Quyển 33 - Chương 3: Dũng sĩ quyết đấu
Huyễn Vũ
30/08/2013
Khoảng cách hai bên ngày càng gần, theo cự ly tiếp xúc, bắt đầu từ phía
trước, một loạt hàng cung tên thu lại, một loạt thành mã đao trường
thương… các loại binh khí kỵ chiến nâng lên. Nháy mắt hai bên tiếp cận,
đồng thời phát ra tiếng vó ngựa gầm rú khủng bố, mạnh mẽ vung vẫy binh
khí về phía đối thủ.
Tiếng kêu thảm cùng tiếng ngã ngựa không ngừng vang lên, Khang Tư do hơn mười thiết kỵ hộ vệ, thần sắc lạnh nhạt nâng cao binh khí thúc chiến mã.
Tuy rằng Khang Tư được thủ hạ đặt rất nhiều lực chú ý hộ vệ bên cạnh, thế nhưng khi hai bên tiến vào trận chiến cận thân, người phía sau căn bản không có khả năng thúc ngựa vượt lên đằng trước Khang Tư, cho nên sau khi mười ngựa chiến cản phía trước tử trận, rốt cuộc Khang Tư phải tự đối mặt với địch nhân.
Lưỡi đao hết sức nhẹ nhàng cắt ngang cổ một gã binh sĩ thảo nguyên, Khang Tư căn bản không vung vẫy cánh tay gì, chỉ là thường thường chuyển động cổ tay sửa đổi hướng đao một chút.
Tốc độ chiến mã lao về trước tự nhiên sẽ đưa yếu hại quân thảo nguyên lên lưỡi đao, có thể nói đây là một loại giết địch dễ dàng dùng rất ít sức lực, chỉ là phương pháp như vậy chỉ hữu hiệu trong thời gian hạn chế.
Loại hạn chế này là cự ly chiến mã xung phong.
Hơn mười vạn kỵ binh va chạm, mới đầu đương nhiên tốc độ cực nhanh, xông tới cũng cực kỳ mãnh liệt, nhưng đến khi song phương va chạm tới một trình độ nhất định, chiến mã đều chen chật một chỗ, lúc này còn lười biếng chờ quân địch đánh lên lưỡi đao, thì đó đúng là chuyện muốn chết.
Cho nên cánh tay Khang Tư bất động giết chết mười mấy quân thảo nguyên, chiến mã ngừng bước chạy, Khang Tư trước tiên bắt đầu vừa thúc ngựa di động về phía sau, vừa vung vẫy lưỡi đao, quân thảo nguyên tới gần Khang Tư đều bị Khang Tư một đao giết chết, động tác nhanh gọn khiến bốn phía Khang Tư trống trải một khoảng lớn.
Khang Tư biểu hiện nhiệt huyết giết chết địch nhân dũng mãnh, phàm là thấy Khang Tư quân thảo nguyên anh dũng xông tới đều ngã xuống dưới đao hắn, vừa chiến đấu vừa còn có thể nhàn nhạ quan sát tình huống Khang Tư không nhịn được lắc đầu.
Nhìn những quân thảo nguyên này thần thái cuồng nhiệt, nhưng ánh mắt đã xám xịt, dù cho ai cũng nhìn ra không đúng, nhưng quân Tây Nam đánh với người thảo nguyên lâu như vậy lại khư khư cảm thấy bình thường, cũng không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa, trong ánh mắt quân thảo nguyên không có linh hồn cũng có thể là bình thường sao?
Nhưng mà ngẫm lại phương thức tác chiến của quân Tây Nam, cũng không kỳ quái sao bọn họ không chú ý tới.
Dù sao thủ thành chiến đều là đánh địch nhân cản dưới thành là thắng lợi, hơn nữa xung phong tuyến đầu đều là binh lính bình thường, tiểu binh ở lúc sống chết trước mắt nào còn đi chú ý ánh mắt địch nhân có bộ dạng gì, về phần sĩ quan càng chỉ cần đảm bảo thắng lợi là được, làm sao đi tham khảo truy cứu chuyện như vậy.
Xem ra những người thảo nguyên này xác thật bị Mật giáo ô nhiễm rồi, chỉ là không biết vật gì để cho người thảo nguyên còn bảo trì thân thể nhân loại đồng thời quên đi những cái khác, chỉ nhớ rõ tiêu diệt địch nhân công phá thành trì cướp đoạt tài phú, chỉ là loại ô nhiễm này thật lợi hại, lợi hại đến nỗi quên đi nguy hiểm tai họa diệt tộc, chỉ lo làm chuyện trước đây quen thuộc nhất.
Dòng suy nghĩ của Khang Tư nhanh chóng đi ra khỏi chuyện không liên hệ tới chiến đấu, thoáng chú ý, lập tức chú ý tới kỵ binh hai bên đã mất đi không gian tăng tốc, chỉ có thể để kỵ binh di động xung quanh chiến đấu, có thể nói chiến đấu kỵ binh đã mất đi ý nghĩa.
Khang Tư không khỏi hét lớn một tiếng:
- Kéo lại cự ly! Xông lên một lần nữa!
Chém giết mấy quân thảo nguyên cản trở, Khang Tư thúc ngựa xông lên vài bước, lại chém vài người lại xông lên vài bước, không lâu sau, Khang Tư đã giết ra một khoảng không gian vài trăm thước.
Kỵ binh Liên minh phía sau đương nhiên biết có chuyện gì, gần một ngàn kỵ binh theo con đường kia chém giết bốn phía, vừa mở rộng đường kính khe hở, một ngàn kỵ binh khác lại thúc ngựa phóng nhanh, một lần nữa trở lại tốc độ chiến mã xung phong.
Đội kỵ binh này xung phong được một khoảng cách, phía sau lại tuôn ra một ngàn kỵ binh nữa, theo sát sau đó tăng tốc xung phong.
Một phía bị hạn chế không gian, chỉ có thể đi từng bước trước sau, một phía chia từng đợt ngàn kỵ binh, liên tiếp xung phong tới, kết quả sẽ tự nhiên thấy rõ.
Thoáng chút thời gian quân Liên minh đã xuyên thấu trận hình quân thảo nguyên, thiết kỵ Liên minh phá ra một vòng tròn thật lớn, quay đầu từ bên ngoài đánh tới một chỗ.
Kỵ binh hàng đầu lòng nóng như lửa đốt, bọn họ nhìn rõ ràng con đường kia là Điện hạ khai thông, mà lúc mấy người này xung phong tới, Điện hạ đã không thấy đâu nữa!
Lớn chuyện như vậy nhưng không ai dám gọi, ai cũng biết nếu như gọi Điện hạ bây giờ, chẳng những sẽ làm quân địch phát hiện thân phận Điện hạ, lại còn khiến lòng quân phe mình hoảng hốt, bọn họ không có cách nào, chỉ còn nước mang theo bộ đội vừa giết vừa tìm kiếm Khang Tư.
Khang Tư chém giết ra một con đường đủ cho kỵ binh tăng tốc, đương nhiên giành đường đi trước, để cho sau khi kỵ binh trực tiếp chém giết ra ngoài, kỵ binh mới phát huy được uy lực chạy nhanh.
Nhưng mà chém giết được một lúc, Khang Tư mới thình lình phát hiện, hộ vệ bên người không biết là bị đánh tan hay tử trận rồi, lại chỉ còn mỗi một mình ở trong đàn quân thảo nguyên dày đặc.
Dù là Khang Tư to gan lớn mật, đối mặt với nguy cơ to lớn cũng sẽ không kinh hãi, nhưng lần này bị vô số ánh mắt tro tàn nhìn thẳng, Khang Tư không cũng khỏi toát mồ hôi lạnh.
Khang Tư không phải người chờ chết, thúc ngựa chuẩn bị phát động công kích, nhưng những quân thảo nguyên vây quanh Khang Tư chẳng những không thu nhỏ vòng vây, ngược lại tản ra một con đường, một người thảo nguyên bộ dạng thủ lĩnh chậm rãi thúc ngựa đi tới.
Thấy thủ lĩnh kia mặt không chút thay đổi, nâng mã đao chỉ phía mình, sau đó thúc ngựa phóng thẳng phía đối diện, Khang Tư không khỏi sững sờ.
Dũng sĩ quyết đấu?
Ở trên chiến trường này lại dùng dũng sĩ quyết đấu trên thảo nguyên?
Chỉ là nghĩ lại đối phương bị ô nhiễm đến nỗi chỉ còn lại ý thức chiến đấu, nhìn thấy kẻ dũng mãnh như vậy liền tiến hành dũng sĩ quyết đấu cũng không kỳ quái nữa.
Nghĩ đến đó, Khang Tư lập tức thúc ngựa nhắm vào phía quân thảo nguyên cấp bậc Thiên phu trưởng kia, hai người lướt sát qua nhau, ánh đao chợt lóe một chút, giáp sắt nơi cánh tay Khang Tư cắt một đường ngân, còn yết hầu Thiên phu trưởng kia lại phun máu nóng, khục khục vài tiếng liền ngã khỏi ngựa cởi.
Thấy dũng sĩ xuất chiến bị giết chết, quân thảo nguyên vây quanh Khang Tư, chẳng những không trả thù, ngược lại quay đầu đánh vào thiết kỵ Liên minh chém giết xung quanh, Khang Tư dừng lại một chút, thở dài, vỗ vỗ vào cổ ngựa, thúc ngựa đi ra phía ngoài.
Đến khi một đội ngàn kỵ binh Liên minh cực kỳ mừng rỡ gặp phải Khang Tư, đột nhiên phát hiện thủ lĩnh nhà mình lại có thể dễ dàng tự tại tản bộ trên chiến trường, mà càng thêm quái dị, quân thảo nguyên xung quanh cứ coi như không nhìn thấy Khang Tư tồn tại, ầm ầm xông qua bên người Khang Tư lao thẳng về phía mình.
Chờ khi đội ngàn kỵ binh này giết địch nhân bao vây bảo hộ xung quanh Khang Tư, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, hành vi quân thảo nguyên bỏ qua Khang Tư biến mất, mỗi người còn chuyên môn khởi xướng công kích nhắm vào Khang Tư.
