Có Đứa Con Trai Lắm Người Mê Là Trải Nghiệm Gì
Chương 51: __Cao Thệ: Đừng mơ nữa con trai, mày thật sự không có thiên phú hội họa__
Trúc Thiển
08/05/2023
Cao Thệ im lặng giúp đỡ bà Cổ an táng mèo con.
Khi anh đưa bà Cổ về nơi ở tạm, có rất nhiều tới đón bà, nhưng Cao Thệ nhìn bóng lưng của bà, luôn cảm thấy lưng của bà ngày càng gù, giống như cây cổ thụ oằn mình theo năm tháng.
Cao Thệ cả đêm không ngủ, còn mặc áo sơ mi trắng nhem nhuốc thủng một lổ ở cùi trỏ, giống như mới đi ăn xin về.
Anh đóng cửa xe, tựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi gác tay che mắt lại, bên tai phảng phất như còn văng vẳng tiếng khóc nghẹn ngào của bà Cổ, cùng với tiếng kêu ‘meo’ yếu ớt của mèo con.
Làm đội trưởng đã lâu rồi, biết rõ chúng sanh đều có khổ, nhưng vẫn còn thổn thức trước cảnh sinh ly tử biệt.
Không biết qua bao lâu, anh mở con nokia lỗi thời lên, gửi một tin nhắn khẩn cấp cho Sở Linh Quản.
[Mục tiêu 1321, hành động bất thường.
Phương hướng đề nghị dò xét: Yêu quái.]
Linh khí hồi phục, quỷ quái đang biến hóa, sinh vật cũng đang biến hóa, nói không chừng các loài yêu quái trong truyền thuyết đang dần dần xuất hiện.
Trên người Cổ Kỳ có chút kỳ lạ, nếu đã xác định không phải do quỷ quái quấy phá, vậy thì có phải là loài yêu quái giống như Tiểu Hoa không?
Cao Thệ hít nhẹ một hơi, lột một kẹo que rồi cho vào miệng ngậm.
…
Sau khi Cao Thệ về nhà, chuyện đầu tiên anh làm là tắm rửa, dù có mệt díu cả mắt nhưng không thể tha bộ đồ bẩn thỉu này lên giường được. Bộ đồ này vừa rách vừa bẩn, dư sức tham gia băng đảng cái bang, xét thấy Cao Thệ có khí chất lãnh đạo, có khả năng nắm đầu cái bang, rất hợp trở thành bang chủ.
Khi anh đang tắm thì nhận cuộc gọi của Lưu Thủy Niên, hỏi hôm nay có muốn đặt bàn không, Cao Thệ do dự giây lát rồi kêu Lưu Thủy Niên đặt sẵn một bàn.
Chỉ là không biết lúc nào Ứng Bất Giải mới về.
Cao Thệ nghĩ vậy, lau khô tóc rồi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ứng Bất Giải ngồi ngay ngắn trên sofa, đang ăn bánh cuốn vàng.
Ứng Bất Giải quay đầu lại, Cao Thệ đang đực mặt ra vì sự xuất hiện bất ngờ của Ứng Bất Giải, nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ thấy y đã đi tới trước mặt mình.
Ứng Bất Giải thoạt nhìn rất ‘mới’, bộ đạo bào đang mặc trên người tinh tươm sạch sẽ, hoàn toàn không giống Cao Thệ chạy đôn chạy đáo chật vật hôm qua, trừ sắc mặt còn xanh xao ra, giống hệt hồi mới xuống núi.
Cao Thệ thở phào nhẹ nhõm.
Anh còn chưa lên tiếng thì lại thấy Ứng Bất Giải nâng cánh tay lên, từ trong tay áo dày rộng lấy ra một con mèo nhỏ nhắn.
Cao Thệ sửng sốt.
Màu lông của con mèo này giống y đúc Tiểu Hoa, chắc chắn là phiên bản thu nhỏ của Tiểu Hoa.
Nó nhỏ bé nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay của Ứng Bất Giải, có lẽ mới chào đời không lâu, hai mắt vẫn chưa mở, chỏm đen cam trên nền lông trắng, rất giống vật trang trí đan bằng len, hai cái tai be bé, cái bụng tròn trịa, cái đuôi nhỏ cụp vào, thỉnh thoảng giật nhẹ mấy cái.
Anh lờ mờ đoán ra gì đó, hỏi nhỏ: “Anh bảo có việc gấp, là vì nó sao?”
Ứng Bất Giải gật đầu.
Cao Thệ cẩn thận nhận lấy mèo con, vừa nhìn là biết mèo con này không giống với mèo con bình thường khác, dường như không có lòng cảnh giác, được truyền từ tay Ứng Bất Giải sang tay Cao Thệ mà không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thân thể của mèo con rất ấm áp, có vẻ đang ngủ say cảm nhận nhiệt độ của Cao Thệ còn cao hơn Ứng Bất Giải nên thoải mái grừ khẽ một tiếng, ngủ sâu hơn.
Khi Ứng Bất Giải rửa mặt thay đồ xong, mèo con vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, vùi đầu ngủ say trong tay Cao Thệ.
Cao Thệ thấy Ứng Bất Giải đang nhìn vào tay mình, tưởng y nhìn mèo con nên nhẹ nhàng nâng tay lên cho y nhìn.
Ứng Bất Giải thuận tay nhận lấy, đặt mèo con trong lòng bàn tay vuốt ve, nói: “Đây là một con yêu.”
Cao Thệ nghiêm túc hỏi lại: “Yêu?”
“Chim muông thú vật, cá sâu chim bay, cỏ cây hoa đằng (dây leo)… Vật có sinh mệnh thành tinh, gọi là yêu.”
“Núi sông ao hồ, đá vàng ngọc phỉ, gió mát mây bay… Vật không sinh mệnh thành tinh, gọi là quái.”
“Người chết đi bảy phách tiêu tán, chỉ còn lại ba hồn, nhờ vào chấp niệm ở lại nhân gian, xưng là quỷ.”
“Đây là một con mèo yêu.”
Cao Thệ nhìn mèo con còn chưa nảy nở, hỏi: “Nó có thần thông gì? Có thể trường sinh bất lão hô mưa gọi gió như trong tiểu thuyết?”
Ứng Bất Giải suy nghĩ một chút.
“Mỗi một con yêu đều có thiên phú của riêng mình, sau khi yêu mở linh trí, tuổi thọ kéo dài, lâu hơn đời người.”
Cao Thệ im lặng giây lát, nhẹ giọng hỏi: “Vậy những vị thần tiên trong tiểu thuyết, cũng thật sự tồn tại?”
Ứng Bất Giải lắc đầu, y muốn nói gì đó nhưng thôi, chỉ nói: “Linh khí ở đây không đủ, không tồn tại quỷ thần, vạn vật không thể thành tinh, dù có thành tinh cũng vì linh khí cạn kiệt mà suy yếu rồi chết.”
Cao Thệ: “Bây giờ linh khí đang dần khôi phục.”
Ứng Bất Giải: “Ừ, con mèo yêu này là nhóm yêu đầu tiên tu thành tinh, nó tu luyện đã hơn một trăm năm, tu vi có tăng có giảm, cuối cùng tu thành sáu cái đuôi, hôm nay tu vi cả đời đều tiêu tán hết, đổi lấy hai mươi năm tuổi thọ cho Cổ Thanh, bầu bạn với bà ấy nửa đời còn lại.”
“Hai mươi năm sau, đưa bọn họ vào luân hồi.”
Cao Thệ nhớ tới lần trước Ứng Bất Giải tiếp xúc với Tiểu Hoa, hỏi: “Nó từng đi tìm anh, cũng vì chuyện này sao?”
Ứng Bất Giải: “Không hẳn.”
“Mèo có chín cái mạng, trời sinh có thể nhìn thấy tử khí trên thân người, Cổ Thanh lận đận cả đời, tai họa liên miên, nó nhìn ra tuổi thọ của Cổ Thanh sắp tận, định sẵn chết không yên lành, nên đã đánh đổi tu vi bảo vệ bà ấy một đời bình an.”
“Nó chỉ xin tôi đưa bọn họ vào luân hồi sau khi chết.”
Trong khoảnh khắc này, rất nhiều suy nghĩ ùa vào trong đầu Cao Thệ.
Ví dụ như Sảng linh của Ứng Bất Giải bị khiếm khuyết, trí nhớ không tròn vẹn, sao y lại biết nhiều như vậy?
Ví dun như Ứng Bất Giải nói rõ luân hồi đã không còn, tại sao có thể đưa vong hồn vào luân hồi?
Ví dụ như Ứng Bất Giải mất trí nhớ thật ra có phải là ngẫu nhiên hay không?
Ví dụ như Ứng Bất Giải tự mình dẫn vong hồn vào luân hồi có gây ảnh hưởng gì cho cơ thể không?
Lại ví dụ như… Ứng Bất Giải là người như thế nào.
Nhưng cuối cùng, Cao Thệ không hỏi gì cả.
Bọn anh đưa mèo con phiên bản thu nhỏ của Tiểu Hoa đi tìm bà Cổ.
Trông bà Cổ rất tiều tụy, nhưng trong cơ thể gầy guộc gần đất xa trời của bà dường như bơm thêm một lượng sinh lực dồi dào, làm cho đôi mắt đục ngầu của bà trở nên trong veo minh mẫn.
