Quyển 18 - Chương 8: Thẳng vào Thánh địa
Huyễn Vũ
27/03/2013
Mà tiếp theo binh lính liên minh cũng không cần trưởng quan ra lệnh, tự động dừng hành động bắn tên ném lao vô dụng, chuyên tâm ném thùng dầu hỏa.
Đám quân Liên minh ném thùng dầu quá náo nhiệt mà phản ứng đám kỵ binh giáp đen đối diện lại cực kỳ cổ quái. Bọn chúng chẳng những không làm công kích gì, mà cho dù dầu hỏa tưới đầy thân, đám ác ma con mắt đỏ bừng này cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đứng nhận mưa dầu hỏa.
Quân Liên minh cũng mặc kệ tại sao đám kỵ binh giáp đen như vậy. Nhìn dầu hỏa tiêu hao hơn nửa, quan chỉ huy vung tay lên:
- Tên lửa!
Vô số tên lửa đốt cháy sưu sưu bắn tới.
Ngọn lửa bốc lên tận trời, binh lính liên minh cùng hoan hô. Chỉ là tiếng hoan hô này không bao lâu liền biến mất, mọi người trợn mắt há mồm nhìn chiến hào phía đối diện.
Chỉ thấy đám kỵ binh giáp đen này giống như vừa rồi, cũng không nhúc nhích căn bản như không nhận thấy thân thể bị lửa đốt. Cái này cũng chưa tính gì, dù sao ác ma không có đầu óc, có đốt bọn chúng thành tro cũng vẫn bộ dạng này.
Nhưng điều khiến mọi người sợ chính là, ngọn lửa không ngờ lại chậm rãi yếu đi.
Bởi vì những gì có thể đốt toàn bộ cháy hết, nhìn xem mặt đất đen sì mà lại nứt nẻ đủ biết ngọn lửa nóng thế nào. Nhưng vì sao đám kỵ binh giáp đen này giống như không việc gì giữ nguyên tư thế?
Vì sao kỵ binh giáp đen và khôi giáp không bị hòa tan? Vì sao chiến mã giáp đen cũng giống như vậy?
Thậm chí ngay cả đuôi chiến mã cũng không bị ngọn lửa vừa rồi thiêu cháy một cái.
Có thể nói ngọn lửa vừa rồi tiêu hao rất nhiều dầu hỏa, ngoài triển lãm ngọn lửa xinh đẹp ra thì không có bất kỳ công dụng gì.
- Nhanh! Rút lui!
Quan chỉ huy không nói hai lời trực tiếp quay đầu chạy. Đám binh lính biết chuyện không bình thường, toàn bộ doanh địa lập tức loạn hẳn lên.
Mà một binh lính ở phía sau có lòng hiếu kỳ vừa chạy vừa quay đầu nhìn đột nhiên quát to lên:
- Bọn chúng vọt vào chiến hào rồi!
Câu nói này khiến mọi người nghe được lập tức chần chờ dừng chân quay đầu nhìn.
Nhìn kỵ binh giáp đen nối đuôi nhau chậm rãi rơi xuống chiến hào, không khỏi có chút hưng phấn. Một sĩ quan đột nhiên cao giọng hô to:
- Nhanh ném dầu hỏa vào trong chiến hào! Không tin coi bọn chúng như sắt thép luyện không chết bọn chúng.
Đám binh lính vừa nghe cũng cảm thấy đúng. Vừa rồi đốt ở nơi trống trải, nhiệt độ ngọn lửa cũng không cao lắm, đám ác ma này không việc gì cũng là bình thường.
Nhưng nếu đốt ở bên trong chiến hào, nhiệt độ tuyệt đối cao hơn vài lần. Chỉ cần nhiệt đột có thể nóng chảy kim loại, còn sợ đám ác ma này không chết sao!
Bọn họ hiểu được điều này lập tức khuân vác thùng dầu ném vào chiến hào. Mà lúc này một kỵ binh giáp đen đã leo khỏi chiến hào đột nhiên dùng thương đâm chết vài tên khuân vác.
Công kích của đám kỵ binh giáp đen này chẳng những không gây nên khủng hoảng ngược lại khiến cho sĩ khí quân Liên minh tăng cao.
Nếu kỵ binh giáp đen mặc kệ quân Liên minh ném dầu hỏa vậy quân Liên minh khẳng định chạy trong chốc lát. Nhưng đám kỵ binh giáp đen vốn không chủ động công kích lại giành trước giết chết binh lính ném dầu. Như vậy nói rõ đám kỵ binh giáp đen này biết loại đốt chiến hào này có thể giết chết bọn chúng!
Nhận biết này vừa xuất hiện làm sao lại không khiến sĩ khí quân Liên minh tăng cao. Đám tinh nhuệ bọn họ cũng không sợ đánh với kẻ địch mạnh mẽ. Sợ nhất chính là kẻ địch giết không chết, hiện tại phát hiện kẻ địch có thể chết, vậy còn chờ gì nữa!
Đám kỵ binh giáp đen đi lên càng ngày càng nhiều nhưng cũng không thể ngăn cản quân liên minh điên cuồng ném dầu hỏa. Bọn họ hiển nhiên cũng biết nguy hại của thứ này sau khi rơi vào chiến hào, cho nên chuyên tâm đánh chết binh lính liên minh chuẩn bị đốt lửa.
Sĩ quan nhìn thấy mấy tên cầm đuốc phía trước bị kỵ binh giáp đen thoải mái giết chết không khỏi giận dữ hét:
- Ngu ngốc! Dùng tên lửa cho ta!
Lời này của hắn đánh thức mấy binh lính đang chìm vào trạng thái nửa điên, lập tức đốt tên lửa chuẩn bị bắn.
Mà đám kỵ binh giáp đen đi lên cũng khoảng trăm người, bọn họ như là cực kỳ kích động nhằm phía đám binh lính đang kéo dây cung. Binh lính khác thấy như vậy nếu không đi châm lửa thì liều chết chặn đám kỵ binh giáp đen này lại. Trong đầu mọi người đều có một ý nghĩ: “Chỉ cần đốt lửa là thắng lợi!”
Ngay khi binh lính chuẩn bị buông tay, một kỵ binh giáp đen gần nhất đột nhiên phát ra một tiếng “Ô”, màu đỏ trong mắt sáng rực lên. Sau đó trường thương trong tay hắn đột nhiên bắn ra một hào quang dài mấy chục thước, sau đó giơ hào quang này lên quét ngang.
Người bắn cung quân Liên minh kia đang dữ tợn buông dây cung, trong đầu có ý nghĩ mình là một người có công lớn nhất.
Chỉ là hắn lập tức phát hiện tên lửa mình không có bắn ra, tập trung nhìn lại thì không thể tin được. Cả người và dây cung không biết bị cái gì cắt ngang.
Mà sĩ quan Liên minh không bị loại chùm tia sáng này tấn công, sợ vỡ mật nhìn cảnh tượng trước mắt. Mình đã nhìn thấy gì vậy?
Một chùm tia sáng đảo qua, tất cả mọi vật bị chùm tia này quét ngang bất kể là người, binh khí hay đá đều bị cắt!
- Trời ơi! Đây là cái gì thế?
Sĩ quan mới vừa thì thào thốt ra những lời này liền phát hiện một đạo hào quang lóe qua trước mắt mình, sau đó cái gì cũng không biết.
Sau khi một kỵ binh giáp đen dùng chùm tia sáng cổ quái phát uy, hơn trăm kỵ binh giáp đen khác học theo. Hơn trăm chùm tia sáng thoải mái cắt mọi thứ trong vòng trăm mét thành từng khối.
Rồi kỵ binh giáp đen đi lên sau nhìn thấy được một cảnh này như bị kích thích nhảy vào trong quân Liên minh dùng chìm tia sáng chém bổ linh tinh. Bọn họ biến những thứ trong phạm vi chùm tia sáng thành những mảnh nhỏ.
Những thứ không có sinh mệnh thì không có gì, mà quân liên minh thì thê thảm tới cực điểm. Gần như mỗi người đều bị cắt thành hơn mười khối, mà khủng bố nhất chính là không ngờ ngay cả một giọt máu đều không chảy ra. Tất cả miệng vết thương đều cháy đen một mảnh.
Nhìn cảnh tượng kinh khủng này, ngu ngốc cũng biết đây tuyệt đối không phải thủ đoạn loại người có thể sử dụng.
Quân Liên minh thật sự là hận cha mẹ không sinh cho mình thêm hai cái chân, tất cả đều điên cuồng kêu to chạy trốn.
Chỉ cần thoát ra xa là an toàn, bởi vì đám kỵ binh giáp đen này tốc độ thật sự là quá chậm!
Nhưng cũng không biết tại sao, kỵ binh giáp đen từ trước đến giờ vẫn chỉ biết đi chậm từng bước đột nhiên trở nên nhanh hơn gió. Bốn chân tọa kỵ của họ bay nhanh trên đường, không ngờ lập tức liền đang từ cuối cùng đuổi lên đầu quân Liên minh.
Mà quân Liên minh chạy trốn nhanh nhất nhìn thấy kỵ binh giáp đen đột nhiên xuất hiện trước mắt, cảm giác may mắn trong lòng vừa rồi biến mất, thay vào đó là tâm tình cắn răng liều chết.
Tuy nhiên khi những người chạy trốn đầu tiên bị cắt thành từng miếng, tất cả mọi người nao núng chạy trở về.
Lúc này nếu có thể nhìn từ trên trời xuống, có thể nhìn thấy mấy vạn điểm nhỏ màu đen đang tạo thành một vòng tròn cực kỳ tiêu chuẩn ở xung quanh. Hơn nữa khoảng cách giữa từng điểm đen toàn bộ giống nhau!
Tình huống này khẳng định sẽ làm người nào nhìn thấy cực kỳ chấn động. Bởi vì loài người không có khả năng làm được cảnh tượng hoàn mỹ như vậy.
Mấy vạn người vây quanh hơn mười vạn người, tuy rằng nghe có vẻ khó tin nhưng hiện tại lại quả thật là tồn tại. Hơn nữa hơn mười vạn người này lại chỉ có thể bất đăc dĩ chen chúc vào giữa căn bản không lao ra vòng vây. Bởi vì không đến thời điểm cuối cùng, ai cũng không nguyện được hưởng thụ đãi ngộ cắt thành từng miếng.
Mà đám kỵ binh giáp đen chỉ tiến hành vi cắt miếng đối với những người có hành vi chạy trốn, lại khiến cho quân Liên minh có một cỗ hy vọng.
Không chừng đối phương muốn cầm tù mình ấy chứ! Sau khi biết được thủ đoạn mạnh mẽ của kỵ binh giáp đen, đám quân Liên minh này đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu.
Tuy nhiên một chút hy vọng xa vời cuối cùng của bọn họ rất nhanh biến mất.
Bởi vì vào lúc hơn mười vạn người chen chúc nhau không thể nhúc nhích, trường thương của kỵ binh giáp đen vây quanh toát ra chùm sáng lớn mấy chục thước. Đến lúc này ngu ngốc cũng biết kỵ binh giáp đen dồn quân Liên minh lại một chỗ là vì có thể càng dễ dàng tiến hành đồ sát!
- Các huynh đệ! Dù sao cũng là chết! Liều mạng với bọn chúng!
Các sĩ quan bi phẫn quát lên.
Bọn binh lính cũng bi phẫn hô lên:
- Liều mạng!
Quả thật làm cho người ta bi phẫn. Đánh không được thì cũng thôi, nhưng ngay cả tư cách tổn thương đối phương cũng không có, chỉ có thể mặc kệ đối phương giết hại.
Nếu như vậy, cùng với chờ bị giết không bằng xông lên chịu chết. Ít nhất cũng có thể được chết một cách tôn nghiêm.
Chỉ là chuyện thống khổ thế này làm sao lại bị mình gặp phải đây?
Ngay khi kỵ binh giáp đen giơ chùm tia sáng lên, quân Liên minh đã xung phong. Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều biết hành động của mình là vô nghĩa.
Bằng vào chùm tia sáng có thể cắt bất kỳ vật nào kia, kỵ binh giáp đen chỉ cần vừa đi vừa quét, hơn mười vạn người mình không được bao lâu liền bị cắt miếng toàn bộ. Hơn nữa đối phương tuyệt đối là không mất một sợi lông.
Hiện tại bản thân mình hy vọng nhất chính là có thể nhổ một ngụm nước miếng lên người đối phương, chỉ là nguyện vọng nhỏ bé này đều thực là hy vọng xa vời.
Nguyện vọng trước khi chết của mình không ngờ là như vậy sao? Loại cảm giác này thật sự là quá mức thê thảm bi ai rồi!
Ngay khi cuộc đại đồ sát sắp sửa bắt đầu, thân thể tất cả kỵ binh giáp đen đột nhiên phát ra những tiếng vang “bùm bùm”.
Chùm tia sáng trên trường thương đột nhiên biến mất. Đám kỵ binh giáp đen này cùng với tọa kỵ của bọn họ hai mắt đỏ rực chậm rãi ảm đạm xuống. Khi ánh đỏ sắp tắt đột nhiên mạnh sáng ngời, sau đó mấy vạn kỵ binh giáp đen cùng tọa kỵ đột nhiên vỡ tung ra, hơn nữa phát ra tiếng nổ cực kỵ lớn.
Quá trình này được quân Liên minh đang liều chết chống cự nhìn thấy, chỉ là bọn họ không có bất kỳ người nào nói rõ một cảnh kỳ diệu này.
Bởi vì thân thể kỵ binh giáp đen đột nhiên vỡ tung, uy lực đó quả thực không khác gì trời sụp đất nứt.
Lấy thân thể kỵ binh giáp đen làm trung tâm, tất cả mọi vật thể trong đường kính trăm mét đều bị dập nát. Người trong vòng hai trăm mét toàn bộ bị mảnh nhỏ khôi giáp bắn trúng thân thể.
Người trúng chỗ nguy hiểm trực tiếp chết đi, người còn sống chỉ có thể liều mạng kêu thảm thiết.
Mấy vạn kỵ binh giáp đen đột nhiên nổ tung, thanh âm nổ vang đủ khiến hơn mười vạn người ở đây đều choáng đầu váng não tai ù ù muốn ngất. Mà chấn động mạnh mẽ khi đám kỵ binh giáp đen nổ tung lập tức khiến số người hơn mười vạn này thiếu đi một nửa.
Các sĩ quan Liên minh thân hình lung lay đứng lên, nhìn xương cốt khắp nơi cùng với tiếng rên rỉ đau đớn rung trời, các sĩ quan đều khóc không ra nước mắt. Tại sao có thể như vậy?
Đám kỵ binh giáp đen này rốt cuộc lai lịch thế nào? Vì sao lại có lực công kích khủng bố như vậy?
Bọn binh lính thì không có thống khổ như các sĩ quan, mỗi người ngạc nhiên vui mừng mình còn sống sót. Đám ác ma này đột nhiên nổ tung phỏng chừng bị thiên thần thu thập!
Đám sĩ quan bắt đầu khôi phục bình thường nhìn thấy đám binh lính tránh được kiếp nạn, kinh sợ quá độ bị biến thành phiền táo, hoặc trở nên lười biếng hoặc lui thành một đoàn trốn tránh. Bọn họ biết nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống của những người này sẽ bị hỏng mất.
Bọn họ không khỏi mạnh mẽ xốc tinh thần, quát lên:
- Các huynh đệ! Vừa rồi chính là sát chiêu cuối cùng của người thảo nguyên! Nhưng Chiến thần đứng về phía chúng ta! Không thấy vào lúc đám sinh vật tà ác này muốn tiêu diệt sạch chúng ta, bọn họ đã bị Chiến thần xử phạt sao?
- Bởi vậy chúng ta không nên uể oải, không nên lo lắng! Chúng ta hãy đi chém tận giết tuyệt đám người thảo nguyên này đi! Chiến Thần cùng tồn tại với chúng ta!
Tên hô khẩu hiệu này không cần phải nói tự nhiên là người của Khang Tư, bằng không sẽ không trực tiếp đổi Thiên thần thành Chiến Thần. Tuy nhiên đối với quân nhân mà nói, Chiến Thần chuyên môn quản lý chiến tranh đương nhiên thân thiết hơn Thiên thần cái gì cũng quản, cho nên lập tức được mọi người đồng ý.
Mọi người một bên hô:
- Chiến Thần tồn tại cùng ta!
Một bên nắm lấy lưỡi đao, hai mắt đỏ bừng ngắm nhìn vành xương cốt phía xa xa.
Nếu hiện tại trước mắt xuất hiện người thảo nguyên, những người sống sót sau tai nạn tâm thần cực độ không ổn định này hiện tại lại bị dẫn phát ra cừu hận với người thảo nguyên khẳng định sẽ ăn tươi nuốt sống người thảo nguyên.
Bởi vì quân Liên minh sát tâm nổi lên, lấy lại sĩ khí. Bọn họ để lại một sốt người coi chừng thương binh, xử lý xác chết sau đó đằng đằng sát khí phóng ra xung quanh.
Bọn họ không tin người thảo nguyên còn có thể có một đội quân biến thái khủng bố như vậy. Nếu thực là thế thì bọn họ cũng đành chấp nhận số phận.
Nếu vận khí mình kém như vậy, không chết thật không có thiên lý.
Tại dạng đánh bạc phá hết mọi tâm hình như vậy, đám quân Liên minh này thật sự hùng hổ. Đám trẻ mồ côi trên thảo nguyên gặp được bọn họ khẳng định xui xẻo, phỏng chừng chủng tộc người thảo nguyên bị giết tuyệt cũng là chuyện sớm hay muộn.
Không nói đến đám quân Liên minh khát máu này. Lại nói quân Khang Tư sau khi nhận được tin tức mật vệ bẩm báo về kỵ binh giáp đen. Sau khi biết được bọn kỵ binh giáp đen đao thương bất nhập, mà lại là ác ma cao nhất ẩn nấp ngầm dưới Thánh địa không khỏi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nếu đám người mình nghĩ đến không có bất kỳ kẻ địch nào hưng phấn đi đánh lén sào huyệt mật giáo để cho mấy vạn kỵ binh giáp đen này đột nhiên từ dưới đất xông ra phục kích. Dựa theo tình hình bọn họ đao thương bất nhập, chỉ sợ toàn quân bị diệt cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Nghĩ vậy, mọi người không khỏi kính nể nhìn Khang Tư. Không hổ là Chiến Thần của chúng ta, không ngờ đã sớm đoán trước chuyện như vậy xảy ra.
Đám kỵ binh giáp đen này khẳng định là ác ma cao nhất mật giáo dùng bảo vệ sào huyệt. bọn họ khẳng định được mệnh lệnh chỉ cần đại thảo nguyên xuất hiện quân địch khổng lồ không người nào đối kháng thì sẽ xuất hiện.
Khó trách trước kia đế quốc phái ra đại quân ba bốn trăm vạn tiến vào đại thảo nguyên, cuối cùng cũng không mấy người thoát được trở về. Thì ra là gặp được đám kỵ binh khủng bố này.
Lần này đại thảo nguyên chết trận rất nhiều tráng đinh, hơn mười vạn quân Liên minh tiến quân gây ra điểm cảnh giới với đám ác ma kia, cho nên tất cả đều xông ra.
Thật sự là bội phục điện hạ. Lúc trước còn chuẩn bị phái mấy vạn người đi tấn công đại thảo nguyên, không nghĩ tới cuối cùng lại làm ra hơn mười vạn liên quân. Khẳng định là điện hạ nhận được tin tức đầu tiên, bằng không làm sao lại làm ra hành động gia tăng số người chia của này.
Hơn nữa hành động này chẳng những khiến cho liên quân dẫn ra được đám kỵ binh giáp đen khủng bố bảo vệ Thánh địa, mà lại khẳng định sẽ làm cho liên quân thiệt hại nặng nề. Thật sự là một công ba bốn việc.
Không cần kỳ quái mình làm sao lại vui sướng khi người gặp họa như vậy. Đám bộ đội này tuy có tên là liên quân nhưng tuyệt đối không phải là quân đội Liên minh, lại càng không phải quân Khang Tư. Hoàn toàn là quân đội của thành viên Liên minh.
Quân đội không thuộc về chủ thượng cai quản như vậy đương nhiên càng yếu càng tốt. Như vậy cũng dễ dàng cho lực ảnh hưởng của Liên minh Thống nhất xâm nhập vào thành viên lãnh địa.
Hơn nữa tinh nhuệ quân Khang Tư hiện tại đều ở đội tàu, thuộc loại bộ binh quân Liên minh đào móc đường sông. Hiện tại theo đường sông trở về có thể nói không chút thiệt hại. Chuyện tuyệt vời như vậy làm sao có thể không vui?
Nhìn vẻ mặt sùng kính của đám thuộc hạ, Khang Tư đương nhiên biết bọn họ nghĩ gì. Chỉ là đây căn bản là hiểu lầm, tuyệt đối là hành động không phải mình tính toán. Lúc ấy ai biết dưới Thánh địa cất giấu ác ma lợi hại như vậy? Ngay cả Giáp Linh cũng không phát hiện ra!
Chỉ là Khang Tư cũng biết chuyện này giải thích không được, miễn cho người ta nghĩ mình dối trá.
Tuy đoán rằng Thánh địa cất giấu ác ma cao nhất là không lớn, nhưng cẩn thận không sai lầm, Khang Tư lập tức phái Giáp Linh cùng nhiều mật vệ ra điều tra cẩn thận tình huống Thánh địa. Miễn cho đến lúc đó thật sự lại nhảy ra một đám ác ma cao nhất.
Nhìn Giáp Linh mang theo nhiều mật vệ rời đi, đội tàu cũng bắt đầu giảm tốc độ tiến lên, chậm rãi hướng về đường thủy Nhĩ Lạp Hồ.
