Chương 55: Trừng phạt
Thương Manh
20/08/2016
“Đi ra kia úp mặt vào tường!” Vừa về nhà đã phải chịu phạt rồi. Kỷ
Tiểu Dao nước mắt lưng tròng: Lại phải úp mặt vào tường đó, cuộc sống
đừng đáng buồn như vậy được không.
“Đứng thẳng, hai chân khép lại, đừng có trùng lưng xuống!”
“Không được liếc ngang liếc dọc, nhìn vào bức tường ấy.”
Chịu không nổi nữa rồi, lâu quá, đầu choáng mắt hoa, chân cũng mềm nhũn! Quan trọng nhất là mũi còn ngửi thấy mùi thơm, buổi trưa cô còn chưa ăn cơm, đừng hành hạ người khác vậy chứ!
Không được rồi, len lén nhìn xung quanh một chút, bóng dáng thon dài của người đàn ông kia vẫn còn đang bận bịu trong bếp, trước no bụng đã rồi mới nói! Kỷ Tiểu Dao lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy đến gần bàn ăn, cầm đôi đũa lên chuẩn bị hành động!
“Để xuống!”
Giọng nói này không lớn, cũng không hung dữ, nhưng cô vừa nghe đã thấy sợ, giống như là bản năng được dạy dỗ vậy. Bàn tay run lên một chút, chiếc đũa rơi xuống đất, Kỷ Tiểu Dao rơm rớm nước mắt xin anh: “Anh hai à, để em ăn đi, ăn no rồi em ra đứng tường tiếp.”
Kỷ Minh Diệu lạnh lùng nhìn cô, bưng cơm từ dưới bếp lên: “Đi rửa tay đi.”
“A ha ha ha, em biết anh tốt với em nhất mà!” Kỷ Tiểu Dao cười to, chạy qua hôn anh một cái, thừa lúc anh chưa kịp trách thì bỏ chạy mất dạng.
Đây là bữa cơm ngon nhất từ trước đến giờ của Kỷ Tiểu Dao, nguyên nhân rất đơn giản: đây là lần đầu tiên cô đói lâu đến vậy, ăn như hổ vồ vậy. Tất nhiên, nếu không có ánh mắt vẫn ngó chừng cô chằm chằm từ nãy tới giờ làm cô phải ăn chậm lại, hẳn là ngon hơn nhiều.
“Anh không ăn à?” Cô tốt bụng hỏi.
Người kia sắc mặt dịu đi một chút: “Ăn rồi.” (thầm nghĩ trong bụng: Rốt cuộc thì em vẫn nhớ ra anh hả.)
Kỷ Tiểu Dao cười lấy lòng người đang đen mặt bên cạnh, quả nhiên áp lực trên đầu bớt đi hẳn, ăn cũng ngon hơn nhiều.
Mây bay gió cuốn hết thức ăn trên cái bàn, cuối cùng cũng no, dựa vào ghế nấc một cái, thỏa mãn xoa xoa bụng mình, phất tay với người ngồi kia: “Không tệ không tệ, đầu bếp Kỷ nấu ăn ngày càng ngon, sau này nên cố gắng phát huy.”
Lời này của cô cũng không phải giả, từ ngày thứ nhất bọn họ sống riêng, cô ngạc nhiên khi thấy Kỷ Minh Diệu biết nấu ăn, mà thức ăn cũng không tệ. Từ đó tới giờ số lần nấu cơm cũng không nhiều,nhưng cô cảm giác mỗi lần đều ngon hơn thì phải. Cảm giác như cái tên Ky Minh Diệu này biết pháp thuật vậy, không gì là không làm được, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngờ lại nói ra miệng, đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông: “Chỉ cần để tâm thì cái gì cũng làm được.”
Kỷ Tiểu Dao nghe câu này có cảm giác ai oán, lại quay ra nhìn Kỷ Minh Diệu, thấy anh sắc mặt không thay đổi bắt đầu thu dọn bàn ăn. Một người đàn ông đẹp trai lại dọn bàn, nhìn thế nào cũng thấy mất tự nhiên. Dù da mặt Kỷ Tiểu Dao có dày nữa cũng không dám ngồi yên, vội đứng lên muốn đỡ đống đồ trên tay anh, lại không ngờ chỉ nhận được câu lạnh nhạt: “Ra đứng tiếp đi.”
