Cô Độc Chiến Thần 2

Quyển 18 - Chương 5: Chiếm lĩnh Tây Nam

Huyễn Vũ

27/03/2013

Quân Tây Nam đi theo đợi lệnh nhìn quân Khang Tư bắt đầu hành động, tuy rằng lòng nóng như lửa đốt. Nhưng bọn họ không biết độ rộng của ôn dịch, căn bản đừng nghĩ đi theo đào đường ngầm, chỉ có thể trơ mắt nhìn quân Khang Tư đào mấy chục đường ngầm.

Đường ngầm là vừa đào vừa gia cố, hơn nữa trên nóc còn đổ đầy dung dịch keo, tuyệt đối vững chắc cùng kín kẽ.

Quân Khang Tư đào mấy chục đường ngầm này cũng không dài, toàn bộ đều khoảng trăm mét, rộng khoảng năm, sáu mét cao khoảng ba mét. Trong đó có năm con đường độ cao cùng rộng không giống nhau. Không cần phải nói, đây chính là đường ngầm cho xe ngựa đi qua. Trong những đường ngầm đó có hai đường chỉ rộng khoảng ba thước, nhưng cao khoảng bốn năm thước, chính là đường cho chiến mã xung phong. Con đường đặc biệt như vậy chính là để cho lính liên lạc sử dụng, một cái tiến một cái lùi.

Nhìn xem những đường hầm này, lại nhìn những người đào đường không xảy ra chuyện gì, đám quân Tây Nam Tứ hoàng tử chỉ có thể cúi đầu thở dài. Nguyện vọng dựa vào sức mình thu phục ba tỉnh Tây Nam không thể đạt được, ba tỉnh Tây Nam ít nhất phải cắt mất một tỉnh để chia.

Biết mọi chuyện không thể cứu vãn, đám người Tứ hoàng tử chỉ có thể xốc tinh thần, vận chuyển vật tư điều động quân đội đến sau quân Liên minh, lẳng lặng chờ đợi thanh âm xuất phát vang lên.

Lúc này nếu còn không phái binh, sau chiến đấu chỉ sợ mình chỉ có thể thu hồi một hành tỉnh.

Về phần tiêu diệt quân Liên minh ở trong này?

Loại chuyện này ngu ngốc cũng khônglàm. Trước không nói có thể đánh thắng thiết kỵ của Khang Tư hay không, chỉ cần nhìn hiện tại Tây Nam tương đương bị Liên minh Thống nhất bao vây quanh cũng biết. Một khi động võ, tuyệt đối ngay cả một chút vật tư cũng đều không kiếm được cho Tây Nam, mà mình cũng chỉ có thể ngồi chờ Liên minh Thống nhất phát động chiến tranh trả thù. Lúc đó cả nhà xong đời, không cần phải so đo nửa hành tỉnh hay hai hành tỉnh.

Đường ngầm khai thông, sau khi qua lại kiểm tra xác định an toàn, Khang Tư ra lệnh một tiếng. Bộ đội thiết kỵ cùng hậu cần bắt đầu chui vào cửa mấy chục đường hầm.

Mấy chục con đường lượng lưu thông thật sự quá lớn, không bao lâu thời gian, quân Khang Tư đã dũng mãnh tiến ra không ngớt từ đầu bên kia.

Hai bên nhìn nhìn cũng chỉ cách nhau trăm mét. Người không biết nhìn hai bên cửa đường ngầm này khoảng đất trống trăm mét nhất định sẽ nghĩ rằng không biết thằng điên nào muốn đào ra một con đường ngầm ngắn như vậy.

Nếu không biết, ai có thể dự đoán được mấy chục mét trong trăm mét kia cũng là một vành đai lợi hại hơn cả thành đồng vách sát. Là một vành đai ôn dịch khủng bố chỉ lấy sinh mạng, một khi tiếp xúc liền xong đời.

Nhìn mảnh đất trống căn bản không thấy được nguy hại, Khang Tư thở dài nói:

- Trước tiên để Giáp Linh ở trên mảnh đất ôn dịch này dựng tấm biển cảnh cáo. Sau đó nhắc nhở người của hắn làm hàng rào cùng biển cảnh cáo ở hai bên, tránh cho ngừoi phía sau không cẩn thận đi vào nơi ôn dịch.

Khang Tư nói đến đây, bộ đội tấp nập ào ra đã rời khỏi đường ngầm, chạy ra thật xa mới bắt đầu tập kết. Tuy rằng biết chỉ cần không đi vào vành đai ôn dịch là an toàn nhưng chỉ cần đầu óc bình thường thì đều rời đi rất xa.

Quân Liên minh rất nhanh tập kết. Đến lúc này mọi người mới có tâm tình quan sát bốn phía.

Rõ ràng trước mắt chính là đất đai Tây Nam đế quốc, nhưng không biết làm sao trong lòng mọi người đều có cảm giác đi ra nước ngoài.

Nhìn cảnh vật xung quanh, một mảnh xanh biếc, hương hoa tiếng chim. Nếu không phải trong bụi cỏ xương trắng ẩn hiện chỉ sợ ai cũng cho rằng đây là một mảnh đất còn chưa bị loài người khai phá.

Nhìn thấy quân Tây Nam cũng đi qua đường ngầm, Khang Tư cũng không chờ nữa, trực tiếp chia bộ đội thành mấy trăm cỗ. Sau đó đám sĩ quan dẫn bộ đội đi ra phía sau xe hậu cần lĩnh vật tư, sau đó theo sĩ quan dẫn dắt xâm nhập mảnh đất này.

Nhìn những bộ đội này tản ra bốn phía, sĩ quan quân Tây nam có chút kích động truyền lệnh lính liên lạc trở về, tự mình cũng lớn gan đi tới Khang Tư.

