Chương 46
Vô Nhất Vô Bửu
05/11/2019
#46
" Không...không...ba..."
Trước mắt một đứa nhỏ 10 tuổi là một cảnh tượng đầy máu me, người đàn ông khá lớn tuổi chết không nhắm mắt và cũng là chủ nhân của gia đình này, là ba của đứa nhỏ đó.
Đứa bé ấy lao đến thân thể ba mình, lắc đầu thật mạnh không phủ nhận sự thật. Lay thật mạnh ba mình để ông tỉnh dậy.
" Không...ba ơi đừng bỏ con, ba ơi...ba ơi..." đứa nhỏ ấy gục đầu xuống thân thể cha mình, máu của ông cũng dính vào quần áo của cô.
" Không...không...."
Lâm Cảnh bỗng dưng bật dậy, cô ngớ người ra. Là mơ sao?
Sao cô lại mơ thấy ác mộng đó nữa rồi. Lúc nào mới chấm dứt đây, bao năm qua cô không thể ngủ ngon được nữa rồi..
Lâm Cảnh co mình lại ngồi trên giường, bờ vai cô run rẩy lên. Nước mắt không kìm được cũng rơi xuống, ba ơi...con gái nhớ ba lắm.
" Ba ơi..."
" Cảnh Cảnh..."
Bắc Đường Tùy trở lại phòng bệnh nghe tiếng của cô liền chạy vào, nhìn thấy cô ngồi co mình đang run hết cả người lên, hình như đang khóc.
" Em sao vậy? " Anh đi đến ôm lấy cô, giúp cô trấn an bản thân mình.
Lâm Cảnh níu lấy áo anh, dựa đầu vào rồi không nói gì.
" Em làm sao? Nói anh nghe xem..." Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, ôn nhu hỏi.
" Em...em mơ thấy ác mộng " Cô lấp bấp trả lời. Hình ảnh lúc nãy lại thoáng qua đầu cô, làm cả người cô lại run lên.
Anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô. Hành động hết sức dịu dàng.
" Không sao, không sao...có anh đây " Bắc Đường Tùy vỗ về cô nói.
Cô mơ thấy gì mà sợ như vậy chứ?
Có gì sao? Lúc nãy anh còn nghe cô gọi ba ơi. Theo anh biết ba của cô là kẻ nghiện rượu, còn hay đánh đập mẹ con cô. Không thể nào lại gọi một cách đau lòng đến thế...
Huyên Lâm Cảnh không nói gì nữa. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, có lẽ lúc nãy X và Y đến nên làm cô nhớ đến chuyện cũ rồi mơ thấy ác mộng thôi. Cô phải bình tĩnh, không được hoảng loạn ngay lúc này.
" Tùy...em muốn về nhà "
Bệnh viện đã quá đủ ám ảnh với cô rồi. Cô không muốn ở đây nữa, cô không muốn...
...
Bắc Đường Tùy trao đổi với bác sĩ vài điều cần cân nhắc, vì cô năn nỉ cả hai ngày nay nên anh đành đồng ý làm thủ tục xuất viện cho cô, đưa cô về nhà chăm sóc cho tiện hơn một phần.
Ngày cô về Bắc gia chỉ nói vài câu qua loa với Cửu Hi và quản gia, sau đó liền nằm xuống và ngủ rất nhanh.
Bắc Đường Tùy và mọi người cảm thấy cô đang cố né tránh gì đó, hai ngày nay sau khi mơ thấy ác mộng đó cô đều luôn muốn ngủ rất say. Khi ngủ mặt cô luôn nhăn lại, còn lẩm bẩm gì đó làm anh rất tò mò.
Đến khi cô tỉnh dậy anh hỏi đến thì cô làm ngơ, còn hỏi mình có sao, sao bản thân không biết.
Sau vụ bị bắn bằng súng giảm thanh anh càng thấy cô có gì đó rất thay đổi và kì lạ, dường như đang rất sợ gì đó hay ập đến mà không dám đối diện.