“Không phải chứ!” Có câu no ấm là nghĩ lung tung, yêu cầu của cô cũng không cao, không dám đi nhúng chàm sắc đẹp của anh, để cô nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.
Aizz, nghĩ là nghĩ vậy thôi, Kỷ Tiểu Dao vẫn nghe lời ra góc phòng ngủ đứng tiếp, bắt đầu nghiên cứu vách tường trong nhà có vết xước nào hay không, xem ra đội xây dựng nhà họ làm việc rất cẩn thận nhỉ.
“Ra đây, đứng ngốc ở đó làm gì thế!” Không biết từ lúc nào Kỷ Minh Diệu đã bước vào, đang ngồi trên giường, vừa xắn tạy áo, vừa mất kiên nhẫn gọi cô.
Kỷ Tiểu Dao cầu còn không được, muốn tranh thủ để anh khoan hồng thêm một chút, vội nịnh nọt chạy ra giúp anh kéo tay áo.
“Buổi chiều anh không phải đến công ty à?”
“Không cần, muốn nói chuyện với em một chút.”
Cứ trực tiếp vậy, Kỷ Tiểu Dao thầm cảm thấy không ổn, bàn tay đang cởi áo cho anh cũng dừng lại.
Ánh mắt Kỷ Minh Diệu chợt lóe, nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Em cầm quần áo ra đây hộ anh.”
“Dạ.” Tâm trạng Kỷ Tiểu Dao lúc này khá tệ, cô chậm chạp tìm quần áo trong tủ anh, lôi ra một bộ đồ mặc nhà. Khi trở lại giường một lần nữa, người đàn ông kia toàn thân đã trắng trơn, lộ ra lồng ngực cường tráng, trên đó còn thấy rõ hai khối cơ ngực tràn ngập năng lượng, thần bí mà hấp dẫn. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không mặc áo, nhưng lần nào cũng đỏ mặt, ánh mắt sẽ lơ đãng lướt sang nơi khác. Người đàn ông nhìn thấy phản ứng của cô, khẽ cười, giơ hai tay ra.
Đây chắc là muốn cô mặc áo cho rồi, nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên, có cảm giác là lạ, lại hơi xấu hổ, cũng có chút nóng lòng muốn thử. Cúi đầu bước lại gần, đưa tay ra, chẳng qua chỉ là một cái áo phông vàng nhạt, cứ chui đầu qua là xong. Làm xong một cách nhẹ nhàng, trong lòng Kỷ Tiểu Dao bỗng sinh ra cảm giác chưa từng có, ngọt ngào, ấm áp, cũng có cảm giác thành tựu. Cô chợt nói: “Anh à, sau này em giúp anh mặc áo nhé.”
“Ừ.”
Lạnh lùng quá vậy cơ à! Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu, chợt thấy đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể hút được linh hồn người khác kia đang nhìn mình, cảm thấy khó thở: “Anh… anh đừng nhìn em như vậy.”
Trong đáy mắt Kỷ Minh Diệu vẫn như đang cười: “Ừ, em nhớ sau này ngày nào cũng phải giúp anh mặc quần áo đấy.”
“Biết rồi biết rồi.” Xúc động là ma quỷ ~~ trong lòng Kỷ Tiểu Dao khóc không ra nước mắt, chỉ chỉ vào quần anh đang mặc: “Cái này tự anh thay được không?”
Kỷ Minh Diệu yêu chiều nhéo mặt cô: “Ừ.”
Có một đoạn nhạc đệm ngắn ấm áp như vậy, nói chuyện tiếp cũng tự nhiên hơn nhiều.
Kỷ Minh Diệu ngồi ở mép giường, để Kỷ Tiểu Dao nằm trên đùi anh, lấy thuốc bôi lên mặt cô, cảm giác mát mẻ, cực kì thoải mái. Kỷ Tiểu Dao nhắm mắt thở dài một tiếng, chủ động mở miệng nhận sai: “Anh, em sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.”
Kỷ Minh Diệu nghe nửa câu đầu còn rất thoải mái, vừa nghe được nửa câu sau, mặt lập tức xụ xuống, lực tay cũng mạnh hơn: “Còn có lần sau à?”
Anh hạ tay khá mạnh, Kỷ Tiểu Dao đau đến nỗi kêu ra tiếng, vội ôm chặt hông anh, đem mặt chôn ở bụng anh.
