Có Em Chung Đường

Chương 16: Nảy mầm

Thương Manh

16/07/2016

Lần này về thị trấn đã xin nghỉ học ở trường, cảm giác thời gian trôi đi rất nhanh, giống như bị trộm mất vậy. Vui hơn cả là trong khi những học sinh khác đeo cặp sách đến trường, bản thân cô được chạy đi chơi khắp nơi. Thật sự cảm giác này rất thoải mái!

Là một học sinh ngoan không trốn học không đi muộn bao giờ, mỗi ngày sớm tối còn làm bài tập đúng giờ, những ngày nghỉ không buồn không lo này rất hiếm. Đáng tiếc thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, Kỷ Tiểu Dao cũng không thể mặt dày tiếp tục giả vờ bị bệnh nữa.

Không còn cách nào khác, cô mang theo tâm trạng bất mãn trở về nhà; cũng may còn thời gian nửa ngày, cô nài nỉ Kỷ Nghiên Lệ, cuối cùng cũng có thể ăn ngon ngủ thêm một buổi chiều.

Ngủ mãi đến khi bị một tiếng vang đánh thức, Kỷ Tiểu Dao đột nhiên ngồi bật dậy, mở to mắt. Mơ mơ màng màng nhìn thấy một bóng người đứng trước cửa phòng, người này vẫn ăn mặc rực rỡ chói mắt như trước, cắt tóc đầu nhím, sắc mặt đen sì nhưng hung thần trừng trừng cô. Đúng là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất – đầu trọc nhỏ bóng loáng Triển Phi!

Thấy cậu ta cô có cảm giác như gặp ác mông!

Cô cúi đầu rên lên một tiếng, dùng chăn trùm kín đầu tiếp tục nằm ngủ, thầm nghĩ trong đầu: Cậu ta không nhìn thấy mình, thật ra cậu ta không nhìn thấy mình!

Đương nhiên đây chỉ là cô tự lừa mình dối người mà thôi, Triển Phi hai ba bước đă đi đến trước mặt cô. Bàn tay tội ác giơ lên đã dễ dàng ném chăn đi, khiến cô như rùa mất đi mai, lộ trần trụi dưới ánh mắt tàn sát khốc liệt của cậu ta.

“Kỷ Tiểu Dao, cậu đứng lên, mấy ngày vừa rồi cậu về thị trấn sao không nói cho tôi một tiếng!”

“Anh hai à, tôi… tôi thông báo cho cậu bằng cách nào đây?” Thực ra cô càng muốn nói: tại sao tôi phải nói cho cậu biết!

Nhớ lại lời dặn của Kỷ Nghiên Lệ, lời nói ra lập tức thay đổi.

“Hừ!” Đây mà là lý do à, Triển Phi hừ lạnh một tiếng, trong cơn tức giận tiện tay lấy một chiếc điện thoại từ trong túi ra quăng về phía cô “Cái này cho cậu, về sau nhớ mang theo!”

Đây là chiếc di động màu đen kiểu dáng bình thường, chỉ là nhìn thoáng qua độ sáng bóng khá tốt thôi, nhưng cẩn thận quan sát đánh giá liền nhìn thấy trên vỏ ngoài có kí hiệu tiếng Anh Nokia. Nếu nhớ không lầm thì loại điện thoại này mới được đưa ra thị trường chưa lâu, bấy giờ học sinh căn bản chưa biết đến nhãn hiệu này. Giá tiền tất nhiên không cần phải nhắc đến, cậu ta lại cứ ném cho mình như vậy ư?

Kỷ Tiểu Dao do dự cầm di động lên, nhận hay không nhận là một vấn đề rất nan giải.

Triển Phi vừa nhìn thấy bộ dạng nghèo khổ quê mùa của cô liền đắc ý cười cười: “Nhận đi, đừng ngại, coi như là tôi thưởng cho cậu!”

Qủa nhiên cậu ta còn chưa hiểu hết về Kỷ Tiểu Dao, làm sao cô có thể vì ngại ngùng mà từ chối quà của người khác chứ. Đổi lại nếu là trước đây thì dù phải cướp cô cũng cố mà đoạt lấy nhưng từ lúc biết đối phương có tâm tư với mình, cô bỗng nhiên băn khoăn: nếu mình nhận thì cậu ta liệu có hiểu lầm hay không.

Trong lúc đang do dự Triển Phi đã hết kiên nhẫn đem di động nhét vào tay cô: “Bảo cậu cầm thì cứ cầm đi, trước kia cũng không thấy cậu khách khí như vậy!”



