Chương 53
Vô Nhất Vô Bửu
05/11/2019
#53
" Lâm Cảnh...em thật là đáng sợ đó..."
Bắc Đường Tùy buồn bã nói, ngoan ngoãn buông eo cô ra.
Lâm Cảnh vừa thở dài vừa lau khô tóc cho anh. Chỉ một đêm thôi mà anh thay đổi chóng mặt đến như vậy...
Cô cũng không ngờ, ngày hôm qua là ngày thân phận và mục đích của cô được phanh phui sáng tỏ.
Việc trả thù này...cô cũng không biết nên làm sao? Tiếp tục? Dừng lại rồi sống bên cạnh anh?
Thật khó lựa chọn và đưa ra quyết định. Cô cũng không biết nên làm thế nào.
Cốc
Cốc
" Ai đó " Bắc Đường Tùy nghe tiếng gõ cửa liền lên tiếng, anh đưa tay đẩy tay cô nhẹ nhàng ra.
" Em ngồi xuống đi " Anh nói nhỏ rồi ra mở cửa, khe cửa mở ra, quản gia cúi đầu nhìn anh.
" Lão gia...ông ấy về rồi ạ " Quản gia nói nhỏ.
Bắc Đường Tùy có chút bất ngờ và đơ người.
Ba anh ư?
Ông ta...về rồi sao.
" Ông ta đang ở đâu? " Anh nhìn quản gia hỏi.
" Lão gia đang ở dưới nhà, đợi cậu xuống ạ " Quản gia đáp. Làm ở Bắc gia lâu vậy, ông biết rõ mối quan hệ giữa anh và ba mình ra sao.
Chỉ là...hôm nay lão gia bất ngờ quay về, e rằng lại có sóng gió nổi lên nữa thôi.
" Được rồi, tôi xuống liền " Anh nói rồi đóng cửa lại.
Thấy vẻ mặt anh có chút gì đó kì lạ, biểu hiện không tốt mấy cô liền hỏi.
" Sao vậy anh? " Có chuyện gì nữa sao?
" Ba anh trở về..." Anh nói rồi lại tủ quần áo, lấy đồ rồi vào phòng tắm thay đồ.
Huyên Lâm Cảnh ngồi đừ ở giường, ba anh sao?
Bắc lão gia...
Người được Du Trường Tụ nghi ngờ nhất, kẻ gây ra mọi chuyện cho cái chết của ba cô và Du lão gia...
Sao hôm nay lại trở về chứ?
Anh mặc quần áo vào rất nhanh, khi trở ra nhìn cô bảo:" Em ở trong phòng đi, đừng ra ngoài. Ba anh sẽ không ở đây đâu, lát nữa ông ấy sẽ về biệt thự của mình sau thôi. Tốt nhất là nên tránh mặt, em không nên xuất hiện "
Nói xong anh liền ra khỏi phòng, quay người đi không nhìn lấy cô một cái.
Rầm
Cánh cửa đóng lại, cô ngã người mình xuống giường, nhìn trần nhà.
" Bắc...lão gia sao..."
Tại sao anh lại muốn cô tránh mặt? Nghe ngữ điệu của anh hình như không thích ông ấy mấy.
Còn nữa, ngoài vết thương lần trước anh cứu cô để lại sẹo, lúc nãy để ý..trên lưng anh còn rất nhiều vết sẹo khác.
Có phải do Bắc lão gia ông ta gây nên? Tình cảm cha con không được tốt?
Cô nằm suy nghĩ đi suy nghĩ tới, cuối cùng không chịu được phá lệ, ngồi bật dậy lấy điện thoại mình hay để trong hộc tủ gọi cho Đông Niển.
...
Đông Niển đang ngồi ở tiệm cà phê cùng Bổn Kiến Đình, nhìn thấy số điện thoại cô gọi đến liền bắt máy.
" Sao vậy Cảnh Cảnh? "
Đừng bảo đêm qua khi trở về Bắc Đường Tùy đã làm gì cô rồi nha.
[ Y, em có việc nhờ anh...]
" Em nói xem? " Đông Niển liền hỏi. Bổn Kiến Đình cũng trơ mắt nhìn..
[ Mối quan hệ giữa Bắc lão gia và Bắc Đường Tùy...em muốn biết ]
" Tại sao em muốn biết ngay lúc này? " Đông Niển đáp tiếp. Biết Bổn Kiến Đình đang muốn nghe nên anh để xuống, bật loa ngoài cho cả hai cùng nghe.
[ Ông ta trở về rồi ]
"..."
"!!!"
" Không may rồi..." Bổn Kiến Đình nói nhỏ, nhìn Đông Niển. Hôm qua vừa nhắc hôm nay đã xuất hiện, lão gia này đã đánh hơi ra và trở về để xóa dấu vết dơ năm xưa mình gây ra sao?
" Được, anh sẽ tìm. Cảnh Cảnh, nghe anh nói, ông ta trở về chắc chắn đã biết gì đó, em phải cẩn thận, bảo vệ bản thân mình thật tốt, giữ kĩ lọ thuốc lần trước X đưa cho em " Đông Niển liền dặn dò.
[ Em biết rồi, em cúp máy đây ]
Cụp
Nói vừa dứt câu cô đã cúp máy đi không thương tiếc. Đông Niển cũng thở dài tắt điện thoại đi...
" Có nên báo cho lão đại biết? " Bổn Kiến Đình hỏi.
" Lão đại anh ta chắc chắn đã biết trước mình rồi, chúng ta chỉ là kẻ đến sau thôi "
...
Bắc gia.
Bắc Băng Diễn ngồi lãnh đạm ở sofa, nhìn con trai mình.
" Nghe bảo con đã kết hôn, sao hôm nay lại không ra mắt con dâu cho ta xem? " Ông nhìn anh hỏi.
" Cô ấy đêm qua bị sốt, bây giờ đang nghỉ ngơi, thất lễ với ba rồi " Bắc Đường Tùy đáp. Giọng nói của anh đầy lạnh lẽo, không giống nói chuyện với người ba của mình mà như với kẻ xa lạ vậy.
" Vậy sao? Hôm nay ta không có dịp may mắn gặp con dâu rồi "
" Người vợ con hao tâm tổn sức bỏ cả mạng để cứu lấy " Bắc Băng Diễn nhìn anh, mỉm cười nói.
Ánh mắt anh hiện lên tia phẫn nộ...ông ta cho người điều tra mình và Lâm Cảnh?
Đừng nói, người đứng sau cái chết của ba cô là ông ta?
" Lần này ba trở về là muốn gì? "
" Lâm Cảnh...em thật là đáng sợ đó..."
Bắc Đường Tùy buồn bã nói, ngoan ngoãn buông eo cô ra.
Lâm Cảnh vừa thở dài vừa lau khô tóc cho anh. Chỉ một đêm thôi mà anh thay đổi chóng mặt đến như vậy...
Cô cũng không ngờ, ngày hôm qua là ngày thân phận và mục đích của cô được phanh phui sáng tỏ.
Việc trả thù này...cô cũng không biết nên làm sao? Tiếp tục? Dừng lại rồi sống bên cạnh anh?
Thật khó lựa chọn và đưa ra quyết định. Cô cũng không biết nên làm thế nào.
Cốc
Cốc
" Ai đó " Bắc Đường Tùy nghe tiếng gõ cửa liền lên tiếng, anh đưa tay đẩy tay cô nhẹ nhàng ra.
" Em ngồi xuống đi " Anh nói nhỏ rồi ra mở cửa, khe cửa mở ra, quản gia cúi đầu nhìn anh.
" Lão gia...ông ấy về rồi ạ " Quản gia nói nhỏ.
Bắc Đường Tùy có chút bất ngờ và đơ người.
Ba anh ư?
Ông ta...về rồi sao.
" Ông ta đang ở đâu? " Anh nhìn quản gia hỏi.
" Lão gia đang ở dưới nhà, đợi cậu xuống ạ " Quản gia đáp. Làm ở Bắc gia lâu vậy, ông biết rõ mối quan hệ giữa anh và ba mình ra sao.
Chỉ là...hôm nay lão gia bất ngờ quay về, e rằng lại có sóng gió nổi lên nữa thôi.
" Được rồi, tôi xuống liền " Anh nói rồi đóng cửa lại.
Thấy vẻ mặt anh có chút gì đó kì lạ, biểu hiện không tốt mấy cô liền hỏi.
" Sao vậy anh? " Có chuyện gì nữa sao?
" Ba anh trở về..." Anh nói rồi lại tủ quần áo, lấy đồ rồi vào phòng tắm thay đồ.
Huyên Lâm Cảnh ngồi đừ ở giường, ba anh sao?
Bắc lão gia...
Người được Du Trường Tụ nghi ngờ nhất, kẻ gây ra mọi chuyện cho cái chết của ba cô và Du lão gia...
Sao hôm nay lại trở về chứ?
Anh mặc quần áo vào rất nhanh, khi trở ra nhìn cô bảo:" Em ở trong phòng đi, đừng ra ngoài. Ba anh sẽ không ở đây đâu, lát nữa ông ấy sẽ về biệt thự của mình sau thôi. Tốt nhất là nên tránh mặt, em không nên xuất hiện "
Nói xong anh liền ra khỏi phòng, quay người đi không nhìn lấy cô một cái.
Rầm
Cánh cửa đóng lại, cô ngã người mình xuống giường, nhìn trần nhà.
" Bắc...lão gia sao..."
Tại sao anh lại muốn cô tránh mặt? Nghe ngữ điệu của anh hình như không thích ông ấy mấy.
Còn nữa, ngoài vết thương lần trước anh cứu cô để lại sẹo, lúc nãy để ý..trên lưng anh còn rất nhiều vết sẹo khác.
Có phải do Bắc lão gia ông ta gây nên? Tình cảm cha con không được tốt?
Cô nằm suy nghĩ đi suy nghĩ tới, cuối cùng không chịu được phá lệ, ngồi bật dậy lấy điện thoại mình hay để trong hộc tủ gọi cho Đông Niển.
...
Đông Niển đang ngồi ở tiệm cà phê cùng Bổn Kiến Đình, nhìn thấy số điện thoại cô gọi đến liền bắt máy.
" Sao vậy Cảnh Cảnh? "
Đừng bảo đêm qua khi trở về Bắc Đường Tùy đã làm gì cô rồi nha.
[ Y, em có việc nhờ anh...]
" Em nói xem? " Đông Niển liền hỏi. Bổn Kiến Đình cũng trơ mắt nhìn..
[ Mối quan hệ giữa Bắc lão gia và Bắc Đường Tùy...em muốn biết ]
" Tại sao em muốn biết ngay lúc này? " Đông Niển đáp tiếp. Biết Bổn Kiến Đình đang muốn nghe nên anh để xuống, bật loa ngoài cho cả hai cùng nghe.
[ Ông ta trở về rồi ]
"..."
"!!!"
" Không may rồi..." Bổn Kiến Đình nói nhỏ, nhìn Đông Niển. Hôm qua vừa nhắc hôm nay đã xuất hiện, lão gia này đã đánh hơi ra và trở về để xóa dấu vết dơ năm xưa mình gây ra sao?
" Được, anh sẽ tìm. Cảnh Cảnh, nghe anh nói, ông ta trở về chắc chắn đã biết gì đó, em phải cẩn thận, bảo vệ bản thân mình thật tốt, giữ kĩ lọ thuốc lần trước X đưa cho em " Đông Niển liền dặn dò.
[ Em biết rồi, em cúp máy đây ]
Cụp
Nói vừa dứt câu cô đã cúp máy đi không thương tiếc. Đông Niển cũng thở dài tắt điện thoại đi...
" Có nên báo cho lão đại biết? " Bổn Kiến Đình hỏi.
" Lão đại anh ta chắc chắn đã biết trước mình rồi, chúng ta chỉ là kẻ đến sau thôi "
...
Bắc gia.
Bắc Băng Diễn ngồi lãnh đạm ở sofa, nhìn con trai mình.
" Nghe bảo con đã kết hôn, sao hôm nay lại không ra mắt con dâu cho ta xem? " Ông nhìn anh hỏi.
" Cô ấy đêm qua bị sốt, bây giờ đang nghỉ ngơi, thất lễ với ba rồi " Bắc Đường Tùy đáp. Giọng nói của anh đầy lạnh lẽo, không giống nói chuyện với người ba của mình mà như với kẻ xa lạ vậy.
" Vậy sao? Hôm nay ta không có dịp may mắn gặp con dâu rồi "
" Người vợ con hao tâm tổn sức bỏ cả mạng để cứu lấy " Bắc Băng Diễn nhìn anh, mỉm cười nói.
Ánh mắt anh hiện lên tia phẫn nộ...ông ta cho người điều tra mình và Lâm Cảnh?
Đừng nói, người đứng sau cái chết của ba cô là ông ta?
" Lần này ba trở về là muốn gì? "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.