Không có trao đổi căn bản không biết đồng minh của mình chuẩn bị làm gì.

Nghe tên sĩ quan hỏi giọng có chút run rẩy, Khang Tư không khỏi cười:

- Ta muốn trong thời gian ngắn nhất trợ giúp các ngươi thu phục Tây Nam. Cho nên mỗi một đội quân kia đều có mục tiêu là một thành trì.

Sĩ quan biến sắc mặt. Nghe lời nói này thì biết Khang Tư đã xác định ba tỉnh Tây Nam không còn bất kỳ quân thảo nguyên. Tuy rằng không biết vì sao lại xác định như vậy nhưng xem hắn dám phân chia hành động như vậy chỉ biết người ta tin tưởng mười phần.

Xem số lượng những đội quân đó, chỉ biết tất cả những thành lớn của ba tỉnh này đều là mục tiêu của Khang Tư.

Kỳ thật quân Liên minh có chiếm thành nhiều đến đâu cũng không sao. Dù sao phân chia cho Liên minh cũng nhiều nhất là đất đai một hành tỉnh, không nhiều hơn.

Nhưng làm cho người ta buồn rầu chính là, quy định Liên minh vì ngợi khen hành vi quân Liên minh trợ giúp minh hữu thu phục thổ địa đã quy định. Nếu quân Liên minh đầu tiên đánh vào thành trì, như vậy quân Liên minh có được quyền sở hữu quan khố trong thành, đồng thời óc được quyền lợi treo kỳ lâu dài trên thành. Lá cờ này nhất định phải cao hơn cờ chủ phương.

Đương nhiên, chủ đất có thể dùng tiền mua quyền lợi treo cờ cao thấp nhưng không thể hủy bỏ cờ của quân Liên minh. Người vi phạm toàn bộ Liên minh tiêu diệt.

Nói cách khác, đến lúc đó trên đỉnh toàn bộ thành trì chủ yếu ba tỉnh Tây Nam đều là cờ Bạch Mạn Hắc Mân Côi của Khang Tư. Người không biết nhìn thấy khẳng định sẽ nghĩ là ba tỉnh đều là lãnh địa Khang Tư.

Sĩ quan thở dài, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: “Ài! Xem ra bệ hạ cần phải tốn một khoản tiền cực lớn mới có thể mua được quyền lợi treo cờ ngang hàng rồi!”

Về phần mua quyền lợi treo cờ cao thấp, sĩ quan tin tưởng bệ hạ củamình tuyệt đối sẽ sẽ không làm chuyện khiến người ghét bỏ. Quy định Liên minh này rốt cuộc là ai đặt ra, không ngờ loại tăng lên sĩ khí quân Liên minh đều đặt trong quy định Liên minh.

Nếu không phải bệ hạ đặc biết muốn những người giao tiếp với Liên minh nhớ rõ quy định Liên minh, lúc nhìn thấy quân đội Khang Tư điên cuồng tản ra bốn phía chỉ sợ lại nghĩ rằng quân Khang Tư tới cướp địa bàn.

Phần sau giống như mọi người dự đoán. Ba tỉnh Tây Nam không phải không có mấy người thảo nguyên, mà ngay cả một người sống đều không có.

Trong tất cả các thành trì được công phá ba tỉnh đều là xương trắng, cỏ dại, gạch vụn ngói vỡ. Đương nhiên hiện tại ở chỗ cao nhất đều có một lá cờ Bạch Mạn Hắc Mân Côi đón gió.

Bởi quân Khang Tư dốc hết sức chạy, tất cả thành trì ba tỉnh Tây Nam đều là do quân Khang Tư treo cờ đầu tiên. Mà sau khi nhận lấy vài xe kim tệ Tứ hoàng tử đưa tới, cờ Khang Tư cùng Tứ hoàng tử lập tức ngang hàng tung bay.

Tin giành lại được ba tỉnh Tây Nam đương nhiên truyền về trước tiên. Lãnh địa Tứ hoàng tử lập tức gợi lên vô số cuồng nhiệt, vô số người hoan hô vạn tuế.

Rốt cuộc chiếm lại được ba tỉnh Tây Nam, mình không bao giờ phải sống cuộc sống thấp thỏm lo sợ.

Đương nhiên, không phải tất cả những người Tây Nam đều quyết định chết cũng không về ba tỉnh mới giành lại kia. Tuy rằng nơi đó là nhà cũ của mình, nhưng nơi đó lại tùy thời đối mặt sự uy hiếp của người thảo nguyên. Lần sau người thảo nguyên xâm lấn mình khả năng không may mắn như lần này.

Dù sao cũng là trốn, vậy còn không bằng ở lại đây. Tuy rằng dân cư dày đặc một chút, nhưng thế nào cũng tốt hơn sớm chiều khó giữ chứ?

Khi những người này truyền tai nhau như vậy, trừ khi Tứ hoàng tử mạnh mẽ ép buộc, bằng không công tác di dân không thể triển khai.

Tin tức truyền tới Liên minh Thống nhất, những đại biểu có tư cách đề án, còn có những quyền quý lớn nắm giữ những đại biểu này đều tự vả mặt mình.

Sớm biết rằng hành động thu phục lúc trước đơn giản như vậy, ôn dịch căn bản không có tác dụng, mình làm sao lại khiến cho bộ đội quay trở về. Đương nhiên, khi buồn rầu qua đi, rất nhanh lại hưng phấn hẳn lên. Bởi vì Khang Tư mệnh lệnh người đo đất đai lập tức chạy tới Tây Nam.

Bản thân tuy rằng không được công huân, nhưng thế lực của mình thế nào cũng có thể được chia một miếng thịt. Phải biết rằng đây chính là quy định bên trong Liên minh. Hơn nữa đấu giá được mảnh đất này cũng có thể chiếm được chỗ tốt. Hiện tại trước tiên phải thu mua người đo đất mới được.

Lần trước tuy rằng bán đấu giá mà được nhưng bởi vì số liệu đất đai bán đấu giá công khai khiến cho một số người đấu giá thất bại mà bấtmãn. Cho nên lần này tùy tiện xác định một khu vực để tiến hành bán đấu giá.

Kết quả như vậy chính là, mua được khu hoang dã coi như ngươi xui xẻo, mua được mỏ vàng tính là ngươi may mắn. Mà tình huống như vậy, tin tức cũng chỉ có người đo đất biết, không thể không chuẩn bị tốt.

Dân chúng Liên minh Thống nhất càng không cần phải nói, đều tự chuẩn bị một khoản tiền chuẩn bị đấu giá đất đai. Cho dù là ăn mày cũng bắt đầu nhịn ăn tiêu để dành tiền.

Các thế lực ngoài Liên minh Thống nhất thì trợn mắt sững sờ. Một thời gian trước vừa nói ba tỉnh Tây Nam bị ôn dịch bao phủ, hiện tại đã nói thu phục ba tỉnh. Lúc này mới được bao nhiêu lâu, làm sao lại biến hóa nhanh thế!

Tuy rằng bọn họ ghen ghét Tứ hoàng tử một lần nữa khôi phục bốn tỉnh nhưng người trong thiên hạ đều biết người Tây nam bị quân thảo nguyên đồ sát hơn một nửa. Ba tỉnh kia hoàn toàn là đất hoang không người, địa bàn Tứ hoàng tử có rộng nữa thì sao? Có người tồn tại cũng không chỉ là một hành tỉnh, vẫn như cũ không có bất kỳ uy hiếp gì đến bọn họ.

Những thế lực này chỉ kỳ quái nhất là, ôn dịch này rốt cuộc là sao. Dù sao không có bất kỳ thế lực nào dựa vào điều này để hù dọa dân chúng lãnh địa của mình, không sợ bọn họ chạy trốn hết sao?

Tuy rằng chiến dịch thu phục ba tỉnh Tây Nam thoải mái hoàn thành nhưng Tứ hoàng tử cùng các thần tử của hắn nhìn ba tỉnh Tây Nam hoàn toàn hoang dã hóa này thật sự là khóc không ra nước mắt.

Hiện tại hành tỉnh cũ của mình dân cư đã không đủ, càng không nói di chuyển đến ba hành tỉnh hoang dã này. Nhưgn nếu không di dân đến ba tỉnh này, vậy khác gì không thu phục.

Tứ hoàng tử cùng gia thần chính đang phiền não đột nhiên phát hiện thuộc hạ Khang Tư đang cao hứng phấn chấn thăm dò đo đạc phần đất chia cho Liên minh, bọn họ không khỏi đầu mọc ra dấu chấm hỏi!

Liên minh Thống nhất bọn họ định làm gì thế, làm sao lại hưng phấn như vậy? Giống như là có mỏ vàng ngầm ở dưới.

Nhưng cho dù có mỏ vàng ngầm, không có người làm sao khai phá? Chẳng nhẽ người Liên minh Thống nhất cực kỳ nguyện ý đi vào nơi hẻo lánh này?

Sau khi Tứ hoàng tử phái người nghe ngóng, biết những người này đang đo đạc đất để bán đấu giá. Quy của Liên minh Thống nhất cao tầng Tây Nam đương nhiên biết rõ. Sau mỗi một trận chiến đầu bỏ ra bốn phần đất đai để tiến hành bán đấu giá, hơn nữa ưu tiên thỏa mãn tất cả con dân trong Liên minh Thống nhất một kim tệ một mẫu ruộng tốt hoặc một ngân tệ năm mẫu đất hoang. Sau khi thỏa mãn phúc lợi của mọi người mới bắt đầu tiến hành bán đấu giá.

Đối với việc này bọn họ đều rất rõ ràng, bởi vì bọn họ đều phái người đi hội đấu giá mua sắm đất đai.

Tứ hoàng tử nhăn mày:

- Bọn họ nhiệt tình như vậy có phải là những đất đai này thật dễ dàng bán đi?

Một thần tử vội vàng gật đầu nói:

- Giống như là cướp vậy, bởi vì thật sự là quá rẻ mạt.

- Bất kể nơi này là Tây Nam sao?



Tứ hoàng tử hỏi lại.

Vẫn là tên thần tử kia nói:

- Cho dù là trên thảo nguyên, chỉ cần Liên minh có thể cam đoan sự an toàn của bọn họ. Hơn nữa đất đai rẻ mạt nếu lại có sản vật, bọn họ tuyệt đối sẽ chen chúc nhau mà đến. Bởi vì tuyệt đại đa số mọi người không có được đất đai tư nhân.

Tới lúc này, tất cả mọi người ý thức được Tứ hoàng tử sẽ làm ra quyết định gì.

Chỉ thấy Tứ hoàng tử nói:

- Được! Vậy chúng ta cũng học tập cách làm của Liên minh, áp dụng giá cả một ngân tệ năm mẫu ruộng tốt ở ba hành tỉnh đó bán cho người Tây Nam chúng ta. Sau đó lại dựa theo giá một kim tệ năm mẫu ruộng tốt bán ra bên ngoài. Ta không tin như vậy không mời chào được người đến!

Chư thần vừa trầm trồ khen ngợi, một thần tử lập tức hô lên:

- Xin bệ hạ nghĩ lại! Nếu như vậy ai cũng biết chúng ta khiêu khích quy củ Liên minh. Phải biết rằng hiện tại chúng ta cũng là một phần tử của Liên minh!