Những lời này của cậu ta đã nói trúng tim đen, Kỷ Tiểu Dao chột dạ nên mặt đỏ bừng. Vì để che giấu tâm trạng quẫn bách của mình nên vội vàng cúi đầu, nhưng làm thế chỉ khiến mặt cô đỏ hơn. Cậu thiếu niên mặc quần bỏ lửng và cô mặc váy ngủ đứng cạnh sát nhau như vậy, từ khi nào khoảng cách bọn họ lại gần như vậy, hoặc là nói từ khi nào thì đầu trọc nhỏ này đã ở trên giường mình vậy?

Không thể trách cô trong lòng không trong sáng, cô nam quả nữ ở chung một phòng mà khoảng cách lại gần như vậy dễ dẫn đến chuyện có tư tình. Kỷ Tiểu Dao lập tức nhảy bật xuống khỏi giường, vuốt áo ngủ mùa thu bằng vải bông cho đến khi chắc chắn không có một khe hở nào. Cho đến khi không còn hoảng loạn nữa, Kỷ Tiểu Dao mới hơi thả lỏng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, cô xin phép rồi mới ở nhà ngủ ngon, vậy sao đầu trọc nhỏ bóng loáng lại đến đây được? Đáp án có thể tưởng tượng được.

“Cậu lại trốn học à?”

“Thế thì sao, trước kia cũng không phải chưa từng trốn!” Triển Phi chẳng hề để ý từ trên giường đứng lên.

“Cậu không sợ bị ba đánh à!”

Triển Phi hơi ngập ngừng, từ lúc học trung học ba cậu đối với cậu nghiêm khắc hơn không ít, cũng may trường bọn họ đối với loại hành vi này không biết là vô tình hay cố ý không để ý. Chỉ cần không ra khỏi cổng trường, trốn học bỏ tiết cũng không nói cho phụ huynh, nhưng hôm nay cậu đã trốn ra rồi, buổi tối trở về chắc chắn không thiếu chút đòn roi.

“Đánh thì đánh, tôi sẽ luyện được một thân mình đồng da sắt!” Triển Phi tỏ vẻ thoải mái, nhún nhún vai.

Kỷ Tiểu Dao lại nhìn ra cậu ta vẫn có chút để tâm, nghĩ đến cậu ta trốn học vì mình, lòng hư vinh được thỏa măn, hay còn gọi là tự kỷ! (Tự yêu bản thân)

Được rồi, nhìn cậu ta có một phần thích chị đây, chị tạm giữ cậu ta lại một buổi chiều vậy! Kỷ Tiểu Dao vì thế nhất thời mềm lòng nên không đuổi cậu ta đi.

Song một vấn đề khó khăn khác lại nảy sinh, không đuổi cậu ta đi thì ném cậu ta vào đâu? Đầu tiên cô nghĩ đến Kỷ Minh Diệu, lấy việc mạnh mẽ ép buộc quả là một ý kiến hay, cô đang chuẩn bị đi gọi người, Triển Phi nói: “Cậu đi đâu?”

“Đi gọi anh tôi mang cậu đi chơi”.

“Không cần, nhà cậu không có ai!” Triển Phi tùy tiện ngồi xuống cạnh bàn học của cô, cầm nho trên đĩa bỏ vào miệng.

“Vậy cậu vào nhà bằng cách nào?”

“Người giúp việc nhà cậu!”

Muốn bị trừ lương, quả thực muốn bị trừ lương mà! Kỷ Tiểu Dao gườm gườm nhìn cậu ta nhàn nhã như ở trong nhà mình, không nên chỉ nhìn một lần mà nhận định người ta là người tốt chứ. Cũng không tính đến cô một mình ở nhà, nhỡ cậu ta là người xấu thì sao?



“Đi, tránh ra, tôi muốn làm bài tập!” Kỷ Tiểu Dao tức giận đạp một cái vào hai chân đang bắt chéo của cậu ta, không khách khí đẩy cậu ta ra. Đã như vậy thì kệ cậu ta, không có người chơi cùng, nhàm chán thì tự bỏ đi thôi.

Gió thu thổi qua làm rèm cửa đung đưa, chuông gió treo trên cửa sổ phát ra tiếng leng keng vui tai, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng ngần của thiếu nữ, hai hàng lông mi dài đậm như hai cánh bướm khẽ rung rinh trong gió, còn tản ra một loại mùi thơm ngọt ngào như hoa tươi. Thiếu niên tựa đầu lên cánh tay của mình, lần đầu tiên cảm thấy không gian yên tĩnh một cách kỳ lạ, vô tình nhìn đến ngây dại.

Không biết nhìn trong bao lâu, người thiếu niên ngẩng đầu lên, không hài lòng lắm với khoảng cách của hai người, thầm nghĩ tới gần hơn một chút, thành công chạm môi mình vào một bên má mềm mại của cô gái. Thấy cô gái quay đầu lại kinh ngạc mở to mắt nhìn cậu, thiếu niên nở nụ cười ngốc nghếch: “Tớ cuối cùng đã hôn được cậu rồi!”.

Đây là lời trong lòng của cậu, sau khi nói xong, từ sâu trong lòng cậu phát sinh một loại cảm giác ngọt ngào lại đắc ý như lúc trước đây ăn vụng mật đường trong tủ bát ở nhà bà nội.

Ngược lại, Kỷ Tiểu Dao lại cực kỳ lúng túng, mặt cô lập tức đỏ bừng lên, hai mắt ươn ướt trong lòng vừa tức giận lại thẹn thùng rồi lại tủi thân, đẩy người ra khỏi phòng, “rầm” một tiếng rồi khóa trái cửa lại, giận dữ lớn tiếng nói: “Cậu đi đi, về sau không cho phép đến nhà của tôi nữa!”.

Cũng không thèm quan tâm xem cậu ta có đi hay không, Kỷ Tiểu Dao gục mặt ở trên giường, trong đầu hơi hỗn loạn, hình ảnh thiếu niên tươi cười một cách ngu ngốc luôn quanh quẩn trong đầu không dứt, giống ruồi bọ muốn xua đi cũng không được. Cô phát hiện ra điều gì đó, cảm thấy có gì đó không giống như cũ nữa, trong lòng vừa hối hận lại có một loại cảm giác khác thường.

Măi về sau, mới có người dạy cho cô biết, cái loại cảm giác này chính là tình cảm sinh trưởng nảy mầm thời kỳ trưởng thành, gọi là “nảy mầm xuân”.

Lúc tiếng gõ cửa lại vang lên lần thứ hai, Kỷ Tiểu Dao ở trên giường mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thời gian đă sắp năm giờ chiều, hóa ra cô đã vô tình ngủ mất. Bây giờ đầu óc cô đã tỉnh táo hơn, năng lượng tràn đầy không chút nghĩ ngợi hướng về phía cửa cất tiếng rống như sư tử hà đông: “Không phải bảo cậu về rồi sao, gõ cái gì mà gõ, không ra!”

“Dao Dao, là anh!”

Đây là tiếng nói trầm thấp mang theo cảm giác lạnh như băng, Kỷ Tiểu Dao vừa nghe, nhất thời rùng mình một cái, xong rồi, cô quát anh họ thân ái rồi!

Không dám chần chừ, lập tức đứng lên mở cửa cho người ta, Kỷ Minh Diệu sắc mặt không tốt lắm, quả nhiên anh đang tức giận!

Kỷ Tiểu Dao giờ phút này làm sao còn để ý tới tình cảm thiếu nữ khó nắm bắt của mình, lập tức nịnh nọt khom lưng đi đến trước mặt anh, mở miệng thật lớn, lộ ra hàm răng trắng thuần khiết của bản thân, ý đồ làm cho đối phương cảm thấy sự chân thành của chính mình: “Anh, là anh sao, em còn tưởng rằng nhóc béo ú nhà hàng xóm đi nhầm nhà!”.

“Kỷ Tiểu Dao!”

“Dạ, em đây!” Mỗi khi Kỷ Tiểu Dao nghe anh gọi cả tên lẫn họ của mình như vậy, trái tim liền không tự chủ được mãnh liệt nhảy lên hai cái, đây là biểu hiện rõ ràng cho việc Kỷ Minh Diệu đang tức giận. Chỉ có thể giả ngu đáp lại.

“Em ngứa da phải không?”

“Không phải!” Kỷ Tiểu Dao lập tức theo bản năng quay đầu, lấy tay che kín mông mình Đúng là đau cả đầu, bây giờ cô mới chú ý tới phía sau Kỷ Minh Diệu còn có một người, một người đẹp, hơn nữa lại khá quen thuộc. Hai mắt cô sáng lên, kéo người kia gần mình, thân thiết gọi: “Chị Mỹ Vân, chị đã đến rồi, em nhớ chị quá!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Em Chung Đường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook