Chương 6: Cãi nhau
Thương Manh
29/06/2016
Kỷ Tiểu Dao ngủ rất ngon, mãi cho đến khi bị một trận tiếng ồn làm thức giấc, mơ mơ màng màng dụi mắt, lờ mờ nhìn thấy bóng lưng một thiếu niên mặc áo T-shirt màu trắng ngồi ở mép giường, theo bản năng thấp giọng gọi một tiếng: “Anh họ!”.
Âm thanh của em họ rất nhỏ, giống như giống tiếng mèo kêu gần như bị tiếng cãi vã bên ngoài lấn át. Tuy nhiên Kỷ Minh Diệu vẫn nghe thấy được, lập tức buông sách vở trên tay xuống, xoay mình ôm người vào trong lòng mình. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn có vẻ ngái ngủ, cậu dịu dàng nói: “Không có chuyện gì đâu! Anh ở đây em ngủ tiếp đi!”
Tiếng động lớn như vậy, làm thế nào mà ngủ tiếp được chứ! Kỷ Tiểu Dao không trả lời, vừa tỉnh giấc đầu cô như trong trạng thái xe chạy qua, mí mắt miễn cưỡng nhắm, lỗ tai lại nghe được rõ ràng âm thanh cãi vã không ngừng ở bên ngoài.
“Trước đây, lúc mày còn là thợ học việc ở Trang Thượng, chị dâu Triệu đối xử với mày rất tốt. Lúc trời mưa gặp mày ở ngoài cửa thì thể nào cũng kéo mày tới nhà họ nghỉ ngơi một chút; có cái gì ăn ngon cũng cố gắng đưa tới miệng, tới túi mày. Có một năm lũ lụt mày trượt chân ngã xuống đê, nếu không phải đúng lúc chị dâu Triệu đi ngang qua cứu mày thì không biết mày đã bị lũ cuốn đi nơi nào? Mày đều quên sao? Lòng của mày đều bị chó tha rồi à! A! Giờ đừng nói người ta ký sổ nợ để mua căn hộ của mày, ngay cả mày có tặng không cho người ta cũng không quá đáng, mày có thể không nói hai lời bắt người ta bồi thường. Mày nói thử xem mày nên làm sao! Mày nói xem đây là việc mà con người nên làm hay sao! Có tiền thì rất giỏi sao, có tiền là không thèm nhận lục thân* sao!”
* Lục thân: sáu cá nhân. Tùy theo ngữ cảnh để hiểu 6 người này là ai. Ví dụ: trong gia tộc cũng có thể hiểu là tứ thân phụ mẫu cộng với người hôn phối và mình. Tóm lại là dùng để chỉ họ hàng
Tiếng nói, tiếng thét sau đó liền im bặt, biến thành tiếng khóc nỉ non: “Mày chính là đồ lang sói không có lương tâm! Nhà họ Kỷ chúng ta sao lại sinh ra đồ súc sinh không có lương tâm như mày! Tao phải đối mặt với người cha đã khuất của mày như thế nào đây…”
Suy nghĩ của Kỷ Tiểu Dao dần dần rõ rệt, nghe vài câu như vậy cũng đoán được đại khái. “Chị dâu Triệu” trong miệng bà ngoại kia hẳn là đến tìm cậu mua căn hộ nhưng không có tiền muốn ghi sổ nợ, cậu không đáp ứng, nhưng không biết như thế nào chuyện đến tai bà ngoại. Vì thế bà tức giận, vừa khóc vừa cãi nhau với cậu ở trong này.
Kỷ Tiểu Dao thích nhất xem náo nhiệt, cô rất hứng thú. Theo cô thấy, cậu Kỷ Quang Thiện tuyệt đối không phải người ăn cháo đá bát, cậu làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân. Cô nhảy xuống khỏi người Kỷ Minh Diệu, chạy chậm đi ra cạnh cửa, mở hé một chút lén nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách, Kỷ Quang Thiện với vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế dài, vài lần định mở miệng nhưng thấy bà cụ dáng vẻ bực bội muốn nói lại thôi.
Mục Quế Lan ngồi ở ghế sô pha đối diện khóc, Kỷ Nghiên Lệ và mợ Trương Anh một trái một phải đang khuyên bà.
“Mẹ, anh trai là hạng người gì mẹ không biết sao? Mẹ không thể chỉ tin người ngoài không tin người nhà chứ! Mẹ không hỏi lý do mà đã mắng anh trai như vậy, người có tâm nhìn vào còn không biết tránh ở góc nào cười một nhà chúng ta ấy chứ!”.
“Đúng vậy! Mẹ à, Quang Thiện cho tới bây giờ đều không quên ân tình của thím Triệu với anh ấy, nhiều như vậy năm đôi khi con vẫn nghe thấy anh ấy nhắc tới. Còn nữa, lần nào trở về không phải Quang Thiện đều mang rất nhiều quà tặng cho thím Triệu hay sao? Mẹ nói anh ấy ăn cháo đá bát thật sự là oan cho anh ấy mà”.
