Chương 39: Đầu tiên
Thương Manh
07/08/2016
Sáu giờ tối, Kỷ Minh Diệu thả nhẹ bước chân, thong thả về nhà. Từ
chối ý giúp anh chuẩn bị cà phê của người giúp việc, anh sải bước lên
lầu. Đẩy cửa phòng Kỷ Tiểu Dao ra, liếc mắt một cái nghĩ rằng trong
phòng không có người, nhưng khi nhìn kỹ lại, ánh mắt anh phát hiện tấm
chăn trên giường hơi cuộn lên, giống như có người đang nằm trong đó. Anh nhịn không được mỉm cười, nhẹ nhàng tới gần, kéo chăn ra, dưới chăn lộ
ra khuôn mặt đỏ bừng vì ngộp thở của một cô gái. Anh cúi người hôn một
cái rõ to, vui vẻ nói: “Lớn thế rồi mà còn chơi trò chơi ngây thơ như
thế này!”
Tay Kỷ Tiểu Dao đẩy gương mặt đang ghé sát mặt cô của anh ra, phản bác: “Không có đâu, như thế này em mới thấy ấm.”
Kỷ Minh Diệu biết trong lòng cô đang căng thẳng nên cũng không vạch trần lời nói dối ngây thơ này. Anh cởi áo vest trên người ra rồi nằm xuống giường.
Kỷ Tiểu Dao không ngờ tốc độ của anh nhanh như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị người ta đoạt lấy. Theo bản năng đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh dễ dàng cố định đặt hai bên sườn.
Kỷ Tiểu Dao gật gù đắc ý trốn anh, nhân lúc tránh thoát được một chút mới há miệng kêu to: “Chờ một chút, chờ một chút! Anh xấu lắm, em còn chưa chuẩn bị tốt!”
Kỷ Minh Diệu cười khẽ, lật chiếc chăn ngăn giữa hai người lên, khiến thân thể cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh: “Thế này mà còn nói chưa chuẩn bị tốt à?”
“Không phải… Em muốn nói là…” Cô hốt hoảng, ánh mắt quét qua người vẫn còn ăn mặc ngay ngắn là anh, tiếp tục nói: “Em muốn nói anh còn chưa tắm rửa kìa!”
“À!” Kỷ Minh Diệu tự hỏi một chút, rồi gật đầu đồng ý. Anh nghĩ mình nên cho cô thêm một chút thời gian nữa: “Được rồi, vậy em chờ anh một chút.”
Người vừa rời đi, Kỷ Tiểu Dao lập tức bật người dậy, tùy tiện cầm một chiếc quần dài mặc trên người, vòng vo loạn xạ trong phòng như ruồi bọ bị mất đầu. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, cô nhanh chóng vực dậy tinh thần nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Một lúc sau, anh để trần nửa người, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Anh thấy cô ăn mặt ngay ngắn đứng bên cạnh bàn, nhíu mày hỏi: “Em làm sao thế?”
Kỷ Tiểu Dao cười gượng: “Không làm sao cả, nằm trên giường một thời gian dài nên em muốn xuống giường hoạt động một chút thôi.”
“Ừm, vậy chắc em đã hoạt động xong rồi phải không? Bây giờ lại đây đi!”
Kỷ Tiểu Dao cảm nhận được anh sắp tức giận, hơi chột dạ, dù sao đây là do chính cô nhận lời. Mặc dù đã chuẩn bị tốt nhưng tới thời điểm quan trọng cô lại muốn lui bước.
Cô nắm chặt tay, chậm rãi đi qua, ánh mắt nhìn chăm chú vào giọt nước vẫn còn đọng lại trên cơ ngực của anh. Giọt nước lăn trên người, anh đã bước tới, trực tiếp ôm cô đặt trên chiếc giường đằng sau.
Kỷ Tiểu Dao nhắm mắt lại: Chết thì chết đi!
Kỷ Minh Diệu vừa thấy vẻ mặt như lên chiến trường chịu chết của cô, đã nghĩ muốn cắn cô một cái, trên thực tế anh cũng đã nhắm ngay môi cô cắn xuống. Nghe tiếng cô kêu đau, anh lại mềm lòng, buông răng nanh, sửa thành ngậm lấy.
Anh càng hôn càng thành thạo, Kỷ Tiểu Dao từ từ theo sự dẫn dắt của anh. Đột nhiên anh rời khỏi môi cô, ngậm lấy thùy tai.
Đụng tới điểm mẫn cảm, người cô hơi run, xoay đầu nhìn về phía anh, hừ, rên nhẹ một tiếng: “Á…”
Anh nhanh chóng nâng mắt nhìn cô, thấy ánh mắt cô đọng một tầng hơi nước mỏng manh, ánh mắt luôn tỉnh táo dần dần trở nên mông lung. Đáy mắt anh u ám, tay bắt đầu vén áo cô lên.
Theo bản năng, cô tránh ra một chút nhưng lại bởi vì ý thức dần mơ hồ, toàn thân trở nên mềm nhũn ra mà đành bó tay không làm gì được, để mặc anh chậm rãi làm càn.
***
“Em muốn nói điều này!”
Kỷ Minh Diệu thật sự rất muốn cắn cô, nhưng vẫn nghe lời cô: “Em nói đi!”
Nước mắt đong đầy hai mắt, Kỷ Tiểu Dao nói: “Em muốn nói với anh, sau này anh phải vĩnh viễn đối tốt với em, nếu không… Nếu không…” Còn chưa nói hết câu mà nước mắt cô đã trào ra ngoài.
Kỷ Minh Diệu đau lòng, hôn lên mắt cô: “Ai, ngốc quá, sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày anh bị em tra tấn đến chết. Em đã muốn nghe anh nói thật, vậy anh cũng không nói dối em nữa.”
“Từ lúc học trung học, mỗi ngày, ngoại trừ việc học, vội vàng theo ba ra ngoài, thời gian rảnh rỗi còn lại, anh cũng có tìm bạn gái nhưng không duy trì đến cùng.”
Kỷ Tiểu Dao mím môi, lộ vẻ đáng thương, muốn khóc lại không thể khóc được, lên tiếng hỏi: “Vì sao?”
Anh dán lên lỗ tai cô, hơi thở ấm áp phả vào, khiến cô hơi rụt đầu lại: “Bởi vì, dù làm cách nào thì trong đầu anh cũng hiện lên gương mặt của em. Khi đó, anh đã biết được, anh xong rồi, anh thật sự đã yêu một cô gái, mà cô gái kia có tên là Kỷ Tiểu Dao!”
Kỷ Tiểu Dao nở nụ cười, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống dưới. Cô không có cách nào hình dung được cảm xúc lúc này của mình, chỉ biết là, dù trong tương lai cô không biết được sẽ chuyện gì xảy ra, nhưng giờ phúc này cô chắc chắn không hề thấy hối hận, hay oán trách.
***
Trời hoàn toàn tối mịt, trong căn phòng, một chút ánh sáng cũng không có, một hồi lâu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nam nữ đan vào nhau, chứng minh nơi này còn có người tồn tại.
“Nặng, anh đè em!” Vẫn là cô động đậy trước, người anh đè trên người, khiến cô không thở nổi.
Giọng nói của cô mang theo sự ai oán, giận dỗi, Kỷ Minh Diệu làm sao không nghe ra được, anh cũng hiểu vừa rồi mình có chút nỏng nảy, đã xem nhẹ cảm giác của cô. Kiềm chế xao động trong thân thể, anh lưu luyến không rời né sang một bên, rồi nghiêng người ôm cô vào lòng. Anh dịu dàng hôn cổ cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi là do anh quá thô lỗ.”
Lời còn chưa hết nhưng cô đã cảm thấy uất ức vô cùng. Cảm giác đau đớn khiến cô hít hít cái mũi, hừ một tiếng, đầu nhỏ vùi vào gối, quyết tâm không thèm để ý đến anh.
Nhìn cô như vậy anh càng cảm thấy đau lòng và áy náy. Anh chậm rãi đứng dậy, ôm cô lên.
Kỷ Tiểu Dao bất ngờ không kịp phòng bị, vội vàng ôm cổ anh, sợ hãi cao giọng: “Anh làm gì vậy!”
“Anh đưa em đi tắm.” Trên người hai người toàn mồ hôi, cả phòng hỗn độn như vậy làm sao ngủ được!
Nghe vậy cô lập tức im bặt, không lên tiếng nữa, đúng là thấy trên người cực kỳ khó chịu.
Kỷ Minh Diệu ôm cô vào phòng tắm, một tay vững vàng ôm cô, một tay xả nước vào bồn, còn điều chỉnh độ ấm thích hợp, đến khi cảm thấy vừa lòng mới nhẹ nhàng thả Kỷ Tiểu Dao xuống, xong mới xoay người bật đèn lên.
Ánh đèn sáng ngời khiến người đã ở trong bóng tối một thời gian dài như bọn họ không thích ứng lắm. Kỷ Minh Diệu nheo mắt lại nhìn về phía bồn tắm lại bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc, ngây ngẩn. Cô gái nằm nghiêng trong bồn tắm, làm da dưới nước còn lưu lại dấu vết của mình, nay càng thêm đỏ hơn, theo từng gợn nước càng tăng thêm sự mềm mại, đẹp đẽ. Lập tức anh cảm thấy lần đầu tiên của bọn họ quá ngắn ngủi, đến nổi còn chưa kịp tinh tế thưởng thức khoái cảm đã phải lập tức kết thúc.
Người mới khai trai đúng là ăn rồi mới biết vị ngon thế nào, cuối cùng cũng không nhịn được, từng bước tiến lại, bước chân vào bồn tắm, lần thứ hai tiến tới.
Kỷ Tiểu Dao tiếp xúc với nước lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, đau nhức toàn thân giống như đã biến mất trong nháy mắt, cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng, cô cảm giác anh ôm lấy mình, Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt chợt lóe ánh sáng xanh kia, cô cảm thấy muốn khóc, hai tay mềm mại đẩy anh ra một bên: “Không phải mới làm sao? Anh còn muốn ư?”
Anh hôn hôn cô, bối rối nói: “Một lần nữa thôi, một lần nữa là được rồi!”
Tiếng thở dốc của hai người càng lúc càng lớn, bọt nước văng càng nhiều.
Giờ phút này, hai người hoàn toàn quên đi công việc, quên đi học tập, quên gia đình, hoàn toàn chìm sâu vào khoái cảm nguyên thủy của loài người.
Kỷ Tiểu Dao cảm giác giống như mình là một chiếc thuyền đang trôi giữa dòng nước xiết, chìm nổi, nhấp nhô không tìm thấy phương hướng, chỉ có thể dựa vào người đàn ông trên người.
Được anh ôm ra, đặt trên dường, cô gần như đã bị vây trong trạng thái hôn mê, đau nhức cả người. Anh đau lòng, xoa mặt cô, cúi đầu gọi: “Bé con, Dao Dao!”
Cô không ý thức, xoay mặt, ngăn cản anh quấy rầy, nhỏ giọng than thở: “Cầm thú!” Rồi không muốn để ý đến anh nữa.
Kỷ Minh Diệu thấy cô như thế cũng nhẹ nhàng thở ra, rồi lên giường ôm lấy cô, cảm thấy mỹ mãn cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Tay Kỷ Tiểu Dao đẩy gương mặt đang ghé sát mặt cô của anh ra, phản bác: “Không có đâu, như thế này em mới thấy ấm.”
Kỷ Minh Diệu biết trong lòng cô đang căng thẳng nên cũng không vạch trần lời nói dối ngây thơ này. Anh cởi áo vest trên người ra rồi nằm xuống giường.
Kỷ Tiểu Dao không ngờ tốc độ của anh nhanh như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì môi đã bị người ta đoạt lấy. Theo bản năng đẩy anh ra, nhưng hai tay lại bị anh dễ dàng cố định đặt hai bên sườn.
Kỷ Tiểu Dao gật gù đắc ý trốn anh, nhân lúc tránh thoát được một chút mới há miệng kêu to: “Chờ một chút, chờ một chút! Anh xấu lắm, em còn chưa chuẩn bị tốt!”
Kỷ Minh Diệu cười khẽ, lật chiếc chăn ngăn giữa hai người lên, khiến thân thể cô hoàn toàn lộ ra trước mắt anh: “Thế này mà còn nói chưa chuẩn bị tốt à?”
“Không phải… Em muốn nói là…” Cô hốt hoảng, ánh mắt quét qua người vẫn còn ăn mặc ngay ngắn là anh, tiếp tục nói: “Em muốn nói anh còn chưa tắm rửa kìa!”
“À!” Kỷ Minh Diệu tự hỏi một chút, rồi gật đầu đồng ý. Anh nghĩ mình nên cho cô thêm một chút thời gian nữa: “Được rồi, vậy em chờ anh một chút.”
Người vừa rời đi, Kỷ Tiểu Dao lập tức bật người dậy, tùy tiện cầm một chiếc quần dài mặc trên người, vòng vo loạn xạ trong phòng như ruồi bọ bị mất đầu. Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm đã dừng lại, cô nhanh chóng vực dậy tinh thần nhìn chằm chằm cánh cửa kia. Một lúc sau, anh để trần nửa người, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm.
Anh thấy cô ăn mặt ngay ngắn đứng bên cạnh bàn, nhíu mày hỏi: “Em làm sao thế?”
Kỷ Tiểu Dao cười gượng: “Không làm sao cả, nằm trên giường một thời gian dài nên em muốn xuống giường hoạt động một chút thôi.”
“Ừm, vậy chắc em đã hoạt động xong rồi phải không? Bây giờ lại đây đi!”
Kỷ Tiểu Dao cảm nhận được anh sắp tức giận, hơi chột dạ, dù sao đây là do chính cô nhận lời. Mặc dù đã chuẩn bị tốt nhưng tới thời điểm quan trọng cô lại muốn lui bước.
Cô nắm chặt tay, chậm rãi đi qua, ánh mắt nhìn chăm chú vào giọt nước vẫn còn đọng lại trên cơ ngực của anh. Giọt nước lăn trên người, anh đã bước tới, trực tiếp ôm cô đặt trên chiếc giường đằng sau.
Kỷ Tiểu Dao nhắm mắt lại: Chết thì chết đi!
Kỷ Minh Diệu vừa thấy vẻ mặt như lên chiến trường chịu chết của cô, đã nghĩ muốn cắn cô một cái, trên thực tế anh cũng đã nhắm ngay môi cô cắn xuống. Nghe tiếng cô kêu đau, anh lại mềm lòng, buông răng nanh, sửa thành ngậm lấy.
Anh càng hôn càng thành thạo, Kỷ Tiểu Dao từ từ theo sự dẫn dắt của anh. Đột nhiên anh rời khỏi môi cô, ngậm lấy thùy tai.
Đụng tới điểm mẫn cảm, người cô hơi run, xoay đầu nhìn về phía anh, hừ, rên nhẹ một tiếng: “Á…”
Anh nhanh chóng nâng mắt nhìn cô, thấy ánh mắt cô đọng một tầng hơi nước mỏng manh, ánh mắt luôn tỉnh táo dần dần trở nên mông lung. Đáy mắt anh u ám, tay bắt đầu vén áo cô lên.
Theo bản năng, cô tránh ra một chút nhưng lại bởi vì ý thức dần mơ hồ, toàn thân trở nên mềm nhũn ra mà đành bó tay không làm gì được, để mặc anh chậm rãi làm càn.
***
“Em muốn nói điều này!”
Kỷ Minh Diệu thật sự rất muốn cắn cô, nhưng vẫn nghe lời cô: “Em nói đi!”
Nước mắt đong đầy hai mắt, Kỷ Tiểu Dao nói: “Em muốn nói với anh, sau này anh phải vĩnh viễn đối tốt với em, nếu không… Nếu không…” Còn chưa nói hết câu mà nước mắt cô đã trào ra ngoài.
Kỷ Minh Diệu đau lòng, hôn lên mắt cô: “Ai, ngốc quá, sớm muốn gì cũng sẽ có một ngày anh bị em tra tấn đến chết. Em đã muốn nghe anh nói thật, vậy anh cũng không nói dối em nữa.”
“Từ lúc học trung học, mỗi ngày, ngoại trừ việc học, vội vàng theo ba ra ngoài, thời gian rảnh rỗi còn lại, anh cũng có tìm bạn gái nhưng không duy trì đến cùng.”
Kỷ Tiểu Dao mím môi, lộ vẻ đáng thương, muốn khóc lại không thể khóc được, lên tiếng hỏi: “Vì sao?”
Anh dán lên lỗ tai cô, hơi thở ấm áp phả vào, khiến cô hơi rụt đầu lại: “Bởi vì, dù làm cách nào thì trong đầu anh cũng hiện lên gương mặt của em. Khi đó, anh đã biết được, anh xong rồi, anh thật sự đã yêu một cô gái, mà cô gái kia có tên là Kỷ Tiểu Dao!”
Kỷ Tiểu Dao nở nụ cười, nước mắt cũng theo đó mà chảy xuống dưới. Cô không có cách nào hình dung được cảm xúc lúc này của mình, chỉ biết là, dù trong tương lai cô không biết được sẽ chuyện gì xảy ra, nhưng giờ phúc này cô chắc chắn không hề thấy hối hận, hay oán trách.
***
Trời hoàn toàn tối mịt, trong căn phòng, một chút ánh sáng cũng không có, một hồi lâu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của nam nữ đan vào nhau, chứng minh nơi này còn có người tồn tại.
“Nặng, anh đè em!” Vẫn là cô động đậy trước, người anh đè trên người, khiến cô không thở nổi.
Giọng nói của cô mang theo sự ai oán, giận dỗi, Kỷ Minh Diệu làm sao không nghe ra được, anh cũng hiểu vừa rồi mình có chút nỏng nảy, đã xem nhẹ cảm giác của cô. Kiềm chế xao động trong thân thể, anh lưu luyến không rời né sang một bên, rồi nghiêng người ôm cô vào lòng. Anh dịu dàng hôn cổ cô, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, vừa rồi là do anh quá thô lỗ.”
Lời còn chưa hết nhưng cô đã cảm thấy uất ức vô cùng. Cảm giác đau đớn khiến cô hít hít cái mũi, hừ một tiếng, đầu nhỏ vùi vào gối, quyết tâm không thèm để ý đến anh.
Nhìn cô như vậy anh càng cảm thấy đau lòng và áy náy. Anh chậm rãi đứng dậy, ôm cô lên.
Kỷ Tiểu Dao bất ngờ không kịp phòng bị, vội vàng ôm cổ anh, sợ hãi cao giọng: “Anh làm gì vậy!”
“Anh đưa em đi tắm.” Trên người hai người toàn mồ hôi, cả phòng hỗn độn như vậy làm sao ngủ được!
Nghe vậy cô lập tức im bặt, không lên tiếng nữa, đúng là thấy trên người cực kỳ khó chịu.
Kỷ Minh Diệu ôm cô vào phòng tắm, một tay vững vàng ôm cô, một tay xả nước vào bồn, còn điều chỉnh độ ấm thích hợp, đến khi cảm thấy vừa lòng mới nhẹ nhàng thả Kỷ Tiểu Dao xuống, xong mới xoay người bật đèn lên.
Ánh đèn sáng ngời khiến người đã ở trong bóng tối một thời gian dài như bọn họ không thích ứng lắm. Kỷ Minh Diệu nheo mắt lại nhìn về phía bồn tắm lại bị cảnh đẹp trước mắt làm cho kinh ngạc, ngây ngẩn. Cô gái nằm nghiêng trong bồn tắm, làm da dưới nước còn lưu lại dấu vết của mình, nay càng thêm đỏ hơn, theo từng gợn nước càng tăng thêm sự mềm mại, đẹp đẽ. Lập tức anh cảm thấy lần đầu tiên của bọn họ quá ngắn ngủi, đến nổi còn chưa kịp tinh tế thưởng thức khoái cảm đã phải lập tức kết thúc.
Người mới khai trai đúng là ăn rồi mới biết vị ngon thế nào, cuối cùng cũng không nhịn được, từng bước tiến lại, bước chân vào bồn tắm, lần thứ hai tiến tới.
Kỷ Tiểu Dao tiếp xúc với nước lập tức cảm thấy vô cùng thoải mái, đau nhức toàn thân giống như đã biến mất trong nháy mắt, cô mơ mơ màng màng nhắm mắt lại. Trong lúc mơ màng, cô cảm giác anh ôm lấy mình, Kỷ Tiểu Dao nhanh chóng mở mắt, nhìn thấy ánh mắt chợt lóe ánh sáng xanh kia, cô cảm thấy muốn khóc, hai tay mềm mại đẩy anh ra một bên: “Không phải mới làm sao? Anh còn muốn ư?”
Anh hôn hôn cô, bối rối nói: “Một lần nữa thôi, một lần nữa là được rồi!”
Tiếng thở dốc của hai người càng lúc càng lớn, bọt nước văng càng nhiều.
Giờ phút này, hai người hoàn toàn quên đi công việc, quên đi học tập, quên gia đình, hoàn toàn chìm sâu vào khoái cảm nguyên thủy của loài người.
Kỷ Tiểu Dao cảm giác giống như mình là một chiếc thuyền đang trôi giữa dòng nước xiết, chìm nổi, nhấp nhô không tìm thấy phương hướng, chỉ có thể dựa vào người đàn ông trên người.
Được anh ôm ra, đặt trên dường, cô gần như đã bị vây trong trạng thái hôn mê, đau nhức cả người. Anh đau lòng, xoa mặt cô, cúi đầu gọi: “Bé con, Dao Dao!”
Cô không ý thức, xoay mặt, ngăn cản anh quấy rầy, nhỏ giọng than thở: “Cầm thú!” Rồi không muốn để ý đến anh nữa.
Kỷ Minh Diệu thấy cô như thế cũng nhẹ nhàng thở ra, rồi lên giường ôm lấy cô, cảm thấy mỹ mãn cùng cô chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.