Quyển 7 - Chương 53: Đất khách quê người gặp bạn cũ
Huyễn Vũ
27/03/2013
- Ta không có chuyện gì! Chia ra bao vây chỗ này, giết sạch chúng cho ta!
Mông Đặc chỉ là bị bắn gãy xương ngực, nên rất nhanh đã tỉnh táo lại. Hắn vừa ra lệnh cho bộ hạ tiếp tục tác chiến, vừa ở dưới sự giúp đỡ của bọn hộ vệ leo lên ngựa.
Hắn lấy hơi sờ vết thương, trong lòng thầm kinh hãi: nếu như không may mắn mũi tên kia được xương ngực cản lại, sợ rằng mình đã đi đời nhà ma rồi! Mẹ kiếp! Còn có phải là người hay không chứ, sau khi xuyên thấu một người cũng còn có thể bắn sâu như vậy!
Nghĩ tới đây, Mông Đặc nhìn lên phía trước không khỏi thêm lạnh người. Cảnh tượng đập vào mắt lập tức khiến hắn choáng váng mặt mày: đội quân một ngàn người của hắn đã hoàn toàn rối loạn, địch quân tất cả đều xung phong lên sát đánh giáp lá cà. Mà cách đó không xa tiếng ầm ầm vang trời cùng bụi đất bay mịt mù kia, hắn hiểu rằng đó là đoàn xe của địch nhân!
Trời ạ! Không phải nói quân đế quốc chỉ có một ngàn người sao? Thế nào còn có một số lớn quân tiếp viện như vậy? Chẳng lẽ bọn họ thu phục kỳ nô vượt qua ngàn người?
Những thứ này còn chưa phải là nỗi lo lắng chính của Mông Đặc, hắn lo lắng nhất chính là: đội quân một ngàn người của hắn, không ngờ có ba bốn trăm người dừng lại ở một bên bắn tỉa, mà hàng trăm người còn dư lại thì đang đánh cận chiến với địch quân.
Đây cũng không phải là là kế hoạch chiến đấu định sẳn, bởi vì đội ngũ hàng trăm người đang đánh giáp lá cà đều là thân tín của hắn, còn đội ngũ ba bốn trăm tên khốn bắn tỉa kia, thì thường ngày đối với hắn bằng mặt không bằng lòng.
Mông Đặc gân xanh nổi lên, thật ra hắn định lợi dụng cơ hội đánh cận chiến với đội quân xung phong của đế quốc, để diệt bớt đội ngũ đám người không thuận theo hắn. Không ngờ hiện tại đám người đó nhận ra được dụng ý của hắn, thừa dịp hắn bị thương đã tự tiện thay đổi trình tự tác chiến!
“Mẹ kiếp, nếu cứ như vậy cho dù thắng, mình cũng không còn lại mấy người. Đến lúc đó bản đồ hạng nhất kia còn là của mình sao?”
Nghĩ tới đây, Mông Đặc lập tức quay sang tên thân tín ra lệnh:
- Mau! Lệnh cho người của chúng ta mau rút lui.
- Người mình?
Gã thân tín hơi sửng sờ, nhưng rất nhanh hiểu được gật đầu tuân lệnh.
- Giết!
Đột nhiên một tiếng quát to vang dội khắp trời, hai bên đang giao chiến tại tràng vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy hai kỵ sĩ tráng hán giơ cao khảm đao, dẫn đầu mấy tên trăm kỵ binh phóng vọt tới. Đám người Khang Tư lớn tiếng reo hò, còn binh sĩ mục kỳ biết người tới là địch nhân! Tinh thần không tránh khỏi giảm xuống một ít.
Mà dưới sự chỉ huy của hai tráng hán, mấy trăm tên kỵ binh hung mãnh dị thường chém ngã binh mục kỳ như sung rụng. Lập tức tinh thần binh sĩ mục kỳ dao động.
Hắc Lang đang chuẩn bị phóng tới một tên binh sĩ mục kỳ nhưng bị một vị kỵ sĩ ngăn lại, nó đang định phát động công kích, nhưng khi thấy rõ người đó, rất nhanh nó liếm mép khinh thường, chuẩn bị lách qua gã kỵ sĩ này.
Tương Văn thấy bộ dáng của Hắc Lang, nhịn không được tức giận quát:
- Đừng xem thường ta, ta sẽ chứng minh ta là cường giả cho ngươi xem!
Nói là rống giận, còn không bằng nói là phẫn nộ, trong mắt Hắc Lang hiện lên một vẻ như ngươi chỉ là một nương nương, không mảy may để ý tới Tương Văn, nó phóng chụp vào tên binh sĩ mục kỳ vừa rồi ghim trong mắt nó, và thật dễ dàng cắn đứt rời cổ họng tên lính mục kỳ.
Thấy thần thái Hắc Lang quay đầu nháy mắt, Tương Văn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là gân xanh nổi lên đầy đầu.
Mà lúc này, mấy tên binh sĩ mục kỳ phát hiện gương mặt xinh đẹp của Tương Văn, vẻ mặt lập tức đổi sắc vừa gào thét vừa phóng lại. Tương Văn đang lúc phát hỏa cơn giận còn trong bụng lập tức hô to một tiếng:
- Đồ khốn!
Xoẹt xoẹt đao vung lên mấy cái, ba tên binh mục kỳ liền rụng đầu xuống đất, mà trên mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ khả ố.
Hắc Lang hiển nhiên không ngờ rằng Tương Văn mụ nương nương này lại lợi hại như thế, hai mắt nó lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tương Văn xem hiểu nét mặt của Hắc Lang, không khỏi đắc ý nói:
- Đừng thấy lão tử có bộ dáng nữ nhân thì tưởng rằng lão tử thật sự là nữ nhân!
Sau khi nói xong câu này, gương mặt của Tương Văn đỏ bừng lên, hắn vội che miệng có chút hoảng hốt len lén nhìn chung quanh, phát hiện nơi nơi đều quấn lấy nhau chém giết, hoàn toàn không có người nào chú ý tới mình, hắn mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhỏm.
Thấy Tương Văn lộ ra bộ dáng nữ tính hóa tới cực điểm, Hắc Lang khôi phục lại thần sắc cao ngạo, chợt quay đầu, quất đuôi, tiếp tục bổ nhào về phía một tên binh mục kỳ khác.
Tương Văn lập tức tức giận kêu lên:
- Đồ khốn! Con sói chết bầm! Cũng vẫn còn xem thường ta!
Vừa nói vừa giục ngựa đuổi theo.
Một tên Bách phu trưởng của Mông Đặc đang giương cung nhắm vào lính hầu, sau khi bắn tên, đột nhiên phát hiện bên mình đang bị công kích còn mạnh hơn rất nhiều.
Hắn quay đầu nhìn quanh quất đến khi nhìn thấy Mông Đặc chạy về phía sau, mà mấy trăm người thuộc quyền khống chế của Mông Đặc cũng không còn quấn lấy địch nhân cận chiến mà đang lui về phía sau. Hắn không khỏi lập tức há mồm mắng to:
- Con bà nó! Muốn hại chúng ta cũng không cần lộ rõ như vậy chứ? Cũng không nói tiếng nào đã rút lui rồi? Chết tiệt! Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, chúng ta đi!
Vừa nói xong, gã Bách đội trưởng dứt khoát dẫn theo bọn thủ hạ bỏ chạy khỏi chiến trường.
Hiệu quả hành động của hắn quả là cái gương thật lớn, mấy tên Bách phu trưởng kia núp ở một bên bắn tỉa, vừa nhìn thấy đồng bọn bỏ chạy, thấy hai Thiên phu trưởng dẫn thuộc hạ lui về phía sau. Người của bọn hắn vốn đang ở phía sau lập tức đã bị đẩy tới phía trước, bọn hắn không nói hai lời vội vàng dẫn người bỏ chạy.
Vốn chiến trường đang giao chiến lập tức một bên rút lui. Đặc biệt là sau khi cả đám kỵ binh của Lôi Đặc, Lôi Khải xông tới chém giết, Mông Đặc cũng không khống chế được thuộc hạ mình nữa. Hơn nữa dân tộc du mục thường có thói quen đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, vì thế khi thấy không cách nào chống đỡ, lập tức hô nhau một tiếng bỏ chạy tứ tán.
- Không cần truy kích, lập tức thu dọn chiến trường!
Khang Tư thấy địch nhân tan rã, lập tức ra lệnh, tiếp theo lại nghĩ đến điều gì đó bèn ra lệnh cho tên binh truyền lệnh:
- Chỉ cứu người của chúng ta, thu thập vũ khí trên chiến trường và chiến mã còn có thể chạy được.
Âu Khắc đã cùng đại đội xe ngựa đuổi theo tới, nghe vậy lập tức hiểu những người mình cần phải rời khỏi chỗ này, không khỏi vội vàng đề nghị:
- Đại nhân, chúng ta có nên vứt bỏ một số vật liệu vô ích để dành chỗ trên xe ngựa bố trí người nghỉ ngơi hay không?
Khang Tư cũng biết nếu như người của mình có thể ở trên xe ngựa nghỉ ngơi, vậy thì khẳng định có thể chạy suốt ngày đêm không cần ngừng nghỉ, không khỏi lập tức gật đầu nói:
- Giao cho ngươi làm, tốt nhất để toàn quân đều có thể ngồi xe ngựa.
- Rõ!
Âu Khắc bắt đầu tính toán vứt bỏ những vật liệu nào mới có lợi.
Nghe được Khang Tư ra lệnh, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, hiện tại trên đường cũng không phải chỉ có một địch nhân, mà là bốn phương tám hướng đều có địch nhân chạy tới đây.
Bọn họ đều biết thời gian cấp bách, chuyện thứ nhất là tìm kiếm binh sĩ bị thương vong của mình, một khi tìm được lập tức mang lên xe ngựa giao cho binh hậu cần cứu trị.
Chuyện thứ hai chính là thu thập mũi tên, đây chính là tiêu hao phẩm, bọn họ bị truy kích thì không thể nào bổ sung được trên thảo nguyên mênh mông này.
Còn chuyện thứ ba mới là thu thập các con chiến mã còn có thể chạy được.
Về phần những binh mục kỳ bị thương kia, tất cả đều tặng một đao chém chết, thời gian cấp bách không thích hợp để xử lý bọn tù binh này.
Khang Tư nhìn bộ hạ bắt đầu bận rộn, bỗng nhiên phát hiện gấu quần mình bị kéo giật mấy cái, cúi đầu nhìn thì ra Hắc Lang đang ngẩng đầu ưỡn ngực lộ vẻ mặt ngạo nghễ.