Cái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khang Tư một mình một ngựa tản bộ trong vòng vây quân thảo nguyên, lại không mất một cọng tóc, làm sao bây giờ lại đến chứ?
Vì sao quân thảo nguyên coi như không thấy Khang Tư, xông qua bên cạnh hắn cũng sẽ không công kích Khang Tư, chỉ khi nào mấy người bên mình xuất hiện bên người Khang Tư, quân thảo nguyên liền lập tức nhận ra ai là nhân vật trọng yếu, chuyên tâm công kích Khang Tư, lẽ nào Khang Tư có được thuật ẩn thân?
Đối với ánh mắt kỳ quái của thủ hạ, Khang Tư khó mà giải thích.
Lẽ nào muốn nói hắn dùng phương thức dũng sĩ quyết đấu giết sạch mười mấy Thiên phu trưởng đối phương, quân thảo nguyên khu gần đây đều là thủ hạ của những Thiên phu trưởng này, dựa theo quy củ chỉ cần mình không ra tay với bọn họ, như vậy khu vực này sẽ tùy ý cho mình đi lại, chuyện này là thật sao?
Nếu không ai tin tưởng, dứt khoát để cho bọn họ suy nghĩ lung tung là được, còn miễn cho mình phí lời giải thích.
Chi bộ đội Tương Văn vọt đến phía dưới, thấy quân Khang Tư chẳng những không có bị vây khốn, ngược lại phân ra mấy đoàn xua đuổi quân thảo nguyên vào trong vòng chém giết lung tung, không khỏi quá vui mừng, lập tức lao vào trong vòng vây quân thảo nguyên triển khai công kích, mà quân thiết giáp chậm rãi đi tới rốt cuộc cũng đến chiến trường, bắt đầu phối hợp kỵ binh phát động công kích.
Bên trong có mấy vạn thiết kỵ Khang Tư phá đông kích tây, bên dưới có một cổ kỵ binh đang đánh lên, đối diện còn có một đoàn quân thiết giáp đường đường chính chính tấn công lại đây, tuy rằng quân thảo nguyên rất điên cuồng, tử chiến không lùi, nhưng đối phương cũng không phải chủ nhân suy yếu, đồng dạng là tinh binh cường hãn, lại còn phá đi trận thế quân thảo nguyên, khiến cho quân thảo nguyên chỉ có thể tiến hành tác chiến mấy chục mấy trăm người.
Chỉ là tuy ở trạng thái như vậy, nhưng hai bên cũng chỉ bị vây ở trạng thái dây dưa, dù sao chiến trường hơn mười vạn người, dù là một bên chiếm ưu thế, nếu không phải ưu thế tuyệt đối, căn bản không có khả năng lập tức phân ra thắng bại.
Đương nhiên, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, Khang Tư chiếm được ưu thế vẫn còn có thể chiến thắng, chỉ là tổn thất tương đối nhiều.
Mà phía sau, viện quân tinh nhuệ Tứ hoàng tử phái ra chạy tới.
Những quân Tây Nam vốn lúc ra khỏi thành đều cực kỳ bi phẫn, trong lòng đều có cảm giác chịu chết. Nên nhớ rằng đây là đi tiến hành dã chiến với quân thảo nguyên mà!
Về phần có mắng chửi Tứ hoàng tử hay không thì không có người nào biết, nhưng tuyệt đại đa số người đang hành quân đều đang nhỏ giọng nguyền rủa Khang Tư, nếu không phải cái thủ lĩnh minh hữu này không biết sống chết chạy ra ngoài, mấy người này cần gì phải rời thành trì an toàn đi chịu chết chứ.
Chỉ là lời nguyền rủa như vậy theo càng lúc tiếp cận quân thảo nguyên lại càng có ít người thì thầm, bởi vì không cần nghe tin tức quân liên lạc truyền tới, chính mình bằng mắt thường cũng có thể thấy quân thảo nguyên bị quân Liên minh kéo chân, đồng thời bọn họ kéo chiến mã chạy rút qua lại giữa trận hình quân thảo nguyên.
Sĩ khí quân Tây Nam chậm rãi mạnh lên, thần sắc cũng càng ngày càng kích động, trời ạ, quân thảo nguyên lại bị quân Liên minh đánh áp chế? Vậy bên mình chẳng phải nhặt được lời to rồi sao?
Hơn nữa quan trọng nhất, là mình cùng quân Liên minh là hai hệ thống, quân công tính riêng, nói cách khác mình sẽ thu được vinh quang đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường cận chiến.
Người trên dưới phía mình cũng không lưu ý lần này có phải nhân cơ hội chiếm hời mới đánh bại quân thảo nguyên hay không, chỉ để ý quân Tây Nam mình rốt cuộc cũng đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến rồi.
Vừa nghĩ đến vinh hoa phú quý theo chiến sự này kéo tới cuồn cuộn, quân Tây Nam quả thực nhiệt huyết sôi trào, vốn bước chân chậm chạp cũng bắt đầu tăng tốc.
Quân thảo nguyên xung quanh đang tử chiến với thiết kỵ, thấy một đám bộ binh đang vọt về phía mình, thiên tính miệt thị bộ binh hiện ra trong lòng, lại lập tức bỏ rơi thiết kỵ Liên minh, mấy ngàn kỵ binh thảo nguyên liền gầm rú phóng ầm ầm về phía mấy vạn bộ binh. Nhìn thấy kỵ binh thảo nguyên vọt tới phía mình, quân Tây Nam vô thức lùi bước một chút, nhưng khi bọn họ thấy đối phương chỉ có hai ba ngàn người, sắc mặt lập tức đỏ bừng, hai mắt cũng lộ ra thần sắc thẹn quá thành giận.
Mấy vạn kỵ binh ngươi xông tới, ta còn có thể sợ hãi, hiện giờ mới có hai ba ngàn người, bên ta có mấy vạn tinh nhuệ còn sợ các ngươi?
Không biết là phát hiện quả thị mềm hay còn muốn bày ra khí thế quân Tây Nam không sợ hãi quân thảo nguyên, dù sao quân Tây Nam đang nhấc chân đi tới, bỗng rống to một tiếng, rầm rầm vọt về phía quân thảo nguyên.
Binh sĩ hàng đầu không cần sĩ quan hạ lệnh, tự động nâng cao trường thương nhắm vào quân thảo nguyên, ở trong lòng quân Tây Nam, quân thảo nguyên có hung mãnh hơn thì đối mặt với hàng rào nhọn chắc chắn không thể xuống tay được.
Cự ly hai bên ngày càng gần, sĩ quan hét lớn một tiếng, quân Tây Nam lập tức đứng nghiêm, trường thương binh lập tức nắm chặt trường thương, thân thể cũng dựa sát vào nhau, lẳng lặng chờ đợi kỵ binh xông tới.
Những quân trường thương này đều xuất thân lão binh, tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng ít nhất sẽ không tới mức quân địch ở trước mặt mà ném bỏ trường thương xoay người chạy trốn.
Chương 3 (254): Dũng sĩ quyết đấu (P2)
Trường thương binh nghiêm trận chờ đợi, nghênh đón kỵ binh thảo nguyên phóng vùn vụt tới trước, hàng quân thảo nguyên thứ nhất nháy mắt bị trường thương xuyên thấu, chỉ là những quân thảo nguyên này đều mặc kệ sống chết, căn bản không lưu ý trường thương trước mắt, khom lưng cúi đầu độc ác kéo ngựa xông tới như điên, cho nên tuy loạt kỵ binh hàng đầu toàn bộ bị đâm chết, nhưng cũng không có người nào vì hàng trường thương mà dừng thế ngựa xông lên, vẫn còn một bộ phận trường thương binh bị đánh bay.
Một loạt quân thảo nguyên phía sau như không thấy hàng xiên thịt phía trước, vẫn bảo trì tốc độ cao nhất đụng mạnh về phía trận trường thương, một mảnh kêu la thảm thiết vang lên, sau ba lượt quân thảo nguyên không để ý sống chết xông phá, trận trường thương quân Tây Nam vỡ tan.
Vừa thấy trường thương binh trở ngại lớn nhất tan vỡ, các quân thảo nguyên khác lập tức rầm rầm chạy nhảy chà đạp, để quân Tây Nam tán loạn la hét thảm thiết, những tiếng xương cốt gãy đoạn liên tục vang lên.
Hai ba ngàn quân thảo nguyên quả thật như hổ nhập đàn dê, mỗi kỵ binh đều đụng ngã hai ba người, bị bọn họ chém chết ít nhất cũng phải hai người. Nếu như những binh sĩ Tây Nam này không phải là tinh nhuệ, sợ rằng chỉ hai ba ngàn kỵ binh thảo nguyên này cũng đủ làm mấy vạn quân Tây Nam tan vỡ hoàn toàn.
- Đứng vững cho ta! Nếu như ngay cả hai ba ngàn quân thảo nguyên kia cũng khó giải quyết! Quân Tây Nam chúng ta bằng cái gì mà ngạo thị quần hùng!
Một sĩ quan hô to một tiếng, trực tiếp xông lên chém giết một quân thảo nguyên, còn các sĩ quan cũng vừa hạ mệnh lệnh, vừa rút binh khí đích thân lên tiền tuyến.
Bọn họ đã bị quân thảo nguyên tức điên rồi, hoàn toàn không quan tâm gì nữa!
Theo tấm gương các sĩ quan chỉ huy, binh sĩ Tây Nam nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, trường thương tấm chắn khảm đao cung tiễn, tất cả binh sĩ đều liều mạng không muốn sống ập tới hai ba ngàn kỵ binh thảo nguyên.
Dù là kỵ binh thảo nguyên cường hãn không gì sánh được, nhưng đối mặt với quân Tây Nam đồng dạng không sợ chết điên cuồng công kích, hơn nữa số lượng gấp mười lần bọn họ, có mạnh mẽ hơn cũng không có tác dụng.
Những kỵ binh này trước tiên bị quân Tây Nam đánh ngã khỏi chiến mã, sau đó quân Tây Nam xung quanh lập tức nhảy lên đao thương đâm chém, hầu như có thể nói quân Tây Nam vừa bạo phát, hai ba ngàn quân thảo nguyên đột phá trận thế lập tức toàn bộ tử trận.
Phát hiện ra mình cũng mạnh không kém, quân Tây Nam lập tức điên cuồng gầm rú, sau đó mọi người hai mắt đỏ bừng nhắm thẳng quân thảo nguyên ở phía trước.
Quân thảo nguyên vốn đã bị sáu vạn thiết kỵ đánh cho sứt đầu mẻ trán, nếu như không phải nhiều hơn mấy vạn người so với thiết kỵ, sợ rằng đã không duy trì nổi nữa, mà hiện giờ mấy vạn bộ binh tinh nhuệ giết vào, để binh lực hai bên cân bằng, mà bên Khang Tư có trang bị hùng mạnh nhân viên cường hãn, chiến đấu với quân thảo nguyên còn không chiếm thượng phong, vậy thật sự là không có thiên lý nữa.
Tứ hoàng tử trên thành lâu vẫn ngắm nhìn kích động nắm chặt bàn tay, thủ hạ của hắn cũng múa đao múa thương trầm trồ liên tục.
Rốt cuộc đợi được thời cơ chiến thắng quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến rồi, không ngờ tới quân Liên minh cường hãn như vậy, chẳng những có thể chiến đấu chính diện với quân thảo nguyên, càng có thể quấn chặt quân thảo nguyên một chỗ.
Ai cũng biết rõ quân thảo nguyên khó chơi tới mức độ nào, nhìn bên phía mình chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, chiến thủ thành với quân thảo nguyên lại có tỷ lệ chiến tổn đối lập như vậy thì biết.
Người không hiểu, thấy quân Liên minh lao ra thành trì sau đó chiến đấu chính diện cùng quân thảo nguyên, tiếp đó đánh bại bọn họ, hình như quân thảo nguyên không kham được một kích, nhưng người đã từng giao thủ với quân thảo nguyên lại biết, quân thảo nguyên không phải dễ trêu chọc như vậy.
Quân Tây Nam tác chiến cùng quân thảo nguyên qua năm này tháng nọ, đương nhiên càng thêm rõ ràng, cho nên bọn họ căn bản sẽ không đố kỵ quân Liên minh đánh bại quân thảo nguyên, ngược lại sẽ vui mừng thắng lợi đồng thời kinh hãi quân Liên minh cường đại.
Loại tâm tình này thế nhưng tự nhiên mà xuất hiện, ngày trước hôm nay đều bị quân thảo nguyên áp chế, hiện tại có quân Liên minh áp chế quân thảo nguyên, nếu muốn giải quyết mấy người kia, chẳng phải càng thêm dễ dàng?
Tứ hoàng tử đột nhiên tỉnh táo lại hô lớn:
- Nhanh! Phái ra tất cả bộ đội, đưa tất cả tráng đinh dự bị ra cho ta, tuyệt đối không thể để những tên thảo nguyên kia chạy mất!
Nghe mệnh lệnh như thế, ai cũng biết đây là thời cơ tốt nhất giải quyết hoàn toàn đám người thảo nguyên này, đều nhận lệnh chạy xuống dưới.
Các sĩ quan đều rõ ràng đám người thảo nguyên kia chính là đầu sỏ khiến cho Tây Nam cứ luôn bảo trì chế độ quân sự, hơn nữa ngoại trừ hơn mười vạn quân thảo nguyên này, căn bản không có đoàn quân thảo nguyên nào khác xuất hiện nữa, nói cách khác, chỉ cần giải quyết đám người thảo nguyên này, dù là không thể tiêu diệt hoàn toàn sự uy hiếp từ thảo nguyên, nhưng có thể để cho Tây Nam yên tĩnh một thời gian, để cho mọi người Tây Nam thở một hơi.
Hơn nữa những kỵ binh này bị quân Liên minh đánh tan, kỵ binh mất đi ưu thế số lượng, bộ binh lại chiếm ưu thế số lượng căn bản không cần sợ.
Đây chính là thời cơ thu được quân công tốt, có thể tăng một hai cấp hay không thì xem lần này.
Cửa thành lại mở ra lần nữa, quân Tây Nam còn lại bên trong thành lập tức tập hợp bộ đội lao ra ngoài, mà các tráng đinh Tây Nam, lại cầm theo đủ loại khí giới đủ hình dáng, theo sát phía sau xông ra.
Bộ binh Tây Nam đã bị quân Liên minh chỉnh đốn thành lập mười vạn biên chế, sau khi biết được tình hình, đặc biệt biết thủ lĩnh Khang Tư lại xông ra ngoài thành chém giết quân thảo nguyên, theo các sĩ quan hò hét, trong lòng binh lính mừng rỡ, cũng lập tức xuất phát ra ngoài thành.
Dưới mười vạn đại quân bao vây tiễu trừ, một nhóm quân thảo nguyên này toàn bộ tử trận, không có một ai đầu hàng.
Tuy rằng các sĩ quan nắm chắc đại cục liều mạng chiêu hàng, chỉ là quân thảo nguyên ngoại trừ càng thêm điên cuồng công kích ra, căn bản không một ai buông binh khí.
Giết đến cuối cùng, quân Tây Nam cùng quân Liên minh đều có chút không đành lòng giơ binh khí đánh quân thảo nguyên, để cho các quân thảo nguyên này đánh lên binh khí của mình, mà không ra tay giết bọn họ.
Đây là một trận chiến trực tiếp duy trì liên tục đến đêm khuya, đến sáng ngày hôm sau, trong tầm nhìn đều là thi thể và vết máu, tất cả nhân viên tham chiến đều lắc đầu có chút thất lạc.
Tất cả quan lại, dân chúng bên trong thành giống như xem trò đều hoan hô rung trời, quân thảo nguyên vây khốn thành trì rốt cuộc bị tiêu diệt rồi, hơn nữa là quân Tây Nam rốt cuộc đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến, việc này đã tăng mạnh độ thống trị thu phục lại Tây Nam!
Trong lúc Tứ hoàng tử bắt đầu hạ lệnh chuẩn bị tiệc chúc mừng, quân Liên minh Khang Tư đã di chuyển đến đại doanh quân thảo nguyên, còn Tương Văn sau khi báo thời gian mở tiệc chúc mừng, bắt đầu báo cáo tổn thất lần này.
- Chủ thượng, chiến đấu lần này thiết kỵ bên ta tổn hại bảy trăm năm mươi ba người, bị thương hơn hai vạn ba ngàn người, có thể nói sáu vạn thiết kỵ thương vong phân nửa, nhưng mà tám phần mười thương binh có thể khôi phục trong một tháng.
- Bởi vì chúng ta chiếm lĩnh đại doanh quân thảo nguyên trước tiên, cho nên thu được mười ba vạn thạch lương thực, ba vạn chiến mã, mười vạn cây cung thảo nguyên, tên lông chim một ngàn bó, tên sắt một vạn bó, tên gỗ đầu sắt mười vạn bó, mỗi bó là một ngàn cây, bảo đao một ngàn ba trăm bốn mươi thanh.
Khang Tư nhướng mày, loại tên lông chim này là tên quý giá dùng để ngắm bắn mục tiêu quan trọng, lại có tới mười vạn cây? Toàn bộ tên sắt càng hơn một ngàn vạn cây, tên bình thường càng thêm kinh người, lại có tới mười triệu, khó trách quân thảo nguyên có thể công kích mưa tên không ngừng nghỉ mà!
Về phần vì sao quân thảo nguyên có được sức lực bắn tên liên tục không ngừng, Khang Tư không có truy cứu, dù sao người bị Mật giáo ô nhiễm, có năng lực khó tin nổi cũng không phải không có khả năng.
Khang Tư lưu ý là nhiều cây tên như vậy, đặc biệt là một ngàn vạn tên sắt kia, không cần nói bao nhiêu nhà xưởng mới có thể chế tạo ra nhiều mũi tên như vậy, chỉ cần kim loại dùng chế tạo ra những mũi tên sắt kia cũng là một con số trên trời rồi.
Chỉ cần đi ra ngoài thu mua cũng không có khả năng chịu được độ tiêu hao như vậy, chỉ có bản thân đại thảo nguyên có được một quặng sắt lớn mới có thể tiến hành tiêu hao như thế.
Một nhà xưởng có sức chế tạo mạnh như vậy, hơn nữa một mỏ khoáng tài nguyên dày đặc, hai cái kết hợp lại tạo ra hiệu quả làm người ta phải lo lắng.
Bởi vì thứ như vậy không phải bên phía mình, mà là thuộc về Mật giáo đối địch với cả thiên hạ, ngẫm lại Mật giáo có thể sử dụng hệ thống này trang bị bao nhiêu bộ đội, cứ vậy mà không nhịn được có chút đau đầu.
- Tình trạng ôn dịch ba tỉnh Tây Nam khác thế nào rồi? Giảm xuống chưa?
Khang Tư hỏi.
- Không yếu bớt bao nhiêu, nói lại cũng thật kỳ quái, tuy rằng ba tỉnh phơi mấy trăm vạn thi thể, tạo ra ôn dịch quá mạnh cũng là bình thường, thế nhưng cũng không phải đã qua nhiều năm rồi sao? Mặt trời đổ nắng lửa, mưa to rửa trôi, gió lớn thổi tán, thi thể này đã sớm thành xương khô rồi, nào còn chế tạo được ôn dịch chứ?
- Coi như là mấy khu ao đầm gây ra, thì qua mấy năm cũng sẽ biến thành một khối đất khô an toàn, làm sao hiện giờ ba tỉnh vẫn duy trì tình trạng như vậy.
- Ừm, ngươi nói có phải là do người làm hay không? Hoặc là phạm vi ôn dịch chỉ có ở trong biên cảnh ba tỉnh thôi.
Khang Tư suy nghĩ nói.
- Do người làm? Chủ thượng nói là Mật giáo thảo nguyên kia phát hiện thảo nguyên bị bọn họ làm cho rối loạn, mất đi hiệu quả che giấu bọn chúng, cho nên dứt khoát đưa người thảo nguyên ra ngoài tấn công, tạo ra một khu ôn dịch bảo hộ bọn họ?
Tương Văn rất giật mình nói.
- Ngoại trừ tổ chức thần bí Mật giáo này ra tay, thật sự không nghĩ ra vì sao ôn dịch sẽ lưu lại thời gian lâu như vậy. À, chuyện bên Giáp Linh hẳn làm xong rồi chứ? Điều Giáp Linh trở lại. Chuyện trinh sát phạm vi ôn dịch chỉ có Giáp Linh mới làm được.
Khang Tư nói.
Tương Văn vừa cười vừa nói:
- Hiện giờ Giáp Linh đang khai thông ba đường liên lạc nối tiếp với Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa đường thông tin ở địa bàn bên kia đã bị thương đoàn dưới trướng Tam gia khống chế hoàn toàn, chúng ta ngoại trừ có ba vạn binh sĩ tinh nhuệ rải ở địa bàn các nơi, còn có hơn mười vạn dân chúng di chuyển đến định cư, có thể nói dù có người nào phát hiện ý đồ của chúng ta, địa bàn gần đường thông đạo cũng tuyệt đối nằm dưới sự khống chế của chúng ta.
- Ừ, thương đoàn An Tái Kháng dựa vào giá chênh lệch hàng hóa hai nơi hẳn phải phát triển mạnh chứ?
Khang Tư cũng cười hỏi.
- Đúng vậy, thương đoàn Tam gia thật đúng là kiếm tiền nhanh như gió, ngài ngẫm lại, bên này hàng có giá một kim tệ, đi qua phân nửa thiên hạ mới có thể tới được Duy Nhĩ Đặc, giá cả đã sớm tăng lên gấp mấy chục lần, khấu trừ phí chuyên chở, thương nhân cũng buôn bán lời gấp mười, mà chúng ta chỉ đi qua một thông đạo, chi phí chuyên chở hầu như không có, cũng kiếm được gấp mười.
- Dựa vào thông đạo như vậy, thương đoàn Tam gia dễ dàng hơn những người khác mấy chục lần, lại còn kiếm được nhiều hơn, thường xuyên qua lại, thương đoàn Tam gia tự nhiên càng dễ lớn mạnh hơn những người khác.
- Đã nhận được báo cáo từ Tam gia, hiện giờ thương đoàn phía dưới Tam gia đều có định mức ở từng cảng khẩu trên toàn Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa càng liên hợp độc chiếm hơn mười cảng khẩu! Đất đai trong lục địa Duy Nhĩ Đặc càng đạt tới ngàn vạn mẫu!
- Thống kê toàn bộ lại, chúng ta đã có được bảy phần trăm toàn bộ Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa sang năm con số này sẽ tăng lên gấp đôi!
Nói đến đây Tương Văn cũng bắt đầu hưng phấn.
Khang Tư há to miệng, ánh mắt tản ra thần sắc không thể tin được.
Bảy phần trăm, không nói quyền lực cũng không phải nói tài phú, lại càng không nói tới đất đai, nhân khẩu, mà là tất cả các nhân khẩu, tài lực, binh lực, đất đai, lực ảnh hưởng, quyền lực... Các loại trên toàn Duy Nhĩ Đặc tổng cộng lại thành bảy phần trăm kia!
Đừng nhìn con số này có chút ít ỏi, nhưng bảy phần trăm của đại quốc lớn nhất thiên hạ, chỉ cần tính toán, có thể phát hiện tuyệt đối to lớn hơn nhiều so với Tây Nam hiện tại bao gồm tất cả thế lực Khang Tư trong toàn bộ Liên minh thống nhất.
Biết rõ con số này đại biểu ý nghĩa gì, người luôn bình tĩnh như Khang Tư cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Lúc đầu để An Tái Kháng lập ra một số lớn thương đoàn ở Duy Nhĩ Đặc, mục đích chính là dùng để mua lượng lớn thương thuyền cấp Khôi Kiều dùng để cải tạo thành chiến hạm hải quân, không ngờ tới quay trái quay phải, ngược lại để những thương đoàn này đã khống chế định mức Duy Nhĩ Đặc lớn như vậy.
Hiện giờ nói gì thương thuyền lớn, dù là chiến hạm cấp Khôi Kiều cũng có thể mua không hạn chế, chỉ cần lo lắng có đủ thủy binh hợp cách điều khiển nó hay không thôi.
Hơn nữa khi thương đoàn đạt tới con số khống chế được hai mươi phần trăm định mức, thì muốn có được chi hạm đội Duy Nhĩ Đặc thiên hạ đệ nhất cũng không phải là chuyện không thể nào.
Vừa nghĩ như vậy, Tương Văn nhìn Khang Tư càng sùng bái.
Trước đây nghe được muốn mưu đoạt Duy Nhĩ Đặc còn tưởng rằng nói mộng, không ngờ tới đã tiến triển tới mức này. Chỉ cần chờ thương đoàn Duy Nhĩ Đặc đạt tới đỉnh, sáu phần hệ thống cảng khẩu đều thuộc về bên phía mình, như vậy toàn bộ Duy Nhĩ Đặc chính là vật trong tay chủ thượng rồi.
Đương nhiên, cái này phải che giấu một bên không được phơi bày ra ánh sáng, dù ngay cả bên trong các thương đoàn cũng không thể biết được chủ nhân sau màn mình, các thương đoàn khác lại càng không biết nữa.
Tất cả bố trí là để không làm dân chúng Duy Nhĩ Đặc rung động, cũng là để không cho các quốc gia khắp thiên hạ liên hợp lại đối phó chủ thượng.
Dù sao khắp thiên hạ ngoại trừ bên phía mình, không có mấy thế lực chấp nhận thấy Duy Nhĩ Đặc có một chủ nhân, dù sao có thể để cho Duy Nhĩ Đặc hành động theo ý mình, nếu như vậy cần gì cái hư danh có thể dẫn tới phiền phức đây chứ, muốn uy danh, thì uy danh bên Đế quốc là đủ rồi.
Về phần phải nhắc nhở Khang Tư chú ý An Tái Kháng có thể phản khách thành chủ, Tương Văn căn bản không có ý nghĩ này, không phải yên tâm An Tái Kháng, mà là An Tái Kháng này có làm rất tốt đi nữa, cũng không có khả năng hoàn toàn nắm giữ được số lượng thương đoàn đã bành trướng đến nổi phải dùng đơn vị hàng trăm tính toán.
Sở dĩ những thương đoàn này ngoan ngoãn nghe lệnh, chủ yếu là do mật vệ đe dọa quản lý, không thì các thương đoàn trên danh nghĩa này đã sớm độc lập tự chủ rồi, nào còn chịu nghe lệnh? Cho nên, chỉ cần mật vệ không phản bội, như vậy các thương đoàn này căn bản đừng nghĩ tới chuyện vi phạm mệnh lệnh Khang Tư. Về phần lo lắng mật vệ phản bội? Đầu tiên mật vệ đều là tẩy não xong mới bắt đầu huấn luyện, sẽ không dễ dàng phản bội; hai là muốn phản bội cũng phải có người dụ dỗ, nhưng mà bình thường mật vệ sẽ chỉ tiếp xúc với mật vệ, không có việc sẽ không tiếp xúc với người khác, hơn nữa dù có giao lưu cũng sẽ không bại lộ thân phận của mình, muốn thu mua cũng không có khả năng. Có đảm bảo mật vệ sẽ không bị người ta dụ dỗ, không có cám dỗ bên ngoài, muốn mật vệ phản bội thật là quá sức khó khăn.
Mật vệ sẽ không phản bội, vậy thương đoàn sẽ không phản bội; thương đoàn sẽ không phản bội, Tam gia khống chế nhiều thương đoàn hơn cũng không có gì đáng sợ, đã như vậy, cần gì ta còn phải nói lời vô dụng đây chứ, miễn cho chủ thượng nghĩ mình gây chia rẽ ly gián.
Đúng lúc này, một mật vệ đột nhiên xuất hiện bẩm báo:
- Chủ thượng, phu nhân Y Ti Na đưa thư tín tới.
Nhìn một cái túi mật vệ đang cầm trong tay, trong lòng Khang Tư cười thầm: Phu nhân mình sẽ không phải đưa quần áo tới chứ?
Khang Tư vừa nghĩ vừa mở túi ra, bên trong túi là một cái rương nhỏ, mở ra tiếp, bên trong tràn đầy những viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay như những viên ngọc trai màu đen, bên trên đặt một phong thư.
Vừa nhìn những viên thuốc này, Khang Tư biến sắc, Y Ti Na sẽ không chế tạo ra nhiều thần dược như vậy chứ? Lập tức mở thư ra đọc.
Tuy rằng Tương Văn không dám nhìn lén nội dung thư, nhưng vẻ mặt nghi hoặc nhìn những viên thuốc trong rương, mấy thứ này dùng làm gì?
Những viên thuốc nho nhỏ như trân châu đen, nhưng không trơn bóng như trân châu, ngược lại có chút giống như thuốc viên, nhưng lại không có mùi thuốc, chủ mẫu đưa những vật này tới làm gì?
Thấy sắc mặt Khang Tư đầu tiên là thất kinh, tiếp đó lại lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng Tương Văn càng hiếu kỳ ngứa ngáy, nhưng đây là thư riêng của chủ mẫu, ai dám xem bậy, chỉ có thể đau khổ đợi Khang Tư giải thích.
Khang Tư cười xếp thư vào túi áo, sau đó bốc lên một viên thuốc đen nói:
- Biết đây là cái gì không?
Nhìn thấy vẻ mặt Tương Văn nghi hoặc, Khang Tư lập tức tự hỏi tự đáp:
- Đây là Y Ti Na cố ý luyện chế ra, thuốc viên dùng để khắc chế ác ma.
- Khắc chế ác ma? Làm sao khắc chế? Để ác ma ăn nó?
Tương Văn mở to hai mắt, tuy rằng biết phu nhân Y Ti Na dịu hiền trước đó vài ngày đột nhiên sửa đổi tác phong, hấp tấp luyện chế dược vật, nhưng không ngờ tới vị phu nhân này thật sự có thể chế ra mấy dược vật hữu dụng.
Chỉ là Tương Văn cũng có chút nghi thần nghi quỷ, vật như vậy lại có thể luyện chế ra? Thật hay giả vậy?
Tiếng kêu thảm cùng tiếng ngã ngựa không ngừng vang lên, Khang Tư do hơn mười thiết kỵ hộ vệ, thần sắc lạnh nhạt nâng cao binh khí thúc chiến mã.
Tuy rằng Khang Tư được thủ hạ đặt rất nhiều lực chú ý hộ vệ bên cạnh, thế nhưng khi hai bên tiến vào trận chiến cận thân, người phía sau căn bản không có khả năng thúc ngựa vượt lên đằng trước Khang Tư, cho nên sau khi mười ngựa chiến cản phía trước tử trận, rốt cuộc Khang Tư phải tự đối mặt với địch nhân.
Lưỡi đao hết sức nhẹ nhàng cắt ngang cổ một gã binh sĩ thảo nguyên, Khang Tư căn bản không vung vẫy cánh tay gì, chỉ là thường thường chuyển động cổ tay sửa đổi hướng đao một chút.
Tốc độ chiến mã lao về trước tự nhiên sẽ đưa yếu hại quân thảo nguyên lên lưỡi đao, có thể nói đây là một loại giết địch dễ dàng dùng rất ít sức lực, chỉ là phương pháp như vậy chỉ hữu hiệu trong thời gian hạn chế.
Loại hạn chế này là cự ly chiến mã xung phong.
Hơn mười vạn kỵ binh va chạm, mới đầu đương nhiên tốc độ cực nhanh, xông tới cũng cực kỳ mãnh liệt, nhưng đến khi song phương va chạm tới một trình độ nhất định, chiến mã đều chen chật một chỗ, lúc này còn lười biếng chờ quân địch đánh lên lưỡi đao, thì đó đúng là chuyện muốn chết.
Cho nên cánh tay Khang Tư bất động giết chết mười mấy quân thảo nguyên, chiến mã ngừng bước chạy, Khang Tư trước tiên bắt đầu vừa thúc ngựa di động về phía sau, vừa vung vẫy lưỡi đao, quân thảo nguyên tới gần Khang Tư đều bị Khang Tư một đao giết chết, động tác nhanh gọn khiến bốn phía Khang Tư trống trải một khoảng lớn.
Khang Tư biểu hiện nhiệt huyết giết chết địch nhân dũng mãnh, phàm là thấy Khang Tư quân thảo nguyên anh dũng xông tới đều ngã xuống dưới đao hắn, vừa chiến đấu vừa còn có thể nhàn nhạ quan sát tình huống Khang Tư không nhịn được lắc đầu.
Nhìn những quân thảo nguyên này thần thái cuồng nhiệt, nhưng ánh mắt đã xám xịt, dù cho ai cũng nhìn ra không đúng, nhưng quân Tây Nam đánh với người thảo nguyên lâu như vậy lại khư khư cảm thấy bình thường, cũng không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa, trong ánh mắt quân thảo nguyên không có linh hồn cũng có thể là bình thường sao?
Nhưng mà ngẫm lại phương thức tác chiến của quân Tây Nam, cũng không kỳ quái sao bọn họ không chú ý tới.
Dù sao thủ thành chiến đều là đánh địch nhân cản dưới thành là thắng lợi, hơn nữa xung phong tuyến đầu đều là binh lính bình thường, tiểu binh ở lúc sống chết trước mắt nào còn đi chú ý ánh mắt địch nhân có bộ dạng gì, về phần sĩ quan càng chỉ cần đảm bảo thắng lợi là được, làm sao đi tham khảo truy cứu chuyện như vậy.
Xem ra những người thảo nguyên này xác thật bị Mật giáo ô nhiễm rồi, chỉ là không biết vật gì để cho người thảo nguyên còn bảo trì thân thể nhân loại đồng thời quên đi những cái khác, chỉ nhớ rõ tiêu diệt địch nhân công phá thành trì cướp đoạt tài phú, chỉ là loại ô nhiễm này thật lợi hại, lợi hại đến nỗi quên đi nguy hiểm tai họa diệt tộc, chỉ lo làm chuyện trước đây quen thuộc nhất.
Dòng suy nghĩ của Khang Tư nhanh chóng đi ra khỏi chuyện không liên hệ tới chiến đấu, thoáng chú ý, lập tức chú ý tới kỵ binh hai bên đã mất đi không gian tăng tốc, chỉ có thể để kỵ binh di động xung quanh chiến đấu, có thể nói chiến đấu kỵ binh đã mất đi ý nghĩa.
Khang Tư không khỏi hét lớn một tiếng:
- Kéo lại cự ly! Xông lên một lần nữa!
Chém giết mấy quân thảo nguyên cản trở, Khang Tư thúc ngựa xông lên vài bước, lại chém vài người lại xông lên vài bước, không lâu sau, Khang Tư đã giết ra một khoảng không gian vài trăm thước.
Kỵ binh Liên minh phía sau đương nhiên biết có chuyện gì, gần một ngàn kỵ binh theo con đường kia chém giết bốn phía, vừa mở rộng đường kính khe hở, một ngàn kỵ binh khác lại thúc ngựa phóng nhanh, một lần nữa trở lại tốc độ chiến mã xung phong.
Đội kỵ binh này xung phong được một khoảng cách, phía sau lại tuôn ra một ngàn kỵ binh nữa, theo sát sau đó tăng tốc xung phong.
Một phía bị hạn chế không gian, chỉ có thể đi từng bước trước sau, một phía chia từng đợt ngàn kỵ binh, liên tiếp xung phong tới, kết quả sẽ tự nhiên thấy rõ.
Thoáng chút thời gian quân Liên minh đã xuyên thấu trận hình quân thảo nguyên, thiết kỵ Liên minh phá ra một vòng tròn thật lớn, quay đầu từ bên ngoài đánh tới một chỗ.
Kỵ binh hàng đầu lòng nóng như lửa đốt, bọn họ nhìn rõ ràng con đường kia là Điện hạ khai thông, mà lúc mấy người này xung phong tới, Điện hạ đã không thấy đâu nữa!
Lớn chuyện như vậy nhưng không ai dám gọi, ai cũng biết nếu như gọi Điện hạ bây giờ, chẳng những sẽ làm quân địch phát hiện thân phận Điện hạ, lại còn khiến lòng quân phe mình hoảng hốt, bọn họ không có cách nào, chỉ còn nước mang theo bộ đội vừa giết vừa tìm kiếm Khang Tư.
Khang Tư chém giết ra một con đường đủ cho kỵ binh tăng tốc, đương nhiên giành đường đi trước, để cho sau khi kỵ binh trực tiếp chém giết ra ngoài, kỵ binh mới phát huy được uy lực chạy nhanh.
Nhưng mà chém giết được một lúc, Khang Tư mới thình lình phát hiện, hộ vệ bên người không biết là bị đánh tan hay tử trận rồi, lại chỉ còn mỗi một mình ở trong đàn quân thảo nguyên dày đặc.
Dù là Khang Tư to gan lớn mật, đối mặt với nguy cơ to lớn cũng sẽ không kinh hãi, nhưng lần này bị vô số ánh mắt tro tàn nhìn thẳng, Khang Tư không cũng khỏi toát mồ hôi lạnh.
Khang Tư không phải người chờ chết, thúc ngựa chuẩn bị phát động công kích, nhưng những quân thảo nguyên vây quanh Khang Tư chẳng những không thu nhỏ vòng vây, ngược lại tản ra một con đường, một người thảo nguyên bộ dạng thủ lĩnh chậm rãi thúc ngựa đi tới.
Thấy thủ lĩnh kia mặt không chút thay đổi, nâng mã đao chỉ phía mình, sau đó thúc ngựa phóng thẳng phía đối diện, Khang Tư không khỏi sững sờ.
Dũng sĩ quyết đấu?
Ở trên chiến trường này lại dùng dũng sĩ quyết đấu trên thảo nguyên?
Chỉ là nghĩ lại đối phương bị ô nhiễm đến nỗi chỉ còn lại ý thức chiến đấu, nhìn thấy kẻ dũng mãnh như vậy liền tiến hành dũng sĩ quyết đấu cũng không kỳ quái nữa.
Nghĩ đến đó, Khang Tư lập tức thúc ngựa nhắm vào phía quân thảo nguyên cấp bậc Thiên phu trưởng kia, hai người lướt sát qua nhau, ánh đao chợt lóe một chút, giáp sắt nơi cánh tay Khang Tư cắt một đường ngân, còn yết hầu Thiên phu trưởng kia lại phun máu nóng, khục khục vài tiếng liền ngã khỏi ngựa cởi.
Thấy dũng sĩ xuất chiến bị giết chết, quân thảo nguyên vây quanh Khang Tư, chẳng những không trả thù, ngược lại quay đầu đánh vào thiết kỵ Liên minh chém giết xung quanh, Khang Tư dừng lại một chút, thở dài, vỗ vỗ vào cổ ngựa, thúc ngựa đi ra phía ngoài.
Đến khi một đội ngàn kỵ binh Liên minh cực kỳ mừng rỡ gặp phải Khang Tư, đột nhiên phát hiện thủ lĩnh nhà mình lại có thể dễ dàng tự tại tản bộ trên chiến trường, mà càng thêm quái dị, quân thảo nguyên xung quanh cứ coi như không nhìn thấy Khang Tư tồn tại, ầm ầm xông qua bên người Khang Tư lao thẳng về phía mình.
Chờ khi đội ngàn kỵ binh này giết địch nhân bao vây bảo hộ xung quanh Khang Tư, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, hành vi quân thảo nguyên bỏ qua Khang Tư biến mất, mỗi người còn chuyên môn khởi xướng công kích nhắm vào Khang Tư.
Cái này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Khang Tư một mình một ngựa tản bộ trong vòng vây quân thảo nguyên, lại không mất một cọng tóc, làm sao bây giờ lại đến chứ?
Vì sao quân thảo nguyên coi như không thấy Khang Tư, xông qua bên cạnh hắn cũng sẽ không công kích Khang Tư, chỉ khi nào mấy người bên mình xuất hiện bên người Khang Tư, quân thảo nguyên liền lập tức nhận ra ai là nhân vật trọng yếu, chuyên tâm công kích Khang Tư, lẽ nào Khang Tư có được thuật ẩn thân?
Đối với ánh mắt kỳ quái của thủ hạ, Khang Tư khó mà giải thích.
Lẽ nào muốn nói hắn dùng phương thức dũng sĩ quyết đấu giết sạch mười mấy Thiên phu trưởng đối phương, quân thảo nguyên khu gần đây đều là thủ hạ của những Thiên phu trưởng này, dựa theo quy củ chỉ cần mình không ra tay với bọn họ, như vậy khu vực này sẽ tùy ý cho mình đi lại, chuyện này là thật sao?
Nếu không ai tin tưởng, dứt khoát để cho bọn họ suy nghĩ lung tung là được, còn miễn cho mình phí lời giải thích.
Chi bộ đội Tương Văn vọt đến phía dưới, thấy quân Khang Tư chẳng những không có bị vây khốn, ngược lại phân ra mấy đoàn xua đuổi quân thảo nguyên vào trong vòng chém giết lung tung, không khỏi quá vui mừng, lập tức lao vào trong vòng vây quân thảo nguyên triển khai công kích, mà quân thiết giáp chậm rãi đi tới rốt cuộc cũng đến chiến trường, bắt đầu phối hợp kỵ binh phát động công kích.
Bên trong có mấy vạn thiết kỵ Khang Tư phá đông kích tây, bên dưới có một cổ kỵ binh đang đánh lên, đối diện còn có một đoàn quân thiết giáp đường đường chính chính tấn công lại đây, tuy rằng quân thảo nguyên rất điên cuồng, tử chiến không lùi, nhưng đối phương cũng không phải chủ nhân suy yếu, đồng dạng là tinh binh cường hãn, lại còn phá đi trận thế quân thảo nguyên, khiến cho quân thảo nguyên chỉ có thể tiến hành tác chiến mấy chục mấy trăm người.
Chỉ là tuy ở trạng thái như vậy, nhưng hai bên cũng chỉ bị vây ở trạng thái dây dưa, dù sao chiến trường hơn mười vạn người, dù là một bên chiếm ưu thế, nếu không phải ưu thế tuyệt đối, căn bản không có khả năng lập tức phân ra thắng bại.
Đương nhiên, nếu cứ tiếp tục chiến đấu, Khang Tư chiếm được ưu thế vẫn còn có thể chiến thắng, chỉ là tổn thất tương đối nhiều.
Mà phía sau, viện quân tinh nhuệ Tứ hoàng tử phái ra chạy tới.
Những quân Tây Nam vốn lúc ra khỏi thành đều cực kỳ bi phẫn, trong lòng đều có cảm giác chịu chết. Nên nhớ rằng đây là đi tiến hành dã chiến với quân thảo nguyên mà!
Về phần có mắng chửi Tứ hoàng tử hay không thì không có người nào biết, nhưng tuyệt đại đa số người đang hành quân đều đang nhỏ giọng nguyền rủa Khang Tư, nếu không phải cái thủ lĩnh minh hữu này không biết sống chết chạy ra ngoài, mấy người này cần gì phải rời thành trì an toàn đi chịu chết chứ.
Chỉ là lời nguyền rủa như vậy theo càng lúc tiếp cận quân thảo nguyên lại càng có ít người thì thầm, bởi vì không cần nghe tin tức quân liên lạc truyền tới, chính mình bằng mắt thường cũng có thể thấy quân thảo nguyên bị quân Liên minh kéo chân, đồng thời bọn họ kéo chiến mã chạy rút qua lại giữa trận hình quân thảo nguyên.
Sĩ khí quân Tây Nam chậm rãi mạnh lên, thần sắc cũng càng ngày càng kích động, trời ạ, quân thảo nguyên lại bị quân Liên minh đánh áp chế? Vậy bên mình chẳng phải nhặt được lời to rồi sao?
Hơn nữa quan trọng nhất, là mình cùng quân Liên minh là hai hệ thống, quân công tính riêng, nói cách khác mình sẽ thu được vinh quang đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường cận chiến.
Người trên dưới phía mình cũng không lưu ý lần này có phải nhân cơ hội chiếm hời mới đánh bại quân thảo nguyên hay không, chỉ để ý quân Tây Nam mình rốt cuộc cũng đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến rồi.
Vừa nghĩ đến vinh hoa phú quý theo chiến sự này kéo tới cuồn cuộn, quân Tây Nam quả thực nhiệt huyết sôi trào, vốn bước chân chậm chạp cũng bắt đầu tăng tốc.
Quân thảo nguyên xung quanh đang tử chiến với thiết kỵ, thấy một đám bộ binh đang vọt về phía mình, thiên tính miệt thị bộ binh hiện ra trong lòng, lại lập tức bỏ rơi thiết kỵ Liên minh, mấy ngàn kỵ binh thảo nguyên liền gầm rú phóng ầm ầm về phía mấy vạn bộ binh. Nhìn thấy kỵ binh thảo nguyên vọt tới phía mình, quân Tây Nam vô thức lùi bước một chút, nhưng khi bọn họ thấy đối phương chỉ có hai ba ngàn người, sắc mặt lập tức đỏ bừng, hai mắt cũng lộ ra thần sắc thẹn quá thành giận.
Mấy vạn kỵ binh ngươi xông tới, ta còn có thể sợ hãi, hiện giờ mới có hai ba ngàn người, bên ta có mấy vạn tinh nhuệ còn sợ các ngươi?
Không biết là phát hiện quả thị mềm hay còn muốn bày ra khí thế quân Tây Nam không sợ hãi quân thảo nguyên, dù sao quân Tây Nam đang nhấc chân đi tới, bỗng rống to một tiếng, rầm rầm vọt về phía quân thảo nguyên.
Binh sĩ hàng đầu không cần sĩ quan hạ lệnh, tự động nâng cao trường thương nhắm vào quân thảo nguyên, ở trong lòng quân Tây Nam, quân thảo nguyên có hung mãnh hơn thì đối mặt với hàng rào nhọn chắc chắn không thể xuống tay được.
Cự ly hai bên ngày càng gần, sĩ quan hét lớn một tiếng, quân Tây Nam lập tức đứng nghiêm, trường thương binh lập tức nắm chặt trường thương, thân thể cũng dựa sát vào nhau, lẳng lặng chờ đợi kỵ binh xông tới.
Những quân trường thương này đều xuất thân lão binh, tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng ít nhất sẽ không tới mức quân địch ở trước mặt mà ném bỏ trường thương xoay người chạy trốn.
Chương 3 (254): Dũng sĩ quyết đấu (P2)
Trường thương binh nghiêm trận chờ đợi, nghênh đón kỵ binh thảo nguyên phóng vùn vụt tới trước, hàng quân thảo nguyên thứ nhất nháy mắt bị trường thương xuyên thấu, chỉ là những quân thảo nguyên này đều mặc kệ sống chết, căn bản không lưu ý trường thương trước mắt, khom lưng cúi đầu độc ác kéo ngựa xông tới như điên, cho nên tuy loạt kỵ binh hàng đầu toàn bộ bị đâm chết, nhưng cũng không có người nào vì hàng trường thương mà dừng thế ngựa xông lên, vẫn còn một bộ phận trường thương binh bị đánh bay.
Một loạt quân thảo nguyên phía sau như không thấy hàng xiên thịt phía trước, vẫn bảo trì tốc độ cao nhất đụng mạnh về phía trận trường thương, một mảnh kêu la thảm thiết vang lên, sau ba lượt quân thảo nguyên không để ý sống chết xông phá, trận trường thương quân Tây Nam vỡ tan.
Vừa thấy trường thương binh trở ngại lớn nhất tan vỡ, các quân thảo nguyên khác lập tức rầm rầm chạy nhảy chà đạp, để quân Tây Nam tán loạn la hét thảm thiết, những tiếng xương cốt gãy đoạn liên tục vang lên.
Hai ba ngàn quân thảo nguyên quả thật như hổ nhập đàn dê, mỗi kỵ binh đều đụng ngã hai ba người, bị bọn họ chém chết ít nhất cũng phải hai người. Nếu như những binh sĩ Tây Nam này không phải là tinh nhuệ, sợ rằng chỉ hai ba ngàn kỵ binh thảo nguyên này cũng đủ làm mấy vạn quân Tây Nam tan vỡ hoàn toàn.
- Đứng vững cho ta! Nếu như ngay cả hai ba ngàn quân thảo nguyên kia cũng khó giải quyết! Quân Tây Nam chúng ta bằng cái gì mà ngạo thị quần hùng!
Một sĩ quan hô to một tiếng, trực tiếp xông lên chém giết một quân thảo nguyên, còn các sĩ quan cũng vừa hạ mệnh lệnh, vừa rút binh khí đích thân lên tiền tuyến.
Bọn họ đã bị quân thảo nguyên tức điên rồi, hoàn toàn không quan tâm gì nữa!
Theo tấm gương các sĩ quan chỉ huy, binh sĩ Tây Nam nhanh chóng khôi phục lại trạng thái, trường thương tấm chắn khảm đao cung tiễn, tất cả binh sĩ đều liều mạng không muốn sống ập tới hai ba ngàn kỵ binh thảo nguyên.
Dù là kỵ binh thảo nguyên cường hãn không gì sánh được, nhưng đối mặt với quân Tây Nam đồng dạng không sợ chết điên cuồng công kích, hơn nữa số lượng gấp mười lần bọn họ, có mạnh mẽ hơn cũng không có tác dụng.
Những kỵ binh này trước tiên bị quân Tây Nam đánh ngã khỏi chiến mã, sau đó quân Tây Nam xung quanh lập tức nhảy lên đao thương đâm chém, hầu như có thể nói quân Tây Nam vừa bạo phát, hai ba ngàn quân thảo nguyên đột phá trận thế lập tức toàn bộ tử trận.
Phát hiện ra mình cũng mạnh không kém, quân Tây Nam lập tức điên cuồng gầm rú, sau đó mọi người hai mắt đỏ bừng nhắm thẳng quân thảo nguyên ở phía trước.
Quân thảo nguyên vốn đã bị sáu vạn thiết kỵ đánh cho sứt đầu mẻ trán, nếu như không phải nhiều hơn mấy vạn người so với thiết kỵ, sợ rằng đã không duy trì nổi nữa, mà hiện giờ mấy vạn bộ binh tinh nhuệ giết vào, để binh lực hai bên cân bằng, mà bên Khang Tư có trang bị hùng mạnh nhân viên cường hãn, chiến đấu với quân thảo nguyên còn không chiếm thượng phong, vậy thật sự là không có thiên lý nữa.
Tứ hoàng tử trên thành lâu vẫn ngắm nhìn kích động nắm chặt bàn tay, thủ hạ của hắn cũng múa đao múa thương trầm trồ liên tục.
Rốt cuộc đợi được thời cơ chiến thắng quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến rồi, không ngờ tới quân Liên minh cường hãn như vậy, chẳng những có thể chiến đấu chính diện với quân thảo nguyên, càng có thể quấn chặt quân thảo nguyên một chỗ.
Ai cũng biết rõ quân thảo nguyên khó chơi tới mức độ nào, nhìn bên phía mình chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hoà, chiến thủ thành với quân thảo nguyên lại có tỷ lệ chiến tổn đối lập như vậy thì biết.
Người không hiểu, thấy quân Liên minh lao ra thành trì sau đó chiến đấu chính diện cùng quân thảo nguyên, tiếp đó đánh bại bọn họ, hình như quân thảo nguyên không kham được một kích, nhưng người đã từng giao thủ với quân thảo nguyên lại biết, quân thảo nguyên không phải dễ trêu chọc như vậy.
Quân Tây Nam tác chiến cùng quân thảo nguyên qua năm này tháng nọ, đương nhiên càng thêm rõ ràng, cho nên bọn họ căn bản sẽ không đố kỵ quân Liên minh đánh bại quân thảo nguyên, ngược lại sẽ vui mừng thắng lợi đồng thời kinh hãi quân Liên minh cường đại.
Loại tâm tình này thế nhưng tự nhiên mà xuất hiện, ngày trước hôm nay đều bị quân thảo nguyên áp chế, hiện tại có quân Liên minh áp chế quân thảo nguyên, nếu muốn giải quyết mấy người kia, chẳng phải càng thêm dễ dàng?
Tứ hoàng tử đột nhiên tỉnh táo lại hô lớn:
- Nhanh! Phái ra tất cả bộ đội, đưa tất cả tráng đinh dự bị ra cho ta, tuyệt đối không thể để những tên thảo nguyên kia chạy mất!
Nghe mệnh lệnh như thế, ai cũng biết đây là thời cơ tốt nhất giải quyết hoàn toàn đám người thảo nguyên này, đều nhận lệnh chạy xuống dưới.
Các sĩ quan đều rõ ràng đám người thảo nguyên kia chính là đầu sỏ khiến cho Tây Nam cứ luôn bảo trì chế độ quân sự, hơn nữa ngoại trừ hơn mười vạn quân thảo nguyên này, căn bản không có đoàn quân thảo nguyên nào khác xuất hiện nữa, nói cách khác, chỉ cần giải quyết đám người thảo nguyên này, dù là không thể tiêu diệt hoàn toàn sự uy hiếp từ thảo nguyên, nhưng có thể để cho Tây Nam yên tĩnh một thời gian, để cho mọi người Tây Nam thở một hơi.
Hơn nữa những kỵ binh này bị quân Liên minh đánh tan, kỵ binh mất đi ưu thế số lượng, bộ binh lại chiếm ưu thế số lượng căn bản không cần sợ.
Đây chính là thời cơ thu được quân công tốt, có thể tăng một hai cấp hay không thì xem lần này.
Cửa thành lại mở ra lần nữa, quân Tây Nam còn lại bên trong thành lập tức tập hợp bộ đội lao ra ngoài, mà các tráng đinh Tây Nam, lại cầm theo đủ loại khí giới đủ hình dáng, theo sát phía sau xông ra.
Bộ binh Tây Nam đã bị quân Liên minh chỉnh đốn thành lập mười vạn biên chế, sau khi biết được tình hình, đặc biệt biết thủ lĩnh Khang Tư lại xông ra ngoài thành chém giết quân thảo nguyên, theo các sĩ quan hò hét, trong lòng binh lính mừng rỡ, cũng lập tức xuất phát ra ngoài thành.
Dưới mười vạn đại quân bao vây tiễu trừ, một nhóm quân thảo nguyên này toàn bộ tử trận, không có một ai đầu hàng.
Tuy rằng các sĩ quan nắm chắc đại cục liều mạng chiêu hàng, chỉ là quân thảo nguyên ngoại trừ càng thêm điên cuồng công kích ra, căn bản không một ai buông binh khí.
Giết đến cuối cùng, quân Tây Nam cùng quân Liên minh đều có chút không đành lòng giơ binh khí đánh quân thảo nguyên, để cho các quân thảo nguyên này đánh lên binh khí của mình, mà không ra tay giết bọn họ.
Đây là một trận chiến trực tiếp duy trì liên tục đến đêm khuya, đến sáng ngày hôm sau, trong tầm nhìn đều là thi thể và vết máu, tất cả nhân viên tham chiến đều lắc đầu có chút thất lạc.
Tất cả quan lại, dân chúng bên trong thành giống như xem trò đều hoan hô rung trời, quân thảo nguyên vây khốn thành trì rốt cuộc bị tiêu diệt rồi, hơn nữa là quân Tây Nam rốt cuộc đánh bại quân thảo nguyên trên chiến trường dã chiến, việc này đã tăng mạnh độ thống trị thu phục lại Tây Nam!
Trong lúc Tứ hoàng tử bắt đầu hạ lệnh chuẩn bị tiệc chúc mừng, quân Liên minh Khang Tư đã di chuyển đến đại doanh quân thảo nguyên, còn Tương Văn sau khi báo thời gian mở tiệc chúc mừng, bắt đầu báo cáo tổn thất lần này.
- Chủ thượng, chiến đấu lần này thiết kỵ bên ta tổn hại bảy trăm năm mươi ba người, bị thương hơn hai vạn ba ngàn người, có thể nói sáu vạn thiết kỵ thương vong phân nửa, nhưng mà tám phần mười thương binh có thể khôi phục trong một tháng.
- Bởi vì chúng ta chiếm lĩnh đại doanh quân thảo nguyên trước tiên, cho nên thu được mười ba vạn thạch lương thực, ba vạn chiến mã, mười vạn cây cung thảo nguyên, tên lông chim một ngàn bó, tên sắt một vạn bó, tên gỗ đầu sắt mười vạn bó, mỗi bó là một ngàn cây, bảo đao một ngàn ba trăm bốn mươi thanh.
Khang Tư nhướng mày, loại tên lông chim này là tên quý giá dùng để ngắm bắn mục tiêu quan trọng, lại có tới mười vạn cây? Toàn bộ tên sắt càng hơn một ngàn vạn cây, tên bình thường càng thêm kinh người, lại có tới mười triệu, khó trách quân thảo nguyên có thể công kích mưa tên không ngừng nghỉ mà!
Về phần vì sao quân thảo nguyên có được sức lực bắn tên liên tục không ngừng, Khang Tư không có truy cứu, dù sao người bị Mật giáo ô nhiễm, có năng lực khó tin nổi cũng không phải không có khả năng.
Khang Tư lưu ý là nhiều cây tên như vậy, đặc biệt là một ngàn vạn tên sắt kia, không cần nói bao nhiêu nhà xưởng mới có thể chế tạo ra nhiều mũi tên như vậy, chỉ cần kim loại dùng chế tạo ra những mũi tên sắt kia cũng là một con số trên trời rồi.
Chỉ cần đi ra ngoài thu mua cũng không có khả năng chịu được độ tiêu hao như vậy, chỉ có bản thân đại thảo nguyên có được một quặng sắt lớn mới có thể tiến hành tiêu hao như thế.
Một nhà xưởng có sức chế tạo mạnh như vậy, hơn nữa một mỏ khoáng tài nguyên dày đặc, hai cái kết hợp lại tạo ra hiệu quả làm người ta phải lo lắng.
Bởi vì thứ như vậy không phải bên phía mình, mà là thuộc về Mật giáo đối địch với cả thiên hạ, ngẫm lại Mật giáo có thể sử dụng hệ thống này trang bị bao nhiêu bộ đội, cứ vậy mà không nhịn được có chút đau đầu.
- Tình trạng ôn dịch ba tỉnh Tây Nam khác thế nào rồi? Giảm xuống chưa?
Khang Tư hỏi.
- Không yếu bớt bao nhiêu, nói lại cũng thật kỳ quái, tuy rằng ba tỉnh phơi mấy trăm vạn thi thể, tạo ra ôn dịch quá mạnh cũng là bình thường, thế nhưng cũng không phải đã qua nhiều năm rồi sao? Mặt trời đổ nắng lửa, mưa to rửa trôi, gió lớn thổi tán, thi thể này đã sớm thành xương khô rồi, nào còn chế tạo được ôn dịch chứ?
- Coi như là mấy khu ao đầm gây ra, thì qua mấy năm cũng sẽ biến thành một khối đất khô an toàn, làm sao hiện giờ ba tỉnh vẫn duy trì tình trạng như vậy.
- Ừm, ngươi nói có phải là do người làm hay không? Hoặc là phạm vi ôn dịch chỉ có ở trong biên cảnh ba tỉnh thôi.
Khang Tư suy nghĩ nói.
- Do người làm? Chủ thượng nói là Mật giáo thảo nguyên kia phát hiện thảo nguyên bị bọn họ làm cho rối loạn, mất đi hiệu quả che giấu bọn chúng, cho nên dứt khoát đưa người thảo nguyên ra ngoài tấn công, tạo ra một khu ôn dịch bảo hộ bọn họ?
Tương Văn rất giật mình nói.
- Ngoại trừ tổ chức thần bí Mật giáo này ra tay, thật sự không nghĩ ra vì sao ôn dịch sẽ lưu lại thời gian lâu như vậy. À, chuyện bên Giáp Linh hẳn làm xong rồi chứ? Điều Giáp Linh trở lại. Chuyện trinh sát phạm vi ôn dịch chỉ có Giáp Linh mới làm được.
Khang Tư nói.
Tương Văn vừa cười vừa nói:
- Hiện giờ Giáp Linh đang khai thông ba đường liên lạc nối tiếp với Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa đường thông tin ở địa bàn bên kia đã bị thương đoàn dưới trướng Tam gia khống chế hoàn toàn, chúng ta ngoại trừ có ba vạn binh sĩ tinh nhuệ rải ở địa bàn các nơi, còn có hơn mười vạn dân chúng di chuyển đến định cư, có thể nói dù có người nào phát hiện ý đồ của chúng ta, địa bàn gần đường thông đạo cũng tuyệt đối nằm dưới sự khống chế của chúng ta.
- Ừ, thương đoàn An Tái Kháng dựa vào giá chênh lệch hàng hóa hai nơi hẳn phải phát triển mạnh chứ?
Khang Tư cũng cười hỏi.
- Đúng vậy, thương đoàn Tam gia thật đúng là kiếm tiền nhanh như gió, ngài ngẫm lại, bên này hàng có giá một kim tệ, đi qua phân nửa thiên hạ mới có thể tới được Duy Nhĩ Đặc, giá cả đã sớm tăng lên gấp mấy chục lần, khấu trừ phí chuyên chở, thương nhân cũng buôn bán lời gấp mười, mà chúng ta chỉ đi qua một thông đạo, chi phí chuyên chở hầu như không có, cũng kiếm được gấp mười.
- Dựa vào thông đạo như vậy, thương đoàn Tam gia dễ dàng hơn những người khác mấy chục lần, lại còn kiếm được nhiều hơn, thường xuyên qua lại, thương đoàn Tam gia tự nhiên càng dễ lớn mạnh hơn những người khác.
- Đã nhận được báo cáo từ Tam gia, hiện giờ thương đoàn phía dưới Tam gia đều có định mức ở từng cảng khẩu trên toàn Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa càng liên hợp độc chiếm hơn mười cảng khẩu! Đất đai trong lục địa Duy Nhĩ Đặc càng đạt tới ngàn vạn mẫu!
- Thống kê toàn bộ lại, chúng ta đã có được bảy phần trăm toàn bộ Duy Nhĩ Đặc, hơn nữa sang năm con số này sẽ tăng lên gấp đôi!
Nói đến đây Tương Văn cũng bắt đầu hưng phấn.
Khang Tư há to miệng, ánh mắt tản ra thần sắc không thể tin được.
Bảy phần trăm, không nói quyền lực cũng không phải nói tài phú, lại càng không nói tới đất đai, nhân khẩu, mà là tất cả các nhân khẩu, tài lực, binh lực, đất đai, lực ảnh hưởng, quyền lực... Các loại trên toàn Duy Nhĩ Đặc tổng cộng lại thành bảy phần trăm kia!
Đừng nhìn con số này có chút ít ỏi, nhưng bảy phần trăm của đại quốc lớn nhất thiên hạ, chỉ cần tính toán, có thể phát hiện tuyệt đối to lớn hơn nhiều so với Tây Nam hiện tại bao gồm tất cả thế lực Khang Tư trong toàn bộ Liên minh thống nhất.
Biết rõ con số này đại biểu ý nghĩa gì, người luôn bình tĩnh như Khang Tư cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Lúc đầu để An Tái Kháng lập ra một số lớn thương đoàn ở Duy Nhĩ Đặc, mục đích chính là dùng để mua lượng lớn thương thuyền cấp Khôi Kiều dùng để cải tạo thành chiến hạm hải quân, không ngờ tới quay trái quay phải, ngược lại để những thương đoàn này đã khống chế định mức Duy Nhĩ Đặc lớn như vậy.
Hiện giờ nói gì thương thuyền lớn, dù là chiến hạm cấp Khôi Kiều cũng có thể mua không hạn chế, chỉ cần lo lắng có đủ thủy binh hợp cách điều khiển nó hay không thôi.
Hơn nữa khi thương đoàn đạt tới con số khống chế được hai mươi phần trăm định mức, thì muốn có được chi hạm đội Duy Nhĩ Đặc thiên hạ đệ nhất cũng không phải là chuyện không thể nào.
Vừa nghĩ như vậy, Tương Văn nhìn Khang Tư càng sùng bái.
Trước đây nghe được muốn mưu đoạt Duy Nhĩ Đặc còn tưởng rằng nói mộng, không ngờ tới đã tiến triển tới mức này. Chỉ cần chờ thương đoàn Duy Nhĩ Đặc đạt tới đỉnh, sáu phần hệ thống cảng khẩu đều thuộc về bên phía mình, như vậy toàn bộ Duy Nhĩ Đặc chính là vật trong tay chủ thượng rồi.
Đương nhiên, cái này phải che giấu một bên không được phơi bày ra ánh sáng, dù ngay cả bên trong các thương đoàn cũng không thể biết được chủ nhân sau màn mình, các thương đoàn khác lại càng không biết nữa.
Tất cả bố trí là để không làm dân chúng Duy Nhĩ Đặc rung động, cũng là để không cho các quốc gia khắp thiên hạ liên hợp lại đối phó chủ thượng.
Dù sao khắp thiên hạ ngoại trừ bên phía mình, không có mấy thế lực chấp nhận thấy Duy Nhĩ Đặc có một chủ nhân, dù sao có thể để cho Duy Nhĩ Đặc hành động theo ý mình, nếu như vậy cần gì cái hư danh có thể dẫn tới phiền phức đây chứ, muốn uy danh, thì uy danh bên Đế quốc là đủ rồi.
Về phần phải nhắc nhở Khang Tư chú ý An Tái Kháng có thể phản khách thành chủ, Tương Văn căn bản không có ý nghĩ này, không phải yên tâm An Tái Kháng, mà là An Tái Kháng này có làm rất tốt đi nữa, cũng không có khả năng hoàn toàn nắm giữ được số lượng thương đoàn đã bành trướng đến nổi phải dùng đơn vị hàng trăm tính toán.
Sở dĩ những thương đoàn này ngoan ngoãn nghe lệnh, chủ yếu là do mật vệ đe dọa quản lý, không thì các thương đoàn trên danh nghĩa này đã sớm độc lập tự chủ rồi, nào còn chịu nghe lệnh? Cho nên, chỉ cần mật vệ không phản bội, như vậy các thương đoàn này căn bản đừng nghĩ tới chuyện vi phạm mệnh lệnh Khang Tư. Về phần lo lắng mật vệ phản bội? Đầu tiên mật vệ đều là tẩy não xong mới bắt đầu huấn luyện, sẽ không dễ dàng phản bội; hai là muốn phản bội cũng phải có người dụ dỗ, nhưng mà bình thường mật vệ sẽ chỉ tiếp xúc với mật vệ, không có việc sẽ không tiếp xúc với người khác, hơn nữa dù có giao lưu cũng sẽ không bại lộ thân phận của mình, muốn thu mua cũng không có khả năng. Có đảm bảo mật vệ sẽ không bị người ta dụ dỗ, không có cám dỗ bên ngoài, muốn mật vệ phản bội thật là quá sức khó khăn.
Mật vệ sẽ không phản bội, vậy thương đoàn sẽ không phản bội; thương đoàn sẽ không phản bội, Tam gia khống chế nhiều thương đoàn hơn cũng không có gì đáng sợ, đã như vậy, cần gì ta còn phải nói lời vô dụng đây chứ, miễn cho chủ thượng nghĩ mình gây chia rẽ ly gián.
Đúng lúc này, một mật vệ đột nhiên xuất hiện bẩm báo:
- Chủ thượng, phu nhân Y Ti Na đưa thư tín tới.
Nhìn một cái túi mật vệ đang cầm trong tay, trong lòng Khang Tư cười thầm: Phu nhân mình sẽ không phải đưa quần áo tới chứ?
Khang Tư vừa nghĩ vừa mở túi ra, bên trong túi là một cái rương nhỏ, mở ra tiếp, bên trong tràn đầy những viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay như những viên ngọc trai màu đen, bên trên đặt một phong thư.
Vừa nhìn những viên thuốc này, Khang Tư biến sắc, Y Ti Na sẽ không chế tạo ra nhiều thần dược như vậy chứ? Lập tức mở thư ra đọc.
Tuy rằng Tương Văn không dám nhìn lén nội dung thư, nhưng vẻ mặt nghi hoặc nhìn những viên thuốc trong rương, mấy thứ này dùng làm gì?
Những viên thuốc nho nhỏ như trân châu đen, nhưng không trơn bóng như trân châu, ngược lại có chút giống như thuốc viên, nhưng lại không có mùi thuốc, chủ mẫu đưa những vật này tới làm gì?
Thấy sắc mặt Khang Tư đầu tiên là thất kinh, tiếp đó lại lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng Tương Văn càng hiếu kỳ ngứa ngáy, nhưng đây là thư riêng của chủ mẫu, ai dám xem bậy, chỉ có thể đau khổ đợi Khang Tư giải thích.
Khang Tư cười xếp thư vào túi áo, sau đó bốc lên một viên thuốc đen nói:
- Biết đây là cái gì không?
Nhìn thấy vẻ mặt Tương Văn nghi hoặc, Khang Tư lập tức tự hỏi tự đáp:
- Đây là Y Ti Na cố ý luyện chế ra, thuốc viên dùng để khắc chế ác ma.
- Khắc chế ác ma? Làm sao khắc chế? Để ác ma ăn nó?
Tương Văn mở to hai mắt, tuy rằng biết phu nhân Y Ti Na dịu hiền trước đó vài ngày đột nhiên sửa đổi tác phong, hấp tấp luyện chế dược vật, nhưng không ngờ tới vị phu nhân này thật sự có thể chế ra mấy dược vật hữu dụng.
Chỉ là Tương Văn cũng có chút nghi thần nghi quỷ, vật như vậy lại có thể luyện chế ra? Thật hay giả vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.