Có Được Hạnh Phúc Khó Thế Nào!
Chương 24: Giang Hồng! Nơi Đây Từng Có Em
Rainy love
06/08/2015
Chà xát hai lòng bàn tay vào nhau để bớt lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác len mỏng bên ngoài, tóc buộc cao lên bằng sợi ren lụa, nhiệt độ đông này ở trong xe vẫn còn cảm thấy buốt giá huống hồ gì nếu ra ngoài kia. Băng Nhi cẩn thận thập thò nhìn xung quanh như kẻ trộm, điều cô sợ bây giờ là bắt gặp phải ánh mắt Tử Hàn đang nhìn mình lên cơn thịnh nộ đùng đùng tức giận, ôi ôi khép hờ mi mắt cô không dám nghĩ đến nữa, lỡ phóng lao thì phải theo lao thôi ! Bờ môi ngáp buồn ngủ, phải rồi vì nguyên cả tối hôm qua cô bận suy nghĩ cho kế hoạch trốn đi hôm nay mà. Độ năm giờ sáng cô đã lẻn vào xe sau, biết làm như thế không nên, nhưng đã hết cách rồi. Tử Hàn quyết không để cô đi theo thì phải tự lén đi ! Nhưng cũng thật lạ sao bây giờ cô lại dám cãi lời anh nhỉ ( ^ ^ ).
~~o0o~~
Tử Hàn từ trên phòng mình đi xuống, anh đảo mắt nhìn vào phòng bếp, mọi khi xuống đây đều thấy cái bóng dáng nhỏ bé của nha đầu kia ở trong bếp mà, ' chắc tranh thủ nướng rồi ' anh có nghi cũng không bao giờ ngờ tới là con nha đầu ấy đang ở trong BMW của mình ( haha ^_^ ), sáng nay Xảo Yên quyết tâm lôi mình ra khỏi phòng, lời của Thanh Thanh hôm qua đã làm nhỏ suy nghĩ thấu đáo ' đúng vậy, để được thành công cần phải bất chấp tất cả ', nhưng điều hôm nay nhỏ cần làm là ăn mặc thật đẹp để đi shopping cùng anh , mua đồ không quan trọng, mà quan trọng là nhỏ có thời gian được ở bên cạnh Tử Hàn. Thấy anh đứng dưới đảo mắt, nhỏ nghĩ anh đang chờ mình trong lòng rộn ràng vui sướng, bước chân nhẹ nhàng yểu điệu mang theo tia hi vọng
_ Xảo Yên xin lỗi, hôm nay anh có chút việc không thể đi cùng em
Thấy nhỏ xuống tới, mặc trang phục đi chơi, đầu tóc đều đã chỉnh tu tươm tất, anh cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi nói ra câu này, câu nói vừa phát ra khiến các chi nhỏ như ngừng hoạt động, gương mặt đang phấn khởi bỗng trở nên đông lạnh, mang chút hụt hẫng thất vọng. Nhỏ từng có suy nghĩ này nhưng không ngờ lại bị áp dụng vào bây giờ, anh như con đại bàng đưa nhỏ đi lên đến tận mây xanh.. Cho nhỏ biết được cảm giác phiêu du, bồng bềnh trong phút chốc, rồi thẳng cánh đạp đổ những cảm giác đó xuống vực sâu thăm thẳm. Điều nhỏ muốn nói bây giờ ' Anh ác lắm, anh không thể cho em cảm nhận được nàng công chúa được ở bên hoàng tử trọn ngày hay sao? Em không cần nhiều chỉ cần một lần là đủ '.
_ Hồng quản gia đang bị bệnh, anh cần về thăm bác ấy, hiếm lắm mới được ngày chủ nhật rãnh, hôm sau anh sẽ đi cùng em
Anh đặt tay lên vai nhỏ, là một lời hứa hẹn nữa sao? Không không Xảo Yên đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay, nhỏ đương nhiên sẽ không đồng ý.
_ Anh về Giang Hồng, em cũng muốn đi
Lay tay anh như nài nỉ, chỉ trực cái gật đầu như mọi lần
_ Không được, nếu em cũng đi thì ai ở nhà với nha đầu kia, cô ta hậu đậu như vậy anh không an tâm. Hơn nữa chuyến này đi là để thăm người, ngoan ở nhà đi
_ Nhưng mà.. Nhưng mà
Nhỏ nhè nhẹ cúi đầu như đã chấp thuận vì biết tính anh nếu nhỏ có cãi cũng sẽ trở nên xung đột mà thôi, miễn cưỡng đợi thêm tuần nữa vậy dù gì nhỏ vẫn còn nhiều thời gian mà. Anh ôm theo Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài không quên vỗ vai nhỏ hai cái như câu an ủi.
Anh vừa đi, thần sắc nhỏ gần như biến dạng tệ không tả nổi, mâu quang từ hiền lành sang căm hận, môi mím chặt ngặm cay đắng ' Băng Nhi Băng Nhi lại là cô, cái gai này nếu không loại trừ sớm muộn cũng sẽ ghim ngược lại mình thôi ' .
~~o0o~~
Thấp thoáng nhìn ra sau, anh đang từ trong nhà bước ra, trên tay còn ôm theo con * Thú cưng * . Dẫu làm người nhưng vẫn phải ganh tị với nó mà, cô vội cúi người luồng lách hết cỡ, chật vật ở một góc ghế sau, theo từ góc độ đằng trước nhìn vào có thể sẽ an toàn, hơi thở khó khăn mang theo nổi hồi hộp, tim căng thẳng đập không theo số chỉ nhịp nhất định.
Cạch...
Phù.. Anh đặt Tiểu Bảo Bối vào ghế bên cạnh, còn mình yên vị ở vị trí lái, may quá không nhìn thấy cô, Băng Nhi bẻn lẻn đến không dám thở mạnh. Bánh xe di chuyển, cô bất giác nghĩ đến Xảo Yên ( T.T ) chết thật, sao cô có thể quên đi người bạn này đang ở nhà chứ, hi vọng nhỏ sẽ không giận mình.
Xe đi qua đoạn đường có ổ gà bị vấp, cô chao đảo đầu óc, chân dưới không thể duỗi thẳng, co ro tê cứng, bình thường trực tiếp ngồi vào ghế đi một đoạn đường xa đã thấm mệt, mà bây giờ cô lại chui rúc thế này. Không chịu nổi nữa cô mạnh bạo xoay cổ qua lại, vì anh đang mở nhạc nên khá thuận tiện cho việc thư giản các ngón tay, gập ra trước ra sau giúp chúng bớt mỏi và cô cũng không phải người thực vật.
Thấp thoáng nghe tiếng động lạ, anh nghiêng đầu nhìn ra sau nhưng không thấy gì cả, Tiểu Bảo Bối cũng giống anh, từ lúc lên xe nó cứ như nhìn thấy thứ gì đó, chân đang đau có lẽ nó làm biếng sủa .. Chứ nếu không thì Băng Nhi tiêu đời rồi. Ôi thôi chuyến này về cô phải mua thuốc trợ tim mới được.
Xe vẫn cứ ngắt ngư chuyển động đều, cô du dương theo nhịp vấp của xe bỗng....
Anh thắng gấp khi thấy một cô bé, không biết phụ huynh nào lơ là bỏ một bé gái còn nhỏ như vậy tự do chạy qua đường. Nhờ cú thắng ngoạn ngục ấy đã làm đầu cô chúi qua trái vô tình đập vào sau ghế anh ...
Ui da... Ugh..... Ugh .... Ugh
Băng Nhi quên mất mình đang trốn, cô xoa xoa chỗ đau ugh ... Ugh
Anh bước xuống mở cửa xe sau, một vật thể đang tròn xoe mắt, môi mấp máy nấc cục nhìn anh thơ ngây.
_ Xuống đây
Cô khó nhọc lôi thân mình ra ngoài, ôi thê thảm rồi ( T . T ) , có thể tưởng tượng ra tương lai của mình hôm nay.
Cô cúi đầu nhận hình phạt, miệng vẫn còn phát ra tiếng ugh... ugh ... ugh. Chau mày có, tức giận có, buồn cười hơi có. anh không biết nên biểu lộ tam trạng thế nào đây.
_ Thiếu gia ugh... Tôi biết anh sẽ nổi giận ugh nhưng mà ugh ... Nhưng mà
Tử Hàn thấy dáng vẻ nấc cục của cô, nói mãi một câu không xong
_ Mau về nhà
Anh hất mặt ra đường ngụ ý bảo cô tự đón xe buýt
_ Đừng mà ... Xin anh cho tôi đi đi, ugh tôi hứa sẽ không ugh ... Làm phiền anh mà
Băng Nhi xoa tay vẻ khẩn cầu anh
Ục ục.. Ọc bụng cô lại reo câu hát * Đói * vì từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì lót bụng, Băng Nhi nghĩ cầu xin kẻ băng lãnh này cũng bằng thừa, cô buông tay thất vọng buồn bã ôm chiếc balô trước ngực xoay người đi. Trong cô như chú chuột nhỏ đang dửng dưng ăn vụng bất ngờ thì bị một con mèo lớn bắt gặp, mèo thấy chuột còn nhỏ nên cho qua, nhưng con chuột ấy lại nảy sinh lòng ' Được voi đòi tiên ' ra vẻ tội nghiệp xoa bụng bỏ đi, thách thức lòng nhân ái của chú mèo. Mèo buộc phải nhường luôn những hạt gạo kia cho chuột ( ^ ^ ) .