Khi còn cách Thánh địa chỉ khoảng mười dặm đường, kỵ binh thám báo cùng mật vệ canh gác bốn phía chặt chẽ như nêm. Tất cả tình báo đều cho thấy Thánh địa không phát hiện ra đội quân mình.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm Khang Tư. Bởi vì hiện tại Giáp Linh thủy chung không có tìm được bất kỳ ác ma nào che giấu tung tích, nhưng là như vậy lại không an tâm. Bởi vì tìm không thấy chứ không phải là không tồn tại, mà loại thời khắc có tính quyết định này cũng chỉ có một mình Khang Tư gánh chịu.
Khang Tư suy nghĩ một chút, cắn răng:
- Không cần che giấu hành tung. Tất cả kỵ binh lập tức rời thuyền tập kết xuất phát. Bộ binh cùng đội hậu cần điều khiển thuyền trực tiếp tiến vào Nhĩ Lạp Hồ.
- Dạ!
Nếu thủ lĩnh đã ra quyết định, đám cấp dưới bọn mình cũng không cần suy này tính kia, trực tiếp tuân lệnh làm việc là được.
Mấy vạn thiết kỵ tụ tập ở bên bờ sông như là rừng rậm sắt thép. Khang Tư không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp vung tay lên dẫn đầu giục ngựa chạy như bay.
Sau khi tiếng vó ngựa vang lên “ầm ầm”, thuyền dưới đường sông cũng giống như ăn thuốc lắc ngược dòng đi lên. Đương nhiên bất kể đuổi theo thế nào, tốc độ đều không thể so sánh với kỵ binh.
Quãng đường mười dặm đối với kỵ binh mà nói chỉ là chuyện trong chốc lát.
Khi Khang Tư dẫn đầu từ mặt cỏ bước lên một con đường rải đá, đầu tiên đập vào mắt chính là Tuyết Sơn cực lớn cao ngất hùng vĩ. Sau đó là một tòa kiến trúc cực lớn nằm trên bình nguyên dưới chân Tuyết Sơn. Xung quanh kiến trúc này trải rộng vô số mái vòm lều trại.
Tiếp theo đập vào mắt chính là cánh cửa cực lớn tối như mực ở sơn động. Đây chính là nhà xưởng và sào huyệt mật giáo mà Giáp Linh nói.
Bộ đội căn bản không chút ngừng lại, trực tiếp đi theo đường trải đá hướng về phía nhà xưởng. Mà phụ nữ và trẻ em chăn nuôi ở gần nhà xưởng vốn chỉ đứng nhìn. Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy cờ hoa hồng của Khang Tư lập tức kích động hô lên chạy về hướng lều trại, mà tiếng kèn “ô ô” cũng lập tức vang lên.
Đám người Khang Tư sau khi nghe được tiếng kèn, tất cả mọi người đều căng thẳng, một bên tăng thêm tốc độ chuẩn bị thật tốt để giết địch.
Sau khi tiếng kèn phát hiện kẻ địch vang lên, người thảo nguyên có thể nghe được đều võ trang chuẩn bị chiến đấu.
Quả nhiên, hơn mười cửa lớn ở nhà xưởng kia liên tiếp mở ra, có vô số nam đinh từ bên trong xông ra.
Chỉ là sau khi nhìn thấy những người này, đám người bên Khang Tư không khỏi trừng mắt. Quần áo bọn họ thống nhất, thoạt nhìn rất có khí thế. Chỉ là bọn họ toàn bộ là bộ binh, hơn nữa trong tay không cầm công cụ như chùy thép, kìm thì là cầm gậy gỗ. Có thể nói hoàn toàn là tay không tấc sắt.
Tuy nhiên chuyện rất nhanh có biến hóa. Mỗi một cửa đều có mấy chục chiếc xe đẩy tay chở binh khí đi ra. Đám tráng đinh này lập tức võ trang hạng nặng. Nghĩ lại sản phẩm nhà xưởng này sản xuất cũng không quá kỳ quái vì sao những người này lập tức có thể võ trang.
Tuy nhiên bên Khang Tư thật sự không để ý. Nhân số kỵ binh quá nhiều đánh bộ binh số ít, còn sợ đánh không thắng?
Tuy nhiên có điểm khiến mọi người kỳ quái là, cánh cửa lớn của sào huyệt mật giáo thủy chung hấp dẫn hơn nửa lực chú ý vẫn im ắng. Không nói chuẩn bị chiến tranh, ngay cả bóng người đều không thấy.
Khi khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng trăm mét, Khang Tư khoát tay lên. Mấy vạn thiết kỵ thành hình nửa bao vây quanh nhà xưởng ngăn chặn lại đám bộ binh.
Tới khoảng cách này, những người bên Khang Tư có ánh mắt sắc bén đều đã nhìn ra bộ dạng đối phương. Vừa nhìn, đám người này liền cười khúc khích:
- Còn tưởng rằng là tinh binh hãn tướng gì đâu, nguyên lai toàn bộ đều là thợ thủ công. Xem bộ dạng bọn họ khẩn trương như vậy, ta dám nói bọn họ đã nhiều năm không cưỡi ngựa đánh trận!
Mọi người cẩn thận quan sát. Quả thật như thế. Hơn nữa tất cả mọi người nhìn ra được vẻ lo lắng sợ hãi trên mặt đám thợ thủ công này.
Biết được như vậy, khẩn trương trong lòng bọn họ lập tức lơi lỏng rất nhiều. Trong lòng đều nghĩ dùng chiêu số đơn giản nhất để xử lý bọn họ.
- Chiêu hàng!
Khang Tư vừa nói ra, Tương Văn là người thứ nhất giục ngựa lên trước. Đám binh lính phía sau lúc này mới nhớ tới đối phương đều là thợ thủ công. Đối với ưa thích của chủ công mình, bọn binh lính biết thật rõ. Bọn họ đều âm thầm dặn dò nếu thực sự phải đánh, tận lực tránh sát thương, tốt nhất là đánh ngất đối phương.
Loại suy nghĩ kiêu ngạo này, quân Khang Tư lại cho rằng theo lý phải làm. Người ta là thợ thủ công, nếu vậy mà còn không thể bắt sống, vậy dứt khoát cắt cổ tự tử cho xong.
Nhìn kỵ sĩ Tương Văn mỹ mạo khác thường này một mình đi đến, đám thợ thủ công tuy rằng giật mình một chút nhưng không có ai nhiệt huyết sôi trào nguyện ý giết mỹ nhân như vậy trêu chọc mọi người. Tất cả đều im lặng nhìn Tương Văn.
Tương Văn hít vào một hơi, hé miệng. Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên:
- Ta thay điện hạ Khang Tư – Lôi Luân Đặc, Thống soái Liên minh Thống nhất kêu gọi các ngươi đầu hàng. Chỉ cần các ngươi không chống cự, cam đoan người thân, tài sản của các ngươi an toàn!
Tương Văn đợi một chút, phát hiện đám thợ thủ công không có phản ứng liền dùng ngôn ngữ thảo nguyên, Duy Nhĩ Đặc, Tuyết quốc nói lại một lần. Đám thợ thủ công này vẫn không có phản ứng.
Tương Văn không khỏi tức giận quát:
- Hàng hay không hàng?
Mấy vạn thiết kỵ chung quanh lập tức trợ uy gầm lên:
- Hàng hay không hàng?
Thanh âm thật lớn khiến đám thợ thủ công xuất hiện ba loại tình huống. Một loại là bị dọa ngã ngồi xuống đất, một loại là không biết làm sao nhìn trái ngó phải. Một loại cuối cùng là hai mắt phun lửa, vẻ mặt tức giận nắm chặt binh khí.
Khang Tư nhíu mày, giơ tay chỉ về khu lều trại gần nhà xưởng. Hơn vạn thiết kỵ lập tức hiểu được phóng tới nơi đó.
Hành động nhằm vào người nhà thợ thủ công này lập tức khiến đám thợ thủ công kêu vang lên. Đám thợ thủ công phẫn nộ cầm binh khí chẳng những không giảm mà ngược la gia tăng rất nhiều.
Mà lúc này, một đội tàu như một con rồng dài tiến vào Nhĩ Lạp Hồ. Sau đó trước tiên là rất nhiều bộ binh đi xuống, cũng không chỉnh đội vừa rời thuyền lập tức vọt tới bên này.
Nhìn cờ của thuyền giống như đội quân trước mắt, vẻ mặt đám thợ thủ công đều trở nên ảm đạm.
Đến lúc này Tương Văn nhân cơ hội hô lên:
- Người nào hàng quỳ xuống!
Dưới thanh âm khuếch đại của quân Khang Tư, gần như toàn bộ Thánh địa đều có thể nghe được. Nếu không phải trên độ cao vài trăm mét Tuyết Sơn mới có tuyết đọng thì phỏng chừng riêng thanh âm chiêu hàng này có thể tạo ra một trận tuyết lở.
Sau khi đội tàu xuất hiện, đám thợ thủ công hiểu được không thể chống cự.
Cho nên sau khi Tương Văn lại kêu gọi đầu hàng, đám thợ thủ công ngồi dưới đất trước tiên quỳ xuống, tiếp theo nhìn đám thợ thủ công không có tâm tự chủ quỳ xuống theo. Cuối cùng chính là đám thợ thủ công phẫn nộ, bọn họ chần chờ hồi lâu, thở dài ném binh khí, thống khổ vạn phần quỳ xuống.
Nhìn mọi chuyện thuận lợi như thế, Khang Tư không khỏi cảm giác ngoài ý muốn. Dựa theo phán đoán của mình, khẳng định phải huyết chiến một hồi, thiệt hại thật lớn mới có thể đoạt được nhà xưởng cùng hủy diệt sào huyệt Mật giáo.
Toàn quân thiệt hại trầm trọng chật vật trốn về, thậm chí toàn quân bị diệt cũng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ có không dự đoán được là loại chiến đấu thoải mái như võ trang du hành, mình không chút thiệt hại một người liền chiếm được toàn bộ thợ thủ công cùng nhà xưởng không tổn hao gì?
Này cũng quá giả rồi! Thật sự là may mắn đến làm cho người lo lắng không yên.
Đương nhiên hiện tại Khang Tư lại mặc kệ ưa thích lớn nhất của mình, lại càng lười đi thăm nhà xưởng mà Giáp Linh nói là vô cùng kỳ diệu kia. Hắn trực tiếp quẳng đám thợ thủ công và nhà xưởng cho bộ binh.
Khang Tư lệnh cho toàn quân làm tốt chuẩn bị, mới bắt đầu mang quân đội thật cẩn thận bao vây quanh cửa sắt thật lớn kia.
Đối mặt đại động sâu kín tối om, xếp đầu là lính thiết giáp toàn thân áo giáp cầm lá chắn, phía sau bọn họ là mấy trăm mật vệ cao cấp cõng một ống gỗ tròn, trong tay cầm máy bơm nước. Mà tất cả những nhân viên vũ lực cao siêu đám Khang Tư thì xếp ở loạt thứ ba. Mặt sau mới là binh lính tinh nhuệ dày đặc.
Những người này đều không ngoại lệ, đều ngậm lọ bảo mệnh ở trong miệng, vừa phát hiệ tình hình không ổn là cắn vỡ. Nhìn bộ đội thật cẩn thận từng bước về trước, người ở đây không ai có nghi ngờ.
Sau khi bọn họ biết được đây là sào huyệt chế tạo ác ma, thật sự hận không thể trang bị mình như bình thép, hận không thể nhét đầy lọ bảo mệnh trong miệng.
Tuy rằng trong lòng mọi người có chút không yên nhưng điện hạ Khang Tư người lãnh đạo trực tiếp của mình đều đích thân đi tới, làm sao đám người dưới bọn mình có thể lui ra phía sau? Không có cách nào, đành phải kiên trì, cùng lắm là biến thành ác ma cùng điện hạ thôi.
Tiến vào trong động, tất cả mọi người đều bị cái động khổng lồ này làm cho hoảng sợ. Chỉ riêng cái nơi mặt đất kim loại màu trắng bạc kia đủ để chứa đựng tất cả thiết kỵ.
Làm cho người ta cảm thấy quái dị chính là, rõ ràng đây là trong động hơn nữa là một cái động thật lớn. Cho dù là ban ngày, không có cây đuốc thì phải tối đen một mảnh mới phải, nhưng vì sao bốn phía động lại mơ hồ phát ra hào quang mỏng manh, làm cho người ta cảm giác được giống như lúc hoàng hôn.
Mà càng quái dị chính là, trước khi vào động chỉ có thể nhìn bên trong tối đen một mảnh, vì sao sau khi vào lại có ánh sáng?
Khang Tư không để ý chuyện cổ quái này, phát hiện đám người mình sau khi vào động căn bản không thấy chuyện gì xảy ra không khỏi khoát tay chặn lại. Tương Văn đích thân chỉ huy đám mật vệ khiêng máy bơm nước mang theo mấy binh lính bắt đầu leo lên thang lầu cao ngất kia, điều tra những lỗ nhỏ rậm rạp ở bên cạnh.
- Giáp Linh, lần trước ngươi tới nơi đây cũng là như thế này sao?
Khang Tư nhíu mày hỏi. Giáp Linh đột nhiên xuất hiện, ngây ngốc gật đầu:
- Đúng vậy! Chính là bộ dạng im lặng thế này.
- Cũng chính là không có ai? Làm sao ngươi không nói tin tức này?
Khang Tư mày càng nhăn, Giáp Linh nháy mắt mấy cái mới nói:
- Ngài cũng không nói ta điều tra nơi này có ai hay không mà!
Lời nói này của hắn lập tức khiến Khang Tư sững sờ. Nghĩ đến Giáp Linh rèn luyện được có vẻ hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, không nghĩ tới vẫn cứng nhắc giống trước kia. Mình làm sao còn hỏi nơi này không có ai, ai có thể nghĩ đến sào huyệt mật giáo lại trống không đây! Dựa theo ý nghĩ người bình thường, sào huyệt như vậy khẳng định canh gác nghiêm ngặt, hẳn là phải cất giấu rất nhiều tư liệu quan trọng và nhân viên. Làm sao lại toàn bộ trống không được!
Nhận thấy được mình làm ra động tĩnh lớn như vậy vẫn không xảy ra chuyện gì, Khang Tư thở dài khoát tay. Đại đa số binh lính đều bắt đầu đi lên thang lầu điều tra những cái hốc.
Tới lúc này, bọn họ bắt đầu khôi phục tâm tính bình thường, vào thời điểm tìm tòi không ngừng bàn luận cái động này làm thế nào khai phát.
Mấy vạn người liên hợp điều tra lập tức khiến cho cái động lạnh lùng này biến thành náo nhiệt phi phàm. Qua một đoạn thời gian, lục tục có người chạy xuống báo cáo không có thu hoạch gì.
Khang Tư nhận được tin tức không khỏi thở dài, mật giáo đã di dời sào huyệt.
Có lẽ phỏng đoán không lâu trước đây của mình là chính xác. Chắc là ngũ tông đều thành lập thế lực của mỉnh, vì tránh mở rộng mâu thuẫn, ngũ tông đều tự dời đến địa bàn của mình cho nên sào huyệt mới trống không thế này.
Chỉ là nếu đại thảo nguyên đã sớm bị ngũ tông vứt bỏ, vậy ôn dịch của người thảo nguyên như thế nào xảy ra? Cái nhà xưởng lớn kia làm sao lại không bị dời đi ngược lại tiếp tục phục vụ người thảo nguyên?
Mà càng quan trọng là vì sao không mang mấy vạn kỵ binh giáp đen kia đi, mà lại để lại bảo vệ đại thảo nguyên?
Hoặc là nói, đám kỵ binh giáp đen cùng nhà xưởng lớn này căn bản không do ngũ tông khống chế?
Nghĩ vậy Khang Tư không khỏi đột nhiên kinh hãi. Theo đạo lý thì hai thứ tốt này vào lúc ngũ tông quyết định vứt bỏ sào huyệt không có khả năng bỏ đi. Chỉ là bọn họ không thể khống chế mới có thể làm cho bọn họ bắt buộc phải bỏ đi.
Mà có thể làm cho bọn họ bắt buộc phải bỏ, khẳng định là một thế lực. Trên thế giới này không ngờ có một thế lực có thể khiến ngũ tông đề phòng?
Trời ơi! Thiên hạ này rốt cuộc là thế nào? Làm sao ẩn giấu nhiều bí mật như vậy?
Khang Tư bị mấy vấn đề này biến thành cực kỳ phiền táo, đi qua đi lại ở trung ương đại sảnh. Thuộc hạ của hắn phát hiện tâm tình hắn không tốt, đều mơ hồ tản ra một ít không gian.
Mà chính lúc này, Khang Tư không biết đi vội vàng hay là đá tới cái gì, thân hình đột nhiên ngừng lại.
Khang Tư rất là nghi hoặc nhìn dưới chân. Tên quỷ tinh minh Tương Văn lập tức lấy đuốc cầm tới sát. Dưới ánh sáng chiếu vào, mọi người phát hiện không ngờ Khang Tư lại đá văng ra một lỗ nhỏ bằng bàn tay ở mặt đất kim loại. Mà bên trong lỗ nhỏ này có một vật như cái núm hình tròn màu xanh biếc.
Khang Tư lấy tay sờ một cái, thấy không thể di động thì theo bản năng ấn xuống. Thứ này không ngờ kêu răng rắc rồi đè xuống.
Tương Văn lập tức lôi kéo Khang Tư ra sau, hơn nữa hét lớn:
- Toàn thể cảnh giới!
Vừa nghe được lệnh cảnh giới, tất cả những người hoạt động ở đất trống lập tức tản ra góc tường. Bởi vì đất trống là dễ dàng bị tấn công nhất.
Hành động của bọn họ là chính xác. Bởi vì sau khi bọn họ dựa vào tường, sàn nhà kim loại đột nhiên phát ra hào quang màu trắng bạc. Sau đó mọi người nghe được tiếng răng rắc liên tục không ngừng. Tiếp theo đó bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy khu sàn nhà trung ương đất trống mở ra một cái lỗ hình tròn.
Sau đó tiếng xèo xèo vang lên, một đồ vật như quả trứng gà đường kính một mét, cao ba mét theo lỗ tròn trồi lên mặt đất.
Sau khi trồi lên mặt đất, tiếng răng rắc cũng không ngừng mà ngược lại càng thêm vang dội. Tiếp theo quả trứng gà kia chậm rãi nâng lên, mặt đất cũng dựa theo hình dạng bậc thang, một tầng lại một tầng tăng lên trên.
Khi thanh âm này biến mất, bất kể là người đứng trên vách động hay là tránh ở góc tường đều ngây ngốc nhìn đồ vật trồi lên trên mặt đất. Mấy trăm bậc thang kim loại hình tròn tạo thành tháp, đỉnh tháp trung ương là cái trứng gà kia làm cho người ta không biết nói gì.
Hai mắt Khang Tư nhìn thẳng, một bên thì thào:
- Cái này rốt cuộc che giấu bí mật thế nào, chẳng lẽ thứ này chính là cơ mật lớn nhất của mật giáo? Hoặc là đây chính là nguyên nhân làm nên Thánh địa?
Khang Tư vừa nói vừa đi về hướng bậc thang tháp, không ai ngăn trở hắn bởi vì tất cả mọi người bị kỳ tích như thần tích này chấn động ngây người.
Tin tức Liên minh Thống nhất chiếm cứ quá nửa thổ địa thảo nguyên bị những đội buôn mang trở về. Đương nhiên lúc bọn họ truyền tin tức về kỵ binh giáp đen còn không đi ra từ hầm ngầm của Thánh địa.
Tin tức truyền đi thật sự rất nhanh, không được bao lâu liền truyền khắp đế quốc. Phản ứng của những thế lực hoàng tộc không cần phải nói, tới tới lui lui đều vẫn là như vậy.
Khi tin tức từ cửa ngõ Liên minh Thống nhất của Khang Tư liên tiếp truyền vào năm tỉnh Đông Nam, tên Áo Kha Nhĩ lòng lang dạ sói phản đồ cướp đoạt sản nghiệp nghĩa huynh từ đầu là ném đồ cổ đánh thị nữ, rồi lấy đao chém người. Sau đó không ngờ bắt đầu than thở, cuối cùng không ngờ lại khôi phục trạng thái bình tĩnh.
Tâm tình biến hóa của Áo Kha Nhĩ có liên kết một chỗ với Liên minh Thống nhất càng ngày càng mạnh mẽ. Có thể nói sau khi biết được Liên minh Thống nhất chiếm nửa đại thảo nguyên hắn liền khôi phục bình tĩnh.
Liệt Văn được Áo Kha Nhĩ triệu tập, không khỏi rơi lệ đầy mặt. “Điện hạ nhà mình cuối cùng khôi phục bình thường!”
Nghĩ lại cũng làm khó cho điện hạ. Vốn tưởng rằng mình là nhân tài kiệt xuất, không ngờ mấy anh em kết nghĩa các mặt đều vượt qua chính mình, hơn nữa mạnh mẽ đến mức bất kể mình đuổi theo thế nào cũng không kịp.
Chính hắn nguyên là một ngôi sao hào quang chói mắt, lại hoàn toàn bị vầng mặt trời mới toát ra biến thành ai cũng không nhìn thấy. Trường kỳ ứ đọng như vậy không điên cũng là rất tốt.
Liệt Văn vẫn lo lắng Áo Kha Nhĩ sẽ trở thành kẻ điên, nhưng hiện tại nghe được mệnh lệnh trật tự rõ ràng, hắn biết điện hạ của mình đã khôi phục.
Xem ra mình vất vả duy trì hiện trạng năm tỉnh Đông Nam không uổng phí.
Đám quân Liên minh ném thùng dầu quá náo nhiệt mà phản ứng đám kỵ binh giáp đen đối diện lại cực kỳ cổ quái. Bọn chúng chẳng những không làm công kích gì, mà cho dù dầu hỏa tưới đầy thân, đám ác ma con mắt đỏ bừng này cũng không có bất kỳ phản ứng gì, chỉ lẳng lặng đứng nhận mưa dầu hỏa.
Quân Liên minh cũng mặc kệ tại sao đám kỵ binh giáp đen như vậy. Nhìn dầu hỏa tiêu hao hơn nửa, quan chỉ huy vung tay lên:
- Tên lửa!
Vô số tên lửa đốt cháy sưu sưu bắn tới.
Ngọn lửa bốc lên tận trời, binh lính liên minh cùng hoan hô. Chỉ là tiếng hoan hô này không bao lâu liền biến mất, mọi người trợn mắt há mồm nhìn chiến hào phía đối diện.
Chỉ thấy đám kỵ binh giáp đen này giống như vừa rồi, cũng không nhúc nhích căn bản như không nhận thấy thân thể bị lửa đốt. Cái này cũng chưa tính gì, dù sao ác ma không có đầu óc, có đốt bọn chúng thành tro cũng vẫn bộ dạng này.
Nhưng điều khiến mọi người sợ chính là, ngọn lửa không ngờ lại chậm rãi yếu đi.
Bởi vì những gì có thể đốt toàn bộ cháy hết, nhìn xem mặt đất đen sì mà lại nứt nẻ đủ biết ngọn lửa nóng thế nào. Nhưng vì sao đám kỵ binh giáp đen này giống như không việc gì giữ nguyên tư thế?
Vì sao kỵ binh giáp đen và khôi giáp không bị hòa tan? Vì sao chiến mã giáp đen cũng giống như vậy?
Thậm chí ngay cả đuôi chiến mã cũng không bị ngọn lửa vừa rồi thiêu cháy một cái.
Có thể nói ngọn lửa vừa rồi tiêu hao rất nhiều dầu hỏa, ngoài triển lãm ngọn lửa xinh đẹp ra thì không có bất kỳ công dụng gì.
- Nhanh! Rút lui!
Quan chỉ huy không nói hai lời trực tiếp quay đầu chạy. Đám binh lính biết chuyện không bình thường, toàn bộ doanh địa lập tức loạn hẳn lên.
Mà một binh lính ở phía sau có lòng hiếu kỳ vừa chạy vừa quay đầu nhìn đột nhiên quát to lên:
- Bọn chúng vọt vào chiến hào rồi!
Câu nói này khiến mọi người nghe được lập tức chần chờ dừng chân quay đầu nhìn.
Nhìn kỵ binh giáp đen nối đuôi nhau chậm rãi rơi xuống chiến hào, không khỏi có chút hưng phấn. Một sĩ quan đột nhiên cao giọng hô to:
- Nhanh ném dầu hỏa vào trong chiến hào! Không tin coi bọn chúng như sắt thép luyện không chết bọn chúng.
Đám binh lính vừa nghe cũng cảm thấy đúng. Vừa rồi đốt ở nơi trống trải, nhiệt độ ngọn lửa cũng không cao lắm, đám ác ma này không việc gì cũng là bình thường.
Nhưng nếu đốt ở bên trong chiến hào, nhiệt độ tuyệt đối cao hơn vài lần. Chỉ cần nhiệt đột có thể nóng chảy kim loại, còn sợ đám ác ma này không chết sao!
Bọn họ hiểu được điều này lập tức khuân vác thùng dầu ném vào chiến hào. Mà lúc này một kỵ binh giáp đen đã leo khỏi chiến hào đột nhiên dùng thương đâm chết vài tên khuân vác.
Công kích của đám kỵ binh giáp đen này chẳng những không gây nên khủng hoảng ngược lại khiến cho sĩ khí quân Liên minh tăng cao.
Nếu kỵ binh giáp đen mặc kệ quân Liên minh ném dầu hỏa vậy quân Liên minh khẳng định chạy trong chốc lát. Nhưng đám kỵ binh giáp đen vốn không chủ động công kích lại giành trước giết chết binh lính ném dầu. Như vậy nói rõ đám kỵ binh giáp đen này biết loại đốt chiến hào này có thể giết chết bọn chúng!
Nhận biết này vừa xuất hiện làm sao lại không khiến sĩ khí quân Liên minh tăng cao. Đám tinh nhuệ bọn họ cũng không sợ đánh với kẻ địch mạnh mẽ. Sợ nhất chính là kẻ địch giết không chết, hiện tại phát hiện kẻ địch có thể chết, vậy còn chờ gì nữa!
Đám kỵ binh giáp đen đi lên càng ngày càng nhiều nhưng cũng không thể ngăn cản quân liên minh điên cuồng ném dầu hỏa. Bọn họ hiển nhiên cũng biết nguy hại của thứ này sau khi rơi vào chiến hào, cho nên chuyên tâm đánh chết binh lính liên minh chuẩn bị đốt lửa.
Sĩ quan nhìn thấy mấy tên cầm đuốc phía trước bị kỵ binh giáp đen thoải mái giết chết không khỏi giận dữ hét:
- Ngu ngốc! Dùng tên lửa cho ta!
Lời này của hắn đánh thức mấy binh lính đang chìm vào trạng thái nửa điên, lập tức đốt tên lửa chuẩn bị bắn.
Mà đám kỵ binh giáp đen đi lên cũng khoảng trăm người, bọn họ như là cực kỳ kích động nhằm phía đám binh lính đang kéo dây cung. Binh lính khác thấy như vậy nếu không đi châm lửa thì liều chết chặn đám kỵ binh giáp đen này lại. Trong đầu mọi người đều có một ý nghĩ: “Chỉ cần đốt lửa là thắng lợi!”
Ngay khi binh lính chuẩn bị buông tay, một kỵ binh giáp đen gần nhất đột nhiên phát ra một tiếng “Ô”, màu đỏ trong mắt sáng rực lên. Sau đó trường thương trong tay hắn đột nhiên bắn ra một hào quang dài mấy chục thước, sau đó giơ hào quang này lên quét ngang.
Người bắn cung quân Liên minh kia đang dữ tợn buông dây cung, trong đầu có ý nghĩ mình là một người có công lớn nhất.
Chỉ là hắn lập tức phát hiện tên lửa mình không có bắn ra, tập trung nhìn lại thì không thể tin được. Cả người và dây cung không biết bị cái gì cắt ngang.
Mà sĩ quan Liên minh không bị loại chùm tia sáng này tấn công, sợ vỡ mật nhìn cảnh tượng trước mắt. Mình đã nhìn thấy gì vậy?
Một chùm tia sáng đảo qua, tất cả mọi vật bị chùm tia này quét ngang bất kể là người, binh khí hay đá đều bị cắt!
- Trời ơi! Đây là cái gì thế?
Sĩ quan mới vừa thì thào thốt ra những lời này liền phát hiện một đạo hào quang lóe qua trước mắt mình, sau đó cái gì cũng không biết.
Sau khi một kỵ binh giáp đen dùng chùm tia sáng cổ quái phát uy, hơn trăm kỵ binh giáp đen khác học theo. Hơn trăm chùm tia sáng thoải mái cắt mọi thứ trong vòng trăm mét thành từng khối.
Rồi kỵ binh giáp đen đi lên sau nhìn thấy được một cảnh này như bị kích thích nhảy vào trong quân Liên minh dùng chìm tia sáng chém bổ linh tinh. Bọn họ biến những thứ trong phạm vi chùm tia sáng thành những mảnh nhỏ.
Những thứ không có sinh mệnh thì không có gì, mà quân liên minh thì thê thảm tới cực điểm. Gần như mỗi người đều bị cắt thành hơn mười khối, mà khủng bố nhất chính là không ngờ ngay cả một giọt máu đều không chảy ra. Tất cả miệng vết thương đều cháy đen một mảnh.
Nhìn cảnh tượng kinh khủng này, ngu ngốc cũng biết đây tuyệt đối không phải thủ đoạn loại người có thể sử dụng.
Quân Liên minh thật sự là hận cha mẹ không sinh cho mình thêm hai cái chân, tất cả đều điên cuồng kêu to chạy trốn.
Chỉ cần thoát ra xa là an toàn, bởi vì đám kỵ binh giáp đen này tốc độ thật sự là quá chậm!
Nhưng cũng không biết tại sao, kỵ binh giáp đen từ trước đến giờ vẫn chỉ biết đi chậm từng bước đột nhiên trở nên nhanh hơn gió. Bốn chân tọa kỵ của họ bay nhanh trên đường, không ngờ lập tức liền đang từ cuối cùng đuổi lên đầu quân Liên minh.
Mà quân Liên minh chạy trốn nhanh nhất nhìn thấy kỵ binh giáp đen đột nhiên xuất hiện trước mắt, cảm giác may mắn trong lòng vừa rồi biến mất, thay vào đó là tâm tình cắn răng liều chết.
Tuy nhiên khi những người chạy trốn đầu tiên bị cắt thành từng miếng, tất cả mọi người nao núng chạy trở về.
Lúc này nếu có thể nhìn từ trên trời xuống, có thể nhìn thấy mấy vạn điểm nhỏ màu đen đang tạo thành một vòng tròn cực kỳ tiêu chuẩn ở xung quanh. Hơn nữa khoảng cách giữa từng điểm đen toàn bộ giống nhau!
Tình huống này khẳng định sẽ làm người nào nhìn thấy cực kỳ chấn động. Bởi vì loài người không có khả năng làm được cảnh tượng hoàn mỹ như vậy.
Mấy vạn người vây quanh hơn mười vạn người, tuy rằng nghe có vẻ khó tin nhưng hiện tại lại quả thật là tồn tại. Hơn nữa hơn mười vạn người này lại chỉ có thể bất đăc dĩ chen chúc vào giữa căn bản không lao ra vòng vây. Bởi vì không đến thời điểm cuối cùng, ai cũng không nguyện được hưởng thụ đãi ngộ cắt thành từng miếng.
Mà đám kỵ binh giáp đen chỉ tiến hành vi cắt miếng đối với những người có hành vi chạy trốn, lại khiến cho quân Liên minh có một cỗ hy vọng.
Không chừng đối phương muốn cầm tù mình ấy chứ! Sau khi biết được thủ đoạn mạnh mẽ của kỵ binh giáp đen, đám quân Liên minh này đã hoàn toàn mất ý chí chiến đấu.
Tuy nhiên một chút hy vọng xa vời cuối cùng của bọn họ rất nhanh biến mất.
Bởi vì vào lúc hơn mười vạn người chen chúc nhau không thể nhúc nhích, trường thương của kỵ binh giáp đen vây quanh toát ra chùm sáng lớn mấy chục thước. Đến lúc này ngu ngốc cũng biết kỵ binh giáp đen dồn quân Liên minh lại một chỗ là vì có thể càng dễ dàng tiến hành đồ sát!
- Các huynh đệ! Dù sao cũng là chết! Liều mạng với bọn chúng!
Các sĩ quan bi phẫn quát lên.
Bọn binh lính cũng bi phẫn hô lên:
- Liều mạng!
Quả thật làm cho người ta bi phẫn. Đánh không được thì cũng thôi, nhưng ngay cả tư cách tổn thương đối phương cũng không có, chỉ có thể mặc kệ đối phương giết hại.
Nếu như vậy, cùng với chờ bị giết không bằng xông lên chịu chết. Ít nhất cũng có thể được chết một cách tôn nghiêm.
Chỉ là chuyện thống khổ thế này làm sao lại bị mình gặp phải đây?
Ngay khi kỵ binh giáp đen giơ chùm tia sáng lên, quân Liên minh đã xung phong. Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều biết hành động của mình là vô nghĩa.
Bằng vào chùm tia sáng có thể cắt bất kỳ vật nào kia, kỵ binh giáp đen chỉ cần vừa đi vừa quét, hơn mười vạn người mình không được bao lâu liền bị cắt miếng toàn bộ. Hơn nữa đối phương tuyệt đối là không mất một sợi lông.
Hiện tại bản thân mình hy vọng nhất chính là có thể nhổ một ngụm nước miếng lên người đối phương, chỉ là nguyện vọng nhỏ bé này đều thực là hy vọng xa vời.
Nguyện vọng trước khi chết của mình không ngờ là như vậy sao? Loại cảm giác này thật sự là quá mức thê thảm bi ai rồi!
Ngay khi cuộc đại đồ sát sắp sửa bắt đầu, thân thể tất cả kỵ binh giáp đen đột nhiên phát ra những tiếng vang “bùm bùm”.
Chùm tia sáng trên trường thương đột nhiên biến mất. Đám kỵ binh giáp đen này cùng với tọa kỵ của bọn họ hai mắt đỏ rực chậm rãi ảm đạm xuống. Khi ánh đỏ sắp tắt đột nhiên mạnh sáng ngời, sau đó mấy vạn kỵ binh giáp đen cùng tọa kỵ đột nhiên vỡ tung ra, hơn nữa phát ra tiếng nổ cực kỵ lớn.
Quá trình này được quân Liên minh đang liều chết chống cự nhìn thấy, chỉ là bọn họ không có bất kỳ người nào nói rõ một cảnh kỳ diệu này.
Bởi vì thân thể kỵ binh giáp đen đột nhiên vỡ tung, uy lực đó quả thực không khác gì trời sụp đất nứt.
Lấy thân thể kỵ binh giáp đen làm trung tâm, tất cả mọi vật thể trong đường kính trăm mét đều bị dập nát. Người trong vòng hai trăm mét toàn bộ bị mảnh nhỏ khôi giáp bắn trúng thân thể.
Người trúng chỗ nguy hiểm trực tiếp chết đi, người còn sống chỉ có thể liều mạng kêu thảm thiết.
Mấy vạn kỵ binh giáp đen đột nhiên nổ tung, thanh âm nổ vang đủ khiến hơn mười vạn người ở đây đều choáng đầu váng não tai ù ù muốn ngất. Mà chấn động mạnh mẽ khi đám kỵ binh giáp đen nổ tung lập tức khiến số người hơn mười vạn này thiếu đi một nửa.
Các sĩ quan Liên minh thân hình lung lay đứng lên, nhìn xương cốt khắp nơi cùng với tiếng rên rỉ đau đớn rung trời, các sĩ quan đều khóc không ra nước mắt. Tại sao có thể như vậy?
Đám kỵ binh giáp đen này rốt cuộc lai lịch thế nào? Vì sao lại có lực công kích khủng bố như vậy?
Bọn binh lính thì không có thống khổ như các sĩ quan, mỗi người ngạc nhiên vui mừng mình còn sống sót. Đám ác ma này đột nhiên nổ tung phỏng chừng bị thiên thần thu thập!
Đám sĩ quan bắt đầu khôi phục bình thường nhìn thấy đám binh lính tránh được kiếp nạn, kinh sợ quá độ bị biến thành phiền táo, hoặc trở nên lười biếng hoặc lui thành một đoàn trốn tránh. Bọn họ biết nếu cứ tiếp tục như vậy, cuộc sống của những người này sẽ bị hỏng mất.
Bọn họ không khỏi mạnh mẽ xốc tinh thần, quát lên:
- Các huynh đệ! Vừa rồi chính là sát chiêu cuối cùng của người thảo nguyên! Nhưng Chiến thần đứng về phía chúng ta! Không thấy vào lúc đám sinh vật tà ác này muốn tiêu diệt sạch chúng ta, bọn họ đã bị Chiến thần xử phạt sao?
- Bởi vậy chúng ta không nên uể oải, không nên lo lắng! Chúng ta hãy đi chém tận giết tuyệt đám người thảo nguyên này đi! Chiến Thần cùng tồn tại với chúng ta!
Tên hô khẩu hiệu này không cần phải nói tự nhiên là người của Khang Tư, bằng không sẽ không trực tiếp đổi Thiên thần thành Chiến Thần. Tuy nhiên đối với quân nhân mà nói, Chiến Thần chuyên môn quản lý chiến tranh đương nhiên thân thiết hơn Thiên thần cái gì cũng quản, cho nên lập tức được mọi người đồng ý.
Mọi người một bên hô:
- Chiến Thần tồn tại cùng ta!
Một bên nắm lấy lưỡi đao, hai mắt đỏ bừng ngắm nhìn vành xương cốt phía xa xa.
Nếu hiện tại trước mắt xuất hiện người thảo nguyên, những người sống sót sau tai nạn tâm thần cực độ không ổn định này hiện tại lại bị dẫn phát ra cừu hận với người thảo nguyên khẳng định sẽ ăn tươi nuốt sống người thảo nguyên.
Bởi vì quân Liên minh sát tâm nổi lên, lấy lại sĩ khí. Bọn họ để lại một sốt người coi chừng thương binh, xử lý xác chết sau đó đằng đằng sát khí phóng ra xung quanh.
Bọn họ không tin người thảo nguyên còn có thể có một đội quân biến thái khủng bố như vậy. Nếu thực là thế thì bọn họ cũng đành chấp nhận số phận.
Nếu vận khí mình kém như vậy, không chết thật không có thiên lý.
Tại dạng đánh bạc phá hết mọi tâm hình như vậy, đám quân Liên minh này thật sự hùng hổ. Đám trẻ mồ côi trên thảo nguyên gặp được bọn họ khẳng định xui xẻo, phỏng chừng chủng tộc người thảo nguyên bị giết tuyệt cũng là chuyện sớm hay muộn.
Không nói đến đám quân Liên minh khát máu này. Lại nói quân Khang Tư sau khi nhận được tin tức mật vệ bẩm báo về kỵ binh giáp đen. Sau khi biết được bọn kỵ binh giáp đen đao thương bất nhập, mà lại là ác ma cao nhất ẩn nấp ngầm dưới Thánh địa không khỏi toàn thân toát mồ hôi lạnh.
Nếu đám người mình nghĩ đến không có bất kỳ kẻ địch nào hưng phấn đi đánh lén sào huyệt mật giáo để cho mấy vạn kỵ binh giáp đen này đột nhiên từ dưới đất xông ra phục kích. Dựa theo tình hình bọn họ đao thương bất nhập, chỉ sợ toàn quân bị diệt cũng không phải là chuyện kỳ quái.
Nghĩ vậy, mọi người không khỏi kính nể nhìn Khang Tư. Không hổ là Chiến Thần của chúng ta, không ngờ đã sớm đoán trước chuyện như vậy xảy ra.
Đám kỵ binh giáp đen này khẳng định là ác ma cao nhất mật giáo dùng bảo vệ sào huyệt. bọn họ khẳng định được mệnh lệnh chỉ cần đại thảo nguyên xuất hiện quân địch khổng lồ không người nào đối kháng thì sẽ xuất hiện.
Khó trách trước kia đế quốc phái ra đại quân ba bốn trăm vạn tiến vào đại thảo nguyên, cuối cùng cũng không mấy người thoát được trở về. Thì ra là gặp được đám kỵ binh khủng bố này.
Lần này đại thảo nguyên chết trận rất nhiều tráng đinh, hơn mười vạn quân Liên minh tiến quân gây ra điểm cảnh giới với đám ác ma kia, cho nên tất cả đều xông ra.
Thật sự là bội phục điện hạ. Lúc trước còn chuẩn bị phái mấy vạn người đi tấn công đại thảo nguyên, không nghĩ tới cuối cùng lại làm ra hơn mười vạn liên quân. Khẳng định là điện hạ nhận được tin tức đầu tiên, bằng không làm sao lại làm ra hành động gia tăng số người chia của này.
Hơn nữa hành động này chẳng những khiến cho liên quân dẫn ra được đám kỵ binh giáp đen khủng bố bảo vệ Thánh địa, mà lại khẳng định sẽ làm cho liên quân thiệt hại nặng nề. Thật sự là một công ba bốn việc.
Không cần kỳ quái mình làm sao lại vui sướng khi người gặp họa như vậy. Đám bộ đội này tuy có tên là liên quân nhưng tuyệt đối không phải là quân đội Liên minh, lại càng không phải quân Khang Tư. Hoàn toàn là quân đội của thành viên Liên minh.
Quân đội không thuộc về chủ thượng cai quản như vậy đương nhiên càng yếu càng tốt. Như vậy cũng dễ dàng cho lực ảnh hưởng của Liên minh Thống nhất xâm nhập vào thành viên lãnh địa.
Hơn nữa tinh nhuệ quân Khang Tư hiện tại đều ở đội tàu, thuộc loại bộ binh quân Liên minh đào móc đường sông. Hiện tại theo đường sông trở về có thể nói không chút thiệt hại. Chuyện tuyệt vời như vậy làm sao có thể không vui?
Nhìn vẻ mặt sùng kính của đám thuộc hạ, Khang Tư đương nhiên biết bọn họ nghĩ gì. Chỉ là đây căn bản là hiểu lầm, tuyệt đối là hành động không phải mình tính toán. Lúc ấy ai biết dưới Thánh địa cất giấu ác ma lợi hại như vậy? Ngay cả Giáp Linh cũng không phát hiện ra!
Chỉ là Khang Tư cũng biết chuyện này giải thích không được, miễn cho người ta nghĩ mình dối trá.
Tuy đoán rằng Thánh địa cất giấu ác ma cao nhất là không lớn, nhưng cẩn thận không sai lầm, Khang Tư lập tức phái Giáp Linh cùng nhiều mật vệ ra điều tra cẩn thận tình huống Thánh địa. Miễn cho đến lúc đó thật sự lại nhảy ra một đám ác ma cao nhất.
Nhìn Giáp Linh mang theo nhiều mật vệ rời đi, đội tàu cũng bắt đầu giảm tốc độ tiến lên, chậm rãi hướng về đường thủy Nhĩ Lạp Hồ.
Khi còn cách Thánh địa chỉ khoảng mười dặm đường, kỵ binh thám báo cùng mật vệ canh gác bốn phía chặt chẽ như nêm. Tất cả tình báo đều cho thấy Thánh địa không phát hiện ra đội quân mình.
Tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm Khang Tư. Bởi vì hiện tại Giáp Linh thủy chung không có tìm được bất kỳ ác ma nào che giấu tung tích, nhưng là như vậy lại không an tâm. Bởi vì tìm không thấy chứ không phải là không tồn tại, mà loại thời khắc có tính quyết định này cũng chỉ có một mình Khang Tư gánh chịu.
Khang Tư suy nghĩ một chút, cắn răng:
- Không cần che giấu hành tung. Tất cả kỵ binh lập tức rời thuyền tập kết xuất phát. Bộ binh cùng đội hậu cần điều khiển thuyền trực tiếp tiến vào Nhĩ Lạp Hồ.
- Dạ!
Nếu thủ lĩnh đã ra quyết định, đám cấp dưới bọn mình cũng không cần suy này tính kia, trực tiếp tuân lệnh làm việc là được.
Mấy vạn thiết kỵ tụ tập ở bên bờ sông như là rừng rậm sắt thép. Khang Tư không kêu gọi đầu hàng, trực tiếp vung tay lên dẫn đầu giục ngựa chạy như bay.
Sau khi tiếng vó ngựa vang lên “ầm ầm”, thuyền dưới đường sông cũng giống như ăn thuốc lắc ngược dòng đi lên. Đương nhiên bất kể đuổi theo thế nào, tốc độ đều không thể so sánh với kỵ binh.
Quãng đường mười dặm đối với kỵ binh mà nói chỉ là chuyện trong chốc lát.
Khi Khang Tư dẫn đầu từ mặt cỏ bước lên một con đường rải đá, đầu tiên đập vào mắt chính là Tuyết Sơn cực lớn cao ngất hùng vĩ. Sau đó là một tòa kiến trúc cực lớn nằm trên bình nguyên dưới chân Tuyết Sơn. Xung quanh kiến trúc này trải rộng vô số mái vòm lều trại.
Tiếp theo đập vào mắt chính là cánh cửa cực lớn tối như mực ở sơn động. Đây chính là nhà xưởng và sào huyệt mật giáo mà Giáp Linh nói.
Bộ đội căn bản không chút ngừng lại, trực tiếp đi theo đường trải đá hướng về phía nhà xưởng. Mà phụ nữ và trẻ em chăn nuôi ở gần nhà xưởng vốn chỉ đứng nhìn. Nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy cờ hoa hồng của Khang Tư lập tức kích động hô lên chạy về hướng lều trại, mà tiếng kèn “ô ô” cũng lập tức vang lên.
Đám người Khang Tư sau khi nghe được tiếng kèn, tất cả mọi người đều căng thẳng, một bên tăng thêm tốc độ chuẩn bị thật tốt để giết địch.
Sau khi tiếng kèn phát hiện kẻ địch vang lên, người thảo nguyên có thể nghe được đều võ trang chuẩn bị chiến đấu.
Quả nhiên, hơn mười cửa lớn ở nhà xưởng kia liên tiếp mở ra, có vô số nam đinh từ bên trong xông ra.
Chỉ là sau khi nhìn thấy những người này, đám người bên Khang Tư không khỏi trừng mắt. Quần áo bọn họ thống nhất, thoạt nhìn rất có khí thế. Chỉ là bọn họ toàn bộ là bộ binh, hơn nữa trong tay không cầm công cụ như chùy thép, kìm thì là cầm gậy gỗ. Có thể nói hoàn toàn là tay không tấc sắt.
Tuy nhiên chuyện rất nhanh có biến hóa. Mỗi một cửa đều có mấy chục chiếc xe đẩy tay chở binh khí đi ra. Đám tráng đinh này lập tức võ trang hạng nặng. Nghĩ lại sản phẩm nhà xưởng này sản xuất cũng không quá kỳ quái vì sao những người này lập tức có thể võ trang.
Tuy nhiên bên Khang Tư thật sự không để ý. Nhân số kỵ binh quá nhiều đánh bộ binh số ít, còn sợ đánh không thắng?
Tuy nhiên có điểm khiến mọi người kỳ quái là, cánh cửa lớn của sào huyệt mật giáo thủy chung hấp dẫn hơn nửa lực chú ý vẫn im ắng. Không nói chuẩn bị chiến tranh, ngay cả bóng người đều không thấy.
Khi khoảng cách hai bên chỉ còn khoảng trăm mét, Khang Tư khoát tay lên. Mấy vạn thiết kỵ thành hình nửa bao vây quanh nhà xưởng ngăn chặn lại đám bộ binh.
Tới khoảng cách này, những người bên Khang Tư có ánh mắt sắc bén đều đã nhìn ra bộ dạng đối phương. Vừa nhìn, đám người này liền cười khúc khích:
- Còn tưởng rằng là tinh binh hãn tướng gì đâu, nguyên lai toàn bộ đều là thợ thủ công. Xem bộ dạng bọn họ khẩn trương như vậy, ta dám nói bọn họ đã nhiều năm không cưỡi ngựa đánh trận!
Mọi người cẩn thận quan sát. Quả thật như thế. Hơn nữa tất cả mọi người nhìn ra được vẻ lo lắng sợ hãi trên mặt đám thợ thủ công này.
Biết được như vậy, khẩn trương trong lòng bọn họ lập tức lơi lỏng rất nhiều. Trong lòng đều nghĩ dùng chiêu số đơn giản nhất để xử lý bọn họ.
- Chiêu hàng!
Khang Tư vừa nói ra, Tương Văn là người thứ nhất giục ngựa lên trước. Đám binh lính phía sau lúc này mới nhớ tới đối phương đều là thợ thủ công. Đối với ưa thích của chủ công mình, bọn binh lính biết thật rõ. Bọn họ đều âm thầm dặn dò nếu thực sự phải đánh, tận lực tránh sát thương, tốt nhất là đánh ngất đối phương.
Loại suy nghĩ kiêu ngạo này, quân Khang Tư lại cho rằng theo lý phải làm. Người ta là thợ thủ công, nếu vậy mà còn không thể bắt sống, vậy dứt khoát cắt cổ tự tử cho xong.
Nhìn kỵ sĩ Tương Văn mỹ mạo khác thường này một mình đi đến, đám thợ thủ công tuy rằng giật mình một chút nhưng không có ai nhiệt huyết sôi trào nguyện ý giết mỹ nhân như vậy trêu chọc mọi người. Tất cả đều im lặng nhìn Tương Văn.
Tương Văn hít vào một hơi, hé miệng. Thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên:
- Ta thay điện hạ Khang Tư – Lôi Luân Đặc, Thống soái Liên minh Thống nhất kêu gọi các ngươi đầu hàng. Chỉ cần các ngươi không chống cự, cam đoan người thân, tài sản của các ngươi an toàn!
Tương Văn đợi một chút, phát hiện đám thợ thủ công không có phản ứng liền dùng ngôn ngữ thảo nguyên, Duy Nhĩ Đặc, Tuyết quốc nói lại một lần. Đám thợ thủ công này vẫn không có phản ứng.
Tương Văn không khỏi tức giận quát:
- Hàng hay không hàng?
Mấy vạn thiết kỵ chung quanh lập tức trợ uy gầm lên:
- Hàng hay không hàng?
Thanh âm thật lớn khiến đám thợ thủ công xuất hiện ba loại tình huống. Một loại là bị dọa ngã ngồi xuống đất, một loại là không biết làm sao nhìn trái ngó phải. Một loại cuối cùng là hai mắt phun lửa, vẻ mặt tức giận nắm chặt binh khí.
Khang Tư nhíu mày, giơ tay chỉ về khu lều trại gần nhà xưởng. Hơn vạn thiết kỵ lập tức hiểu được phóng tới nơi đó.
Hành động nhằm vào người nhà thợ thủ công này lập tức khiến đám thợ thủ công kêu vang lên. Đám thợ thủ công phẫn nộ cầm binh khí chẳng những không giảm mà ngược la gia tăng rất nhiều.
Mà lúc này, một đội tàu như một con rồng dài tiến vào Nhĩ Lạp Hồ. Sau đó trước tiên là rất nhiều bộ binh đi xuống, cũng không chỉnh đội vừa rời thuyền lập tức vọt tới bên này.
Nhìn cờ của thuyền giống như đội quân trước mắt, vẻ mặt đám thợ thủ công đều trở nên ảm đạm.
Đến lúc này Tương Văn nhân cơ hội hô lên:
- Người nào hàng quỳ xuống!
Dưới thanh âm khuếch đại của quân Khang Tư, gần như toàn bộ Thánh địa đều có thể nghe được. Nếu không phải trên độ cao vài trăm mét Tuyết Sơn mới có tuyết đọng thì phỏng chừng riêng thanh âm chiêu hàng này có thể tạo ra một trận tuyết lở.
Sau khi đội tàu xuất hiện, đám thợ thủ công hiểu được không thể chống cự.
Cho nên sau khi Tương Văn lại kêu gọi đầu hàng, đám thợ thủ công ngồi dưới đất trước tiên quỳ xuống, tiếp theo nhìn đám thợ thủ công không có tâm tự chủ quỳ xuống theo. Cuối cùng chính là đám thợ thủ công phẫn nộ, bọn họ chần chờ hồi lâu, thở dài ném binh khí, thống khổ vạn phần quỳ xuống.
Nhìn mọi chuyện thuận lợi như thế, Khang Tư không khỏi cảm giác ngoài ý muốn. Dựa theo phán đoán của mình, khẳng định phải huyết chiến một hồi, thiệt hại thật lớn mới có thể đoạt được nhà xưởng cùng hủy diệt sào huyệt Mật giáo.
Toàn quân thiệt hại trầm trọng chật vật trốn về, thậm chí toàn quân bị diệt cũng đã chuẩn bị tâm lý. Chỉ có không dự đoán được là loại chiến đấu thoải mái như võ trang du hành, mình không chút thiệt hại một người liền chiếm được toàn bộ thợ thủ công cùng nhà xưởng không tổn hao gì?
Này cũng quá giả rồi! Thật sự là may mắn đến làm cho người lo lắng không yên.
Đương nhiên hiện tại Khang Tư lại mặc kệ ưa thích lớn nhất của mình, lại càng lười đi thăm nhà xưởng mà Giáp Linh nói là vô cùng kỳ diệu kia. Hắn trực tiếp quẳng đám thợ thủ công và nhà xưởng cho bộ binh.
Khang Tư lệnh cho toàn quân làm tốt chuẩn bị, mới bắt đầu mang quân đội thật cẩn thận bao vây quanh cửa sắt thật lớn kia.
Đối mặt đại động sâu kín tối om, xếp đầu là lính thiết giáp toàn thân áo giáp cầm lá chắn, phía sau bọn họ là mấy trăm mật vệ cao cấp cõng một ống gỗ tròn, trong tay cầm máy bơm nước. Mà tất cả những nhân viên vũ lực cao siêu đám Khang Tư thì xếp ở loạt thứ ba. Mặt sau mới là binh lính tinh nhuệ dày đặc.
Những người này đều không ngoại lệ, đều ngậm lọ bảo mệnh ở trong miệng, vừa phát hiệ tình hình không ổn là cắn vỡ. Nhìn bộ đội thật cẩn thận từng bước về trước, người ở đây không ai có nghi ngờ.
Sau khi bọn họ biết được đây là sào huyệt chế tạo ác ma, thật sự hận không thể trang bị mình như bình thép, hận không thể nhét đầy lọ bảo mệnh trong miệng.
Tuy rằng trong lòng mọi người có chút không yên nhưng điện hạ Khang Tư người lãnh đạo trực tiếp của mình đều đích thân đi tới, làm sao đám người dưới bọn mình có thể lui ra phía sau? Không có cách nào, đành phải kiên trì, cùng lắm là biến thành ác ma cùng điện hạ thôi.
Tiến vào trong động, tất cả mọi người đều bị cái động khổng lồ này làm cho hoảng sợ. Chỉ riêng cái nơi mặt đất kim loại màu trắng bạc kia đủ để chứa đựng tất cả thiết kỵ.
Làm cho người ta cảm thấy quái dị chính là, rõ ràng đây là trong động hơn nữa là một cái động thật lớn. Cho dù là ban ngày, không có cây đuốc thì phải tối đen một mảnh mới phải, nhưng vì sao bốn phía động lại mơ hồ phát ra hào quang mỏng manh, làm cho người ta cảm giác được giống như lúc hoàng hôn.
Mà càng quái dị chính là, trước khi vào động chỉ có thể nhìn bên trong tối đen một mảnh, vì sao sau khi vào lại có ánh sáng?
Khang Tư không để ý chuyện cổ quái này, phát hiện đám người mình sau khi vào động căn bản không thấy chuyện gì xảy ra không khỏi khoát tay chặn lại. Tương Văn đích thân chỉ huy đám mật vệ khiêng máy bơm nước mang theo mấy binh lính bắt đầu leo lên thang lầu cao ngất kia, điều tra những lỗ nhỏ rậm rạp ở bên cạnh.
- Giáp Linh, lần trước ngươi tới nơi đây cũng là như thế này sao?
Khang Tư nhíu mày hỏi. Giáp Linh đột nhiên xuất hiện, ngây ngốc gật đầu:
- Đúng vậy! Chính là bộ dạng im lặng thế này.
- Cũng chính là không có ai? Làm sao ngươi không nói tin tức này?
Khang Tư mày càng nhăn, Giáp Linh nháy mắt mấy cái mới nói:
- Ngài cũng không nói ta điều tra nơi này có ai hay không mà!
Lời nói này của hắn lập tức khiến Khang Tư sững sờ. Nghĩ đến Giáp Linh rèn luyện được có vẻ hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, không nghĩ tới vẫn cứng nhắc giống trước kia. Mình làm sao còn hỏi nơi này không có ai, ai có thể nghĩ đến sào huyệt mật giáo lại trống không đây! Dựa theo ý nghĩ người bình thường, sào huyệt như vậy khẳng định canh gác nghiêm ngặt, hẳn là phải cất giấu rất nhiều tư liệu quan trọng và nhân viên. Làm sao lại toàn bộ trống không được!
Nhận thấy được mình làm ra động tĩnh lớn như vậy vẫn không xảy ra chuyện gì, Khang Tư thở dài khoát tay. Đại đa số binh lính đều bắt đầu đi lên thang lầu điều tra những cái hốc.
Tới lúc này, bọn họ bắt đầu khôi phục tâm tính bình thường, vào thời điểm tìm tòi không ngừng bàn luận cái động này làm thế nào khai phát.
Mấy vạn người liên hợp điều tra lập tức khiến cho cái động lạnh lùng này biến thành náo nhiệt phi phàm. Qua một đoạn thời gian, lục tục có người chạy xuống báo cáo không có thu hoạch gì.
Khang Tư nhận được tin tức không khỏi thở dài, mật giáo đã di dời sào huyệt.
Có lẽ phỏng đoán không lâu trước đây của mình là chính xác. Chắc là ngũ tông đều thành lập thế lực của mỉnh, vì tránh mở rộng mâu thuẫn, ngũ tông đều tự dời đến địa bàn của mình cho nên sào huyệt mới trống không thế này.
Chỉ là nếu đại thảo nguyên đã sớm bị ngũ tông vứt bỏ, vậy ôn dịch của người thảo nguyên như thế nào xảy ra? Cái nhà xưởng lớn kia làm sao lại không bị dời đi ngược lại tiếp tục phục vụ người thảo nguyên?
Mà càng quan trọng là vì sao không mang mấy vạn kỵ binh giáp đen kia đi, mà lại để lại bảo vệ đại thảo nguyên?
Hoặc là nói, đám kỵ binh giáp đen cùng nhà xưởng lớn này căn bản không do ngũ tông khống chế?
Nghĩ vậy Khang Tư không khỏi đột nhiên kinh hãi. Theo đạo lý thì hai thứ tốt này vào lúc ngũ tông quyết định vứt bỏ sào huyệt không có khả năng bỏ đi. Chỉ là bọn họ không thể khống chế mới có thể làm cho bọn họ bắt buộc phải bỏ đi.
Mà có thể làm cho bọn họ bắt buộc phải bỏ, khẳng định là một thế lực. Trên thế giới này không ngờ có một thế lực có thể khiến ngũ tông đề phòng?
Trời ơi! Thiên hạ này rốt cuộc là thế nào? Làm sao ẩn giấu nhiều bí mật như vậy?
Khang Tư bị mấy vấn đề này biến thành cực kỳ phiền táo, đi qua đi lại ở trung ương đại sảnh. Thuộc hạ của hắn phát hiện tâm tình hắn không tốt, đều mơ hồ tản ra một ít không gian.
Mà chính lúc này, Khang Tư không biết đi vội vàng hay là đá tới cái gì, thân hình đột nhiên ngừng lại.
Khang Tư rất là nghi hoặc nhìn dưới chân. Tên quỷ tinh minh Tương Văn lập tức lấy đuốc cầm tới sát. Dưới ánh sáng chiếu vào, mọi người phát hiện không ngờ Khang Tư lại đá văng ra một lỗ nhỏ bằng bàn tay ở mặt đất kim loại. Mà bên trong lỗ nhỏ này có một vật như cái núm hình tròn màu xanh biếc.
Khang Tư lấy tay sờ một cái, thấy không thể di động thì theo bản năng ấn xuống. Thứ này không ngờ kêu răng rắc rồi đè xuống.
Tương Văn lập tức lôi kéo Khang Tư ra sau, hơn nữa hét lớn:
- Toàn thể cảnh giới!
Vừa nghe được lệnh cảnh giới, tất cả những người hoạt động ở đất trống lập tức tản ra góc tường. Bởi vì đất trống là dễ dàng bị tấn công nhất.
Hành động của bọn họ là chính xác. Bởi vì sau khi bọn họ dựa vào tường, sàn nhà kim loại đột nhiên phát ra hào quang màu trắng bạc. Sau đó mọi người nghe được tiếng răng rắc liên tục không ngừng. Tiếp theo đó bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy khu sàn nhà trung ương đất trống mở ra một cái lỗ hình tròn.
Sau đó tiếng xèo xèo vang lên, một đồ vật như quả trứng gà đường kính một mét, cao ba mét theo lỗ tròn trồi lên mặt đất.
Sau khi trồi lên mặt đất, tiếng răng rắc cũng không ngừng mà ngược lại càng thêm vang dội. Tiếp theo quả trứng gà kia chậm rãi nâng lên, mặt đất cũng dựa theo hình dạng bậc thang, một tầng lại một tầng tăng lên trên.
Khi thanh âm này biến mất, bất kể là người đứng trên vách động hay là tránh ở góc tường đều ngây ngốc nhìn đồ vật trồi lên trên mặt đất. Mấy trăm bậc thang kim loại hình tròn tạo thành tháp, đỉnh tháp trung ương là cái trứng gà kia làm cho người ta không biết nói gì.
Hai mắt Khang Tư nhìn thẳng, một bên thì thào:
- Cái này rốt cuộc che giấu bí mật thế nào, chẳng lẽ thứ này chính là cơ mật lớn nhất của mật giáo? Hoặc là đây chính là nguyên nhân làm nên Thánh địa?
Khang Tư vừa nói vừa đi về hướng bậc thang tháp, không ai ngăn trở hắn bởi vì tất cả mọi người bị kỳ tích như thần tích này chấn động ngây người.
Tin tức Liên minh Thống nhất chiếm cứ quá nửa thổ địa thảo nguyên bị những đội buôn mang trở về. Đương nhiên lúc bọn họ truyền tin tức về kỵ binh giáp đen còn không đi ra từ hầm ngầm của Thánh địa.
Tin tức truyền đi thật sự rất nhanh, không được bao lâu liền truyền khắp đế quốc. Phản ứng của những thế lực hoàng tộc không cần phải nói, tới tới lui lui đều vẫn là như vậy.
Khi tin tức từ cửa ngõ Liên minh Thống nhất của Khang Tư liên tiếp truyền vào năm tỉnh Đông Nam, tên Áo Kha Nhĩ lòng lang dạ sói phản đồ cướp đoạt sản nghiệp nghĩa huynh từ đầu là ném đồ cổ đánh thị nữ, rồi lấy đao chém người. Sau đó không ngờ bắt đầu than thở, cuối cùng không ngờ lại khôi phục trạng thái bình tĩnh.
Tâm tình biến hóa của Áo Kha Nhĩ có liên kết một chỗ với Liên minh Thống nhất càng ngày càng mạnh mẽ. Có thể nói sau khi biết được Liên minh Thống nhất chiếm nửa đại thảo nguyên hắn liền khôi phục bình tĩnh.
Liệt Văn được Áo Kha Nhĩ triệu tập, không khỏi rơi lệ đầy mặt. “Điện hạ nhà mình cuối cùng khôi phục bình thường!”
Nghĩ lại cũng làm khó cho điện hạ. Vốn tưởng rằng mình là nhân tài kiệt xuất, không ngờ mấy anh em kết nghĩa các mặt đều vượt qua chính mình, hơn nữa mạnh mẽ đến mức bất kể mình đuổi theo thế nào cũng không kịp.
Chính hắn nguyên là một ngôi sao hào quang chói mắt, lại hoàn toàn bị vầng mặt trời mới toát ra biến thành ai cũng không nhìn thấy. Trường kỳ ứ đọng như vậy không điên cũng là rất tốt.
Liệt Văn vẫn lo lắng Áo Kha Nhĩ sẽ trở thành kẻ điên, nhưng hiện tại nghe được mệnh lệnh trật tự rõ ràng, hắn biết điện hạ của mình đã khôi phục.
Xem ra mình vất vả duy trì hiện trạng năm tỉnh Đông Nam không uổng phí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.