Chương 57: Ngoại truyện 1: Ăn em là cái chắc
Thương Manh
02/07/2018
Ngoại truyện 1: Ăn em là cái chắc
Gần đây Kỷ Tiểu Dao vô cùng đau khổ sắp tốt nghiệp đến nơi rồi! Cô cũng giống các bạn khác, phải đối mặt với vấn đề nan giải: Đi kiếm việc làm hay tiếp tục thi lên nghiên cứu sinh đây?
Đau khổ quá! Cô vò đầu túm tóc, đúng là khó lựa chọn thật đấy, cô vừa muốn đi làm kiếm tiền, lại vừa muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống sinh viên nhàn hạ. “Thôi nào đừng nghĩ nữa!” Quan Đồng rủ cô đi mua đò mặc phỏng vấn, ai ngờ cô lại vác theo cái mặt đau khổ nhăn nhó cả ngày trời khiến cô ấy cũng xoắn xít theo. Quan Đồng kéo cô vào quán cơm, mời cô ăn trưa: “Tớ thấy cậu chẳng cần phải suy nghĩ gì hết, có một anh chồng vừa đẹp trai vừa cung chiều hết mình như vậy, cậu cứ ở nhà làm bà chủ có hơn không, chồng cậu chắc chắn rất thích điều này.”
Anh ấy đương nhiên thích rồi, anh ấy còn mong tớ nằm lì ở nhà không ra khỏi cửa ấy chứ! Nhưng quan trọng là tớ không muốn, tớ không muốn làm sâu gạo, không muốn ăn bám, tớ còn muốn kiếm tiền về hiếu kính với bố mẹ nữa đó!
Cô không biết phải nói rõ lòng mình thế nào, lấy muỗng chọt chọt vào trong bát.
“Đúng là có phúc không biết hưởng! Nếu tớ là cậu thì không biết mỗi ngày sẽ hạnh phúc như thế nào đâu. Hừ, tớ biết cậu không hài lòng cơm trưa trị giá 10 đồng của bọn tớ, nhưng không cần phải thể hiện rõ như vậy đâu.” Kỷ Tiểu Dao lườm cô ấy, gắp đùi gà bỏ qua: “Ừ, tớ không hài lòng nên cho cậu đấy, đồ tham ăn!”
“Cậu không tham ăn chắc!” Quan Đồng cũng lườm cô, không khách khí cầm đùi gà lên cắn một miếng to, miệng đầy dầu mỡ, lúng búng nói: “Cậu không tham ăn chút nào, chỉ ăn hết toàn bộ mỹ thực trong bám kính x km thôi.”
Hai người náo loạn một hồi, Kỷ Tiểu Dao thấy thoải mái hơn, nghe điện thoại của Kỷ Minh Diệu gọi tới, cô phải về nhà rồi.
Bĩu môi, láy khăn giấy lau tay, cô cầm túi lên, lại chợt nhớ ra, quay lại nói với Quan Đồng: “Đông Khởi đang tuyển nhân viên đó.”
Một tiếng thét vang lên, Quan Đồng nhảy dựng đến đè lấy Kỷ Tiểu Dao, cổ Kỷ Tiểu Dao suýt bị cô ấy cắt đứt, tiếng Quan Đồng the thé cất lên: “Thật hả? Có phải là Đông Khởi tập trung toàn bộ tinh anh không? Có phải là Đông Khởi toàn bộ đều là trai xinh gái đẹp không?”
Kỷ Tiểu Dao kéo chút hơi tàn ho lên: “Gì vậy trời! Bình tĩnh lại đi, cậu sắp làm tớ nghẹt thở rồi này.”
Quan Đồng giờ mới phản ứng lại, buông cô ra, hí hửng hôn chụt lên mặt cô một cái, kết quả, tiếng dao nĩa xung quanh rơi xuống, mọi người kinh dị nhìn hai người... Kỷ Tiểu Dao xấu hổ, che mặt chạy đi.
Về đến nhà, Kỷ Tiểu Dao hét lớn trong lòng: Trời ơi, trong sạch của mình! Mình đâu phải là les chứ!
Khóc không ra nước mắt, đành phải về nhà tìm Kỷ Minh Diệu trút giận. Chạy vào phòng bếp, cũng không quan tâm anh đang làm gì, đứng sau lưng ôm anh, đầu cọ cọ vào lưng: “Hu hu, anh ơi, hu hu...”