Lời này vừa nói khiến mọi người lập tức ngậm miệng lại.

Trước khi không biết được sự mạnh mẽ quả thiết kỵ Khang Tư, bọn họ đối với Liên minh Thống nhất cực kỳ khinh thường, cho rằng gia nhập Liên minh chỉ là vì mở đường buôn bán mà thôi. Nhưng sau khi biết được sức chiến đấu thiết kỵ Khang Tư, đặc biệt sau khi thu phục ba tỉnh Tây Nam cùng với quy củ Liên minh, tất cả mọi người đều có chút tán thành mình là một phần tử Liên minh.

Tứ hoàng tử hơi chần chờ một chút, hắn biết hiện tại mình căn bản không thể rời khỏi Liên minh, cho nên gật đầu nói:

- Đúng là ta suy nghĩ chưa đầy đủ. Như vậy đi, người quê quán Tây Nam cam đoan một ngân tệ năm mẫu ruộng tốt, những thứ khác dựa theo quy củ Liên minh để bán. Hơn nữa chúng ta cũng học Liên minh đóng gói những chỗ còn thừa lại để bánd dấu giá. Tuy nhiên cơ cấu quản lý hộ tịch phải gia tăng nhân thủ, miễn cho đến lúc đó lại bận tối mắt tối mũi.

Đến lúc này Tứ hoàng tử nở nụ cười. Mình tuy không dám trắng trợn mua chuộc dân cư nhưng người hộ tịch Tây Nam có thể được hưởng phúc lợi một ngân tệ năm mẫu ruộng tốt đó chính là việc nội bộ, Liên minh không có quyền quản. Về phần người ta có muốn hộ tịch Tây Nam hay không thì lại là việc tình nguyện, còn ai lắm lời được.

Đám thần tử đương nhiên biết được ẩn ý của mệnh lệnh này, lập tức hai mắt sáng lên, thi nhau nịnh bợ. Chỉ cần bán đấu giá, những người bọn mình cũng có thể mua làm tài sản riêng.

Vừa nghĩ đến sau đó không lâu mình có thể trở thành đại địa chủ, cảm giác đó tuyệt vời khỏi phải nói.

Phải biết rằng, trước kia chỉ có lập công huân thật lớn mới có thể được sắc phong lãnh địa. Hiện tại chỉ cần có tiền là mua được tài sản riêng ngang với lãnh địa.

Đến lúc này bọn họ không khỏi thật sâu bái các vị thần phù hộ, hy vọng Liên minh Thống nhất càng ngày càng mạnh mẽ, hơn nữa lâu dài mãi mãi.

Chỉ có Liên minh Thống nhất tồn tại, tài sản riêng của mình mới có thể an toàn. Chỉ cần ở trong Liên minh, chỉ cần bản thân không mưu nghịch, cho dù bệ hạ cũng không có quyền cướp đoạt quyền lợi cũng như tài sản của gia tộc mình.

Sau khi phúc lợi này được tuyên bố khắp Tây Nam, đầu tiên là quân dân bản địa Tây Nam ào ào di chuyển hai phần ba.

Thời đại này trên tay ai mà không có một ngân tệ. Đến lúc này, dân chúng đánh chết cũng không muốn rời đi, tất cả đều nối đuôi nhau rời đi, chỉ sợ mình bị chậm một bước.

Công bố vừa ban ra, gần như trong nháy mắt liền phân chia xong những đoạn ruộng tốt phì nhiêu nhất trong toàn ba tỉnh.

Lưu dân không nghề nghiệp, ăn mày, nhà cực nghèo ở bên ngoài nhận được tin, lúc đầu cũng không để ý. Tương đối với lấy tiền mua đất của Tây Nam, những người này càng nguyện ý mua đất đai liên minh bán đấu giá. Dù sao tiền cũng là bằng nhau, danh nghĩa lại phân biệt là chính phủ địa phương và trung ương. Vì ổn thỏa đương nhiên là bọn họ chọn lựa trung ương.

Kẻ có tiền thì hai mắt sáng lên. Liên minh Thống nhất vừa chiếm được đất đai một hành tỉnh, hơn nữa lấy một phần tư tỉnh này ra bán đấu giá. Mà lại còn là sau khi thỏa mãn phúc lợi và tiện nghi đất đai cho mọi người sau đó mới mang ra đấu giá.

Phỏng chừng đất đai mang ra đấu giá cũng không còn nhiều, mà Tây Nam lại lấy ra hai hành tỉnh đấu giá. Cho dù phúc lợi mất một hành tỉnh, vậy cũng còn được đấu giá một hành tỉnh. Đặc biệt là những vùng núi hoang dã rất dễ ẩn chứa tài nguyên khoáng sản cũng không nằm trong phúc lợi. Đó cũng chính là tài nguyên khoáng sản ba hành tỉnh đang chờ đợi những kẻ có tiền đi mua!

Những kẻ có tiền đều hiểu được điều này, cho dù bọn họ không rõ thuộc hạ cũng sẽ nhắc nhở.

Cho nên bọn họ lập tức mang chứng nhận vàng bạc, đồ cổ, sản vật dưới nhiều hộ vệ bảo vệ đi vào Liên minh Thống nhất. Sau đó bọn họ mới bắt đầu thở phào, phái người tìm tòi nghiên cứu việc bán đấu giá ở Tây Nam.

Lần trước Liên minh Thống nhất tổ chức bán đấu giá, tuy rằng không làm cho mọi người vừa lòng. Nhưng bởi vì nói là làm, cho dù ngươi dùng mấy trăm kim tệ đổi được một mỏ vàng, Liên minh Thống nhất cũng không tìm cớ đổi ý.