Thấy thần sắc và vết máu ở khóe miệng Hắc Lang, Khang Tư vỗ vỗ đầu Hắc Lang cười nói:
- Xem ra ngươi cũng lập nhiều chiến công đấy.
- Con sói này không có lập nhiều chiến công bằng ta!
Tương Văn toàn thân đầy vết máu, xách trên tay bảy tám đầu người đi tới nói.
Bộ dáng của Tương Văn lúc này quả là rất quái dị: một mỹ nhân tuyệt đẹp, toàn thân vấy đầy máu tươi xách bảy tám đầu người nhe răng trợn mắt, trên mặt hắn lại mang theo nụ cười mê người. Cho dù ai trông thấy cũng sẽ nhịn không được phát lạnh cả mình.
Khang Tư cũng không có để ý giác quan thị giác như thế nào, ngược lại vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn thoáng qua tám cái đầu người kia.
Thấy thần sắc của Khang Tư, Tương Văn cực kỳ hoảng hốt, vội vàng ném mấy đầu người ra thật xa, sau đó cúi đầu, vò vò chéo áo của mình lộ vẻ bất an.
Khang Tư cười cười, vỗ vỗ bả vai Tương Văn nói:
- Rất tốt, đúng một quân nhân rồi.
Sau khi khích lệ Tương Văn hắn lại bắt đầu đi kiểm tra thương binh.
Tương Văn ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vẻ hồi hộp, hắn khom người, một tay vắt sau lưng, một tay điểm một cái vào lỗ mũi Hắc Lang, đắc ý nháy mắt mấy cái với Hắc Lang nói:
- Hì hì, ta đúng là được đại nhân khen ngợi rồi nha! Còn ngươi thì sao? Cái gì cũng không có nhé?
Lỗ mũi Hắc Lang phun ra một đám hơi, sau đó lộ vẻ mặt coi thường quay đầu đuổi theo Khang Tư, khiến Tương Văn giận đến giơ chân vung tay mắng to “Con sói chết bầm”!
Âu Khắc không có hoàn toàn vứt bỏ hết sạch bất kỳ một chiếc xe ngựa nào, chỉ là từ mỗi chiếc xe ngựa ném đi một số đồ dư thừa hoặc không quan trọng, để mỗi chiếc xe ngựa trống được một vài chỗ mà thôi.
Đừng xem nhẹ những chỗ trống này, không gian đó đủ để bốn đại hán nằm dài xuống, còn thêm chỗ ngồi phía trước giá xe, một chiếc xe chở thêm mười người không thành vấn đề. Như vậy đội ngũ Khang Tư có hơn một trăm năm mươi chiếc xe ngựa, đủ để tất cả mọi người đều ngồi xe ngựa.
Mấy việc đơn giản này, với nỗ lực của hơn ngàn người rất nhanh đã hoàn thành. Mọi việc xong xuôi Khang Tư ra lệnh, mọi người đều xuống ngựa lên xe, sau đó ra roi thúc ngựa rầm rộ chạy về phương xa.
Để lại hơn mấy trăm thi thể trên chiến trường, còn có mấy chục bồ lương thảo, và một khối lớn đồ vật linh tinh nồi niêu xoong chảo.
Mã tặc theo dấu đuổi đến không để ý tới những đồ vật này, quay đầu nhìn với vẻ khinh thường xong tiếp tục giục ngựa chạy như bay.
Bọn họ thân là mã tặc, so với những người khác đều hiểu được tầm quan trọng của bản đồ hạng nhất. Đồng thời, dưới sự hứa hẹn trọng thưởng của đại đầu lĩnh, so ra những thứ lương thảo và đồ vật linh tinh kia thật đúng là khác biệt một trời một vực.
Thế nhưng, những ngày qua lặn lội đường dài bạt mạng truy kích, thật đúng là khiến bọn chúng nguyền rủa Khang Tư đến tận trời. Dĩ nhiên, các đại đầu lĩnh khu phụ cận chợ mã tặc Tinh Tự kỳ, cũng là đối tượng bị nguyền rủa: Tại sao lại bán cho ngoại nhân vật trọng yếu như vậy chứ?
Có điều nghĩ đến nếu phải chung cược mấy trăm vạn con tuấn mã, ý niệm nguyền rủa con quỷ xúi quẩy kia lập tức giảm đi rất nhiều.
Nhưng bọn binh sĩ của các mục kỳ chạy tới tiếp sau đó, có thể là loại mã tặc cũng chưa giàu có nên vừa quay đầu nhìn thấy lương thảo chất cao như núi, bọn Thập phu trưởng đều không còn tuân theo mệnh lệnh dẫn thuộc hạ bổ nhào về phía những lương thảo kia, còn Bách phu trưởng thì lao về phía những nồi niêu xoong chảo đủ loại kia.
Một tên Bách phu trưởng nóng vội mở một cái hũ ra xem thử, lập tức mùi rượu thơm ngát bay ra. Cũng không quản tới rượu có hạ độc hay không, hắn dốc hũ uống ừng ực.
Mùi rượu bay tứ tán, mọi người ngửi thấy được mùi vị, chợt nghe một Bách phu trưởng khác kêu to:
- Rượu! Tất cả đều là rượu đấy!
Tất cả đều hỗn loạn hẳn lên, gã Thiên phu trưởng cũng không để ý đến thể diện nhảy xuống ngựa phóng tới. Bọn phu trưởng vậy là chẳng còn quản tới chuyện đuổi theo đám người Khang Tư, khai tiệc rượu ngay tại chỗ để mặc cho bọn binh sĩ mục kỳ ở một bên thèm thuồng cố sức nuốt nước miếng.
Dĩ nhiên, cũng không phải là toàn bộ quân truy kích đều như vậy, mấy mục kỳ chạy tới sau, phát hiện chỗ tốt gì cũng không có vơ vét, còn tức giận la ó xong tiếp tục truy kích.
-o-o-o-
Rất xa tại Tử Tâm Quốc ở đại lục Hi Nhĩ Đạt, là quốc gia duy nhất của đại lục dựa vào biển, có một bến cảng lớn nhất trong cả nước: cảng Lai Hòa.
Cảng Lai Hòa là cảng tốt, cùng dùng làm cảng quân đội và thương buôn, đồng thời là hạt ngọc kinh tế của Tử Tâm Quốc. Nếu như không phải Tử Tâm Quốc không có chiến thuyền nhiều lắm, nên e sợ địch nhân từ mặt biển tập kích vào, thì có lẽ cảng Lai Hòa đã trở thành thủ đô của Tử Tâm Quốc.
Thế nhưng hiện tại thủ đô của Tử Tâm Quốc cách cảng Lai Hòa cũng không xa, lộ trình chỉ chừng một trăm cây số, chẳng khác nào cũng nằm trong phạm vi của thủ đô.
Bởi vì những nguyên nhân này, chỉ riêng nhân khẩu không cố định ra ra vào vào thì có tới hơn mười vạn, trong đó hơn phân nửa là thương nhân, cho nên cảng Lai Hòa phồn hoa thịnh vượng như thế nào thì có thể tưởng tượng.
Lúc này trên bến cảng, có ba người ăn mặc khác biệt với những người khác, toàn thân mặc trang phục dân tộc sa mạc, phủ áo choàng đen từ đầu đến chân, trên mặt lại bịt một tấm sa đen ngay cả mắt cũng che lại, có thể nói hoàn toàn nhìn không ra là nam hay nữ, đừng nói chi là diện mạo thế nào.
Mặc dù ba người bọn họ bộ dáng thật quái dị, nhưng ở cảng Lai Hòa cũng không nổi bật lắm, vì vậy cũng không có ai đi tìm bọn họ phiền toái. Phải biết rằng thương nhân ở vùng sa mạc xa xôi đến đây, có thể đều là khách hàng lớn, rất được Tử Tâm Quốc hoan nghênh.
Cũng không có người nào lại gần chèo kéo, bởi vì tập tục của những người dân sa mạc này rất quái dị, nói không chừng không cẩn thận sẽ đắc tội với người ta. Hơn nữa quan lại địa phương đã sớm cảnh cáo tốt nhất không nên chèo kéo làm ăn, nếu muốn những người dân sa mạc này sẽ tự mình tìm tới cửa.
Cho nên ba người này đứng ở đây hoàn toàn không có người nào chú ý tới.
- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Tiền của chúng ta sắp dùng hết rồi, có đủ điều kiện tìm được thuyền rời đi không?
Bên trái một người áo đen nhất thấp, quay sang nói với người áo đen ở giữa, nghe thanh âm cũng biết là cô gái trẻ tuổi.
Người đứng giữa nọ vẫn không nói gì, người áo đen bên phải đã chen vào nói:
- Y Ti Na, có thể dùng danh nghĩa của cô mượn Tạp Nạp Tháp ở Tử Tâm Quốc chút phí dụng được không? Không có tiền, chúng ta đi đến đại lục Ai Đặc Tư cũng vô ích, thuê mướn lính đánh thuê của đại lục Ai Đặc Tư dốc sức giúp chúng ta phục quốc, phải cần rất nhiều tiền đấy. Coi như Bổn cung... ta mượn tạm của cô là được?
Nghe nói như thế, có thể xác định các nàng chính là Công chúa Ngả Lệ Ti và Đại Thần Quan Y Ti Na chạy trốn từ hoàng cung Khi Hồng Quốc, về phần cô gái thấp nhất kia, chính là thị nữ bên mình của Y Ti Na: Tiểu Cầm.
Lúc các nàng trốn đi chỉ kịp đổi bộ y phục, mang theo một ít kim tiền. Mặc dù dễ dàng chạy thoát tới Tử Tâm Quốc, nhưng từ trước tới nay các nàng cũng không biết giá cả vật giá cao thấp thế nào, nên rất nhanh đã chi tiêu gần cạn kiệt.
Tiểu Cầm mới vừa quay mình một cái, đã bị Y Ti Na sẽ lén ngăn lại. Y Ti Na mặc dù không muốn dính dáng quan hệ với Tạp Nạp Tháp, nhưng bạn tốt của mình đã mở lời, hơn nữa quả thật cần phải có một số kim tiền, Y Ti Na không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:
- Được rồi, vậy ta đi thử một chuyến xem sao.
Tiểu Cầm nhịn không được khuyên can:
- Tiểu thư không nên đi, ai mà biết gã Vương tử Tạp Nạp Tháp kia có giữ ngài lại hay không chứ!
Ngả Lệ Ti vội vàng nói:
- Sẽ không đâu! Vương tử Tạp Nạp Tháp không phải là ngưỡng mộ Y Ti Na sao? Hắn tuyệt đối sẽ không đánh mất phong độ ở trước mặt Y Ti Na.
- Đâu có gì có thể bảo chứng chứ, hắn lại là người chí thân của Vương hậu! Hơn nữa nơi này là lãnh địa của hắn!
Tiểu Cầm bất mãn nói. Trên đoạn đường tới đây, nàng thật rất bất mãn với Ngả Lệ Ti: “Đều là người chạy trốn, thỉnh thoảng ở trước mặt mấy người vẫn còn tỏ ra vẻ cao cao tại thượng. Hơn nữa nếu như không phải nàng Công chúa này vung tay tiêu xài quá trớn, toàn bộ tiền bạc của tiểu thư tích trữ sẽ không dùng hết mau như vậy. Hiện tại càng không hợp lý hơn là: vì để chuẩn bị tiền thuê lính đánh thuê phục quốc, lại muốn tiểu thư đi mượn tiền của Tạp Nạp Tháp, bộ không biết là Tạp Nạp Tháp mang lòng dạ bất lương với tiểu thư hay sao? Nếu như tiểu thư đi tìm hắn chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Phải biết rằng nơi này chính là Tử Tâm Quốc, Chân Thần giáo ở nơi này không kiêng dè thế lực nào, cho dù có Tạp Nạp Tháp cũng sẽ không thèm quan tâm tới! Công chúa lại không hề nghĩ tới những điều này, nhất định là sớm đã quyết định dùng tự do của tiểu thư để đổi lấy kim tiền! Nếu không sao lại đưa ra yêu cầu này?”
Mặc dù không nhìn thấy nét mặt của Ngả Lệ Ti, nhưng nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi của nàng, có thể đoán ra nàng đang đè nén cơn tức giận:
- Cũng chính vì vậy, cho nên mới cần cô Thánh nữ Chân Thần giáo này ra mặt đấy!
Ngả Lệ Ti vừa nghĩ tới mình lại bị Chân Thần giáo cướp mất thủ đô, khiến mình phải lưu lạc ở bên ngoài, lúc này càng giống như tên khất cái đang đợi của bố thí, làm sao nàng không tức giận chứ.
- Cô...
Tiểu Cầm mới vừa nói ra một chữ, đã bị Y Ti Na chặn lại.
Y Ti Na dịu dàng quay sang Ngả Lệ Ti nói:
- Xin yên tâm, ta sẽ vì việc làm tác tệ của Chân Thần giáo mà chuộc tội với ngài.
Ngả Lệ Ti cũng biết giọng điệu của mình không đúng, vội vàng đổi giọng hòa hoãn nói:
- Xin lỗi, ta biết chuyện này không liên quan tới cô, chỉ là ta...
- Ta hiểu.
Y Ti Na nhẹ nhàng kéo tay Ngả Lệ Ti nói:
- Bây giờ chúng ta phải đi thủ đô Tử Tâm Quốc thôi.
Ngay khi các nàng chuẩn bị rời đi, trên bến cảng truyền đến tiếng gào thét vang dội, hấp dẫn chú ý của các nàng.
- Cái gì? Một thùng hương liệu hai mươi kim tệ? Các ngươi tưởng ta là kẻ ngốc ư? Nói cho các ngươi biết, ta xuất thân là Khi Hồng Quốc, hương liệu này mà vận chuyển tới Khi Hồng Quốc, ít nhất cũng năm mươi lăm kim tệ một thùng! Chở đến Hắc Nham Quốc bán, lại càng cao giá gần bảy mươi lăm kim tệ một thùng! Không có ba mươi kim tệ, còn không bằng tự mình khổ cực một chuyến vận chuyển đi không công rồi!
Ba nàng nghe được là người của quốc gia mình, đều có loại cảm giác thân thiết gặp người đồng hương nơi đất lạ quê người, không khỏi đều quay đầu lại quan sát người đang cùng trả giá với bốn năm trung niên thương nhân.
Đây là một nam tử rất trẻ, dáng vẻ hơi lưu manh trong đó mang một chút mùi vị của quân nhân, mà bên cạnh hắn thì đứng một tên bảo vệ, cũng giống như nam tử trẻ tuổi kia, vừa nhìn khí thế của nam tử này có thể nói khẳng định xuất thân hắn là quân nhân.
An Tái Kháng làm ra một bộ dáng không tăng giá thì bỏ đi, còn Lai Nhĩ Ôn Chí lại phất tay ra dấu cho thủy thủ đem các hàng mẫu trở về thuyền.
Mấy thương nhân bàn bạc với nhau vài câu, một gã thương nhân đại diện vừa ngăn cản những tên thủy thủ vừa nói:
- Chờ một chút! Chờ một chút!
Vừa cười gượng vừa nói:
- Tiên sinh, chúng ta dĩ nhiên biết Khi Hồng Quốc và Hắc Nham Quốc cao giá, nhưng hiện tại Khi Hồng Quốc quần hùng chia đất xưng bá, qua mỗi địa phương đều phải nộp một khoản thuế, như vậy khi tới nơi hoàn toàn không có kiếm lời được bao nhiêu. Không biết hàng của ngài có nhiều hay không? Nếu như hàng không nhiều lắm, chúng ta cũng không thể làm chuyện làm ăn hao vốn, ngài nói đúng không?
An Tái Kháng xoay người chỉ vào chiếc thương thuyền lớn nhất cặp bến cảng, vẻ mặt khinh thường nói:
- Hàng của ta có nhiều hay không? Quý vị, hãy nhìn xem thuyền ta đây là gì chứ? Thương thuyền cấp Khôi Kiều! Chỉ kém một bậc so với Duy Nhĩ Đặc thôi, nhưng ta chứa đầy một thuyền đủ năm ngàn thùng hương liệu!
Ba người Y Ti Na cũng cùng mấy người thương nhân kia, đưa mắt nhìn theo ngón tay của An Tái Kháng, lập tức đập vào mắt là một chiếc thương thuyền to lớn so với những chiếc thuyền cặp trên bến cảng thật không biết lớn hơn gấp mấy lần.
Mấy người thương nhân kia nghe vậy, hai mắt lập tức đỏ bừng, vừa là vì lợi nhuận buôn bán sau này mà đỏ mắt, lại vừa ghen tỵ với gã thanh niên trước mắt này, có thể dễ dàng từ Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc mua nhiều hương liệu như thế.
Phải biết rằng vật phẩm giao dịch tại Duy Nhĩ Đặc, cũng không phải ai cũng có thể mua được một lượng lớn. Như bọn họ đã từng đi đến nơi đó, nhiều nhất chỉ mua được chừng một trăm thùng mà thôi.
Mấy người thương nhân lại bàn bạc riêng với nhau một hồi, xong vẫn là gã kia đại diện nói:
- Chúng ta ra giá mỗi thùng hai mươi lăm kim tệ.
- Ba mươi!
- Như vậy chúng ta thật sự là không có lợi bao nhiêu, hai mươi bảy!
Vẻ mặt gã đại diện đau xót nói.
- Ba mươi!
An Tái Kháng dứt khoát không giảm giá.
Gã đại biểu cắn răng, thấy đồng bọn đều lộ vẻ nôn nóng, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt thống khổ nói:
- Được, để kết giao bằng hữu với ngài, cứ theo giá ngài nói. Nhưng mà sau này hương liệu ngài mang đến tất cả đều phải bán cho chúng ta.
An Tái Kháng cau mày suy nghĩ một chút, sau đó vỗ tay nói:
- Được, ta cứ chịu lỗ một chút để kết bằng hữu với các ngươi. Sau này hương liệu ta chuyên chở tới đều bán cho các ngươi. Có điều là, ta yêu cầu giao dịch bằng tiền mặt!
- Không thành vấn đề! Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Các thương nhân cười.
- Hợp tác vui vẻ.
An Tái Kháng cũng cười.
Mà Lai Nhĩ Ôn Chí lại càng lộ vẻ cười ti tiện, người khác không biết rõ lắm, nhưng hắn lại biết số hương liệu này là An Tái Kháng đi quan hệ, lấy với giá mười hai kim tệ một thùng.
Cho dù tính cả phí chuyên chở và thuế thu, giá vốn cũng chỉ mười lăm kim tệ một thùng. Nói cách khác bọn họ buôn bán lời tròn bảy vạn năm ngàn kim tệ.
Ở bên cạnh ba người Ngả Lệ Ti nghe tất cả đều mở to hai mắt nhìn, ba mươi kim tệ một thùng? Mười lăm vạn kim tệ cứ như vậy thoáng cái đã giao dịch xong?
Ngả Lệ Ti đột nhiên đề nghị:
- Y Ti Na, không bằng chúng ta đi hỏi thử xem hắn là người ở vùng nào của Khi Hồng Quốc? Dù sao chúng ta cũng chưa quen thuộc với đại lục Ai Đặc Tư, có một hướng đạo thành thạo biết đường biết xá cũng tốt đấy.
Ngả Lệ Ti không biết tại sao mình lại hỏi ý kiến của Y Ti Na, dựa theo thân phận nàng, Y Ti Na hẳn phải nghe ý kiến của nàng mới đúng.
Có lẽ trong tiềm thức nàng cho rằng trong ba người: Tiểu Cầm là người của Y Ti Na, nàng chỉ đơn độc một mình, chiếm thế hạ phong. Vì cần phải đạt được đa số người đồng ý mới hành động nên nàng mới vô thức hỏi như vậy.
Tiểu Cầm lập tức đồng ý:
- Đúng rồi, nói không chừng hắn còn là người dân trung thành của Khi Hồng Quốc chúng ta, có thể trợ giúp điện hạ phục quốc đấy. Hơn nữa chúng ta cũng có thể đi nhờ thương thuyền của hắn đến đại lục Ai Đặc Tư.
Tiểu Cầm chỉ mong sao An Tái Kháng là nhân sĩ trung thành, như vậy tiểu thư cũng không cần đi tìm tên Tạp Nạp Tháp kia nữa.
Có thể không gặp Tạp Nạp Tháp đương nhiên là tốt nhất, Y Ti Na lập tức gật đầu đồng ý.
Giao dịch thành công, An Tái Kháng vừa kéo Lai Nhĩ Ôn Chí vừa cười ha hả tán:
- Ha ha, mặc dù thời gian phiêu bạc trên biển có chút khổ cực, nhưng buôn bán thu lợi được dễ dàng nha. Nếu chúng ta dư nhiều hơn mấy lần trước, thì có thể tăng thêm một chiếc thương thuyền cấp Khôi Kiều rồi. Đến lúc đó tiền lời mỗi chuyến có thể tăng lên gấp đôi, không cần bao lâu là có thể thuê quân đoàn lính đánh thuê rồi!
Vừa đi tới thương thuyền, đột nhiên phía sau truyền đến:
- Vị tiên sinh này xin chờ một chút.
Nghe giọng nữ trẻ tuổi phát ra thật êm tai, An Tái Kháng lập tức sáng mắt quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy ba người xa lạ dấu đầu dấu đuôi, vốn khuôn mặt hắn đã bày ra bộ dáng thân sĩ, lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Mà Lai Nhĩ Ôn Chí liền lập tức che ở trước người An Tái Kháng, nhìn chằm chằm ba người đề phòng. Những tên thủy thủ của An Tái Kháng phát hiện tình huống, cũng vội vàng chạy tới.
- Chúng ta không có ác ý.
Thấy tình huống không bình thường, Y Ti Na vội vàng cởi khăn che mặt xuống, Tiểu Cầm đứng một bên đương nhiên là làm theo.
Chỉ có Ngả Lệ Ti cảnh giác cao, chẳng những không có lộ ra hình dạng, ngược lại nhịn không được dùng loại giọng điệu cấp trên hỏi:
- Vừa rồi nghe ngươi nói mình là con dân của Khi Hồng Quốc?
Không có người nào trả lời Ngả Lệ Ti, An Tái Kháng đã bị gương mặt của Y Ti Na khiến hoảng sợ đến ngây người, hắn giật mình nói:
- Đại thần quan đại nhân? Ngài thế nào lại ở nơi này?
Người dân Khi Hồng Quốc đa số đều biết Đại thần quan, cho nên Y Ti Na cũng không có ngoài ý muốn, chỉ mỉm cười nói:
- Ta là Y Ti Na, không biết ngài là...
Ngả Lệ Ti ở một bên không lên tiếng, chẳng qua nếu như giờ phút này vén khăn che mặt của nàng lên, có thể thấy sắc mặt của nàng rất khó coi, bởi vì nàng cực kỳ tức giận: mình đường đường là một Nữ vương tương lai, không ngờ lại không ai để ý tới. Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới mình che mặt, ai nhận được nàng là ai chứ?
- Ta là An Tái Kháng, từng là một thành viên cấm vệ kỵ binh hộ tống ngài đi tuần tra Khang Tư đại nhân. Sau lại được biên chế vào đội quân của Khang Tư đại nhân.
An Tái Kháng vội vàng chào nói.
Ngả Lệ Ti vừa nghe An Tái Kháng là thành viên cấm vệ quân, lập tức cởi khăn che mặt xuống.
An Tái Kháng lần nữa sửng sốt, một lúc lâu mới chợt tỉnh vừa chào, vừa nói:
- Công chúa điện hạ? Thế nào ngài cũng ở đây?
Mới vừa nói ra lời này, An Tái Kháng đã bị Lai Nhĩ Ôn Chí bấm vào hông. Lúc này hắn mới tỉnh ngộ thủ đô của Ngả Lệ Ti đã bị Chân Thần giáo chiếm mất rồi, chỉ là hắn rất lấy làm lạ, Y Ti Na này là Thánh nữ của Chân Thần giáo, sao lại ở chung cùng một chỗ với Công chúa Ngả Lệ Ti này chứ?
An Tái Kháng quả thực trước nay không có đặt vương quyền ở trong lòng, nếu không lúc hắn nhập ngũ cũng sẽ không vi phạm quân kỷ, lén lút làm việc buôn bán riêng. Đặc biệt là hắn nghe được cô Công chúa này từng ra lệnh bắt bớ Khang Tư, nên lại càng lộ vẻ mặt không tốt chút nào.
Thấy An Tái Kháng chẳng qua là chào một cái, cũng không có quỳ xuống hành lễ, lại nhìn tới Lai Nhĩ Ôn Chí hoàn toàn không có phản ứng gì, Ngả Lệ Ti không khỏi cau mày một cái.
Có điều nàng nén nhịn không có phát tác, hiện tại mình chỉ là người đơn độc đây. Nếu như có thể xác nhận gã cấm vệ quân này là nhân sĩ trung thành, như vậy đối với nghiệp lớn phục quốc của mình có được trợ giúp rất lớn.
Cho nên nàng lộ vẻ mặt bi thiết thống khổ thở dài nói:
- Ôi, thủ đô đã bị người chiếm, Bổn cung có thể đi đâu chứ.
Nàng kỳ vọng An Tái Kháng biểu hiện một chút thái độ trung thần với mình, thề trợ giúp mình phục quốc đây.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, An Tái Kháng vốn đã bất mãn cô Công chúa này, lại còn thêm lời nói trách móc. Lúc này Công chúa nói như vậy, hắn nào dám trả lời chứ, cho nên chỉ nói câu:
- Công chúa hãy nén bi thương.
Xong lập tức nói sang chuyện khác:
- Y Ti Na đại nhân, các ngài tới đây...
Ở trong lòng hắn, Y Ti Na đúng là trọng yếu hơn nhiều so với Ngả Lệ Ti, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy Khang Tư vừa nói vừa cười với Y Ti Na, nói không chừng vị Đại thần quan này là đại tẩu của mình đây. Nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ tới đại ca kết bái Khang Tư, hai mắt hắn không khỏi đỏ lên.
Lai Nhĩ Ôn Chí đang chú ý thấy biểu hiện của An Tái Kháng, không khỏi vỗ vỗ bờ vai của hắn, vì vậy cũng không có ai chú ý tới Ngả Lệ Ti. Nàng Công chúa này phát hiện An Tái Kháng coi như mình không tồn tại, ngược lại đi nịnh bợ Y Ti Na, trong mắt chợt lóe lên thần sắc ganh tỵ.
- Ngươi là binh sĩ của Khang Tư đại nhân à, vì sao đổi nghề làm thương nhân kinh doanh? Khang Tư đại nhân có khỏe không?
Y Ti Na chỉ biết là bởi vì Công chúa phái ra sứ giả bắt bớ Khang Tư, dẫn tới bạo loạn, cả nước chia cắt ra, hoàn toàn mất tin tức của Khang Tư. Nhưng Y Ti Na cũng không tin Khang Tư bị giết hại, người dũng mãnh như vậy sao có khả năng bị giết chết chứ?
Tuyệt đối không thể nào, có lẽ là hắn nản chí ngã lòng ẩn lánh ở đâu đó, cho nên Y Ti Na nghe nói An Tái Kháng biết Khang Tư, liền lập tức hỏi thăm tung tích Khang Tư.
Mà Ngả Lệ Ti mấy ngày nay đã sớm quên mất sự tồn tại của Khang Tư. Lúc này nghe tới tên của Khang Tư, mặc dù không để ý chút nào, nhưng nhịn không được vẫn vãnh tai lên nghe.
An Tái Kháng nghe hỏi, hai mắt lập tức đỏ bừng, giọng hơi run rẩy nói:
- Khang Tư đại nhân, bị bức rơi xuống vách đá, hoàn toàn không có tin tức.
Tiếp theo đó liền kể lại chuyện trải qua một lần. Mặc dù ngoài miệng hắn không nói Khang Tư đã chết, nhưng từ tình huống hắn không ngừng kêu gào đòi tiêu diệt Y Đạt đã nói rõ trong lòng hắn đã coi như Khang Tư chết rồi.
Nói tới cũng đúng, rơi xuống biển còn có một tia hy vọng, rơi xuống đất liền thì tuyệt đối không có hy vọng sống sót.
- Cái gì?
Sắc mặt Y Ti Na lập tức trắng bệch, nàng không nghĩ tới lần từ biệt trước chính là vĩnh viễn xa nhau!
Tiểu Cầm hiểu rõ tâm trạng Y Ti Na, lập tức luống cuống đỡ lấy Y Ti Na, đồng thời lo lắng khuyên nhủ:
- Tiểu thư, chuyện này vẫn chưa xác định mà, tiên sinh An Tái Kháng và tiên sinh Lai Nhĩ Ôn Chí cũng không có chuyện gì đó sao? Không có khả năng chỉ một mình Khang Tư đại nhân xảy ra chuyện, nhất định Khang Tư đại nhân trước một bước được những người khác cứu rồi.
An Tái Kháng vội vàng gật đầu nói phải, mặc dù lúc ấy lão Khuê Kỳ nói bốn phía chỉ có chiếc thuyền đó, nhưng hắn thà tin rằng đại ca Khang Tư trước một bước được cứu đi.
Ngả Lệ Ti đang nguyền rủa hai cha con Y Đạt và Cổ Lạp thật quá hiểm độc, chợt phát hiện vẻ khác thường của Y Ti Na, trong lòng vừa suy nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra.
Mặc dù hiện nay toàn bộ tinh thần Ngả Lệ Ti đặt vào chuyện phục quốc, Khang Tư sớm đã bị nàng quên lãng vứt qua một bên rồi, nhưng loại cảm giác đồ vật bị người ta chiếm đoạt, khiến nàng thật không thoải mái: “Được quá, từ ban đầu ta đã nói với cô: ta thích Khang Tư, không ngờ cô còn dám lén lút thích Khang Tư? Rõ ràng không xem ta ra gì!”
Ngả Lệ Ti mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng phụ họa với Tiểu Cầm an ủi Y Ti Na.
Giờ phút này Y Ti Na cũng tỉnh ngộ: tâm ý của mình bị Ngả Lệ Ti phát hiện rồi, nàng cảm giác mình giống như kẻ trộm đồ của bạn tốt, có chút bối rối nhìn Ngả Lệ Ti một cái, cúi đầu không lên tiếng nữa.
- Công chúa, Đại thần quan, nếu trong nước đã không có gì để lưu luyến, không bằng theo ta đi Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc để củng cố lực lượng đi. Dù sao ta cũng nhất định phải vì đại ca của ta báo thù tiêu diệt sạch cả nhà Y Đạt!
An Tái Kháng nhìn biểu hiện của Y Ti Na, cũng biết đại ca của mình có vị trí gì ở trong lòng nàng. Chiếu cố cho chị dâu đúng là trách nhiệm của mình đây, cho nên hắn vội vàng lên tiếng mời.
Vốn Ngả Lệ Ti đang muốn nhờ lực lượng An Tái Kháng giúp đỡ, nghe An Tái Kháng muốn tiêu diệt cả nhà Y Đạt, thật là hơn cả điều mong ước, nhưng nàng vẫn dò hỏi ý kiến Y Ti Na.
Phản bội lại tông giáo mình, đã không có địa phương nào có thể đặt chân tới, trước mặt là bạn tốt của mình và vì nghĩa đệ Khang Tư, dĩ nhiên Y Ti Na gật đầu đồng ý.
Ngay khi ba người Y Ti Na đi theo An Tái Kháng lên thuyền, một con bồ câu đưa thư từ Khi Hồng Quốc bay đến, bay vào hoàng cung của Tử Tâm Quốc.
Mông Đặc chỉ là bị bắn gãy xương ngực, nên rất nhanh đã tỉnh táo lại. Hắn vừa ra lệnh cho bộ hạ tiếp tục tác chiến, vừa ở dưới sự giúp đỡ của bọn hộ vệ leo lên ngựa.
Hắn lấy hơi sờ vết thương, trong lòng thầm kinh hãi: nếu như không may mắn mũi tên kia được xương ngực cản lại, sợ rằng mình đã đi đời nhà ma rồi! Mẹ kiếp! Còn có phải là người hay không chứ, sau khi xuyên thấu một người cũng còn có thể bắn sâu như vậy!
Nghĩ tới đây, Mông Đặc nhìn lên phía trước không khỏi thêm lạnh người. Cảnh tượng đập vào mắt lập tức khiến hắn choáng váng mặt mày: đội quân một ngàn người của hắn đã hoàn toàn rối loạn, địch quân tất cả đều xung phong lên sát đánh giáp lá cà. Mà cách đó không xa tiếng ầm ầm vang trời cùng bụi đất bay mịt mù kia, hắn hiểu rằng đó là đoàn xe của địch nhân!
Trời ạ! Không phải nói quân đế quốc chỉ có một ngàn người sao? Thế nào còn có một số lớn quân tiếp viện như vậy? Chẳng lẽ bọn họ thu phục kỳ nô vượt qua ngàn người?
Những thứ này còn chưa phải là nỗi lo lắng chính của Mông Đặc, hắn lo lắng nhất chính là: đội quân một ngàn người của hắn, không ngờ có ba bốn trăm người dừng lại ở một bên bắn tỉa, mà hàng trăm người còn dư lại thì đang đánh cận chiến với địch quân.
Đây cũng không phải là là kế hoạch chiến đấu định sẳn, bởi vì đội ngũ hàng trăm người đang đánh giáp lá cà đều là thân tín của hắn, còn đội ngũ ba bốn trăm tên khốn bắn tỉa kia, thì thường ngày đối với hắn bằng mặt không bằng lòng.
Mông Đặc gân xanh nổi lên, thật ra hắn định lợi dụng cơ hội đánh cận chiến với đội quân xung phong của đế quốc, để diệt bớt đội ngũ đám người không thuận theo hắn. Không ngờ hiện tại đám người đó nhận ra được dụng ý của hắn, thừa dịp hắn bị thương đã tự tiện thay đổi trình tự tác chiến!
“Mẹ kiếp, nếu cứ như vậy cho dù thắng, mình cũng không còn lại mấy người. Đến lúc đó bản đồ hạng nhất kia còn là của mình sao?”
Nghĩ tới đây, Mông Đặc lập tức quay sang tên thân tín ra lệnh:
- Mau! Lệnh cho người của chúng ta mau rút lui.
- Người mình?
Gã thân tín hơi sửng sờ, nhưng rất nhanh hiểu được gật đầu tuân lệnh.
- Giết!
Đột nhiên một tiếng quát to vang dội khắp trời, hai bên đang giao chiến tại tràng vừa giương mắt nhìn, chỉ thấy hai kỵ sĩ tráng hán giơ cao khảm đao, dẫn đầu mấy tên trăm kỵ binh phóng vọt tới. Đám người Khang Tư lớn tiếng reo hò, còn binh sĩ mục kỳ biết người tới là địch nhân! Tinh thần không tránh khỏi giảm xuống một ít.
Mà dưới sự chỉ huy của hai tráng hán, mấy trăm tên kỵ binh hung mãnh dị thường chém ngã binh mục kỳ như sung rụng. Lập tức tinh thần binh sĩ mục kỳ dao động.
Hắc Lang đang chuẩn bị phóng tới một tên binh sĩ mục kỳ nhưng bị một vị kỵ sĩ ngăn lại, nó đang định phát động công kích, nhưng khi thấy rõ người đó, rất nhanh nó liếm mép khinh thường, chuẩn bị lách qua gã kỵ sĩ này.
Tương Văn thấy bộ dáng của Hắc Lang, nhịn không được tức giận quát:
- Đừng xem thường ta, ta sẽ chứng minh ta là cường giả cho ngươi xem!
Nói là rống giận, còn không bằng nói là phẫn nộ, trong mắt Hắc Lang hiện lên một vẻ như ngươi chỉ là một nương nương, không mảy may để ý tới Tương Văn, nó phóng chụp vào tên binh sĩ mục kỳ vừa rồi ghim trong mắt nó, và thật dễ dàng cắn đứt rời cổ họng tên lính mục kỳ.
Thấy thần thái Hắc Lang quay đầu nháy mắt, Tương Văn đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo đó là gân xanh nổi lên đầy đầu.
Mà lúc này, mấy tên binh sĩ mục kỳ phát hiện gương mặt xinh đẹp của Tương Văn, vẻ mặt lập tức đổi sắc vừa gào thét vừa phóng lại. Tương Văn đang lúc phát hỏa cơn giận còn trong bụng lập tức hô to một tiếng:
- Đồ khốn!
Xoẹt xoẹt đao vung lên mấy cái, ba tên binh mục kỳ liền rụng đầu xuống đất, mà trên mặt vẫn còn giữ nguyên vẻ khả ố.
Hắc Lang hiển nhiên không ngờ rằng Tương Văn mụ nương nương này lại lợi hại như thế, hai mắt nó lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Tương Văn xem hiểu nét mặt của Hắc Lang, không khỏi đắc ý nói:
- Đừng thấy lão tử có bộ dáng nữ nhân thì tưởng rằng lão tử thật sự là nữ nhân!
Sau khi nói xong câu này, gương mặt của Tương Văn đỏ bừng lên, hắn vội che miệng có chút hoảng hốt len lén nhìn chung quanh, phát hiện nơi nơi đều quấn lấy nhau chém giết, hoàn toàn không có người nào chú ý tới mình, hắn mới vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhỏm.
Thấy Tương Văn lộ ra bộ dáng nữ tính hóa tới cực điểm, Hắc Lang khôi phục lại thần sắc cao ngạo, chợt quay đầu, quất đuôi, tiếp tục bổ nhào về phía một tên binh mục kỳ khác.
Tương Văn lập tức tức giận kêu lên:
- Đồ khốn! Con sói chết bầm! Cũng vẫn còn xem thường ta!
Vừa nói vừa giục ngựa đuổi theo.
Một tên Bách phu trưởng của Mông Đặc đang giương cung nhắm vào lính hầu, sau khi bắn tên, đột nhiên phát hiện bên mình đang bị công kích còn mạnh hơn rất nhiều.
Hắn quay đầu nhìn quanh quất đến khi nhìn thấy Mông Đặc chạy về phía sau, mà mấy trăm người thuộc quyền khống chế của Mông Đặc cũng không còn quấn lấy địch nhân cận chiến mà đang lui về phía sau. Hắn không khỏi lập tức há mồm mắng to:
- Con bà nó! Muốn hại chúng ta cũng không cần lộ rõ như vậy chứ? Cũng không nói tiếng nào đã rút lui rồi? Chết tiệt! Ngươi bất nhân, ta bất nghĩa, chúng ta đi!
Vừa nói xong, gã Bách đội trưởng dứt khoát dẫn theo bọn thủ hạ bỏ chạy khỏi chiến trường.
Hiệu quả hành động của hắn quả là cái gương thật lớn, mấy tên Bách phu trưởng kia núp ở một bên bắn tỉa, vừa nhìn thấy đồng bọn bỏ chạy, thấy hai Thiên phu trưởng dẫn thuộc hạ lui về phía sau. Người của bọn hắn vốn đang ở phía sau lập tức đã bị đẩy tới phía trước, bọn hắn không nói hai lời vội vàng dẫn người bỏ chạy.
Vốn chiến trường đang giao chiến lập tức một bên rút lui. Đặc biệt là sau khi cả đám kỵ binh của Lôi Đặc, Lôi Khải xông tới chém giết, Mông Đặc cũng không khống chế được thuộc hạ mình nữa. Hơn nữa dân tộc du mục thường có thói quen đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy, vì thế khi thấy không cách nào chống đỡ, lập tức hô nhau một tiếng bỏ chạy tứ tán.
- Không cần truy kích, lập tức thu dọn chiến trường!
Khang Tư thấy địch nhân tan rã, lập tức ra lệnh, tiếp theo lại nghĩ đến điều gì đó bèn ra lệnh cho tên binh truyền lệnh:
- Chỉ cứu người của chúng ta, thu thập vũ khí trên chiến trường và chiến mã còn có thể chạy được.
Âu Khắc đã cùng đại đội xe ngựa đuổi theo tới, nghe vậy lập tức hiểu những người mình cần phải rời khỏi chỗ này, không khỏi vội vàng đề nghị:
- Đại nhân, chúng ta có nên vứt bỏ một số vật liệu vô ích để dành chỗ trên xe ngựa bố trí người nghỉ ngơi hay không?
Khang Tư cũng biết nếu như người của mình có thể ở trên xe ngựa nghỉ ngơi, vậy thì khẳng định có thể chạy suốt ngày đêm không cần ngừng nghỉ, không khỏi lập tức gật đầu nói:
- Giao cho ngươi làm, tốt nhất để toàn quân đều có thể ngồi xe ngựa.
- Rõ!
Âu Khắc bắt đầu tính toán vứt bỏ những vật liệu nào mới có lợi.
Nghe được Khang Tư ra lệnh, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra, hiện tại trên đường cũng không phải chỉ có một địch nhân, mà là bốn phương tám hướng đều có địch nhân chạy tới đây.
Bọn họ đều biết thời gian cấp bách, chuyện thứ nhất là tìm kiếm binh sĩ bị thương vong của mình, một khi tìm được lập tức mang lên xe ngựa giao cho binh hậu cần cứu trị.
Chuyện thứ hai chính là thu thập mũi tên, đây chính là tiêu hao phẩm, bọn họ bị truy kích thì không thể nào bổ sung được trên thảo nguyên mênh mông này.
Còn chuyện thứ ba mới là thu thập các con chiến mã còn có thể chạy được.
Về phần những binh mục kỳ bị thương kia, tất cả đều tặng một đao chém chết, thời gian cấp bách không thích hợp để xử lý bọn tù binh này.
Khang Tư nhìn bộ hạ bắt đầu bận rộn, bỗng nhiên phát hiện gấu quần mình bị kéo giật mấy cái, cúi đầu nhìn thì ra Hắc Lang đang ngẩng đầu ưỡn ngực lộ vẻ mặt ngạo nghễ.
Thấy thần sắc và vết máu ở khóe miệng Hắc Lang, Khang Tư vỗ vỗ đầu Hắc Lang cười nói:
- Xem ra ngươi cũng lập nhiều chiến công đấy.
- Con sói này không có lập nhiều chiến công bằng ta!
Tương Văn toàn thân đầy vết máu, xách trên tay bảy tám đầu người đi tới nói.
Bộ dáng của Tương Văn lúc này quả là rất quái dị: một mỹ nhân tuyệt đẹp, toàn thân vấy đầy máu tươi xách bảy tám đầu người nhe răng trợn mắt, trên mặt hắn lại mang theo nụ cười mê người. Cho dù ai trông thấy cũng sẽ nhịn không được phát lạnh cả mình.
Khang Tư cũng không có để ý giác quan thị giác như thế nào, ngược lại vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn thoáng qua tám cái đầu người kia.
Thấy thần sắc của Khang Tư, Tương Văn cực kỳ hoảng hốt, vội vàng ném mấy đầu người ra thật xa, sau đó cúi đầu, vò vò chéo áo của mình lộ vẻ bất an.
Khang Tư cười cười, vỗ vỗ bả vai Tương Văn nói:
- Rất tốt, đúng một quân nhân rồi.
Sau khi khích lệ Tương Văn hắn lại bắt đầu đi kiểm tra thương binh.
Tương Văn ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vẻ hồi hộp, hắn khom người, một tay vắt sau lưng, một tay điểm một cái vào lỗ mũi Hắc Lang, đắc ý nháy mắt mấy cái với Hắc Lang nói:
- Hì hì, ta đúng là được đại nhân khen ngợi rồi nha! Còn ngươi thì sao? Cái gì cũng không có nhé?
Lỗ mũi Hắc Lang phun ra một đám hơi, sau đó lộ vẻ mặt coi thường quay đầu đuổi theo Khang Tư, khiến Tương Văn giận đến giơ chân vung tay mắng to “Con sói chết bầm”!
Âu Khắc không có hoàn toàn vứt bỏ hết sạch bất kỳ một chiếc xe ngựa nào, chỉ là từ mỗi chiếc xe ngựa ném đi một số đồ dư thừa hoặc không quan trọng, để mỗi chiếc xe ngựa trống được một vài chỗ mà thôi.
Đừng xem nhẹ những chỗ trống này, không gian đó đủ để bốn đại hán nằm dài xuống, còn thêm chỗ ngồi phía trước giá xe, một chiếc xe chở thêm mười người không thành vấn đề. Như vậy đội ngũ Khang Tư có hơn một trăm năm mươi chiếc xe ngựa, đủ để tất cả mọi người đều ngồi xe ngựa.
Mấy việc đơn giản này, với nỗ lực của hơn ngàn người rất nhanh đã hoàn thành. Mọi việc xong xuôi Khang Tư ra lệnh, mọi người đều xuống ngựa lên xe, sau đó ra roi thúc ngựa rầm rộ chạy về phương xa.
Để lại hơn mấy trăm thi thể trên chiến trường, còn có mấy chục bồ lương thảo, và một khối lớn đồ vật linh tinh nồi niêu xoong chảo.
Mã tặc theo dấu đuổi đến không để ý tới những đồ vật này, quay đầu nhìn với vẻ khinh thường xong tiếp tục giục ngựa chạy như bay.
Bọn họ thân là mã tặc, so với những người khác đều hiểu được tầm quan trọng của bản đồ hạng nhất. Đồng thời, dưới sự hứa hẹn trọng thưởng của đại đầu lĩnh, so ra những thứ lương thảo và đồ vật linh tinh kia thật đúng là khác biệt một trời một vực.
Thế nhưng, những ngày qua lặn lội đường dài bạt mạng truy kích, thật đúng là khiến bọn chúng nguyền rủa Khang Tư đến tận trời. Dĩ nhiên, các đại đầu lĩnh khu phụ cận chợ mã tặc Tinh Tự kỳ, cũng là đối tượng bị nguyền rủa: Tại sao lại bán cho ngoại nhân vật trọng yếu như vậy chứ?
Có điều nghĩ đến nếu phải chung cược mấy trăm vạn con tuấn mã, ý niệm nguyền rủa con quỷ xúi quẩy kia lập tức giảm đi rất nhiều.
Nhưng bọn binh sĩ của các mục kỳ chạy tới tiếp sau đó, có thể là loại mã tặc cũng chưa giàu có nên vừa quay đầu nhìn thấy lương thảo chất cao như núi, bọn Thập phu trưởng đều không còn tuân theo mệnh lệnh dẫn thuộc hạ bổ nhào về phía những lương thảo kia, còn Bách phu trưởng thì lao về phía những nồi niêu xoong chảo đủ loại kia.
Một tên Bách phu trưởng nóng vội mở một cái hũ ra xem thử, lập tức mùi rượu thơm ngát bay ra. Cũng không quản tới rượu có hạ độc hay không, hắn dốc hũ uống ừng ực.
Mùi rượu bay tứ tán, mọi người ngửi thấy được mùi vị, chợt nghe một Bách phu trưởng khác kêu to:
- Rượu! Tất cả đều là rượu đấy!
Tất cả đều hỗn loạn hẳn lên, gã Thiên phu trưởng cũng không để ý đến thể diện nhảy xuống ngựa phóng tới. Bọn phu trưởng vậy là chẳng còn quản tới chuyện đuổi theo đám người Khang Tư, khai tiệc rượu ngay tại chỗ để mặc cho bọn binh sĩ mục kỳ ở một bên thèm thuồng cố sức nuốt nước miếng.
Dĩ nhiên, cũng không phải là toàn bộ quân truy kích đều như vậy, mấy mục kỳ chạy tới sau, phát hiện chỗ tốt gì cũng không có vơ vét, còn tức giận la ó xong tiếp tục truy kích.
-o-o-o-
Rất xa tại Tử Tâm Quốc ở đại lục Hi Nhĩ Đạt, là quốc gia duy nhất của đại lục dựa vào biển, có một bến cảng lớn nhất trong cả nước: cảng Lai Hòa.
Cảng Lai Hòa là cảng tốt, cùng dùng làm cảng quân đội và thương buôn, đồng thời là hạt ngọc kinh tế của Tử Tâm Quốc. Nếu như không phải Tử Tâm Quốc không có chiến thuyền nhiều lắm, nên e sợ địch nhân từ mặt biển tập kích vào, thì có lẽ cảng Lai Hòa đã trở thành thủ đô của Tử Tâm Quốc.
Thế nhưng hiện tại thủ đô của Tử Tâm Quốc cách cảng Lai Hòa cũng không xa, lộ trình chỉ chừng một trăm cây số, chẳng khác nào cũng nằm trong phạm vi của thủ đô.
Bởi vì những nguyên nhân này, chỉ riêng nhân khẩu không cố định ra ra vào vào thì có tới hơn mười vạn, trong đó hơn phân nửa là thương nhân, cho nên cảng Lai Hòa phồn hoa thịnh vượng như thế nào thì có thể tưởng tượng.
Lúc này trên bến cảng, có ba người ăn mặc khác biệt với những người khác, toàn thân mặc trang phục dân tộc sa mạc, phủ áo choàng đen từ đầu đến chân, trên mặt lại bịt một tấm sa đen ngay cả mắt cũng che lại, có thể nói hoàn toàn nhìn không ra là nam hay nữ, đừng nói chi là diện mạo thế nào.
Mặc dù ba người bọn họ bộ dáng thật quái dị, nhưng ở cảng Lai Hòa cũng không nổi bật lắm, vì vậy cũng không có ai đi tìm bọn họ phiền toái. Phải biết rằng thương nhân ở vùng sa mạc xa xôi đến đây, có thể đều là khách hàng lớn, rất được Tử Tâm Quốc hoan nghênh.
Cũng không có người nào lại gần chèo kéo, bởi vì tập tục của những người dân sa mạc này rất quái dị, nói không chừng không cẩn thận sẽ đắc tội với người ta. Hơn nữa quan lại địa phương đã sớm cảnh cáo tốt nhất không nên chèo kéo làm ăn, nếu muốn những người dân sa mạc này sẽ tự mình tìm tới cửa.
Cho nên ba người này đứng ở đây hoàn toàn không có người nào chú ý tới.
- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? Tiền của chúng ta sắp dùng hết rồi, có đủ điều kiện tìm được thuyền rời đi không?
Bên trái một người áo đen nhất thấp, quay sang nói với người áo đen ở giữa, nghe thanh âm cũng biết là cô gái trẻ tuổi.
Người đứng giữa nọ vẫn không nói gì, người áo đen bên phải đã chen vào nói:
- Y Ti Na, có thể dùng danh nghĩa của cô mượn Tạp Nạp Tháp ở Tử Tâm Quốc chút phí dụng được không? Không có tiền, chúng ta đi đến đại lục Ai Đặc Tư cũng vô ích, thuê mướn lính đánh thuê của đại lục Ai Đặc Tư dốc sức giúp chúng ta phục quốc, phải cần rất nhiều tiền đấy. Coi như Bổn cung... ta mượn tạm của cô là được?
Nghe nói như thế, có thể xác định các nàng chính là Công chúa Ngả Lệ Ti và Đại Thần Quan Y Ti Na chạy trốn từ hoàng cung Khi Hồng Quốc, về phần cô gái thấp nhất kia, chính là thị nữ bên mình của Y Ti Na: Tiểu Cầm.
Lúc các nàng trốn đi chỉ kịp đổi bộ y phục, mang theo một ít kim tiền. Mặc dù dễ dàng chạy thoát tới Tử Tâm Quốc, nhưng từ trước tới nay các nàng cũng không biết giá cả vật giá cao thấp thế nào, nên rất nhanh đã chi tiêu gần cạn kiệt.
Tiểu Cầm mới vừa quay mình một cái, đã bị Y Ti Na sẽ lén ngăn lại. Y Ti Na mặc dù không muốn dính dáng quan hệ với Tạp Nạp Tháp, nhưng bạn tốt của mình đã mở lời, hơn nữa quả thật cần phải có một số kim tiền, Y Ti Na không thể làm gì khác hơn là gật đầu nói:
- Được rồi, vậy ta đi thử một chuyến xem sao.
Tiểu Cầm nhịn không được khuyên can:
- Tiểu thư không nên đi, ai mà biết gã Vương tử Tạp Nạp Tháp kia có giữ ngài lại hay không chứ!
Ngả Lệ Ti vội vàng nói:
- Sẽ không đâu! Vương tử Tạp Nạp Tháp không phải là ngưỡng mộ Y Ti Na sao? Hắn tuyệt đối sẽ không đánh mất phong độ ở trước mặt Y Ti Na.
- Đâu có gì có thể bảo chứng chứ, hắn lại là người chí thân của Vương hậu! Hơn nữa nơi này là lãnh địa của hắn!
Tiểu Cầm bất mãn nói. Trên đoạn đường tới đây, nàng thật rất bất mãn với Ngả Lệ Ti: “Đều là người chạy trốn, thỉnh thoảng ở trước mặt mấy người vẫn còn tỏ ra vẻ cao cao tại thượng. Hơn nữa nếu như không phải nàng Công chúa này vung tay tiêu xài quá trớn, toàn bộ tiền bạc của tiểu thư tích trữ sẽ không dùng hết mau như vậy. Hiện tại càng không hợp lý hơn là: vì để chuẩn bị tiền thuê lính đánh thuê phục quốc, lại muốn tiểu thư đi mượn tiền của Tạp Nạp Tháp, bộ không biết là Tạp Nạp Tháp mang lòng dạ bất lương với tiểu thư hay sao? Nếu như tiểu thư đi tìm hắn chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp. Phải biết rằng nơi này chính là Tử Tâm Quốc, Chân Thần giáo ở nơi này không kiêng dè thế lực nào, cho dù có Tạp Nạp Tháp cũng sẽ không thèm quan tâm tới! Công chúa lại không hề nghĩ tới những điều này, nhất định là sớm đã quyết định dùng tự do của tiểu thư để đổi lấy kim tiền! Nếu không sao lại đưa ra yêu cầu này?”
Mặc dù không nhìn thấy nét mặt của Ngả Lệ Ti, nhưng nghe tiếng nghiến răng nghiến lợi của nàng, có thể đoán ra nàng đang đè nén cơn tức giận:
- Cũng chính vì vậy, cho nên mới cần cô Thánh nữ Chân Thần giáo này ra mặt đấy!
Ngả Lệ Ti vừa nghĩ tới mình lại bị Chân Thần giáo cướp mất thủ đô, khiến mình phải lưu lạc ở bên ngoài, lúc này càng giống như tên khất cái đang đợi của bố thí, làm sao nàng không tức giận chứ.
- Cô...
Tiểu Cầm mới vừa nói ra một chữ, đã bị Y Ti Na chặn lại.
Y Ti Na dịu dàng quay sang Ngả Lệ Ti nói:
- Xin yên tâm, ta sẽ vì việc làm tác tệ của Chân Thần giáo mà chuộc tội với ngài.
Ngả Lệ Ti cũng biết giọng điệu của mình không đúng, vội vàng đổi giọng hòa hoãn nói:
- Xin lỗi, ta biết chuyện này không liên quan tới cô, chỉ là ta...
- Ta hiểu.
Y Ti Na nhẹ nhàng kéo tay Ngả Lệ Ti nói:
- Bây giờ chúng ta phải đi thủ đô Tử Tâm Quốc thôi.
Ngay khi các nàng chuẩn bị rời đi, trên bến cảng truyền đến tiếng gào thét vang dội, hấp dẫn chú ý của các nàng.
- Cái gì? Một thùng hương liệu hai mươi kim tệ? Các ngươi tưởng ta là kẻ ngốc ư? Nói cho các ngươi biết, ta xuất thân là Khi Hồng Quốc, hương liệu này mà vận chuyển tới Khi Hồng Quốc, ít nhất cũng năm mươi lăm kim tệ một thùng! Chở đến Hắc Nham Quốc bán, lại càng cao giá gần bảy mươi lăm kim tệ một thùng! Không có ba mươi kim tệ, còn không bằng tự mình khổ cực một chuyến vận chuyển đi không công rồi!
Ba nàng nghe được là người của quốc gia mình, đều có loại cảm giác thân thiết gặp người đồng hương nơi đất lạ quê người, không khỏi đều quay đầu lại quan sát người đang cùng trả giá với bốn năm trung niên thương nhân.
Đây là một nam tử rất trẻ, dáng vẻ hơi lưu manh trong đó mang một chút mùi vị của quân nhân, mà bên cạnh hắn thì đứng một tên bảo vệ, cũng giống như nam tử trẻ tuổi kia, vừa nhìn khí thế của nam tử này có thể nói khẳng định xuất thân hắn là quân nhân.
An Tái Kháng làm ra một bộ dáng không tăng giá thì bỏ đi, còn Lai Nhĩ Ôn Chí lại phất tay ra dấu cho thủy thủ đem các hàng mẫu trở về thuyền.
Mấy thương nhân bàn bạc với nhau vài câu, một gã thương nhân đại diện vừa ngăn cản những tên thủy thủ vừa nói:
- Chờ một chút! Chờ một chút!
Vừa cười gượng vừa nói:
- Tiên sinh, chúng ta dĩ nhiên biết Khi Hồng Quốc và Hắc Nham Quốc cao giá, nhưng hiện tại Khi Hồng Quốc quần hùng chia đất xưng bá, qua mỗi địa phương đều phải nộp một khoản thuế, như vậy khi tới nơi hoàn toàn không có kiếm lời được bao nhiêu. Không biết hàng của ngài có nhiều hay không? Nếu như hàng không nhiều lắm, chúng ta cũng không thể làm chuyện làm ăn hao vốn, ngài nói đúng không?
An Tái Kháng xoay người chỉ vào chiếc thương thuyền lớn nhất cặp bến cảng, vẻ mặt khinh thường nói:
- Hàng của ta có nhiều hay không? Quý vị, hãy nhìn xem thuyền ta đây là gì chứ? Thương thuyền cấp Khôi Kiều! Chỉ kém một bậc so với Duy Nhĩ Đặc thôi, nhưng ta chứa đầy một thuyền đủ năm ngàn thùng hương liệu!
Ba người Y Ti Na cũng cùng mấy người thương nhân kia, đưa mắt nhìn theo ngón tay của An Tái Kháng, lập tức đập vào mắt là một chiếc thương thuyền to lớn so với những chiếc thuyền cặp trên bến cảng thật không biết lớn hơn gấp mấy lần.
Mấy người thương nhân kia nghe vậy, hai mắt lập tức đỏ bừng, vừa là vì lợi nhuận buôn bán sau này mà đỏ mắt, lại vừa ghen tỵ với gã thanh niên trước mắt này, có thể dễ dàng từ Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc mua nhiều hương liệu như thế.
Phải biết rằng vật phẩm giao dịch tại Duy Nhĩ Đặc, cũng không phải ai cũng có thể mua được một lượng lớn. Như bọn họ đã từng đi đến nơi đó, nhiều nhất chỉ mua được chừng một trăm thùng mà thôi.
Mấy người thương nhân lại bàn bạc riêng với nhau một hồi, xong vẫn là gã kia đại diện nói:
- Chúng ta ra giá mỗi thùng hai mươi lăm kim tệ.
- Ba mươi!
- Như vậy chúng ta thật sự là không có lợi bao nhiêu, hai mươi bảy!
Vẻ mặt gã đại diện đau xót nói.
- Ba mươi!
An Tái Kháng dứt khoát không giảm giá.
Gã đại biểu cắn răng, thấy đồng bọn đều lộ vẻ nôn nóng, không thể làm gì khác hơn là vẻ mặt thống khổ nói:
- Được, để kết giao bằng hữu với ngài, cứ theo giá ngài nói. Nhưng mà sau này hương liệu ngài mang đến tất cả đều phải bán cho chúng ta.
An Tái Kháng cau mày suy nghĩ một chút, sau đó vỗ tay nói:
- Được, ta cứ chịu lỗ một chút để kết bằng hữu với các ngươi. Sau này hương liệu ta chuyên chở tới đều bán cho các ngươi. Có điều là, ta yêu cầu giao dịch bằng tiền mặt!
- Không thành vấn đề! Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.
Các thương nhân cười.
- Hợp tác vui vẻ.
An Tái Kháng cũng cười.
Mà Lai Nhĩ Ôn Chí lại càng lộ vẻ cười ti tiện, người khác không biết rõ lắm, nhưng hắn lại biết số hương liệu này là An Tái Kháng đi quan hệ, lấy với giá mười hai kim tệ một thùng.
Cho dù tính cả phí chuyên chở và thuế thu, giá vốn cũng chỉ mười lăm kim tệ một thùng. Nói cách khác bọn họ buôn bán lời tròn bảy vạn năm ngàn kim tệ.
Ở bên cạnh ba người Ngả Lệ Ti nghe tất cả đều mở to hai mắt nhìn, ba mươi kim tệ một thùng? Mười lăm vạn kim tệ cứ như vậy thoáng cái đã giao dịch xong?
Ngả Lệ Ti đột nhiên đề nghị:
- Y Ti Na, không bằng chúng ta đi hỏi thử xem hắn là người ở vùng nào của Khi Hồng Quốc? Dù sao chúng ta cũng chưa quen thuộc với đại lục Ai Đặc Tư, có một hướng đạo thành thạo biết đường biết xá cũng tốt đấy.
Ngả Lệ Ti không biết tại sao mình lại hỏi ý kiến của Y Ti Na, dựa theo thân phận nàng, Y Ti Na hẳn phải nghe ý kiến của nàng mới đúng.
Có lẽ trong tiềm thức nàng cho rằng trong ba người: Tiểu Cầm là người của Y Ti Na, nàng chỉ đơn độc một mình, chiếm thế hạ phong. Vì cần phải đạt được đa số người đồng ý mới hành động nên nàng mới vô thức hỏi như vậy.
Tiểu Cầm lập tức đồng ý:
- Đúng rồi, nói không chừng hắn còn là người dân trung thành của Khi Hồng Quốc chúng ta, có thể trợ giúp điện hạ phục quốc đấy. Hơn nữa chúng ta cũng có thể đi nhờ thương thuyền của hắn đến đại lục Ai Đặc Tư.
Tiểu Cầm chỉ mong sao An Tái Kháng là nhân sĩ trung thành, như vậy tiểu thư cũng không cần đi tìm tên Tạp Nạp Tháp kia nữa.
Có thể không gặp Tạp Nạp Tháp đương nhiên là tốt nhất, Y Ti Na lập tức gật đầu đồng ý.
Giao dịch thành công, An Tái Kháng vừa kéo Lai Nhĩ Ôn Chí vừa cười ha hả tán:
- Ha ha, mặc dù thời gian phiêu bạc trên biển có chút khổ cực, nhưng buôn bán thu lợi được dễ dàng nha. Nếu chúng ta dư nhiều hơn mấy lần trước, thì có thể tăng thêm một chiếc thương thuyền cấp Khôi Kiều rồi. Đến lúc đó tiền lời mỗi chuyến có thể tăng lên gấp đôi, không cần bao lâu là có thể thuê quân đoàn lính đánh thuê rồi!
Vừa đi tới thương thuyền, đột nhiên phía sau truyền đến:
- Vị tiên sinh này xin chờ một chút.
Nghe giọng nữ trẻ tuổi phát ra thật êm tai, An Tái Kháng lập tức sáng mắt quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn thấy ba người xa lạ dấu đầu dấu đuôi, vốn khuôn mặt hắn đã bày ra bộ dáng thân sĩ, lập tức lộ vẻ cảnh giác.
Mà Lai Nhĩ Ôn Chí liền lập tức che ở trước người An Tái Kháng, nhìn chằm chằm ba người đề phòng. Những tên thủy thủ của An Tái Kháng phát hiện tình huống, cũng vội vàng chạy tới.
- Chúng ta không có ác ý.
Thấy tình huống không bình thường, Y Ti Na vội vàng cởi khăn che mặt xuống, Tiểu Cầm đứng một bên đương nhiên là làm theo.
Chỉ có Ngả Lệ Ti cảnh giác cao, chẳng những không có lộ ra hình dạng, ngược lại nhịn không được dùng loại giọng điệu cấp trên hỏi:
- Vừa rồi nghe ngươi nói mình là con dân của Khi Hồng Quốc?
Không có người nào trả lời Ngả Lệ Ti, An Tái Kháng đã bị gương mặt của Y Ti Na khiến hoảng sợ đến ngây người, hắn giật mình nói:
- Đại thần quan đại nhân? Ngài thế nào lại ở nơi này?
Người dân Khi Hồng Quốc đa số đều biết Đại thần quan, cho nên Y Ti Na cũng không có ngoài ý muốn, chỉ mỉm cười nói:
- Ta là Y Ti Na, không biết ngài là...
Ngả Lệ Ti ở một bên không lên tiếng, chẳng qua nếu như giờ phút này vén khăn che mặt của nàng lên, có thể thấy sắc mặt của nàng rất khó coi, bởi vì nàng cực kỳ tức giận: mình đường đường là một Nữ vương tương lai, không ngờ lại không ai để ý tới. Nhưng nàng hoàn toàn không nghĩ tới mình che mặt, ai nhận được nàng là ai chứ?
- Ta là An Tái Kháng, từng là một thành viên cấm vệ kỵ binh hộ tống ngài đi tuần tra Khang Tư đại nhân. Sau lại được biên chế vào đội quân của Khang Tư đại nhân.
An Tái Kháng vội vàng chào nói.
Ngả Lệ Ti vừa nghe An Tái Kháng là thành viên cấm vệ quân, lập tức cởi khăn che mặt xuống.
An Tái Kháng lần nữa sửng sốt, một lúc lâu mới chợt tỉnh vừa chào, vừa nói:
- Công chúa điện hạ? Thế nào ngài cũng ở đây?
Mới vừa nói ra lời này, An Tái Kháng đã bị Lai Nhĩ Ôn Chí bấm vào hông. Lúc này hắn mới tỉnh ngộ thủ đô của Ngả Lệ Ti đã bị Chân Thần giáo chiếm mất rồi, chỉ là hắn rất lấy làm lạ, Y Ti Na này là Thánh nữ của Chân Thần giáo, sao lại ở chung cùng một chỗ với Công chúa Ngả Lệ Ti này chứ?
An Tái Kháng quả thực trước nay không có đặt vương quyền ở trong lòng, nếu không lúc hắn nhập ngũ cũng sẽ không vi phạm quân kỷ, lén lút làm việc buôn bán riêng. Đặc biệt là hắn nghe được cô Công chúa này từng ra lệnh bắt bớ Khang Tư, nên lại càng lộ vẻ mặt không tốt chút nào.
Thấy An Tái Kháng chẳng qua là chào một cái, cũng không có quỳ xuống hành lễ, lại nhìn tới Lai Nhĩ Ôn Chí hoàn toàn không có phản ứng gì, Ngả Lệ Ti không khỏi cau mày một cái.
Có điều nàng nén nhịn không có phát tác, hiện tại mình chỉ là người đơn độc đây. Nếu như có thể xác nhận gã cấm vệ quân này là nhân sĩ trung thành, như vậy đối với nghiệp lớn phục quốc của mình có được trợ giúp rất lớn.
Cho nên nàng lộ vẻ mặt bi thiết thống khổ thở dài nói:
- Ôi, thủ đô đã bị người chiếm, Bổn cung có thể đi đâu chứ.
Nàng kỳ vọng An Tái Kháng biểu hiện một chút thái độ trung thần với mình, thề trợ giúp mình phục quốc đây.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, An Tái Kháng vốn đã bất mãn cô Công chúa này, lại còn thêm lời nói trách móc. Lúc này Công chúa nói như vậy, hắn nào dám trả lời chứ, cho nên chỉ nói câu:
- Công chúa hãy nén bi thương.
Xong lập tức nói sang chuyện khác:
- Y Ti Na đại nhân, các ngài tới đây...
Ở trong lòng hắn, Y Ti Na đúng là trọng yếu hơn nhiều so với Ngả Lệ Ti, bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy Khang Tư vừa nói vừa cười với Y Ti Na, nói không chừng vị Đại thần quan này là đại tẩu của mình đây. Nghĩ đến đây, hắn lại nghĩ tới đại ca kết bái Khang Tư, hai mắt hắn không khỏi đỏ lên.
Lai Nhĩ Ôn Chí đang chú ý thấy biểu hiện của An Tái Kháng, không khỏi vỗ vỗ bờ vai của hắn, vì vậy cũng không có ai chú ý tới Ngả Lệ Ti. Nàng Công chúa này phát hiện An Tái Kháng coi như mình không tồn tại, ngược lại đi nịnh bợ Y Ti Na, trong mắt chợt lóe lên thần sắc ganh tỵ.
- Ngươi là binh sĩ của Khang Tư đại nhân à, vì sao đổi nghề làm thương nhân kinh doanh? Khang Tư đại nhân có khỏe không?
Y Ti Na chỉ biết là bởi vì Công chúa phái ra sứ giả bắt bớ Khang Tư, dẫn tới bạo loạn, cả nước chia cắt ra, hoàn toàn mất tin tức của Khang Tư. Nhưng Y Ti Na cũng không tin Khang Tư bị giết hại, người dũng mãnh như vậy sao có khả năng bị giết chết chứ?
Tuyệt đối không thể nào, có lẽ là hắn nản chí ngã lòng ẩn lánh ở đâu đó, cho nên Y Ti Na nghe nói An Tái Kháng biết Khang Tư, liền lập tức hỏi thăm tung tích Khang Tư.
Mà Ngả Lệ Ti mấy ngày nay đã sớm quên mất sự tồn tại của Khang Tư. Lúc này nghe tới tên của Khang Tư, mặc dù không để ý chút nào, nhưng nhịn không được vẫn vãnh tai lên nghe.
An Tái Kháng nghe hỏi, hai mắt lập tức đỏ bừng, giọng hơi run rẩy nói:
- Khang Tư đại nhân, bị bức rơi xuống vách đá, hoàn toàn không có tin tức.
Tiếp theo đó liền kể lại chuyện trải qua một lần. Mặc dù ngoài miệng hắn không nói Khang Tư đã chết, nhưng từ tình huống hắn không ngừng kêu gào đòi tiêu diệt Y Đạt đã nói rõ trong lòng hắn đã coi như Khang Tư chết rồi.
Nói tới cũng đúng, rơi xuống biển còn có một tia hy vọng, rơi xuống đất liền thì tuyệt đối không có hy vọng sống sót.
- Cái gì?
Sắc mặt Y Ti Na lập tức trắng bệch, nàng không nghĩ tới lần từ biệt trước chính là vĩnh viễn xa nhau!
Tiểu Cầm hiểu rõ tâm trạng Y Ti Na, lập tức luống cuống đỡ lấy Y Ti Na, đồng thời lo lắng khuyên nhủ:
- Tiểu thư, chuyện này vẫn chưa xác định mà, tiên sinh An Tái Kháng và tiên sinh Lai Nhĩ Ôn Chí cũng không có chuyện gì đó sao? Không có khả năng chỉ một mình Khang Tư đại nhân xảy ra chuyện, nhất định Khang Tư đại nhân trước một bước được những người khác cứu rồi.
An Tái Kháng vội vàng gật đầu nói phải, mặc dù lúc ấy lão Khuê Kỳ nói bốn phía chỉ có chiếc thuyền đó, nhưng hắn thà tin rằng đại ca Khang Tư trước một bước được cứu đi.
Ngả Lệ Ti đang nguyền rủa hai cha con Y Đạt và Cổ Lạp thật quá hiểm độc, chợt phát hiện vẻ khác thường của Y Ti Na, trong lòng vừa suy nghĩ liền biết chuyện gì xảy ra.
Mặc dù hiện nay toàn bộ tinh thần Ngả Lệ Ti đặt vào chuyện phục quốc, Khang Tư sớm đã bị nàng quên lãng vứt qua một bên rồi, nhưng loại cảm giác đồ vật bị người ta chiếm đoạt, khiến nàng thật không thoải mái: “Được quá, từ ban đầu ta đã nói với cô: ta thích Khang Tư, không ngờ cô còn dám lén lút thích Khang Tư? Rõ ràng không xem ta ra gì!”
Ngả Lệ Ti mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng phụ họa với Tiểu Cầm an ủi Y Ti Na.
Giờ phút này Y Ti Na cũng tỉnh ngộ: tâm ý của mình bị Ngả Lệ Ti phát hiện rồi, nàng cảm giác mình giống như kẻ trộm đồ của bạn tốt, có chút bối rối nhìn Ngả Lệ Ti một cái, cúi đầu không lên tiếng nữa.
- Công chúa, Đại thần quan, nếu trong nước đã không có gì để lưu luyến, không bằng theo ta đi Liên Minh Tự Do Duy Nhĩ Đặc để củng cố lực lượng đi. Dù sao ta cũng nhất định phải vì đại ca của ta báo thù tiêu diệt sạch cả nhà Y Đạt!
An Tái Kháng nhìn biểu hiện của Y Ti Na, cũng biết đại ca của mình có vị trí gì ở trong lòng nàng. Chiếu cố cho chị dâu đúng là trách nhiệm của mình đây, cho nên hắn vội vàng lên tiếng mời.
Vốn Ngả Lệ Ti đang muốn nhờ lực lượng An Tái Kháng giúp đỡ, nghe An Tái Kháng muốn tiêu diệt cả nhà Y Đạt, thật là hơn cả điều mong ước, nhưng nàng vẫn dò hỏi ý kiến Y Ti Na.
Phản bội lại tông giáo mình, đã không có địa phương nào có thể đặt chân tới, trước mặt là bạn tốt của mình và vì nghĩa đệ Khang Tư, dĩ nhiên Y Ti Na gật đầu đồng ý.
Ngay khi ba người Y Ti Na đi theo An Tái Kháng lên thuyền, một con bồ câu đưa thư từ Khi Hồng Quốc bay đến, bay vào hoàng cung của Tử Tâm Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.