Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì
Chương 58: Cao Thệ: Chỉ có biết ăn thôi!_
Trúc Thiển
15/05/2023
Sau khi Cổ Kỳ bị giam, xung quanh dần trở nên buồn tẻ.
Hồi đầu còn có vài người tới thăm cậu ta, không mang lòng tham về thiên phú vẽ vời của cậu ta thì cũng là có chút tình cảm thật sự, nhưng thoáng cái người tới thăm ít dần.
Lúc đầu cậu ta quen với đám đàn ông kia phần lớn là vì tình dục, nếu Cổ Kỳ không thể thỏa mãn dục vọng của họ thì đường ai nấy đi.
Còn bức tranh đấu giá tám mươi triệu của cậu ta là do hồ yêu tạo ra ảo cảnh, hôm nay hồ yêu đã bị bắt, ảo cảnh tức tan, bộ mặt thật bị bại lộ, từ bức tranh thần vẽ tám mươi triệu biến thành mớ giấy lộn, cái người vét sạch tiền mặt trong nhà ra mua suýt tăng xông tại chỗ. thuyngu.wordpress.com
Cũng may Sở Linh Quản nhanh chóng lấy tài sản của Cổ Kỳ đổi bán, bởi vì Cổ Kỳ xài tiền như nước tám mươi triệu đó bị xài không còn bao nhiêu, tài sản của cậu ta được quy đổi sang tiền mặt được hơn sáu triệu, mặc dù không phải toàn bộ nhưng đủ để người kia còn cơ hội cày lại từ đầu.
Còn về bức tranh chưa kịp bán đấu giá hôm bữa thì không thể bán ra ngoài, cũng không ai đoái hoài, cuối cùng bị cô lao công gập lại làm đôi rồi quẳng vào trạm thu mua phế liệu.
Sau khi Tôn Lang Can được thả ra có đến gặp Cổ Kỳ một lần, khi đó Cổ Kỳ còn ôm chút hy vọng, cậu ta không còn vẻ kiêu căng mặt ngửa lên trời như mọi ngày nữa, sinh hoạt trong tù vốn không khổ mấy, nhưng với cậu ta chẳng khác gì hành hạ không nói nên lời, cậu ta không thể chấp nhận nổi bàn tay chỉ cầm cọ vẽ giờ đây phải đi bưng bê từng xấp vải thô, cũng không thể chấp nhận đôi chân từng kẹp hông vô số đàn ông giờ đây phải ngồi đạp máy may.
Sau khi cậu ta gặp Tôn Lang Can, thút thít cầu xin hắn cứu mình ra ngoài, khóc khàn cả giọng nhưng lại thấy Tôn Lang Can không hề dao động, rốt cuộc xé bỏ vẻ mặt giả tạo, há miếng mắng chửi không chút hình tượng.
Tôn Lang Can chỉ im lặng đưa cho cậu ta một gói đồ, sau đó xoay người rời đi.
Đó là lần cuối cùng Tôn Lang Can gặp cậu ta.
Và cũng là lần cuối cùng có người đến thăm cậu ta.
Đám đàn ông thường ngày xum xoe với cậu ta giờ chẳng thấy mống nào, Chu Đạt và Lâm Côn từng si mê điên đảo cậu ta, một người bị cắt đứt con đường thể thao, trải qua sinh hoạt vô tri vô giác ở trường, một học bá có tiếng trở nên bình thường tẻ nhạt, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhớ Cổ Kỳ, có mang theo oán hận, nhưng lại không kiềm được mà nhớ về khoảng thời gian cá nước hòa quyện vui vẻ trước đây.
Dần về sau, Cổ Kỳ bị năm tháng mài mòn hết gai nhọn trên người, cậu ta nghe bạn tù kể về quá khứ của mình, bắt đầu nhớ lại cuộc sống vô ưu vô lo ở nhà họ Tôn, cũng nhớ về Tôn Lang Can nhiều hơn.
Sau đó cậu ta mới biết những gã đàn ông kia không ham muốn dung mạo xinh đẹp và dục vọng của hồ yêu mang đến, thì cũng ham muốn giá trị của cậu ta tạo ra, sự điên cuồng mê mệt của bọn họ dù ít hay nhiều đều có sự nhúng tay của hồ yêu.
Chỉ có Tôn Lang Can là không bị hồ yêu nhúng tay, là người đàn ông duy nhất yêu cậu ta thật lòng thật dạ.
Tình yêu thầm lặng của Tôn Lang Can từng bị Cổ Kỳ khinh thường, từ từ trở thành sự tiếc nuối và day dứt mỗi khi cậu ta chợt choàng tỉnh giữa đêm.
Đôi lúc cậu ta sẽ mơ về khoảng thời gian chưa biết bản thân là đứa bé bị ôm sai ở nhà họ Tôn.
Khi đó cậu ta là thật lòng ngưỡng mộ người anh lớn không gì không làm được của mình.
…
Sau khi Tôn Lang Can được thả ra ngoài, hắn chưa từng được tỉnh táo như bây giờ.
Thật ra hồi đầu hắn không cố ý đối nghịch cắt đứt quan hệ với ba mẹ, chỉ là hắn thấy Cổ Kỳ lẻ loi một mình, tội nghiệp cậu ta, nhìn cậu ta nhìn mình với ánh mắt rưng rưng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cậu ta chỉ có hắn.
Tôn Lang Can tung hoành trên thương trường hơn mười năm, cực kỳ lý trí, sao có thể vì tức giận nhất thời mà cắt đứt với ba mẹ chứ.
Hắn chỉ là cược, cược Tôn Quân lớn lên ở nông thôn bị người ta mài mòn không thể nào gánh vác được công ty của gia đình, cược tình yêu của ba mẹ dành cho mình đủ để áp đảo thằng em không biết mặt nhiều năm, cược ba mẹ sẽ có một ngày chịu nhượng bộ kêu hắn về. thuyngu.wordpress.com
Dưới sự cố chấp cứng đầu đó, cuối cùng hắn thua sạch túi, thua triệt để.
Khi hắn trở về nhà họ Tôn, đột nhiên nhận ra người mẹ xưa nay luôn bảo dưỡng rất tốt giờ đây đã có tóc bạc, khóe mắt của ba mình cũng đã có nếp nhăn, bọn họ từng vì đứa con bất hiếu như hắn mà trắng đêm khó ngủ.
Hôm nay, hắn vì mình là con trai của ba mẹ mà quỳ trước cổng nhà suốt một ngày một đêm, dưới sự hòa giải của Tôn Quân, ba mẹ Tôn vẫn là nhận hắn về nhà, nhưng mọi người đều biết không thể quay lại như ngày xưa.
Đứa em trai nông thôn quê mùa từng bị Tôn Lang Can ngó lơ giờ đây trở nên rạng rỡ chói mắt, giống như hạt mầm gieo bừa vào khe đá, bền bỉ sinh tồn vươn lên mà sống, nở ra một đóa hoa xinh đẹp.
Tôn Lang Can có đến gặp Tôn Quân nói lời xin lỗi, Tôn Quân nhìn hắn với ánh mắt rất bình tĩnh, không có oán hận, cũng không có tình cảm, chẳng khác gì người dưng nước lã, cậu ta nói: “Tôi yêu ba mẹ, nào có biết oán là chi.”
“Ba mẹ vừa nuông chiều con cái vừa có nguyên tắc của riêng mình, nguyện ý dồn hết sự yêu thương cho con mình không để lại chút gì, đây là tình thân mà tôi đã rất khao khát từ khi còn nhỏ.”
“Tôi quá may mắn, ba mẹ tốt như thế lại là ba mẹ ruột của tôi.”
“Tôi và anh không giống nhau, ba mẹ thương tôi, tôi cũng thương họ bằng tất cả những gì tôi có.”
“Vì để ba mẹ vui vẻ, vì hy vọng anh có thể học được cách yêu thương những người quan trọng nhất của mình.”
Tôn Quân xoay người đi, để lại một mình Tôn Lang Can đứng tại chỗ.
Khi ba mẹ Tôn và Tôn Quân ở bên nhau, hai người cười rất nhiều, phảng phất như đắm chìm trong hạnh phúc vô bờ, giữa bọn họ dường như có một bức tường vô hình ngăn hắn lại bên ngoài, khiến hắn nhìn giống như một người xa lạ.
Tôn Lang Can từ từ nhận ra, bản thân đã đánh mất cái gì chỉ vì một đứa em không máu mủ ruột thịt.
***
Sau khi tạm biệt với gia đình Tôn Quân, Cao Thệ dẫn Cao Cố Sanh tới chỗ đậu xe, Cao Cố Sanh giống như chim nhỏ nép vào người Cao Thệ líu lo không ngớt: “Ba nhìn trẻ măng hà, cái mặt chỉ mới hơn ba chục thôi hà~”
Cao Thệ bị tức cười, vỗ cái bép vào đầu thằng con mình: “Đàng hoàng vào, im đi.”
Cao Cố Sanh giả vờ đau nhe răng, hí hửng chạy lon ton theo sau lưng Cao Thệ như cún con: “Ba ăn tối chưa? Có đói bụng không?”
Cao Thệ: “Sao thế, chưa ăn no?”
Cao Cố Sanh xoa bụng: “No thì có no, nhưng bên kia có chợ đêm mới mở!”
Cao Thệ vỗ đầu Cao Cố Sanh: “Chỉ biết ăn thôi, đi.”
“Dạ!”
Cao Cố Sanh tay trái cầm con tôm đỏ hỏn, tay phải cầm xâu mực nóng hổi, ăn tít cả mắt: “Ba, con muốn ăn thêm mì bít tết nướng!”
Cao Thệ nuốt miếng mực trong miệng, nói: “Quán kế bên có bán cà tím nướng ớt, muốn ăn không?”
“Dạ ăn! Một phần nhỏ!”
Cao Cố Sanh đi theo sau lưng Cao Thệ, trên khuôn mặt thiếu niên nở nụ cười động lòng người, giống như một ly rượu bạc hà chanh băng, xung quanh toàn những ánh mắt kinh diễm hoặc tham lam nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhưng Cao Cố Sanh không thèm để ý, chỉ cần đi theo ba là không cần giả trang xấu xí đui mắt, lại không cần lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.
Cao Cố Sanh ló đầu ra khỏi vai Cao Thệ, nói: “Ba ơi, con muốn ăn salad trộn cà chua.”
Cao Thệ gật đầu rồi nhìn chủ quán, chủ quán ngạc nhiên nhìn qua nhìn lại giữa hai người, Cao Cố Sanh cười hê hê má kề má với Cao Thệ, nói: “Chú thấy sao, cháu và ba cháu có giống nhau không?”
Mặc dù khí chất của Cao Thệ và Cao Cố Sanh chênh lệch rất nhiều, thậm chí nhìn chẳng có miếng liên quan gì, nhưng khi hai người đứng xếp hàng sẽ nhận ra bọn họ rất giống nhau, chắc khoảng năm phần tương tự, chỉ là với tuổi tác của Cao Thệ, mọi người đều sẽ lầm tưởng họ là anh em ruột. thuyngu.wordpress.com
Chủ tiệm ngó trái ngó phải một hồi, giơ ngón tay cái với Cao Thệ: “Người anh em, tôi không lấy tiền quả cà, đổi lại kết bạn webchat đi, hai ta giao lưu chuyện dưỡng sinh, được không?”
…Cuối cùng Cao Thệ vẫn là trả tiền, cũng lạnh lùng từ chối yêu cầu kết bạn webchat, mua xong dắt thằng con đần của mình rời khỏi.
Chợ đêm ở đây rất nhộn nhịp, bày bán đủ loại đồ ăn vặt ngon mắt, khi ăn miếng cuối cùng, Cao Thệ đã no căng, còn Cao Cố Sanh vẫn ăn như vũ bão, cậu nhìn nửa chén trè trôi nước trong tay, ngắm sao than thở.
“Ba ơi, con ăn hết nổi rồi, chúng ta có thể mua thêm một phần cơm Đông Bắc để dành sáng mai ăn không?”
“No rồi thì bữa sau tới ăn tiếp, đồ ăn hâm lại sẽ không ngon nữa.”
Cao Thệ dời ánh mắt quan sát đám người xung quanh nãy giờ về, mãi đến khi lên xe ngồi mới hơi thả lỏng sống lưng.
Không phải là ảo giác, có người đi theo bọn họ, không có ác ý nhưng khiến anh không thoải mái.
Lần này sẽ là ai?
Lệ Mạch Trần? Hay thiên sư họ Chương kia?
Cao Thệ nhìn kính chiếu hậu: “Nhạc Nhạc, thắt dây an toàn kỹ vào, có người đi theo chúng ta, mày ngó xem họ là ai?”
Cao Cố Sanh sáng rực hai mắt: “Dạ!”
Cao Thệ đạp chân ga, bắt đầu tăng tốc từ từ, đã phát tín hiệu, chiếc Volkswagen Santana chạy với tốc độ không hợp với vẻ ngoài hiền lành của nó, lao vun vút ra ngoại ô.
“Nhạc Nhạc, nếu người của Vạn Tinh muốn tiếp cận mày, tuyệt đối không được gặp riêng.”
“Đặc biệt nếu bọn họ muốn ký hợp đồng với mày, càng không được ký.”
“Con hồ yêu kia nhập vào Xá Đình Tạ đã tiết lộ không ít tin tức, hành động dắt mối lén lút của người đại diện Vạn Tinh rất thành thạo, đặc biệt là nghệ sĩ tuyến chót, nếu không có sắc đẹp và tài năng nổi bật, muốn được bên trên chú ý thì chỉ có con đường đánh đổi bằng tiền tài và tình dục.”
Cây kim đã chỉ lên số 150km/h, Cao Thệ vẫn tiếp tục tăng tốc, hàng cây bên đường biến thành ảnh nhòe, trong kính chiếu hậu lóe lên ánh đèn của xe phía sau, tựa như ánh nến le lói trong cuồng phong.
“Mới hai trăm đã bỏ cuộc? Xem ra không phải kẻ theo dõi chuyên nghiệp.”
Cao Thệ dời mắt về.
“Tạm thời đã điều tra ra không ít nghệ sĩ bị lừa gạt, ký hợp đồng bất bình đẳng.”
“Nghe nói người ký hợp đồng với Vạn Tinh, đa số đều nghĩ công ty lớn sẽ không lừa đảo, thành ra có rất nhiều người bị hại. Nhưng hợp đồng là hợp pháp, không có nhiều lỗ hổng, dù có mời luật sự giỏi kiện thắng đi nữa, phí tổn đương nhiên không hề rẻ.”
Xung quanh yên ắng, đèn đường lập lòe phát sáng, rất có cảm giác rùng rợn trong phim ma.
Cao Thệ từ từ giảm tốc độ, nhìn vào kính chiếu hậu có thể thấy đèn xe phía sau giống như sợ Cao Thệ lại tăng tốc nên nhanh chóng đến gần.
“Tay chân của Lệ Mạch Trần tuyệt đối không sạch sẽ, thậm chí có khả năng dính máu.”
“Ai có mắt đều sẽ nhìn ra giá trị thương mại của mày rất cao, người như Lệ Mạch Trần cố chấp tàn nhẫn, lần trước ba mày cướp mất mảnh đất hắn nhìn trúng, lần này lại tiễn mấy tên nhân viên của hắn hôm đó vào đồn, hôm qua đội đặc nhiệm còn điều tra ra hai nghệ sĩ dưới quyền của hắn tụ tập hút thuốc phiện, bây giờ cổ phiếu của công ty hắn rớt thê thảm, có lẽ sẽ ra tay với mày.” thuyngu.wordpress.com
Xe dừng hẳn lại, xe đi theo phía sau liền thắng gấp.
Cao Thệ đẩy cửa xe đi ra.
“…Ví dụ như, đưa ra hợp đồng trên trời, mời mày vào Vạn Tinh.”
Con xe theo sát nãy giờ mở cửa ra, người bên trong vội vã đi xuống, sắc mặt hơi xám xịt nhưng vẫn cố rặn ra nụ cười chuyên nghiệp, cầm danh thiếp đưa cho Cao Thệ.
“Xin chào, tôi là Tinh Tham, nhân viên của công ty giải trí Vạn Tinh, anh là ba của Cao Cố Sanh đúng chứ ạ? Xin hỏi anh có thể đồng ý cho con trai mình vào giới giải trí phát triển không?”
Hồi đầu còn có vài người tới thăm cậu ta, không mang lòng tham về thiên phú vẽ vời của cậu ta thì cũng là có chút tình cảm thật sự, nhưng thoáng cái người tới thăm ít dần.
Lúc đầu cậu ta quen với đám đàn ông kia phần lớn là vì tình dục, nếu Cổ Kỳ không thể thỏa mãn dục vọng của họ thì đường ai nấy đi.
Còn bức tranh đấu giá tám mươi triệu của cậu ta là do hồ yêu tạo ra ảo cảnh, hôm nay hồ yêu đã bị bắt, ảo cảnh tức tan, bộ mặt thật bị bại lộ, từ bức tranh thần vẽ tám mươi triệu biến thành mớ giấy lộn, cái người vét sạch tiền mặt trong nhà ra mua suýt tăng xông tại chỗ. thuyngu.wordpress.com
Cũng may Sở Linh Quản nhanh chóng lấy tài sản của Cổ Kỳ đổi bán, bởi vì Cổ Kỳ xài tiền như nước tám mươi triệu đó bị xài không còn bao nhiêu, tài sản của cậu ta được quy đổi sang tiền mặt được hơn sáu triệu, mặc dù không phải toàn bộ nhưng đủ để người kia còn cơ hội cày lại từ đầu.
Còn về bức tranh chưa kịp bán đấu giá hôm bữa thì không thể bán ra ngoài, cũng không ai đoái hoài, cuối cùng bị cô lao công gập lại làm đôi rồi quẳng vào trạm thu mua phế liệu.
Sau khi Tôn Lang Can được thả ra có đến gặp Cổ Kỳ một lần, khi đó Cổ Kỳ còn ôm chút hy vọng, cậu ta không còn vẻ kiêu căng mặt ngửa lên trời như mọi ngày nữa, sinh hoạt trong tù vốn không khổ mấy, nhưng với cậu ta chẳng khác gì hành hạ không nói nên lời, cậu ta không thể chấp nhận nổi bàn tay chỉ cầm cọ vẽ giờ đây phải đi bưng bê từng xấp vải thô, cũng không thể chấp nhận đôi chân từng kẹp hông vô số đàn ông giờ đây phải ngồi đạp máy may.
Sau khi cậu ta gặp Tôn Lang Can, thút thít cầu xin hắn cứu mình ra ngoài, khóc khàn cả giọng nhưng lại thấy Tôn Lang Can không hề dao động, rốt cuộc xé bỏ vẻ mặt giả tạo, há miếng mắng chửi không chút hình tượng.
Tôn Lang Can chỉ im lặng đưa cho cậu ta một gói đồ, sau đó xoay người rời đi.
Đó là lần cuối cùng Tôn Lang Can gặp cậu ta.
Và cũng là lần cuối cùng có người đến thăm cậu ta.
Đám đàn ông thường ngày xum xoe với cậu ta giờ chẳng thấy mống nào, Chu Đạt và Lâm Côn từng si mê điên đảo cậu ta, một người bị cắt đứt con đường thể thao, trải qua sinh hoạt vô tri vô giác ở trường, một học bá có tiếng trở nên bình thường tẻ nhạt, thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhớ Cổ Kỳ, có mang theo oán hận, nhưng lại không kiềm được mà nhớ về khoảng thời gian cá nước hòa quyện vui vẻ trước đây.
Dần về sau, Cổ Kỳ bị năm tháng mài mòn hết gai nhọn trên người, cậu ta nghe bạn tù kể về quá khứ của mình, bắt đầu nhớ lại cuộc sống vô ưu vô lo ở nhà họ Tôn, cũng nhớ về Tôn Lang Can nhiều hơn.
Sau đó cậu ta mới biết những gã đàn ông kia không ham muốn dung mạo xinh đẹp và dục vọng của hồ yêu mang đến, thì cũng ham muốn giá trị của cậu ta tạo ra, sự điên cuồng mê mệt của bọn họ dù ít hay nhiều đều có sự nhúng tay của hồ yêu.
Chỉ có Tôn Lang Can là không bị hồ yêu nhúng tay, là người đàn ông duy nhất yêu cậu ta thật lòng thật dạ.
Tình yêu thầm lặng của Tôn Lang Can từng bị Cổ Kỳ khinh thường, từ từ trở thành sự tiếc nuối và day dứt mỗi khi cậu ta chợt choàng tỉnh giữa đêm.
Đôi lúc cậu ta sẽ mơ về khoảng thời gian chưa biết bản thân là đứa bé bị ôm sai ở nhà họ Tôn.
Khi đó cậu ta là thật lòng ngưỡng mộ người anh lớn không gì không làm được của mình.
…
Sau khi Tôn Lang Can được thả ra ngoài, hắn chưa từng được tỉnh táo như bây giờ.
Thật ra hồi đầu hắn không cố ý đối nghịch cắt đứt quan hệ với ba mẹ, chỉ là hắn thấy Cổ Kỳ lẻ loi một mình, tội nghiệp cậu ta, nhìn cậu ta nhìn mình với ánh mắt rưng rưng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Cậu ta chỉ có hắn.
Tôn Lang Can tung hoành trên thương trường hơn mười năm, cực kỳ lý trí, sao có thể vì tức giận nhất thời mà cắt đứt với ba mẹ chứ.
Hắn chỉ là cược, cược Tôn Quân lớn lên ở nông thôn bị người ta mài mòn không thể nào gánh vác được công ty của gia đình, cược tình yêu của ba mẹ dành cho mình đủ để áp đảo thằng em không biết mặt nhiều năm, cược ba mẹ sẽ có một ngày chịu nhượng bộ kêu hắn về. thuyngu.wordpress.com
Dưới sự cố chấp cứng đầu đó, cuối cùng hắn thua sạch túi, thua triệt để.
Khi hắn trở về nhà họ Tôn, đột nhiên nhận ra người mẹ xưa nay luôn bảo dưỡng rất tốt giờ đây đã có tóc bạc, khóe mắt của ba mình cũng đã có nếp nhăn, bọn họ từng vì đứa con bất hiếu như hắn mà trắng đêm khó ngủ.
Hôm nay, hắn vì mình là con trai của ba mẹ mà quỳ trước cổng nhà suốt một ngày một đêm, dưới sự hòa giải của Tôn Quân, ba mẹ Tôn vẫn là nhận hắn về nhà, nhưng mọi người đều biết không thể quay lại như ngày xưa.
Đứa em trai nông thôn quê mùa từng bị Tôn Lang Can ngó lơ giờ đây trở nên rạng rỡ chói mắt, giống như hạt mầm gieo bừa vào khe đá, bền bỉ sinh tồn vươn lên mà sống, nở ra một đóa hoa xinh đẹp.
Tôn Lang Can có đến gặp Tôn Quân nói lời xin lỗi, Tôn Quân nhìn hắn với ánh mắt rất bình tĩnh, không có oán hận, cũng không có tình cảm, chẳng khác gì người dưng nước lã, cậu ta nói: “Tôi yêu ba mẹ, nào có biết oán là chi.”
“Ba mẹ vừa nuông chiều con cái vừa có nguyên tắc của riêng mình, nguyện ý dồn hết sự yêu thương cho con mình không để lại chút gì, đây là tình thân mà tôi đã rất khao khát từ khi còn nhỏ.”
“Tôi quá may mắn, ba mẹ tốt như thế lại là ba mẹ ruột của tôi.”
“Tôi và anh không giống nhau, ba mẹ thương tôi, tôi cũng thương họ bằng tất cả những gì tôi có.”
“Vì để ba mẹ vui vẻ, vì hy vọng anh có thể học được cách yêu thương những người quan trọng nhất của mình.”
Tôn Quân xoay người đi, để lại một mình Tôn Lang Can đứng tại chỗ.
Khi ba mẹ Tôn và Tôn Quân ở bên nhau, hai người cười rất nhiều, phảng phất như đắm chìm trong hạnh phúc vô bờ, giữa bọn họ dường như có một bức tường vô hình ngăn hắn lại bên ngoài, khiến hắn nhìn giống như một người xa lạ.
Tôn Lang Can từ từ nhận ra, bản thân đã đánh mất cái gì chỉ vì một đứa em không máu mủ ruột thịt.
***
Sau khi tạm biệt với gia đình Tôn Quân, Cao Thệ dẫn Cao Cố Sanh tới chỗ đậu xe, Cao Cố Sanh giống như chim nhỏ nép vào người Cao Thệ líu lo không ngớt: “Ba nhìn trẻ măng hà, cái mặt chỉ mới hơn ba chục thôi hà~”
Cao Thệ bị tức cười, vỗ cái bép vào đầu thằng con mình: “Đàng hoàng vào, im đi.”
Cao Cố Sanh giả vờ đau nhe răng, hí hửng chạy lon ton theo sau lưng Cao Thệ như cún con: “Ba ăn tối chưa? Có đói bụng không?”
Cao Thệ: “Sao thế, chưa ăn no?”
Cao Cố Sanh xoa bụng: “No thì có no, nhưng bên kia có chợ đêm mới mở!”
Cao Thệ vỗ đầu Cao Cố Sanh: “Chỉ biết ăn thôi, đi.”
“Dạ!”
Cao Cố Sanh tay trái cầm con tôm đỏ hỏn, tay phải cầm xâu mực nóng hổi, ăn tít cả mắt: “Ba, con muốn ăn thêm mì bít tết nướng!”
Cao Thệ nuốt miếng mực trong miệng, nói: “Quán kế bên có bán cà tím nướng ớt, muốn ăn không?”
“Dạ ăn! Một phần nhỏ!”
Cao Cố Sanh đi theo sau lưng Cao Thệ, trên khuôn mặt thiếu niên nở nụ cười động lòng người, giống như một ly rượu bạc hà chanh băng, xung quanh toàn những ánh mắt kinh diễm hoặc tham lam nhìn chằm chằm vào cậu.
Nhưng Cao Cố Sanh không thèm để ý, chỉ cần đi theo ba là không cần giả trang xấu xí đui mắt, lại không cần lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác.
Cao Cố Sanh ló đầu ra khỏi vai Cao Thệ, nói: “Ba ơi, con muốn ăn salad trộn cà chua.”
Cao Thệ gật đầu rồi nhìn chủ quán, chủ quán ngạc nhiên nhìn qua nhìn lại giữa hai người, Cao Cố Sanh cười hê hê má kề má với Cao Thệ, nói: “Chú thấy sao, cháu và ba cháu có giống nhau không?”
Mặc dù khí chất của Cao Thệ và Cao Cố Sanh chênh lệch rất nhiều, thậm chí nhìn chẳng có miếng liên quan gì, nhưng khi hai người đứng xếp hàng sẽ nhận ra bọn họ rất giống nhau, chắc khoảng năm phần tương tự, chỉ là với tuổi tác của Cao Thệ, mọi người đều sẽ lầm tưởng họ là anh em ruột. thuyngu.wordpress.com
Chủ tiệm ngó trái ngó phải một hồi, giơ ngón tay cái với Cao Thệ: “Người anh em, tôi không lấy tiền quả cà, đổi lại kết bạn webchat đi, hai ta giao lưu chuyện dưỡng sinh, được không?”
…Cuối cùng Cao Thệ vẫn là trả tiền, cũng lạnh lùng từ chối yêu cầu kết bạn webchat, mua xong dắt thằng con đần của mình rời khỏi.
Chợ đêm ở đây rất nhộn nhịp, bày bán đủ loại đồ ăn vặt ngon mắt, khi ăn miếng cuối cùng, Cao Thệ đã no căng, còn Cao Cố Sanh vẫn ăn như vũ bão, cậu nhìn nửa chén trè trôi nước trong tay, ngắm sao than thở.
“Ba ơi, con ăn hết nổi rồi, chúng ta có thể mua thêm một phần cơm Đông Bắc để dành sáng mai ăn không?”
“No rồi thì bữa sau tới ăn tiếp, đồ ăn hâm lại sẽ không ngon nữa.”
Cao Thệ dời ánh mắt quan sát đám người xung quanh nãy giờ về, mãi đến khi lên xe ngồi mới hơi thả lỏng sống lưng.
Không phải là ảo giác, có người đi theo bọn họ, không có ác ý nhưng khiến anh không thoải mái.
Lần này sẽ là ai?
Lệ Mạch Trần? Hay thiên sư họ Chương kia?
Cao Thệ nhìn kính chiếu hậu: “Nhạc Nhạc, thắt dây an toàn kỹ vào, có người đi theo chúng ta, mày ngó xem họ là ai?”
Cao Cố Sanh sáng rực hai mắt: “Dạ!”
Cao Thệ đạp chân ga, bắt đầu tăng tốc từ từ, đã phát tín hiệu, chiếc Volkswagen Santana chạy với tốc độ không hợp với vẻ ngoài hiền lành của nó, lao vun vút ra ngoại ô.
“Nhạc Nhạc, nếu người của Vạn Tinh muốn tiếp cận mày, tuyệt đối không được gặp riêng.”
“Đặc biệt nếu bọn họ muốn ký hợp đồng với mày, càng không được ký.”
“Con hồ yêu kia nhập vào Xá Đình Tạ đã tiết lộ không ít tin tức, hành động dắt mối lén lút của người đại diện Vạn Tinh rất thành thạo, đặc biệt là nghệ sĩ tuyến chót, nếu không có sắc đẹp và tài năng nổi bật, muốn được bên trên chú ý thì chỉ có con đường đánh đổi bằng tiền tài và tình dục.”
Cây kim đã chỉ lên số 150km/h, Cao Thệ vẫn tiếp tục tăng tốc, hàng cây bên đường biến thành ảnh nhòe, trong kính chiếu hậu lóe lên ánh đèn của xe phía sau, tựa như ánh nến le lói trong cuồng phong.
“Mới hai trăm đã bỏ cuộc? Xem ra không phải kẻ theo dõi chuyên nghiệp.”
Cao Thệ dời mắt về.
“Tạm thời đã điều tra ra không ít nghệ sĩ bị lừa gạt, ký hợp đồng bất bình đẳng.”
“Nghe nói người ký hợp đồng với Vạn Tinh, đa số đều nghĩ công ty lớn sẽ không lừa đảo, thành ra có rất nhiều người bị hại. Nhưng hợp đồng là hợp pháp, không có nhiều lỗ hổng, dù có mời luật sự giỏi kiện thắng đi nữa, phí tổn đương nhiên không hề rẻ.”
Xung quanh yên ắng, đèn đường lập lòe phát sáng, rất có cảm giác rùng rợn trong phim ma.
Cao Thệ từ từ giảm tốc độ, nhìn vào kính chiếu hậu có thể thấy đèn xe phía sau giống như sợ Cao Thệ lại tăng tốc nên nhanh chóng đến gần.
“Tay chân của Lệ Mạch Trần tuyệt đối không sạch sẽ, thậm chí có khả năng dính máu.”
“Ai có mắt đều sẽ nhìn ra giá trị thương mại của mày rất cao, người như Lệ Mạch Trần cố chấp tàn nhẫn, lần trước ba mày cướp mất mảnh đất hắn nhìn trúng, lần này lại tiễn mấy tên nhân viên của hắn hôm đó vào đồn, hôm qua đội đặc nhiệm còn điều tra ra hai nghệ sĩ dưới quyền của hắn tụ tập hút thuốc phiện, bây giờ cổ phiếu của công ty hắn rớt thê thảm, có lẽ sẽ ra tay với mày.” thuyngu.wordpress.com
Xe dừng hẳn lại, xe đi theo phía sau liền thắng gấp.
Cao Thệ đẩy cửa xe đi ra.
“…Ví dụ như, đưa ra hợp đồng trên trời, mời mày vào Vạn Tinh.”
Con xe theo sát nãy giờ mở cửa ra, người bên trong vội vã đi xuống, sắc mặt hơi xám xịt nhưng vẫn cố rặn ra nụ cười chuyên nghiệp, cầm danh thiếp đưa cho Cao Thệ.
“Xin chào, tôi là Tinh Tham, nhân viên của công ty giải trí Vạn Tinh, anh là ba của Cao Cố Sanh đúng chứ ạ? Xin hỏi anh có thể đồng ý cho con trai mình vào giới giải trí phát triển không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.