“Hừ, các con một người là em gái một người là vợ tất nhiên là nói đỡ cho nó. Tuy bà già như mẹ mắt không tốt nhưng tâm vẫn chưa lòa. Lúc trước mày trở về mở cái buổi tiệc rượu kia gọi tao đi có ý gì? Không phải là cố ý làm cho tao xem, làm ra bộ dạng người tốt, thực sự muốn chặn miệng người khác, sớm có ý định bội bạc phải không?” Mục Quế Lan càng nói càng cảm thấy mình có lý, tức giận chỉ vào Kỷ Quang Thiện, ngón tay đều run lên.
“Mẹ à, con quả thật có ý định muốn làm cho mẹ xem nhưng con cũng muốn cho mẹ thấy con không quên nguồn cội. Sao mẹ lại không nghĩ tới khía cạnh tốt chứ?”
Nghe Kỷ Quang Thiện nói câu đầu tiên, trong lòng Kỷ Tiểu Dao thầm kêu không ổn, thầm mắng người cậu này cũng quá thành thật rồi. Kỳ thật nửa câu đầu tiên của cậu hoàn toàn không cần nói, chỉ nói vế sau thì tốt rồi. Quả nhiên ngay sau đó chợt nghe tiếng Mục Quế Lan kêu khóc lớn hơn: “Mày xem đi, sao lại khốn nạn như thế, sao số tôi khổ thế này! Vất vả nuôi con trai lớn lên không ngờ kết quả lại nuôi dưỡng một con sói mắt trắng*!”
* Sói mắt trắng: bạch nhãn lang
“Dao Dao, đi khuyên bà nội đi.” Nhìn thấy cục diện càng lúc càng căng thẳng, không thể nhìn nổi nữa, Kỷ Minh Diệu hơi bất đắc dĩ đi đến phía sau Kỷ Tiểu Dao nói.
Kỷ Tiểu Dao bị tiếng anh họ đột nhiên thốt ra dọa sợ, vỗ bộ ngực nhỏ bị chấn kinh của mình, lườm anh một cái. Sau đó, cô chậm rãi mở cửa rồi đi ra ngoài, thoáng cái đã nhào vào trong ngực bà cụ: “Bà ngoại, bà làm sao vậy? Vì sao khóc thương tâm như vậy khiến Dao Dao cũng muốn khóc?” Nói xong liền trề môi, khụt khịt cái mũi, cái tay nhỏ bé cũng xoa lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ: “Bà đừng khóc, trong lòng Dao Dao khó chịu!”
Tiếng cháu gái bảo bối mềm mại, bàn tay nhỏ bé cũng mát mẻ, bởi vì vóc dáng nhỏ nhắn nên phải kiễng mũi chân rất vất vả mới với tới mặt mình, không muốn mình khóc. Mục Quế Lan ì cháu gái liền nhớ đến tình cảnh trước đây con trai còn ở bên cạnh mình, trong lòng bỗng nhiên chua xót lại cảm động càng rơi lệ nhanh hơn, giọng nói lại dần dần nhỏ xuống. Cuối cùng bà cụ cũng ngừng khóc, bi thương bỏ lại một câu: “Các con bây giờ là người có tiền thì cứ ở lại trong thành phố, không có việc gì trở về khoe ra có ý tứ gì bà già đây cũng không lạ gì.” Nói xong, lập tức đi vào phòng.
Người già lưng hơi còng, bước đi hơi chập choạng, nhìn qua có chút cô đơn, khiến cho mấy vãn bối đều lâm vào im lặng.
Nhìn mãi cho tới khi bà cụ đóng cửa phòng lại, Kỷ Nghiên Lệ ném cho Kỷ Minh Diệu một ánh mắt kéo Kỷ Tiểu Dao đi vào theo.
Kỷ Tiểu Dao tinh tường biết nhiệm vụ của chính mình chính là làm cho bà cụ nguôi giận. Vừa tiến vào phòng liền nhào tới trong lòng Mục Quế Lan bắt đầu làm nũng: “Bà ngoại, có phải bà không để ý tới Dao Dao nữa không? Vậy về sau Dao Dao nên làm gì bây giờ? Mấy ngày nữa mẹ đi rồi, Dao Dao không phải sẽ thành đứa nhỏ không ai muốn hay sao!”
Nhìn khuôn mặt cháu gái nhỏ đáng thương đau khổ trông chờ như vậy, Mục Quế Lan trong lòng lại chua xót, lập tức một tay ôm lấy cháu gái vào trong lòng, nghiêm mặt nói: “Làm sao có thể! Ai không muốn Dao Dao thì mặc kệ, bà ngoại muốn!”
Bà cụ đối đãi với người mình yêu thương hoàn toàn xuất phát từ tình cảm yêu thương chân thành vô điều kiện, Kỷ Tiểu Dao làm sao có thể không cảm động, hôn một cái trên mặt bà cụ nói vang dội: “Con cũng vậy, sẽ mãi mãi hiếu thuận với bà ngoại.”
Bà cụ vừa nghe thấy thì rất thoải mái, lấy ra một tờ giấy ăn nhàu nhĩ lau nước mũi, cúi đầu than vãn: “Aiz! Dao Dao nhà chúng ta rất ngoan, không uổng công bà ngoại thương con!”
Kỷ Nghiên Lệ thấy tâm tình bà cụ tốt hơn, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, ngồi vào bên người bà cầm tay bà, nói lời hay ý đẹp: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ có thể an tâm nghe con nói đôi câu được chứ?”
Mục Quế Lan chỉ cần đoán đã biết cô muốn nói gì, quay mặt đi tức giận “Hừ” một tiếng nhưng không cự tuyệt nữa.
Kỷ Nghiên Lệ thoáng thở phào, chậm rãi nói: “Anh trai là người làm ăn, ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng gì, mẹ thường xuyên xem ti vi hẳn là biết đám người đó khôn khéo như thế nào. Anh trai tiếp xúc với bọn họ lâu như vậy, đúng là đã hao tâm tổn lực, thế nên hiện nay làm cái gì đều có thói quen của thương nhân tính toán trước. Chúng ta là người nhà hẳn là phải hiểu anh hơn một chút phải không?”
Kỷ Nghiên Lệ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Mục Quế Lan, thấy bà cụ vẫn không hé răng, biết trong lòng đã có chút buông lỏng, tiếp tục cố gắng: “Hơn nữa về chuyện phòng ở của thím Triệu. Mẹ nghĩ xem, nếu anh trai đáp ứng thím Triệu, cấp nhà ở cho thím ấy, nếu sau này thím ấy không có tiền, chẳng lẽ anh trai không biết xấu hổ mà đòi lại? Còn nữa, mọi người đều ở cùng trong một thôn, có người mở tiền lệ, liên tiếp sẽ có người mở miệng nói muốn như vậy, đến lúc đó mẹ làm sao bây giờ? Đồng ý với người này hay với người kia, hay là mẹ dứt khoát muốn anh trai tự bỏ tiền túi ra?”
Điều đó là không có khả năng rồi, con nhà mình thì giận nó thế nào được nữa, tim vẫn là hướng về phía nó, làm sao có thể để nó chịu thiệt đây! Mục Quế Lan lập tức quay đầu phản bác, suy nghĩ một chút vẫn ngậm miệng, rầu rĩ nói: “Vậy chuyện phòng ở của chị dâu Triệu phải làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ làm như vậy.”
Kỷ Nghiên Lệ biết thím Triệu là người tốt, cùng với Mục Quế Lan lớn lên từ nhỏ, ngay cả lập gia đình cũng đều cùng khoảng thời gian. Hai người sau này có khó khăn cũng đều giúp đỡ nhau, tình cảm như chị em ruột, càng không nói thím ấy còn cứu mạng anh trai, anh trai sao có thể thực sự vong ân phụ nghĩa đây! Cô vỗ vỗ tay Mục Quế Lan trấn an: “Mẹ yên tâm, anh trai là loại người nào mẹ cũng biết rõ mà! Người ta cho anh ấy một cây kim, anh ấy cũng sẽ trả lại gấp bội. Chuyện của thím Triệu dù mẹ không đề cập tới, anh trai cũng sẽ tính toán làm cho tốt”. Kỷ Nghiên Lệ dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhà bọn họ có một người con nuôi, mẹ hẳn còn nhớ rõ.”
“Chính là cái người cha mẹ đều mất, thi đại học không may chưa lần nào đỗ?”
“Chính là người đó, anh trai đã dùng tiền giúp đỡ người ta một phần, còn ký với anh ta một bản hợp đồng lao động mười năm, tiền công trong hợp đồng chính là đưa cho anh ta một phòng ở trên trấn”.
“Nhưng đó dù sao cũng là căn hộ của chính nó.”
“Mẹ hồ đồ sao? Mẹ nghĩ xem thím Triệu là người không con cái, sống trong thôn là tốt rồi, đột nhiên muốn căn hộ làm gì! Không phải là để cho con nuôi duy nhất của thím ấy sau này cưới vợ hay sao?”
Mục Quế Lan lúc này mới rõ ràng: Hóa ra là như thế!
“Tôi nghiệp, đứa bé kia cũng là một đứa nhỏ số khổ hiếu thuận, không có phòng ở, sợ người già thất vọng, cũng không dám nói ra với thím ấy. Mẹ xem đây không phải là tạo thành hiểu lầm hôm nay sao”.
“Để mẹ đi nói với bà ấy!” Mục Quế Lan lập tức đứng lên, kích động muốn đi ra ngoài.
Kỷ Nghiên Lệ chạy nhanh tới giữ chặt bà: “Mẹ, mẹ cũng quá nóng nảy rồi! Lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm nhà chúng ta đâu. Chờ thêm một thời gian nữa, mẹ nói đứa nhỏ kia trở về đi nói chuyện với thím Triệu không phải tốt sao! Đừng nên để anh trai khó xử!”
Thấy bản thân mình oan uổng con, Mục Quế Lan trong lòng khổ sở, cúi mặt ngồi ở trên giường không nói một lời.
Kỷ Nghiên Lệ thấy bà như vậy, trong lòng im lặng thở dài, bà cụ một mình bình thường không có việc gì thì tụ tập với hàng xóm láng giềng tán gẫu. Lần tán gẫu này lại đụng phải cái chuyện thị phi này. Mấu chốt là ở chỗ con trai con gái bà, làm việc ở bên ngoài thời gian dài, quên mất cảm nhận của mẹ, khiến cho bà cảm thấy tịch mịch. Khi nghe thấy nhà người ta vừa nói chuyện, bị châm ngòi như vậy thì một cơn tức giận cứ như vậy mà bùng lên.
Kỷ Nghiên Lệ thật lòng áy náy nói: “Mẹ, về sau con và anh trai sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
Chút tủi thân trong lòng bị vạch trần, Mục Quế Lan lại ngượng ngùng, nét mặt già nua không được tự nhiên cứng ngắc che giấu: “Không phải mẹ có ý đó. Mẹ biết công việc của hai đứa, không có thời gian thì đừng về.”
Kỷ Nghiên Lệ biết bà cụ sĩ diện, cũng không miễn cưỡng nữa, nghĩ thầm buổi tối sẽ thảo luận với anh trai về vấn đề này một chút.
Lần đầu tiên gia đình cãi nhau kết thúc hữu kinh vô hiểm* như vậy, người trong nhà sống với nhau càng thêm hòa thuận. Song, không còn bao nhiêu thời gian nữa, điều khiến cho người ta cảm thấy đau lòng là khi kỳ nghỉ hè trôi này qua, Kỷ Tiểu Dao sẽ phải đi học, không thể lại tiếp tục ung dung tự tại. Người một nhà cậu phải đi, Kỷ Nghiên Lệ cũng sắp phải đi rồi.
*Hữu kinh vô hiểm: bị đe dọa, nguy hiểm nhưng không có tổn thương gì.
Trước chiếc xe hơi đen bóng của nhà Kỷ Minh Diệu, rất nhiều bà con trong thôn đều đang vây xung quanh xem. Đối với việc nhà họ Kỷ có tiền đều tặc lưỡi khen ngợi. Kỷ Tiểu Dao dường như chưa phát hiện ra lúc bị Mục Quế Lan ôm đứng trước cửa xe, lưu luyến không rời từ biệt một nhà họ Kỷ, hôn tạm biệt tường người một. Nhìn mọi người đều ngồi vào trong xe, chuẩn bị rời đi thì nước mắt cô cứ như vậy thình lình chảy xuống, cảm giác này giống như kiếp trước lần đầu tiên mẹ đưa cô tới nhà trọ ở trường học mới, trong lòng là cảm giác khó chịu tràn đầy.
Xem ra chính mình thực sự đã dung nhập vào gia đình đơn giản này rồi, nội tâm Kỷ Tiểu Dao phức tạp nghĩ.
Xe chuẩn bị khởi động phát ra âm thanh chói tai, Kỷ Tiểu Dao vẫy tay tạm biệt họ lần cuối, bĩu môi nói: “Lần sau trở về đừng quên mang quà cho cháu nhé!”
Kỷ Nghiên Lệ cười “xì” một tiếng, cốc cô một cái rồi mắng: “Cái này là học ai đây, sắp trở thành đứa nhỏ tham tiền rồi.”
Kỷ Tiểu Dao che cái trán bị mẹ cốc đau, trong lòng chột dạ, trên mặt lại rũ khóe miệng xuống, một bộ dáng vô cùng oan ức: “Mọi người lâu lắm mới về một lần, mang cho con một phần quà không được sao!”
Con gái làm bộ đáng thương như vậy còn có mẹ ruột đại nhân đang đứng bên cạnh chăm chăm nhìn, Kỷ Nghiên Lệ dám không đáp ứng sao: “Được, được, được! Con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, ở trường học tập cho tốt. Đến kỳ kiểm tra đứng thứ nhất, mẹ và cậu trở về nhất định mang quà về cho con.”
Kỷ Tiểu Dao nhịn cười, cuộc thi tiểu học kia, đối với cô chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, trước mắt dường như nhìn thấy được ánh hào quang tương lai sắp tới đang chào đón rồi!
Âm thanh của em họ rất nhỏ, giống như giống tiếng mèo kêu gần như bị tiếng cãi vã bên ngoài lấn át. Tuy nhiên Kỷ Minh Diệu vẫn nghe thấy được, lập tức buông sách vở trên tay xuống, xoay mình ôm người vào trong lòng mình. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn còn có vẻ ngái ngủ, cậu dịu dàng nói: “Không có chuyện gì đâu! Anh ở đây em ngủ tiếp đi!”
Tiếng động lớn như vậy, làm thế nào mà ngủ tiếp được chứ! Kỷ Tiểu Dao không trả lời, vừa tỉnh giấc đầu cô như trong trạng thái xe chạy qua, mí mắt miễn cưỡng nhắm, lỗ tai lại nghe được rõ ràng âm thanh cãi vã không ngừng ở bên ngoài.
“Trước đây, lúc mày còn là thợ học việc ở Trang Thượng, chị dâu Triệu đối xử với mày rất tốt. Lúc trời mưa gặp mày ở ngoài cửa thì thể nào cũng kéo mày tới nhà họ nghỉ ngơi một chút; có cái gì ăn ngon cũng cố gắng đưa tới miệng, tới túi mày. Có một năm lũ lụt mày trượt chân ngã xuống đê, nếu không phải đúng lúc chị dâu Triệu đi ngang qua cứu mày thì không biết mày đã bị lũ cuốn đi nơi nào? Mày đều quên sao? Lòng của mày đều bị chó tha rồi à! A! Giờ đừng nói người ta ký sổ nợ để mua căn hộ của mày, ngay cả mày có tặng không cho người ta cũng không quá đáng, mày có thể không nói hai lời bắt người ta bồi thường. Mày nói thử xem mày nên làm sao! Mày nói xem đây là việc mà con người nên làm hay sao! Có tiền thì rất giỏi sao, có tiền là không thèm nhận lục thân* sao!”
* Lục thân: sáu cá nhân. Tùy theo ngữ cảnh để hiểu 6 người này là ai. Ví dụ: trong gia tộc cũng có thể hiểu là tứ thân phụ mẫu cộng với người hôn phối và mình. Tóm lại là dùng để chỉ họ hàng
Tiếng nói, tiếng thét sau đó liền im bặt, biến thành tiếng khóc nỉ non: “Mày chính là đồ lang sói không có lương tâm! Nhà họ Kỷ chúng ta sao lại sinh ra đồ súc sinh không có lương tâm như mày! Tao phải đối mặt với người cha đã khuất của mày như thế nào đây…”
Suy nghĩ của Kỷ Tiểu Dao dần dần rõ rệt, nghe vài câu như vậy cũng đoán được đại khái. “Chị dâu Triệu” trong miệng bà ngoại kia hẳn là đến tìm cậu mua căn hộ nhưng không có tiền muốn ghi sổ nợ, cậu không đáp ứng, nhưng không biết như thế nào chuyện đến tai bà ngoại. Vì thế bà tức giận, vừa khóc vừa cãi nhau với cậu ở trong này.
Kỷ Tiểu Dao thích nhất xem náo nhiệt, cô rất hứng thú. Theo cô thấy, cậu Kỷ Quang Thiện tuyệt đối không phải người ăn cháo đá bát, cậu làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân. Cô nhảy xuống khỏi người Kỷ Minh Diệu, chạy chậm đi ra cạnh cửa, mở hé một chút lén nhìn ra bên ngoài.
Trong phòng khách, Kỷ Quang Thiện với vẻ mặt bất đắc dĩ ngồi ở trên ghế dài, vài lần định mở miệng nhưng thấy bà cụ dáng vẻ bực bội muốn nói lại thôi.
Mục Quế Lan ngồi ở ghế sô pha đối diện khóc, Kỷ Nghiên Lệ và mợ Trương Anh một trái một phải đang khuyên bà.
“Mẹ, anh trai là hạng người gì mẹ không biết sao? Mẹ không thể chỉ tin người ngoài không tin người nhà chứ! Mẹ không hỏi lý do mà đã mắng anh trai như vậy, người có tâm nhìn vào còn không biết tránh ở góc nào cười một nhà chúng ta ấy chứ!”.
“Đúng vậy! Mẹ à, Quang Thiện cho tới bây giờ đều không quên ân tình của thím Triệu với anh ấy, nhiều như vậy năm đôi khi con vẫn nghe thấy anh ấy nhắc tới. Còn nữa, lần nào trở về không phải Quang Thiện đều mang rất nhiều quà tặng cho thím Triệu hay sao? Mẹ nói anh ấy ăn cháo đá bát thật sự là oan cho anh ấy mà”.
“Hừ, các con một người là em gái một người là vợ tất nhiên là nói đỡ cho nó. Tuy bà già như mẹ mắt không tốt nhưng tâm vẫn chưa lòa. Lúc trước mày trở về mở cái buổi tiệc rượu kia gọi tao đi có ý gì? Không phải là cố ý làm cho tao xem, làm ra bộ dạng người tốt, thực sự muốn chặn miệng người khác, sớm có ý định bội bạc phải không?” Mục Quế Lan càng nói càng cảm thấy mình có lý, tức giận chỉ vào Kỷ Quang Thiện, ngón tay đều run lên.
“Mẹ à, con quả thật có ý định muốn làm cho mẹ xem nhưng con cũng muốn cho mẹ thấy con không quên nguồn cội. Sao mẹ lại không nghĩ tới khía cạnh tốt chứ?”
Nghe Kỷ Quang Thiện nói câu đầu tiên, trong lòng Kỷ Tiểu Dao thầm kêu không ổn, thầm mắng người cậu này cũng quá thành thật rồi. Kỳ thật nửa câu đầu tiên của cậu hoàn toàn không cần nói, chỉ nói vế sau thì tốt rồi. Quả nhiên ngay sau đó chợt nghe tiếng Mục Quế Lan kêu khóc lớn hơn: “Mày xem đi, sao lại khốn nạn như thế, sao số tôi khổ thế này! Vất vả nuôi con trai lớn lên không ngờ kết quả lại nuôi dưỡng một con sói mắt trắng*!”
* Sói mắt trắng: bạch nhãn lang
“Dao Dao, đi khuyên bà nội đi.” Nhìn thấy cục diện càng lúc càng căng thẳng, không thể nhìn nổi nữa, Kỷ Minh Diệu hơi bất đắc dĩ đi đến phía sau Kỷ Tiểu Dao nói.
Kỷ Tiểu Dao bị tiếng anh họ đột nhiên thốt ra dọa sợ, vỗ bộ ngực nhỏ bị chấn kinh của mình, lườm anh một cái. Sau đó, cô chậm rãi mở cửa rồi đi ra ngoài, thoáng cái đã nhào vào trong ngực bà cụ: “Bà ngoại, bà làm sao vậy? Vì sao khóc thương tâm như vậy khiến Dao Dao cũng muốn khóc?” Nói xong liền trề môi, khụt khịt cái mũi, cái tay nhỏ bé cũng xoa lên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà cụ: “Bà đừng khóc, trong lòng Dao Dao khó chịu!”
Tiếng cháu gái bảo bối mềm mại, bàn tay nhỏ bé cũng mát mẻ, bởi vì vóc dáng nhỏ nhắn nên phải kiễng mũi chân rất vất vả mới với tới mặt mình, không muốn mình khóc. Mục Quế Lan ì cháu gái liền nhớ đến tình cảnh trước đây con trai còn ở bên cạnh mình, trong lòng bỗng nhiên chua xót lại cảm động càng rơi lệ nhanh hơn, giọng nói lại dần dần nhỏ xuống. Cuối cùng bà cụ cũng ngừng khóc, bi thương bỏ lại một câu: “Các con bây giờ là người có tiền thì cứ ở lại trong thành phố, không có việc gì trở về khoe ra có ý tứ gì bà già đây cũng không lạ gì.” Nói xong, lập tức đi vào phòng.
Người già lưng hơi còng, bước đi hơi chập choạng, nhìn qua có chút cô đơn, khiến cho mấy vãn bối đều lâm vào im lặng.
Nhìn mãi cho tới khi bà cụ đóng cửa phòng lại, Kỷ Nghiên Lệ ném cho Kỷ Minh Diệu một ánh mắt kéo Kỷ Tiểu Dao đi vào theo.
Kỷ Tiểu Dao tinh tường biết nhiệm vụ của chính mình chính là làm cho bà cụ nguôi giận. Vừa tiến vào phòng liền nhào tới trong lòng Mục Quế Lan bắt đầu làm nũng: “Bà ngoại, có phải bà không để ý tới Dao Dao nữa không? Vậy về sau Dao Dao nên làm gì bây giờ? Mấy ngày nữa mẹ đi rồi, Dao Dao không phải sẽ thành đứa nhỏ không ai muốn hay sao!”
Nhìn khuôn mặt cháu gái nhỏ đáng thương đau khổ trông chờ như vậy, Mục Quế Lan trong lòng lại chua xót, lập tức một tay ôm lấy cháu gái vào trong lòng, nghiêm mặt nói: “Làm sao có thể! Ai không muốn Dao Dao thì mặc kệ, bà ngoại muốn!”
Bà cụ đối đãi với người mình yêu thương hoàn toàn xuất phát từ tình cảm yêu thương chân thành vô điều kiện, Kỷ Tiểu Dao làm sao có thể không cảm động, hôn một cái trên mặt bà cụ nói vang dội: “Con cũng vậy, sẽ mãi mãi hiếu thuận với bà ngoại.”
