Cô Độc Chiến Thần 2

Quyển 2 - Chương 2: Cấp tốc khuếch trương

Huyễn Vũ

27/03/2013

Long Thanh Chính ước chừng gần 30 tuổi, ủ rũ như muốn nhét đầu mình vào đũng quần, nếu như không phải là chân tay đều bị trói vào góc tường, hắn đã sớm xấu hổ tự đâm đầu vào tường cho xong.

Kẻ khiến hắn rơi vào tình cảnh khốn quẫn như thế, chính là đại ca thân sinh của hắn, một tên mập mạp vẻ mặt béo phì.

Chỉ nghe tên mập mạp đồng dạng cũng bị trói thành bánh chưng chửi ầm lên:

- Đều là tại tên bại gia tử ngươi! Phần lớn tiền tài trong nhà đều cho ngươi mua sách! Ta rốt cuộc là bị quỷ ám hay sao vậy chứ? Sau khi phụ thân đại nhân qua đời ta lại còn dung túng ngươi như vậy!

- Nếu như tiền tài này có thể dùng chiêu mộ tư binh, nhà chúng ta còn có thể rơi vào cảnh hôm nay sao? Thật là nghĩ tới khiến ta điên lên! Ngươi nói ngươi mua nhiều thứ sách vở lộn xộn như thế có thể dùng cái rắm gì! Lãng phí nhiều tiền tài như vậy cũng không thấy ngươi thành đại nhân vật gì cả!

- Ngươi nói đọc nhiều sách như vậy, ngươi có thể kinh doanh buôn bán cho gia tộc mang về tài phú cũng được, có lẽ đọc binh thư, đưa cho gia tộc vinh quang cũng không sai! Nhưng bại gia tử ngươi! Lại học cái gì thăm dò quặng mỏ!

- Nhưng lại luôn đi xem cho người khác! Cũng không xem cho gia tộc mình!

Nghe nói đến lời này, Long Thanh Chính không nhịn được trả lại một câu:

- Đại ca! Ở lãnh địa nhà chúng ta cũng không có mỏ quáng mà.

Đại mập mạp hận không thể lập tức đứng lên vẻ mặt đỏ bừng gầm rú:

- Chó má! Không có mỏ quáng? Không có mỏ quáng thì tiền đồng chúng ta lấy từ đâu ra? Cái tên ngươi...

Đại mập mạp phun nước bọt bắn tứ tung.

Loại cửa nát nhà tan bị bắt giữ, đại ca còn đang náo kịch với tiểu đệ, kẻ thắng không để ý, đang hăng hái sôi trào cướp đoạt tài vật, còn các thành viên gia tộc may mắn còn sống, cũng không có hứng thú xem trò, một là lo lắng tương lai của mình, hai là chính bọn họ cũng bất mãn với gã tiểu đệ kia.

Trò hề này sau khi một võ sĩ trang phục lãng nhân đi vào liền biến mất, thấy mấy người võ sĩ chỉ trỏ bên này, các tù binh đều vểnh tai lắng nghe.

- Đại nhân! Thành viên gia tộc này giao lại cho chủ công nhà ta được không? Chủ công nhà ta gia thần hơi loãng, mong rằng có thể từ trong này chọn ra mấy nhân thủ biết chữ.

Tên võ sĩ lãng nhân kia cung kính nói với một võ sĩ.

Võ sĩ kia châu đầu ghé tai với mấy võ sĩ khác, rồi ra vẻ rất độ lượng phất tay:

- Cứ việc lấy đi, dù sao bọn họ chống cự đến cùng bị chúng ta bắt, sau này không phải bị biếm làm nô lệ thì cũng bị giết cho hả giận, không đáng tiền. Chỉ là mấy nữ quyến trẻ tuổi cũng không thể cho ngươi, còn phải để Tương Văn tiểu tỷ lựa chọn.

Thứ Điền là thủ hạ Tiểu Dã Tam Lang hiển nhiên không ngờ mấy đại nhân này lại dễ nói chuyện như vậy, vội vàng cảm tạ:

- Cái này đương nhiên, cảm tạ các vị đại nhân, đây là một chút tâm ý chủ công nhà ta.

Nói rồi, nhét vào tay mỗi người mười kim lôi tệ.

Vốn ra phải hao phí một ngàn xâu mua lại tù binh, không ngờ lại không tốn một phân tiền, thật là đáng giá mà.

Về phần mấy trăm xâu này, cũng không phải đầu tư lãng phí, tin rằng cảm nhận của mấy võ sĩ này đối với chủ công nhà mình sẽ tốt hơn trước đây.

Mỗi người nhận được kim tệ trị giá một trăm xâu, mấy võ sĩ vốn địa vị không khác Tiểu Dã Tam Lang là mấy lập tức vui mừng nở hoa, bọn họ lập tức nhiệt tình phái ra mấy gia thần trợ giúp Thứ Điền áp giải tù binh.

Khó trách mấy võ sĩ này không ý thức được giá trị tù binh, dù sao lương tháng mấy người võ sĩ bọn họ mới vài xâu, lại không tốn hao gì được năm mươi xâu tiền đi học viết chữ.

Không cần nói những võ sĩ cấp thấp này, dù là võ sĩ cao cấp, đối với bọn họ xuất thân thổ phỉ đều quan niệm tài bảo chính là chỉ vàng bạc châu báu, hoặc những thứ đồ vật trân quý gì đó, có mấy người lại nghĩ tới tri thức cũng là một loại tài bảo đây chứ?

Gã mập mạp kia thấy nữ quyến trẻ tuổi mỹ mạo bị áp giải lên xe ngựa, còn mấy người mình lại bị áp giải đi nơi khác, vẻ mặt không khỏi xám như tro tàn. Nữ quyến trên bán đảo Phi Ba đều là tài sản phụ thuộc gia tộc, bị người thắng đoạt đi là rất bình thường, gã mập mạp ngược lại không thèm để ý nữ quyến sẽ gặp phải cái gì, sắc mặt hắn khó coi vì nghĩ rằng giờ đây mình sắp bị xử quyết.

Còn Long Thanh Chính vẻ mặt áy náy lại lớn mật hỏi ra:

- Vị đại nhân này! Nữ quyến nhà chúng ta bị đưa đến nơi nào?

Thứ Điền biết người kia chính là nguyên chủ nhân tàng thư, xem ra chủ công rất có ý chiêu mộ hắn, cho nên rất khách khí nói:

- Các nàng sẽ bị đưa tới thành Thanh Nguyệt, do Tổng quản nội đình đại điện chọn thị nữ, được chọn thì lưu lại trong thành, bị loại thì sẽ trả về.

Nghe thế, mọi người ở đây không khỏi mắt sáng lên thở một hơi, nữ quyến bên thua trận lại được chọn làm thị nữ thành chủ? Mà không phải làm kỹ nữ hoặc nô lệ? Nếu nói như vậy, chính mình dù là bại trận cũng sẽ không lọt vào đãi ngộ đặc biệt thê thảm chứ?

- Ấy! Vị đại nhân này! Chúng ta là đi...

Long Thanh Chính tâm trạng nhẹ nhõm, thấy hướng đám người mình đi, không khỏi nghi hoặc hỏi, bởi vì đây không phải đường tới chỗ mình ở sao.

- Chủ công nhà ta muốn gặp ngươi.

Thứ Điền nói một câu khiến mọi người có chút khẩn trương, đa phần thân thể rục rịch, chỉ là phát hiện tay chân mình bị trói chặt, chỉ có thể thở dài một hơi, sau đó thân hình thẳng tắp.

Tuy rằng biết tiếp kiến mình không có khả năng là chủ công Lôi gia, nhưng tựa hồ cũng là một trọng thần nào đó bên người hắn, chỉ là đáng tiếc không thể chỉnh lý hình dáng một chút, nhưng vẫn nên thẳng lưng làm một dáng anh hùng.

Chỉ có đại mập mạp vẻ mặt thần sắc tự giễu, hắn có nghe được đại nhân trước mắt này nịnh bợ các võ sĩ bắt giữ bọn họ, bởi vậy có thể thấy được, địa vị chủ công hắn cùng lắm ngang với các võ sĩ kia thôi, đều chỉ là thuộc võ sĩ cấp thấp.

Thật sự là đáng buồn, mình đường đường cấp vị Gia lão, lại bị mấy tên võ sĩ nhỏ nhoi bắt được.

Nhưng mà quên đi! Nếu như bị bọn họ bắt còn không tự sát, hiện giờ nên chấp nhận thức thời, cúi thấp cái đầu cao ngạo của mình lại.

Ôi! Làm sao mà tư binh nhà mình không chống được bộ đội lãng nhân này chứ? Rõ ràng là nhân số nhiều hơn bọn hắn, nếu như sớm biết như vậy, mình đã sớm đầu hàng rồi, như thế còn có thể bảo tồn danh gia lại.

Tiểu Dã Tam Lang gặp được Long Thanh Chính, phát hiện Long Thanh Chính ngoại trừ thuần thục kỹ năng dò quáng mỏ ra, chính vụ quân sự đều là dốt đặc cán mai, tuyệt đại bộ phận sách vở này là người khác biếu tặng hoặc hạ nhân thu mua.

Tiểu Dã Tam Lang hoàn toàn thất vọng chỉ có thể đề cử Long Thanh Chính cho chủ công nhà mình, trước mắt hắn vốn không cần nhân tài dò quáng mỏ như vậy.

Chiến báo của năm lộ đại quân từng phần từng phần truyền về thành Thanh Nguyệt, tin tức bẩm báo đều là đại thắng.

Mà các tin báo hoàn thành nhiệm vụ cũng chen chúc ào tới các quan văn lưu thủ, khiến các quan văn cổ tay nhũn ra, thắt lưng xương sống đau nhức không ngừng, lại có kẻ đỏ bừng hai mắt hâm mộ không thôi.

Phí Nhĩ thừa hành thống kê chiến tích lâm thời, vẻ mặt vui mừng đi tới trước mặt Khang Tư, hai tay cầm một quyển công văn, kính cẩn hô:

- Chúc mừng chủ công! Chúc mừng chủ công!

- Ồ! Thống kê chiến tích có rồi à? Báo cáo xem.

Khang Tư buông sách nói. Tin tức phe mình thắng lợi, điều đó đã sớm biết trước, hiện tại chờ chính là thống kê sau cuộc chiến mà thôi.

- Vâng! Chủ công!

Phí Nhĩ vội vàng mở công văn đọc:

- Năm doanh chiến binh tổng cộng tử trận 1324 người, bị thương 7432 người, 10 doanh phụ binh vong trận 321 người, bị thương 2123 người.

- Chiến binh tử trận nhiều như vậy?

Khang Tư sửng sốt một chút, theo lý thuyết, chiến binh chuyên nghiệp như vậy đối mặt với nông binh không có khả năng tổn thất lớn như vậy.

- Vâng! Kỳ thật quân ta thương vong chủ yếu là do đội cảm tử của quân địch tạo thành, những thành viên đội cảm tử đều là các võ sĩ thâm niên kinh nghiệm chinh chiến phong phú, dù là đâm thủng ngực, đều phải giữ một hơi chém trả lại một đao.

Phí Nhĩ hồi đáp.

- Ừ! Khó trách.

Khang Tư gật đầu, những võ sĩ không muốn sống này có thể lợi hại hơn chiến binh, may là các gia tộc không có mấy võ sĩ như thế, không thì thương vong sẽ lớn hơn nữa.

Chỉ là đây cũng nói rõ chiến binh thiếu huấn luyện, bằng không sẽ không để cho các võ sĩ kia tới sát người.

- Phụ binh thương vong là bởi vì sơ xuất mới bị thương binh quân địch sát thương?

Khang Tư hỏi.

Phí Nhĩ vội vàng gật đầu không thôi, thấy chân mày Khang Tư nhíu một chút, trong lòng cười thầm: “Xem ra đại quân trở về, đám gia hỏa kia nhất định sẽ bị chủ công hung hăng thao luyện một trận rồi.”

Thấy Khang Tư ra hiệu, Phí Nhĩ tiếp tục hồi báo:

- Trải qua một phen kiểm nghiệm, tổng cộng thu được 1 vạn 7894 thủ cấp quân công, trong đó thân phận Điện hạ một cái, thân phận Gia lão ba cái, thân phận Bộ tướng 563 cái, là Đại tướng...

Câu kế tiếp không nghe được, Khang Tư đã vì thủ cấp quân công hơn một vạn kia mà ngẩn người lần nữa.

Hắn biết ý nghĩa của thủ cấp quân công, đám thủ hạ của mình lại thu được nhiều thủ cấp như vậy? Vậy chẳng phải là võ sĩ của năm thế lực xung quanh mình, đều bị chém hết bảy tám phần rồi sao?

Thấy Khang Tư không lên tiếng, Phí Nhĩ tiếp tục đọc xuống dưới:

- Bắt được ba vạn năm ngàn gia quyến quân địch, sau khi đại nhân chọn ra người hầu phù hợp, toàn bộ biếm làm bình dân. Đồng thời thu nộp lên trên trân bảo 1 vạn 5643 kiện, tiền 5432 vạn xâu, vải 43 vạn cuộn, lương thực tinh 45 vạn thạch, lương thực thô 231 vạn thạch.

- Nhiều như vậy? Sẽ không phải cả tài phú dân chúng cũng cướp đoạt chứ?

Khang Tư cau mày hỏi.



Số lượng vàng bạc trân bảo khác Khang Tư không thèm để ý, nhưng số lượng lương thực cùng vải vóc quá nhiều, không khỏi khiến hắn cảm thấy khiếp sợ.

Theo tin tình báo thể hiện, năm thế lực này vốn không có khả năng có được lương thực cùng vải vóc nhiều như vậy, lẽ nào thủ hạ mình khoe khoang quân công, cướp sạch toàn bộ tài phú của các thế lực không còn gì?

- Không có! Không có! Bọn thần không dám vi phạm lệnh chủ công, sở dĩ có thể nộp lên trên nhiều như vậy, chủ yếu là các đại gia tộc năm thế lực này đều bị dọn trống. Chiến lợi phẩm thu được, ít nhất có bảy thành là những gia tộc này cống hiến.

Phí Nhĩ vội vàng giải thích, hắn thật ra thu phía dưới không ít thượng cống, nếu như không giải thích rõ ràng mà khiến chủ công trách cứ, vậy hắn không cần lăn lộn nữa.

Chỉ là đám bên dưới trộm nước luộc cũng đủ tốt, tuy rằng trân bảo không dám tư tàng, hơn nữa tài vật thành trì bộ đội công phá đều nộp lên, nhưng nhiệm vụ cá nhân thì tài vật cho phép kẻ thắng cầm giữ, nếu như cũng nộp lên, ít nhất dãy con số này phải tăng thêm một chữ!

Sớm biết như vậy, lúc đầu mình cũng thuận thế mở rộng đoàn gia thần, cũng không đến mức như bây giờ, phải đi thật xa mới kiếm được gì đó.

Khang Tư gật đầu, kỳ thật cũng là hắn lo nghĩ nhiều, cấu thành dân chúng bán đảo Phi Ba ngoại trừ quyền quý, chính là bình dân, thương nhân, lãng nhân và đạo phỉ, ước chừng cướp sạch toàn bộ gia tài dân chúng một thành trì, cũng không bằng một kho tàng của một tên thổ hào nông thôn.

Hơn nữa theo thông lệ, võ gia sẽ không hạ thủ với người khác trừ gia tộc đối địch, thủ hạ mình đã sớm vứt bỏ cái thân phận thổ phỉ chẳng biết ném tới góc nào rồi, dù là không có mệnh lệnh, cũng sẽ vì mặt mũi, không có đi làm chuyện đánh cướp bình dân vừa không có lợi vừa mất phẩm giá.

- Chủ công! Trừ thành Thanh Thủy chưa chiến đã thần phục ra, quân ta công phá chiếm bốn đại thành, phân biệt là thành Long Sơn, thành Yến Sơn, thành Thanh Sơn, thành Sơn Thụ. Cũng là chủ thành tượng trưng năm đại phân khu, đã là của Lôi gia ta rồi! Hơn nữa ngoại trừ năm đại thành chủ ra, còn công chiếm 135 tòa phân thành, thành nhỏ 423 tòa, sơn trại trang viên 4341 tòa. Có thể nói Lôi gia ta hoàn toàn khống chế triệt để năm khu này!

Phí Nhĩ cực kỳ hưng phấn nói.

Kỳ thật dựa theo tập quán bán đảo Phi Ba, chủ thành mỗi khu nằm trong tay ai, dù là không khống chế các thành nhỏ khác, vậy cũng sẽ tính là chủ nhân danh chính ngôn thuận của khối đất đó, các thổ hào không phục đều là phản nghịch! Có thể thỉnh mời lính đánh thuê hỗ trợ tác chiến!

Cho nên đầu mục các thế lực song phương tác chiến, đều lấy ai chiếm được chủ thành mà kết thúc, các thành nhỏ còn lại đa phần tự động đầu hàng, có thể nói chủ thành bị hạ liền không còn chiến đấu gì nữa.

Chỉ là như thế cũng không như hiện giờ dọn sạch toàn bộ người ta, chẳng những gia chủ có thể thu được càng nhiều thạch cao phụ thuộc, cũng có thể thanh trừ tai họa ngầm, gia thần có cơ hội bày ra năng lực của mình. Nhiều thạch cao như vậy, gia chủ khẳng định phải ban thưởng bên dưới để mua chuộc nhân tâm.

Nghe được con số thành trì công chiếm, Khang Tư có điểm đau đầu, thân là đương chủ Lôi gia, hắn rất rõ ràng sơn trại trang viên còn có thành nhỏ là cái gì, nói là thành trì, kỳ thật tối đa cũng không quá một ngàn người, mà sơn trại ít nhất thậm chỉ chỉ có mười người.

Trước đây tình báo thể hiện bán đảo Phi Ba có chừng hơn một ngàn tòa thành trì, những thành trì này chỉ chính là chủ thành như thành Thanh Nguyệt, thành Thanh Thủy... mà dưới mỗi chủ thành có chừng mười đến hai chục phân thành, từng phân thành lại có chừng đó thành nhỏ, phía dưới thành nhỏ là đông đúc sơn trại trang viên.

Nếu như từ trên cao nhìn xuống, bán đảo Phi Ba chính là một cái rỗ có vô số lỗ hổng.

Vì thế bán đảo Phi Ba mới có tập tục một khi xuất hiện chủ thành suy sụp, đại bộ phận thuộc hạ cứ điểm đều đầu hàng.

Nguyên nhân chủ yếu, một là không ai muốn hao tốn lượng lớn nhân lực, vật lực, thời gian, đi nhổ đám cứ điểm khó nhai kia, hai là các cứ điểm nhỏ nhoi này không có thực lực đối kháng chủ thành, hơn nữa, dựa theo tập tục chỉ cần đầu hàng sẽ có thể bảo trụ được phần lớn thân gia, không ai lại thích chuyện lấy trứng chọi đá.

Chỉ có điều gặp phải Lôi gia dùng khen thưởng thạch cao thực phong cùng nhiệm vụ công chiếm gom chung một chỗ, những cứ điểm này ngã gục hàng loạt.

Đối với những gia thần khát vọng thu được thực phong mà nói, muỗi dù nhỏ cũng có thịt, hơn nữa đối với võ sĩ cấp thấp mà nói, cứ điểm nhỏ càng được hoan nghênh, ít người nhiều đất, mình cùng gia thần là có thể tự công phá được. Cho nên mới xuất hiện chuyện trước nay chưa từng có, tất cả các cứ điểm đều bị đánh hạ toàn bộ.

- Hiện tại địa giới Lôi gia lớn cỡ nào?

Khang Tư cau mày hỏi.

- Vâng! Căn cứ tư liệu thu được thể hiện, Lôi gia ta sau khi chiếm lấy địa bàn năm thế lực, hiện tổng diện tích là hơn 8 vạn 7000 km vuông, thạch cao là 724 vạn thạch, đinh khẩu khoảng chừng hơn 80 vạn.

Phí Nhĩ nói đến đây, nhịn không được nuốt nước miếng, trời ạ, Lôi gia tự thân có được hơn bảy trăm vạn thạch cao! Thật là lợi hại mà!

- Không cần kích động như vậy, trên bán đảo Phi Ba chư hầu có hơn ngàn vạn thậm chí ức vạn thạch cao cũng không ít, Lôi gia chúng ta còn phải tiếp tục nỗ lực nữa.

Khang Tư cười nói.

- Phải, phải.

Phí Nhĩ vội vàng tự giễu bản thân mình thật không có thể diện, nếu như đến lúc đó Lôi gia có được hơn ức vạn thạch cao, vậy chẳng phải chính mình phải mừng đến điên rồi sao?

Khang Tư đột nhiên nhớ tới gì đó cau mày hỏi:

- Ừm? Đúng rồi, ngươi nói đinh khẩu hơn tám mươi vạn? Là chuyên chỉ nhân số nam đinh sao? Sao không tính toán tổng nhân khẩu?

- A?

Phí Nhĩ ngẩn người, từ xưa đến nay đều là chỉ tính toán nhân số nam đinh, bởi vì chỉ có nam đinh mới có thể trở thành một hộ mà, tính toán nữ đinh làm gì? Các nàng đều là hạng phụ thuộc mà thôi.

Chỉ là vừa nhìn đến Tương Văn ở một bên, hắn nghĩ là Tương Văn đề nghị, vội vàng gật đầu nói:

- Dạ! Là thần thất trách, thần lập tức sửa đổi.

Vừa đáp ứng, trong lòng vừa thầm than: Má ơi! Như vậy lượng công việc tính toán nhân khẩu lại nhiều hơn mấy lần, hơn nữa căn bản không có con số chính xác.

Bình dân còn dễ nói, gia tộc võ sĩ làm sao mà thống kê?

Nhân khẩu nam đinh bọn họ khẳng định quang minh chính đại bày ra, hận không thể nói với người khắp thiên hạ nhà hắn có bao nhiêu nam nhân. Nhưng nhân khẩu nữ đinh khẳng định là giấu rất sâu, bởi vì đó là tài sản tư nhân, không cho người khác tọc mạch.

Giống như mình đi hỏi chủ công, hỏi trong nhà hắn có bao nhiêu nữ nhân? Cái này không phải tìm đánh sao?

Ôi! Thành thật chỉ thống kê bình dân thôi, dù sao, theo nhân số toàn bộ các gia tộc võ gia, cũng chỉ là số lẻ của tổng nhân khẩu.

Tương Văn vẫn không lên tiếng, không khỏi bấm ngón tay, sau đó vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Không đúng nha, ta nhớ rõ lần trước Phí Nhĩ đại nhân ngươi nói thành Thanh Nguyệt có 1 vạn 5000 km vuông, thạch cao hơn 200 vạn thạch, làm thế nào hiện giờ nuốt gọn năm thế lực, diện tích mở rộng đến 8 vạn 7000 km vuông, thạch cao mới thu 724 vạn thạch được?

Vốn có người vì Tương Văn mở đầu một câu “không đúng” mà bị dọa thanh tỉnh lại đồng thời Phí Nhĩ toát mồ hôi lạnh, nghe xong câu này, không khỏi thở phào nói:

- Tương Văn đại nhân! Lãnh địa Lôi gia chúng ta vốn có nhiều thạch cao như thế, một là bởi vùng đất chúng ta khai phá hiệu suất tương đối cao, hai là sử dụng hạt giống tốt, sản lượng mỗi mẫu so với trước đây cao hơn nhiều. Mà đất đai các thế lực bị chúng ta chiếm, chẳng những hiệu suất khai phá thấp đến đáng thương, chất lượng hạt giống càng không bằng, giống như thành Thanh Thủy, diện tích so với thành Thanh Nguyệt không kém là bao, nhưng thạch cao ngay cả trăm vạn thạch cũng không tới.

Nghe thế, Tương Văn bĩu môi:

- Ôi! Uổng công ta cho rằng lần này đại nhân có thể trở thành chư hầu ngàn vạn thạch nữa chứ.

Phí Nhĩ vội vàng nịnh bợ:

- Tin tưởng dưới sự lãnh đạo anh minh của chủ công, sẽ nhanh chóng đạt tới mục tiêu to lớn này, chỉ cần nỗ lực một chút, dù là địa bàn hiện giờ cũng có thể làm được, nên nhớ, hiệu suất khai phá đồng ruộng Lôi gia chúng ta ở trên toàn bán đảo Phi Ba cũng coi là cao rồi, thế nhưng cũng chỉ mới chiếm 2/3 diện tích khai phá. Nếu như có thể khai thác triệt để, chỉ cần thành Thanh Nguyệt chúng ta cũng có thể tới năm trăm vạn thạch trở lên!

Nói đến đây vẻ mặt Phí Nhĩ đầy hào hùng.

- Cái này không phải thời gian ngắn có thể hoàn thành.

Khang Tư khoát khoát tay:

- Toàn Đế quốc Áo Đặc Mạn thành lập mấy trăm mấy ngàn năm, ngoại trừ Đế đô ra, các địa phương khác độ khai phá nhiều lắm cũng chỉ ba thành mà thôi.

Muốn khai phá hoàn toàn thành Thanh Nguyệt? Không có mấy chục năm không có khả năng đạt được.

Phí Nhĩ vội vàng tán thưởng Khang Tư thánh minh, vừa rồi hắn nói xong cũng hối hận muốn vả miệng mình, hắn sợ Khang Tư tâm huyết dâng trào hạ lệnh phải trong thời gian ngắn khai phá toàn bộ thành Thanh Nguyệt, sự tình truyền ra, sợ rằng chính hắn cũng không cần lăn lộn trong hệ thống quan văn nữa, khẳng định sẽ thành cừu địch của quan văn.

Khang Tư xem báo cáo gần xong, không khỏi hỏi:

- Người phía dưới chờ tưởng thưởng đã truyền xuống rồi chứ?

- Kết quả chiến báo còn chưa thống kê hoàn tất, chờ sau khi các gia thần trở về, hẳn có thể trình lên chủ công quyết đoán.

Phí Nhĩ nói đến đây, vẻ mặt như muốn nói gì lại thôi, làm cho vừa nhìn là biết hắn muốn nói suy nghĩ của mình.

- Ân? Có việc gì cứ nói thẳng.

Khang Tư bất đắc dĩ nói, gia thần của mình thấy cái gì không tốt, lại không lên tiếng, hoặc là không dám nói, lãng phí thời gian mà.

Phí Nhĩ vội vàng cố căng da đầu, ngữ khí thấp thỏm nói:

- Vâng! Thần cả gan thỉnh cầu chủ công có thể thay đổi chế độ phong thưởng thạch cao.

- Ân? Là thay đổi điều lệ chiếu theo chiến công tưởng thưởng thạch cao sao?

Khang Tư rất kỳ quái, nếu như gia thần đối với chế độ này có định kiến, một năm trước đã sớm nói ra, sao tới giờ này chuẩn bị sắc phong mới biểu thị có ý kiến?

Phí Nhĩ cuống quít lắc đầu:

- Không phải! Không có chiến công sẽ không có phong thưởng, đây là cổ lệ vạn năm, bất luận kẻ nào cũng không có ý kiến.

Hiện giờ trong lòng hắn ổn định lại, nếu ngay từ đầu chủ công không bởi mình cả gan làm loạn mà mắng mỏ, vậy sau sẽ không xử phạt mình, cùng lắm là bảo trì nguyên trạng mà thôi.

- Vậy muốn chuẩn bị thay đổi cái gì? Ngoại trừ thứ này ra, hình như không có gì cần sửa đổi cả.

Khang Tư rất nghi hoặc.

- Thần là muốn...

Phí Nhĩ nuốt nước miếng, chần chờ một chút liền như bất chấp giá nào nói:



- Thần cho rằng chế độ quyết định diện tích thạch cao cần thay đổi.

Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: “Mẹ nó, bất cứ giá nào, dù là đám bên dưới không đưa lễ cho ta, vì lợi ích của mình, cũng phải để chủ công sửa đổi chế độ này!”

Khang Tư nhíu mày một chút, nhưng rất nhanh mỉm cười, gật đầu nói:

- Hiểu rồi! Chế độ này xác thật cần phải sửa đổi, như vậy đi, sau này không dựa theo sản lượng lương thực quyết định diện tích thạch cao, quy định một thạch thực phong là diện tích bốn mươi mẫu đất, trong đó phân nửa là ruộng tốt một nửa là đất hoang. Như vậy thỏa mãn rồi chứ?

Vừa nghe lời này, Phí Nhĩ ngẩng mạnh đầu lên, há to miệng kinh hỉ vạn phần, chỉ là thấy hình dạng Khang Tư như cười như không, lập tức dọa hắn toát mồ hôi lạnh sau lưng, cuống quít dập đầu hô:

- Chủ công anh minh! Thần thề chết hiệu trung chủ công!

Khang Tư khoát khoát tay:

- Được rồi! Ban bố mệnh lệnh này ra ngoài đi.

- Vâng! Thần xin cáo lui!

Phí Nhĩ đứng dậy, tuy rằng thoạt nhìn như là quỳ lâu hai chân hơi không linh hoạt, đi đường lung lay lúc lắc trái phải, chỉ là tốc độ so với người thường còn muốn nhanh hơn mấy phần cấp tốc lui ra.

Thấy Phí Nhĩ rời đi, Tương Văn hiếu kỳ hỏi:

- Đại nhân! Phí Nhĩ này sao lại kỳ quái như thế?

- Hiện giờ bốn chục mẫu toàn bộ đều là ruộng tốt không muốn, ngược lại muốn một nửa là đất hoang, sửa đổi như vậy bên dưới không có ý kiến sao?

Một lần nữa cầm lên quyển sách, Khang Tư cười nói:

- Biết Lôi gia hiện giờ thực lĩnh tính toán thế nào không?

- Là dựa theo sản lượng lương thực, một thạch thực lĩnh là mảnh đất có thể sản xuất hai trăm ký gạo... Ách, ta hiểu được, khó trách hắn lại hưng phấn như vậy!

Tương Văn bừng tỉnh đại ngộ nói:

- Lôi gia chúng ta hiện giờ dựa theo sản lượng quyết định diện tích một thạch thực lĩnh, hiện giờ một thạch là diện tích bốn chục mẫu, theo sản lượng lương thực tăng lên, không nói tới đạt mức tối ưu như Đế quốc sản xuất, một mẫu sản xuất mấy thạch, dù là một mẫu có sản lượng một thạch, những gia thần đã khóc không có nước mắt rồi.

Bởi vì đất đai có thể thế tập truyền thừa về sau diện tích sẽ nhỏ đi bốn chục lần! Đến lúc đó thậm chí còn không bằng diện tích một thạch thực phong các thế lực khác. Thảo nào vừa định ra một thạch bằng diện tích bốn chục mẫu, tên Phí Nhĩ này lại hưng phấn như thế!

Nói đến đây Tương Văn thật không đáng:

- Đại nhân! Kỳ thật Phí Nhĩ đề xuất sửa đổi chế độ này thật đúng thời cơ, ngài có thể thừa dịp này rút nhỏ diện tích một thạch lại, không nói mười mẫu, dù là hai chục mẫu cũng không tệ, sao vẫn bảo trì hoàn hảo bốn chục mẫu như cũ? Dù sao hiện tại chỉ có mấy người thật sự có thực lĩnh của mình, hơn nữa đều là người một nhà sẽ không có ý kiến gì, chính là thời cơ cực tốt thay đổi chế độ.

- Không sao! Bọn họ theo đuổi chính là cái này, hơn nữa đằng đầu còn nằm trong tay ta, đồng thời những đất đai sắc phong ra ngoài đều cần nộp lên một thành thu hoạch, hơn nữa, một thạch sắc phong như vậy có thể tốt hơn sắc phong một thôn một huyện một trấn rồi.

Khang Tư cười nói.

Tương Văn suy nghĩ một chút, đại nhân của mình chỉ đưa ra số lẻ sắc phong, dù là đối phương có trăm vạn thạch, đại nhân cũng không cần lo lắng quá đáng, bởi vì trực tiếp do đại nhân quản lý khẳng định là gấp chục gấp trăm lần mấy trăm vạn này, chỉ cần bảo trì thực lực gia chủ không suy yếu, vậy thật đúng là không có gì cần lo lắng.

Sau khi hiểu rõ, Tương Văn cũng an tâm.

Khang Tư lật một trang sách, như rất tùy ý hỏi:

- Có bao nhiêu người được tuyển chọn, nhưng không thể trở thành mật vệ?

- Hiện tại có hơn bảy ngàn người.

Tương Văn lập tức nói.

- Nhiều như vậy?

Hiển nhiên Khang Tư sửng sốt.

- Mật vệ thật sự phải bắt đầu đào tạo từ bé, như vậy đứa trẻ dù không thể trở thành mật vệ, cũng có thể trở thành mật vệ bổ sung. Nhưng bởi chúng ta cần gấp một nhóm lớn mật vệ cùng mật vệ bổ sung, chẳng những thu nạp rất nhiều thiếu niên huấn luyện, càng từ quân đội lựa chọn phạm vi rộng một nhóm thanh niên, cho nên mới có nhiều thất bại ngay cả mật vệ bổ sung cũng không đảm nhiệm được.

Tương Văn giải thích.

- An bài bọn họ thế nào?

Khang Tư hỏi.

Tương Văn trả lời:

- Có hơn ba ngàn người thân thế trong sạch, dung mạo đoan chính, tâm tư tinh tế, trung thành tận tâm gia nhập ngoại vệ trong hệ thống nội vệ, bề ngoài là nội vệ. Tuy rằng bọn họ thất bại, nhưng có kinh nghiệm mật vệ, lại có kinh nghiệm tác chiến quân đội, rất thích hợp đảm nhiệm công tác phòng vệ. Thuộc hạ cho rằng, có thể tiếp tục từ trong quân điều nhân viên tiến hành trắc nghiệm mật vệ, dùng để lựa chọn thành viên nội vệ.

- Ừ! Việc này ngươi phụ trách đi. Còn bốn ngàn người khác đâu?

Khang Tư tiếp tục lật sách.

- Bốn ngàn người này đều là hạng dũng mãnh, bởi trải qua huấn luyện mật vệ không thích hợp trở lại quân đội, thuộc hạ tổ chức bọn họ thành một vệ đội chuyên biệt, hiện đang huấn luyện trong núi.

Tương Văn có điểm khoe bảo nói.

- Ủa? Vì sao còn tổ chức một cái vệ đội nữa? Không nói bộ đội trực thuộc khác, chỉ cần năm ngàn nội vệ cũng là một lực lượng cường hãn rồi?

Khang Tư rất nghi hoặc nhìn Tương Văn.

- Đại nhân! Ngài không biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ, thân là một quân chủ, tuyệt đối đừng đem tất cả lực lượng của mình bày ra ánh sáng, vẫn cần một lực lượng cường hãn ẩn giấu âm thầm, nói không chừng lúc nào đó có thể tạo được tác dụng quyết định. Vệ đội này chính là thuộc hạ chuẩn bị vì đại nhân ngài.

Ngữ khí Tương Văn nghiêm túc nói. Hắn trung thành tận tâm vốn không ý thức được, loại hành vi lén tổ chức này đã phạm vào chuyện tối kiêng kỵ, cho nên chẳng những không khẩn trương, ngược lại có bộ dáng muốn khen thưởng.

Thấy thần tình Tương Văn, Khang Tư gật đầu khích lệ: “Làm tốt lắm.” Lập tức khiến Tương Văn lộ vẻ tươi cười đầy mặt.

Khang Tư lần nữa chuyển chú ý sang quyển sách, nét mặt hiện vẻ mỉm cười, nụ cười này có chút khổ sở, có chút cảm thán, lại có chút bất đắc dĩ.

Ha ha! Không biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ sao? Bản thân mình đương nhiên biết, thậm chí so với đa số người còn rõ ràng hơn, nhân tâm là một thứ biến hóa thất thường, mình chỉ là không thèm để ý mà thôi.

Khi xe ngựa thu hoạch vô số tài vật, tràn về thành Thanh Nguyệt, Lôi gia lại một lần nữa khiến thế lực bốn phía khiếp sợ.

Không khiến bọn họ khiếp sợ cũng khó, từ ngày bộ đội tập kết dưới thành Thanh Nguyệt mà tính, thời gian chỉ một tháng, địa bàn Lôi gia lập tức mở rộng gấp năm lần, chẳng những thạch cao mở rộng tới hơn bảy trăm vạn, càng dễ dàng nhanh chóng quét sạch tất cả các cứ điểm, hoàn toàn triệt để nắm lấy đất đai trong tay.

Cùng so lại, thạch cao trực thuộc Lôi gia chiếm 99% tổng thạch cao, đây là một tỉ lệ khiến đám đầu não các thế lực khác hâm mộ khao khát cỡ nào.

Mà ngoại trừ tỉ lệ để các thủ lĩnh thế lực hâm mộ ra, còn khiến các thế lực khiếp sợ, là ngoại trừ nhà Sơn Mộc thành Thanh Thủy nhìn sớm thời cơ, trước khi bộ đội Lôi gia chưa xuất phát liền đầu hàng, do đó thu được mười vạn thạch thực lĩnh cùng chức Gia lão ra, bốn thế lực khác hoàn toàn bị diệt vong. Diệt vong này không phải là giết cả gia tộc, mà là toàn bộ biếm làm bình dân, tịch thu tất cả gia sản.

Không chỉ riêng thế lực đầu não, kể cả các gia tộc quyền thế, gia thần, các gia tộc có lãnh địa của mình... bên trong năm thế lực, ngoại trừ có mấy người hiểu nhanh, có lẽ nói vận khí tốt, gia tộc gặp Ni Nhĩ vây thành liền đầu hàng may mắn tránh khỏi ra, các gia tộc khác bị cướp sạch tất cả tài sản và đất đai.

Lôi gia thế thắng lợi như sét đánh, khiến các thế lực xung quanh đề phòng cẩn mật.

Đúng vậy, chỉ là các thế lực xung quanh mà thôi, hiện giờ Lôi gia có được sáu chủ thành, hơn bảy trăm vạn thạch cao, hơn tám vạn km vuông đất đai, đối với các thế lực nho nhỏ chỉ có chủ thành mà nói là cực kỳ kinh khủng.

Nhưng đối với các thế lực trung đẳng mà nói, Lôi gia bất quá chỉ là một chư hầu nhỏ ở vùng duyên hải mà thôi, liếc mắt một cái đã nể tình rồi, nào có chuyện quan tâm tới. Nếu không phải Lôi gia làm ra một chuyện lấy toàn bộ quân thường trực đều thu làm gia thần, sợ rằng ngay cả liếc mắt cũng lười làm.

Bán đảo Phi Ba phân chia thế lực lớn nhỏ, chỉ cần có một chủ thành có thể tính là chư hầu rồi, hơn một ngàn thành trì chính là chỉ cái này. Chỉ là trên toàn bán đảo Phi Ba mà nói, thủ lĩnh thế lực như vậy dù ở dân gian tính là chư hầu, nhưng ở trong các thế lực lớn xưng hô chính thức vẫn là thổ hào, ngay cả chư hầu nhỏ cũng không tính.

Về phần các gia tộc quyền thế ở nông thôn dưới chủ thành, vậy càng không phải nhắc tới, ở trong mắt các thế lực lớn, chỉ là một con kiến hôi mà thôi.

Mà thế lực có được hai chủ thành trở lên đến dưới hai chục cái, thì là một chư hầu nhỏ; hai chục đến năm chục cái chủ thành mới tính là chư hầu thật sự; năm chục đến một trăm chủ thành lại là đại chư hầu; một trăm chủ thành trở lên là siêu cấp chư hầu. Chân chính quyết định động thái bán đảo Phi Ba, chính là những đại chư hầu cùng siêu cấp chư hầu này.

Chỉ là hiện giờ, trên bán đảo Phi Ba còn không có đại chư hầu cùng siêu cấp chư hầu tồn tại.

Trước đây tồn tại đều bị hai đại quốc cắn xé, hiện giờ tồn tại thế lực có đủ cơ hội trở thành đại chư hầu hoặc siêu cấp chư hầu, tuyệt đại bộ phận đều tranh đoạt dải đất trung tâm bán đảo Phi Ba, nay mất đi hai đại quốc áp chế, xem chừng không tới bao lâu, liền gặp được thế lực có thể xưng là đại chư hầu cùng siêu cấp chư hầu rồi.

Cho nên Khang Tư là gặp vận may, nếu như bán đảo Phi Ba đã hợp thành mấy thế lực lớn, lúc tiêu diệt nguyên thành chủ thành Thanh Nguyệt xong, không nói đặt chân đứng vững hay không, Khang Tư khẳng định sẽ trước tiên bị đẩy xuống biển.

Kỳ thật cũng không tính vận khí Khang Tư tốt, dựa theo bán đảo Phi Ba truyền lưu nhiều đời chế độ phân phong gia thần thạch cao thực lĩnh, cùng với đường xá cơ sở thông tin lạc hậu, hơn nữa hai đại quốc quanh năm không ngừng nghỉ gây trở ngại chia rẽ ly gián ra, khiến cho thành chủ trên bán đảo Phi Ba muốn nghe cũng không nghe được.

Muốn nghe cũng không nghe được là do: thân là thành chủ ta thừa nhận thế lực đầu mục là cấp trên, ta không tạo phản, hàng năm phải nộp lên trên một khoản thuế không khấu lưu, xem tình hình mới nghe lệnh ngươi phát động chiến tranh, thế nhưng cụ thể thế nào ngươi không cần quản, càng đừng nghĩ chuyện xếp người vào tranh quyền vị của lão tử! Ngươi không phạm hai điều trên, cái gì cũng dễ nói, nhưng ngươi phạm hai điều này, lão tử liền phản.

Ở cái bối cảnh này, dù là thế lực có lớn, là một siêu cấp chư hầu, thủ hạ thành chủ có ý đồ và tư tâm khác, cũng sẽ mở trừng mắt nhìn Khang Tư vững chân ở bán đảo Phi Ba.

Hiện tại Lôi gia phát triển mạnh, thế lực xung quanh, cũng là bán đảo Phi Ba gọi chung, các thành chủ cùng thổ hào trong lòng lại run sợ cầm cập.

Ngay từ đầu, còn tưởng rằng Lôi gia giỏi lắm là dựa vào một nhóm kỵ binh đánh cướp mấy tên nhà quê, ngoại trừ đau lòng tổn thất ra, cũng không lo lắng Lôi gia sẽ mở rộng gì đó, dù sao kỵ binh dù tốt dù quý, nhưng có thể công thành thủ thành đều là bộ binh mà thôi. Chỉ cần mình gia tăng binh phòng vệ, Lôi gia khá lắm là cướp chút đồ vật thôi.

Ai có thể nghĩ đến, bộ binh Lôi gia lại cường hãn như thế, hầu như đám thổ hào vừa đối mặt liền bị đánh tơi bời, hơn nữa võ sĩ Lôi gia cường hãn hung tàn quá đáng, ngay cả các đầu thôn chỉ mấy người hầu cũng không buông tha, đám quyền quý những nơi đi qua, không tiếp thụ đầu hàng đều quét sạch!

Mà quá phận nhất là, Lôi gia thu được quyền lĩnh chủ địa phương cũng thôi đi, lại tịch thu hết toàn bộ tài sản của các võ sĩ gia tộc, toàn bộ đều biếm làm bình dân, trong đó có võ sĩ thế gia truyền thừa mấy trăm năm, cái này thật sự là hơi quá đáng!

Nếu đã vi phạm nguyên tắc trò chơi, tuyệt đối không thể chịu được tiếp nữa! Không thì mấy người mình cũng sẽ lọt vào đãi ngộ như vậy! Theo tin tức Lôi gia cấp tốc mở rộng truyền bá, các thế lực xung quanh cũng bắt đầu trao đổi nhiều lần, mạch nước ngầm đã bắt đầu khởi động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Độc Chiến Thần 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook