tổng trưởng tình báo ngươi đang làm gì? Sao lại để địch nhân xâm lấn rồi mới phát hiện tình báo!
Khang Tư còn chưa nói gì, Tương Văn đã gầm rú nhảy dựng lên.
Uy Kiệt bất đắc dĩ biện giải:
- Đại tỷ, hiện giờ là gần thu gặt ngày mùa, ai có thể nghĩ bọn họ sẽ ở phía sau phát động công kích.
- Hơn nữa những địch nhân này căn bản không triệu tập quân thường trực cùng nông binh, là trực tiếp điều động võ sĩ tiến hành tác chiến. Cũng bởi dạng này, doanh phòng bị chúng ta mới có thể toàn thể vong trận, chiến binh của chúng ta cũng bởi vậy phải khó khăn lắm mới bảo vệ được thành Long Chiêm mà thôi.
- Địch nhân là ai? Binh lực là bao nhiêu?
Lúc Khang Tư hỏi những lời này, nhớ tới mình mới lọt vào ám sát, quân địch liền xâm lấn ngay, sự tình nào sao lại xảo hợp như thế? Lẽ nào giữa hai chuyện có liên hệ?
- Địch nhân là mấy thế lực bẩm báo với chủ công lần trước, theo tình báo mới nhất biểu hiện, bọn họ tụ tập ba vạn võ sĩ đánh chúng ta.
Uy Kiệt vội vàng nói.
- Ba vạn võ sĩ? Mấy thế lực bọn họ có được nhiều võ sĩ như vậy sao?
Khang Tư có chút nghi hoặc, cũng không phải Khang Tư coi thường thế lực khác, mà là các thế lực này không giống như Khang Tư có được tất cả quân thường trực đều là võ sĩ.
Các thế lực phổ biến mà nói, có khoảng một ngàn võ sĩ cầm đao cũng đã tính là nhân tài đông đúc rồi, mấy thế lực này cũng chỉ là thế lực ba bốn cái thành trì liên hợp lại, võ sĩ chân chính của bọn họ có thể có 5000 người liền đã rất mạnh rồi, làm sao thoáng cái trở mình gấp sáu lần?
Uy Kiệt vội vàng giải thích:
- Xin chủ công thứ tội, điểm này không cách nào biết được, nhưng theo tình báo biểu hiện, ba vạn bộ đội này trang bị trang phục đều là hàng thượng đẳng, quân thường trực cùng nông binh căn bản là không có khả năng trang bị như vậy.
- Hơn nữa tài chính những thế lực này chúng ta đều rất rõ ràng, dù là bọn họ tán gia bại sản, cũng không có khả năng vũ trang trực tiếp nhiều người như vậy.
- Ngoài ra, sức chiến đấu những bộ đội này cực kỳ cường hãn, doanh phòng bị hầu như là bị bọn họ một kích liền tan rã, cho nên chúng ta mới phán đoán những quân đội này xuất thân đều là võ sĩ.
Lúc này Tương Văn đột nhiên nhớ tới gì đó kinh hô:
- Đúng rồi, hiện giờ đến gần ngày mùa, làm sao bọn họ can đảm phát động công kích? Lẽ nào bọn họ không sợ tá điền tạo phản sao?
Uy Kiệt cũng sửng sốt:
- Ấy, đúng vậy, bọn họ sao dám phát động công kích vào lúc này?
Nói đến đây, Uy Kiệt lập tức hạ quyết định:
- A, thần sẽ lập tức phái người đi tới lãnh địa bọn họ khơi mào dân chúng bất mãn.
- Không chỉ như thế, theo lý dân chúng bên phía chúng ta sẽ chống lại kẻ xâm lấn phát động công kích vào vụ thu hoạch mùa, thế nhưng vì sao tình báo của ngươi không có báo cáo phương diện này?
Tương Văn lại đưa ra nghi vấn lần nữa.
Uy Kiệt chần chờ một chút mới thỉnh tội:
- Thần thất trách, bởi tốc độ xâm lấn quân địch quá nhanh, chỉ chú ý tới thân phận cùng nhân số quân địch, phản ứng dân chúng bên phía chúng ta thế nào thân không để ý tới, thần sẽ lập tức thu thập tình báo ngay.
Tương Văn nghe nói như thế, không khỏi nhíu nhíu mày.
Trong khoảng thời gian này bận rộn chuyện chỉnh đốn nội vệ cùng hệ thống mật vệ, cùng mấy người Uy Kiệt xuất thân ngũ đại thân vệ giao lưu ít đi nhiều, hiện giờ Tương Văn cảm thấy Uy Kiệt có chút không đủ chuyên nghiệp.
Theo lý thì chuyện này, bộ tình báo nên sớm có bố trí chi tiết, sao tới khi sự tình xảy ra rồi, phải chờ mình nhắc nhở rồi mới làm nhiệm vụ?
Nói như thế nào Uy Kiệt cũng quản lý bộ tình báo đã nhiều năm rồi, sai lầm như vậy là không có khả năng phát sinh, người này gần đây làm gì chứ, tâm thần đều không đặt trên phát triển phương diện này?
Vốn Tương Văn có ý muốn ỷ vào thân phận nhắc nhở Uy Kiệt một phen, lời còn chưa nói ra, đã bị Khang Tư lời cắt đứt. Chỉ thấy Khang Tư khoát tay chặn lại:
- Những điều này đều là thứ yếu, trước mắt là triệu tập bộ đội đi đánh bại ba vạn bộ đội tinh nhuệ kia.
Nghĩ thấy ở trước mặt đại nhân chỉ điểm Uy Kiệt sẽ làm hắn mất mặt, Tương Văn cũng liền vứt bỏ ý niệm trong đầu, dự định sau này tìm cơ hội cùng hắn nói chuyện một phen.
Lúc này Khang Tư cũng lười triệu tập gia thần thương thảo công việc, trực tiếp hạ đạt mệnh lệnh:
- Truyền lệnh, bộ đội nội vệ cùng doanh kỵ binh số một số hai tập hợp dưới thành, ra lệnh doanh chiến binh từ số một đến số năm lập tức đi trước chi viện thành Long Chiêm, mệnh lệnh các doanh chiến binh còn lại đi trước biên cảnh cảnh giới, ra lệnh doanh phòng bị các nơi cùng binh trị an tuần tra địa phương.
- Rõ!
Các nội vệ theo hầu bên cạnh lập tức lĩnh mệnh lui ra.
Theo mệnh lệnh truyền xuống, các nội vệ bên trong thành lập tức tập kết dưới thành lâu trước tiên, các nội vệ thuộc thiếp thân hộ vệ Khang Tư, chẳng những toàn bộ là trang bị kỵ binh, bộ chiến cũng là hạng nhất.
Mấy ngàn nội vệ, vũ trang hạng nặng dắt chiến mã lặng lẽ đứng dưới thành lâu, một cổ mùi vị sát lục lập tức hiện ra.
Dân chúng xung quanh tuy rằng không dám đi tới trước, nhưng ở xung quanh chỉ trỏ, đều suy đoán những nội vệ này vì nhiệm vụ nào mà đột nhiên tập kết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.