Đôi mắt trong veo lấp lánh của bà cụ vừa đỏ hoe vừa sưng húp, dưới bọng mắt thâm quầng, có rất nhiều người giống như tình cờ đi ngang qua cửa nhà bà, lo lắng nghía vào một cái rồi đi vội.
Bà Cổ tất nhiên còn nhớ thanh niên tốt bụng đi theo bà cả đêm để tìm Tiểu Hoa, mặc dù đôi mắt còn sưng đỏ nhưng vẫn tiếp đãi bọn anh rất chu đáo.
Cao Thệ không đành lòng nhìn bà Cổ khổ sở thêm, vừa vào nhà liền lấy Tiểu Hoa ra, nói: “Hôm nay bọn cháu tình cờ nhặt được bé mèo này khi đang trên đường đến đây, không biết bà có bằng lòng nhận nuôi nó không?”
Có hàng xóm đi ngang qua thầm nghĩ thôi xong, ai ai cũng biết bà Cổ rất ghét mèo, hai thằng nhóc ăn gan hùm này thế nào cũng bị đuổi cổ ra ngoài.
Trong lúc mọi người nín thở chờ một trận gà bay chó sủa, lại thấy mèo con nhập nhèm tỉnh lại, lần đầu tiên mở mắt ra.
Người nó thấy đầu tiên, là bà Cổ.
“Meo~”
Cao Thệ thấy bà Cổ sững người tại chỗ, kiên nhẫn hỏi lại: “Bà có bằng lòng nhận nuôi bé mèo này không?”
Bà Cổ giật mình một cái như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lật đật đưa hai tay ra đón lấy: “Bằng lòng! Rất bằng lòng!”
Mèo nhỏ chập chững đứng lên trong tay bà, rướn người tới dụi đầu vào má bà: “Meo~”
Bà Cổ lập tức rơi lệ như mưa.
“Tiểu Hoa của bà, Tiểu Hoa ơi…”
Khi Cao Thệ và Ứng Bất Giải ra bên ngoài, cách một bức tường mỏng không cách âm, có thể nghe rõ tiếng của Tiểu Hoa và bà Cổ.
“Mèo con không được kén ăn, ăn nhiều mới chóng lớn, mỗi ngày chỉ ăn có chút éc là không lớn được đâu, coi chừng ra ngoài bị chó hoang tha đi.”
“Meo~”
“Ầy, tao nghe người ta nói, phải làm ổ nhỏ cho mèo con ngủ, sau này mày ngủ ở đây đi, ôi chao— Mày đừng nhảy lên giường tao chạy lung tung, xả lông đầy giường rồi ai ngủ được!”
“Meo!”
“Hừ, biết ngay mấy thứ trên mạng không thể tin được mà, uổng công làm cái ổ cho mày, mèo con ăn uống cũng không khắt khe, mà mày lại ham ngủ nhiều nữa chứ, nhưng nói gì thì nói phải ăn cho xong chén hạt này đi, đắt lắm đấy! Tao nói trước rồi đấy, không chiều chuộng mày đâu, càng không nấu cơm cho mày ăn.”
“Meo meo~”
Cao Thệ cười khẽ một tiếng.
Ứng Bất Giải nhìn ngoái lại căn nhà nhỏ hẹp ở tạm kia, nói: “Tu vi nó tan hết, trừ mở linh trí ra, nó không khác gì những con mèo bình thường.”
Cao Thệ cũng ngoái đầu nhìn lại: “Tôi tin, bà Cổ sẽ không để nó bị thương nữa đâu, cũng sẽ không để nó chết, bọn họ sẽ cùng nhau vào luân hồi.”
***
Gần đây Cao Cố Sanh cực kỳ phiền não.
Bởi vì không biết Cổ Kỳ ăn trúng cái gì, không chỉ bắt đầu điên cuồng công lược cậu, ngay cả đám cạ cứng của cậu cũng không tha, lần nào Cổ Kỳ cũng đều nhìn cậu với ánh mắt ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng.
Cả đám tụm lại, ai nấy đều đeo cái mặt sầu đời.
Mặc Hoa xòe tay đếm tới đếm lui, từ từ giơ lên sáu ngón: “Tuần này tao vứt tổng cộng sáu cái áo, tối qua nó mới tắm xong liền leo tót lên giường tao, tóc còn chưa khô, làm ướt nhẹp cái gối của tao.”
Chu Kính đẩy gọng kính, vị học bá nào giờ luôn điềm tĩnh vậy mà giờ đây đầu ngón tay run như cái sàng, cậu ta cố tỏ ra bình thản nói: “Em suýt chút nữa bị làm bậy, may mắn chị đàn ông tới kịp thời.”
Vân Tri Ý tức giận kí đầu cậu ta: “Cái thằng này! Ai là chị đàn ông hả! Con gà què như chú mày mới đẩy nhẹ đã ngã, về lo tập thể dục nhiều vào đi!”
