Quyển 27 - Chương 4: Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi
Huyễn Vũ
30/08/2013
Vì sao Áo Đặc Hàn mới từ miệng tên lính liên lạc biết được danh sách mời lại không hề nhắc nhở tới vậy?
Áo Đặc Hàn vừa bước vào phòng trong liền cười nói:
- Thiếu gia trước tiên triệu tập chúng ta, ngươi nói hắn muốn làm gì?
Một gã tráng hán cười lạnh đáp:
- Nếu triệu tập tất cả phong thần thì chính là chuẩn bị tiến công Khang Tư. Nếu chỉ chiêu tập mấy người chúng ta, như vậy là định diệt khẩu đây, ai bảo chúng ta tham gia âm mưu phản nghịch chứ! Hơn nữa còn nhìn thấy lão đại nhân có lá cờ kia.
Những người này cũng không phải kẻ ngu ngốc, sớm trước đó từ trong lời đồn đãi liền biết thân phận của Khang Tư, cũng hiểu rõ Tử tước Cáp Nhĩ tiền nhiệm vuốt ve mặt lá cờ kia không phải cờ của Khang Tư.
Áo Đặc Hàn cũng dựng thẳng ngón cái:
- Lợi hại! Thiếu gia lần này triệu tập danh sách chỉ có mấy người chúng ta.
- Mẹ nó! Thằng nhỏ này còn tưởng mình thật là một Tử tước đại nhân, phản rồi! Gã tráng hán giận dữ hét lên.
Áo Đặc Hàn khoát tay cười nói:
- Chúng ta trừ tham gia mưu đồ phản nghịch không chỉ là để làm phản thôi, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, không biết các ngươi thì sao?
- Ha ha! Mọi người đều nghĩ như nhau! Binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng của ta, lần này ta dùng danh nghĩa đội hộ vệ mang theo đến đây.
Một gã tráng hán cười nói, tráng hán khác cũng cười ha hả:
- Đúng vậy! Mọi người đều giống nhau.
- Tốt! Đã như vậy chúng ta hãy đi bái kiến Thiếu gia đáng thương kia đi! Sau đó chúng ta chia Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh này làm bốn phần Nam tước lĩnh đi!
Áo Đặc Hàn cười nói.
- Hừ! Phục vụ cho lão Tử tước Cáp Nhĩ bố nhiều năm, không ngờ đến hiện tại đều vẫn còn là một tên Kỵ sĩ. Lại còn giúp Tử tước mới lập nhiều công huân, nhưng trừ tiền tài ra, đất đai hoàn toàn không có gia tăng. Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng ta không khách sáo!
Một gã tráng hán dường như tăng thêm can đảm nói.
Lời này dẫn tới đồng tình của mọi người, nếu không vi thời gian dài như vậy đều ngưng lại ở tước vị Kỵ sĩ này, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm kết hợp nhau nổi lên tạo phản.
Áo Đặc Hàn định nói gì đó, nhưng chỉ phất tay một cái ra hiệu, mọi người liền lần lượt đi ra.
Đến lúc này bốn tên đầu lĩnh tạo phản đều bắt đầu cảnh giác với người bên cạnh mình, bởi vì kế tiếp Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh này chính là thuộc về bốn người bọn họ. Nói cách khác chỉ cần chính mình muốn trở thành Tử tước, như vậy địch nhân sau này cũng chỉ có thể là ba người kia.
Kết quả khởi đầu của sự việc coi như thuận lợi, Tử tước Cáp Nhĩ bởi vì muốn diệt khẩu, cho nên tuyệt đối không thể triệu tập toàn bộ binh sĩ trong thành chỉ có thể mai phục mấy tên thân tín mà thôi.
Mà bốn tên phản nghịch sớm có chuẩn bị đầu tiên là vừa tới liền diệt sách mấy tên thân tín của Tử tước Cáp Nhĩ, sau đó dùng đội hộ vệ khống chế Tử tước Cáp Nhĩ và cả tòa thành Cáp Nhĩ, cuối cùng mượn danh nghĩa Tử tước Cáp Nhĩ triệu tập tất cả phong thần đến bàn bạc làm sao để đối phó với Khang Tư.
Tuy nhiên tới đây, sự việc đã xảy ra dị biến.
Dù sao các phong thần kia cũng không phải không có cơ sở ngầm bên trong tòa thành, nên bốn đại phản nghịch có hành vi cổ quái với Tử tước Cáp Nhĩ, đặc biệt là có thi thể bị chuyển ra ngoài tòa thành, mà những tử thi này lại đều là người thân tín của Tử tước Cáp Nhĩ, tin tức này vừa truyền ra ngoài, kẻ ngu ngốc cũng biết vì sao lại thế.
Cho nên đám phong thần của Tử tước Cáp Nhĩ, có người làm như không có chuyện gì xảy ra, có người làm như không nhận được mệnh lệnh cứ ở lại lãnh địa của mình.
Một số người nhảy ra chửi ầm lên trách mắng Áo Đặc Hàn, còn có một số trực tiếp tuyên bố bởi vì phong quân bị hãm hại, chính mình không phục tòng mệnh lệnh nữa, quyết định độc lập!
Dù sao phong thần mặc kệ chuyện phong quân bị hãm hại thế nào, chuyện thứ nhất đám phong thần này làm chính là tăng cường biên chế quân đội và trang bị chuẩn bị chiến tranh.
Đám người Áo Đặc Hàn hiển nhiên không có dự liệu sự tình lại chuyển biến như vậy, không ngờ không có một phong thần nào nguyện ý nghe lệnh tới đi tìm cái chết. Bọn họ đành phải làm ngược đời chửi bới thói đời thay đổi: “Vậy mà không còn tồn tại trung thần nào”, một mặt cùng tăng cường biên chế quân đội và vơ vét tài sản trong tòa thành.
Sau khi chia tài sản và tráng đinh trong tòa thành, bốn tên phản nghịch lập tức mang theo nhân mã vật tư chạy về lãnh địa, để lại thành Cáp Nhĩ trống rỗng cho Tử tước Cáp Nhĩ bị ép bức sắp biến thành tên khờ mất trí.
Giờ phút này Tử tước Cáp Nhĩ trông thật vô cùng thê thảm, toàn bộ tòa thành chỉ còn mấy lão già không đi nhanh được ở lại, người khác gồm cả gia nhân của Tử tước Cáp Nhĩ, toàn bộ bị bốn tên phản nghịch chia nhau mang đi; lương thực thì một đấu cũng không chừa lại; tiền tài các thứ càng không cần phải nói, ngay cả chuông treo trên vách tường cũng bị vơ vét đi.
Tử tước Cáp Nhĩ không còn lại gì, khóc không ra nước mắt. Thật lâu sau mới từ trong phòng tư liệu mà bốn tên phản nghịch không để ý mới có thể còn nguyên vẹn, tìm được văn khế đất đai của tòa thành Cáp Nhĩ. Hắn chạy đến công hội lính đánh thuê thế chấp được một khoản tiền, sau đó liền biến mất vô tung vô tích.
Hắn thật không tin đám phong thần trực thuộc lúc này còn tiến đến “cần vương”. Hơn nữa cho dù có tới, cũng là mang lòng dạ bất lương muốn mượn dùng danh nghĩa của mình mà thôi.
Nếu bị người giam khống đến sống không bằng chết, còn không bằng tự mình nắm lấy tự do trong tay mình vậy.
Đến đây gia tộc Cáp Nhĩ chiếm cứ Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh nhiều năm hoàn toàn biến mất. Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh cũng từ đó mất đi chủ nhân hợp pháp.
Mà Thanh Hương lĩnh sắp trở thành trung tâm cơn lốc xoáy, giờ phút này khắp nơi đều là cảnh tượng nhiệt náo khí thế ngất trời.
Tiến vào ranh giới Thanh Hương lĩnh, phàm là tới vùng đất đai phì nhiêu gần các con sông dòng suối nhỏ, rất đông già trẻ phụ nữ và trẻ em đang khai khẩn ruộng nương.
Hiện tại băng tuyết đã tan, đất đai đã lộ ra, không thừa dịp đúng lúc này gia tăng canh tác, thì thật đúng là một hạt thóc cũng không có mà thu.
Trong những người này chỉ có một phần nhỏ là người nhà ruộng công, còn lại đại đa số tuy rằng trên danh nghĩa là thân thích, nhưng trên thực tế lại đều là tá điền làm công.
Chẳng qua là các tá điền đó không có mặt ủ mày ê như tá điền ở các địa phương khác, mà trên nét mặt đều tươi cười rạng rỡ.
Sở dĩ có như vậy, bởi vì lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh đặt ra một quy định, bất luận là thân thích làm ruộng công hay là khai khẩn đất hoang, đều phải giao nộp một phần mười thuế nông nghiệp cho phủ lãnh chúa.
Mà thân nhân họ hàng ruộng công thì phải giao nộp thêm một phần mười thuế nông nghiệp cho chủ nhân mãnh đất, coi như là chi phí mượn dùng danh nghĩa thân thuộc làm công điền.
Nói cách khác ở Thanh Hương lĩnh, chủ nhân ruộng công chỉ cần giao nộp một phần mười thuế nông nghiệp, mà tá điền thì chính là hai phần mười thuế. So với các địa phương khác thấp nhất đều là hơn năm phần mười thuế nông nghiệp, thì mức thuế này nhẹ hơn rất nhiều.
Gặp được chuyện tốt như vậy, không vui mới là lạ.
Bởi vì mức thuế nông nghiệp nhẹ như thế, nên gần như khi dân chúng biết được tin tức đều bỏ cả nhà cửa dẫn người chạy đến Thanh Hương lĩnh. Trải qua một phen thu hút, hiện tại ở Thanh Hương lĩnh đất hoang có thể khai phá trồng trọt đã đều có chủ. Nông dân có được đất đai đều là bán cái mạng già ra sức khai khẩn đủ để mình có thể quan tâm chăm sóc được mới thôi.
Bởi vì bọn họ biết, hiện tại khai khẩn càng nhiều, thì thời điểm thu hoạch mình càng gặt hái nhiều.
Liên quan đến sự đền đáp công lao của mình, không có người nào lại không quan tâm.
Tuy nhiên khiến người ta cảm thấy có hơi kỳ quái là, những nông dân đó đều là lão già yếu, phụ nữ và trẻ em, không có người tráng niên nào.
Sở dĩ như vậy, bởi vì tất cả tráng nam trong Thanh Hương lĩnh đều đến phủ lãnh chúa mộ binh. Một bộ phận tráng đinh ưu tú nhất cường tráng nhất, được thu vào vệ đội lĩnh chủ, hơi yếu một chút thì thu vào vệ đội làm phụ binh, còn lại toàn bộ được thu vào đại đội tu sửa đường xá.
Cho nên hiện tại nơi tụ tập nhiều tráng đinh nhất, chính là con đường bùn đất kéo dài từ thành trấn đến khu đất rộng ở sâu trong rừng rậm. Vô số tráng đinh cùng hô khẩu hiệu, từ trong rừng rậm hoặc khiêng hoặc kéo cây ra ngoài, chuyển tới xưởng gỗ ở bìa rừng.
Ở đó những cây gỗ sẽ nhanh chóng được xẻ thành những tấm ván gỗ, cọc gỗ, trụ gỗ các loại vật liệu gỗ, sau đó những vật liệu này lại nhanh chóng được chuyển lại vào trong rừng rậm.
Ngoại trừ bỏ những việc đó, trên con đường bùn đất còn có vô số tráng đinh dùng đá nghiền nát lót mặt đường, hoặc dùng dây thừng cột chặt trụ đá tảng đầm đất nện mặt đường.
Dựa theo tình hình thi công thì thấy, con đường lớn này không cần bao lâu thời gian nữa là có thể làm xong. Đến lúc đó xe ngựa bốn bánh loại lớn chở nặng đã có thể trực tiếp từ thôn trấn đi vào sâu trong rừng rậm rồi.
Mà hai bên đường cứ cách một đoạn thì có một nhà ăn. Trong đó đầu bếp cùng người giúp việc bếp núc nếu không bận bịu nấu canh thì đang quay nướng hun thịt miếng, hoặc là bận rộn làm bánh mì.
Đám người đi ngang qua ngửi được mùi thịt nướng, nuốt nuốt nước miếng, nhưng chẳng những không có dừng lại, mà còn tăng nhanh thêm tốc độ làm việc của mình.
Một người trẻ tuổi chừng mười tám mười chín tuổi, vác một cây trụ to cỡ bắp đùi, nhìn những miếng thịt bốc mùi thơm ngát, hắn nuốt nước miếng ừng ực, ừng ực.
Một tráng hán khoảng ba bốn mươi tuổi cũng vác một cây trụ như vậy, nhìn thấy gã thanh niên này chậm chân gần như ngừng lại, hắn không khỏi bước nhanh tới gần nói:
- Đi mau! Không được cản đường đi chỗ này!
Người trẻ tuổi quay đầu nhìn lại, phát hiện người phía sau đều bị chậm chân lại, mà mép đường bên kia thì tất cả đều tay không tiến vào rừng rậm, còn bên phía mình mọi người đều đang khiêng vác gỗ.
Tuy rằng không hiểu vì sao phải phân chia một bên vào một bên ra, nhưng người trẻ tuổi cũng biết chính mình cản đường đi, lập tức mặt hắn đỏ bừng đi nhanh lên phía trước.
Tráng hán trung niên kia cười khì một tiếng, đuổi vài bước theo kịp hỏi:
- Thế nào? Hôm nay mới tới làm à?
Người trẻ tuổi gật đầu:
- Đúng vậy! Sao huynh biết?
- Ha ha! Chỉ có người mới tới mới nhìn thấy thức ăn ngon đi không nổi như thế. Chờ khi ngươi nếm qua một lần liền hiểu được vì cái gì chúng ta lại không thèm để ý tới.
Người trung niên cười nói.
- Vì sao vậy?
Người trẻ tuổi rất ngạc nhiên.
- Đơn giản thôi! Bởi vì mỗi người đều có phần, không ăn cũng không được. Cho nên mọi người mới không khẩn trương như vậy.
Người trung niên nói.
- Mỗi người đều có phần?! Toàn bộ đều có thịt ăn?!
Người trẻ tuổi quay đầu lại nhìn những miếng thịt chất như ngọn núi nhỏ trong nhà ăn xa xa, không kìm nổi kinh hô:
- Lĩnh chủ đại nhân nơi này không ngờ lại hào phóng như thế!?
Người trung niên gật gật đầu cười nói:
- Hà! Lĩnh chủ đại nhân chúng ta đương nhiên hào phóng, có lẽ ngươi cũng là vì nghe đồn “một phần mười thuế’ mới chạy tới phải không? Tuy nhiên ngươi cũng đừng ảo tưởng hàng ngày có thịt ăn. Vốn là một tuần lễ ăn một lần, lần này là trường hợp đặc biệt, cho nên vận khí của ngươi coi như không tệ.
- Đúng vậy! Nghe được tin tức này ta liền dẫn theo người nhà chạy tới đây.
Người trẻ tuổi còn muốn hỏi nguyên nhân, phát hiện đã tới xưởng gỗ rồi, vội vàng buông gỗ xuống, sau đó vô thức đi theo sau người trung niên.
Từ miệng người trung niên, gã trẻ tuổi biết, ở đội tu sửa làm đường này, phải cố gắng làm việc mới có ăn ngon còn có tiền thưởng. Nếu dùng mánh khoé lười biếng thì sẽ bị đuổi đi, thậm chí còn có thể bị tước bỏ thân phận thân thuộc công điền đuổi ra khỏi Thanh Hương lĩnh.
Gã trẻ tuổi nghe nói thế, thầm tự quyết định phải biểu hiện cho thật tốt.
Bởi vì thời gian này rất khó kiếm ăn, thật vất vả mới gặp được một chỗ lánh nạn đói tốt bụng thế này, đương nhiên phải làm sao cho mình cùng người nhà sống qua những ngày tốt đẹp này mới được.
Tiếng kèn vang lên, đội làm đường trên đường đi tới lập tức “ào” một tiếng tản ra, cũng nhanh chóng dựa theo biên chế đội ngũ bao quanh nhà ăn.
Gã trẻ tuổi cùng người trung niên vừa khéo cùng một đội, liền cùng nhau ăn cơm chung.
Thức ăn rất ngon, gã trẻ tuổi rất tò mò hỏi:
- Vừa rồi không phải huynh nói lần này ăn thịt là trường hợp đặc biệt, nguyên nhân vì sao vậy?
- Rất đơn giản, bởi vì lĩnh chủ đại nhân chuẩn bị sắc phong phong thần, cho nên tất cả cơ cấu hạ tầng ở phủ lãnh chúa, đều có thể nhận được khen thưởng đấy. Đội làm đường chúng ta chính là được thưởng một phần thức ăn ngon. Còn binh sĩ nghe nói trừ thức ăn ngon, còn được thưởng kim tệ. Đúng rồi, ngươi tuổi trẻ như vậy vì sao không được chọn vào quân đội?
- Ôi! Thân thể không được.
Gã trẻ tuổi bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trung niên thật rất nghi hoặc, gã trẻ tuổi này khiêng cây gỗ lớn đi đứng so ra còn thoải mái hơn mình, bản thân mình nếu không vì tuổi hơi lớn thì đã sớm được tuyển vào quân đội rồi.
Tuy nhiên hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người ta không muốn tham gia quân đội, lại muốn ở tại chỗ này, cho nên mới phải gia nhập đội làm đường.
Cho nên người trung niên cảm thán nói:
- Ôi! Ngươi vậy thật đáng tiếc! Lĩnh chủ chúng ta không giống như các lĩnh chủ khác, quân đội của hắn phỏng chừng là tốt nhất toàn bộ Tuyết quốc! Ta nếu không lớn tuổi, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thực không biết vì sao quân đội của lĩnh chủ đại nhân phải hạn chế tuổi như thế chứ? Các lĩnh chủ khác cứ là nam đinh liền kéo vào quân đội càng nhiều càng tốt.
Gã trẻ tuổi cười nói:
- Nếu nói như vậy, đãi ngộ của quân đội đó cũng không thể thu hút được huynh rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi đại ca! Chúng ta tu sửa con đường này làm gì?
- Cái này ngươi cũng không biết à? Xây dựng tòa thành đấy.
Người trung niên có vẻ nghi hoặc.
- Xây tòa thành hả, nhưng vì sao không xây dựng tòa thành ở gần thôn trấn? Ngược lại phải xây dựng ở trong rừng rậm vậy?
Người trẻ tuổi thật rất tò mò.
- Hà! Người khác có lẽ không biết, nhưng ta rất rõ ràng, nghe nói khu đất xây dựng tòa thành lần này, trước đây là cái nền cũ của Vô Ưu Cung Cổ quốc, nghe nói lĩnh chủ đại nhân chính là hậu nhân của Cổ quốc đó.
Người trung niên cảm thấy rất là đắc ý vì sự thông thạo tin tức của mình.
- Hậu nhân của Cổ quốc? Ta nghe nói đã mấy trăm năm không có hậu nhân nào của Cổ quốc xuất hiện, cái này có thể hay không là...
Gã trẻ tuổi có chút chần chừ nói.
- Hừ! Quản hắn thiệt giả làm chi, dù sao chịu cấp cơm cho ta ăn là được rồi.
Người trung niên đầu tiên là nói thế, tiếp theo ra vẻ ta đây hiểu biết nói:
- Tuy nhiên hẳn là đúng thực! Nghe nói chiếc nhẫn trên tay vị lĩnh chủ đại nhân này có huy hiệu Cổ quốc xưa. Dựa theo quy củ huy hiệu quý tộc không truyền ra ngoài, vị lĩnh chủ đại nhân này cho dù không phải hậu duệ vương thất Cổ quốc, thì cũng có thể là hậu duệ của giới quyền quý Cổ quốc.
Gã trẻ tuổi không có đáp lời, chỉ dạ dạ gật đầu phụ họa theo, ai cũng không có chú ý tới khi hắn nghe được huy hiệu xưa, trong mắt hắn chợt lóe sáng.
Mặt ngoài phủ lãnh chúa đã chỉnh đốn và hồi phục lại rất khí thế sạch sẽ, thành viên vệ đội đứng thẳng lưng ở cửa lớn, lặng lẽ chăm chú nhìn nhân viên quân chính đi vào phủ lãnh chúa.
Nhìn đám vệ đội lĩnh chủ bưu hãn dị thường đó, đầu lĩnh các thế lực trấn Thanh Hương tới tham dự nghi thức phong thần, đặc biệt là các thành viên Cục quân chính, trong lòng đầy cảm thán.
Nguyên vốn tưởng rằng có thể áp chế được gã lĩnh chủ trên danh nghĩa này, nhưng không nghĩ rằng người ta động tay một cái, liền cấp cho hắn vệ đội lĩnh chủ một đội ngàn người, sau đó dựa vào đoàn vệ đội lĩnh chủ tiêu diệt sạch bang Tuyết Lang!
Vừa nghĩ vậy, thành viên Cục quân chính liền hận không thể vả vào miệng mình.
Lúc trước như thế nào lại thuận miệng nói cái gì vệ đội lĩnh chủ đánh hạ được địa bàn nào thì thuộc sở hữu của lĩnh chủ, không có liên quan gì với các thành viên Cục quân chính chứ? Nếu lúc trước mình phái ra một trăm người hỗ trợ, có lẽ hiện tại chính mình cũng có thể nhận được một tước vị Nam tước rồi.
Ôi! Đây đều là vận mệnh cả! Ai có thể nghĩ tới một vệ đội lĩnh chủ có ngàn người lại có thể tiêu diệt bang Tuyết Lang! Hơn nữa lập tức bằng vào phần công lao này chiếm được của cải kếch xù cùng tước vị Tử tước Nam tước, thật đúng là khiến người ta vừa nghĩ tới liền chảy nước miếng đây.
Hơn nữa gã lĩnh chủ đáng hận này, không ngờ lại dựa vào địa vị và tiền tài, chẳng những mở rộng vệ đội lĩnh chủ của mình đến năm lần, mà còn phân biệt thành lập một đội quân năm ngàn người thuộc Tử tước Quỳ Lạp, một đội quân một ngàn người thuộc Nam tước Lâm Tuyết.
Tuy rằng các đội quân đó đều được hắn đặt tên tương ứng với lãnh địa đóng giữ, nhưng năm ngàn quân vệ đội lĩnh chủ lại ở Thanh Hương lĩnh!
Gã lĩnh chủ này thật đủ tham lam, lại chiêu mộ hết tráng đinh trong phạm vi mấy trăm cây số vào hệ thống lĩnh chủ: người khỏe tham gia quân đội; người bình thường làm hậu cần; bình thường nữa làm đường; người già yếu phụ nữ và trẻ em khai khẩn ruộng đất.
Chiêu này vừa thực hiện, cứ như vậy đất đai lãnh địa mở rộng, nhân lực tài nguyên đều rơi hết vào tay gã lĩnh chủ hùng mạnh đó.
Tuy rằng các thành viên Cục quân chính được phép khuếch trương vệ đội, nhưng vệ đội hai trăm người thì có thể làm được cái nỗi gì chứ! Không nói lực lượng của mình có nổi lên cũng không phải đối thủ của vệ đội lĩnh chủ, dù có là đối thủ cũng không dám nhúc nhích.
