Chương 154: Những Điều Khó Nói
Khô Lâu Tinh Linh
28/03/2013
Nguyên lai chỉ là chuyện tình cờ, Angel cùng e kíp của mình mượn khung cảnh Học viện ghi một vài đoạn cho video clip mới. Vì sức hấp dẫn của Thiên thần quá lớn, tin tức không thể không lọt ra ngoài...
Từ bốn phía, các sinh viên còn ở lại trường thi nhau kéo đến, nhưng cách ứng xử ở NUF khác hẳn USE, tuy cuồng nhiệt nhưng lý trí hơn nhiều. Các sinh viên chỉ vây quanh nhìn thần tượng của mình mà không ào ào xông lên, cũng không nhân dịp vòi vĩnh xin chữ ký.
Cho dù do bản tính kiêu ngạo, là giáo dục tốt hay là văn minh thì đây thực sự cũng là một tiến bộ.
Angel vui vẻ vẫy chào gây ra những tiếng hồi đáp ầm ĩ, khiến buổi giao lưu của Đường Linh phải kết thúc. Cho đến khi rời đi, bốn vị giáo sư vẫn không quên nhắc lại chuyện lên Mặt trăng làm nghiên cứu sinh, nhưng họ cũng biết chuyện đó không có nhiều hi vọng... Một nhân tài như vậy, USE không đời nào buông ra. Trường hợp thông thường thì có thể dùng học bổng hoặc đãi ngộ để chiêu mộ, nhưng Đường Linh thì cần gì những thứ đó chứ!
Khỏi phải nói Đường Linh vui thế nào khi gặp lại Angel, tuy nhiên cô chỉ đứng ở một góc im lặng ngắm nhìn. Không thể tưởng tượng sức mê hoặc của Angel lớn đến thế nào, những vũ công minh họa không ít lần mải nhìn cô bé mà quên luôn tiết tấu của mình. Quá trình quay mất đến hơn một giờ, nhưng ai cũng thấy sao mà nhanh thế... Nhìn Angel cười, thời gian dường như không tồn tại...
Gần ra về, Angel mới tình cờ phát hiện ra Đường Linh. Hai người cùng dặn đội vệ sĩ của mình không can thiệp, doạn tách khỏi đám đông đến gặp nhau trên xe.
Vào đến xe là ôm chầm lấy nhau, Minky có mặt nhưng không ngăn cản. Có lẽ trong cả hai nhân loại, chỉ Đường Linh là được cô ta cho phép như vậy.
“Tiểu thư Đường Linh, Angel sau khi về Mặt trăng rất nhớ cô. Nếu có thời gian, có thể cùng Angel đi dạo xung quanh chút được không?” Với Đường Linh, Minky không hề ghét bỏ như đối với Lý Phong.
“Tôi cũng nhớ Angel lắm, bận cũng dành thời gian được!” Tuy lịch làm việc của Đường Linh đã kín đặc nhưng Angel hiển nhiên là ngoại lệ... Đường Linh không chi ai đi theo, ngồi luôn lên xe của Angel lái đi...
Về trị an thì Mặt trăng tốt hơn Trái đất nhiều, hình như từ khi người Inventer đến đây chưa có vụ trọng án nào xảy ra (đương nhiên trừ thời gian chiến tranh). Khi NUF và USE đạt được hiệp định hoà bình, thực sự trên Nguyệt cầu đã hình thành một xã hội có chất lượng rất cao.
Đường Linh và Angel xuất phát. Như mọi khi, Minky không yên tâm, tuy rất bận cũng không thể không làm tài xế.
“Chị Đường Linh đến đây du lịch ư?” Niềm vui của Angel dễ dàng truyền sang người bên cạnh, Đường Linh không nén được đưa tay xoa mái tóc óng mượt của cô bé… Thật là suối mây thác tơ, mái tóc này không thể dầu gội dầu xả dầu ủ dầu dưỡng nào tạo ra được, chỉ có là thiên sinh địa tạo.
“Ha ha, chị Đường Linh của cháu đâu có thời gian đi chơi! Công ty GAD của Đường gia và AEPO của NUF đang thương lượng một hợp đồng đến cả nghìn tỉ đó...”
“Chà, chị giỏi quá...!”
“Uh, giỏi giang gì đâu, chị nhờ chút vinh quang của cha mẹ thôi mà. Thật không nghờ được gặp Angel ở đây, xem như chuyến đi này không uổng rồi...” Đường Linh vẫn vuốt tóc Angel.
Nếu cô bé không phải là người sống thì chắc Đường Linh đã mua về giữ trong nhà rồi, đối với công chúa GAD giá tiền bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
“À, Lý Phong ca ca có đi cùng không?”
“Anh ấy à? Bận rồi, đi Thái Cốc luyện kỹ năng, con trai háo thắng thế đấy!”
“Uh... Thái Cốc là nơi nào? Có vui không?” Angel nghẹo đầu, dáng vẻ rất hào hứng. Một nơi nổi tiếng như vậy, sao trước giờ cô bé chưa từng nghe nhỉ?
“Ấy... nơi đó không hợp với Angel đâu! Chỉ là một đám phần tử hiếu chiến, đủ loại cặn bã đều có ở đó...” Minky nhăn mặt vẻ kinh tởm.
Cả kỳ nghỉ đông không đưa bạn gái đi chơi, lại chạy đến nơi hỗn tạp như Thái Cốc? May mà Angel về sớm, cứ ở lại không bị hắn làm ô nhiễm mới là lạ!
“Thế cơ à? Vậy Lý Phong ca ca sao lại muốn đến đó?” Angel hỏi vẻ rất quan tâm.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Angel, Đường Linh cũng không biết trả lời ra sao. Sự hồn nhiên của cô bé khiến người ta yêu đến tahứt lòng, nhưng thế giới đâu phải chỉ có hoa thơm trái ngọt.. Muốn giải thích cho cô bé hiểu điều này, rõ ràng rất khó khăn. Việc luyện tập của Lý Phong chính là sự hiếu chiến trong suy nghĩ của Angel, chắc chắn không thể làm cho cô bé đồng tình được.
“Angel, chuyện riêng của người ta, cháu không nên hỏi nhiều!” Minky kịp thời xen vào. Thực ra cô ta chỉ muốn hạ gục hình ảnh tốt đẹp của Lý Phong trong lòng Angel, chỉ vì nể mặt Đường Linh nên mới nói một câu ứng cứu...
“À, là Angel không tốt rồi... Chị Đường Linh, lần sau nhớ đưa Lý Phong ca ca lên nhé, để một mình Phong ca dưới địa cầu tội nghiệp lắm...!”
Chiếc xe lắc mạnh... cả Minky và Đường Linh đều có chút bất ngờ. Trong lòng Đường Linh thoáng một chút lo lắng mơ hồ, mặc dù cô hiểu được trái tim cứng rắn của Lý Phong... Dù sao điều làm Đường Linh lo lắng nhất bây giờ chính là sự an toàn của hắn, dù sao Thái Cốc cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Không ai biết, Lý Phong lúc này đang trải qua những thời khắc sảng khoái nhất trong đời. Với hầu hết nhân loại, cạnh tranh tàn khốc là thảm cảnh địa ngục, nhưng Lý Phong lại thấy đây chính là thiên đường. Tuy vẫn chưa khắc nghiệt bằng thời gian huần luyện của Ma Quỷ Kim, nhưng lại không bị o ép bởi những quy củ siêu phiền toái như trong Học viện...
Tại Alan, mắng người khác có thể bị phạt tội sỉ nhục. Tùy tiện đánh người… điều này còn nghiêm trọng hơn. Thái Cốc thì không có nhiều quy tắc như vậy, tất nhiên Lý Phong không nhân cơ hội nổi loạn nhưng cảm giác không bị gò bó thật tuyệt. Lúc nào cũng có thể bắt nạt Salta một chút...
Lý Phong đã hoàn thành mười lăm trận ở sàn Nhị tinh, Salta còn lại trận cuối cùng. Thực sự phải cảm tạ Cổ Mễ Sâm, gã Inventer đã khiến Salta tập trung tinh thần cao độ trong tất các trận còn lại, kết quả là một tỉ lệ thắng tuyệt đối.
Ầm… Salta tung một chưởng, đối thủ trên đài k.o. luôn.
“Ha ha, sếp, hôm nay tôi thế nào?” Salta hài lòng lau mồ hôi trên trán, hỏi. Khổ công luyện tập mấy ngày nay hắn ta thực sự thu được nhiều lợi ích, có điều bất luận thế nào cũng chưa thể học được phong cách của Lý Phong. Dù sao thì bây giờ Salta đã biết cách hài hước và cũng nói nhiều hơn hẳn.
“À... khoai rán này ngon quá, mua giúp gói nữa đi...!”
“Tuân lệnh!” Salta lộ nụ cười mãn nguyện… Chỉ cần sau trận đấu mà Lý Phong không chê bai gì, đó được xem là khen ngợi rồi.
“Từ đâu ra loại người như thế nhỉ? Có tay có chân lại sai bạn đi làm, không thấy bạn vừa đánh trận xong hả?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên sau lưng, Lý Phong bất giác rùng mình...
“Đúng vậy, không nghĩ ra người nhà Loki lại để người ta sai khiến như thế, thật thất vọng quá... Cũng phải, mẹ công cũng sinh ra con quạ chứ, đúng không Tiểu Điềm Điềm?”
“Câm mồm, ai là Tiểu Điềm Điềm? Không biết xấu hổ à? Đã nói cả trăm lần rồi, không được đi theo tôi!”
“Vậy sao được! Vừa nhìn thấy Điềm Điềm tôi đã ngẩn ngơ rồi, không theo thì không ăn ngon ngủ yên được, hay dọn đến phòng tôi ở đi...!”
Lý Phong và Salta nhìn nhau, nói được những lời đó mà không hề xấu hổ, Mã Khả chắc phải gọi bằng... Hóa ra còn là người quen cũ nữa chứ... Cổ Mễ Sâm!
“Anh ta là người của Gia tộc Chiến thần á?” Điềm Điềm nhìn Salta vẻ kỳ dị, không thể hiểu một người như vậy mà lại phải nghe lời một tên lưu manh!
“Đúng vậy, Salta Loki, tôi rất quen cậu ta!” Cổ Mễ Sâm bình thản. Nếu không tận mắt xem trận đấu hôm nọ, ai cũng sẽ cho rằng quan hệ giữa gã và Salta không hề tồi.
Rõ ràng Cổ Mễ Sâm đang tận sức theo đuổi cô em chân dài này rồi, Lý Phong và Salta căn bản không khiến gã bận tâm.
“Sếp, sao hôm nay không ăn bắp rang?”
Lý Phong thản nhiên nhìn trần nhà: “À, dạo này thiên hạ đói kém quá, cả bắp rang cũng phải cướp mới được. May mà ta không kén ăn, món nào cũng chơi được tất...”
“Á... đồ xách mé... Người ta bán thì bổn tiểu thư mua. Sao, không phục hả?” Điềm Điềm hùng hổ bước tới...
Từ bốn phía, các sinh viên còn ở lại trường thi nhau kéo đến, nhưng cách ứng xử ở NUF khác hẳn USE, tuy cuồng nhiệt nhưng lý trí hơn nhiều. Các sinh viên chỉ vây quanh nhìn thần tượng của mình mà không ào ào xông lên, cũng không nhân dịp vòi vĩnh xin chữ ký.
Cho dù do bản tính kiêu ngạo, là giáo dục tốt hay là văn minh thì đây thực sự cũng là một tiến bộ.
Angel vui vẻ vẫy chào gây ra những tiếng hồi đáp ầm ĩ, khiến buổi giao lưu của Đường Linh phải kết thúc. Cho đến khi rời đi, bốn vị giáo sư vẫn không quên nhắc lại chuyện lên Mặt trăng làm nghiên cứu sinh, nhưng họ cũng biết chuyện đó không có nhiều hi vọng... Một nhân tài như vậy, USE không đời nào buông ra. Trường hợp thông thường thì có thể dùng học bổng hoặc đãi ngộ để chiêu mộ, nhưng Đường Linh thì cần gì những thứ đó chứ!
Khỏi phải nói Đường Linh vui thế nào khi gặp lại Angel, tuy nhiên cô chỉ đứng ở một góc im lặng ngắm nhìn. Không thể tưởng tượng sức mê hoặc của Angel lớn đến thế nào, những vũ công minh họa không ít lần mải nhìn cô bé mà quên luôn tiết tấu của mình. Quá trình quay mất đến hơn một giờ, nhưng ai cũng thấy sao mà nhanh thế... Nhìn Angel cười, thời gian dường như không tồn tại...
Gần ra về, Angel mới tình cờ phát hiện ra Đường Linh. Hai người cùng dặn đội vệ sĩ của mình không can thiệp, doạn tách khỏi đám đông đến gặp nhau trên xe.
Vào đến xe là ôm chầm lấy nhau, Minky có mặt nhưng không ngăn cản. Có lẽ trong cả hai nhân loại, chỉ Đường Linh là được cô ta cho phép như vậy.
“Tiểu thư Đường Linh, Angel sau khi về Mặt trăng rất nhớ cô. Nếu có thời gian, có thể cùng Angel đi dạo xung quanh chút được không?” Với Đường Linh, Minky không hề ghét bỏ như đối với Lý Phong.
“Tôi cũng nhớ Angel lắm, bận cũng dành thời gian được!” Tuy lịch làm việc của Đường Linh đã kín đặc nhưng Angel hiển nhiên là ngoại lệ... Đường Linh không chi ai đi theo, ngồi luôn lên xe của Angel lái đi...
Về trị an thì Mặt trăng tốt hơn Trái đất nhiều, hình như từ khi người Inventer đến đây chưa có vụ trọng án nào xảy ra (đương nhiên trừ thời gian chiến tranh). Khi NUF và USE đạt được hiệp định hoà bình, thực sự trên Nguyệt cầu đã hình thành một xã hội có chất lượng rất cao.
Đường Linh và Angel xuất phát. Như mọi khi, Minky không yên tâm, tuy rất bận cũng không thể không làm tài xế.
“Chị Đường Linh đến đây du lịch ư?” Niềm vui của Angel dễ dàng truyền sang người bên cạnh, Đường Linh không nén được đưa tay xoa mái tóc óng mượt của cô bé… Thật là suối mây thác tơ, mái tóc này không thể dầu gội dầu xả dầu ủ dầu dưỡng nào tạo ra được, chỉ có là thiên sinh địa tạo.
“Ha ha, chị Đường Linh của cháu đâu có thời gian đi chơi! Công ty GAD của Đường gia và AEPO của NUF đang thương lượng một hợp đồng đến cả nghìn tỉ đó...”
“Chà, chị giỏi quá...!”
“Uh, giỏi giang gì đâu, chị nhờ chút vinh quang của cha mẹ thôi mà. Thật không nghờ được gặp Angel ở đây, xem như chuyến đi này không uổng rồi...” Đường Linh vẫn vuốt tóc Angel.
Nếu cô bé không phải là người sống thì chắc Đường Linh đã mua về giữ trong nhà rồi, đối với công chúa GAD giá tiền bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
“À, Lý Phong ca ca có đi cùng không?”
“Anh ấy à? Bận rồi, đi Thái Cốc luyện kỹ năng, con trai háo thắng thế đấy!”
“Uh... Thái Cốc là nơi nào? Có vui không?” Angel nghẹo đầu, dáng vẻ rất hào hứng. Một nơi nổi tiếng như vậy, sao trước giờ cô bé chưa từng nghe nhỉ?
“Ấy... nơi đó không hợp với Angel đâu! Chỉ là một đám phần tử hiếu chiến, đủ loại cặn bã đều có ở đó...” Minky nhăn mặt vẻ kinh tởm.
Cả kỳ nghỉ đông không đưa bạn gái đi chơi, lại chạy đến nơi hỗn tạp như Thái Cốc? May mà Angel về sớm, cứ ở lại không bị hắn làm ô nhiễm mới là lạ!
“Thế cơ à? Vậy Lý Phong ca ca sao lại muốn đến đó?” Angel hỏi vẻ rất quan tâm.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của Angel, Đường Linh cũng không biết trả lời ra sao. Sự hồn nhiên của cô bé khiến người ta yêu đến tahứt lòng, nhưng thế giới đâu phải chỉ có hoa thơm trái ngọt.. Muốn giải thích cho cô bé hiểu điều này, rõ ràng rất khó khăn. Việc luyện tập của Lý Phong chính là sự hiếu chiến trong suy nghĩ của Angel, chắc chắn không thể làm cho cô bé đồng tình được.
“Angel, chuyện riêng của người ta, cháu không nên hỏi nhiều!” Minky kịp thời xen vào. Thực ra cô ta chỉ muốn hạ gục hình ảnh tốt đẹp của Lý Phong trong lòng Angel, chỉ vì nể mặt Đường Linh nên mới nói một câu ứng cứu...
“À, là Angel không tốt rồi... Chị Đường Linh, lần sau nhớ đưa Lý Phong ca ca lên nhé, để một mình Phong ca dưới địa cầu tội nghiệp lắm...!”
Chiếc xe lắc mạnh... cả Minky và Đường Linh đều có chút bất ngờ. Trong lòng Đường Linh thoáng một chút lo lắng mơ hồ, mặc dù cô hiểu được trái tim cứng rắn của Lý Phong... Dù sao điều làm Đường Linh lo lắng nhất bây giờ chính là sự an toàn của hắn, dù sao Thái Cốc cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Không ai biết, Lý Phong lúc này đang trải qua những thời khắc sảng khoái nhất trong đời. Với hầu hết nhân loại, cạnh tranh tàn khốc là thảm cảnh địa ngục, nhưng Lý Phong lại thấy đây chính là thiên đường. Tuy vẫn chưa khắc nghiệt bằng thời gian huần luyện của Ma Quỷ Kim, nhưng lại không bị o ép bởi những quy củ siêu phiền toái như trong Học viện...
Tại Alan, mắng người khác có thể bị phạt tội sỉ nhục. Tùy tiện đánh người… điều này còn nghiêm trọng hơn. Thái Cốc thì không có nhiều quy tắc như vậy, tất nhiên Lý Phong không nhân cơ hội nổi loạn nhưng cảm giác không bị gò bó thật tuyệt. Lúc nào cũng có thể bắt nạt Salta một chút...
Lý Phong đã hoàn thành mười lăm trận ở sàn Nhị tinh, Salta còn lại trận cuối cùng. Thực sự phải cảm tạ Cổ Mễ Sâm, gã Inventer đã khiến Salta tập trung tinh thần cao độ trong tất các trận còn lại, kết quả là một tỉ lệ thắng tuyệt đối.
Ầm… Salta tung một chưởng, đối thủ trên đài k.o. luôn.
“Ha ha, sếp, hôm nay tôi thế nào?” Salta hài lòng lau mồ hôi trên trán, hỏi. Khổ công luyện tập mấy ngày nay hắn ta thực sự thu được nhiều lợi ích, có điều bất luận thế nào cũng chưa thể học được phong cách của Lý Phong. Dù sao thì bây giờ Salta đã biết cách hài hước và cũng nói nhiều hơn hẳn.
“À... khoai rán này ngon quá, mua giúp gói nữa đi...!”
“Tuân lệnh!” Salta lộ nụ cười mãn nguyện… Chỉ cần sau trận đấu mà Lý Phong không chê bai gì, đó được xem là khen ngợi rồi.
“Từ đâu ra loại người như thế nhỉ? Có tay có chân lại sai bạn đi làm, không thấy bạn vừa đánh trận xong hả?” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên sau lưng, Lý Phong bất giác rùng mình...
“Đúng vậy, không nghĩ ra người nhà Loki lại để người ta sai khiến như thế, thật thất vọng quá... Cũng phải, mẹ công cũng sinh ra con quạ chứ, đúng không Tiểu Điềm Điềm?”
“Câm mồm, ai là Tiểu Điềm Điềm? Không biết xấu hổ à? Đã nói cả trăm lần rồi, không được đi theo tôi!”
“Vậy sao được! Vừa nhìn thấy Điềm Điềm tôi đã ngẩn ngơ rồi, không theo thì không ăn ngon ngủ yên được, hay dọn đến phòng tôi ở đi...!”
Lý Phong và Salta nhìn nhau, nói được những lời đó mà không hề xấu hổ, Mã Khả chắc phải gọi bằng... Hóa ra còn là người quen cũ nữa chứ... Cổ Mễ Sâm!
“Anh ta là người của Gia tộc Chiến thần á?” Điềm Điềm nhìn Salta vẻ kỳ dị, không thể hiểu một người như vậy mà lại phải nghe lời một tên lưu manh!
“Đúng vậy, Salta Loki, tôi rất quen cậu ta!” Cổ Mễ Sâm bình thản. Nếu không tận mắt xem trận đấu hôm nọ, ai cũng sẽ cho rằng quan hệ giữa gã và Salta không hề tồi.
Rõ ràng Cổ Mễ Sâm đang tận sức theo đuổi cô em chân dài này rồi, Lý Phong và Salta căn bản không khiến gã bận tâm.
“Sếp, sao hôm nay không ăn bắp rang?”
Lý Phong thản nhiên nhìn trần nhà: “À, dạo này thiên hạ đói kém quá, cả bắp rang cũng phải cướp mới được. May mà ta không kén ăn, món nào cũng chơi được tất...”
“Á... đồ xách mé... Người ta bán thì bổn tiểu thư mua. Sao, không phục hả?” Điềm Điềm hùng hổ bước tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.