Kỷ Minh Diệu bị cô làm suýt cắt vào tay, vội bỏ dao xuống, lau tay vào tạp dề xoay người ôm lấy cô: “Dao Dao, chuyện gì thế?”
Kỷ Tiểu Dao vẫn cọ tới cọ lui trong ngực anh: “Hu hu hu...” Cô giả bộ khóc nức nở, không nói câu nào, Kỷ Minh Diệu cũng rất kiên nhẫn, mặc cho cô cọ như thế, chỉ có bả vai nghiên một góc nhất định, để tránh cô cọ phải tạp dề làm quần áo dính mỡ.
Đến khi trên bếp có mùi hơi khét mới vội đẩy cô ra, cầm khăn mở nắp vung rồi đảo thức ăn. Những động tác này Kỷ Minh Diệu đã quen thuộc, vừa nhanh vừa gọn, một bên quay qua nói với Kỷ Tiểu Dao: “Em ra phòng khách ngồi xem ti vi đi, nấu cơm xong anh gọi.”
Giữa trưa không có chương trình nào hay cả, Kỷ Tiểu Dao chuyển hết kênh mà không thấy cái nào hấp dẫn, sơ mi trắng và quần tay nhưng lại mang tạp dề màu hồng, ở giữa còn có hình chú vịt màu vàng đang rướn cổ lên nữa chư, cái đó là cô mua cho anh đấy.
Trong lòng thầm đắc ý, khi mới mua có nói thế nào anh cũng không chịu mặc, cô phải mất bao công sức thì anh mới đồng ý, giờ nghĩ lại cũng thấy đỏ mặt nữa. Nhưng giờ anh mặc cũng đẹp lắm chứ, mang theo nét dịu dàng. Kỷ Tiểu Dao ngồi trên sô pha nhìn anh, bất giác mọi phiền muộn đều tan biến, cũng cảm thấy hơi đói, không lẽ đây là “tú sắc khả cơm” trong truyền thuyết?
*Tú sắc khã cơm: Ý nói người đẹp cũng giống như mỹ vị, khiến người ta chảy nước miếng.
Thấy Kỷ Minh Diệu bưng đồ ăn lên, cô tự động nhảy tới, mấy con sâu tham ăn trong bụng đã sớm chui ra tồi. Tất cả đều là món cô thích: Sò điệp, bánh tôm áp chảo, thịt heo ướp hương, trời đất, sao anh có thể lợi hại như vậy chứ, đúng là không có gì làm không làm được mà!
Kỷ Tiểu Dao hớn hở xắn tay áo, cầm đũa chuẩn bị chiến đấu, nhưng bị kỳ Minh Diệu ngăn lại: “Rửa tay chưa?” Nói xong kéo cô đi rửa tay.
Nước lành lạnh lướt qua bàn tay, mang theo lực nhẹ nhàng ôn nhu của Kỷ Minh Diệu, thoải mái khiến Kỷ Tiểu Dao than nhẹ.
- ------O0o--------
Kỷ Minh Diệu ôm cô thật chặt, thầm nghĩ vừa nãy mình đúng là hơi quá đáng, thế nhưng mỗi khi đối mặt với Kỷ Tiểu Dao anh đều không muốn khống chế được bản thân, giống như người nghiện ma tuý, muốn dừng mà không được.
Kỷ Minh Diệu khẽ hôn lên má cô, dỗ dành: “Được rồi, anh không thế nữa.” Lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Lại đây, anh đút em ăn.”
Kỷ Tiểu Dao buồn ngủ híp cả mắt, mơ màng hé miệng, một chén canh gà hầm bất giác đã thấy đáy, còn dư một chút, cô lắc không muốn ăn nữa.
Kỷ Minh Diệu uống hết chỗ còn lại, cô gái trong lòng cũng bừng tỉnh, anh buông bát, tiếp tục dỗ dành cô: “Được rồi, ngủ đi, anh ở đây.”
Kỷ Tiểu Dao lắc đầu, cô mới nhớ đến một chuyện: “Quan Đồng muốn đi xin việc ở công ty anh đó.”
“Ừ, anh biết rồi, yên tâm đi.”
“Cậu ấy không biết Đông Khởi là công ty của anh, anh đừng để lộ đấy.” Cô suy nghĩ một lát, quay đầu nhéo mặt Kỷ Minh Diệu: “Tuy chỉ có bằng đại học, nhưng năng lực của cậu ấy rất tốt; Anh cũng gặp cậu ấy rồi đo, cậu ấy giỏi ăn nói, nhân duyên cũng tốt lắm.”
Kỷ Minh Diệu cưng chiều nhìn cô, mặc cô xoa mặt mình: “Dù em giúp con mèo con chó gì đó, thì anh cũng chăm sóc cẩn thận.”
Kỷ Tiểu Dao bĩu môi, cơn buồn ngủ lại kéo đến, trùm chăn kín đầu không để ý đến anh: “Em ngủ đây!”
Cuối cùng Kỷ Tiểu Dao vẫn chọn học lên nghiên cứu sinh, nguyên nhân rất đơn giản, cô đến công ty Kỷ Minh Diệu làm ba ngày, cảm thấy rất kinh khủng.
Ngày đầu tiên: Không ai để ý đến cô, ai cũng bận rộn, cô thấy thật lo lắng.
Ngày thứ hai: Rất nhiều người vây quanh cô, cứ một lát lại có người mang khoai tây chiên, trà sữa, khiến cô nổi da gà.
Ngày thứ ba: Mọi chuyện lại quay về quỹ đạo bình thường, nhưng cô lại bị sếp lớn kéo vào phòng làm việc tiến hành “gian tình”, cô thấy bực mình ghê gớm.
Cô không làm nữa, bỏ về trường.
Đây hết thảy đều theo kế hoạch của Kỷ Minh Diệu, anh ôm vai Kỷ Tiểu Dao, thoải mái nói: “Em thấy chưa, làm việc dưới tay anh là như vậy đấy.”
Kỷ Tiểu Dao cũng không ngốc, lườm anh: “Anh đừng tưởng em không biết, đây là công ty của anh, rõ ràng là anh cố ý!”
Kỷ Minh Diệu thản nhiên thừa nhận: “Anh đúng là có ý đó, em là vợ của anh, anh có đủ khả năng chăm lo cho em, chăm lo cho toàn bộ nhà chúng ta, tại sao phải để em ra ngoài làm việc chứ?”
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của anh, Kỷ Tiểu Dao cắn răng: “Vậy cả đời này en đều ăn bám anh à?”
Kỷ Minh Diệu gật đầu: “Phải.”
Kỷ Tiểu Dao tốn hơi thừa lời, nhào tới: “Em cắn chết anh!”
Gần đây Kỷ Tiểu Dao vô cùng đau khổ sắp tốt nghiệp đến nơi rồi! Cô cũng giống các bạn khác, phải đối mặt với vấn đề nan giải: Đi kiếm việc làm hay tiếp tục thi lên nghiên cứu sinh đây?
Đau khổ quá! Cô vò đầu túm tóc, đúng là khó lựa chọn thật đấy, cô vừa muốn đi làm kiếm tiền, lại vừa muốn tiếp tục hưởng thụ cuộc sống sinh viên nhàn hạ. “Thôi nào đừng nghĩ nữa!” Quan Đồng rủ cô đi mua đò mặc phỏng vấn, ai ngờ cô lại vác theo cái mặt đau khổ nhăn nhó cả ngày trời khiến cô ấy cũng xoắn xít theo. Quan Đồng kéo cô vào quán cơm, mời cô ăn trưa: “Tớ thấy cậu chẳng cần phải suy nghĩ gì hết, có một anh chồng vừa đẹp trai vừa cung chiều hết mình như vậy, cậu cứ ở nhà làm bà chủ có hơn không, chồng cậu chắc chắn rất thích điều này.”
Anh ấy đương nhiên thích rồi, anh ấy còn mong tớ nằm lì ở nhà không ra khỏi cửa ấy chứ! Nhưng quan trọng là tớ không muốn, tớ không muốn làm sâu gạo, không muốn ăn bám, tớ còn muốn kiếm tiền về hiếu kính với bố mẹ nữa đó!
Cô không biết phải nói rõ lòng mình thế nào, lấy muỗng chọt chọt vào trong bát.
“Đúng là có phúc không biết hưởng! Nếu tớ là cậu thì không biết mỗi ngày sẽ hạnh phúc như thế nào đâu. Hừ, tớ biết cậu không hài lòng cơm trưa trị giá 10 đồng của bọn tớ, nhưng không cần phải thể hiện rõ như vậy đâu.” Kỷ Tiểu Dao lườm cô ấy, gắp đùi gà bỏ qua: “Ừ, tớ không hài lòng nên cho cậu đấy, đồ tham ăn!”
“Cậu không tham ăn chắc!” Quan Đồng cũng lườm cô, không khách khí cầm đùi gà lên cắn một miếng to, miệng đầy dầu mỡ, lúng búng nói: “Cậu không tham ăn chút nào, chỉ ăn hết toàn bộ mỹ thực trong bám kính x km thôi.”
Hai người náo loạn một hồi, Kỷ Tiểu Dao thấy thoải mái hơn, nghe điện thoại của Kỷ Minh Diệu gọi tới, cô phải về nhà rồi.
Bĩu môi, láy khăn giấy lau tay, cô cầm túi lên, lại chợt nhớ ra, quay lại nói với Quan Đồng: “Đông Khởi đang tuyển nhân viên đó.”
Một tiếng thét vang lên, Quan Đồng nhảy dựng đến đè lấy Kỷ Tiểu Dao, cổ Kỷ Tiểu Dao suýt bị cô ấy cắt đứt, tiếng Quan Đồng the thé cất lên: “Thật hả? Có phải là Đông Khởi tập trung toàn bộ tinh anh không? Có phải là Đông Khởi toàn bộ đều là trai xinh gái đẹp không?”
Kỷ Tiểu Dao kéo chút hơi tàn ho lên: “Gì vậy trời! Bình tĩnh lại đi, cậu sắp làm tớ nghẹt thở rồi này.”
Quan Đồng giờ mới phản ứng lại, buông cô ra, hí hửng hôn chụt lên mặt cô một cái, kết quả, tiếng dao nĩa xung quanh rơi xuống, mọi người kinh dị nhìn hai người... Kỷ Tiểu Dao xấu hổ, che mặt chạy đi.
Về đến nhà, Kỷ Tiểu Dao hét lớn trong lòng: Trời ơi, trong sạch của mình! Mình đâu phải là les chứ!
Khóc không ra nước mắt, đành phải về nhà tìm Kỷ Minh Diệu trút giận. Chạy vào phòng bếp, cũng không quan tâm anh đang làm gì, đứng sau lưng ôm anh, đầu cọ cọ vào lưng: “Hu hu, anh ơi, hu hu...”
Kỷ Minh Diệu bị cô làm suýt cắt vào tay, vội bỏ dao xuống, lau tay vào tạp dề xoay người ôm lấy cô: “Dao Dao, chuyện gì thế?”
Kỷ Tiểu Dao vẫn cọ tới cọ lui trong ngực anh: “Hu hu hu...” Cô giả bộ khóc nức nở, không nói câu nào, Kỷ Minh Diệu cũng rất kiên nhẫn, mặc cho cô cọ như thế, chỉ có bả vai nghiên một góc nhất định, để tránh cô cọ phải tạp dề làm quần áo dính mỡ.
Đến khi trên bếp có mùi hơi khét mới vội đẩy cô ra, cầm khăn mở nắp vung rồi đảo thức ăn. Những động tác này Kỷ Minh Diệu đã quen thuộc, vừa nhanh vừa gọn, một bên quay qua nói với Kỷ Tiểu Dao: “Em ra phòng khách ngồi xem ti vi đi, nấu cơm xong anh gọi.”
Giữa trưa không có chương trình nào hay cả, Kỷ Tiểu Dao chuyển hết kênh mà không thấy cái nào hấp dẫn, sơ mi trắng và quần tay nhưng lại mang tạp dề màu hồng, ở giữa còn có hình chú vịt màu vàng đang rướn cổ lên nữa chư, cái đó là cô mua cho anh đấy.
Trong lòng thầm đắc ý, khi mới mua có nói thế nào anh cũng không chịu mặc, cô phải mất bao công sức thì anh mới đồng ý, giờ nghĩ lại cũng thấy đỏ mặt nữa. Nhưng giờ anh mặc cũng đẹp lắm chứ, mang theo nét dịu dàng. Kỷ Tiểu Dao ngồi trên sô pha nhìn anh, bất giác mọi phiền muộn đều tan biến, cũng cảm thấy hơi đói, không lẽ đây là “tú sắc khả cơm” trong truyền thuyết?
*Tú sắc khã cơm: Ý nói người đẹp cũng giống như mỹ vị, khiến người ta chảy nước miếng.
Thấy Kỷ Minh Diệu bưng đồ ăn lên, cô tự động nhảy tới, mấy con sâu tham ăn trong bụng đã sớm chui ra tồi. Tất cả đều là món cô thích: Sò điệp, bánh tôm áp chảo, thịt heo ướp hương, trời đất, sao anh có thể lợi hại như vậy chứ, đúng là không có gì làm không làm được mà!
Kỷ Tiểu Dao hớn hở xắn tay áo, cầm đũa chuẩn bị chiến đấu, nhưng bị kỳ Minh Diệu ngăn lại: “Rửa tay chưa?” Nói xong kéo cô đi rửa tay.
Nước lành lạnh lướt qua bàn tay, mang theo lực nhẹ nhàng ôn nhu của Kỷ Minh Diệu, thoải mái khiến Kỷ Tiểu Dao than nhẹ.
- ------O0o--------
Kỷ Minh Diệu ôm cô thật chặt, thầm nghĩ vừa nãy mình đúng là hơi quá đáng, thế nhưng mỗi khi đối mặt với Kỷ Tiểu Dao anh đều không muốn khống chế được bản thân, giống như người nghiện ma tuý, muốn dừng mà không được.
Kỷ Minh Diệu khẽ hôn lên má cô, dỗ dành: “Được rồi, anh không thế nữa.” Lấy tay nhẹ nhàng nâng cằm cô: “Lại đây, anh đút em ăn.”
Kỷ Tiểu Dao buồn ngủ híp cả mắt, mơ màng hé miệng, một chén canh gà hầm bất giác đã thấy đáy, còn dư một chút, cô lắc không muốn ăn nữa.
Kỷ Minh Diệu uống hết chỗ còn lại, cô gái trong lòng cũng bừng tỉnh, anh buông bát, tiếp tục dỗ dành cô: “Được rồi, ngủ đi, anh ở đây.”
Kỷ Tiểu Dao lắc đầu, cô mới nhớ đến một chuyện: “Quan Đồng muốn đi xin việc ở công ty anh đó.”
“Ừ, anh biết rồi, yên tâm đi.”
“Cậu ấy không biết Đông Khởi là công ty của anh, anh đừng để lộ đấy.” Cô suy nghĩ một lát, quay đầu nhéo mặt Kỷ Minh Diệu: “Tuy chỉ có bằng đại học, nhưng năng lực của cậu ấy rất tốt; Anh cũng gặp cậu ấy rồi đo, cậu ấy giỏi ăn nói, nhân duyên cũng tốt lắm.”
Kỷ Minh Diệu cưng chiều nhìn cô, mặc cô xoa mặt mình: “Dù em giúp con mèo con chó gì đó, thì anh cũng chăm sóc cẩn thận.”
Kỷ Tiểu Dao bĩu môi, cơn buồn ngủ lại kéo đến, trùm chăn kín đầu không để ý đến anh: “Em ngủ đây!”
Cuối cùng Kỷ Tiểu Dao vẫn chọn học lên nghiên cứu sinh, nguyên nhân rất đơn giản, cô đến công ty Kỷ Minh Diệu làm ba ngày, cảm thấy rất kinh khủng.
Ngày đầu tiên: Không ai để ý đến cô, ai cũng bận rộn, cô thấy thật lo lắng.
Ngày thứ hai: Rất nhiều người vây quanh cô, cứ một lát lại có người mang khoai tây chiên, trà sữa, khiến cô nổi da gà.
Ngày thứ ba: Mọi chuyện lại quay về quỹ đạo bình thường, nhưng cô lại bị sếp lớn kéo vào phòng làm việc tiến hành “gian tình”, cô thấy bực mình ghê gớm.
Cô không làm nữa, bỏ về trường.
Đây hết thảy đều theo kế hoạch của Kỷ Minh Diệu, anh ôm vai Kỷ Tiểu Dao, thoải mái nói: “Em thấy chưa, làm việc dưới tay anh là như vậy đấy.”
Kỷ Tiểu Dao cũng không ngốc, lườm anh: “Anh đừng tưởng em không biết, đây là công ty của anh, rõ ràng là anh cố ý!”
Kỷ Minh Diệu thản nhiên thừa nhận: “Anh đúng là có ý đó, em là vợ của anh, anh có đủ khả năng chăm lo cho em, chăm lo cho toàn bộ nhà chúng ta, tại sao phải để em ra ngoài làm việc chứ?”
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của anh, Kỷ Tiểu Dao cắn răng: “Vậy cả đời này en đều ăn bám anh à?”
Kỷ Minh Diệu gật đầu: “Phải.”
Kỷ Tiểu Dao tốn hơi thừa lời, nhào tới: “Em cắn chết anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.