Chương 24: Bôi thuốc
Thương Manh
02/08/2016
Kỷ Tiểu Dao được hưởng thụ kiểu ôm công chúa trong truyền thuyết, huống chi người đàn ông đang bế mình đây cũng vĩ đại như hoàng tử. Đây vốn nên là một chuyện khiến cho người ta vô cùng hạnh phúc, nhưng trước đó phải có hai điều kiện tiên quyết: thứ nhất, nhân viên trong công ty không nhìn cô với ánh mắt khác thường như vậy; thứ hai, nếu hoàng tử này không phải anh họ của mình thì càng tuyệt vời hơn.
Kỷ Tiểu Dao ảo tưởng, xấu hổ che mặt.
Một đường lái xe như bay vào bệnh viện, khi xuống xe Kỷ Minh Diệu còn muốn bế Kỷ Tiểu Dao nhưng bị cô ngăn lại. Cũng không phải bị đứt chân, bế như vậy nhất định sẽ bị người ta xem thường.
Đi vào khoa chỉnh hình, bác sĩ xoa xoa nắn nắn chân của cô. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y, vấn đề thế này cũng không lớn, không bị gãy xương, có thể đầu khớp xương bị nứt một chút thôi. Song cũng không cần lo lắng quá mức, thanh niên khôi phục nhanh, về nhà dùng rượu thuốc xoa bóp, uống nhiều loại canh bổ xương là được. Thế nhưng, dưới ánh mắt đầy áp bức của người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, bác sĩ vẫn kiên trì mở tờ chụp CT ra.
Do hôm nay là cuối tuần, người đến bệnh viện khám khá nhiều, việc xếp hàng nộp phí gì gì đó tốn không ít công sức. Kỷ Tiểu Dao là người không kiên nhẫn cho lắm, đi qua đi lại hồi lâu cuối cùng cũng được chụp, sự nhẫn nại cũng dần mất.
Thấy bác sĩ xem xét không có vấn đề gì lớn, cô nhìn anh, nói: “Được rồi! Em đau đầu, phải về nhà!” Cô náo loạn như thế, hoàn toàn quên tâm trạng hỗn độn như cơn sóng nhỏ lúc trước, khôi phục trạng thái ngày thường.
Hai đầu lông mày Kỷ Minh Diệu giãn ra một chút, để cô ra ngoài trước ngồi đợi anh trên xe, anh tự mình đi xếp hàng lấy thuốc.
Kỷ Tiểu Dao ngồi trên xe đợi trong chốc lát, vì cửa kính xe ngăn cách dòng người tấp nập đi lại bên ngoài nên bên trong xe khá yên tĩnh. Tâm trạng cáu kỉnh của cô cũng đỡ hơn, dựa vào ghế ngủ mất.
Kỷ Minh Diệu cầm thuốc trở về, lên xe thấy cô gái nhắm mắt nằm ngủ. Dáng vẻ cô lúc ngủ trông rất yên bình, nhưng sắc mặt hơi xanh xao, hai hàng lông mày chau lại, chứng tỏ khi ngủ không thoải mái.
Đôi mắt Kỷ Minh Diệu âm trầm, giơ tay sờ lên trán cô, rất lạnh. Ngón tay anh đặt trên trán Kỷ Tiểu Dao bắt đầu di chuyển, lướt theo đường nét khuôn mặt, rồi dừng lại giữa mi tâm.
Tầm mắt của anh dừng lại ở quầng thâm dưới mắt cô, lại đưa tay phủ lên mắt, Kỷ Minh Diệu thấp giọng hỏi: “Dao Dao, em có muốn đi đâu không?”
Đầu cô gái hơi chuyển động, tiếng nói khàn khàn: “Em muốn về nhà, tối hôm qua em mơ thấy bà ngoại, bà nói nhớ em lắm.”
Trái tim Kỷ Minh Diệu đau nhói, lòng bàn tay rõ ràng có thể cảm nhận được lông mi rung rung của cô, thầm thở dài: Dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không nỡ để cô phải khó chịu.
Nhẹ nhàng ôm Kỷ Tiểu Dao vào trong lòng, Kỷ Minh Diệu dịu dàng vuốt ve tóc cô: “Đúng vậy, bà chắc chắn rất nhớ em, nhưng mà một thời gian nữa chúng ta mới có thể trở về, ít nhất cũng phải chờ em thi xong đã! Anh muốn nói là bây giờ, bây giờ em muốn đi đâu?”