Bởi vì lĩnh chủ đại nhân địa vị thăng lên tới Tử tước, hơn nữa trong tay kim tệ hàng bó lớn, đã được dân bản xứ cam tâm tình nguyện phục tùng.
Đặc biệt lần này sau khi phong thần, tất cả quân đội trong lãnh địa đều sẽ thần phục dưới trướng lĩnh chủ đại nhân, mà người ngoài hệ thống thì dùng trăm phương nghìn kế muốn nhận được sự chấp thuận của lĩnh chủ đại nhân.
Chính mình còn dám bức bách lĩnh chủ hoặc là trực tiếp tạo phản như trước kia sao? Chỉ sợ mới vừa nhen nhóm lên ý tưởng như thế đã bị thủ hạ của chính mình bán đứng rồi.
Ai da! Đang núp bóng dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu!
Xem ra Cục quân mình trước đây đã áp chế quyền lợi lĩnh chủ, nay chỉ có thể làm thủ hạ của lĩnh chủ thôi. Tuy nhiên còn giữ được đặc quyền này cũng coi như có chút an ủi vậy!
Kỳ thật ngẫm lại, từ khi tin tức lão già trong hội Liên Nghị kia truyền ra, đám người mình cũng không ủy khuất gì, ngược lại hẳn là phải vinh quang, dù sao lĩnh chủ đại nhân cũng là hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy.
Đương nhiên, việc này chưa biết thiệt giả, dù sao Cổ quốc đã bị diệt vong nhiều năm như vậy, có lẽ là sự thật, cũng có lẽ là lĩnh chủ cùng Thị Tòng Trường cấu kết với nhau âm mưu làm ra chuyện này.
Nhưng vậy thì đã sao? Có thể nâng cao địa vị tổ chức thuộc về mình, có thể thay đổi xuất thân của đám người mình, ngược lại như vậy cũng là chuyện tốt đây.
Thị Tòng Trường không biết trong lòng đám đồng nghiệp sau lưng đang nghĩ điều gì, giờ phút này lão đang cau mày lắng nghe thủ hạ bẩm báo. Gã thủ hạ dưới tay này thật không lễ phép: Lão đang tiến vào phủ lãnh chúa lại chặn lão lại.
Vốn định nổi giận, nhưng sau khi nghe tin tức, lão biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn lướt về phía phủ lãnh chúa. Dường như lão đang phân vân giữa hai dòng ý tưởng đối chọi nhau. Rốt cục lão thở dài nói thầm vài câu với tên thủ hạ, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Thị Tòng Trường rời đi, đồng thời nghe được người của hội Liên Nghị xin lỗi vệ binh của phủ lãnh chúa, nói cái gì hội Liên Nghị đột nhiên xuất hiện vấn đề, Thị Tòng Trường phải chạy trở về xử lý, thật đáng tiếc không thể tham dự nghi thức phong thần, vạn mong lĩnh chủ đại nhân thứ tội.
Biến hóa này, khiến các thành viên Cục quân chính khác đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ thật không tin hội Liên Nghị có phát sinh đại sự quái gì, cũng không tin Thị Tòng Trường lại khơi khơi đắc tội với lĩnh chủ đại nhân. Nhưng thấy đối phương đã tới cửa rồi lại cứ như vậy bỏ đi, khẳng định có nguyên nhân trọng đại. Nguyên nhân này làm cho bọn họ cũng không dám tùy tiện bước vào phủ lãnh chúa.
Mà đám thành viên Cục quân chính cũng không có đợi lâu, chỉ chốc lát sau, thủ hạ bọn họ đều tìm tới thì thầm vào tai.
Khi đám thành viên Cục quân chính nghe được Khang Tư chính là hậu duệ vương thất Cổ quốc vốn nửa tin nửa ngờ, chỉ có điều trong lãnh địa tin tức thông thoáng không ngờ truyền khắp thiên hạ. Hơn nữa sau khi quý tộc khắp thiên hạ đều biết tin này: chỉ cần quý tộc tồn tại, thì nhất định phải đeo cái danh hiệu “Phản nghịch”, trở thành tử địch với hậu duệ vương thất Cổ quốc, tất cả đều sôi nổi muốn trừ khử, rồi sau đó rất nhanh tất cả đều toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Trời ạ! Quý tộc khắp thiên hạ đều là địch nhân?! Đây chẳng phải là chống lại cùng lực lượng cường đại nhất thiên hạ hay sao?
Dù là lĩnh chủ đại nhân có hùng mạnh mấy chục lần đi nữa cũng không có khả năng thắng được! Khó trách lão cáo già Thị Tòng Trường lập tức quay người bỏ đi một nước!
Mẹ nó! Cũng không thèm thông báo cho chúng ta một tiếng, chỉ lo chính mình, thật đúng là quá đáng mà! Nếu mình không hiểu rõ tình hình cứ như vậy bước vào phủ lãnh chúa, vậy chẳng phải là mình sẽ trở thành mục tiêu của quý tộc khắp thiên hạ sao?!
Cái mạng già này cũng phải giữ chứ!
Nghĩ vậy, một số tên đầu óc không linh mẫn hoặc là đầu óc quá sáng suốt, đều lập tức quay đầu bước đi, có người để lại lý do, có người một câu cũng không lưu lại, chỉ mong sao càng giảm bớt quan hệ với Khang Tư càng tốt.
Đương nhiên có một ít thành viên Cục quân chính cứng đầu hay có máu mê cờ bạc thì vẫn ở lại.
Một người là Ngã Long thủ lãnh thương đoàn Ái Đặc nghiến răng nghiến lợi, coi như là đánh bạc tất cả bản thân và người nhà của mình.
Một người là Tiệp Khắc thủ lãnh đoàn lính đánh thuê Tiệp Khắc thần thái tỏ vẻ bất cần.
Hai người nhìn thấy toàn bộ Cục quân chính cũng chỉ còn lại có hai người, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tiệp Khắc vẻ mặt rất thoải mái nói:
- Ta là bởi vì tất cả người của đoàn lính đánh thuê đều là người địa phương Thanh Hương lĩnh, hơn nữa cũng không có gì vướng bận, cho nên dù đối mặt với toàn bộ quý tộc cũng không sao cả. Còn ngài? Ngài nhưng chính là đại quản gia của thương đoàn Ái Đặc mà. Không ngờ cũng không thèm thông báo một tiếng, liền ép toàn bộ thương đoàn theo mình? Không sợ thương đoàn các người sau khi nhận được tin tức sẽ cách chức của ngài sao?
Ngã Long có vẻ miễn cưỡng gượng cười nói:
- Đoàn trưởng thương đoàn Ái Đặc là cha ta, tuy nhiên đã qua đời rồi, ta lại không có huynh đệ tỷ muội cũng không có người nhà, cho nên thương đoàn hoàn toàn thuộc về một mình ta. Về phần vì sao đánh canh bạc lớn như vậy, là bởi vì ta thật rất hối hận chuyện bang Tuyết Lang, hiện tại lại là lựa chọn như vậy, cho nên ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc lần này. Có thất bại cũng chỉ một cái mạng mà thôi, nhưng nếu một khi thành công, gia tộc của ta khẳng định có thể kéo dài cảnh phong quang nở mày nở mặt mấy trăm năm!
- Ha ha! Nhìn không ra ngài còn là một dân cờ bạc, bội phục!
Tiệp Khắc cũng không có bất ngờ Ngã Long chính là chủ nhân của thương đoàn Ái Đặc, nhìn hắn trước nay trong thương đoàn Ái Đặc xảy ra chuyện gì hắn vẫn luôn tự quyết định cũng không cần xin chỉ thị của người nào thì đã biết.
Tại đây vì có nhiều người Cục quân chính nghe thủ hạ thì thầm, sau đó bọn họ lập tức rời đi như vậy, người quan sát đều cảm thấy họ có điểm hoang mang căng thẳng, mà đám thủ hạ của các thủ lãnh đó cũng không toàn bộ đều là người kín miệng, nên rất nhanh tin tức liền truyền ra. Hơn nữa nhiều người nhiều miệng, tin tức càng truyền càng lan rộng càng phóng đại, tới cuối cùng không ngờ biến thành tin tức quý tộc triệu tập mười vạn đại quân tiến đến tiêu diệt hậu duệ vương thất Cổ quốc.
Thủ lãnh các thế lực khác đến chào mừng nghe được tin, cũng đều tản đi, chỉ có mấy thủ lãnh khu dân đen, mắt cũng không chớp một cái đạp bước đi vào phủ lãnh chúa.
Bọn họ đương nhiên nghe được tin tức khủng bố này, tuy nhiên vậy thì sao chứ? Chính mình đã bỏ lỡ cơ hội hai lần rồi, lần này nếu còn bỏ qua nữa, thì dứt khoát tự cắt cổ kết thúc cuộc đời cho xong.
Ở trong lòng bọn họ, mặc kệ bên ngoài truyền tới tin gì, cho dù là liên quân mười vạn thật sự tới trước mặt, bọn họ cũng tin tưởng Khang Tư sẽ đạt được thắng lợi.
Bởi vì bọn họ đúng đã chứng kiến hai lần, thời điểm ai cũng không cho rằng Khang Tư có thể thắng lợi, thì Khang Tư lại thật sự thắng lợi, cho nên bọn họ đã tôn sùng và tín nhiệm Khang Tư một cách mù quáng.
Dân chúng thật ra không có lòng tin mạnh như vậy, tất cả đều kích động không chịu nổi cùng nhau bàn bạc, sau đó phần đông là nhanh chóng quay đầu về nhà thu xếp hành lý chuẩn bị chạy trốn.
Bên ngoài phủ lãnh chúa vốn đang cực kỳ ồn ào náo nhiệt lập tức biến thành trống vắng, có vẻ tĩnh lặng buồn tẻ dị thường.
Vệ binh canh gác, đương nhiên cũng có nghe những lời đồn đãi đó, cũng không kìm nổi sắc mặt biến đổi.
Tuy rằng trong lòng bọn họ kích động, nhưng nghĩ đến lĩnh chủ nhà mình cũng không có phản ứng gì, đám lính nho nhỏ mình cớ gì phải kích động chứ? Dù sao mình ăn cơm của lĩnh chủ, lĩnh lương của lĩnh chủ, như vậy có bán mạng cho lĩnh chủ cũng là điều phải làm.
Dù sao đều là đánh giặc, đánh nhau với một quý tộc, hay đánh nhau với vô số quý tộc thì có gì khác nhau đâu, có khác chỉ là nhiều người hơn mà thôi.
Vệ đội lĩnh chủ lại khiếp sợ đông người sao? Bang Tuyết Lang là như thế còn đánh hạ được? Có tâm tình này nên đám vệ binh đều ổn định lại, tiếp tục canh gác.
Bên trong phủ lãnh chúa, các sĩ quan chờ đợi cùng tham gia nghi thức sắc phong, cũng nhận được tin tức. Thời điểm mới vừa nghe được tin tức này, mọi người đều cả kinh luống cuống một hồi, nhưng rất nhanh ổn định tâm tình lại.
Một là, bản thân mình là sĩ quan của lĩnh chủ, khẳng định các quý tộc sẽ không bỏ qua cho mình; hai là, mình ở nơi này nhận được đãi ngộ tốt, chỉ cần lập được công cuối cùng cũng có lúc có thể trở thành quý tộc, ở các địa phương khác nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Ba là, quý tộc cho dù thực lực cường hãn, bọn họ cũng không có khả năng lập được liên quân đầy đủ, cho dù bọn họ lập được đủ liên quân, cũng không có khả năng đoàn kết nhất trí chân chính, thực sự đối mặt chiến đấu cũng chỉ là một hai quý tộc mà thôi.