Cô nói xong liền lấy gương trang điểm ra soi, nhìn thấy mặt mày nhăn nhó dữ tợn của mình, la làng: “Chời ơiiii! Chị phải đi ngủ dưỡng nhan mới được! Mặt chị đây sắp biến thành bà già tám chục tuổi rồi!”
Vân Tri Ý là con gái duy nhất nên may mắn không bị quấy rầy, nhưng trong khoảng thời gian này phải chạy đôn chạy đáo vì ba thằng bạn tội nghiệp của mình, ăn không ngon ngủ chẳng yên, nhìn nhan sắc của mình bị tàn phai, càng giận Cổ Kỳ gấp bội.
Ba người đều nhìn về Cao Cố Sanh đang bụm mặt: “Còn Sanh thì sao?”
Cao Cố Sanh bi phẫn: “Ba ngày, hai mươi lần— Tụi bây có biết tao phải sinh tồn như thế nào trong ba ngày qua không?!”
Cao Cố Sanh nổi điên: “Trong lớp gặp nó, đi ăn cơm gặp nó, đi siêu thị gặp nó, ngay cả đi vệ sinh cũng cmn gặp nữa, nguyên dãy bệ xi trống không, đứng đâu không đứng cứ phải đứng sát bên tao, tụt quần đi đái còn cố ý lộ mông ra, tụi mày nghĩ xem nó bị điên phải không?”
Cao Cố Sanh giận dữ: “Nếu nó còn quấy rối tao nữa, tao chắc chắn sẽ đánh nó phọt shift!!!”
Ba người tỏ ra đồng cảm với Cao Cố Sanh đang bị bấn loạn tinh thần.
Cổ Kỳ này quá tà môn, thật giống như dù bọn có chạy tới cùng trời cuối đất thì vẫn bị cậu ta tìm ra, mỗi ngày đều cùng với bảy, tám thằng trao nhau tình cảm một cách sâu sắc, vậy mà còn rảnh rỗi chú ý bọn họ, ngày nào cũng hùng hổ như thế chẳng những không bị kiệt sức, mà trái lại càng thêm sung mãn.
Đôi mắt của cậu ta xếch cao quyến rũ, tỏa ra sức hấp dẫn khó miêu tả thành lời, vừa liếc nhẹ một cái là hút hồn người ta đi mất, ngay cả bức vẽ của cậu ta cũng ngày càng ‘mê đắm’, một bức tranh dù chỉ vẽ nghuệch ngoạc vài nét cũng tỏa ra sức hấp dẫn vô bờ, vừa quỷ dị vừa xinh đẹp.
Rất nhiều nam sinh biết cậu ta lang chạ đủ thằng, nhưng vẫn ào ào tiến tới như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Tôn Quân cũng từng đến xem tranh của Cổ Kỳ, thở dài cảm thán một câu ‘Tài không bằng người’ rồi không để ý nữa, lo vội về luyện tập phần mình, theo lời của Tôn Quân, tranh vẽ của Cổ Kỳ rất có hồn.
Cứ thế trong mấy ngày ngắn ngủi, Cổ Kỳ bán ra một bức tranh với giá tám mươi triệu, có hai người vì muốn sở hữu bức tranh mà suýt đấm nhau phù mỏ, cuối cùng lấy mức giá cao nhất tám mươi triệu thuộc về một người trong đó, người này vì mua được bức tranh, không chỉ lấy hết tiền mặt ra, thậm chí còn bán đi vài thứ sưu tầm cực kỳ có giá trị để xoay tiền.
Dù vậy, người còn lại không mua được lại giẫm chân đấm ngực như thể đánh mất cả thế giới.
Từ sau lần đó Cổ Kỳ một bước thành danh, có không ít người bắt đầu tẩy trắng cho cậu ta, nói người làm nghệ thuật làm gì không có ai không bị dở hơi thần kinh, bạn trai của cậu ta không có ý kiến, đâu tới lượt người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ.
Còn có người trắng trợn phát biểu tác phẩm vô tội, mặc dù nhân phẩm của Cổ Kỳ không ra sao nhưng kỹ thuật vẽ tranh của cậu ta không thể bắt bẻ.
Có người si mê cậu ta như ma tóe, có người căm ghét cậu ta tận xương tủy, nhưng đa số mọi người đều nói bàn tay của cậu ta từng được Thượng đế hôn lên.
Hôm nay Cổ Kỳ chuẩn bị đấu giá bức tranh thứ hai, những nhà sưu tập tranh vừa nghe tiếng liền đổ xô tới, thậm chí còn điên cuồng hơn fan của Tần Thời.
Cao Cố Sanh tò mò nhìn tranh vẽ của cậu ta, lập tức há hốc.
Đây không phải là một đống giun bò ngổng ngang sao?
Chẳng lẽ cậu thật sự không có thiên phú hội họa?
Khi anh đưa bà Cổ về nơi ở tạm, có rất nhiều tới đón bà, nhưng Cao Thệ nhìn bóng lưng của bà, luôn cảm thấy lưng của bà ngày càng gù, giống như cây cổ thụ oằn mình theo năm tháng.
Cao Thệ cả đêm không ngủ, còn mặc áo sơ mi trắng nhem nhuốc thủng một lổ ở cùi trỏ, giống như mới đi ăn xin về.
Anh đóng cửa xe, tựa lưng vào ghế ngồi, mệt mỏi gác tay che mắt lại, bên tai phảng phất như còn văng vẳng tiếng khóc nghẹn ngào của bà Cổ, cùng với tiếng kêu ‘meo’ yếu ớt của mèo con.
Làm đội trưởng đã lâu rồi, biết rõ chúng sanh đều có khổ, nhưng vẫn còn thổn thức trước cảnh sinh ly tử biệt.
Không biết qua bao lâu, anh mở con nokia lỗi thời lên, gửi một tin nhắn khẩn cấp cho Sở Linh Quản.
[Mục tiêu 1321, hành động bất thường.
Phương hướng đề nghị dò xét: Yêu quái.]
Linh khí hồi phục, quỷ quái đang biến hóa, sinh vật cũng đang biến hóa, nói không chừng các loài yêu quái trong truyền thuyết đang dần dần xuất hiện.
Trên người Cổ Kỳ có chút kỳ lạ, nếu đã xác định không phải do quỷ quái quấy phá, vậy thì có phải là loài yêu quái giống như Tiểu Hoa không?
Cao Thệ hít nhẹ một hơi, lột một kẹo que rồi cho vào miệng ngậm.
…
Sau khi Cao Thệ về nhà, chuyện đầu tiên anh làm là tắm rửa, dù có mệt díu cả mắt nhưng không thể tha bộ đồ bẩn thỉu này lên giường được. Bộ đồ này vừa rách vừa bẩn, dư sức tham gia băng đảng cái bang, xét thấy Cao Thệ có khí chất lãnh đạo, có khả năng nắm đầu cái bang, rất hợp trở thành bang chủ.
Khi anh đang tắm thì nhận cuộc gọi của Lưu Thủy Niên, hỏi hôm nay có muốn đặt bàn không, Cao Thệ do dự giây lát rồi kêu Lưu Thủy Niên đặt sẵn một bàn.
Chỉ là không biết lúc nào Ứng Bất Giải mới về.
Cao Thệ nghĩ vậy, lau khô tóc rồi ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Ứng Bất Giải ngồi ngay ngắn trên sofa, đang ăn bánh cuốn vàng.
Ứng Bất Giải quay đầu lại, Cao Thệ đang đực mặt ra vì sự xuất hiện bất ngờ của Ứng Bất Giải, nhất thời chưa kịp phản ứng, chỉ thấy y đã đi tới trước mặt mình.
Ứng Bất Giải thoạt nhìn rất ‘mới’, bộ đạo bào đang mặc trên người tinh tươm sạch sẽ, hoàn toàn không giống Cao Thệ chạy đôn chạy đáo chật vật hôm qua, trừ sắc mặt còn xanh xao ra, giống hệt hồi mới xuống núi.
Cao Thệ thở phào nhẹ nhõm.
Anh còn chưa lên tiếng thì lại thấy Ứng Bất Giải nâng cánh tay lên, từ trong tay áo dày rộng lấy ra một con mèo nhỏ nhắn.
Cao Thệ sửng sốt.
Màu lông của con mèo này giống y đúc Tiểu Hoa, chắc chắn là phiên bản thu nhỏ của Tiểu Hoa.
Nó nhỏ bé nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay của Ứng Bất Giải, có lẽ mới chào đời không lâu, hai mắt vẫn chưa mở, chỏm đen cam trên nền lông trắng, rất giống vật trang trí đan bằng len, hai cái tai be bé, cái bụng tròn trịa, cái đuôi nhỏ cụp vào, thỉnh thoảng giật nhẹ mấy cái.
Anh lờ mờ đoán ra gì đó, hỏi nhỏ: “Anh bảo có việc gấp, là vì nó sao?”
Ứng Bất Giải gật đầu.
Cao Thệ cẩn thận nhận lấy mèo con, vừa nhìn là biết mèo con này không giống với mèo con bình thường khác, dường như không có lòng cảnh giác, được truyền từ tay Ứng Bất Giải sang tay Cao Thệ mà không có dấu hiệu tỉnh lại.
Thân thể của mèo con rất ấm áp, có vẻ đang ngủ say cảm nhận nhiệt độ của Cao Thệ còn cao hơn Ứng Bất Giải nên thoải mái grừ khẽ một tiếng, ngủ sâu hơn.
Khi Ứng Bất Giải rửa mặt thay đồ xong, mèo con vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, vùi đầu ngủ say trong tay Cao Thệ.
Cao Thệ thấy Ứng Bất Giải đang nhìn vào tay mình, tưởng y nhìn mèo con nên nhẹ nhàng nâng tay lên cho y nhìn.
Ứng Bất Giải thuận tay nhận lấy, đặt mèo con trong lòng bàn tay vuốt ve, nói: “Đây là một con yêu.”
Cao Thệ nghiêm túc hỏi lại: “Yêu?”
“Chim muông thú vật, cá sâu chim bay, cỏ cây hoa đằng (dây leo)… Vật có sinh mệnh thành tinh, gọi là yêu.”
“Núi sông ao hồ, đá vàng ngọc phỉ, gió mát mây bay… Vật không sinh mệnh thành tinh, gọi là quái.”
“Người chết đi bảy phách tiêu tán, chỉ còn lại ba hồn, nhờ vào chấp niệm ở lại nhân gian, xưng là quỷ.”
“Đây là một con mèo yêu.”
Cao Thệ nhìn mèo con còn chưa nảy nở, hỏi: “Nó có thần thông gì? Có thể trường sinh bất lão hô mưa gọi gió như trong tiểu thuyết?”
Ứng Bất Giải suy nghĩ một chút.
“Mỗi một con yêu đều có thiên phú của riêng mình, sau khi yêu mở linh trí, tuổi thọ kéo dài, lâu hơn đời người.”
Cao Thệ im lặng giây lát, nhẹ giọng hỏi: “Vậy những vị thần tiên trong tiểu thuyết, cũng thật sự tồn tại?”
Ứng Bất Giải lắc đầu, y muốn nói gì đó nhưng thôi, chỉ nói: “Linh khí ở đây không đủ, không tồn tại quỷ thần, vạn vật không thể thành tinh, dù có thành tinh cũng vì linh khí cạn kiệt mà suy yếu rồi chết.”
Cao Thệ: “Bây giờ linh khí đang dần khôi phục.”
Ứng Bất Giải: “Ừ, con mèo yêu này là nhóm yêu đầu tiên tu thành tinh, nó tu luyện đã hơn một trăm năm, tu vi có tăng có giảm, cuối cùng tu thành sáu cái đuôi, hôm nay tu vi cả đời đều tiêu tán hết, đổi lấy hai mươi năm tuổi thọ cho Cổ Thanh, bầu bạn với bà ấy nửa đời còn lại.”
“Hai mươi năm sau, đưa bọn họ vào luân hồi.”
Cao Thệ nhớ tới lần trước Ứng Bất Giải tiếp xúc với Tiểu Hoa, hỏi: “Nó từng đi tìm anh, cũng vì chuyện này sao?”
Ứng Bất Giải: “Không hẳn.”
“Mèo có chín cái mạng, trời sinh có thể nhìn thấy tử khí trên thân người, Cổ Thanh lận đận cả đời, tai họa liên miên, nó nhìn ra tuổi thọ của Cổ Thanh sắp tận, định sẵn chết không yên lành, nên đã đánh đổi tu vi bảo vệ bà ấy một đời bình an.”
“Nó chỉ xin tôi đưa bọn họ vào luân hồi sau khi chết.”
Trong khoảnh khắc này, rất nhiều suy nghĩ ùa vào trong đầu Cao Thệ.
Ví dụ như Sảng linh của Ứng Bất Giải bị khiếm khuyết, trí nhớ không tròn vẹn, sao y lại biết nhiều như vậy?
Ví dun như Ứng Bất Giải nói rõ luân hồi đã không còn, tại sao có thể đưa vong hồn vào luân hồi?
Ví dụ như Ứng Bất Giải mất trí nhớ thật ra có phải là ngẫu nhiên hay không?
Ví dụ như Ứng Bất Giải tự mình dẫn vong hồn vào luân hồi có gây ảnh hưởng gì cho cơ thể không?
Lại ví dụ như… Ứng Bất Giải là người như thế nào.
Nhưng cuối cùng, Cao Thệ không hỏi gì cả.
Bọn anh đưa mèo con phiên bản thu nhỏ của Tiểu Hoa đi tìm bà Cổ.
Trông bà Cổ rất tiều tụy, nhưng trong cơ thể gầy guộc gần đất xa trời của bà dường như bơm thêm một lượng sinh lực dồi dào, làm cho đôi mắt đục ngầu của bà trở nên trong veo minh mẫn.
Đôi mắt trong veo lấp lánh của bà cụ vừa đỏ hoe vừa sưng húp, dưới bọng mắt thâm quầng, có rất nhiều người giống như tình cờ đi ngang qua cửa nhà bà, lo lắng nghía vào một cái rồi đi vội.
Bà Cổ tất nhiên còn nhớ thanh niên tốt bụng đi theo bà cả đêm để tìm Tiểu Hoa, mặc dù đôi mắt còn sưng đỏ nhưng vẫn tiếp đãi bọn anh rất chu đáo.
Cao Thệ không đành lòng nhìn bà Cổ khổ sở thêm, vừa vào nhà liền lấy Tiểu Hoa ra, nói: “Hôm nay bọn cháu tình cờ nhặt được bé mèo này khi đang trên đường đến đây, không biết bà có bằng lòng nhận nuôi nó không?”
Có hàng xóm đi ngang qua thầm nghĩ thôi xong, ai ai cũng biết bà Cổ rất ghét mèo, hai thằng nhóc ăn gan hùm này thế nào cũng bị đuổi cổ ra ngoài.
Trong lúc mọi người nín thở chờ một trận gà bay chó sủa, lại thấy mèo con nhập nhèm tỉnh lại, lần đầu tiên mở mắt ra.
Người nó thấy đầu tiên, là bà Cổ.
“Meo~”
Cao Thệ thấy bà Cổ sững người tại chỗ, kiên nhẫn hỏi lại: “Bà có bằng lòng nhận nuôi bé mèo này không?”
Bà Cổ giật mình một cái như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, lật đật đưa hai tay ra đón lấy: “Bằng lòng! Rất bằng lòng!”
Mèo nhỏ chập chững đứng lên trong tay bà, rướn người tới dụi đầu vào má bà: “Meo~”
Bà Cổ lập tức rơi lệ như mưa.
“Tiểu Hoa của bà, Tiểu Hoa ơi…”
Khi Cao Thệ và Ứng Bất Giải ra bên ngoài, cách một bức tường mỏng không cách âm, có thể nghe rõ tiếng của Tiểu Hoa và bà Cổ.
“Mèo con không được kén ăn, ăn nhiều mới chóng lớn, mỗi ngày chỉ ăn có chút éc là không lớn được đâu, coi chừng ra ngoài bị chó hoang tha đi.”
“Meo~”
“Ầy, tao nghe người ta nói, phải làm ổ nhỏ cho mèo con ngủ, sau này mày ngủ ở đây đi, ôi chao— Mày đừng nhảy lên giường tao chạy lung tung, xả lông đầy giường rồi ai ngủ được!”
“Meo!”
“Hừ, biết ngay mấy thứ trên mạng không thể tin được mà, uổng công làm cái ổ cho mày, mèo con ăn uống cũng không khắt khe, mà mày lại ham ngủ nhiều nữa chứ, nhưng nói gì thì nói phải ăn cho xong chén hạt này đi, đắt lắm đấy! Tao nói trước rồi đấy, không chiều chuộng mày đâu, càng không nấu cơm cho mày ăn.”
“Meo meo~”
Cao Thệ cười khẽ một tiếng.
Ứng Bất Giải nhìn ngoái lại căn nhà nhỏ hẹp ở tạm kia, nói: “Tu vi nó tan hết, trừ mở linh trí ra, nó không khác gì những con mèo bình thường.”
Cao Thệ cũng ngoái đầu nhìn lại: “Tôi tin, bà Cổ sẽ không để nó bị thương nữa đâu, cũng sẽ không để nó chết, bọn họ sẽ cùng nhau vào luân hồi.”
***
Gần đây Cao Cố Sanh cực kỳ phiền não.
Bởi vì không biết Cổ Kỳ ăn trúng cái gì, không chỉ bắt đầu điên cuồng công lược cậu, ngay cả đám cạ cứng của cậu cũng không tha, lần nào Cổ Kỳ cũng đều nhìn cậu với ánh mắt ước gì có thể ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng.
Cả đám tụm lại, ai nấy đều đeo cái mặt sầu đời.
Mặc Hoa xòe tay đếm tới đếm lui, từ từ giơ lên sáu ngón: “Tuần này tao vứt tổng cộng sáu cái áo, tối qua nó mới tắm xong liền leo tót lên giường tao, tóc còn chưa khô, làm ướt nhẹp cái gối của tao.”
Chu Kính đẩy gọng kính, vị học bá nào giờ luôn điềm tĩnh vậy mà giờ đây đầu ngón tay run như cái sàng, cậu ta cố tỏ ra bình thản nói: “Em suýt chút nữa bị làm bậy, may mắn chị đàn ông tới kịp thời.”
Vân Tri Ý tức giận kí đầu cậu ta: “Cái thằng này! Ai là chị đàn ông hả! Con gà què như chú mày mới đẩy nhẹ đã ngã, về lo tập thể dục nhiều vào đi!”
Cô nói xong liền lấy gương trang điểm ra soi, nhìn thấy mặt mày nhăn nhó dữ tợn của mình, la làng: “Chời ơiiii! Chị phải đi ngủ dưỡng nhan mới được! Mặt chị đây sắp biến thành bà già tám chục tuổi rồi!”
Vân Tri Ý là con gái duy nhất nên may mắn không bị quấy rầy, nhưng trong khoảng thời gian này phải chạy đôn chạy đáo vì ba thằng bạn tội nghiệp của mình, ăn không ngon ngủ chẳng yên, nhìn nhan sắc của mình bị tàn phai, càng giận Cổ Kỳ gấp bội.
Ba người đều nhìn về Cao Cố Sanh đang bụm mặt: “Còn Sanh thì sao?”
Cao Cố Sanh bi phẫn: “Ba ngày, hai mươi lần— Tụi bây có biết tao phải sinh tồn như thế nào trong ba ngày qua không?!”
Cao Cố Sanh nổi điên: “Trong lớp gặp nó, đi ăn cơm gặp nó, đi siêu thị gặp nó, ngay cả đi vệ sinh cũng cmn gặp nữa, nguyên dãy bệ xi trống không, đứng đâu không đứng cứ phải đứng sát bên tao, tụt quần đi đái còn cố ý lộ mông ra, tụi mày nghĩ xem nó bị điên phải không?”
Cao Cố Sanh giận dữ: “Nếu nó còn quấy rối tao nữa, tao chắc chắn sẽ đánh nó phọt shift!!!”
Ba người tỏ ra đồng cảm với Cao Cố Sanh đang bị bấn loạn tinh thần.
Cổ Kỳ này quá tà môn, thật giống như dù bọn có chạy tới cùng trời cuối đất thì vẫn bị cậu ta tìm ra, mỗi ngày đều cùng với bảy, tám thằng trao nhau tình cảm một cách sâu sắc, vậy mà còn rảnh rỗi chú ý bọn họ, ngày nào cũng hùng hổ như thế chẳng những không bị kiệt sức, mà trái lại càng thêm sung mãn.
Đôi mắt của cậu ta xếch cao quyến rũ, tỏa ra sức hấp dẫn khó miêu tả thành lời, vừa liếc nhẹ một cái là hút hồn người ta đi mất, ngay cả bức vẽ của cậu ta cũng ngày càng ‘mê đắm’, một bức tranh dù chỉ vẽ nghuệch ngoạc vài nét cũng tỏa ra sức hấp dẫn vô bờ, vừa quỷ dị vừa xinh đẹp.
Rất nhiều nam sinh biết cậu ta lang chạ đủ thằng, nhưng vẫn ào ào tiến tới như thiêu thân đâm đầu vào lửa.
Tôn Quân cũng từng đến xem tranh của Cổ Kỳ, thở dài cảm thán một câu ‘Tài không bằng người’ rồi không để ý nữa, lo vội về luyện tập phần mình, theo lời của Tôn Quân, tranh vẽ của Cổ Kỳ rất có hồn.
Cứ thế trong mấy ngày ngắn ngủi, Cổ Kỳ bán ra một bức tranh với giá tám mươi triệu, có hai người vì muốn sở hữu bức tranh mà suýt đấm nhau phù mỏ, cuối cùng lấy mức giá cao nhất tám mươi triệu thuộc về một người trong đó, người này vì mua được bức tranh, không chỉ lấy hết tiền mặt ra, thậm chí còn bán đi vài thứ sưu tầm cực kỳ có giá trị để xoay tiền.
Dù vậy, người còn lại không mua được lại giẫm chân đấm ngực như thể đánh mất cả thế giới.
Từ sau lần đó Cổ Kỳ một bước thành danh, có không ít người bắt đầu tẩy trắng cho cậu ta, nói người làm nghệ thuật làm gì không có ai không bị dở hơi thần kinh, bạn trai của cậu ta không có ý kiến, đâu tới lượt người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ.
Còn có người trắng trợn phát biểu tác phẩm vô tội, mặc dù nhân phẩm của Cổ Kỳ không ra sao nhưng kỹ thuật vẽ tranh của cậu ta không thể bắt bẻ.
Có người si mê cậu ta như ma tóe, có người căm ghét cậu ta tận xương tủy, nhưng đa số mọi người đều nói bàn tay của cậu ta từng được Thượng đế hôn lên.
Hôm nay Cổ Kỳ chuẩn bị đấu giá bức tranh thứ hai, những nhà sưu tập tranh vừa nghe tiếng liền đổ xô tới, thậm chí còn điên cuồng hơn fan của Tần Thời.
Cao Cố Sanh tò mò nhìn tranh vẽ của cậu ta, lập tức há hốc.
Đây không phải là một đống giun bò ngổng ngang sao?
Chẳng lẽ cậu thật sự không có thiên phú hội họa?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.