_ Ăn chút gì sau đó lên đường
Bước chân dừng lại, là đang nói cô sao?
_ Còn không lại đây, cô đợi tôi thay đổi chủ ý à
Phải rồi ( ^_^) anh đang nói cô mà, mắt Băng Nhi sáng rực. Cười hạnh phúc nhảy tọt lên xe, quên mất cả mình đang bị nấc cục. Anh chở cô đến tiệm ăn nhanh, gọi phần cà phê sữa cho mình, còn cô được mang tới một chiếc Hamburger kẹp xúc xích và cà chua, rau xà lách và thịt thơm nồng nàn quyến rũ cánh mũi của cô, màu vàng vàng của chiếc bánh nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Liên tục liếm môi, cộng thêm cái bụng đang đói meo, nhìn thấy đồ ăn đầy ra trước mặt chắc chắn cô phải cầm lấy mà nhai lấy nhai để cho thoã cơn đói. Cô chép chép miệng, cánh tay từ từ đưa tới chiếc bánh nhưng sau khi chạm vào vội rút tay lại nho nhã, bộ mặt tiu nghỉu chu chu môi. Tử Hàn nhìn thấy sự khác lạ của cô, anh hơi chau mày khó hiểu! ' lại dở chứng gì đây? '
_ Mau ăn đi, lần này tôi không thử thách cô đâu
Anh nâng ly cà phê lên môi, ảm đạm nói với cô, bộ mặt Băng Nhi vẫn không hề có chút mảy may rung động, cô nhìn anh vẻ khó xử, ngón tay đan vào nhau chập chờn
_ Nếu như tôi ăn xong rồi... Vẫn phải bị lôi về nhà.. Thì chi bằng không ăn còn hơn
Cô cúi đầu ăn vạ, thiết nghĩ anh chỉ kêu cô đi ăn chứ không nói sẽ dẫn cô cùng về Giang Hồng thôi thì cứ được nước lấn tới xem biểu hiện của anh thế nào, được rồi con nha đầu này còn ra điều kiện với anh cơ đấy, Tử Hàn liếc xéo cô ' từ lúc nào đã thông minh lên vậy ' .
_ Cô không ăn thì phải về nhà thật đấy
Câu nói này cũng có nghĩa là ..... Ôi ôi có dại mới từ chối kiến nghị này. Băng Nhi bất ngờ , mỉm cười rạng rỡ
_ Vâng thưa thiếu gia, tôi ăn liền
Cô ngấu nghiến chiếc Hamburger trong vòng năm phút, không để ý thấy cái ánh mắt đang gườm cô của anh, mùi vị của bánh còn vương vấn trên mép, ' con heo này làm anh bẽ mặt chốn đông người ' ( T. T) cũng may ở đây không ai biết mặt phó chủ tịch công ty Vương - Đạt - Hoàng. Chỉ chờ giây phút này, Tử Hàn nhanh chóng kéo cô lên đường, vì từ đây đến Giang Hồng cũng phải mất hết tám giờ đồng hồ nữa, mà bây giờ đã là chín giờ hơn rồi.
Cô thoải mái ngồi vào ghế sau khi đã hành hạ tinh thần anh xong rồi, lâu lắm mới được ra ngoài thật thích nha, cảnh vật bên ngoài cửa lần lượt thay đổi luân phiên nhau lướt qua mặt cô, Tiểu Bảo Bối nhìn thấy Băng Nhi liền từ ghế trước nhảy xuống ghế sau ngồi cùng cô bầu bạn. Làm anh thoáng giật vì mình sợ chú chó nhảy ra khỏi cửa xe, điều làm anh an tâm hơn khi thấy Băng Nhi yêu chiều vuốt ve nó, Bối Bối từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô vạch lông bắt ve / rận cho nó
_ Sao Tiểu Bảo Bối lại nhiều rận thế này
Điều này thì anh bó tay a, vì anh đâu bao giờ khám phá thân thể chú chó đâu, có lẽ khi bị chó nhà Thanh Thanh cắn đã lây sang. Cô cúi đầu thấp xuống nhìn thật kĩ rồi bắt chúng, anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, cô cũng ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt anh, Tử Hàn lãng tránh nhìn lại đằng trước
_ Tôi nghĩ mình cần ghé vào đâu đó mua xà bông diệt chí cho nó, bị những con này cắn sẽ mất máu và ngứa đến chết, diệt trừ ngay từ bây giờ thì tốt hơn
_ Về quê mua cũng được, vừa rẻ lại hiệu quả cao
Cô tặt lưỡi ngạc nhiên, những người như anh đây cũng quan tâm tới việc rẻ hay mắc sao? Đúng thật không thể xem anh như những loại phá gia chi tử khác nha ( ^ ^ ) trong lòng cảm thấy nể phục. Sở dĩ lúc nãy nhìn cô như vậy, bất giác làm anh nhớ lại một chuyện
Mùa hè 12 năm trước....
PuKen ( Tử Hàn ) sang nhà PuPu chơi, cô bé đang ôm chú chó phóc của mình, liên tục bắt rận cho nó. Cậu bé nhăn mặt
_ Không sợ bị lây sang cho mình sao, Pu cúi người sát nó quá vậy
_ Pu không sợ, mẹ mua thuốc diệt chí cho My My rồi nhưng Pu muốn bắt tận gốc cho nó cơ
PuPu chú tâm vào việc, quả là một cô bé yêu thương động vật nha. Điều này làm Ken thán phục, anh cũng học theo khi về nhà lôi con Ben của mình ra vạch lông tìm chí, bây giờ xã hội thay đổi mấy ai còn * Rỗi* hơi như cô .
Thực tại
Bỗng dưng chứng kiến lại cảnh này làm anh nhớ đến Hân Trân - cô gái có mạng sao chổi .
Đi đường xa trên xe máy lạnh dễ chịu, vị thần buồn ngủ gõ cửa mi tiệp. Cô thiếp đôi mắt lại chìm vào mộng đẹp. Trên xe yên tĩnh chỉ còn lại vài tiếng động cơ đang chạy, Tử Hàn cũng muốn khoai thai mà ngủ, nhưng vì ly cà phê lúc nãy và anh đang giữ vị trí tài xế nên không thể ngủ được. Mở đài FM lên nghe, bản nhạc * Người bạn giấu tên * truyền đến, vi vu, trầm bổng. Mỗi nhịp đàn nói lên tiếng lòng anh bây giờ, Bài hát nói về -> một tình yêu trắc trở.
Sau bài hát ấy là giọng của cô gái phát thanh viên ( biệt danh Ngọt Ngào ), giọng nói đúng thật rất ngọt ( ở đây không phải điệu mà là lảnh lót ) nhẹ nhàng và truyền cảm.
_ Bài hát Người Bạn Giấu Tên chắc hẳn đã để lại ít phút sâu lắng trong lòng mỗi người, Ngọt Ngào cũng rất thích bài hát này, bởi vì lúc nhỏ... Lúc nhỏ Ngọt Ngào đã bị thất lạc gia đình, chắc chắn các bạn biết đó, thất lạc người thân của mình rất đáng sợ, hơn nữa nếu đó là người bạn yêu thương nhất, cảm giác hai người luôn ở gần nhau trong gang tất nhưng khoảng cách của trái tim thật ra lại rất xa... Rất xa - Cô gái mang tên ngọt ngào chậm rãi kể về bối cảnh của mình một cách chân thật, cảm xúc lẫn lộn, Đồng tử anh mở to khi nghe đến từ * Thất lạc gia đình * vội lấy điện thoại gọi cho thư kí Điệp
_ Mau điều tra giúp tôi lý lịch cô gái mang tên Ngọt Ngào ở đài phát thanh Tân Hoa, càng sớm càng tốt
....
Anh là đang quá nhớ Hân Trân, dù chỉ là tia hi vọng nhỏ nhoi anh cũng phải thử, biết đâu... Tử Hàn đã tìm cô trên báo, Tivi và đăng tin tức trên các trang mạng rất lâu rồi, nhưng những người đến ứng cử đều không có điều kiện như cô ấy. Anh mãi không bỏ cuộc... Là cố chấp, là luỵ tình :) dù là gì thì anh vẫn quyết không bỏ cuộc, anh tin rằng sẽ có một ngày tìm được thôi!
Băng Nhi đã tỉnh ngủ từ lâu, từ lúc nghe thấy bài nhạc anh mở, cô âm thầm quan sát biểu hiện của anh qua màng kính nhỏ, thoáng ẩn hiện cái vẻ mặt mà lúc cô nhìn anh từ trên lầu hôm ấy, ảm đạm đậm chất cô đơn, anh du dương theo từng nốt nhạc. Nơi anh có quá nhiều điều khó hiểu, ai có thể thấu lòng anh?. Cô dự định lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng khi nghe câu chuyện của cô gái Ngọt Ngào kia, âm thanh cô nghèn nghẹn ở nơi yết hầu, thôi thì không nên lên tiếng vẫn hơn, Từng đường nét tò mò trên gương mặt của Băng Nhi bây giờ có giống đang theo dõi không? Lặng lẽ nhìn anh như thế này
'' Thiếu gia anh thật là một người chung thuỷ '' .
~~o0o~~
Tử Hàn từ trên phòng mình đi xuống, anh đảo mắt nhìn vào phòng bếp, mọi khi xuống đây đều thấy cái bóng dáng nhỏ bé của nha đầu kia ở trong bếp mà, ' chắc tranh thủ nướng rồi ' anh có nghi cũng không bao giờ ngờ tới là con nha đầu ấy đang ở trong BMW của mình ( haha ^_^ ), sáng nay Xảo Yên quyết tâm lôi mình ra khỏi phòng, lời của Thanh Thanh hôm qua đã làm nhỏ suy nghĩ thấu đáo ' đúng vậy, để được thành công cần phải bất chấp tất cả ', nhưng điều hôm nay nhỏ cần làm là ăn mặc thật đẹp để đi shopping cùng anh , mua đồ không quan trọng, mà quan trọng là nhỏ có thời gian được ở bên cạnh Tử Hàn. Thấy anh đứng dưới đảo mắt, nhỏ nghĩ anh đang chờ mình trong lòng rộn ràng vui sướng, bước chân nhẹ nhàng yểu điệu mang theo tia hi vọng
_ Xảo Yên xin lỗi, hôm nay anh có chút việc không thể đi cùng em
Thấy nhỏ xuống tới, mặc trang phục đi chơi, đầu tóc đều đã chỉnh tu tươm tất, anh cảm thấy mình thật tàn nhẫn khi nói ra câu này, câu nói vừa phát ra khiến các chi nhỏ như ngừng hoạt động, gương mặt đang phấn khởi bỗng trở nên đông lạnh, mang chút hụt hẫng thất vọng. Nhỏ từng có suy nghĩ này nhưng không ngờ lại bị áp dụng vào bây giờ, anh như con đại bàng đưa nhỏ đi lên đến tận mây xanh.. Cho nhỏ biết được cảm giác phiêu du, bồng bềnh trong phút chốc, rồi thẳng cánh đạp đổ những cảm giác đó xuống vực sâu thăm thẳm. Điều nhỏ muốn nói bây giờ ' Anh ác lắm, anh không thể cho em cảm nhận được nàng công chúa được ở bên hoàng tử trọn ngày hay sao? Em không cần nhiều chỉ cần một lần là đủ '.
_ Hồng quản gia đang bị bệnh, anh cần về thăm bác ấy, hiếm lắm mới được ngày chủ nhật rãnh, hôm sau anh sẽ đi cùng em
Anh đặt tay lên vai nhỏ, là một lời hứa hẹn nữa sao? Không không Xảo Yên đã chuẩn bị rất nhiều cho ngày hôm nay, nhỏ đương nhiên sẽ không đồng ý.
_ Anh về Giang Hồng, em cũng muốn đi
Lay tay anh như nài nỉ, chỉ trực cái gật đầu như mọi lần
_ Không được, nếu em cũng đi thì ai ở nhà với nha đầu kia, cô ta hậu đậu như vậy anh không an tâm. Hơn nữa chuyến này đi là để thăm người, ngoan ở nhà đi
_ Nhưng mà.. Nhưng mà
Nhỏ nhè nhẹ cúi đầu như đã chấp thuận vì biết tính anh nếu nhỏ có cãi cũng sẽ trở nên xung đột mà thôi, miễn cưỡng đợi thêm tuần nữa vậy dù gì nhỏ vẫn còn nhiều thời gian mà. Anh ôm theo Tiểu Bảo Bối đi ra ngoài không quên vỗ vai nhỏ hai cái như câu an ủi.
Anh vừa đi, thần sắc nhỏ gần như biến dạng tệ không tả nổi, mâu quang từ hiền lành sang căm hận, môi mím chặt ngặm cay đắng ' Băng Nhi Băng Nhi lại là cô, cái gai này nếu không loại trừ sớm muộn cũng sẽ ghim ngược lại mình thôi ' .
~~o0o~~
Thấp thoáng nhìn ra sau, anh đang từ trong nhà bước ra, trên tay còn ôm theo con * Thú cưng * . Dẫu làm người nhưng vẫn phải ganh tị với nó mà, cô vội cúi người luồng lách hết cỡ, chật vật ở một góc ghế sau, theo từ góc độ đằng trước nhìn vào có thể sẽ an toàn, hơi thở khó khăn mang theo nổi hồi hộp, tim căng thẳng đập không theo số chỉ nhịp nhất định.
Cạch...
Phù.. Anh đặt Tiểu Bảo Bối vào ghế bên cạnh, còn mình yên vị ở vị trí lái, may quá không nhìn thấy cô, Băng Nhi bẻn lẻn đến không dám thở mạnh. Bánh xe di chuyển, cô bất giác nghĩ đến Xảo Yên ( T.T ) chết thật, sao cô có thể quên đi người bạn này đang ở nhà chứ, hi vọng nhỏ sẽ không giận mình.
Xe đi qua đoạn đường có ổ gà bị vấp, cô chao đảo đầu óc, chân dưới không thể duỗi thẳng, co ro tê cứng, bình thường trực tiếp ngồi vào ghế đi một đoạn đường xa đã thấm mệt, mà bây giờ cô lại chui rúc thế này. Không chịu nổi nữa cô mạnh bạo xoay cổ qua lại, vì anh đang mở nhạc nên khá thuận tiện cho việc thư giản các ngón tay, gập ra trước ra sau giúp chúng bớt mỏi và cô cũng không phải người thực vật.
Thấp thoáng nghe tiếng động lạ, anh nghiêng đầu nhìn ra sau nhưng không thấy gì cả, Tiểu Bảo Bối cũng giống anh, từ lúc lên xe nó cứ như nhìn thấy thứ gì đó, chân đang đau có lẽ nó làm biếng sủa .. Chứ nếu không thì Băng Nhi tiêu đời rồi. Ôi thôi chuyến này về cô phải mua thuốc trợ tim mới được.
Xe vẫn cứ ngắt ngư chuyển động đều, cô du dương theo nhịp vấp của xe bỗng....
Anh thắng gấp khi thấy một cô bé, không biết phụ huynh nào lơ là bỏ một bé gái còn nhỏ như vậy tự do chạy qua đường. Nhờ cú thắng ngoạn ngục ấy đã làm đầu cô chúi qua trái vô tình đập vào sau ghế anh ...
Ui da... Ugh..... Ugh .... Ugh
Băng Nhi quên mất mình đang trốn, cô xoa xoa chỗ đau ugh ... Ugh
Anh bước xuống mở cửa xe sau, một vật thể đang tròn xoe mắt, môi mấp máy nấc cục nhìn anh thơ ngây.
_ Xuống đây
Cô khó nhọc lôi thân mình ra ngoài, ôi thê thảm rồi ( T . T ) , có thể tưởng tượng ra tương lai của mình hôm nay.
Cô cúi đầu nhận hình phạt, miệng vẫn còn phát ra tiếng ugh... ugh ... ugh. Chau mày có, tức giận có, buồn cười hơi có. anh không biết nên biểu lộ tam trạng thế nào đây.
_ Thiếu gia ugh... Tôi biết anh sẽ nổi giận ugh nhưng mà ugh ... Nhưng mà
Tử Hàn thấy dáng vẻ nấc cục của cô, nói mãi một câu không xong
_ Mau về nhà
Anh hất mặt ra đường ngụ ý bảo cô tự đón xe buýt
_ Đừng mà ... Xin anh cho tôi đi đi, ugh tôi hứa sẽ không ugh ... Làm phiền anh mà
Băng Nhi xoa tay vẻ khẩn cầu anh
Ục ục.. Ọc bụng cô lại reo câu hát * Đói * vì từ sáng đến giờ vẫn chưa có gì lót bụng, Băng Nhi nghĩ cầu xin kẻ băng lãnh này cũng bằng thừa, cô buông tay thất vọng buồn bã ôm chiếc balô trước ngực xoay người đi. Trong cô như chú chuột nhỏ đang dửng dưng ăn vụng bất ngờ thì bị một con mèo lớn bắt gặp, mèo thấy chuột còn nhỏ nên cho qua, nhưng con chuột ấy lại nảy sinh lòng ' Được voi đòi tiên ' ra vẻ tội nghiệp xoa bụng bỏ đi, thách thức lòng nhân ái của chú mèo. Mèo buộc phải nhường luôn những hạt gạo kia cho chuột ( ^ ^ ) .
_ Ăn chút gì sau đó lên đường
Bước chân dừng lại, là đang nói cô sao?
_ Còn không lại đây, cô đợi tôi thay đổi chủ ý à
Phải rồi ( ^_^) anh đang nói cô mà, mắt Băng Nhi sáng rực. Cười hạnh phúc nhảy tọt lên xe, quên mất cả mình đang bị nấc cục. Anh chở cô đến tiệm ăn nhanh, gọi phần cà phê sữa cho mình, còn cô được mang tới một chiếc Hamburger kẹp xúc xích và cà chua, rau xà lách và thịt thơm nồng nàn quyến rũ cánh mũi của cô, màu vàng vàng của chiếc bánh nhìn thôi đã thấy ngon rồi. Liên tục liếm môi, cộng thêm cái bụng đang đói meo, nhìn thấy đồ ăn đầy ra trước mặt chắc chắn cô phải cầm lấy mà nhai lấy nhai để cho thoã cơn đói. Cô chép chép miệng, cánh tay từ từ đưa tới chiếc bánh nhưng sau khi chạm vào vội rút tay lại nho nhã, bộ mặt tiu nghỉu chu chu môi. Tử Hàn nhìn thấy sự khác lạ của cô, anh hơi chau mày khó hiểu! ' lại dở chứng gì đây? '
_ Mau ăn đi, lần này tôi không thử thách cô đâu
Anh nâng ly cà phê lên môi, ảm đạm nói với cô, bộ mặt Băng Nhi vẫn không hề có chút mảy may rung động, cô nhìn anh vẻ khó xử, ngón tay đan vào nhau chập chờn
_ Nếu như tôi ăn xong rồi... Vẫn phải bị lôi về nhà.. Thì chi bằng không ăn còn hơn
Cô cúi đầu ăn vạ, thiết nghĩ anh chỉ kêu cô đi ăn chứ không nói sẽ dẫn cô cùng về Giang Hồng thôi thì cứ được nước lấn tới xem biểu hiện của anh thế nào, được rồi con nha đầu này còn ra điều kiện với anh cơ đấy, Tử Hàn liếc xéo cô ' từ lúc nào đã thông minh lên vậy ' .
_ Cô không ăn thì phải về nhà thật đấy
Câu nói này cũng có nghĩa là ..... Ôi ôi có dại mới từ chối kiến nghị này. Băng Nhi bất ngờ , mỉm cười rạng rỡ
_ Vâng thưa thiếu gia, tôi ăn liền
Cô ngấu nghiến chiếc Hamburger trong vòng năm phút, không để ý thấy cái ánh mắt đang gườm cô của anh, mùi vị của bánh còn vương vấn trên mép, ' con heo này làm anh bẽ mặt chốn đông người ' ( T. T) cũng may ở đây không ai biết mặt phó chủ tịch công ty Vương - Đạt - Hoàng. Chỉ chờ giây phút này, Tử Hàn nhanh chóng kéo cô lên đường, vì từ đây đến Giang Hồng cũng phải mất hết tám giờ đồng hồ nữa, mà bây giờ đã là chín giờ hơn rồi.
Cô thoải mái ngồi vào ghế sau khi đã hành hạ tinh thần anh xong rồi, lâu lắm mới được ra ngoài thật thích nha, cảnh vật bên ngoài cửa lần lượt thay đổi luân phiên nhau lướt qua mặt cô, Tiểu Bảo Bối nhìn thấy Băng Nhi liền từ ghế trước nhảy xuống ghế sau ngồi cùng cô bầu bạn. Làm anh thoáng giật vì mình sợ chú chó nhảy ra khỏi cửa xe, điều làm anh an tâm hơn khi thấy Băng Nhi yêu chiều vuốt ve nó, Bối Bối từ từ chìm vào giấc ngủ. Cô vạch lông bắt ve / rận cho nó
_ Sao Tiểu Bảo Bối lại nhiều rận thế này
Điều này thì anh bó tay a, vì anh đâu bao giờ khám phá thân thể chú chó đâu, có lẽ khi bị chó nhà Thanh Thanh cắn đã lây sang. Cô cúi đầu thấp xuống nhìn thật kĩ rồi bắt chúng, anh nhìn cô qua gương chiếu hậu, cô cũng ngước lên nhìn thì bắt gặp ánh mắt anh, Tử Hàn lãng tránh nhìn lại đằng trước
_ Tôi nghĩ mình cần ghé vào đâu đó mua xà bông diệt chí cho nó, bị những con này cắn sẽ mất máu và ngứa đến chết, diệt trừ ngay từ bây giờ thì tốt hơn
_ Về quê mua cũng được, vừa rẻ lại hiệu quả cao
Cô tặt lưỡi ngạc nhiên, những người như anh đây cũng quan tâm tới việc rẻ hay mắc sao? Đúng thật không thể xem anh như những loại phá gia chi tử khác nha ( ^ ^ ) trong lòng cảm thấy nể phục. Sở dĩ lúc nãy nhìn cô như vậy, bất giác làm anh nhớ lại một chuyện
Mùa hè 12 năm trước....
PuKen ( Tử Hàn ) sang nhà PuPu chơi, cô bé đang ôm chú chó phóc của mình, liên tục bắt rận cho nó. Cậu bé nhăn mặt
_ Không sợ bị lây sang cho mình sao, Pu cúi người sát nó quá vậy
_ Pu không sợ, mẹ mua thuốc diệt chí cho My My rồi nhưng Pu muốn bắt tận gốc cho nó cơ
PuPu chú tâm vào việc, quả là một cô bé yêu thương động vật nha. Điều này làm Ken thán phục, anh cũng học theo khi về nhà lôi con Ben của mình ra vạch lông tìm chí, bây giờ xã hội thay đổi mấy ai còn * Rỗi* hơi như cô .
Thực tại
Bỗng dưng chứng kiến lại cảnh này làm anh nhớ đến Hân Trân - cô gái có mạng sao chổi .
Đi đường xa trên xe máy lạnh dễ chịu, vị thần buồn ngủ gõ cửa mi tiệp. Cô thiếp đôi mắt lại chìm vào mộng đẹp. Trên xe yên tĩnh chỉ còn lại vài tiếng động cơ đang chạy, Tử Hàn cũng muốn khoai thai mà ngủ, nhưng vì ly cà phê lúc nãy và anh đang giữ vị trí tài xế nên không thể ngủ được. Mở đài FM lên nghe, bản nhạc * Người bạn giấu tên * truyền đến, vi vu, trầm bổng. Mỗi nhịp đàn nói lên tiếng lòng anh bây giờ, Bài hát nói về -> một tình yêu trắc trở.
Sau bài hát ấy là giọng của cô gái phát thanh viên ( biệt danh Ngọt Ngào ), giọng nói đúng thật rất ngọt ( ở đây không phải điệu mà là lảnh lót ) nhẹ nhàng và truyền cảm.
_ Bài hát Người Bạn Giấu Tên chắc hẳn đã để lại ít phút sâu lắng trong lòng mỗi người, Ngọt Ngào cũng rất thích bài hát này, bởi vì lúc nhỏ... Lúc nhỏ Ngọt Ngào đã bị thất lạc gia đình, chắc chắn các bạn biết đó, thất lạc người thân của mình rất đáng sợ, hơn nữa nếu đó là người bạn yêu thương nhất, cảm giác hai người luôn ở gần nhau trong gang tất nhưng khoảng cách của trái tim thật ra lại rất xa... Rất xa - Cô gái mang tên ngọt ngào chậm rãi kể về bối cảnh của mình một cách chân thật, cảm xúc lẫn lộn, Đồng tử anh mở to khi nghe đến từ * Thất lạc gia đình * vội lấy điện thoại gọi cho thư kí Điệp
_ Mau điều tra giúp tôi lý lịch cô gái mang tên Ngọt Ngào ở đài phát thanh Tân Hoa, càng sớm càng tốt
....
Anh là đang quá nhớ Hân Trân, dù chỉ là tia hi vọng nhỏ nhoi anh cũng phải thử, biết đâu... Tử Hàn đã tìm cô trên báo, Tivi và đăng tin tức trên các trang mạng rất lâu rồi, nhưng những người đến ứng cử đều không có điều kiện như cô ấy. Anh mãi không bỏ cuộc... Là cố chấp, là luỵ tình :) dù là gì thì anh vẫn quyết không bỏ cuộc, anh tin rằng sẽ có một ngày tìm được thôi!
Băng Nhi đã tỉnh ngủ từ lâu, từ lúc nghe thấy bài nhạc anh mở, cô âm thầm quan sát biểu hiện của anh qua màng kính nhỏ, thoáng ẩn hiện cái vẻ mặt mà lúc cô nhìn anh từ trên lầu hôm ấy, ảm đạm đậm chất cô đơn, anh du dương theo từng nốt nhạc. Nơi anh có quá nhiều điều khó hiểu, ai có thể thấu lòng anh?. Cô dự định lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng khi nghe câu chuyện của cô gái Ngọt Ngào kia, âm thanh cô nghèn nghẹn ở nơi yết hầu, thôi thì không nên lên tiếng vẫn hơn, Từng đường nét tò mò trên gương mặt của Băng Nhi bây giờ có giống đang theo dõi không? Lặng lẽ nhìn anh như thế này
'' Thiếu gia anh thật là một người chung thuỷ '' .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.