Chương 60
Vô Nhất Vô Bửu
05/11/2019
#60
Du Trường Tụ không lên tiếng đáp. Đưa tay cầm lấy bó hoa của cô trên tay rồi nhìn cô.
Biết được đáp án của anh, cô vui mừng sắp khóc. Đứng đơ một lát mới định hình được.
Nhân lúc này, anh giật lấy cây súng trên tay cô, bỏ vào trong túi, đưa tay ôm lấy eo cô ấy, anh thủ thỉ:" Súng đạn tôi có thể hiểu rõ. Nhưng hôm nay em làm tôi không hiểu được "
" Được, tôi đồng ý lấy em "
...
Bắc gia.
Bắc Đường Tùy nhìn cô nằm dưới thân mình. Bây giờ đã là đêm, căn biệt thự đều tĩnh mịch.
Bên ngoài Bắc phu nhân và Kỷ Hàm Hàm phấn khởi, lúc nãy trong đồ uống của cô...họ đã bỏ xuân dược vào!
Cô đỏ ửng mặt nhìn anh, hai tay bị anh trói lại để trên đầu, cựa quậy khó chịu vì xuân dược trong người.
" Khó chịu...khó chịu quá..." Cô lên tiếng nói.
" Có muốn anh giúp không? " Bắc Đường Tùy đưa tay chơi đùa trên người cô, ngón tay lướt nhẹ trên bụng trắng nõn của Lâm Cảnh..
Cả người cô bây giờ chỉ mặc đồ lót, còn lại đều thấy rất rõ.
Bị anh chạm vào đây nhạy cảm. Cô giật người lên.
" Muốn...muốn anh giúp..." Hàng lệ trào ra, cô nhìn anh như con mèo nhỏ.
" Thế cầu xin anh đi " Tay anh lúc này làm loạn dưới đùi cô, bàn tay vuốt ve thật làm người khác rợn cả lên.
" Cầu xin...cầu xin anh..." Cô đầy ủy khuất nói, cả người cô rất khó chịu. Rất nóng a..
" Thành tâm chút nào " Bắc Đường Tùy nói tiếp.
" Đường Tùy...ư...a em cầu xin anh...cầu xin anh giúp em..." Cô đưa gương mặt đầy gợi cảm nhìn anh, thật đang khiêu khích cậu nhỏ bên dưới.
" Bảo bối ngoan, anh sẽ giúp em "
[ ABCXYZ...mấy người tự hiểu, hihihi ]
...
Sáng sớm.
Rầm
Rầm
Bắc Đường Tùy đang ngủ say thì bị cô đưa chân đá xuống giường. Mặc dù thân thể của cô như bị gãy mấy cái xương, ôm hận tối qua không thể không đá anh.
Anh lồm cồm bò dậy, đưa tay xoa xoa lưng nhìn cô:" Vợ à, sao em ác động thế "
" Câm miệng lại. Ai cho phép anh nói " Cô quát to, tay giữ chặt mền đang che người mình lại.
" Cút ra khỏi phòng cho em mau " Cô đưa tay chỉ về phía cửa, nhìn anh nói.
Bắc Đường Tùy bĩu môi, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân thay đồ rồi chạy đi. Anh biết cô sẽ không xuống giường nếu mình không chịu đi mà..
Bắc Đường Tùy đã đi, cô lúc này mới xuống giường, ôm cả mền đang quấn mình vào trong.
Nhìn vết xanh đỏ tím do anh gây nên. Cô hận không thể giết anh mà!
Đêm qua cô lại bị bỏ xuân dược, anh lại hành hạ cô muốn quằng quại trên giường. Nhớ lại chỉ muốn tặng viên đạn vào đầu.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, anh cũng biết rõ cô sẽ đau nhức nên đã pha sẵn nước cho cô.
" Coi như anh còn lương tâm.." Cô lẩm bẩm một mình.
Tắm xong, Lâm Cảnh ra khỏi phòng. Xuống nhà tìm anh tính sổ.
Bắc Đường Tùy ngồi ở bàn ăn, thản nhiên đọc báo, nghe tiếng bước chân liền ngẩn đầu nhìn cô.
Cô định đưa tay đấm anh. Anh liền đưa tay che mặt lại.
" Ây gu...vợ ơi đừng mà "
Quản gia và Cửu Hi đứng từ xa mà cười. Xem ra hai vợ chồng này hài hước lắm đây...
" Anh...anh " Cô tức anh không nói nên lời, không lẽ cô đấm anh một phát cho hả dạ trời?
Bắc Đương Tùy nhìn cô cười cười, sau đó lấy bánh mì trên bàn rồi chạy nhanh ra cửa.
" Anh đi làm đây, tối anh về với vợ "
Nói xong anh chạy mất hút ra xe. Lái xe khỏi nhà đến công ty.
Huyên Lâm Cảnh tức muốn ói máu. Cô ngậm ngùi ngồi xuống ăn sáng trước vậy.
Ui da..
Cái lưng của cô giờ đau chết mất!
" Bắc Đường Tùy, đêm nay em không hành hạ anh em không phải Lâm Cảnh "
Rầm
Cô đánh mạnh xuống bàn, Cửu Hi và quản gia đang cười mà giật mình nhảy thót lên.
Đáng sợ...
Quá đáng sợ...
...
Đêm.
Bắc Đường Tùy quả nhiên bị cô trả thù. Cô bỏ ít thuốc ngủ vào trà của anh, sau đó đợi anh ngủ say lôi anh về phòng. Dùng còng tay khóa anh lại, sau đó đánh thức anh dậy.
" Lâm Cảnh...đêm nay em định..."
Anh đang phấn khởi cô định chơi trò gì thì cô đã bỏ vào miệng anh một viên thuốc, ép anh nuốt xuống.
" Khụ...em cho anh uống gì thế " Anh thấy không lành liền hỏi.
" Xuân dược " Lâm Cảnh thản nhiên, chống tay lên eo nhìn anh nói.
Xuân dược quả nhiên phát tác dụng rất nhanh. Qua vài phút cả người anh đều nóng ran, cả cơ thể khó chịu, tay thì bị cô còng lại ra sau, một con sói như đang bị khống chế không thể vồ ra vậy.
" Tiểu Cảnh...anh thật sự...nóng a " Anh khó nhọc nhìn cô đang ngồi dũa móng gần đó.
" Anh lắm mồm quá, ở yên đó đi, 15 phút nữa em quay lại " Nói xong cô thản nhiên đứng dậy, để anh nằm đó chiến đấu với xuân dược.
" Vợ ơi...vợ ơi..."
" Anh biết lỗi rồi mà..."
Du Trường Tụ không lên tiếng đáp. Đưa tay cầm lấy bó hoa của cô trên tay rồi nhìn cô.
Biết được đáp án của anh, cô vui mừng sắp khóc. Đứng đơ một lát mới định hình được.
Nhân lúc này, anh giật lấy cây súng trên tay cô, bỏ vào trong túi, đưa tay ôm lấy eo cô ấy, anh thủ thỉ:" Súng đạn tôi có thể hiểu rõ. Nhưng hôm nay em làm tôi không hiểu được "
" Được, tôi đồng ý lấy em "
...
Bắc gia.
Bắc Đường Tùy nhìn cô nằm dưới thân mình. Bây giờ đã là đêm, căn biệt thự đều tĩnh mịch.
Bên ngoài Bắc phu nhân và Kỷ Hàm Hàm phấn khởi, lúc nãy trong đồ uống của cô...họ đã bỏ xuân dược vào!
Cô đỏ ửng mặt nhìn anh, hai tay bị anh trói lại để trên đầu, cựa quậy khó chịu vì xuân dược trong người.
" Khó chịu...khó chịu quá..." Cô lên tiếng nói.
" Có muốn anh giúp không? " Bắc Đường Tùy đưa tay chơi đùa trên người cô, ngón tay lướt nhẹ trên bụng trắng nõn của Lâm Cảnh..
Cả người cô bây giờ chỉ mặc đồ lót, còn lại đều thấy rất rõ.
Bị anh chạm vào đây nhạy cảm. Cô giật người lên.
" Muốn...muốn anh giúp..." Hàng lệ trào ra, cô nhìn anh như con mèo nhỏ.
" Thế cầu xin anh đi " Tay anh lúc này làm loạn dưới đùi cô, bàn tay vuốt ve thật làm người khác rợn cả lên.
" Cầu xin...cầu xin anh..." Cô đầy ủy khuất nói, cả người cô rất khó chịu. Rất nóng a..
" Thành tâm chút nào " Bắc Đường Tùy nói tiếp.
" Đường Tùy...ư...a em cầu xin anh...cầu xin anh giúp em..." Cô đưa gương mặt đầy gợi cảm nhìn anh, thật đang khiêu khích cậu nhỏ bên dưới.
" Bảo bối ngoan, anh sẽ giúp em "
[ ABCXYZ...mấy người tự hiểu, hihihi ]
...
Sáng sớm.
Rầm
Rầm
Bắc Đường Tùy đang ngủ say thì bị cô đưa chân đá xuống giường. Mặc dù thân thể của cô như bị gãy mấy cái xương, ôm hận tối qua không thể không đá anh.
Anh lồm cồm bò dậy, đưa tay xoa xoa lưng nhìn cô:" Vợ à, sao em ác động thế "
" Câm miệng lại. Ai cho phép anh nói " Cô quát to, tay giữ chặt mền đang che người mình lại.
" Cút ra khỏi phòng cho em mau " Cô đưa tay chỉ về phía cửa, nhìn anh nói.
Bắc Đường Tùy bĩu môi, vào phòng tắm vệ sinh cá nhân thay đồ rồi chạy đi. Anh biết cô sẽ không xuống giường nếu mình không chịu đi mà..
Bắc Đường Tùy đã đi, cô lúc này mới xuống giường, ôm cả mền đang quấn mình vào trong.
Nhìn vết xanh đỏ tím do anh gây nên. Cô hận không thể giết anh mà!
Đêm qua cô lại bị bỏ xuân dược, anh lại hành hạ cô muốn quằng quại trên giường. Nhớ lại chỉ muốn tặng viên đạn vào đầu.
Cô ngâm mình trong bồn tắm, anh cũng biết rõ cô sẽ đau nhức nên đã pha sẵn nước cho cô.
" Coi như anh còn lương tâm.." Cô lẩm bẩm một mình.
Tắm xong, Lâm Cảnh ra khỏi phòng. Xuống nhà tìm anh tính sổ.
Bắc Đường Tùy ngồi ở bàn ăn, thản nhiên đọc báo, nghe tiếng bước chân liền ngẩn đầu nhìn cô.
Cô định đưa tay đấm anh. Anh liền đưa tay che mặt lại.
" Ây gu...vợ ơi đừng mà "
Quản gia và Cửu Hi đứng từ xa mà cười. Xem ra hai vợ chồng này hài hước lắm đây...
" Anh...anh " Cô tức anh không nói nên lời, không lẽ cô đấm anh một phát cho hả dạ trời?
Bắc Đương Tùy nhìn cô cười cười, sau đó lấy bánh mì trên bàn rồi chạy nhanh ra cửa.
" Anh đi làm đây, tối anh về với vợ "
Nói xong anh chạy mất hút ra xe. Lái xe khỏi nhà đến công ty.
Huyên Lâm Cảnh tức muốn ói máu. Cô ngậm ngùi ngồi xuống ăn sáng trước vậy.
Ui da..
Cái lưng của cô giờ đau chết mất!
" Bắc Đường Tùy, đêm nay em không hành hạ anh em không phải Lâm Cảnh "
Rầm
Cô đánh mạnh xuống bàn, Cửu Hi và quản gia đang cười mà giật mình nhảy thót lên.
Đáng sợ...
Quá đáng sợ...
...
Đêm.
Bắc Đường Tùy quả nhiên bị cô trả thù. Cô bỏ ít thuốc ngủ vào trà của anh, sau đó đợi anh ngủ say lôi anh về phòng. Dùng còng tay khóa anh lại, sau đó đánh thức anh dậy.
" Lâm Cảnh...đêm nay em định..."
Anh đang phấn khởi cô định chơi trò gì thì cô đã bỏ vào miệng anh một viên thuốc, ép anh nuốt xuống.
" Khụ...em cho anh uống gì thế " Anh thấy không lành liền hỏi.
" Xuân dược " Lâm Cảnh thản nhiên, chống tay lên eo nhìn anh nói.
Xuân dược quả nhiên phát tác dụng rất nhanh. Qua vài phút cả người anh đều nóng ran, cả cơ thể khó chịu, tay thì bị cô còng lại ra sau, một con sói như đang bị khống chế không thể vồ ra vậy.
" Tiểu Cảnh...anh thật sự...nóng a " Anh khó nhọc nhìn cô đang ngồi dũa móng gần đó.
" Anh lắm mồm quá, ở yên đó đi, 15 phút nữa em quay lại " Nói xong cô thản nhiên đứng dậy, để anh nằm đó chiến đấu với xuân dược.
" Vợ ơi...vợ ơi..."
" Anh biết lỗi rồi mà..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.