Dù sao sinh sống trong địa giới Liên minh Thống nhất, hết thảy hành vi phải dựa theo hợp đồng làm việc lại thật sự khiến những kẻ có tiền rất tin phục Liên minh Thống nhất.

Liên minh Thống nhất bởi vì có Khang Tư mạnh mẽ, hơn nữa mấy lần xuất binh đều hấp thu đạo tặc vào quân đội, khiến cho trị an Liên minh Thống nhất tốt đến ngay cả thời kỳ đế quốc thịnh vượng trước kia cũng không bằng được. Thật sự là cầm một nắm kim tệ đi khắp đường hẻm vắng cũng không bị người đánh hôn mê.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao những kẻ có tiền ở bên ngoài đi lại thật cẩn thận, sau khi tiến vào Liên minh Thống nhất liền trở nên tùy tiện.

Phát hiện này khiến cho rất nhiều kẻ có tiền đều chuẩn bị định cư trong địa giới Liên minh Thống nhất, chẳng những người thân được bảo đảm an toàn, tài sản lại càng được bảo đảm an toàn.

Ở trong Liên minh Thống nhất, chỉ cần không mưu phản vậy ai cũng không gây phiền toái cho ngươi. Đương nhiên việc canh tranh cùng chèn ép buôn bán khẳng định vẫn có, lúc đó phải xem ai bản lĩnh cao hơn.

Tứ hoàng tử cùng đám gia thần cũng bị đám dân chúng ồ ạt tràn tới khiến cho vui mừng tới mức cười không ngậm được miệng. Đặc biệt là Tứ hoàng tử như là được ăn linh đan diệu dược, không ngờ lại khôi phục hình dạng sức lực tuổi trẻ, làm gì cũng cực kỳ hăng hái.

Ngay khi Tây Nam vì phần đông dân cư và tiền tài mà bận rộn không ngớt, bộ đội thiết kỵ quân Khang Tư đóng ở biên giới thảo nguyên nghênh đón lần đầu tiên mệnh lệnh tập kết sau khi xây dựng nơi đóng quân.

Trên đài cao, Khang Tư nhìn năm vạn thiết kỵ giáp đen chỉnh tề im lặng cùng với hai vạn bộ độihậu cần tiếp tế, vừa lòng gật đầu.

Năm vạn thiết kỵ không cần phải nói, mà hai vạn bộ đội hậu cần tiếp tế kia chính là trong khoảng thời gian này được chọn ra từ mười vạn bộ đội Tây Nam.

Tuy rằng trong mắt Khang Tư không có phân chia thế lực Khang Tư, Liên minh. Nhưng thuộc hạ của hắn lại không nghĩ như vậy. Thế lực Liên minh thuộc về tài sản chung, thế lực Khang Tư lại là tài sản riêng. Cho dù có chí công vô tư thế nào cũng không lấy của công giải quyết việc riêng. Nhưng cũng phải công tư đều có, không thể lấy tư làm công!

Dưới đám thuộc hạ yêu cầu, Khang Tư đặc biệt tuyển ra hai vạn tinh nhuệ trong tinh nhuệ nhập bọn họ vào quân Khang Tư. Mà đại doanh nơi này hoàn toàn là nơi đóng quân của quân Khang Tư, doanh trại quân Liên minh ở mấy trăm dặm ngoài kia, chuyên môn bố trí tám vạn bộ binh Tây Nam.

Khang Tư quét qua mọi người dưới đài, tuy rằng nhìn không thấy bộ dáng binh sĩ nhưng có thể cảm thấy được sĩ khí hiên ngang của thiết kỵ, mà đám bộ đội hậu cần thì uể oải. Phỏng chừng đang mất tinh thần vì lấy bọn họ từ bộ binh tinh nhuệ điều vào bộ đội hậu cần.

Khang Tư không để ý chuyện này, dù sao về sau sĩ khí mọi người đều cũng đạt tới đỉnh.

Nhìn thấy Khang Tư phất phất tay, một xe ngựa được hơn mười nội vệ hộ vệ đi tới dưới đài. Chiếc xe ngựa này xuất hiện đều hấp dẫn hết ánh mắt mọi người lại.

Dưới mấy vạn người chăm chú, nội vệ trước tiên từ trên xe ngựa khiêng xuống hơn một trăm rương gỗ. Sau đó bọn họ sắp xếp những cái rương này thành một hàng, chia thành hơn hai mươi đống.

Trước mỗi một đống đều có vài nội vệ đứng gần như vây quanh mấy cái rương này.

Nhìn bộ dạng khẩn trương của nội vệ đối với những cái thùng này, người ở đây đều thấy ngứa ngáy trong lòng, đoán xem cái thùng chứa đồ vật gì.

Đương nhiên không ai dám lên tiếng, chỉ miên man suy nghĩ trong đầu.

Khang Tư nói:

- Sĩ quan chức vụ thực Đại đội trưởng và kiêm nhiệm trong toàn quân bước ra khỏi hàng lên phía trước.

Lời này thông qua nội vệ trải khắp toàn khu vực truyền đạt. Hơn một trăm Đại đội trưởng lập tức chạy đến trước mặt hai mươi đống rương gỗ trước mặt nội vệ dưới đài. Mà phía sau, mọi người mới phát hiện được, vừa vặn năm đội trưởng một đống, mà cũng vừa vặn năm cái thùng.

Lạp Nhĩ Phu là người Tuyết quốc dáng vẻ nhanh nhẹn dũng mãnh, cũng là nhóm binh lính thứ hai ở Tuyết quốc đầu nhập Khang Tư. Nếu không so sánh với nhóm đầu tiên, hắn cũng được coi là lợi hại trong đám người Tuyết quốc.