Kỷ Tiểu Dao nằm trong lòng anh bất an, có chút chần chờ: “Vậy anh không đi làm sao?”
“Không đi, ai bảo công chúa nhà chúng ta khóc nhè chứ!”
“Nói bậy, ai khóc chứ!” Kỷ Tiểu Dao thẹn quá hóa giận, cọ cái mũi đang ngứa vào cổ áo anh. Mãi đến khi cổ áo có nhiều nếp nhăn, cô mới ngẩng đầu lên, hấp háy cái mũi nở nụ cười, cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Kỷ Minh Diệu thấy cô cười, bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Kỷ Tiểu Dao thấy anh không giống như đang nói đùa với mình, nghiêng đầu nghĩ ngợi chốc lát, trong đầu chợt lóe, chỉ về một hướng: “Tới chợ thú cưng đi!”
Tới chợ thú cưng làm gì, tất nhiên là vì muốn mua thú cưng rồi.
Ý tưởng này đã tồn tại rất lâu, cô muốn nuôi một chú chó lớn, một con trông vừa ngốc nghếch lại vừa nịnh nọt, một chú chó lớn có thể để mình tùy ý vuốt ve.
Cô nhớ rõ, mỗi lần đi qua sân nhà hàng xóm, nhìn thấy con chó sói lớn trong sân luôn duy trì cảnh giác, cảm giác cả tay ngứa ngáy, muốn đi sờ nó hai cái, nhưng cuối cùng vẫn nhát gan, không dám tiếp cận. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn nhớ rõ, ảo tưởng một ngày nào đó phải huấn luyện một chú chó lớn hung dữ thành dễ bảo ghé vào dưới chân mình, đó là cảm giác rất là thành tựu!
Vừa vặn hôm nay có cơ hội, phải tận dụng thời cơ nếu mất rồi sẽ không trở lại này. Không nắm lấy cơ hội này thì đúng là kẻ ngốc!
Trên dãy phố, mèo, chó, cá, côn trùng đầy hai bên đường khiến người xem hoa cả mắt, Kỷ Tiểu Dao nhìn xung quanh, ngay cả cái chân đau cũng quên mất.
Khi đi qua một cửa hàng chó, nghe vài tiếng sủa vang dội, Kỷ Tiểu Dao không khỏi liếc mắt nhìn một cái. Một chú chó lông rậm, màu xám, trắng, đen đan xen đang sủa to về phía cô. Nhắc tới cũng kì lạ, trên đường người qua lại nhiều như vậy, sao có thể cho rằng nó đang sủa về phía cô chứ? Nhưng Kỷ Tiểu Dao lại có cảm giác này, chắc chắn nó đang gọi mình, nó muốn mình cứu nó ra ngoài.
Vì thế, Kỷ Tiểu Dao dừng bước rồi đi về phía cái lồng đặt bên ngoài cửa hàng. Mùi hôi thối của động vật xộc vào mũi, Kỷ Minh Diệu đi sau Kỷ Tiểu Dao hơi chau mày nhưng không ngăn cản cô.
Kỷ Tiểu Dao đến gần rồi ngồi xổm xuống, đối diện với chú chó kia, nhìn đôi mắt đen nhanh của nó.
Cứ như vậy, một người một chó bốn mắt nhìn nhau. Lát sau, Kỷ Tiểu Dao quay đầu lại, nói với Kỷ Minh Diệu: “Chính là nó, em muốn nó!”
“Em muốn nó!” Cô nói chắc như đinh đón cột, đắm chìm viễn tưởng về tương lại, vẫn chưa hề phát hiện ra người phía sau có vẻ không vui.
Kỷ Minh Diệu mím môi, nhìn con chó bẩn thỉu đang giả vờ đáng thương trong lồng, thấy tất cả tâm tư của Kỷ Tiểu Dao đều bị con chó này hấp dẫn hết rồi, chỉ thấy không thoải mái nhưng vẫn thong thả bước vào trong tiệm.
Ông chủ này rất khôn khéo, vừa thấy cô gái thích con chó, phía sau lại có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc không tầm thường, lập tức biết lợi nhuận tới cửa. Ông ta cười tươi như hoa, lập tức tiến lên đón Kỷ Minh Diệu, giới thiệu con chó kia: “Đây chính giống cho chăn cừu của nước Anh, là do bạn tôi đặc biệt mang từ Anh về. Cậu xem lông nó vừa mềm vừa mượt, bên ngoài lại xinh đẹp, rất là khó gặp. Bao nhiêu người muốn mua nó, tôi vẫn còn thấy tiếc đấy!”
Ông chủ nói ba hoa chích choè, Kỷ Minh Diệu lại không kiên nhẫn, xua tay ngừng lại, lấy ví ra: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ sửng sốt, cười tươi như hoa, giơ ba ngón tay, nói một cái giá rất đắt.
Kỷ Minh Diệu lạnh lùng nhìn ông ta, đến khi ông ta đoán có thể Kỷ Minh Diệu sẽ đi mất, liền hạ giá. Nhưng không ngờ, vừa nói ra thì ông ta thấy anh lấy ra một tập chi phiếu màu đỏ. So với cái giá ông ta nói ra còn nhiều hơn hai phần. Đan mừng thầm, lại nghe thấy Kỷ Minh Diệu nói: “Nhanh chút. Tiêm phòng ngừa cho con chó kia đi, nếu nó không sạch sẽ…”
Lời nói này rõ ràng là uy hiếp, ông chủ hơi hốt hoảng, lập tức đem tiền nhét vào trong túi, cũng không dừng cười, vội nói: “Không dám không dám, chỗ của tôi làm ăn đã lâu, cho tới bây giờ chưa có ai mua phải chó mang bệnh ở đây cả”. Thấy Kỷ Minh Diệu càng không kiên nhẫn, không dám chần chờ: “Tôi sẽ tiêm cho con chó này, anh chờ một chút!”
Mua chó xong, Kỷ Minh Diệu không để ý tới ánh mắt trông mong của Kỷ Tiểu Dao, túm con chó quăng vào cốp sau, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa xe, rồi lái xe về nhà.
Về nhà, anh lại thô lỗ vứt con cún cho người giúp việc: “Tắm rửa cho nó sạch sẽ một chút!”
Kỷ Tiểu Dao mắt nhìn con cún nhỏ yêu thích vừa mua xong bị quăng tới quăng lui, ánh mắt ai oán. Đang muốn đi theo người giúp việc lại bị Kỷ Minh Diệu ngăn cản: “Mua cũng đã mua rồi, nó cũng sẽ không chạy trốn!”
Kỷ Tiểu Dao chu miệng, thấy anh nhíu mày không vui: “Em chỉ đi xem thôi mà! Sao thế? Anh ghen à?”
Kỷ Tiểu Dao không hề suy nghĩ bản thân vừa nói gì, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Kỷ Minh Diệu mới hốt hoảng ngẫm lại những lời mình nói, rất mờ ám.
Mặt Kỷ Tiểu Dao đỏ bừng, lắp bắp giải thích: “Em lỡ lời! Anh cũng biết đôi khi người ta nói nhanh sẽ không biết chính mình đang nói cái gì mà. Anh…anh đừng để ý!”
Kỷ Minh Diệu hừ một tiếng, dường như không để ý, ánh mắt chuyển xuống chân cô: “Chân không đau à?”
“A, không đau!” Kỷ Tiểu Dao di chuyển chân, không biết có phải là do thời gian quá dài nên tê liệt rồi không, thực sự không đau như lúc đầu.
“Ồ? Thật không?” Kỷ Minh Diệu ngồi xuống, chạm vào chỗ bị thương, không bất ngờ khi nghe thấy tiếng rên của Kỷ Tiểu Dao. Anh lạnh lùng khẽ cười một tiếng: “Thế này gọi là không đau hả? Về phòng bôi thuốc!”
“Ưm… A… Đau, đau… Nhẹ một chút, đừng mạnh như vậy!”
Người giúp việc tắm rửa cho chú chó xong, đi tới báo cho chủ, nhưng lại nghe thấy âm thanh rất mờ ám từ trong phòng truyền ra.
Lén nhìn qua cửa phòng khép hờ, đầu tiên là thấy một cái chân trần, bên trên chỉ thấy một cánh tay đàn ông đang xoa nắn trên đùi cô gái. Nhìn lên phía trên, người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cậu chủ đang giúp cô chủ nhỏ xem vết thương. Nghĩ ngợi một lúc, cậu chủ không thích bị quấy rầy khi đang có việc, nên quyết định thông báo sau.
Trong phòng, do bị đau nên trên trán Kỷ Tiểu Dao đầy mồ hôi. Cô không biết anh bôi thuốc gì mà xoa lên chân vừa đau vừa rát, tựa như có hàng trăm cây kim đâm vào.
“Xong chưa, anh nhanh một chút đi!”
Kỷ Minh Diệu liếc nhìn cô, cúi đầu rồi đặt chân của cô lên đùi mình, vỗ nhẹ một chút: “Em đừng lộn xộn, sắp xong rồi!”
Rượu thuốc này chắc chắn là đồ rởm! Đáy lòng Kỷ Tiểu Dao oán giận mắng một tiếng, ngửa đầu ra phía sau rồi nằm xuống giường, miệng cắn chăn, ngoan ngoãn không động đậy.
Không biết trải qua bao lâu, cảm giác chân không còn đau như lúc đầu nữa, ngược lại có loại cảm giác mát lạnh. Hơn nữa, còn có được mát – xa, Kỷ Tiểu Dao cảm thấy rất thoải mái.
Thế nhưng, khi cái tay kia ngày càng tiến dần lên, gần như chạm đến đùi, Kỷ Tiểu Dao bắt đầu không thoải mái. Cô lo lắng, cảm thấy tay anh không hề dừng lại, liền ngồi dậy.
Cô nín thở, chuẩn bị chờ cái tay kia tự giác rời đi, song đợi một lúc lâu sau không thấy có phản ứng. Kỷ Tiểu Dao rốt cuộc không giả vờ nổi nữa, ngồi dậy, nhăn nhó kêu: “Anh, anh… xong chưa?”
Kỷ Minh Diệu chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt thâm thúy tản ra tia sáng kì lạ, giống như muốn ăn thịt người, Kỷ Tiểu Dao nhìn thấy hô hấp hỗn loạn, sợ tới mức vội vàng lùi lại, chân lại bị cái tay kia dùng sức đè lại, nhất thời phát ra tiếng kêu đau.
Kỷ Minh Diệu phục hồi lại tinh thần, chậm rãi buông tay ra, làm như không có việc gì đứng lên phủi áo: “Em nghỉ ngơi đi. Anh còn có chút việc, phải về công ty.”
Kỷ Tiểu Dao ảo tưởng, xấu hổ che mặt.
Một đường lái xe như bay vào bệnh viện, khi xuống xe Kỷ Minh Diệu còn muốn bế Kỷ Tiểu Dao nhưng bị cô ngăn lại. Cũng không phải bị đứt chân, bế như vậy nhất định sẽ bị người ta xem thường.
Đi vào khoa chỉnh hình, bác sĩ xoa xoa nắn nắn chân của cô. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm nghề y, vấn đề thế này cũng không lớn, không bị gãy xương, có thể đầu khớp xương bị nứt một chút thôi. Song cũng không cần lo lắng quá mức, thanh niên khôi phục nhanh, về nhà dùng rượu thuốc xoa bóp, uống nhiều loại canh bổ xương là được. Thế nhưng, dưới ánh mắt đầy áp bức của người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh, bác sĩ vẫn kiên trì mở tờ chụp CT ra.
Do hôm nay là cuối tuần, người đến bệnh viện khám khá nhiều, việc xếp hàng nộp phí gì gì đó tốn không ít công sức. Kỷ Tiểu Dao là người không kiên nhẫn cho lắm, đi qua đi lại hồi lâu cuối cùng cũng được chụp, sự nhẫn nại cũng dần mất.
Thấy bác sĩ xem xét không có vấn đề gì lớn, cô nhìn anh, nói: “Được rồi! Em đau đầu, phải về nhà!” Cô náo loạn như thế, hoàn toàn quên tâm trạng hỗn độn như cơn sóng nhỏ lúc trước, khôi phục trạng thái ngày thường.
Hai đầu lông mày Kỷ Minh Diệu giãn ra một chút, để cô ra ngoài trước ngồi đợi anh trên xe, anh tự mình đi xếp hàng lấy thuốc.
Kỷ Tiểu Dao ngồi trên xe đợi trong chốc lát, vì cửa kính xe ngăn cách dòng người tấp nập đi lại bên ngoài nên bên trong xe khá yên tĩnh. Tâm trạng cáu kỉnh của cô cũng đỡ hơn, dựa vào ghế ngủ mất.
Kỷ Minh Diệu cầm thuốc trở về, lên xe thấy cô gái nhắm mắt nằm ngủ. Dáng vẻ cô lúc ngủ trông rất yên bình, nhưng sắc mặt hơi xanh xao, hai hàng lông mày chau lại, chứng tỏ khi ngủ không thoải mái.
Đôi mắt Kỷ Minh Diệu âm trầm, giơ tay sờ lên trán cô, rất lạnh. Ngón tay anh đặt trên trán Kỷ Tiểu Dao bắt đầu di chuyển, lướt theo đường nét khuôn mặt, rồi dừng lại giữa mi tâm.
Tầm mắt của anh dừng lại ở quầng thâm dưới mắt cô, lại đưa tay phủ lên mắt, Kỷ Minh Diệu thấp giọng hỏi: “Dao Dao, em có muốn đi đâu không?”
Đầu cô gái hơi chuyển động, tiếng nói khàn khàn: “Em muốn về nhà, tối hôm qua em mơ thấy bà ngoại, bà nói nhớ em lắm.”
Trái tim Kỷ Minh Diệu đau nhói, lòng bàn tay rõ ràng có thể cảm nhận được lông mi rung rung của cô, thầm thở dài: Dù thế nào đi chăng nữa, anh vẫn không nỡ để cô phải khó chịu.
Nhẹ nhàng ôm Kỷ Tiểu Dao vào trong lòng, Kỷ Minh Diệu dịu dàng vuốt ve tóc cô: “Đúng vậy, bà chắc chắn rất nhớ em, nhưng mà một thời gian nữa chúng ta mới có thể trở về, ít nhất cũng phải chờ em thi xong đã! Anh muốn nói là bây giờ, bây giờ em muốn đi đâu?”
Kỷ Tiểu Dao nằm trong lòng anh bất an, có chút chần chờ: “Vậy anh không đi làm sao?”
“Không đi, ai bảo công chúa nhà chúng ta khóc nhè chứ!”
“Nói bậy, ai khóc chứ!” Kỷ Tiểu Dao thẹn quá hóa giận, cọ cái mũi đang ngứa vào cổ áo anh. Mãi đến khi cổ áo có nhiều nếp nhăn, cô mới ngẩng đầu lên, hấp háy cái mũi nở nụ cười, cảm thấy thoải mái hơn nhiều!
Kỷ Minh Diệu thấy cô cười, bản thân cũng thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Kỷ Tiểu Dao thấy anh không giống như đang nói đùa với mình, nghiêng đầu nghĩ ngợi chốc lát, trong đầu chợt lóe, chỉ về một hướng: “Tới chợ thú cưng đi!”
Tới chợ thú cưng làm gì, tất nhiên là vì muốn mua thú cưng rồi.
Ý tưởng này đã tồn tại rất lâu, cô muốn nuôi một chú chó lớn, một con trông vừa ngốc nghếch lại vừa nịnh nọt, một chú chó lớn có thể để mình tùy ý vuốt ve.
Cô nhớ rõ, mỗi lần đi qua sân nhà hàng xóm, nhìn thấy con chó sói lớn trong sân luôn duy trì cảnh giác, cảm giác cả tay ngứa ngáy, muốn đi sờ nó hai cái, nhưng cuối cùng vẫn nhát gan, không dám tiếp cận. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn nhớ rõ, ảo tưởng một ngày nào đó phải huấn luyện một chú chó lớn hung dữ thành dễ bảo ghé vào dưới chân mình, đó là cảm giác rất là thành tựu!
Vừa vặn hôm nay có cơ hội, phải tận dụng thời cơ nếu mất rồi sẽ không trở lại này. Không nắm lấy cơ hội này thì đúng là kẻ ngốc!
Trên dãy phố, mèo, chó, cá, côn trùng đầy hai bên đường khiến người xem hoa cả mắt, Kỷ Tiểu Dao nhìn xung quanh, ngay cả cái chân đau cũng quên mất.
Khi đi qua một cửa hàng chó, nghe vài tiếng sủa vang dội, Kỷ Tiểu Dao không khỏi liếc mắt nhìn một cái. Một chú chó lông rậm, màu xám, trắng, đen đan xen đang sủa to về phía cô. Nhắc tới cũng kì lạ, trên đường người qua lại nhiều như vậy, sao có thể cho rằng nó đang sủa về phía cô chứ? Nhưng Kỷ Tiểu Dao lại có cảm giác này, chắc chắn nó đang gọi mình, nó muốn mình cứu nó ra ngoài.
Vì thế, Kỷ Tiểu Dao dừng bước rồi đi về phía cái lồng đặt bên ngoài cửa hàng. Mùi hôi thối của động vật xộc vào mũi, Kỷ Minh Diệu đi sau Kỷ Tiểu Dao hơi chau mày nhưng không ngăn cản cô.
Kỷ Tiểu Dao đến gần rồi ngồi xổm xuống, đối diện với chú chó kia, nhìn đôi mắt đen nhanh của nó.
Cứ như vậy, một người một chó bốn mắt nhìn nhau. Lát sau, Kỷ Tiểu Dao quay đầu lại, nói với Kỷ Minh Diệu: “Chính là nó, em muốn nó!”
“Em muốn nó!” Cô nói chắc như đinh đón cột, đắm chìm viễn tưởng về tương lại, vẫn chưa hề phát hiện ra người phía sau có vẻ không vui.
Kỷ Minh Diệu mím môi, nhìn con chó bẩn thỉu đang giả vờ đáng thương trong lồng, thấy tất cả tâm tư của Kỷ Tiểu Dao đều bị con chó này hấp dẫn hết rồi, chỉ thấy không thoải mái nhưng vẫn thong thả bước vào trong tiệm.
Ông chủ này rất khôn khéo, vừa thấy cô gái thích con chó, phía sau lại có một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc không tầm thường, lập tức biết lợi nhuận tới cửa. Ông ta cười tươi như hoa, lập tức tiến lên đón Kỷ Minh Diệu, giới thiệu con chó kia: “Đây chính giống cho chăn cừu của nước Anh, là do bạn tôi đặc biệt mang từ Anh về. Cậu xem lông nó vừa mềm vừa mượt, bên ngoài lại xinh đẹp, rất là khó gặp. Bao nhiêu người muốn mua nó, tôi vẫn còn thấy tiếc đấy!”
Ông chủ nói ba hoa chích choè, Kỷ Minh Diệu lại không kiên nhẫn, xua tay ngừng lại, lấy ví ra: “Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Ông chủ sửng sốt, cười tươi như hoa, giơ ba ngón tay, nói một cái giá rất đắt.
Kỷ Minh Diệu lạnh lùng nhìn ông ta, đến khi ông ta đoán có thể Kỷ Minh Diệu sẽ đi mất, liền hạ giá. Nhưng không ngờ, vừa nói ra thì ông ta thấy anh lấy ra một tập chi phiếu màu đỏ. So với cái giá ông ta nói ra còn nhiều hơn hai phần. Đan mừng thầm, lại nghe thấy Kỷ Minh Diệu nói: “Nhanh chút. Tiêm phòng ngừa cho con chó kia đi, nếu nó không sạch sẽ…”
Lời nói này rõ ràng là uy hiếp, ông chủ hơi hốt hoảng, lập tức đem tiền nhét vào trong túi, cũng không dừng cười, vội nói: “Không dám không dám, chỗ của tôi làm ăn đã lâu, cho tới bây giờ chưa có ai mua phải chó mang bệnh ở đây cả”. Thấy Kỷ Minh Diệu càng không kiên nhẫn, không dám chần chờ: “Tôi sẽ tiêm cho con chó này, anh chờ một chút!”
Mua chó xong, Kỷ Minh Diệu không để ý tới ánh mắt trông mong của Kỷ Tiểu Dao, túm con chó quăng vào cốp sau, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa xe, rồi lái xe về nhà.
Về nhà, anh lại thô lỗ vứt con cún cho người giúp việc: “Tắm rửa cho nó sạch sẽ một chút!”
Kỷ Tiểu Dao mắt nhìn con cún nhỏ yêu thích vừa mua xong bị quăng tới quăng lui, ánh mắt ai oán. Đang muốn đi theo người giúp việc lại bị Kỷ Minh Diệu ngăn cản: “Mua cũng đã mua rồi, nó cũng sẽ không chạy trốn!”
Kỷ Tiểu Dao chu miệng, thấy anh nhíu mày không vui: “Em chỉ đi xem thôi mà! Sao thế? Anh ghen à?”
Kỷ Tiểu Dao không hề suy nghĩ bản thân vừa nói gì, nhưng sau khi thấy ánh mắt của Kỷ Minh Diệu mới hốt hoảng ngẫm lại những lời mình nói, rất mờ ám.
Mặt Kỷ Tiểu Dao đỏ bừng, lắp bắp giải thích: “Em lỡ lời! Anh cũng biết đôi khi người ta nói nhanh sẽ không biết chính mình đang nói cái gì mà. Anh…anh đừng để ý!”
Kỷ Minh Diệu hừ một tiếng, dường như không để ý, ánh mắt chuyển xuống chân cô: “Chân không đau à?”
“A, không đau!” Kỷ Tiểu Dao di chuyển chân, không biết có phải là do thời gian quá dài nên tê liệt rồi không, thực sự không đau như lúc đầu.
“Ồ? Thật không?” Kỷ Minh Diệu ngồi xuống, chạm vào chỗ bị thương, không bất ngờ khi nghe thấy tiếng rên của Kỷ Tiểu Dao. Anh lạnh lùng khẽ cười một tiếng: “Thế này gọi là không đau hả? Về phòng bôi thuốc!”
“Ưm… A… Đau, đau… Nhẹ một chút, đừng mạnh như vậy!”
Người giúp việc tắm rửa cho chú chó xong, đi tới báo cho chủ, nhưng lại nghe thấy âm thanh rất mờ ám từ trong phòng truyền ra.
Lén nhìn qua cửa phòng khép hờ, đầu tiên là thấy một cái chân trần, bên trên chỉ thấy một cánh tay đàn ông đang xoa nắn trên đùi cô gái. Nhìn lên phía trên, người giúp việc thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cậu chủ đang giúp cô chủ nhỏ xem vết thương. Nghĩ ngợi một lúc, cậu chủ không thích bị quấy rầy khi đang có việc, nên quyết định thông báo sau.
Trong phòng, do bị đau nên trên trán Kỷ Tiểu Dao đầy mồ hôi. Cô không biết anh bôi thuốc gì mà xoa lên chân vừa đau vừa rát, tựa như có hàng trăm cây kim đâm vào.
“Xong chưa, anh nhanh một chút đi!”
Kỷ Minh Diệu liếc nhìn cô, cúi đầu rồi đặt chân của cô lên đùi mình, vỗ nhẹ một chút: “Em đừng lộn xộn, sắp xong rồi!”
Rượu thuốc này chắc chắn là đồ rởm! Đáy lòng Kỷ Tiểu Dao oán giận mắng một tiếng, ngửa đầu ra phía sau rồi nằm xuống giường, miệng cắn chăn, ngoan ngoãn không động đậy.
Không biết trải qua bao lâu, cảm giác chân không còn đau như lúc đầu nữa, ngược lại có loại cảm giác mát lạnh. Hơn nữa, còn có được mát – xa, Kỷ Tiểu Dao cảm thấy rất thoải mái.
Thế nhưng, khi cái tay kia ngày càng tiến dần lên, gần như chạm đến đùi, Kỷ Tiểu Dao bắt đầu không thoải mái. Cô lo lắng, cảm thấy tay anh không hề dừng lại, liền ngồi dậy.
Cô nín thở, chuẩn bị chờ cái tay kia tự giác rời đi, song đợi một lúc lâu sau không thấy có phản ứng. Kỷ Tiểu Dao rốt cuộc không giả vờ nổi nữa, ngồi dậy, nhăn nhó kêu: “Anh, anh… xong chưa?”
Kỷ Minh Diệu chậm rãi ngẩng đầu, một đôi mắt thâm thúy tản ra tia sáng kì lạ, giống như muốn ăn thịt người, Kỷ Tiểu Dao nhìn thấy hô hấp hỗn loạn, sợ tới mức vội vàng lùi lại, chân lại bị cái tay kia dùng sức đè lại, nhất thời phát ra tiếng kêu đau.
Kỷ Minh Diệu phục hồi lại tinh thần, chậm rãi buông tay ra, làm như không có việc gì đứng lên phủi áo: “Em nghỉ ngơi đi. Anh còn có chút việc, phải về công ty.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.