Điều cuối cùng, lĩnh chủ đại nhân cũng không phải là người bình thường, nói không chừng lại giống như chiến dịch bang Tuyết Lang vừa rồi lấy ít thắng nhiều.
Nếu bây giờ mình bỏ đi, sau này có thể ngay cả khóc hận cũng không có chỗ mà khóc!
Hiểu được điều đó, các sĩ quan liền khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đợi khai mạc nghi thức phong thần.
Ở bên trong nội đình phủ lãnh chúa, Khang Tư lắng nghe Giáp Nhị báo cáo các biến hóa ở bên ngoài, sau khi nghe xong, Khang Tư không khỏi cười cười:
- Ngã Long, Tiệp Khắc tuy rằng tính cách hai người là dân cờ bạc, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn lão lọc lõi Thị Tòng Trường đó. Chờ sau khi nghi thức phong thần kết thúc, lập tức đuổi ra khỏi Cục quân chính mấy tên hiện đang chùn bước này cũng tốt.
- Chủ thượng! Cục quân chính thật sự rất vướng bận, dứt khoát hủy bỏ luôn đi?
Giáp Nhị đề nghị.
Khang Tư lắc đầu:
- Không! Cục quân chính tất yếu phải có! Bởi vì đây là để giúp đỡ lĩnh chủ trên phương diện quân chính. Không có Cục quân chính này, như vậy tất cả việc lớn nhỏ lĩnh chủ đều phải tự mình quản lý, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được đấy.
Nói đến đây nhìn thấy Giáp Nhị có điểm không cho là đúng, Khang Tư không khỏi cười nói:
- Kỳ thật Cục quân chính này chính là cơ cấu để giúp ta được nhàn hạ. Bởi vì một khi vận hành ổn định, cho dù ta có rời khỏi Tuyết quốc, Cục quân chính này vẫn như cũ có thể cai quản xử lý mọi chuyện trong lãnh địa thật tốt đấy.
Nghe được câu: ‘rời khỏi Tuyết quốc”, Giáp Nhị dường như có chút suy nghĩ gật gật đầu.
- Đúng rồi! Sĩ quan và binh sĩ của chúng ta cảm xúc so ra ổn định, nhưng đám dân chúng đó mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là thật, vậy xử lý thế nào?
Khang Tư hỏi.
- Chủ thượng! Nếu dân chúng mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật, chúng ta dựa theo thói quen này đến dẫn dắt bọn họ, khảo hạch thật đơn giản một lần cứ coi như thành lập hệ thống mật vệ mới đi. Tuy rằng bọn họ năng lực bình thường, nhưng chuyện tung lời đồn dẫn dắt dư luận, tin rằng họ sẽ không làm chủ thượng thất vọng.
Giáp Nhị cười nói.
- À! “Lấy lời đồn đối phó lời đồn”, dân chúng chính là dễ dàng bị dẫn dụ vậy à.
Khang Tư rất là bất đắc dĩ lắc đầu, tuy nhiên không có biện pháp, nếu không làm như vậy, tâm tình đám dân chúng đó sẽ không ổn định, sẽ rơi vào tình trạng dao động, lúc ấy sẽ bỏ chạy tứ tán.
Sau khi Giáp Nhị báo cáo với Khang Tư, hệ thống mật vệ đã bắt đầu tung ra ngoài hành động.
Vì thế dân chúng liền nghe được những lời này:
“Nghe nói không có quý tộc triệu tập trăm vạn đại quân đến công kích lĩnh chủ đại nhân đâu!”
“Thúi lắm! Trăm vạn đại quân? Binh sĩ nhiều như vậy cần bao nhiêu tiền cần bao nhiêu khôi giáp binh khí? Cần bao nhiêu lương thực? Các quý tộc đó sẽ vì chuyện nhỏ này mà hao phí nhân lực vật lực lớn như vậy sao?”
“Này không tính là việc nhỏ chứ? Lĩnh chủ đại nhân đúng là hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy, đám phản nghịch dù thế nào cũng quyết tiêu diệt lĩnh chủ đại nhân!”
“Cho xin đi! Phản nghịch tiêu diệt Cổ quốc là ai chứ? Là ba vị Công tước đứng đầu Đại công quốc, nhưng ba vị công tước này đã sớm biến thành tro cốt rồi. Gia tộc họ cũng không biết chết toi ở chỗ nào rồi! Có thể nói, quý tộc hiện tại cùng ba vị đại công đứng đầu đó hoàn toàn không có chút liên quan nào. Thậm chí tổ tiên bọn họ còn có thể là bởi vì ba vị đại công phản nghịch này mới nổi lên. Nói không chừng còn có ơn với hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy. Cứ như vậy, các quý tộc đó đâu có lý do gì phải đối nghịch cùng với lĩnh chủ đại nhân chứ? Căn bản là không có lý do gì mà.”
“Ồ! Nghe ngươi nói vậy cũng đúng. Tuy nhiên hay là các quý tộc đó sợ lĩnh chủ đại nhân thống nhất thiên hạ chăng?”
“Hừ! Đều là “khéo lo chuyện trời sập”. Nếu nói không dễ nghe một chút, cho dù lĩnh chủ đại nhân là hậu duệ vương thất Cổ quốc thì sao nào? Chẳng lẽ hô hào một tiếng là có thể thống nhất ba đại công quốc? Nếu lĩnh chủ đại nhân không mang binh đánh tới, dân chúng các nơi khác cũng không có khả năng bỗng dưng vô duyên vô cớ ủng hộ lĩnh chủ đại nhân! Nếu đơn giản chỉ vì danh nghĩa của hậu duệ vương thất Cổ quốc, mà quý tộc liền xuất binh tấn công lĩnh chủ, như vậy các quý tộc đó đều là người nhát gan. Nếu đối phương là người nhát gan, như vậy với năng lực của lĩnh chủ đại nhân hùng mạnh như thế đâu có ngán sợ bọn họ? Phải biết rằng lĩnh chủ đại nhân đã từng bằng vào một chút binh lực liền tiêu diệt bang Tuyết Lang cường hãn đấy!”
“Đúng vậy! Ta vẫn thật không tin quý tộc trời nam đất bắc sẽ kết hợp lại tấn công lĩnh chủ đại nhân đâu! Chỉ riêng phí tổn bọn họ điều động quân đội cũng đủ làm cho bọn họ phá sản rồi.”
“Người tung tin tức quý tộc khắp thiên hạ đều sẽ đối địch với lĩnh chủ đại nhân, khẳng định là kẻ có dã tâm, bởi vì chuyện này là không có khả năng thực hiện, các quý tộc đó keo kiệt như vậy, làm sao có thể vì cái gọi là “tiếng tăm” đó mà xuất người xuất của ra chứ!”
“Đúng vậy! May mà nghe ngươi nói như vậy, bằng không ta đã bỏ ruộng đất chạy trốn rồi. Nếu sau này không xảy ra chuyện như vậy, có lẽ ta phải hối hận đến chết mất! Thu nhập từ thuế ít như vậy, cũng không đòi hỏi, không ràng buộc cưỡng bức lao động, thật đúng là khắp thiên hạ đều không có lĩnh chủ nhân từ như vậy đâu!”
“Ngươi nói đúng! Thật hy vọng lĩnh chủ đại nhân có thể thống nhất thiên hạ, như vậy toàn bộ người trong thiên hạ cũng không phải chịu khổ nữa rồi.”
Nghe được những câu chuyện phiếm này, dân chúng không khỏi cân nhắc cẩn thận, hiện tại mới vừa bắt đầu canh tác, nếu cứ như vậy vứt bỏ, tới vụ mùa thì đừng nghĩ tới chuyện thu hoạch. Với lại có thể vì chuyện mình bỏ đi mà đắc tội với lĩnh chủ, khẳng định có quay lại cũng không được. Hơn nữa chuyện chinh chiến giữa các quý tộc cũng đã gặp nhiều, cùng đám dân chúng mình hoàn toàn không có quan hệ gì, chính mình hà cớ gì phải kích động chạy trốn chứ? Cứ đợi đại quân tới gần mình hẳn chạy cũng không muộn mà.
Một khi có ý tưởng đó, dân chúng theo thói quen lập tức suy nghĩ tìm phương hướng tốt mà đi: càng nghĩ, thì càng luyến tiếc rời bỏ ruộng đất rời bỏ quê hương. Chờ đến khi bọn họ rỉ tai nhau nói ý nghĩ của mình cho người khác nghe, ý tưởng này lập tức lan truyền đi khắp nơi. Cho nên không bao lâu liền có người tò mò quay về phủ lãnh chúa để xem phản ứng thế nào.
Chờ nhìn thấy phủ lãnh chúa ngay cả vệ binh cũng không có gia tăng, quân đội cũng không có điều động, thế là tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu người ta là mục tiêu của tất cả quý tộc mà cũng không hề quan tâm, vậy thì đám dân nho nhỏ mình lại để ý cái gì chứ? Hãy cứ an tâm xem người ta náo nhiệt, chờ khi nào chấm dứt xem thử có quý tộc nào mới xuất hiện nổi bật lên mới phải.
Cũng vì phản ứng của phủ lãnh chúa mà dân chúng càng ngày càng tụ tập nhiều ở trước cửa phủ lãnh chúa, làm gương cho đám dân chúng còn do dự bên ngoài. Cũng vì vậy càng ngày càng nhiều người cảm thấy an tâm trở lại chờ xem náo nhiệt.
Một khi phát sinh phản ứng dây chuyền thế này, với tốc độ nhanh như tia chớp lan ra khắp trấn Thanh Hương, tâm trạng dân chúng liền như vậy bình tĩnh lại.
Mà dân chúng bình tĩnh, đối với quân đội vốn đã như không có chuyện gì xảy ra, càng mang lại hiệu quả, làm cho quân đội hiểu lầm cho rằng dân chúng đã biết chiến lực của quân nhân dũng mãnh, dứt khoát sẽ không thua liên quân quý tộc, cho nên sĩ khí vô tình tăng cao ngất trời, bộ dạng cùng tinh thần của quân đội cũng ngạo nghễ hơn nhiều.
Khi Khang Tư ra ngoài, tất cả dân chúng hiện diện đều cẩn thận quan sát thần thái của Khang Tư. Không có biện pháp, Khang Tư chính là người chủ đáng tin cậy của họ, nếu Khang Tư lộ vẻ mặt không ổn định, tâm trạng của bọn họ cũng sẽ bất ổn, bởi vì người chủ đáng tin cậy mà không có niềm tin, bọn họ làm thủ hạ còn có thể tin tưởng vào cái gì nữa? Tuy nhiên, nhìn nét mặt Khang Tư vẫn bình thản, bộ dáng dường như hoàn toàn không thèm quan tâm tới cái gì quý tộc khắp thiên hạ là địch thủ của mình, khiến trong lòng bọn họ thật thư thái nhẹ nhõm.
Đúng vậy! Mọi người đều nhận ra đó là vẻ mặt không thèm để ý, mà không phải là vẻ mặt mơ hồ, khẳng định đó đúng là không thèm quan tâm, mà không phải giả bộ, hoặc phải nói là xem thường, căn bản không xem các quý tộc đó vào trong mắt!
Vừa nhận được điều này, tất cả dân chúng tại đây đều phấn chấn tinh thần, xem ra người chủ đáng tin cậy này khẳng định là có biện pháp đối phó với các quý tộc rồi, cho nên mới có vẻ mặt không thèm để ý như vậy.
Áo Đặc Hàn vừa bước vào phòng trong liền cười nói:
- Thiếu gia trước tiên triệu tập chúng ta, ngươi nói hắn muốn làm gì?