Dù sao trong thiết kỵ có bốn phần là người Tuyết quốc. Mà Đại đội trưởng xuất thân từ Tuyết quốc chỉ có mười, hắn có thể chiếm một vị trí đủ để nói rõ năng lực của hắn.

Tuy rằng hắn thực sùng bái thân phận cao quý lại dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng của điện hạ Khang Tư, nhưng hiện tại lại cảm thấy được điện hạ có vẻ bà mụ (không dứt khoát).

Khang Tư là chủ thượng có chuyện gì trực tiếp hạ lệnh là được. Đám người bọn mình đây bất kể là lên núi đao xuống biển lửa đều tuyệt đối phục tùng, làm gì phải làm ra chuyện thần thần bí bí như vậy.

Nhìn độ lớn những cái thùng kia, phỏng chừng không chứa được cả mũ giáp, càng không nói đến binh khí như đao kiếm… Chẳng lẽ bên trong không phải cho một mình đám Đại đội trưởng bọn mình dùng, mà là cho toàn bộ đại đội sử dụng?

Thùng nhỏ như vậy có thể chứa thứ gì tốt? Không có khả năng là trang bị thần đan thần dược cho toàn quân chứ hả?

Khang Tư không nói gì, chỉ là nội vệ vẫy tay với đám Đại đội trưởng như Lạp Nhĩ Phu.

Mặc dù bọn họ không biết sao lại vậy nhưng luôn biết nội vệ là hộ vệ bên người của điện hạ. Những Đại Đội trưởng cùng sĩ quan cao cấp kiêm nhiệm nghe lời năm người đứng trước mặt nội vệ.

- Đây là chủ thượng ban ơn, các ngươi nhất định phải nhớ ơn.

Một câu nói đầu tiên của nội vệ khiến mọi người tuy mờ mịt đầy đầu nhưng lập tức gật đầu biểu thị đã hiểu, sau đó nội vệ mới mở ra một cái rương.

Nhìn đến năm rương nhỏ trong cái thùng, bọn người Lạp Nhĩ Phu không khỏi sửng sốt.

Nội vệ không giải thích lại mở ra một rương nhỏ trong đó, lộ ra năm cái thùng nhỏ hơn. Đám người Lạp Nhĩ Phu trán nổi gân đen.

Nội vệ cười cười:



- Vốn còn muốn thêm một lần rương để tiện lợi ban phát cho đội Năm người một lần, nhưng nghĩ lại số lượng quá nhiều cho nên đành phải tính ở cấp bậc tiểu đội.

- Các ngươi đừng cho là chúng ta làm chuyện vô vị bé xe ra to. Chỉ cần các ngươi biết giá trị đồ vật trong này, các ngươi liền biết làm như vậy được coi là không có trách nhiệm.

Nội vệ nói xong mở cái hộp nhỏ, chỉ thấy bên trong lót vải màu hồng, phía trên bày hai mươi lăm cái bình nhỏ bằng đầu ngón tay màu bạc có vẻ cực kỳ tinh xảo.

Chờ đến lúc nội vệ lấy ra một cái, mọi người mới phát hiện bề ngoài thứ này tinh xảo quá mức, mà thoạt nhìn giống như một vòng bạc chắc chắn.

Thứ này nhìn thế nào cũng như là vòng cổ trong tiệm trang sức được nữ nhân theo đuổi. Chỉ là không ngờ dây xích lại treo cái chai, thật sự là làm mất đi vẻ đẹp của cái vòng cổ này.

Nhưng tất cả các sĩ quan bao gồm cả Lạp Nhĩ Phu đều nhíu mày. Làm ra vẻ lớn lao như vậy, không phải là làm trang sức cho toàn quân đấy chứ. Không rõ điện hạ Khang Tư thờ tôn giáo nào, hơn nữa những cái chai kia nhìn không có ý nghĩa tôn giáo!

Nội vệ không để ý vẻ mặt mọi người, ngược lại cầm vòng cổ lắc lắc nói:

- Chỉ riêng cái vòng cổ này trị giá mười kim tệ, nhưng so với cái chai này không bằng cái rắm!

Lời nói này của nội vệ khiến đám người Lạp Nhĩ Phu trừng mắt vểnh tai.

Thì ra cái chai đó mới là quan trọng nhất. Chỉ là cái chai nhỏ như vậy chứa linh đan diệu dược cũng được vài giọt nước chứ mấy. Chẳng lẽ uống mấy giọt như vậy đều có thể trở thành bất tử hay sao?

Nội vệ tiếp tục nói:

- Cái chai này có tên là lọ bảo mệnh, chủ yếu chính là dược vật trong lọ. Thứ này sử dụng rất đơn giản, đặt cái chai lên miệng cắn một cái, nuốt chất lỏng bên trong vào. Như vậy bất luận thương nặng thế nào lập tức cầm máu giảm đau. Nếu tay chân không đứt rời cho dù gẫy đều có thể đi lại bình thường.

- Có thể nói cho dù ngươi vỡ bụng, đứt ruột, vỡ tim. Chỉ cần ăn dược vật, bắt đầu tính thời gian thì khoảng chừng một ngày một đêm nếu được cứu cùng với chữa bệnh. Như vậy ngươi có thể sống sót, sau khi nghỉ ngơi tuyệt đối giống như người thường.

- Đương nhiên tay chân đứt rời là không thể khôi phục, hơn nữa đầu bị đập nát hoặc bị chặt đứt thì cũng không cứu được.

Đám người Lạp Nhĩ Phu đều trợn mắt há mồm. Lời này cũng quá giả rồi, bị như vậy đều có thể cứu sống, gạt người à!

Tuy rằng không muốn tin tưởng nhưng là điện hạ không có khả năng lấy toàn quân ra để làm trò đùa, lại không khỏi tim đập thình thịch. Nhưng lý trí bản thân lại nói chính mình không nên tin tưởng chuyện tưởng như huyền huyễn ấy.

Nhìn vẻ mặt khi sáng khi tối của mọi người, nội vệ không khỏi cười nói:

- Các ngươi ấy, điện hạ không lấy chuyện như vậy để đùa. Lọ bảo mệnh này ta từng dùng qua. Các ngươi xem, lúc ấy chính là tim ta bị đâm xuyên qua hiện tại chẳng phải vẫn sống tốt?

Nội vệ kéo áo lộ ngực ra, tuy nhiên mọi người đầu tiên là nhìn thấy trên cổ nội vệ treo một lọ bảo mệnh chói mắt, sau đó mới đặt ánh mắt nơi trái tim nội vệ.

Vừa nhìn thấy, mọi người đều ngừng thở.

Chỉ cần xem vết đao kia là biết nội vệ này lúc trước tuyệt đối bị đâm xuyên tim. Người bình thường sớm bị chết đến không thể nào chết được nữa, mà người này hiện tại vẫn sống sờ sờ!

Đại đội trưởng ở đây đều là lính cũ, đương nhiên có thể nhìn qua là biết vết thương này thật hay giả, là dùng hết sức đâm hay là giả cứa lên một đao.

Ví dụ thực tế chân thực ở trước mắt khiến cho bọn họ không thể không tin hiệu quả kỳ diệu của lọ bảo mệnh này, cho nên ánh mắt bọn họ nhìn lọ bảo mệnh lập tức trở nên nóng rực.

Phải biết rằng đây chính là tương đương với thêm một cái mạng. Về phần sau khi dùng lọ bảo mệnh có hậu quả gì, nhìn tên nội vệ này là biết. Chẳng những hắn vẫn còn sống sót mà một chút di chứng cũng không có. Thật sự là bảo vật cấp cao nhất!

Nhìn bộ dáng đám sĩ quan có chút rục rịch, vẻ mặt nội vệ căng ra, lạnh giọng nói:

- Lọ bảo mệnh này vốn chỉ để cho cấp cao sử dụng, nhưng chủ thượng nhân từ, lo lắng chúng ta sắp đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ cho nên mới phát thuốc tới tầng lớp tinh nhuệ chúng ta. Bởi vậy trở về nói cho mọi người, lọ bảo mệnh này không phải hàng thông thường mà là một cái mạng, hiện tại tồn kho không nhiều. Nếu để lọt ra ngoài, nói không chừng mạng không mất trên chiến trường ngược lại mất bởi lý do vớ vẩn. Cho nên lệnh cho tất cả mọi người kín miệng, cho dù người trong nhà cũng không nên nói!

Các sĩ quan tuy rằng kỳ quái cái gì sắp gặp phải kẻ địch mạnh, hiện tại nào có kẻ địch nào? Nhưng tâm thần bọn họ đều chú ý mấy câu phía sau, căn bản quên chuyện tự hỏi về kẻ địch mạnh.

Bọn họ đang biết hơn Khang Tư hào phóng, không ngờ lại phát bảo vật như thế. Đương nhiên bọn họ cũng cảnh giác vạn phần, giống như vị đại nhân trước mắt đã nói. Bảo vật thêm một cái mạng này đúng là không thể nói linh tinh, sau khi bị người biết được không chừng ngày nào đó sau khi uống say ở ngoài bị người lấy mất đầu. Lát nữa trở về phải cảnh cáo mọi người nhất định coi như không có gì, coi như lọ bảo mệnh này chỉ là một cái vòng cổ mà thôi.

Nhìn vẻ mặt nghiêm trang của các sĩ quan biết bọn họ cũng đã có chuẩn bị, nội vệ cũng liền khôi phục tươi cười nói:

- Lọ bảo mệnh này kỳ thật còn có một hiệu quả nữa. Cá ngươi xem một mặt lọ là bằng phẳng, vừa vặn khắc được phiên hiệu và tên. Vừa có thể phòng ngừa người trong nhà trộm mất, lại dùng như giấy chứng minh binh sĩ. Thật sự là một công ba đôi việc.

Các sĩ quan vội vàng cảm ơn. Hiện tại bọn họ hận không thể lập tức cầm trong tay lọ bảo mệnh, làm sao còn nhẫn nại nghe nội vệ nói nhiều.

Nội vệ cũng hiểu được điều này cho nên trước tiên liền phát rương cho bọn họ.

Lạp Nhĩ Phu đang cầm rương, định quay về đơn vị đột nhiên quay đầu lại hỏi:

- Vị đại nhân này! Lọ bảo mệnh này có thể dùng quân công để đổi không?

Lời nói này khiến đám sĩ quan dỏng tai lên nghe. Ai cũng không ngại mình có càng nhiều vật bảo mệnh.

Nội vệ cười cười:

- Đương nhiên có thể. Chủ thượng cũng tính toán đến chúng ta đều có bạn bè thân thích, khó tránh khỏi muốn kiếm thêm một mạng phòng thân cho nên chế độ đổi đã được quy định, tin tưởng vài ngày sau sẽ cho đổi.

Khang Tư nhìn đám Đại đội trưởng bê rương về hàng ngũ, nói:

- Các ngươi nhớ cho kỹ. Hiện tại đồ vật phát cho các ngươi có thể giữ một mạng của các ngươi trong thời điểm nguy hiểm nhất. Cho nên sau khi các ngươi lĩnh phải tùy thân mang theo không được vứt bỏ, chỉ có thể sử dụng vào thời điểm nguy hiểm nhất. Thứ này đã không còn nhiều để phân phối, cho nên mọi người nhất định phải sử dụng cẩn thận!