" Mình nghĩ nhiều rồi " Bắc Đường Tùy dựa đầu vào cửa, lẩm bẩm một mình.
" Bắc Đường Tùy " Cửu Hi đứng bên ngoài đợi sẵn, nhìn anh lên tiếng bảo.
Anh đưa mắt nhìn Cửu Hi, Cửu Hi không nói gì quay lưng đi, anh cũng không vội mà đi theo sau.
Xuống dưới nhà, anh và Cửu Hi ngồi xuống đối diện nhau. Cửu Hi lên tiếng:" Tôi thấy Cảnh Cảnh có gì đó rất lạ "
Bắc Đường Tùy gật đầu. Cả Cửu Hi cũng nhận ra không phải mình anh...
" Tôi cũng thấy vậy. Nhưng lại không thể hỏi trực tiếp, vì thể nào cô ấy cũng sẽ chối hoặc không trả lời " Anh nói..
Cửu Hi gật đầu, rồi lấy trong túi ra một bức ảnh, đặt lên bàn rồi nói:" Tôi thấy tấm ảnh này trong nhà kho, lúc Lâm Cảnh vẫn ở dưới đó...tôi nhìn thấy liền cảm giác người đàn ông này có chút giống với con bé "
Bắc Đường Tùy cầm tấm ảnh lên, quan sát một chút rồi nhìn Cửu Hi:" Tôi sẽ tìm rõ mọi việc "
Thân thế của Huyên Lâm Cảnh...anh không nghĩ là một cô gái bình thường, con gái của nghệ sĩ piano nữa...
Có gì cô giấu anh rất kĩ sao?
Tại sao không nói ra?
Cửu Hi cảm giác nếu anh làm rõ sẽ có gì đó rất khủng hoảng ập đến, nhưng nếu không đối diện sẽ không biết được nguyên nhân và sự việc được làm rõ.
Lâm Cảnh...em đang giấu diếm với mọi người thứ gì sao?
" Không...không...ba..."
Trước mắt một đứa nhỏ 10 tuổi là một cảnh tượng đầy máu me, người đàn ông khá lớn tuổi chết không nhắm mắt và cũng là chủ nhân của gia đình này, là ba của đứa nhỏ đó.
Đứa bé ấy lao đến thân thể ba mình, lắc đầu thật mạnh không phủ nhận sự thật. Lay thật mạnh ba mình để ông tỉnh dậy.
" Không...ba ơi đừng bỏ con, ba ơi...ba ơi..." đứa nhỏ ấy gục đầu xuống thân thể cha mình, máu của ông cũng dính vào quần áo của cô.
" Không...không...."
Lâm Cảnh bỗng dưng bật dậy, cô ngớ người ra. Là mơ sao?
Sao cô lại mơ thấy ác mộng đó nữa rồi. Lúc nào mới chấm dứt đây, bao năm qua cô không thể ngủ ngon được nữa rồi..
Lâm Cảnh co mình lại ngồi trên giường, bờ vai cô run rẩy lên. Nước mắt không kìm được cũng rơi xuống, ba ơi...con gái nhớ ba lắm.
" Ba ơi..."
" Cảnh Cảnh..."
Bắc Đường Tùy trở lại phòng bệnh nghe tiếng của cô liền chạy vào, nhìn thấy cô ngồi co mình đang run hết cả người lên, hình như đang khóc.
" Em sao vậy? " Anh đi đến ôm lấy cô, giúp cô trấn an bản thân mình.
Lâm Cảnh níu lấy áo anh, dựa đầu vào rồi không nói gì.
" Em làm sao? Nói anh nghe xem..." Anh nhẹ nhàng vỗ về cô, ôn nhu hỏi.
" Em...em mơ thấy ác mộng " Cô lấp bấp trả lời. Hình ảnh lúc nãy lại thoáng qua đầu cô, làm cả người cô lại run lên.
Anh đưa tay vỗ nhẹ lưng cô. Hành động hết sức dịu dàng.
" Không sao, không sao...có anh đây " Bắc Đường Tùy vỗ về cô nói.
Cô mơ thấy gì mà sợ như vậy chứ?
Có gì sao? Lúc nãy anh còn nghe cô gọi ba ơi. Theo anh biết ba của cô là kẻ nghiện rượu, còn hay đánh đập mẹ con cô. Không thể nào lại gọi một cách đau lòng đến thế...
Huyên Lâm Cảnh không nói gì nữa. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, có lẽ lúc nãy X và Y đến nên làm cô nhớ đến chuyện cũ rồi mơ thấy ác mộng thôi. Cô phải bình tĩnh, không được hoảng loạn ngay lúc này.
" Tùy...em muốn về nhà "
Bệnh viện đã quá đủ ám ảnh với cô rồi. Cô không muốn ở đây nữa, cô không muốn...
...
Bắc Đường Tùy trao đổi với bác sĩ vài điều cần cân nhắc, vì cô năn nỉ cả hai ngày nay nên anh đành đồng ý làm thủ tục xuất viện cho cô, đưa cô về nhà chăm sóc cho tiện hơn một phần.
Ngày cô về Bắc gia chỉ nói vài câu qua loa với Cửu Hi và quản gia, sau đó liền nằm xuống và ngủ rất nhanh.
Bắc Đường Tùy và mọi người cảm thấy cô đang cố né tránh gì đó, hai ngày nay sau khi mơ thấy ác mộng đó cô đều luôn muốn ngủ rất say. Khi ngủ mặt cô luôn nhăn lại, còn lẩm bẩm gì đó làm anh rất tò mò.
Đến khi cô tỉnh dậy anh hỏi đến thì cô làm ngơ, còn hỏi mình có sao, sao bản thân không biết.
Sau vụ bị bắn bằng súng giảm thanh anh càng thấy cô có gì đó rất thay đổi và kì lạ, dường như đang rất sợ gì đó hay ập đến mà không dám đối diện.
" Mình nghĩ nhiều rồi " Bắc Đường Tùy dựa đầu vào cửa, lẩm bẩm một mình.
" Bắc Đường Tùy " Cửu Hi đứng bên ngoài đợi sẵn, nhìn anh lên tiếng bảo.
Anh đưa mắt nhìn Cửu Hi, Cửu Hi không nói gì quay lưng đi, anh cũng không vội mà đi theo sau.
Xuống dưới nhà, anh và Cửu Hi ngồi xuống đối diện nhau. Cửu Hi lên tiếng:" Tôi thấy Cảnh Cảnh có gì đó rất lạ "
Bắc Đường Tùy gật đầu. Cả Cửu Hi cũng nhận ra không phải mình anh...
" Tôi cũng thấy vậy. Nhưng lại không thể hỏi trực tiếp, vì thể nào cô ấy cũng sẽ chối hoặc không trả lời " Anh nói..
Cửu Hi gật đầu, rồi lấy trong túi ra một bức ảnh, đặt lên bàn rồi nói:" Tôi thấy tấm ảnh này trong nhà kho, lúc Lâm Cảnh vẫn ở dưới đó...tôi nhìn thấy liền cảm giác người đàn ông này có chút giống với con bé "
Bắc Đường Tùy cầm tấm ảnh lên, quan sát một chút rồi nhìn Cửu Hi:" Tôi sẽ tìm rõ mọi việc "
Thân thế của Huyên Lâm Cảnh...anh không nghĩ là một cô gái bình thường, con gái của nghệ sĩ piano nữa...
Có gì cô giấu anh rất kĩ sao?
Tại sao không nói ra?
Cửu Hi cảm giác nếu anh làm rõ sẽ có gì đó rất khủng hoảng ập đến, nhưng nếu không đối diện sẽ không biết được nguyên nhân và sự việc được làm rõ.
Lâm Cảnh...em đang giấu diếm với mọi người thứ gì sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.