Bà cụ vừa nghe thấy thì rất thoải mái, lấy ra một tờ giấy ăn nhàu nhĩ lau nước mũi, cúi đầu than vãn: “Aiz! Dao Dao nhà chúng ta rất ngoan, không uổng công bà ngoại thương con!”
Kỷ Nghiên Lệ thấy tâm tình bà cụ tốt hơn, nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, ngồi vào bên người bà cầm tay bà, nói lời hay ý đẹp: “Mẹ ơi, bây giờ mẹ có thể an tâm nghe con nói đôi câu được chứ?”
Mục Quế Lan chỉ cần đoán đã biết cô muốn nói gì, quay mặt đi tức giận “Hừ” một tiếng nhưng không cự tuyệt nữa.
Kỷ Nghiên Lệ thoáng thở phào, chậm rãi nói: “Anh trai là người làm ăn, ở bên ngoài kiếm tiền không dễ dàng gì, mẹ thường xuyên xem ti vi hẳn là biết đám người đó khôn khéo như thế nào. Anh trai tiếp xúc với bọn họ lâu như vậy, đúng là đã hao tâm tổn lực, thế nên hiện nay làm cái gì đều có thói quen của thương nhân tính toán trước. Chúng ta là người nhà hẳn là phải hiểu anh hơn một chút phải không?”
Kỷ Nghiên Lệ vừa nói vừa đánh giá sắc mặt Mục Quế Lan, thấy bà cụ vẫn không hé răng, biết trong lòng đã có chút buông lỏng, tiếp tục cố gắng: “Hơn nữa về chuyện phòng ở của thím Triệu. Mẹ nghĩ xem, nếu anh trai đáp ứng thím Triệu, cấp nhà ở cho thím ấy, nếu sau này thím ấy không có tiền, chẳng lẽ anh trai không biết xấu hổ mà đòi lại? Còn nữa, mọi người đều ở cùng trong một thôn, có người mở tiền lệ, liên tiếp sẽ có người mở miệng nói muốn như vậy, đến lúc đó mẹ làm sao bây giờ? Đồng ý với người này hay với người kia, hay là mẹ dứt khoát muốn anh trai tự bỏ tiền túi ra?”
Điều đó là không có khả năng rồi, con nhà mình thì giận nó thế nào được nữa, tim vẫn là hướng về phía nó, làm sao có thể để nó chịu thiệt đây! Mục Quế Lan lập tức quay đầu phản bác, suy nghĩ một chút vẫn ngậm miệng, rầu rĩ nói: “Vậy chuyện phòng ở của chị dâu Triệu phải làm sao bây giờ? Cũng không thể cứ làm như vậy.”
Kỷ Nghiên Lệ biết thím Triệu là người tốt, cùng với Mục Quế Lan lớn lên từ nhỏ, ngay cả lập gia đình cũng đều cùng khoảng thời gian. Hai người sau này có khó khăn cũng đều giúp đỡ nhau, tình cảm như chị em ruột, càng không nói thím ấy còn cứu mạng anh trai, anh trai sao có thể thực sự vong ân phụ nghĩa đây! Cô vỗ vỗ tay Mục Quế Lan trấn an: “Mẹ yên tâm, anh trai là loại người nào mẹ cũng biết rõ mà! Người ta cho anh ấy một cây kim, anh ấy cũng sẽ trả lại gấp bội. Chuyện của thím Triệu dù mẹ không đề cập tới, anh trai cũng sẽ tính toán làm cho tốt”. Kỷ Nghiên Lệ dừng một chút, tiếp tục nói: “Nhà bọn họ có một người con nuôi, mẹ hẳn còn nhớ rõ.”
“Chính là cái người cha mẹ đều mất, thi đại học không may chưa lần nào đỗ?”
“Chính là người đó, anh trai đã dùng tiền giúp đỡ người ta một phần, còn ký với anh ta một bản hợp đồng lao động mười năm, tiền công trong hợp đồng chính là đưa cho anh ta một phòng ở trên trấn”.
“Nhưng đó dù sao cũng là căn hộ của chính nó.”
“Mẹ hồ đồ sao? Mẹ nghĩ xem thím Triệu là người không con cái, sống trong thôn là tốt rồi, đột nhiên muốn căn hộ làm gì! Không phải là để cho con nuôi duy nhất của thím ấy sau này cưới vợ hay sao?”
Mục Quế Lan lúc này mới rõ ràng: Hóa ra là như thế!
“Tôi nghiệp, đứa bé kia cũng là một đứa nhỏ số khổ hiếu thuận, không có phòng ở, sợ người già thất vọng, cũng không dám nói ra với thím ấy. Mẹ xem đây không phải là tạo thành hiểu lầm hôm nay sao”.
“Để mẹ đi nói với bà ấy!” Mục Quế Lan lập tức đứng lên, kích động muốn đi ra ngoài.
Kỷ Nghiên Lệ chạy nhanh tới giữ chặt bà: “Mẹ, mẹ cũng quá nóng nảy rồi! Lúc này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm nhà chúng ta đâu. Chờ thêm một thời gian nữa, mẹ nói đứa nhỏ kia trở về đi nói chuyện với thím Triệu không phải tốt sao! Đừng nên để anh trai khó xử!”
Thấy bản thân mình oan uổng con, Mục Quế Lan trong lòng khổ sở, cúi mặt ngồi ở trên giường không nói một lời.
Kỷ Nghiên Lệ thấy bà như vậy, trong lòng im lặng thở dài, bà cụ một mình bình thường không có việc gì thì tụ tập với hàng xóm láng giềng tán gẫu. Lần tán gẫu này lại đụng phải cái chuyện thị phi này. Mấu chốt là ở chỗ con trai con gái bà, làm việc ở bên ngoài thời gian dài, quên mất cảm nhận của mẹ, khiến cho bà cảm thấy tịch mịch. Khi nghe thấy nhà người ta vừa nói chuyện, bị châm ngòi như vậy thì một cơn tức giận cứ như vậy mà bùng lên.
Kỷ Nghiên Lệ thật lòng áy náy nói: “Mẹ, về sau con và anh trai sẽ thường xuyên về thăm mẹ.”
Chút tủi thân trong lòng bị vạch trần, Mục Quế Lan lại ngượng ngùng, nét mặt già nua không được tự nhiên cứng ngắc che giấu: “Không phải mẹ có ý đó. Mẹ biết công việc của hai đứa, không có thời gian thì đừng về.”
Kỷ Nghiên Lệ biết bà cụ sĩ diện, cũng không miễn cưỡng nữa, nghĩ thầm buổi tối sẽ thảo luận với anh trai về vấn đề này một chút.
Lần đầu tiên gia đình cãi nhau kết thúc hữu kinh vô hiểm* như vậy, người trong nhà sống với nhau càng thêm hòa thuận. Song, không còn bao nhiêu thời gian nữa, điều khiến cho người ta cảm thấy đau lòng là khi kỳ nghỉ hè trôi này qua, Kỷ Tiểu Dao sẽ phải đi học, không thể lại tiếp tục ung dung tự tại. Người một nhà cậu phải đi, Kỷ Nghiên Lệ cũng sắp phải đi rồi.
*Hữu kinh vô hiểm: bị đe dọa, nguy hiểm nhưng không có tổn thương gì.
Trước chiếc xe hơi đen bóng của nhà Kỷ Minh Diệu, rất nhiều bà con trong thôn đều đang vây xung quanh xem. Đối với việc nhà họ Kỷ có tiền đều tặc lưỡi khen ngợi. Kỷ Tiểu Dao dường như chưa phát hiện ra lúc bị Mục Quế Lan ôm đứng trước cửa xe, lưu luyến không rời từ biệt một nhà họ Kỷ, hôn tạm biệt tường người một. Nhìn mọi người đều ngồi vào trong xe, chuẩn bị rời đi thì nước mắt cô cứ như vậy thình lình chảy xuống, cảm giác này giống như kiếp trước lần đầu tiên mẹ đưa cô tới nhà trọ ở trường học mới, trong lòng là cảm giác khó chịu tràn đầy.
Xem ra chính mình thực sự đã dung nhập vào gia đình đơn giản này rồi, nội tâm Kỷ Tiểu Dao phức tạp nghĩ.
Xe chuẩn bị khởi động phát ra âm thanh chói tai, Kỷ Tiểu Dao vẫy tay tạm biệt họ lần cuối, bĩu môi nói: “Lần sau trở về đừng quên mang quà cho cháu nhé!”
Kỷ Nghiên Lệ cười “xì” một tiếng, cốc cô một cái rồi mắng: “Cái này là học ai đây, sắp trở thành đứa nhỏ tham tiền rồi.”
Kỷ Tiểu Dao che cái trán bị mẹ cốc đau, trong lòng chột dạ, trên mặt lại rũ khóe miệng xuống, một bộ dáng vô cùng oan ức: “Mọi người lâu lắm mới về một lần, mang cho con một phần quà không được sao!”
Con gái làm bộ đáng thương như vậy còn có mẹ ruột đại nhân đang đứng bên cạnh chăm chăm nhìn, Kỷ Nghiên Lệ dám không đáp ứng sao: “Được, được, được! Con ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, ở trường học tập cho tốt. Đến kỳ kiểm tra đứng thứ nhất, mẹ và cậu trở về nhất định mang quà về cho con.”
Kỷ Tiểu Dao nhịn cười, cuộc thi tiểu học kia, đối với cô chỉ là một bữa ăn sáng mà thôi, trước mắt dường như nhìn thấy được ánh hào quang tương lai sắp tới đang chào đón rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.