Chương 24: Chuyện cũ như khói
Diệp Lạc Vô Tâm
02/01/2016
Thân thể dần dần có tri giác, bụng dưới vẫn còn đau, nhưng trong mông lung nghe được thanh âm của ca ca, tâm liền trở về với thực tế.
Cẩn thận nghe một chút, lại nghe hắn nói: "Đại phu, đứa nhỏ này vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại, còn có biện pháp khác không?"
"Ngươi chính là không phải là người!" Một thanh âm nổi giận nói.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ."
"Nếu ngươi còn có chút nhân tính hãy mau đem thuốc dưỡng thai đút cho nàng." Đại phu kia tựa hồ nhìn ra hắn không tình nguyện, khuyên hắn nói: "Coi như không phải là con của ngươi, nàng cũng là nữ nhân ngươi yêu, ngươi liền nhẫn tâm ngay cả mạng của nàng cũng không để ý?!"
"Ta. . . . . . Nhưng. . . . . ."
Nghe thanh âm có chút khó khăn của ca ca, ta mở mắt ra, suy yếu cười cười với hắn.
Đảo mắt nhìn đại phu nói chuyện kia một chút, hắn xem ra cũng đã hơn bốn mươi năm mươi tuổi, ăn mặc văn nhã, mang theo một loại khí động thong dong không tầm thường.
Ta run giọng đối với đại phu nói: "Ai nói không phải của hài tử của hắn, chính là của hắn."
Đại phu vừa nghe thấy lời này của ta, mắt cũng trợn tròn.
"Cái gì?" Hắn đảo mắt nhìn ca ca, hận không đem bát thuốc trong tay nhét vào trên mặt hắn được: "Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi rốt cuộc có nhân tính hay không?"
Ca ca không dám trả lời, bưng thuốc ngồi vào bên cạnh ta, khẩn trương hỏi: "Ngươi khá hơn chưa? Uống thuốc đi!"
Sau khi ta uống thuốc xong, hắn tự tay sờ sờ bụng dưới của ta, trong mắt cũng là tràn đầy tình yêu.
Đúng! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, hắn làm sao có thể cam lòng không cần cốt nhục của mình.
Ta đặt tay lên tay hắn, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau: "Sở Thiên, đứa nhỏ này nhất định sẽ rất khỏe mạnh, cho dù hắn là si là ngu, ta cũng sẽ chăm sóc hắn thật tốt."
Hắn liếc mắt nhìn đại phu, nói khẽ với ta nói: "Thân thể ngươi bây giờ không tốt, chờ điều dưỡng rồi hãy nói."
Ta gật đầu một cái, ta biết rõ, lâu ngày rồi hắn cũng sẽ như ta càng ngày càng thích đứa bé này.
Đại phu kia là một người rất tốt, nói thân thể ta không tốt, không thích hợp lên đường, lưu chúng ta ở lại vài ngày, hắn giúp ta dưỡng tốt thân thể.
Ca ca cho hắn một xấp ngân phiếu hắn cũng không cần, từ chối nửa ngày, thấy ca ca kiên trì, cũng liền nhận lấy.
Gần tối, sau khi ăn cơm xong, ta thấy ca ca đi ra cửa, vội nói với đại phu: "Ngài nhanh đi giúp ta lưu ý chút, nếu như hắn muốn đi, ngài phải nói cho ta biết."
"Tiểu cô nương này, còn sợ tiểu tình nhân của ngươi chạy mất."
"Ngài có điều không biết, chuyện nhẫn tâm nào hắn cũng làm được."
"Thật? !" Đại phu vội vàng ngồi ở cửa, cười nói với ta: "Hắn đang ngồi chơi trong sân, không sao! Ta nhìn giúp ngươi."
"Cám ơn! Ngài thật là một người tốt."
"Tiểu cô nương!" Hắn chỉ chỉ giá y đỏ tươi trên người ta, cười hỏi: "Ngươi có phải bỏ trốn cùng hắn hay không?"
"Đúng!" Ta cố ý nói rất lớn tiếng, mặc dù ta vô cùng có lòng tin với nhĩ lực của hắn, mà ta vẫn sợ hắn không nghe rõ, lớn tiếng nói: "Hắn còn không tình nguyện, luôn muốn bỏ ta lại."
"Nam nhân không có lương tâm như vậy ngươi cũng yêu!" Đại phu khinh thường bĩu môi nói: "Không phải là gương mặt đẹp mắt thôi sao, có ích lợi gì?"
"Dù sao ta thích!" Ta ngọt ngào vùi đầu cười, cười đến khóe miệng đều rút gân.
"Tiểu cô nương ngươi chính là không hiểu chuyện, sớm muộn gì ngươi cũng phải nếm mùi đau khổ."
Ta lại đề cao thanh âm một chút nói: "Ăn bao nhiêu khổ ta cũng chịu, ta đời này chính là cùng hắn."
"Ai! Tình là chi. . . . . ."
Ta đang tán gẫu vui vẻ, một tiếng kêu từ ngoài cửa truyền đến, vừa nghe tiếng liền biết không phải người lương thiện gì: "Long thần y, Long thần y!"
Không nhìn ra, hắn còn là một thần y đấy.
Đại phu vừa thấy có người đi vào, cười nói với ta: "Bộ dạng này của ngươi, vẫn là chớ để gặp người thì tốt hơn."
Nói xong dùng bình phong ngăn trở ta, mới đi ra ngoài.
Xuyên thấu qua khe hở của bình phong ta nhìn thấy hai nam nhân thân cao thể kiện vào cửa, một người tựa hồ bị thương, được dìu đi.
Đại phu nhìn vết thương của người nọ một chút, cười nói: "A, không sao, là bị thương ngoài da, không trúng độc, để ý miệng vết thương một chút là không có chuyện gì rồi."
Người bị thương đó vừa cắn răng nhịn đau, vừa hỏi người bên cạnh nói. "Chuyện của Lục gia ngươi nghe nói chưa?"
"Ngươi nói là chuyện tân nương đợi gả đột nhiên mất tích?"
"Ngươi cũng nghe nói? Xem ra thật có chuyện này."
"Đúng vậy, Lục gia huyên náo long trời lở đất, nghe nói Lục Khung Y đang tìm kiếm khắp nơi. . . . . . Lục Khung Y còn cam kết, nếu ai tìm được vị hôn thê của hắn, sẽ có trọng tạ!"
Hai người đang nói chuyện, ca ca cất bước đi vào, ngồi ở trên ghế bên cạnh đại phu, tiện tay cầm lấy một quyển sách thuốc lẳng lặng lật qua, ta còn chưa từng thấy qua hắn đọc sách thật tình như thế.
Hai người liếc hắn một cái, đè thấp thanh âm lại nói: "Ngươi nói chuyện này không phải là có chút quá tà, Lục gia thế nào vừa có chuyện vui, tân nương tử liền mất tích? Không phải là Tần Diêu âm hồn bất tán chứ?"
"Hư!" Người bị thương kia vội vàng nhìn chung quanh một cái, thấp giọng nói: "Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, để người của Lục gia nghe được, ngươi không có ngày tốt đâu."
"Uy! Ngươi nghe nói qua chưa, thời điểm Tần Diêu chết, còn nguyền rủa Lục gia. . . . ."
"Ngươi cũng chớ nói lung tung."
"Ngươi suy nghĩ một chút, sau khi Tần Diêu chết, người của Lục gia lại thật sự không có kết cục tốt. Phu nhân của Lục Lâm Phong quá môn không tới một năm đột nhiên qua đời, sau đó Lục Lâm Nhiễm liền mất tích, Lục lão gia tử bệnh không dậy nổi, tiếp đó Lục Lâm Phong bị bệnh cấp tính chết. . . . . . Vũ Văn Sở Thiên kia thật lợi hại, trên giang hồ ai không kiêng kỵ hắn ba phần, nhưng hắn mới vừa thừa nhận mình là con trai của Lục Lâm Nhiễm, liền bị Dạ Kiêu ám sát. Hiện tại, Lục Khung Y này lập tức thành thân, tân nương lại mất tích, ngươi nói những chuyện này có kỳ quái hay không?"
"Không phải là ma quỷ như vậy chứ?"
"Thôi!" Đại phu chen lời nói: "Đều là chuyện cũ năm xưa, còn nói làm gì nữa, để cho người của Lục gia nghe được, chẳng phải sinh nhiều thị phi."
"Hiện tại trên giang hồ ai không đàm luận chuyện này. . . . . ."
"Cần thì đi bên ngoài nói đi!"
"Được! Không nói, không cho thần y ngươi thêm phiền toái." Hai người bỏ lại chút bạc vụn, nói tiếng cảm ơn, liền rời đi.
Tần Diêu, cái tên này ta giống như rất quen thuộc.
Cẩn thận hồi tưởng, nguyên lai trong Lục gia truyện ký từng thấy qua cái tên này.
Hai mươi năm trước, trên giang hồ có ba vị mỹ nhân tuyệt thế, làm điên đảo chúng sinh, làm vô số người phong lưu chạy theo như vịt.
Đáng tiếc, từ xưa hồng nhan bạc mệnh, ba người các nàng cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê lương. . . . . .
Cụ thể chuyện gì xảy ra, phía trên không nói ra.
Chỉ nói một là mẫu thân của ta Lục Lâm Nhiễm, một người tên là Tần Diêu, một người khác tên là Lan Khê.
****************************************
Đêm đó, ca ca mua chút rượu và thức ăn trở lại, cùng Long đại phu nâng cốc nói cười nửa đêm, uống rượu nhanh hơn muốn thấy đáy, ca ca mới hỏi: "Có thể thỉnh giáo một chút hay không, tiên sinh có biết Tần Diêu là ai?"
"Tần Diêu ngươi cũng không biết?" Long đại phu dùng ánh mắt mang theo men say, quan sát ca ca một phen, gật đầu nói: "Cũng đúng, đoán chừng khi Tần Diêu danh chấn thiên hạ thì ngươi còn chưa ra đời."
"Kính xin tiên sinh chỉ giáo!"
"Ngươi từng nghe qua hai mươi năm trước, tam đại mỹ nhân danh chấn giang hồ?"
"Chưa từng nghe qua, các nàng là?"
"Một là đệ nhất thiên hạ trang cao quý vô cùng Lục Lâm Nhiễm, một là mị thái điên đảo chúng sinh danh kỹ Tần Diêu, một người khác thánh khiết như tiên Miêu Cương Thánh nữ Lan Khê. Bàn về tư sắc họ chẳng phân biệt được sàn sàn nhau, chẳng qua là kiểu đẹp bất đồng. . . . . ."
"Mạo muội hỏi một câu, Tần Diêu kia cùng Lục gia có quan hệ như thế nào?"
Long đại phu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, mới thở dài nói: "Ngươi có điều không biết, Lục Lâm Phong là người khách duy nhất vào màn của Tần Diêu, hai người cũng coi như từng có một đoạn tình, chỉ tiếc Lục Lâm Phong bội tình bạc nghĩa, cưới Nam Cung thế gia Nam Cung Vân Nhi. Ngày thành thân, Tần Diêu máu tưới lễ đường. . . . . . Ai! Nàng hương tiêu ngọc vẫn, không biết bao nhiêu người bóp cổ tay thở dài, vì một nam nhân như vậy, không đáng giá, không đáng giá!"
"Vì một nam nhân như vậy. . . . . ." Ca ca nhỏ giọng lập lại một lần nữa, khẽ cau mày, lại hỏi: "Lấy cách nhìn của tiên sinh, thị phi này của Lục gia chính là có liên quan tới Tần Diêu sao?"
"Một danh kỹ tay trói gà không chặt có thể làm gì? Đều chẳng qua có vài người trong lúc rãnh rỗi mượn cớ nói lên bất mãn với Lục gia mà thôi. . . . . . Người của Lục gia dựa vào tuyệt thế kiếm pháp cực thịnh một thời không giả, nhưng thịnh cực tất suy là quy luật thiên cổ không dời, không người nào có thể oán trách!"
Long đại phu rót đầy ly rượu, lại nói: "Theo ta thấy Lục Khung Y người này ngược lại có chút bản lãnh, cũng may không giống phụ thân hắn, nếu không Lục gia sớm chống đỡ không tới hôm nay rồi."
Mặt ca ca liền biến sắc, trầm ngâm im lặng một hồi lâu.
Đại phu vẫn như cũ tự rót tự uống đến có tư vị, nói với ca ca: "Người trẻ tuổi ngươi vẫn còn có chút hơn người, không vô dụng như ta nghĩ, khó trách tiểu cô nương một lòng đối với ngươi."
"Khiến tiên sinh chê cười!"
"Tiên sinh." Ta thấy bọn họ không nói thêm gì nữa, lòng tràn đầy tò mò hỏi nói: "Ngài hãy nói một chút, Lan Khê kia số mạng như thế nào?"
"Lan Khê." Long đại phu lắc đầu nói: "Cũng là một nữ nhân bạc mệnh, vì một nam nhân mà trộm thánh vật hỏa liên của Miêu Cương, bị trục xuất khỏi Miêu Cương, ai ngờ nam nhân kia cũng là người tuyệt tình, vứt bỏ nàng đi. . . . . . Nàng ở dưới tàng hoa đào khóc ba ngày ba đêm, bách hoa điêu linh. . . . . . Sau lại. . . . . . Liền mai danh ẩn tích rồi."
"Hỏa liên! ! !" Ca ca kinh hãi, liếc mắt nhìn ta, mới hỏi: "Tiên sinh nói chính là hỏa liên có thể giải bách độc, bao gồm kỳ độc ‘địa ngục chi tâm’?"
"Đúng vậy!"
"Ta nghe nói ‘địa ngục chi tâm’ kia không có thuốc nào chữa được, chỉ có hỏa liên có thể lấy nhiệt bảo vệ tâm mạch, chống cự lại hàn khí của loại độc này."
"Không nhìn ra ngươi hiểu biết rất nhiều."
"Đương nhiên rồi!" Ta bĩu môi, nổi giận nói: "Hắn có hai vị hồng nhan tri kỷ y thuật cao siêu, không hiểu mới là lạ!"
"A!" Đại phu cười nói: "Tiểu hồ nương, ghen."
Đêm đã khuya, Long đại phu uống đến mơ mơ màng màng, mồm miệng không rõ.
"Tiên sinh chê cười! Ngài cũng mệt mỏi, ta đỡ ngài đi nghỉ ngơi."
"Không cần, các ngươi đến sương phòng nghỉ ngơi đi." Long đại phu dùng thanh âm đặc biệt khoa trương nói: "Nếu các ngươi sinh hoạt vợ chồng cũng phải cẩn thận một chút, chớ để động thai khí."
Lời này không khỏi cũng quá trực tiếp, ta mắc cỡ không dám ngẩng đầu, ca ca đỏ mặt đáp một tiếng, cũng không đáp lại nữa.
Sau khi vào phòng, ta cởi quần áo ra núp ở trong ngực hắn, an lòng rất nhiều, ta mới hỏi: "Sở Thiên, hỏa liên này thật sự hiếm quý như vậy? Ta nghe nói phụ thân năm đó đã từng vì thánh vật hỏa liên của Miêu tộc, đi qua Miêu Cương, sau đó không chút tin tức, người giang hồ đều cho rằng hắn táng thân nơi thánh vực Miêu Cương."
Hắn nói: "Hỏa liên này sống ở trong đất, giống như hoa sen, sắc như Liệt Hỏa, tục truyền dùng hỏa liên không chỉ có thể Bách Độc Bất Xâm, còn có thể tăng lên công lực. Nhưng phụ thân muốn lấy hỏa liên không phải bởi vì nó hiếm quý, mà là vì cứu người."
"Cứu người nào?"
Hắn không trực tiếp trả lời, ngược lại nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, từ từ giảng đạo: "Ta từ nhỏ liền không giống người bình thường, Thiên Phú Dị Bẩm, bảy tuổi đã có thể phát ra một thành uy lực của Lục gia kiếm pháp, trước kia ta cũng không hiểu tại sao. . . . . . Sau khi biết Tuyết Lạc mới phát hiện, máu của ta lạnh hơn nhiều so với người bình thường, mà có thể khiến cho máu người trở nên lạnh chỉ có một loại kỳ hàn độc: địa ngục chi tâm. Loại độc này cũng là sản từ Miêu Cương, vô sắc vô vị, sau khi trúng độc không có thuốc nào chữa được, cho đến khi máu lạnh thành băng."
"Ngươi từng trúng độc? Điều này sao có thể?"
"Ta cũng không tin, cho đến Tuyết Lạc phát hiện trong máu ông ngoại có loại độc này."
"Ông ngoại!" Ta nhớ tới, hắn thật sự đề cập qua một lần.
"Tuyết Lạc nói, ta không sao, nhất định là bởi vì dùng hỏa liên."
"A!" Ta rốt cuộc đã hiểu: "Năm đó, mẫu thân và ông ngoại nhất định là bị người ám toán, thân trúng kỳ độc, phụ thân vì cứu bọn họ, mới có thể mạo hiểm Miêu vực. . . . . ."
"Nếu như ta đoán không sai, chính là như vậy, rốt cuộc là ai hạ độc. . . . . ."
"Ta nghĩ ông ngoại nhất định biết."
Hắn nghe vậy cả kinh, ngồi dậy, hỏi: "Tại sao?"
"Hắn nói: ân oán đời trước liền để cho nó là quá khứ, đừng đi truy cứu nữa, ai đúng ai sai, bất quá cũng chỉ là phù vân."
"Hắn cư nhiên nói như vậy? Hắn bị độc này hành hạ gần hai mươi năm, hao hết tâm lực, cư nhiên nói như vậy. . . . . ."
Ta cởi y phục của hắn ra, mặt dính vào vết thương mới lành trên ngực hắn, lần đầu tiên phát hiện tiếng tim hắn đập nghe mới cảm động làm sao.
"Sở Thiên, ông ngoại cũng có thể buông tha, ngươi thì không thể buông tha sao? Ngươi dẫn ta đi đi, chúng ta cách xa Lục gia, cách xa giang hồ, đến một nơi không ai biết chúng ta. . . . . ."
Hắn kéo chăn qua, đậy lên thân thể của ta. "Ta tuyệt đối sẽ không buông tha, thù này ta nhất định phải báo!"
"Vì báo thù. . . . . . Ngươi bỏ ra nhiều như vậy, sớm muộn gì ngay cả mạng cũng dâng."
"Chết ta nhận. . . . . ." Hắn nâng mặt của ta lên, cúi đầu hôn môi ta, ánh mắt nhìn ta nói: "Trước khi ta bốn tuổi, ta là một hài tử cả ngày nằm trên giường, vô lực cử động. Tất cả đại phu đều nói ta sống không quá năm tuổi, chỉ có mẫu thân tin tưởng ta có thể sống được. Lúc trời nóng nàng sẽ ngồi ở bên cạnh ta quạt gió cho ta, dùng bàn tay khô gầy của nàng đuổi muỗi cho ta, lúc trời lạnh nàng sẽ luôn luôn ôm ta vào lòng, thay ta sưởi ấm thân thể đông cứng.
Nàng chưa bao giờ nói với ta một câu: không được! Vô luận ta muốn thứ gì, nàng đều sẽ hết sức đi làm.
Ngay cả ta nói với nàng, ta muốn tìm phụ thân, nàng cũng nói: ‘được!’, sau đó liền cõng ta trên lưng, đi khắp từng nơi xa lạ. . . . . .
Thật ra thì khi đó, nàng cho rằng phụ thân đã chết, mang theo ta đi tìm, bất quá là không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của ta. . . . . . Đối với ta mà nói, nàng là một mẫu thân vĩ đại nhất thế giới."
"Nàng đối với ngươi thật tốt!"
"Không có mẫu thân nào không thương con của mình. . . . . . Cho nên ta vì nàng gắng gượng qua năm tuổi. . . . . ."
"Nhưng nàng đối với ta. . . . . ." Trong đầu tia lửa chợt lóe, mới vừa rồi đã cảm thấy trong lời nói của ca ca có chỗ nào không đúng lắm, hiện tại chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng. "Ca. . . . . . Ngươi, không phải chỉ lớn hơn ta hai tuổi sao?"
Hắn không nói chuyện, từ trong sự trầm mặc của hắn, ta tựa hồ như đã minh bạch rõ ràng những thứ gì.
Hắn không muốn nói, ta cũng không muốn lại hỏi tới. . . . . .
Tựa vào trên cánh tay của hắn, ta bỗng nhiên cảm giác mình mệt chết đi, mệt mỏi chuyện gì cũng không nguyện suy nghĩ tiếp, trầm trầm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi Long đại phu sắc thuốc, ta xách ghế ngồi ở bên cạnh hắn, chồng hai má, nhìn lửa khói nhanh chóng chợt lóe.
Ngọn lửa lách tách nổ, thỉnh thoảng toát ra khói trắng sặc người.
"Tiểu cô nương, có phải có lời gì hỏi ta hay không."
Ta do dự, hỏi: "Tiên sinh, Lan Khê cô nương kia trộm hỏa liên. . . . . . Thật là vì một nam nhân sao?"
"Đúng vậy, thế nào đột nhiên hỏi cái này?"
"Ngươi có thể nói cặn kẽ một chút cho ta không?"
"Ta có thể nói cho ngươi biết, bất quá ngươi phải nói cho ta biết trước, ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Vũ Văn. . . . . ." Ca ca ho nhẹ một tiếng, ta lập tức câm miệng, mất mát đứng lên nói: "Thật xin lỗi, ta vẫn là không hỏi."
"A, ngươi đã muốn biết, ta liền kể cho ngươi nói!" Hắn liếc mắt nhìn ca ca ngồi ở sau thân ta, mới hỏi ta: "Tiểu cô nương, ngươi nghe qua Miêu tộc chưa?"
"Nghe sơ qua, đó là một dân tộc rất đặc biệt, bọn họ am hiểu nhất dùng độc, nhất là cổ độc."
"Lan thị thì sao?"
Ta lắc đầu một cái, ngồi xong, chờ hắn nói.
"Gia tộc dùng độc lợi hại nhất có thế lực lớn nhất ở Miêu tộc, phải kể tới bộ tộc Lan thị. Ngoại nhân không hiểu rõ Lan tộc lắm, bởi vì lãnh địa của bọn họ được gọi là Thánh Vực, không người nào dám đến gần. Mọi người duy nhất biết chính là bọn họ có một tộc trưởng uy vũ anh tuấn nhất Miêu Cương. Còn có, bọn họ lấy nữ tử Miêu tộc xinh đẹp nhất, thánh khiết nhất làm mồi cho cổ trùng."
"Chính là Lan Khê sao?"
"Không tệ!" Long đại phu từ từ phe phẩy cây quạt, nói cho ta về câu chuyện cũ thật lâu đã phủ đầy bụi kia. . . . .
Cẩn thận nghe một chút, lại nghe hắn nói: "Đại phu, đứa nhỏ này vô luận như thế nào cũng không thể lưu lại, còn có biện pháp khác không?"
"Ngươi chính là không phải là người!" Một thanh âm nổi giận nói.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ."
"Nếu ngươi còn có chút nhân tính hãy mau đem thuốc dưỡng thai đút cho nàng." Đại phu kia tựa hồ nhìn ra hắn không tình nguyện, khuyên hắn nói: "Coi như không phải là con của ngươi, nàng cũng là nữ nhân ngươi yêu, ngươi liền nhẫn tâm ngay cả mạng của nàng cũng không để ý?!"
"Ta. . . . . . Nhưng. . . . . ."
Nghe thanh âm có chút khó khăn của ca ca, ta mở mắt ra, suy yếu cười cười với hắn.
Đảo mắt nhìn đại phu nói chuyện kia một chút, hắn xem ra cũng đã hơn bốn mươi năm mươi tuổi, ăn mặc văn nhã, mang theo một loại khí động thong dong không tầm thường.
Ta run giọng đối với đại phu nói: "Ai nói không phải của hài tử của hắn, chính là của hắn."
Đại phu vừa nghe thấy lời này của ta, mắt cũng trợn tròn.
"Cái gì?" Hắn đảo mắt nhìn ca ca, hận không đem bát thuốc trong tay nhét vào trên mặt hắn được: "Hổ dữ cũng không ăn thịt con, ngươi rốt cuộc có nhân tính hay không?"
Ca ca không dám trả lời, bưng thuốc ngồi vào bên cạnh ta, khẩn trương hỏi: "Ngươi khá hơn chưa? Uống thuốc đi!"
Sau khi ta uống thuốc xong, hắn tự tay sờ sờ bụng dưới của ta, trong mắt cũng là tràn đầy tình yêu.
Đúng! Hổ dữ cũng không ăn thịt con, hắn làm sao có thể cam lòng không cần cốt nhục của mình.
Ta đặt tay lên tay hắn, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau: "Sở Thiên, đứa nhỏ này nhất định sẽ rất khỏe mạnh, cho dù hắn là si là ngu, ta cũng sẽ chăm sóc hắn thật tốt."
Hắn liếc mắt nhìn đại phu, nói khẽ với ta nói: "Thân thể ngươi bây giờ không tốt, chờ điều dưỡng rồi hãy nói."
Ta gật đầu một cái, ta biết rõ, lâu ngày rồi hắn cũng sẽ như ta càng ngày càng thích đứa bé này.
Đại phu kia là một người rất tốt, nói thân thể ta không tốt, không thích hợp lên đường, lưu chúng ta ở lại vài ngày, hắn giúp ta dưỡng tốt thân thể.
Ca ca cho hắn một xấp ngân phiếu hắn cũng không cần, từ chối nửa ngày, thấy ca ca kiên trì, cũng liền nhận lấy.
Gần tối, sau khi ăn cơm xong, ta thấy ca ca đi ra cửa, vội nói với đại phu: "Ngài nhanh đi giúp ta lưu ý chút, nếu như hắn muốn đi, ngài phải nói cho ta biết."
"Tiểu cô nương này, còn sợ tiểu tình nhân của ngươi chạy mất."
"Ngài có điều không biết, chuyện nhẫn tâm nào hắn cũng làm được."
"Thật? !" Đại phu vội vàng ngồi ở cửa, cười nói với ta: "Hắn đang ngồi chơi trong sân, không sao! Ta nhìn giúp ngươi."
"Cám ơn! Ngài thật là một người tốt."
"Tiểu cô nương!" Hắn chỉ chỉ giá y đỏ tươi trên người ta, cười hỏi: "Ngươi có phải bỏ trốn cùng hắn hay không?"
"Đúng!" Ta cố ý nói rất lớn tiếng, mặc dù ta vô cùng có lòng tin với nhĩ lực của hắn, mà ta vẫn sợ hắn không nghe rõ, lớn tiếng nói: "Hắn còn không tình nguyện, luôn muốn bỏ ta lại."
"Nam nhân không có lương tâm như vậy ngươi cũng yêu!" Đại phu khinh thường bĩu môi nói: "Không phải là gương mặt đẹp mắt thôi sao, có ích lợi gì?"
"Dù sao ta thích!" Ta ngọt ngào vùi đầu cười, cười đến khóe miệng đều rút gân.
"Tiểu cô nương ngươi chính là không hiểu chuyện, sớm muộn gì ngươi cũng phải nếm mùi đau khổ."
Ta lại đề cao thanh âm một chút nói: "Ăn bao nhiêu khổ ta cũng chịu, ta đời này chính là cùng hắn."
"Ai! Tình là chi. . . . . ."
Ta đang tán gẫu vui vẻ, một tiếng kêu từ ngoài cửa truyền đến, vừa nghe tiếng liền biết không phải người lương thiện gì: "Long thần y, Long thần y!"
Không nhìn ra, hắn còn là một thần y đấy.
Đại phu vừa thấy có người đi vào, cười nói với ta: "Bộ dạng này của ngươi, vẫn là chớ để gặp người thì tốt hơn."
Nói xong dùng bình phong ngăn trở ta, mới đi ra ngoài.
Xuyên thấu qua khe hở của bình phong ta nhìn thấy hai nam nhân thân cao thể kiện vào cửa, một người tựa hồ bị thương, được dìu đi.
Đại phu nhìn vết thương của người nọ một chút, cười nói: "A, không sao, là bị thương ngoài da, không trúng độc, để ý miệng vết thương một chút là không có chuyện gì rồi."
Người bị thương đó vừa cắn răng nhịn đau, vừa hỏi người bên cạnh nói. "Chuyện của Lục gia ngươi nghe nói chưa?"
"Ngươi nói là chuyện tân nương đợi gả đột nhiên mất tích?"
"Ngươi cũng nghe nói? Xem ra thật có chuyện này."
"Đúng vậy, Lục gia huyên náo long trời lở đất, nghe nói Lục Khung Y đang tìm kiếm khắp nơi. . . . . . Lục Khung Y còn cam kết, nếu ai tìm được vị hôn thê của hắn, sẽ có trọng tạ!"
Hai người đang nói chuyện, ca ca cất bước đi vào, ngồi ở trên ghế bên cạnh đại phu, tiện tay cầm lấy một quyển sách thuốc lẳng lặng lật qua, ta còn chưa từng thấy qua hắn đọc sách thật tình như thế.
Hai người liếc hắn một cái, đè thấp thanh âm lại nói: "Ngươi nói chuyện này không phải là có chút quá tà, Lục gia thế nào vừa có chuyện vui, tân nương tử liền mất tích? Không phải là Tần Diêu âm hồn bất tán chứ?"
"Hư!" Người bị thương kia vội vàng nhìn chung quanh một cái, thấp giọng nói: "Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút, để người của Lục gia nghe được, ngươi không có ngày tốt đâu."
"Uy! Ngươi nghe nói qua chưa, thời điểm Tần Diêu chết, còn nguyền rủa Lục gia. . . . ."
"Ngươi cũng chớ nói lung tung."
"Ngươi suy nghĩ một chút, sau khi Tần Diêu chết, người của Lục gia lại thật sự không có kết cục tốt. Phu nhân của Lục Lâm Phong quá môn không tới một năm đột nhiên qua đời, sau đó Lục Lâm Nhiễm liền mất tích, Lục lão gia tử bệnh không dậy nổi, tiếp đó Lục Lâm Phong bị bệnh cấp tính chết. . . . . . Vũ Văn Sở Thiên kia thật lợi hại, trên giang hồ ai không kiêng kỵ hắn ba phần, nhưng hắn mới vừa thừa nhận mình là con trai của Lục Lâm Nhiễm, liền bị Dạ Kiêu ám sát. Hiện tại, Lục Khung Y này lập tức thành thân, tân nương lại mất tích, ngươi nói những chuyện này có kỳ quái hay không?"
"Không phải là ma quỷ như vậy chứ?"
"Thôi!" Đại phu chen lời nói: "Đều là chuyện cũ năm xưa, còn nói làm gì nữa, để cho người của Lục gia nghe được, chẳng phải sinh nhiều thị phi."
"Hiện tại trên giang hồ ai không đàm luận chuyện này. . . . . ."
"Cần thì đi bên ngoài nói đi!"
"Được! Không nói, không cho thần y ngươi thêm phiền toái." Hai người bỏ lại chút bạc vụn, nói tiếng cảm ơn, liền rời đi.
Tần Diêu, cái tên này ta giống như rất quen thuộc.
Cẩn thận hồi tưởng, nguyên lai trong Lục gia truyện ký từng thấy qua cái tên này.
Hai mươi năm trước, trên giang hồ có ba vị mỹ nhân tuyệt thế, làm điên đảo chúng sinh, làm vô số người phong lưu chạy theo như vịt.
Đáng tiếc, từ xưa hồng nhan bạc mệnh, ba người các nàng cuối cùng cũng rơi vào kết cục thê lương. . . . . .
Cụ thể chuyện gì xảy ra, phía trên không nói ra.
Chỉ nói một là mẫu thân của ta Lục Lâm Nhiễm, một người tên là Tần Diêu, một người khác tên là Lan Khê.
****************************************
Đêm đó, ca ca mua chút rượu và thức ăn trở lại, cùng Long đại phu nâng cốc nói cười nửa đêm, uống rượu nhanh hơn muốn thấy đáy, ca ca mới hỏi: "Có thể thỉnh giáo một chút hay không, tiên sinh có biết Tần Diêu là ai?"
"Tần Diêu ngươi cũng không biết?" Long đại phu dùng ánh mắt mang theo men say, quan sát ca ca một phen, gật đầu nói: "Cũng đúng, đoán chừng khi Tần Diêu danh chấn thiên hạ thì ngươi còn chưa ra đời."
"Kính xin tiên sinh chỉ giáo!"
"Ngươi từng nghe qua hai mươi năm trước, tam đại mỹ nhân danh chấn giang hồ?"
"Chưa từng nghe qua, các nàng là?"
"Một là đệ nhất thiên hạ trang cao quý vô cùng Lục Lâm Nhiễm, một là mị thái điên đảo chúng sinh danh kỹ Tần Diêu, một người khác thánh khiết như tiên Miêu Cương Thánh nữ Lan Khê. Bàn về tư sắc họ chẳng phân biệt được sàn sàn nhau, chẳng qua là kiểu đẹp bất đồng. . . . . ."
"Mạo muội hỏi một câu, Tần Diêu kia cùng Lục gia có quan hệ như thế nào?"
Long đại phu liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, mới thở dài nói: "Ngươi có điều không biết, Lục Lâm Phong là người khách duy nhất vào màn của Tần Diêu, hai người cũng coi như từng có một đoạn tình, chỉ tiếc Lục Lâm Phong bội tình bạc nghĩa, cưới Nam Cung thế gia Nam Cung Vân Nhi. Ngày thành thân, Tần Diêu máu tưới lễ đường. . . . . . Ai! Nàng hương tiêu ngọc vẫn, không biết bao nhiêu người bóp cổ tay thở dài, vì một nam nhân như vậy, không đáng giá, không đáng giá!"
"Vì một nam nhân như vậy. . . . . ." Ca ca nhỏ giọng lập lại một lần nữa, khẽ cau mày, lại hỏi: "Lấy cách nhìn của tiên sinh, thị phi này của Lục gia chính là có liên quan tới Tần Diêu sao?"
"Một danh kỹ tay trói gà không chặt có thể làm gì? Đều chẳng qua có vài người trong lúc rãnh rỗi mượn cớ nói lên bất mãn với Lục gia mà thôi. . . . . . Người của Lục gia dựa vào tuyệt thế kiếm pháp cực thịnh một thời không giả, nhưng thịnh cực tất suy là quy luật thiên cổ không dời, không người nào có thể oán trách!"
Long đại phu rót đầy ly rượu, lại nói: "Theo ta thấy Lục Khung Y người này ngược lại có chút bản lãnh, cũng may không giống phụ thân hắn, nếu không Lục gia sớm chống đỡ không tới hôm nay rồi."
Mặt ca ca liền biến sắc, trầm ngâm im lặng một hồi lâu.
Đại phu vẫn như cũ tự rót tự uống đến có tư vị, nói với ca ca: "Người trẻ tuổi ngươi vẫn còn có chút hơn người, không vô dụng như ta nghĩ, khó trách tiểu cô nương một lòng đối với ngươi."
"Khiến tiên sinh chê cười!"
"Tiên sinh." Ta thấy bọn họ không nói thêm gì nữa, lòng tràn đầy tò mò hỏi nói: "Ngài hãy nói một chút, Lan Khê kia số mạng như thế nào?"
"Lan Khê." Long đại phu lắc đầu nói: "Cũng là một nữ nhân bạc mệnh, vì một nam nhân mà trộm thánh vật hỏa liên của Miêu Cương, bị trục xuất khỏi Miêu Cương, ai ngờ nam nhân kia cũng là người tuyệt tình, vứt bỏ nàng đi. . . . . . Nàng ở dưới tàng hoa đào khóc ba ngày ba đêm, bách hoa điêu linh. . . . . . Sau lại. . . . . . Liền mai danh ẩn tích rồi."
"Hỏa liên! ! !" Ca ca kinh hãi, liếc mắt nhìn ta, mới hỏi: "Tiên sinh nói chính là hỏa liên có thể giải bách độc, bao gồm kỳ độc ‘địa ngục chi tâm’?"
"Đúng vậy!"
"Ta nghe nói ‘địa ngục chi tâm’ kia không có thuốc nào chữa được, chỉ có hỏa liên có thể lấy nhiệt bảo vệ tâm mạch, chống cự lại hàn khí của loại độc này."
"Không nhìn ra ngươi hiểu biết rất nhiều."
"Đương nhiên rồi!" Ta bĩu môi, nổi giận nói: "Hắn có hai vị hồng nhan tri kỷ y thuật cao siêu, không hiểu mới là lạ!"
"A!" Đại phu cười nói: "Tiểu hồ nương, ghen."
Đêm đã khuya, Long đại phu uống đến mơ mơ màng màng, mồm miệng không rõ.
"Tiên sinh chê cười! Ngài cũng mệt mỏi, ta đỡ ngài đi nghỉ ngơi."
"Không cần, các ngươi đến sương phòng nghỉ ngơi đi." Long đại phu dùng thanh âm đặc biệt khoa trương nói: "Nếu các ngươi sinh hoạt vợ chồng cũng phải cẩn thận một chút, chớ để động thai khí."
Lời này không khỏi cũng quá trực tiếp, ta mắc cỡ không dám ngẩng đầu, ca ca đỏ mặt đáp một tiếng, cũng không đáp lại nữa.
Sau khi vào phòng, ta cởi quần áo ra núp ở trong ngực hắn, an lòng rất nhiều, ta mới hỏi: "Sở Thiên, hỏa liên này thật sự hiếm quý như vậy? Ta nghe nói phụ thân năm đó đã từng vì thánh vật hỏa liên của Miêu tộc, đi qua Miêu Cương, sau đó không chút tin tức, người giang hồ đều cho rằng hắn táng thân nơi thánh vực Miêu Cương."
Hắn nói: "Hỏa liên này sống ở trong đất, giống như hoa sen, sắc như Liệt Hỏa, tục truyền dùng hỏa liên không chỉ có thể Bách Độc Bất Xâm, còn có thể tăng lên công lực. Nhưng phụ thân muốn lấy hỏa liên không phải bởi vì nó hiếm quý, mà là vì cứu người."
"Cứu người nào?"
Hắn không trực tiếp trả lời, ngược lại nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ, từ từ giảng đạo: "Ta từ nhỏ liền không giống người bình thường, Thiên Phú Dị Bẩm, bảy tuổi đã có thể phát ra một thành uy lực của Lục gia kiếm pháp, trước kia ta cũng không hiểu tại sao. . . . . . Sau khi biết Tuyết Lạc mới phát hiện, máu của ta lạnh hơn nhiều so với người bình thường, mà có thể khiến cho máu người trở nên lạnh chỉ có một loại kỳ hàn độc: địa ngục chi tâm. Loại độc này cũng là sản từ Miêu Cương, vô sắc vô vị, sau khi trúng độc không có thuốc nào chữa được, cho đến khi máu lạnh thành băng."
"Ngươi từng trúng độc? Điều này sao có thể?"
"Ta cũng không tin, cho đến Tuyết Lạc phát hiện trong máu ông ngoại có loại độc này."
"Ông ngoại!" Ta nhớ tới, hắn thật sự đề cập qua một lần.
"Tuyết Lạc nói, ta không sao, nhất định là bởi vì dùng hỏa liên."
"A!" Ta rốt cuộc đã hiểu: "Năm đó, mẫu thân và ông ngoại nhất định là bị người ám toán, thân trúng kỳ độc, phụ thân vì cứu bọn họ, mới có thể mạo hiểm Miêu vực. . . . . ."
"Nếu như ta đoán không sai, chính là như vậy, rốt cuộc là ai hạ độc. . . . . ."
"Ta nghĩ ông ngoại nhất định biết."
Hắn nghe vậy cả kinh, ngồi dậy, hỏi: "Tại sao?"
"Hắn nói: ân oán đời trước liền để cho nó là quá khứ, đừng đi truy cứu nữa, ai đúng ai sai, bất quá cũng chỉ là phù vân."
"Hắn cư nhiên nói như vậy? Hắn bị độc này hành hạ gần hai mươi năm, hao hết tâm lực, cư nhiên nói như vậy. . . . . ."
Ta cởi y phục của hắn ra, mặt dính vào vết thương mới lành trên ngực hắn, lần đầu tiên phát hiện tiếng tim hắn đập nghe mới cảm động làm sao.
"Sở Thiên, ông ngoại cũng có thể buông tha, ngươi thì không thể buông tha sao? Ngươi dẫn ta đi đi, chúng ta cách xa Lục gia, cách xa giang hồ, đến một nơi không ai biết chúng ta. . . . . ."
Hắn kéo chăn qua, đậy lên thân thể của ta. "Ta tuyệt đối sẽ không buông tha, thù này ta nhất định phải báo!"
"Vì báo thù. . . . . . Ngươi bỏ ra nhiều như vậy, sớm muộn gì ngay cả mạng cũng dâng."
"Chết ta nhận. . . . . ." Hắn nâng mặt của ta lên, cúi đầu hôn môi ta, ánh mắt nhìn ta nói: "Trước khi ta bốn tuổi, ta là một hài tử cả ngày nằm trên giường, vô lực cử động. Tất cả đại phu đều nói ta sống không quá năm tuổi, chỉ có mẫu thân tin tưởng ta có thể sống được. Lúc trời nóng nàng sẽ ngồi ở bên cạnh ta quạt gió cho ta, dùng bàn tay khô gầy của nàng đuổi muỗi cho ta, lúc trời lạnh nàng sẽ luôn luôn ôm ta vào lòng, thay ta sưởi ấm thân thể đông cứng.
Nàng chưa bao giờ nói với ta một câu: không được! Vô luận ta muốn thứ gì, nàng đều sẽ hết sức đi làm.
Ngay cả ta nói với nàng, ta muốn tìm phụ thân, nàng cũng nói: ‘được!’, sau đó liền cõng ta trên lưng, đi khắp từng nơi xa lạ. . . . . .
Thật ra thì khi đó, nàng cho rằng phụ thân đã chết, mang theo ta đi tìm, bất quá là không muốn nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của ta. . . . . . Đối với ta mà nói, nàng là một mẫu thân vĩ đại nhất thế giới."
"Nàng đối với ngươi thật tốt!"
"Không có mẫu thân nào không thương con của mình. . . . . . Cho nên ta vì nàng gắng gượng qua năm tuổi. . . . . ."
"Nhưng nàng đối với ta. . . . . ." Trong đầu tia lửa chợt lóe, mới vừa rồi đã cảm thấy trong lời nói của ca ca có chỗ nào không đúng lắm, hiện tại chợt nhớ tới một chuyện rất quan trọng. "Ca. . . . . . Ngươi, không phải chỉ lớn hơn ta hai tuổi sao?"
Hắn không nói chuyện, từ trong sự trầm mặc của hắn, ta tựa hồ như đã minh bạch rõ ràng những thứ gì.
Hắn không muốn nói, ta cũng không muốn lại hỏi tới. . . . . .
Tựa vào trên cánh tay của hắn, ta bỗng nhiên cảm giác mình mệt chết đi, mệt mỏi chuyện gì cũng không nguyện suy nghĩ tiếp, trầm trầm ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi Long đại phu sắc thuốc, ta xách ghế ngồi ở bên cạnh hắn, chồng hai má, nhìn lửa khói nhanh chóng chợt lóe.
Ngọn lửa lách tách nổ, thỉnh thoảng toát ra khói trắng sặc người.
"Tiểu cô nương, có phải có lời gì hỏi ta hay không."
Ta do dự, hỏi: "Tiên sinh, Lan Khê cô nương kia trộm hỏa liên. . . . . . Thật là vì một nam nhân sao?"
"Đúng vậy, thế nào đột nhiên hỏi cái này?"
"Ngươi có thể nói cặn kẽ một chút cho ta không?"
"Ta có thể nói cho ngươi biết, bất quá ngươi phải nói cho ta biết trước, ngươi tên là gì?"
"Ta tên là Vũ Văn. . . . . ." Ca ca ho nhẹ một tiếng, ta lập tức câm miệng, mất mát đứng lên nói: "Thật xin lỗi, ta vẫn là không hỏi."
"A, ngươi đã muốn biết, ta liền kể cho ngươi nói!" Hắn liếc mắt nhìn ca ca ngồi ở sau thân ta, mới hỏi ta: "Tiểu cô nương, ngươi nghe qua Miêu tộc chưa?"
"Nghe sơ qua, đó là một dân tộc rất đặc biệt, bọn họ am hiểu nhất dùng độc, nhất là cổ độc."
"Lan thị thì sao?"
Ta lắc đầu một cái, ngồi xong, chờ hắn nói.
"Gia tộc dùng độc lợi hại nhất có thế lực lớn nhất ở Miêu tộc, phải kể tới bộ tộc Lan thị. Ngoại nhân không hiểu rõ Lan tộc lắm, bởi vì lãnh địa của bọn họ được gọi là Thánh Vực, không người nào dám đến gần. Mọi người duy nhất biết chính là bọn họ có một tộc trưởng uy vũ anh tuấn nhất Miêu Cương. Còn có, bọn họ lấy nữ tử Miêu tộc xinh đẹp nhất, thánh khiết nhất làm mồi cho cổ trùng."
"Chính là Lan Khê sao?"
"Không tệ!" Long đại phu từ từ phe phẩy cây quạt, nói cho ta về câu chuyện cũ thật lâu đã phủ đầy bụi kia. . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.