Khang Tư nói xong khoát tay:

- Tự giải tán theo biên chế đại đội, Đại đội trưởng phát đồ đến tận tay mỗi người!

Toàn quân im lặng đợi sau khi Khang Tư rời đi mới giải tán theo biên chế đại đội. Tiếp theo cả doanh trại lập tức trở nên ồn ào, bọn binh lính vây quanh, Trung đội trưởng, Tiểu đội trưởng vây quanh Đại đội trưởng tranh nhau nói ầm ĩ cả lên hỏi về đồ vật trong rương.

Sau khi mọi người lĩnh được một cái vòng cổ bình bạc, tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Tuy rằng Đại đội trưởng tỏ vẻ nội vệ sử dụng qua, cực kỳ có hiệu quả. Nhưng đây là cách một tầng, không phải tận mắt nhìn thấy, bởi vậy ít nhất quá chín phần bọn họ bán tín bán nghi hiệu quả của thứ này.

Nhưng là bởi vì chính miệng Khang Tư biểu đạt sự quan trọng của thứ này cho nên mọi người chỉ có thể nghi ngờ trong lòng. Chỉ có đợi thời điểm chân chính phải sử dụng mới biết thứ này có hiệu quả hay không.

Vào lúc Lạp Nhĩ Phu buồn rầu, lại phát hiện một Trung đội trưởng thuộc hạ của mình lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng. Hắn cực kỳ cẩn thận trước tiên đeo lọ bảo mệnh lên cổ, sau đó còn cẩn thận vỗ vỗ ngực cảm nhận sự tồn tại của nó.

Lạp Nhĩ Phu đang buồn rầu làm thế nào để bọn binh lính chú ý tới tầm quan trọng chân chính của lọ bảo mệnh. Vừa rồi hắn còn nhìn thấy có binh lính cầm lọ bảo mệnh trên tay, tung bắt chơi đùa, hiện tại có một tên Trung đội trưởng lộ vẻ như vậy không khỏi lập tức hỏi:

- Ngươi làm sao lại hưng phấn như vậy, chẳng lẽ ngươi biết rõ về nó? Ngươi nói cho bọn họ, miễn cho bọn họ không biết chừng mực đánh mất lọ bảo mệnh.

Trung đội trưởng lập tức cười ngoác mồm nói:

- Hắc hắc! Đại đội trưởng. Tim ta hiện tại muốn nhảy ra ngoài. Ta thật sự không ngờ cũng có một ngày ta được phát lọ bảo mệnh.

- Ta nhớ rõ ngươi xuất thân từ đế quốc, là thuộc hạ lâu đời của điện hạ ở khu Đông Nam. Nhanh nói rõ chuyện về lọ bảo mệnh này!

Một Trung đội trưởng quan hệ tốt với hắn lập tức kêu lên. Đám Trung Đội trưởng, Tiểu đội trưởng, Ngũ trưởng lập tức vây quanh nơi này như nêm cối.

- Hắc hắc! Lúc trước ta phục dịch trong quân dự bị phủ Đại Đô đốc Đông Nam. Lúc ấy chính là lúc điện hạ đảm nhiệm Đại Đô đốc Đông Nam. Khi đó phúc lợi tốt, loại lọ bảo mệnh này gần như tất cả quân chính quy đều có một phần, hơn nữa có thể dùng quân công để đổi. Chuyền tay là lập tức bán được mấy vạn kim tệ.

- Đáng tiếc sau này điện hạ mất tích, lọ bảo mệnh này cũng ngừng hoán đổi, sau này lại ngừng phát. Mà sau khi tên phản nghịch Áo Kha Nhĩ xuất hiện, lọ bảo mệnh này liền hoàn toàn không xuất hiện nữa. Lúc ấy đã nghĩ rằng bảo vật này sẽ hoàn toàn biến mất không nghĩ tới một lần nữa lại xuất hiện!

Trung đội trưởng cực kỳ cảm khái nói.

- Thứ này thực sự lợi hại như Đại đội trưởng nói?

Mọi người thấy đây là đích thân người quen của mình chứng minh, không khỏi đều có chút tin tưởng.

- Hắc hắc! Thậm chí càng thêm lợi hại. Ta từng gặp qua một sĩ quan bị chém đứt tay, trên người không chỉ trăm vết đao. Vậy mà người ta vẫn như cũ chém giết mấy trăm binh lính địch, sau đó trừ bỏ cánh tay bị đứt, không có bất cứ vấn đề gì. Tuy nhiên các ngươi phải chú ý, thứ này nhất định phải đến lúc sống chết trước mặt mới được sử dụng, bằng không là lãng phí. Ai cũng không biết lúc nào thì lại phát lọ bảo mệnh này!

Trung đội trưởng dặn dò nói.

Bởi vì có người quen chứng minh cho nên lòng hoài nghi của mọi người tiêu tan rất nhiều. Phần lớn bắt đầu chú trọng vòng cổ nho nhỏ này. Tuy nhiên chỉ cần sau một lần sử dụng qua, loại đồ vật này tuyệt đối được binh lính coi như bảo vậy. Chỉ là tới lúc đó, muốn được phát miễn phí lại không có khả năng.

Trong lều chủ tướng doanh trại, Khang Tư đang nói chuyện với Giáp Linh vừa giải quyết xong vành đai ôn dịch liền vào điều tra thảo nguyên, cho tới giờ mới trở về. Nếu không phải Giáp Linh trở lại, Khang Tư cũng không phát lọ bảo mệnh xuống dưới. Bởi vì đây chứng tỏ rằng sắp khai chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Độc Chiến Thần 2

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook