Chương 30
Vô Nhất Vô Bửu
05/11/2019
#30
Anh và cô cùng trở lại bữa tiệc, vì sợ cô mệt nên anh cũng không đi đâu nhiều..
Thêm nữa...anh sợ Cung Nghiêu Phong kia rất nhân cơ hội thì làm sao?
Tuy không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng anh cảm thấy hắn ta cũng không tốt lành gì đối với anh.
Mất hợp đồng lần này còn hơn là anh đánh mất cô.
" Anh cứ đi đi...đừng lo cho em " Lâm Cảnh ngồi một góc trong bữa tiệc, biết anh vì mình không đi chào hỏi các vị khách hôm nay, cảm thấy không đáng nên cô lên tiếng.
" Nhưng..." Bắc Đường Tùy muốn nói...nhưng lại không dám.
" Anh đừng lo, Cung Nghiêu Phong kia sẽ không dám làm gì em đâu " Cô biết rõ anh đang nghĩ và lo gì, tuy nãy giờ anh không hỏi nhưng cô đoán được...anh đang đấu tranh tư tưởng vì sự việc lúc nãy.
" Được rồi, anh nghe em " Bắc Đường Tùy đứng dậy, cởi áo vest khoác lên vai cho cô.
" Ngồi đây đấy, đừng có đi lung tung " Anh vỗ vai cô rồi quay đi.
Huyên Lâm Cảnh chỉ biết lắc đầu, cô đưa li nước cam lên...uống một ngụm rồi bỏ xuống.
Dựa vào ghế, cô thở dài..
Không ngờ ở đây cô lại gặp Cung Nghiêu Phong. Có lẽ khi thấy cô trên khán đài, hắn đã để ý và đi theo sau.
Dù sao cũng đã lâu, cô đã buông bỏ...còn hắn vẫn cố chấp làm gì?
Trước khi cô bị mù, cô và hắn đã từng là một đôi. Không bao lâu thì hắn nói lời chia tay, ra nước ngoài du học.
Cô đã buông bỏ hắn từ đó, ngày hắn trở về từ nước ngoài cô cũng đứng từ xa...nhìn Cung Nghiêu Phong lần cuối.
Không lâu sau đó cô bị mù, kết hôn với anh, đấy...và đem lòng yêu anh, mặc dù gương mặt anh cô chỉ ngắm nhìn vài lần...sau đó không thể thấy gì đến giờ nữa.
Đến giờ ánh sáng là gì...cô cũng đã quên hẳn rồi.
Cung Nghiêu Phong chia tay cô, đã lâu như vậy còn tìm cô làm gì?
Mà..
Ngày hắn nói chia tay, cô đã đau lòng biết bao, đi dưới mưa như kẻ thất tình, khóc đến sưng cả mắt, sốt nằm li bì mấy ngày liền.
" Mình...đúng là con ngốc " Huyên Lâm Cảnh lắc đầu, cô ngốc thật.
Sơ Sơ Hạ đứng từ xa nhìn thấy cô đang ngồi một mình. Cô ấy từ từ nâng váy, cầm li rượu đi đến.
" Cô ngồi một mình sao? " Sơ Sơ hạ lên tiếng hỏi.
Nghe giọng nói, Lâm Cảnh gật đầu.
Một cô gái sao?
" Tôi ngồi cùng được chứ? " Sơ Sơ Hạ hỏi tiếp.
Cô gật đầu lần hai.
Sơ Sơ Hạ mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô.
Cung Nghiêu Phong từ xa nhìn thấy Sơ Sơ Hạ. Hắn đưa đôi mắt đầy bất ngờ và sát khí nhìn Sơ Hạ.
Sao...từ đầu đến giờ hắn không thấy cô ấy chứ?
Còn đang ngồi cùng Lâm Cảnh.
Hắn muốn tiến lại gần, nhưng nhớ ra đây là bữa tiệc của Bắc gia...Sơ Sơ Hạ có lẽ sẽ không dám làm càng.
" Lúc nãy tôi nghe cô đàn rất hay...có thể cho tôi làm bạn với cô không? " Sơ Sơ Hạ nắm lấy tay cô, hỏi.
Huyên Lâm Cảnh ít khi tiếp xúc gần gũi với người lạ, cô khó xử không biết nói gì.
" Cô..bị mù sao? " Sơ Sơ Hạ giả ngây hỏi tiếp.
" Ừ..." Huyên Lâm Cảnh gật đầu.
Anh và cô cùng trở lại bữa tiệc, vì sợ cô mệt nên anh cũng không đi đâu nhiều..
Thêm nữa...anh sợ Cung Nghiêu Phong kia rất nhân cơ hội thì làm sao?
Tuy không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, nhưng anh cảm thấy hắn ta cũng không tốt lành gì đối với anh.
Mất hợp đồng lần này còn hơn là anh đánh mất cô.
" Anh cứ đi đi...đừng lo cho em " Lâm Cảnh ngồi một góc trong bữa tiệc, biết anh vì mình không đi chào hỏi các vị khách hôm nay, cảm thấy không đáng nên cô lên tiếng.
" Nhưng..." Bắc Đường Tùy muốn nói...nhưng lại không dám.
" Anh đừng lo, Cung Nghiêu Phong kia sẽ không dám làm gì em đâu " Cô biết rõ anh đang nghĩ và lo gì, tuy nãy giờ anh không hỏi nhưng cô đoán được...anh đang đấu tranh tư tưởng vì sự việc lúc nãy.
" Được rồi, anh nghe em " Bắc Đường Tùy đứng dậy, cởi áo vest khoác lên vai cho cô.
" Ngồi đây đấy, đừng có đi lung tung " Anh vỗ vai cô rồi quay đi.
Huyên Lâm Cảnh chỉ biết lắc đầu, cô đưa li nước cam lên...uống một ngụm rồi bỏ xuống.
Dựa vào ghế, cô thở dài..
Không ngờ ở đây cô lại gặp Cung Nghiêu Phong. Có lẽ khi thấy cô trên khán đài, hắn đã để ý và đi theo sau.
Dù sao cũng đã lâu, cô đã buông bỏ...còn hắn vẫn cố chấp làm gì?
Trước khi cô bị mù, cô và hắn đã từng là một đôi. Không bao lâu thì hắn nói lời chia tay, ra nước ngoài du học.
Cô đã buông bỏ hắn từ đó, ngày hắn trở về từ nước ngoài cô cũng đứng từ xa...nhìn Cung Nghiêu Phong lần cuối.
Không lâu sau đó cô bị mù, kết hôn với anh, đấy...và đem lòng yêu anh, mặc dù gương mặt anh cô chỉ ngắm nhìn vài lần...sau đó không thể thấy gì đến giờ nữa.
Đến giờ ánh sáng là gì...cô cũng đã quên hẳn rồi.
Cung Nghiêu Phong chia tay cô, đã lâu như vậy còn tìm cô làm gì?
Mà..
Ngày hắn nói chia tay, cô đã đau lòng biết bao, đi dưới mưa như kẻ thất tình, khóc đến sưng cả mắt, sốt nằm li bì mấy ngày liền.
" Mình...đúng là con ngốc " Huyên Lâm Cảnh lắc đầu, cô ngốc thật.
Sơ Sơ Hạ đứng từ xa nhìn thấy cô đang ngồi một mình. Cô ấy từ từ nâng váy, cầm li rượu đi đến.
" Cô ngồi một mình sao? " Sơ Sơ hạ lên tiếng hỏi.
Nghe giọng nói, Lâm Cảnh gật đầu.
Một cô gái sao?
" Tôi ngồi cùng được chứ? " Sơ Sơ Hạ hỏi tiếp.
Cô gật đầu lần hai.
Sơ Sơ Hạ mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô.
Cung Nghiêu Phong từ xa nhìn thấy Sơ Sơ Hạ. Hắn đưa đôi mắt đầy bất ngờ và sát khí nhìn Sơ Hạ.
Sao...từ đầu đến giờ hắn không thấy cô ấy chứ?
Còn đang ngồi cùng Lâm Cảnh.
Hắn muốn tiến lại gần, nhưng nhớ ra đây là bữa tiệc của Bắc gia...Sơ Sơ Hạ có lẽ sẽ không dám làm càng.
" Lúc nãy tôi nghe cô đàn rất hay...có thể cho tôi làm bạn với cô không? " Sơ Sơ Hạ nắm lấy tay cô, hỏi.
Huyên Lâm Cảnh ít khi tiếp xúc gần gũi với người lạ, cô khó xử không biết nói gì.
" Cô..bị mù sao? " Sơ Sơ Hạ giả ngây hỏi tiếp.
" Ừ..." Huyên Lâm Cảnh gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.