Một gã tráng hán cười lạnh đáp:
- Nếu triệu tập tất cả phong thần thì chính là chuẩn bị tiến công Khang Tư. Nếu chỉ chiêu tập mấy người chúng ta, như vậy là định diệt khẩu đây, ai bảo chúng ta tham gia âm mưu phản nghịch chứ! Hơn nữa còn nhìn thấy lão đại nhân có lá cờ kia.
Những người này cũng không phải kẻ ngu ngốc, sớm trước đó từ trong lời đồn đãi liền biết thân phận của Khang Tư, cũng hiểu rõ Tử tước Cáp Nhĩ tiền nhiệm vuốt ve mặt lá cờ kia không phải cờ của Khang Tư.
Áo Đặc Hàn cũng dựng thẳng ngón cái:
- Lợi hại! Thiếu gia lần này triệu tập danh sách chỉ có mấy người chúng ta.
- Mẹ nó! Thằng nhỏ này còn tưởng mình thật là một Tử tước đại nhân, phản rồi! Gã tráng hán giận dữ hét lên.
Áo Đặc Hàn khoát tay cười nói:
- Chúng ta trừ tham gia mưu đồ phản nghịch không chỉ là để làm phản thôi, ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, không biết các ngươi thì sao?
- Ha ha! Mọi người đều nghĩ như nhau! Binh sĩ tinh nhuệ dưới trướng của ta, lần này ta dùng danh nghĩa đội hộ vệ mang theo đến đây.
Một gã tráng hán cười nói, tráng hán khác cũng cười ha hả:
- Đúng vậy! Mọi người đều giống nhau.
- Tốt! Đã như vậy chúng ta hãy đi bái kiến Thiếu gia đáng thương kia đi! Sau đó chúng ta chia Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh này làm bốn phần Nam tước lĩnh đi!
Áo Đặc Hàn cười nói.
- Hừ! Phục vụ cho lão Tử tước Cáp Nhĩ bố nhiều năm, không ngờ đến hiện tại đều vẫn còn là một tên Kỵ sĩ. Lại còn giúp Tử tước mới lập nhiều công huân, nhưng trừ tiền tài ra, đất đai hoàn toàn không có gia tăng. Nếu đã như vậy thì đừng trách chúng ta không khách sáo!
Một gã tráng hán dường như tăng thêm can đảm nói.
Lời này dẫn tới đồng tình của mọi người, nếu không vi thời gian dài như vậy đều ngưng lại ở tước vị Kỵ sĩ này, bọn họ cũng sẽ không mạo hiểm kết hợp nhau nổi lên tạo phản.
Áo Đặc Hàn định nói gì đó, nhưng chỉ phất tay một cái ra hiệu, mọi người liền lần lượt đi ra.
Đến lúc này bốn tên đầu lĩnh tạo phản đều bắt đầu cảnh giác với người bên cạnh mình, bởi vì kế tiếp Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh này chính là thuộc về bốn người bọn họ. Nói cách khác chỉ cần chính mình muốn trở thành Tử tước, như vậy địch nhân sau này cũng chỉ có thể là ba người kia.
Kết quả khởi đầu của sự việc coi như thuận lợi, Tử tước Cáp Nhĩ bởi vì muốn diệt khẩu, cho nên tuyệt đối không thể triệu tập toàn bộ binh sĩ trong thành chỉ có thể mai phục mấy tên thân tín mà thôi.
Mà bốn tên phản nghịch sớm có chuẩn bị đầu tiên là vừa tới liền diệt sách mấy tên thân tín của Tử tước Cáp Nhĩ, sau đó dùng đội hộ vệ khống chế Tử tước Cáp Nhĩ và cả tòa thành Cáp Nhĩ, cuối cùng mượn danh nghĩa Tử tước Cáp Nhĩ triệu tập tất cả phong thần đến bàn bạc làm sao để đối phó với Khang Tư.
Tuy nhiên tới đây, sự việc đã xảy ra dị biến.
Dù sao các phong thần kia cũng không phải không có cơ sở ngầm bên trong tòa thành, nên bốn đại phản nghịch có hành vi cổ quái với Tử tước Cáp Nhĩ, đặc biệt là có thi thể bị chuyển ra ngoài tòa thành, mà những tử thi này lại đều là người thân tín của Tử tước Cáp Nhĩ, tin tức này vừa truyền ra ngoài, kẻ ngu ngốc cũng biết vì sao lại thế.
Cho nên đám phong thần của Tử tước Cáp Nhĩ, có người làm như không có chuyện gì xảy ra, có người làm như không nhận được mệnh lệnh cứ ở lại lãnh địa của mình.
Một số người nhảy ra chửi ầm lên trách mắng Áo Đặc Hàn, còn có một số trực tiếp tuyên bố bởi vì phong quân bị hãm hại, chính mình không phục tòng mệnh lệnh nữa, quyết định độc lập!
Dù sao phong thần mặc kệ chuyện phong quân bị hãm hại thế nào, chuyện thứ nhất đám phong thần này làm chính là tăng cường biên chế quân đội và trang bị chuẩn bị chiến tranh.
Đám người Áo Đặc Hàn hiển nhiên không có dự liệu sự tình lại chuyển biến như vậy, không ngờ không có một phong thần nào nguyện ý nghe lệnh tới đi tìm cái chết. Bọn họ đành phải làm ngược đời chửi bới thói đời thay đổi: “Vậy mà không còn tồn tại trung thần nào”, một mặt cùng tăng cường biên chế quân đội và vơ vét tài sản trong tòa thành.
Sau khi chia tài sản và tráng đinh trong tòa thành, bốn tên phản nghịch lập tức mang theo nhân mã vật tư chạy về lãnh địa, để lại thành Cáp Nhĩ trống rỗng cho Tử tước Cáp Nhĩ bị ép bức sắp biến thành tên khờ mất trí.
Giờ phút này Tử tước Cáp Nhĩ trông thật vô cùng thê thảm, toàn bộ tòa thành chỉ còn mấy lão già không đi nhanh được ở lại, người khác gồm cả gia nhân của Tử tước Cáp Nhĩ, toàn bộ bị bốn tên phản nghịch chia nhau mang đi; lương thực thì một đấu cũng không chừa lại; tiền tài các thứ càng không cần phải nói, ngay cả chuông treo trên vách tường cũng bị vơ vét đi.
Tử tước Cáp Nhĩ không còn lại gì, khóc không ra nước mắt. Thật lâu sau mới từ trong phòng tư liệu mà bốn tên phản nghịch không để ý mới có thể còn nguyên vẹn, tìm được văn khế đất đai của tòa thành Cáp Nhĩ. Hắn chạy đến công hội lính đánh thuê thế chấp được một khoản tiền, sau đó liền biến mất vô tung vô tích.
Hắn thật không tin đám phong thần trực thuộc lúc này còn tiến đến “cần vương”. Hơn nữa cho dù có tới, cũng là mang lòng dạ bất lương muốn mượn dùng danh nghĩa của mình mà thôi.
Nếu bị người giam khống đến sống không bằng chết, còn không bằng tự mình nắm lấy tự do trong tay mình vậy.
Đến đây gia tộc Cáp Nhĩ chiếm cứ Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh nhiều năm hoàn toàn biến mất. Cáp Nhĩ Tử tước lĩnh cũng từ đó mất đi chủ nhân hợp pháp.
Mà Thanh Hương lĩnh sắp trở thành trung tâm cơn lốc xoáy, giờ phút này khắp nơi đều là cảnh tượng nhiệt náo khí thế ngất trời.
Tiến vào ranh giới Thanh Hương lĩnh, phàm là tới vùng đất đai phì nhiêu gần các con sông dòng suối nhỏ, rất đông già trẻ phụ nữ và trẻ em đang khai khẩn ruộng nương.
Hiện tại băng tuyết đã tan, đất đai đã lộ ra, không thừa dịp đúng lúc này gia tăng canh tác, thì thật đúng là một hạt thóc cũng không có mà thu.
Trong những người này chỉ có một phần nhỏ là người nhà ruộng công, còn lại đại đa số tuy rằng trên danh nghĩa là thân thích, nhưng trên thực tế lại đều là tá điền làm công.
Chẳng qua là các tá điền đó không có mặt ủ mày ê như tá điền ở các địa phương khác, mà trên nét mặt đều tươi cười rạng rỡ.
Sở dĩ có như vậy, bởi vì lĩnh chủ Thanh Hương lĩnh đặt ra một quy định, bất luận là thân thích làm ruộng công hay là khai khẩn đất hoang, đều phải giao nộp một phần mười thuế nông nghiệp cho phủ lãnh chúa.
Mà thân nhân họ hàng ruộng công thì phải giao nộp thêm một phần mười thuế nông nghiệp cho chủ nhân mãnh đất, coi như là chi phí mượn dùng danh nghĩa thân thuộc làm công điền.
Nói cách khác ở Thanh Hương lĩnh, chủ nhân ruộng công chỉ cần giao nộp một phần mười thuế nông nghiệp, mà tá điền thì chính là hai phần mười thuế. So với các địa phương khác thấp nhất đều là hơn năm phần mười thuế nông nghiệp, thì mức thuế này nhẹ hơn rất nhiều.
Gặp được chuyện tốt như vậy, không vui mới là lạ.
Bởi vì mức thuế nông nghiệp nhẹ như thế, nên gần như khi dân chúng biết được tin tức đều bỏ cả nhà cửa dẫn người chạy đến Thanh Hương lĩnh. Trải qua một phen thu hút, hiện tại ở Thanh Hương lĩnh đất hoang có thể khai phá trồng trọt đã đều có chủ. Nông dân có được đất đai đều là bán cái mạng già ra sức khai khẩn đủ để mình có thể quan tâm chăm sóc được mới thôi.
Bởi vì bọn họ biết, hiện tại khai khẩn càng nhiều, thì thời điểm thu hoạch mình càng gặt hái nhiều.
Liên quan đến sự đền đáp công lao của mình, không có người nào lại không quan tâm.
Tuy nhiên khiến người ta cảm thấy có hơi kỳ quái là, những nông dân đó đều là lão già yếu, phụ nữ và trẻ em, không có người tráng niên nào.
Sở dĩ như vậy, bởi vì tất cả tráng nam trong Thanh Hương lĩnh đều đến phủ lãnh chúa mộ binh. Một bộ phận tráng đinh ưu tú nhất cường tráng nhất, được thu vào vệ đội lĩnh chủ, hơi yếu một chút thì thu vào vệ đội làm phụ binh, còn lại toàn bộ được thu vào đại đội tu sửa đường xá.
Cho nên hiện tại nơi tụ tập nhiều tráng đinh nhất, chính là con đường bùn đất kéo dài từ thành trấn đến khu đất rộng ở sâu trong rừng rậm. Vô số tráng đinh cùng hô khẩu hiệu, từ trong rừng rậm hoặc khiêng hoặc kéo cây ra ngoài, chuyển tới xưởng gỗ ở bìa rừng.
Ở đó những cây gỗ sẽ nhanh chóng được xẻ thành những tấm ván gỗ, cọc gỗ, trụ gỗ các loại vật liệu gỗ, sau đó những vật liệu này lại nhanh chóng được chuyển lại vào trong rừng rậm.
Ngoại trừ bỏ những việc đó, trên con đường bùn đất còn có vô số tráng đinh dùng đá nghiền nát lót mặt đường, hoặc dùng dây thừng cột chặt trụ đá tảng đầm đất nện mặt đường.
Dựa theo tình hình thi công thì thấy, con đường lớn này không cần bao lâu thời gian nữa là có thể làm xong. Đến lúc đó xe ngựa bốn bánh loại lớn chở nặng đã có thể trực tiếp từ thôn trấn đi vào sâu trong rừng rậm rồi.
Mà hai bên đường cứ cách một đoạn thì có một nhà ăn. Trong đó đầu bếp cùng người giúp việc bếp núc nếu không bận bịu nấu canh thì đang quay nướng hun thịt miếng, hoặc là bận rộn làm bánh mì.
Đám người đi ngang qua ngửi được mùi thịt nướng, nuốt nuốt nước miếng, nhưng chẳng những không có dừng lại, mà còn tăng nhanh thêm tốc độ làm việc của mình.
Một người trẻ tuổi chừng mười tám mười chín tuổi, vác một cây trụ to cỡ bắp đùi, nhìn những miếng thịt bốc mùi thơm ngát, hắn nuốt nước miếng ừng ực, ừng ực.
Một tráng hán khoảng ba bốn mươi tuổi cũng vác một cây trụ như vậy, nhìn thấy gã thanh niên này chậm chân gần như ngừng lại, hắn không khỏi bước nhanh tới gần nói:
- Đi mau! Không được cản đường đi chỗ này!
Người trẻ tuổi quay đầu nhìn lại, phát hiện người phía sau đều bị chậm chân lại, mà mép đường bên kia thì tất cả đều tay không tiến vào rừng rậm, còn bên phía mình mọi người đều đang khiêng vác gỗ.
Tuy rằng không hiểu vì sao phải phân chia một bên vào một bên ra, nhưng người trẻ tuổi cũng biết chính mình cản đường đi, lập tức mặt hắn đỏ bừng đi nhanh lên phía trước.
Tráng hán trung niên kia cười khì một tiếng, đuổi vài bước theo kịp hỏi:
- Thế nào? Hôm nay mới tới làm à?
Người trẻ tuổi gật đầu:
- Đúng vậy! Sao huynh biết?
- Ha ha! Chỉ có người mới tới mới nhìn thấy thức ăn ngon đi không nổi như thế. Chờ khi ngươi nếm qua một lần liền hiểu được vì cái gì chúng ta lại không thèm để ý tới.
Người trung niên cười nói.
- Vì sao vậy?
Người trẻ tuổi rất ngạc nhiên.
- Đơn giản thôi! Bởi vì mỗi người đều có phần, không ăn cũng không được. Cho nên mọi người mới không khẩn trương như vậy.
Người trung niên nói.
- Mỗi người đều có phần?! Toàn bộ đều có thịt ăn?!
Người trẻ tuổi quay đầu lại nhìn những miếng thịt chất như ngọn núi nhỏ trong nhà ăn xa xa, không kìm nổi kinh hô:
- Lĩnh chủ đại nhân nơi này không ngờ lại hào phóng như thế!?
Người trung niên gật gật đầu cười nói:
- Hà! Lĩnh chủ đại nhân chúng ta đương nhiên hào phóng, có lẽ ngươi cũng là vì nghe đồn “một phần mười thuế’ mới chạy tới phải không? Tuy nhiên ngươi cũng đừng ảo tưởng hàng ngày có thịt ăn. Vốn là một tuần lễ ăn một lần, lần này là trường hợp đặc biệt, cho nên vận khí của ngươi coi như không tệ.
- Đúng vậy! Nghe được tin tức này ta liền dẫn theo người nhà chạy tới đây.
Người trẻ tuổi còn muốn hỏi nguyên nhân, phát hiện đã tới xưởng gỗ rồi, vội vàng buông gỗ xuống, sau đó vô thức đi theo sau người trung niên.
Từ miệng người trung niên, gã trẻ tuổi biết, ở đội tu sửa làm đường này, phải cố gắng làm việc mới có ăn ngon còn có tiền thưởng. Nếu dùng mánh khoé lười biếng thì sẽ bị đuổi đi, thậm chí còn có thể bị tước bỏ thân phận thân thuộc công điền đuổi ra khỏi Thanh Hương lĩnh.
Gã trẻ tuổi nghe nói thế, thầm tự quyết định phải biểu hiện cho thật tốt.
Bởi vì thời gian này rất khó kiếm ăn, thật vất vả mới gặp được một chỗ lánh nạn đói tốt bụng thế này, đương nhiên phải làm sao cho mình cùng người nhà sống qua những ngày tốt đẹp này mới được.
Tiếng kèn vang lên, đội làm đường trên đường đi tới lập tức “ào” một tiếng tản ra, cũng nhanh chóng dựa theo biên chế đội ngũ bao quanh nhà ăn.
Gã trẻ tuổi cùng người trung niên vừa khéo cùng một đội, liền cùng nhau ăn cơm chung.
Thức ăn rất ngon, gã trẻ tuổi rất tò mò hỏi:
- Vừa rồi không phải huynh nói lần này ăn thịt là trường hợp đặc biệt, nguyên nhân vì sao vậy?
- Rất đơn giản, bởi vì lĩnh chủ đại nhân chuẩn bị sắc phong phong thần, cho nên tất cả cơ cấu hạ tầng ở phủ lãnh chúa, đều có thể nhận được khen thưởng đấy. Đội làm đường chúng ta chính là được thưởng một phần thức ăn ngon. Còn binh sĩ nghe nói trừ thức ăn ngon, còn được thưởng kim tệ. Đúng rồi, ngươi tuổi trẻ như vậy vì sao không được chọn vào quân đội?
- Ôi! Thân thể không được.
Gã trẻ tuổi bất đắc dĩ lắc đầu.
Người trung niên thật rất nghi hoặc, gã trẻ tuổi này khiêng cây gỗ lớn đi đứng so ra còn thoải mái hơn mình, bản thân mình nếu không vì tuổi hơi lớn thì đã sớm được tuyển vào quân đội rồi.
Tuy nhiên hắn cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng người ta không muốn tham gia quân đội, lại muốn ở tại chỗ này, cho nên mới phải gia nhập đội làm đường.
Cho nên người trung niên cảm thán nói:
- Ôi! Ngươi vậy thật đáng tiếc! Lĩnh chủ chúng ta không giống như các lĩnh chủ khác, quân đội của hắn phỏng chừng là tốt nhất toàn bộ Tuyết quốc! Ta nếu không lớn tuổi, khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội này. Thực không biết vì sao quân đội của lĩnh chủ đại nhân phải hạn chế tuổi như thế chứ? Các lĩnh chủ khác cứ là nam đinh liền kéo vào quân đội càng nhiều càng tốt.
Gã trẻ tuổi cười nói:
- Nếu nói như vậy, đãi ngộ của quân đội đó cũng không thể thu hút được huynh rồi.
Nói đến đây, người trẻ tuổi lơ đãng hỏi:
- Đúng rồi đại ca! Chúng ta tu sửa con đường này làm gì?
- Cái này ngươi cũng không biết à? Xây dựng tòa thành đấy.
Người trung niên có vẻ nghi hoặc.
- Xây tòa thành hả, nhưng vì sao không xây dựng tòa thành ở gần thôn trấn? Ngược lại phải xây dựng ở trong rừng rậm vậy?
Người trẻ tuổi thật rất tò mò.
- Hà! Người khác có lẽ không biết, nhưng ta rất rõ ràng, nghe nói khu đất xây dựng tòa thành lần này, trước đây là cái nền cũ của Vô Ưu Cung Cổ quốc, nghe nói lĩnh chủ đại nhân chính là hậu nhân của Cổ quốc đó.
Người trung niên cảm thấy rất là đắc ý vì sự thông thạo tin tức của mình.
- Hậu nhân của Cổ quốc? Ta nghe nói đã mấy trăm năm không có hậu nhân nào của Cổ quốc xuất hiện, cái này có thể hay không là...
Gã trẻ tuổi có chút chần chừ nói.
- Hừ! Quản hắn thiệt giả làm chi, dù sao chịu cấp cơm cho ta ăn là được rồi.
Người trung niên đầu tiên là nói thế, tiếp theo ra vẻ ta đây hiểu biết nói:
- Tuy nhiên hẳn là đúng thực! Nghe nói chiếc nhẫn trên tay vị lĩnh chủ đại nhân này có huy hiệu Cổ quốc xưa. Dựa theo quy củ huy hiệu quý tộc không truyền ra ngoài, vị lĩnh chủ đại nhân này cho dù không phải hậu duệ vương thất Cổ quốc, thì cũng có thể là hậu duệ của giới quyền quý Cổ quốc.
Gã trẻ tuổi không có đáp lời, chỉ dạ dạ gật đầu phụ họa theo, ai cũng không có chú ý tới khi hắn nghe được huy hiệu xưa, trong mắt hắn chợt lóe sáng.
Mặt ngoài phủ lãnh chúa đã chỉnh đốn và hồi phục lại rất khí thế sạch sẽ, thành viên vệ đội đứng thẳng lưng ở cửa lớn, lặng lẽ chăm chú nhìn nhân viên quân chính đi vào phủ lãnh chúa.
Nhìn đám vệ đội lĩnh chủ bưu hãn dị thường đó, đầu lĩnh các thế lực trấn Thanh Hương tới tham dự nghi thức phong thần, đặc biệt là các thành viên Cục quân chính, trong lòng đầy cảm thán.
Nguyên vốn tưởng rằng có thể áp chế được gã lĩnh chủ trên danh nghĩa này, nhưng không nghĩ rằng người ta động tay một cái, liền cấp cho hắn vệ đội lĩnh chủ một đội ngàn người, sau đó dựa vào đoàn vệ đội lĩnh chủ tiêu diệt sạch bang Tuyết Lang!
Vừa nghĩ vậy, thành viên Cục quân chính liền hận không thể vả vào miệng mình.
Lúc trước như thế nào lại thuận miệng nói cái gì vệ đội lĩnh chủ đánh hạ được địa bàn nào thì thuộc sở hữu của lĩnh chủ, không có liên quan gì với các thành viên Cục quân chính chứ? Nếu lúc trước mình phái ra một trăm người hỗ trợ, có lẽ hiện tại chính mình cũng có thể nhận được một tước vị Nam tước rồi.
Ôi! Đây đều là vận mệnh cả! Ai có thể nghĩ tới một vệ đội lĩnh chủ có ngàn người lại có thể tiêu diệt bang Tuyết Lang! Hơn nữa lập tức bằng vào phần công lao này chiếm được của cải kếch xù cùng tước vị Tử tước Nam tước, thật đúng là khiến người ta vừa nghĩ tới liền chảy nước miếng đây.
Hơn nữa gã lĩnh chủ đáng hận này, không ngờ lại dựa vào địa vị và tiền tài, chẳng những mở rộng vệ đội lĩnh chủ của mình đến năm lần, mà còn phân biệt thành lập một đội quân năm ngàn người thuộc Tử tước Quỳ Lạp, một đội quân một ngàn người thuộc Nam tước Lâm Tuyết.
Tuy rằng các đội quân đó đều được hắn đặt tên tương ứng với lãnh địa đóng giữ, nhưng năm ngàn quân vệ đội lĩnh chủ lại ở Thanh Hương lĩnh!
Gã lĩnh chủ này thật đủ tham lam, lại chiêu mộ hết tráng đinh trong phạm vi mấy trăm cây số vào hệ thống lĩnh chủ: người khỏe tham gia quân đội; người bình thường làm hậu cần; bình thường nữa làm đường; người già yếu phụ nữ và trẻ em khai khẩn ruộng đất.
Chiêu này vừa thực hiện, cứ như vậy đất đai lãnh địa mở rộng, nhân lực tài nguyên đều rơi hết vào tay gã lĩnh chủ hùng mạnh đó.
Tuy rằng các thành viên Cục quân chính được phép khuếch trương vệ đội, nhưng vệ đội hai trăm người thì có thể làm được cái nỗi gì chứ! Không nói lực lượng của mình có nổi lên cũng không phải đối thủ của vệ đội lĩnh chủ, dù có là đối thủ cũng không dám nhúc nhích.
Bởi vì lĩnh chủ đại nhân địa vị thăng lên tới Tử tước, hơn nữa trong tay kim tệ hàng bó lớn, đã được dân bản xứ cam tâm tình nguyện phục tùng.
Đặc biệt lần này sau khi phong thần, tất cả quân đội trong lãnh địa đều sẽ thần phục dưới trướng lĩnh chủ đại nhân, mà người ngoài hệ thống thì dùng trăm phương nghìn kế muốn nhận được sự chấp thuận của lĩnh chủ đại nhân.
Chính mình còn dám bức bách lĩnh chủ hoặc là trực tiếp tạo phản như trước kia sao? Chỉ sợ mới vừa nhen nhóm lên ý tưởng như thế đã bị thủ hạ của chính mình bán đứng rồi.
Ai da! Đang núp bóng dưới mái hiên người ta không thể không cúi đầu!
Xem ra Cục quân mình trước đây đã áp chế quyền lợi lĩnh chủ, nay chỉ có thể làm thủ hạ của lĩnh chủ thôi. Tuy nhiên còn giữ được đặc quyền này cũng coi như có chút an ủi vậy!
Kỳ thật ngẫm lại, từ khi tin tức lão già trong hội Liên Nghị kia truyền ra, đám người mình cũng không ủy khuất gì, ngược lại hẳn là phải vinh quang, dù sao lĩnh chủ đại nhân cũng là hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy.
Đương nhiên, việc này chưa biết thiệt giả, dù sao Cổ quốc đã bị diệt vong nhiều năm như vậy, có lẽ là sự thật, cũng có lẽ là lĩnh chủ cùng Thị Tòng Trường cấu kết với nhau âm mưu làm ra chuyện này.
Nhưng vậy thì đã sao? Có thể nâng cao địa vị tổ chức thuộc về mình, có thể thay đổi xuất thân của đám người mình, ngược lại như vậy cũng là chuyện tốt đây.
Thị Tòng Trường không biết trong lòng đám đồng nghiệp sau lưng đang nghĩ điều gì, giờ phút này lão đang cau mày lắng nghe thủ hạ bẩm báo. Gã thủ hạ dưới tay này thật không lễ phép: Lão đang tiến vào phủ lãnh chúa lại chặn lão lại.
Vốn định nổi giận, nhưng sau khi nghe tin tức, lão biến sắc, ánh mắt phức tạp nhìn lướt về phía phủ lãnh chúa. Dường như lão đang phân vân giữa hai dòng ý tưởng đối chọi nhau. Rốt cục lão thở dài nói thầm vài câu với tên thủ hạ, sau đó xoay người rời đi.
Nhìn thấy Thị Tòng Trường rời đi, đồng thời nghe được người của hội Liên Nghị xin lỗi vệ binh của phủ lãnh chúa, nói cái gì hội Liên Nghị đột nhiên xuất hiện vấn đề, Thị Tòng Trường phải chạy trở về xử lý, thật đáng tiếc không thể tham dự nghi thức phong thần, vạn mong lĩnh chủ đại nhân thứ tội.
Biến hóa này, khiến các thành viên Cục quân chính khác đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ thật không tin hội Liên Nghị có phát sinh đại sự quái gì, cũng không tin Thị Tòng Trường lại khơi khơi đắc tội với lĩnh chủ đại nhân. Nhưng thấy đối phương đã tới cửa rồi lại cứ như vậy bỏ đi, khẳng định có nguyên nhân trọng đại. Nguyên nhân này làm cho bọn họ cũng không dám tùy tiện bước vào phủ lãnh chúa.
Mà đám thành viên Cục quân chính cũng không có đợi lâu, chỉ chốc lát sau, thủ hạ bọn họ đều tìm tới thì thầm vào tai.
Khi đám thành viên Cục quân chính nghe được Khang Tư chính là hậu duệ vương thất Cổ quốc vốn nửa tin nửa ngờ, chỉ có điều trong lãnh địa tin tức thông thoáng không ngờ truyền khắp thiên hạ. Hơn nữa sau khi quý tộc khắp thiên hạ đều biết tin này: chỉ cần quý tộc tồn tại, thì nhất định phải đeo cái danh hiệu “Phản nghịch”, trở thành tử địch với hậu duệ vương thất Cổ quốc, tất cả đều sôi nổi muốn trừ khử, rồi sau đó rất nhanh tất cả đều toát mồ hôi lạnh đầy đầu.
Trời ạ! Quý tộc khắp thiên hạ đều là địch nhân?! Đây chẳng phải là chống lại cùng lực lượng cường đại nhất thiên hạ hay sao?
Dù là lĩnh chủ đại nhân có hùng mạnh mấy chục lần đi nữa cũng không có khả năng thắng được! Khó trách lão cáo già Thị Tòng Trường lập tức quay người bỏ đi một nước!
Mẹ nó! Cũng không thèm thông báo cho chúng ta một tiếng, chỉ lo chính mình, thật đúng là quá đáng mà! Nếu mình không hiểu rõ tình hình cứ như vậy bước vào phủ lãnh chúa, vậy chẳng phải là mình sẽ trở thành mục tiêu của quý tộc khắp thiên hạ sao?!
Cái mạng già này cũng phải giữ chứ!
Nghĩ vậy, một số tên đầu óc không linh mẫn hoặc là đầu óc quá sáng suốt, đều lập tức quay đầu bước đi, có người để lại lý do, có người một câu cũng không lưu lại, chỉ mong sao càng giảm bớt quan hệ với Khang Tư càng tốt.
Đương nhiên có một ít thành viên Cục quân chính cứng đầu hay có máu mê cờ bạc thì vẫn ở lại.
Một người là Ngã Long thủ lãnh thương đoàn Ái Đặc nghiến răng nghiến lợi, coi như là đánh bạc tất cả bản thân và người nhà của mình.
Một người là Tiệp Khắc thủ lãnh đoàn lính đánh thuê Tiệp Khắc thần thái tỏ vẻ bất cần.
Hai người nhìn thấy toàn bộ Cục quân chính cũng chỉ còn lại có hai người, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Tiệp Khắc vẻ mặt rất thoải mái nói:
- Ta là bởi vì tất cả người của đoàn lính đánh thuê đều là người địa phương Thanh Hương lĩnh, hơn nữa cũng không có gì vướng bận, cho nên dù đối mặt với toàn bộ quý tộc cũng không sao cả. Còn ngài? Ngài nhưng chính là đại quản gia của thương đoàn Ái Đặc mà. Không ngờ cũng không thèm thông báo một tiếng, liền ép toàn bộ thương đoàn theo mình? Không sợ thương đoàn các người sau khi nhận được tin tức sẽ cách chức của ngài sao?
Ngã Long có vẻ miễn cưỡng gượng cười nói:
- Đoàn trưởng thương đoàn Ái Đặc là cha ta, tuy nhiên đã qua đời rồi, ta lại không có huynh đệ tỷ muội cũng không có người nhà, cho nên thương đoàn hoàn toàn thuộc về một mình ta. Về phần vì sao đánh canh bạc lớn như vậy, là bởi vì ta thật rất hối hận chuyện bang Tuyết Lang, hiện tại lại là lựa chọn như vậy, cho nên ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc lần này. Có thất bại cũng chỉ một cái mạng mà thôi, nhưng nếu một khi thành công, gia tộc của ta khẳng định có thể kéo dài cảnh phong quang nở mày nở mặt mấy trăm năm!
- Ha ha! Nhìn không ra ngài còn là một dân cờ bạc, bội phục!
Tiệp Khắc cũng không có bất ngờ Ngã Long chính là chủ nhân của thương đoàn Ái Đặc, nhìn hắn trước nay trong thương đoàn Ái Đặc xảy ra chuyện gì hắn vẫn luôn tự quyết định cũng không cần xin chỉ thị của người nào thì đã biết.
Tại đây vì có nhiều người Cục quân chính nghe thủ hạ thì thầm, sau đó bọn họ lập tức rời đi như vậy, người quan sát đều cảm thấy họ có điểm hoang mang căng thẳng, mà đám thủ hạ của các thủ lãnh đó cũng không toàn bộ đều là người kín miệng, nên rất nhanh tin tức liền truyền ra. Hơn nữa nhiều người nhiều miệng, tin tức càng truyền càng lan rộng càng phóng đại, tới cuối cùng không ngờ biến thành tin tức quý tộc triệu tập mười vạn đại quân tiến đến tiêu diệt hậu duệ vương thất Cổ quốc.
Thủ lãnh các thế lực khác đến chào mừng nghe được tin, cũng đều tản đi, chỉ có mấy thủ lãnh khu dân đen, mắt cũng không chớp một cái đạp bước đi vào phủ lãnh chúa.
Bọn họ đương nhiên nghe được tin tức khủng bố này, tuy nhiên vậy thì sao chứ? Chính mình đã bỏ lỡ cơ hội hai lần rồi, lần này nếu còn bỏ qua nữa, thì dứt khoát tự cắt cổ kết thúc cuộc đời cho xong.
Ở trong lòng bọn họ, mặc kệ bên ngoài truyền tới tin gì, cho dù là liên quân mười vạn thật sự tới trước mặt, bọn họ cũng tin tưởng Khang Tư sẽ đạt được thắng lợi.
Bởi vì bọn họ đúng đã chứng kiến hai lần, thời điểm ai cũng không cho rằng Khang Tư có thể thắng lợi, thì Khang Tư lại thật sự thắng lợi, cho nên bọn họ đã tôn sùng và tín nhiệm Khang Tư một cách mù quáng.
Dân chúng thật ra không có lòng tin mạnh như vậy, tất cả đều kích động không chịu nổi cùng nhau bàn bạc, sau đó phần đông là nhanh chóng quay đầu về nhà thu xếp hành lý chuẩn bị chạy trốn.
Bên ngoài phủ lãnh chúa vốn đang cực kỳ ồn ào náo nhiệt lập tức biến thành trống vắng, có vẻ tĩnh lặng buồn tẻ dị thường.
Vệ binh canh gác, đương nhiên cũng có nghe những lời đồn đãi đó, cũng không kìm nổi sắc mặt biến đổi.
Tuy rằng trong lòng bọn họ kích động, nhưng nghĩ đến lĩnh chủ nhà mình cũng không có phản ứng gì, đám lính nho nhỏ mình cớ gì phải kích động chứ? Dù sao mình ăn cơm của lĩnh chủ, lĩnh lương của lĩnh chủ, như vậy có bán mạng cho lĩnh chủ cũng là điều phải làm.
Dù sao đều là đánh giặc, đánh nhau với một quý tộc, hay đánh nhau với vô số quý tộc thì có gì khác nhau đâu, có khác chỉ là nhiều người hơn mà thôi.
Vệ đội lĩnh chủ lại khiếp sợ đông người sao? Bang Tuyết Lang là như thế còn đánh hạ được? Có tâm tình này nên đám vệ binh đều ổn định lại, tiếp tục canh gác.
Bên trong phủ lãnh chúa, các sĩ quan chờ đợi cùng tham gia nghi thức sắc phong, cũng nhận được tin tức. Thời điểm mới vừa nghe được tin tức này, mọi người đều cả kinh luống cuống một hồi, nhưng rất nhanh ổn định tâm tình lại.
Một là, bản thân mình là sĩ quan của lĩnh chủ, khẳng định các quý tộc sẽ không bỏ qua cho mình; hai là, mình ở nơi này nhận được đãi ngộ tốt, chỉ cần lập được công cuối cùng cũng có lúc có thể trở thành quý tộc, ở các địa phương khác nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Ba là, quý tộc cho dù thực lực cường hãn, bọn họ cũng không có khả năng lập được liên quân đầy đủ, cho dù bọn họ lập được đủ liên quân, cũng không có khả năng đoàn kết nhất trí chân chính, thực sự đối mặt chiến đấu cũng chỉ là một hai quý tộc mà thôi.
Điều cuối cùng, lĩnh chủ đại nhân cũng không phải là người bình thường, nói không chừng lại giống như chiến dịch bang Tuyết Lang vừa rồi lấy ít thắng nhiều.
Nếu bây giờ mình bỏ đi, sau này có thể ngay cả khóc hận cũng không có chỗ mà khóc!
Hiểu được điều đó, các sĩ quan liền khôi phục bình tĩnh, lẳng lặng đợi khai mạc nghi thức phong thần.
Ở bên trong nội đình phủ lãnh chúa, Khang Tư lắng nghe Giáp Nhị báo cáo các biến hóa ở bên ngoài, sau khi nghe xong, Khang Tư không khỏi cười cười:
- Ngã Long, Tiệp Khắc tuy rằng tính cách hai người là dân cờ bạc, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn lão lọc lõi Thị Tòng Trường đó. Chờ sau khi nghi thức phong thần kết thúc, lập tức đuổi ra khỏi Cục quân chính mấy tên hiện đang chùn bước này cũng tốt.
- Chủ thượng! Cục quân chính thật sự rất vướng bận, dứt khoát hủy bỏ luôn đi?
Giáp Nhị đề nghị.
Khang Tư lắc đầu:
- Không! Cục quân chính tất yếu phải có! Bởi vì đây là để giúp đỡ lĩnh chủ trên phương diện quân chính. Không có Cục quân chính này, như vậy tất cả việc lớn nhỏ lĩnh chủ đều phải tự mình quản lý, muốn nghỉ ngơi một chút cũng không được đấy.
Nói đến đây nhìn thấy Giáp Nhị có điểm không cho là đúng, Khang Tư không khỏi cười nói:
- Kỳ thật Cục quân chính này chính là cơ cấu để giúp ta được nhàn hạ. Bởi vì một khi vận hành ổn định, cho dù ta có rời khỏi Tuyết quốc, Cục quân chính này vẫn như cũ có thể cai quản xử lý mọi chuyện trong lãnh địa thật tốt đấy.
Nghe được câu: ‘rời khỏi Tuyết quốc”, Giáp Nhị dường như có chút suy nghĩ gật gật đầu.
- Đúng rồi! Sĩ quan và binh sĩ của chúng ta cảm xúc so ra ổn định, nhưng đám dân chúng đó mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là thật, vậy xử lý thế nào?
Khang Tư hỏi.
- Chủ thượng! Nếu dân chúng mới nghe mấy lời đồn đại đã tin là sự thật, chúng ta dựa theo thói quen này đến dẫn dắt bọn họ, khảo hạch thật đơn giản một lần cứ coi như thành lập hệ thống mật vệ mới đi. Tuy rằng bọn họ năng lực bình thường, nhưng chuyện tung lời đồn dẫn dắt dư luận, tin rằng họ sẽ không làm chủ thượng thất vọng.
Giáp Nhị cười nói.
- À! “Lấy lời đồn đối phó lời đồn”, dân chúng chính là dễ dàng bị dẫn dụ vậy à.
Khang Tư rất là bất đắc dĩ lắc đầu, tuy nhiên không có biện pháp, nếu không làm như vậy, tâm tình đám dân chúng đó sẽ không ổn định, sẽ rơi vào tình trạng dao động, lúc ấy sẽ bỏ chạy tứ tán.
Sau khi Giáp Nhị báo cáo với Khang Tư, hệ thống mật vệ đã bắt đầu tung ra ngoài hành động.
Vì thế dân chúng liền nghe được những lời này:
“Nghe nói không có quý tộc triệu tập trăm vạn đại quân đến công kích lĩnh chủ đại nhân đâu!”
“Thúi lắm! Trăm vạn đại quân? Binh sĩ nhiều như vậy cần bao nhiêu tiền cần bao nhiêu khôi giáp binh khí? Cần bao nhiêu lương thực? Các quý tộc đó sẽ vì chuyện nhỏ này mà hao phí nhân lực vật lực lớn như vậy sao?”
“Này không tính là việc nhỏ chứ? Lĩnh chủ đại nhân đúng là hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy, đám phản nghịch dù thế nào cũng quyết tiêu diệt lĩnh chủ đại nhân!”
“Cho xin đi! Phản nghịch tiêu diệt Cổ quốc là ai chứ? Là ba vị Công tước đứng đầu Đại công quốc, nhưng ba vị công tước này đã sớm biến thành tro cốt rồi. Gia tộc họ cũng không biết chết toi ở chỗ nào rồi! Có thể nói, quý tộc hiện tại cùng ba vị đại công đứng đầu đó hoàn toàn không có chút liên quan nào. Thậm chí tổ tiên bọn họ còn có thể là bởi vì ba vị đại công phản nghịch này mới nổi lên. Nói không chừng còn có ơn với hậu duệ vương thất Cổ quốc đấy. Cứ như vậy, các quý tộc đó đâu có lý do gì phải đối nghịch cùng với lĩnh chủ đại nhân chứ? Căn bản là không có lý do gì mà.”
“Ồ! Nghe ngươi nói vậy cũng đúng. Tuy nhiên hay là các quý tộc đó sợ lĩnh chủ đại nhân thống nhất thiên hạ chăng?”
“Hừ! Đều là “khéo lo chuyện trời sập”. Nếu nói không dễ nghe một chút, cho dù lĩnh chủ đại nhân là hậu duệ vương thất Cổ quốc thì sao nào? Chẳng lẽ hô hào một tiếng là có thể thống nhất ba đại công quốc? Nếu lĩnh chủ đại nhân không mang binh đánh tới, dân chúng các nơi khác cũng không có khả năng bỗng dưng vô duyên vô cớ ủng hộ lĩnh chủ đại nhân! Nếu đơn giản chỉ vì danh nghĩa của hậu duệ vương thất Cổ quốc, mà quý tộc liền xuất binh tấn công lĩnh chủ, như vậy các quý tộc đó đều là người nhát gan. Nếu đối phương là người nhát gan, như vậy với năng lực của lĩnh chủ đại nhân hùng mạnh như thế đâu có ngán sợ bọn họ? Phải biết rằng lĩnh chủ đại nhân đã từng bằng vào một chút binh lực liền tiêu diệt bang Tuyết Lang cường hãn đấy!”
“Đúng vậy! Ta vẫn thật không tin quý tộc trời nam đất bắc sẽ kết hợp lại tấn công lĩnh chủ đại nhân đâu! Chỉ riêng phí tổn bọn họ điều động quân đội cũng đủ làm cho bọn họ phá sản rồi.”
“Người tung tin tức quý tộc khắp thiên hạ đều sẽ đối địch với lĩnh chủ đại nhân, khẳng định là kẻ có dã tâm, bởi vì chuyện này là không có khả năng thực hiện, các quý tộc đó keo kiệt như vậy, làm sao có thể vì cái gọi là “tiếng tăm” đó mà xuất người xuất của ra chứ!”
“Đúng vậy! May mà nghe ngươi nói như vậy, bằng không ta đã bỏ ruộng đất chạy trốn rồi. Nếu sau này không xảy ra chuyện như vậy, có lẽ ta phải hối hận đến chết mất! Thu nhập từ thuế ít như vậy, cũng không đòi hỏi, không ràng buộc cưỡng bức lao động, thật đúng là khắp thiên hạ đều không có lĩnh chủ nhân từ như vậy đâu!”
“Ngươi nói đúng! Thật hy vọng lĩnh chủ đại nhân có thể thống nhất thiên hạ, như vậy toàn bộ người trong thiên hạ cũng không phải chịu khổ nữa rồi.”
Nghe được những câu chuyện phiếm này, dân chúng không khỏi cân nhắc cẩn thận, hiện tại mới vừa bắt đầu canh tác, nếu cứ như vậy vứt bỏ, tới vụ mùa thì đừng nghĩ tới chuyện thu hoạch. Với lại có thể vì chuyện mình bỏ đi mà đắc tội với lĩnh chủ, khẳng định có quay lại cũng không được. Hơn nữa chuyện chinh chiến giữa các quý tộc cũng đã gặp nhiều, cùng đám dân chúng mình hoàn toàn không có quan hệ gì, chính mình hà cớ gì phải kích động chạy trốn chứ? Cứ đợi đại quân tới gần mình hẳn chạy cũng không muộn mà.
Một khi có ý tưởng đó, dân chúng theo thói quen lập tức suy nghĩ tìm phương hướng tốt mà đi: càng nghĩ, thì càng luyến tiếc rời bỏ ruộng đất rời bỏ quê hương. Chờ đến khi bọn họ rỉ tai nhau nói ý nghĩ của mình cho người khác nghe, ý tưởng này lập tức lan truyền đi khắp nơi. Cho nên không bao lâu liền có người tò mò quay về phủ lãnh chúa để xem phản ứng thế nào.
Chờ nhìn thấy phủ lãnh chúa ngay cả vệ binh cũng không có gia tăng, quân đội cũng không có điều động, thế là tất cả đều thở phào nhẹ nhõm. Nếu người ta là mục tiêu của tất cả quý tộc mà cũng không hề quan tâm, vậy thì đám dân nho nhỏ mình lại để ý cái gì chứ? Hãy cứ an tâm xem người ta náo nhiệt, chờ khi nào chấm dứt xem thử có quý tộc nào mới xuất hiện nổi bật lên mới phải.
Cũng vì phản ứng của phủ lãnh chúa mà dân chúng càng ngày càng tụ tập nhiều ở trước cửa phủ lãnh chúa, làm gương cho đám dân chúng còn do dự bên ngoài. Cũng vì vậy càng ngày càng nhiều người cảm thấy an tâm trở lại chờ xem náo nhiệt.
Một khi phát sinh phản ứng dây chuyền thế này, với tốc độ nhanh như tia chớp lan ra khắp trấn Thanh Hương, tâm trạng dân chúng liền như vậy bình tĩnh lại.
Mà dân chúng bình tĩnh, đối với quân đội vốn đã như không có chuyện gì xảy ra, càng mang lại hiệu quả, làm cho quân đội hiểu lầm cho rằng dân chúng đã biết chiến lực của quân nhân dũng mãnh, dứt khoát sẽ không thua liên quân quý tộc, cho nên sĩ khí vô tình tăng cao ngất trời, bộ dạng cùng tinh thần của quân đội cũng ngạo nghễ hơn nhiều.
Khi Khang Tư ra ngoài, tất cả dân chúng hiện diện đều cẩn thận quan sát thần thái của Khang Tư. Không có biện pháp, Khang Tư chính là người chủ đáng tin cậy của họ, nếu Khang Tư lộ vẻ mặt không ổn định, tâm trạng của bọn họ cũng sẽ bất ổn, bởi vì người chủ đáng tin cậy mà không có niềm tin, bọn họ làm thủ hạ còn có thể tin tưởng vào cái gì nữa? Tuy nhiên, nhìn nét mặt Khang Tư vẫn bình thản, bộ dáng dường như hoàn toàn không thèm quan tâm tới cái gì quý tộc khắp thiên hạ là địch thủ của mình, khiến trong lòng bọn họ thật thư thái nhẹ nhõm.
Đúng vậy! Mọi người đều nhận ra đó là vẻ mặt không thèm để ý, mà không phải là vẻ mặt mơ hồ, khẳng định đó đúng là không thèm quan tâm, mà không phải giả bộ, hoặc phải nói là xem thường, căn bản không xem các quý tộc đó vào trong mắt!
Vừa nhận được điều này, tất cả dân chúng tại đây đều phấn chấn tinh thần, xem ra người chủ đáng tin cậy này khẳng định là có biện pháp đối phó với các quý tộc rồi, cho nên mới có vẻ mặt không thèm để ý như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.