Chương 17
Vô Nhất Vô Bửu
05/11/2019
#17
" Thế...mời về cho " Kỷ Hàm Hàm nói.
Bắc Đường Tùy nắm chặt dự án trong tay, anh cố gắng giữ bình tĩnh.
" Nếu cô ấy muốn trở về...chị phải đưa cô ấy về Bắc gia "
" Được thôi " Hàm Hàm gật đầu.
Anh nghe vậy, đành quay lưng rời khỏi biệt thự. Lần này dự án, anh phải có được...mới có thể đưa cô trở về!
Nhìn anh quay lưng đi, Kỷ Hàm Hàm khoanh tay kiêu hãnh, Bắc Đường Tùy...tôi phải cho cậu biết hối hận là gì?
Phải nếm trải...cậu mới hiểu cảm giác của Huyên Lâm Cảnh từng bị cậu đối xử ra sao.
...
Tối.
Lâm Cảnh tỉnh dậy, ngửi được mùi hương thoang thoảng, cô đoán ra mình đã được ai đó đưa đi đâu.
" Đây là đâu chứ..." Cô co mình lại, đừng nói...là cô gái kia đã đưa rời khỏi Đường Tùy sao.
" Tùy...em sợ..." Cô cắn răng, sợ hãi gọi tên anh.
Kỷ Hàm Hàm đẩy cửa vào, nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng đi đến ôm lấy cô.
" Lâm Cảnh..." Cô ôm lấy Huyên Lâm Cảnh.
Nghe giọng nói quen thuộc, là giọng nói của cô gái hôm qua.
Lâm Cảnh đưa tay đẩy Kỷ Hàm Hàm ra.
" Chị là ai...sao lại bắt lấy tôi " Cô lên tiếng.
Kỷ Hàm Hàm không ép cô, từ từ ngồi xuống giường.
" Đến lúc chị sẽ nói cho em biết, bây giờ hãy ngoan ngoãn ở lại đây " Kỷ Hàm Hàm nhẹ giọng nói.
" Không...tôi muốn về với Đường Tùy...tôi không muốn ở với chị " Huyên Lâm Cảnh lắc đầu, cô không phủ nhận mình phải ở đây..
Kỷ Hàm Hàm nắm lấy bả vai cô, lắc mạnh hỏi:" Tại sao? Bắc Đường Tùy đối xử với em như vậy...sao em lại còn muốn về với cậu ta chứ? "
" Vì tôi...yêu anh ấy " Huyên Lâm Cảnh nói, giọng cô đầy chắc chắn. Cho dù Bắc Đường Tùy làm gì, cô vẫn yêu lấy anh.
Kỷ Hàm Hàm đầy bất lực nhìn cô, không biết nên nói gì, nên làm gì cho cô tỉnh.
Và không biết làm gì...để có trái tim của cô!
Kỷ Hàm Hàm bỏ tay khỏi vai cô, nhỏ giọng:" Em quá ngốc Lâm Cảnh, cậu ta không yêu em..."
" Tôi biết " Lâm Cảnh nắm chặt áo, đáp. Cái này dĩ nhiên cô biết..
Rầm
" Không..." Bắc Đường Tùy chả biết đâu ra xông vào.
" Anh xin lỗi..." Bắc Đường Tùy nhìn Huyên Lâm Cảnh đang ngồi ở đó, thở hồng hộc nói.
Anh phải đấu tranh dữ lắm mới vào được đây đấy. Vừa đến cửa đã nghe thấy câu nói của Hàm Hàm nên anh liền xông vào đây không suy nghĩ gì cả.
Kỷ Hàm Hàm nhìn anh, khó chịu, nhăn mặt,hận không thể cho anh phát súng ngay tại chỗ này.
Lâm Cảnh nghe thấy tiếng anh liền vui mừng.
" Tùy...phải anh không..." Cô đưa tay quơ quơ muốn xuống giường, hành động đó liền được Kỷ Hàm Hàm chú ý.
" Tùy...em muốn về nhà...em muốn về nhà "
" Thế...mời về cho " Kỷ Hàm Hàm nói.
Bắc Đường Tùy nắm chặt dự án trong tay, anh cố gắng giữ bình tĩnh.
" Nếu cô ấy muốn trở về...chị phải đưa cô ấy về Bắc gia "
" Được thôi " Hàm Hàm gật đầu.
Anh nghe vậy, đành quay lưng rời khỏi biệt thự. Lần này dự án, anh phải có được...mới có thể đưa cô trở về!
Nhìn anh quay lưng đi, Kỷ Hàm Hàm khoanh tay kiêu hãnh, Bắc Đường Tùy...tôi phải cho cậu biết hối hận là gì?
Phải nếm trải...cậu mới hiểu cảm giác của Huyên Lâm Cảnh từng bị cậu đối xử ra sao.
...
Tối.
Lâm Cảnh tỉnh dậy, ngửi được mùi hương thoang thoảng, cô đoán ra mình đã được ai đó đưa đi đâu.
" Đây là đâu chứ..." Cô co mình lại, đừng nói...là cô gái kia đã đưa rời khỏi Đường Tùy sao.
" Tùy...em sợ..." Cô cắn răng, sợ hãi gọi tên anh.
Kỷ Hàm Hàm đẩy cửa vào, nhìn thấy cô đã tỉnh dậy, nhẹ nhàng đi đến ôm lấy cô.
" Lâm Cảnh..." Cô ôm lấy Huyên Lâm Cảnh.
Nghe giọng nói quen thuộc, là giọng nói của cô gái hôm qua.
Lâm Cảnh đưa tay đẩy Kỷ Hàm Hàm ra.
" Chị là ai...sao lại bắt lấy tôi " Cô lên tiếng.
Kỷ Hàm Hàm không ép cô, từ từ ngồi xuống giường.
" Đến lúc chị sẽ nói cho em biết, bây giờ hãy ngoan ngoãn ở lại đây " Kỷ Hàm Hàm nhẹ giọng nói.
" Không...tôi muốn về với Đường Tùy...tôi không muốn ở với chị " Huyên Lâm Cảnh lắc đầu, cô không phủ nhận mình phải ở đây..
Kỷ Hàm Hàm nắm lấy bả vai cô, lắc mạnh hỏi:" Tại sao? Bắc Đường Tùy đối xử với em như vậy...sao em lại còn muốn về với cậu ta chứ? "
" Vì tôi...yêu anh ấy " Huyên Lâm Cảnh nói, giọng cô đầy chắc chắn. Cho dù Bắc Đường Tùy làm gì, cô vẫn yêu lấy anh.
Kỷ Hàm Hàm đầy bất lực nhìn cô, không biết nên nói gì, nên làm gì cho cô tỉnh.
Và không biết làm gì...để có trái tim của cô!
Kỷ Hàm Hàm bỏ tay khỏi vai cô, nhỏ giọng:" Em quá ngốc Lâm Cảnh, cậu ta không yêu em..."
" Tôi biết " Lâm Cảnh nắm chặt áo, đáp. Cái này dĩ nhiên cô biết..
Rầm
" Không..." Bắc Đường Tùy chả biết đâu ra xông vào.
" Anh xin lỗi..." Bắc Đường Tùy nhìn Huyên Lâm Cảnh đang ngồi ở đó, thở hồng hộc nói.
Anh phải đấu tranh dữ lắm mới vào được đây đấy. Vừa đến cửa đã nghe thấy câu nói của Hàm Hàm nên anh liền xông vào đây không suy nghĩ gì cả.
Kỷ Hàm Hàm nhìn anh, khó chịu, nhăn mặt,hận không thể cho anh phát súng ngay tại chỗ này.
Lâm Cảnh nghe thấy tiếng anh liền vui mừng.
" Tùy...phải anh không..." Cô đưa tay quơ quơ muốn xuống giường, hành động đó liền được Kỷ Hàm Hàm chú ý.
" Tùy...em muốn về nhà...em muốn về nhà "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.