Quá bạo lực, ngoài miệng vẫn không sợ chết nói: “Chẳng lẽ cả đời này em phải nấp sau lưng anh, em cảm thấy mình rất vô dụng!”
Thân thể Kỷ Minh Diệu cứng đờ: “Người phụ nữ kia nói gì với em à?”
“Không phải, là tự em thấy vậy, em suy nghĩ rất lâu, sống nhiều năm như thế nhưng chưa từng làm ra việc gì thành công. Nếu không có anh, cuộc đời này của em chỉ sợ cứ trôi qua như vậy.”
Thấy tâm trạng cô không tốt, Kỷ Minh Diệu ôm cô thật chặt: “Nói linh tinh gì thế! mấy thứ đạo lý to lớn anh không muốn nói, bây giờ đối với anh, sự tồn tại của em là món quà lớn nhất mà trời cao ban tặng. Vì có em, anh mới có động lực làm việc, vì có em, cuộc sống của anh mới trở nên ấm áp, cũng vì có em, cuộc đời anh mới có ý nghĩa, như vậy chưa đủ sao! Nếu em muốn mấy cái huy chương bằng khen gì đó, anh mua cho em là được.”
Nghe đoạn đầu, Kỷ Tiểu Dao cảm động đến rơi lệ, đến đoạn mua huy chương thì cô quýnh lên rồi, đúng là đồ thừa tiền, nếu Kỷ Nghiên Lệ biết, chắc nhéo đứt tai cô mất. Vừa nghĩ đến cảnh kia đã thấy đáng sợ, Kỷ Tiểu Dao rụt cổ, cái đầu nhỏ cọ cọ trên bụng anh, thật ấm áp thoải mái.
Cô thở dài, nói ra những điều từ đáy lòng mình: “Aizz, anh có thể làm em vui vẻ, em cũng hiểu điều đó, mỗi người chỉ sống một lần, chua cay mặn ngọt gì cũng là mình hưởng, người bên cạnh thì hiểu được mấy phần đâu! Bên cạnh em có anh, có bà ngoại, có ba mẹ, có hai bác, có bạn bè, à quên, cả Tiểu Quân Quân bướng bỉnh, cả Tiểu Nhị Minh kiêu ngạo nữa. Thế là đủ rồi, cuộc đời em đi đến bước này là đã rất thỏa mãn, nếu để em phấn đấu theo mấy cái lý tưởng xa xôi kia nữa, em lười không làm nổi, chỉ cần luôn vui vẻ bên mọi người là được. Nếu còn tham lam nữa, em sợ ông trời ngứa mắt lôi em đi.”
“Nghĩ lại thì từ bé tới giờ, hình như em chưa từng làm gì xấu xa quá cả, còn chuyện tốt…. chắc mấy cái quyên góp hồi tiểu học có tính nhỉ.”
Trong lúc nói, khuôn mặt cô đã vô thức ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe thật đáng yêu. Kỷ Minh Diệu cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ cười: “Nhóc ngốc, thật ra chuyện tốt em làm còn rất nhiều, dắt người già qua đường này, giúp bạn cùng lớp làm giả chứng nhận này, không có việc gì thì dắt chó ra công viên, còn thi lại hộ bạn khác, mấy tháng trước còn sửa được “đồ chơi”, còn lần này nữa, không có sự đồng ý của anh đã dám đi giải quyết người đàn bà kia rồi, em nghĩ gì anh còn không hiểu sao? Chẳng qua là sợ anh ngăn cản nên ra tay trước chứ gì. Hừ, em không ngốc chút nào đâu.”
Kỷ Tiểu Dao nghe vậy thì thấy có gì đó không đúng lắm, nghe qua thì mấy chuyện cô làm rất trẻ con, hai việc trong đó còn trái pháp luật nữa, vậy cũng coi là việc tốt à. Nhưng về chuyện của Giang Mỹ Vân, mấy tính toán nho nhỏ trong lòng cô đều bị anh đoán đúng cả, có chút chột dạ, nhưng cũng không sợ gì hết, anh ấy luôn là người đối xử tốt với cô nhất. Đang định cười lấy lòng Kỷ Minh Diệu, lại thấy anh nói tiếp: “Chuyện này đến đây là kết thúc, sau này em cứ là chính em là được, còn muốn làm “chuyện tốt” gì khác thì anh chỉ có một yêu cầu, mong em trước khi làm chuyện gì, cũng nghĩ đến an toàn bản thân trước, lấy điều kiện đầu tiên là bảo vệ bản thân, nếu không nghĩ cho bản thân, thì em phải nghĩ cho anh, mỗi lần em bị thương anh còn đau lòng hơn em gấp bội!”
Giọng anh ngày càng trầm thấp, đôi môi mềm mại khẽ cọ qua trán cô, ngưa ngứa, lông mi dài quét nhẹ lên da, cũng khẽ cọ qua lòng cô, Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu lên hôn anh, bị anh ôm chặt lấy, tấn công hung mãnh.
“Đừng….” Kỷ Tiểu Dao bị anh hôn đến nỗi không thở nổi, nhạy cảm phát hiện ra thứ dưới lưng đang ngày càng cứng rắn, chọc chọc vào cổ cô, mà anh còn dùng sức hơi đẩy người lên….. Quá nguy hiểm, Kỷ Tiểu Dao ngọ nguậy muốn đứng dậy, lại bị anh đè xuống. Vậy nên, một cuộc vận động tiêu hóa lại bắt đầu rồi.
Mấy ngày sau trên mạng tung một đoạn video kích tình, lượng người xem rất đông, mà nhân vật chính là Giang Mỹ Vân, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.
Kỷ Tiểu Dao cảm thấy có chút đồng tình cũng có chút tiếc hận, từng là một cô gái tốt như vậy, vừa nhiệt tình vừa trượng nghĩa, cũng chỉ vì yêu một người đàn ông không thuộc về mình, cầu xin đến mức điên cuồng, cần gì phải vậy chứ! Hi vọng sau khi vấp ngã, chị ta có thể đứng dậy được. Đàn ông trên đời nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có một tên nhà bọn họ.
Aizz, mọi việc qua đi chỉ còn tiếng thở dài. Cô không muốn tin quỷ thần, nhưng trải qua hai đời người, nhìn thấu mọi việc, có một số việc vận mệnh đã an bài, cưỡng cầu cũng vô dụng. Quan trọng là phải biết buông tay, hướng về nơi có hi vọng.
Nhìn cô bây giờ xem, rất hạnh phúc còn gì! Nghĩ tới đây, cô đưa tay xoa bóp bắp đùi đau nhức, nếu người kia không quá mạnh mẽ trong phương diện đó thì càng tốt hơn!
“Đứng thẳng, hai chân khép lại, đừng có trùng lưng xuống!”
“Không được liếc ngang liếc dọc, nhìn vào bức tường ấy.”
Chịu không nổi nữa rồi, lâu quá, đầu choáng mắt hoa, chân cũng mềm nhũn! Quan trọng nhất là mũi còn ngửi thấy mùi thơm, buổi trưa cô còn chưa ăn cơm, đừng hành hạ người khác vậy chứ!
Không được rồi, len lén nhìn xung quanh một chút, bóng dáng thon dài của người đàn ông kia vẫn còn đang bận bịu trong bếp, trước no bụng đã rồi mới nói! Kỷ Tiểu Dao lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chạy đến gần bàn ăn, cầm đôi đũa lên chuẩn bị hành động!
“Để xuống!”
Giọng nói này không lớn, cũng không hung dữ, nhưng cô vừa nghe đã thấy sợ, giống như là bản năng được dạy dỗ vậy. Bàn tay run lên một chút, chiếc đũa rơi xuống đất, Kỷ Tiểu Dao rơm rớm nước mắt xin anh: “Anh hai à, để em ăn đi, ăn no rồi em ra đứng tường tiếp.”
Kỷ Minh Diệu lạnh lùng nhìn cô, bưng cơm từ dưới bếp lên: “Đi rửa tay đi.”
“A ha ha ha, em biết anh tốt với em nhất mà!” Kỷ Tiểu Dao cười to, chạy qua hôn anh một cái, thừa lúc anh chưa kịp trách thì bỏ chạy mất dạng.
Đây là bữa cơm ngon nhất từ trước đến giờ của Kỷ Tiểu Dao, nguyên nhân rất đơn giản: đây là lần đầu tiên cô đói lâu đến vậy, ăn như hổ vồ vậy. Tất nhiên, nếu không có ánh mắt vẫn ngó chừng cô chằm chằm từ nãy tới giờ làm cô phải ăn chậm lại, hẳn là ngon hơn nhiều.
“Anh không ăn à?” Cô tốt bụng hỏi.
Người kia sắc mặt dịu đi một chút: “Ăn rồi.” (thầm nghĩ trong bụng: Rốt cuộc thì em vẫn nhớ ra anh hả.)
Kỷ Tiểu Dao cười lấy lòng người đang đen mặt bên cạnh, quả nhiên áp lực trên đầu bớt đi hẳn, ăn cũng ngon hơn nhiều.
Mây bay gió cuốn hết thức ăn trên cái bàn, cuối cùng cũng no, dựa vào ghế nấc một cái, thỏa mãn xoa xoa bụng mình, phất tay với người ngồi kia: “Không tệ không tệ, đầu bếp Kỷ nấu ăn ngày càng ngon, sau này nên cố gắng phát huy.”
Lời này của cô cũng không phải giả, từ ngày thứ nhất bọn họ sống riêng, cô ngạc nhiên khi thấy Kỷ Minh Diệu biết nấu ăn, mà thức ăn cũng không tệ. Từ đó tới giờ số lần nấu cơm cũng không nhiều,nhưng cô cảm giác mỗi lần đều ngon hơn thì phải. Cảm giác như cái tên Ky Minh Diệu này biết pháp thuật vậy, không gì là không làm được, nghĩ đi nghĩ lại cũng không ngờ lại nói ra miệng, đổi lại được ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông: “Chỉ cần để tâm thì cái gì cũng làm được.”
Kỷ Tiểu Dao nghe câu này có cảm giác ai oán, lại quay ra nhìn Kỷ Minh Diệu, thấy anh sắc mặt không thay đổi bắt đầu thu dọn bàn ăn. Một người đàn ông đẹp trai lại dọn bàn, nhìn thế nào cũng thấy mất tự nhiên. Dù da mặt Kỷ Tiểu Dao có dày nữa cũng không dám ngồi yên, vội đứng lên muốn đỡ đống đồ trên tay anh, lại không ngờ chỉ nhận được câu lạnh nhạt: “Ra đứng tiếp đi.”
“Không phải chứ!” Có câu no ấm là nghĩ lung tung, yêu cầu của cô cũng không cao, không dám đi nhúng chàm sắc đẹp của anh, để cô nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.
Aizz, nghĩ là nghĩ vậy thôi, Kỷ Tiểu Dao vẫn nghe lời ra góc phòng ngủ đứng tiếp, bắt đầu nghiên cứu vách tường trong nhà có vết xước nào hay không, xem ra đội xây dựng nhà họ làm việc rất cẩn thận nhỉ.
“Ra đây, đứng ngốc ở đó làm gì thế!” Không biết từ lúc nào Kỷ Minh Diệu đã bước vào, đang ngồi trên giường, vừa xắn tạy áo, vừa mất kiên nhẫn gọi cô.
Kỷ Tiểu Dao cầu còn không được, muốn tranh thủ để anh khoan hồng thêm một chút, vội nịnh nọt chạy ra giúp anh kéo tay áo.
“Buổi chiều anh không phải đến công ty à?”
“Không cần, muốn nói chuyện với em một chút.”
Cứ trực tiếp vậy, Kỷ Tiểu Dao thầm cảm thấy không ổn, bàn tay đang cởi áo cho anh cũng dừng lại.
Ánh mắt Kỷ Minh Diệu chợt lóe, nhẹ nhàng đẩy cô ra: “Em cầm quần áo ra đây hộ anh.”
“Dạ.” Tâm trạng Kỷ Tiểu Dao lúc này khá tệ, cô chậm chạp tìm quần áo trong tủ anh, lôi ra một bộ đồ mặc nhà. Khi trở lại giường một lần nữa, người đàn ông kia toàn thân đã trắng trơn, lộ ra lồng ngực cường tráng, trên đó còn thấy rõ hai khối cơ ngực tràn ngập năng lượng, thần bí mà hấp dẫn. Đây không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy anh không mặc áo, nhưng lần nào cũng đỏ mặt, ánh mắt sẽ lơ đãng lướt sang nơi khác. Người đàn ông nhìn thấy phản ứng của cô, khẽ cười, giơ hai tay ra.
Đây chắc là muốn cô mặc áo cho rồi, nghĩ lại thì đây là lần đầu tiên, có cảm giác là lạ, lại hơi xấu hổ, cũng có chút nóng lòng muốn thử. Cúi đầu bước lại gần, đưa tay ra, chẳng qua chỉ là một cái áo phông vàng nhạt, cứ chui đầu qua là xong. Làm xong một cách nhẹ nhàng, trong lòng Kỷ Tiểu Dao bỗng sinh ra cảm giác chưa từng có, ngọt ngào, ấm áp, cũng có cảm giác thành tựu. Cô chợt nói: “Anh à, sau này em giúp anh mặc áo nhé.”
“Ừ.”
Lạnh lùng quá vậy cơ à! Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu, chợt thấy đôi mắt sâu thẳm tựa như có thể hút được linh hồn người khác kia đang nhìn mình, cảm thấy khó thở: “Anh… anh đừng nhìn em như vậy.”
Trong đáy mắt Kỷ Minh Diệu vẫn như đang cười: “Ừ, em nhớ sau này ngày nào cũng phải giúp anh mặc quần áo đấy.”
“Biết rồi biết rồi.” Xúc động là ma quỷ ~~ trong lòng Kỷ Tiểu Dao khóc không ra nước mắt, chỉ chỉ vào quần anh đang mặc: “Cái này tự anh thay được không?”
Kỷ Minh Diệu yêu chiều nhéo mặt cô: “Ừ.”
Có một đoạn nhạc đệm ngắn ấm áp như vậy, nói chuyện tiếp cũng tự nhiên hơn nhiều.
Kỷ Minh Diệu ngồi ở mép giường, để Kỷ Tiểu Dao nằm trên đùi anh, lấy thuốc bôi lên mặt cô, cảm giác mát mẻ, cực kì thoải mái. Kỷ Tiểu Dao nhắm mắt thở dài một tiếng, chủ động mở miệng nhận sai: “Anh, em sai rồi, lần sau chắc chắn sẽ cẩn thận hơn.”
Kỷ Minh Diệu nghe nửa câu đầu còn rất thoải mái, vừa nghe được nửa câu sau, mặt lập tức xụ xuống, lực tay cũng mạnh hơn: “Còn có lần sau à?”
Anh hạ tay khá mạnh, Kỷ Tiểu Dao đau đến nỗi kêu ra tiếng, vội ôm chặt hông anh, đem mặt chôn ở bụng anh.
Quá bạo lực, ngoài miệng vẫn không sợ chết nói: “Chẳng lẽ cả đời này em phải nấp sau lưng anh, em cảm thấy mình rất vô dụng!”
Thân thể Kỷ Minh Diệu cứng đờ: “Người phụ nữ kia nói gì với em à?”
“Không phải, là tự em thấy vậy, em suy nghĩ rất lâu, sống nhiều năm như thế nhưng chưa từng làm ra việc gì thành công. Nếu không có anh, cuộc đời này của em chỉ sợ cứ trôi qua như vậy.”
Thấy tâm trạng cô không tốt, Kỷ Minh Diệu ôm cô thật chặt: “Nói linh tinh gì thế! mấy thứ đạo lý to lớn anh không muốn nói, bây giờ đối với anh, sự tồn tại của em là món quà lớn nhất mà trời cao ban tặng. Vì có em, anh mới có động lực làm việc, vì có em, cuộc sống của anh mới trở nên ấm áp, cũng vì có em, cuộc đời anh mới có ý nghĩa, như vậy chưa đủ sao! Nếu em muốn mấy cái huy chương bằng khen gì đó, anh mua cho em là được.”
Nghe đoạn đầu, Kỷ Tiểu Dao cảm động đến rơi lệ, đến đoạn mua huy chương thì cô quýnh lên rồi, đúng là đồ thừa tiền, nếu Kỷ Nghiên Lệ biết, chắc nhéo đứt tai cô mất. Vừa nghĩ đến cảnh kia đã thấy đáng sợ, Kỷ Tiểu Dao rụt cổ, cái đầu nhỏ cọ cọ trên bụng anh, thật ấm áp thoải mái.
Cô thở dài, nói ra những điều từ đáy lòng mình: “Aizz, anh có thể làm em vui vẻ, em cũng hiểu điều đó, mỗi người chỉ sống một lần, chua cay mặn ngọt gì cũng là mình hưởng, người bên cạnh thì hiểu được mấy phần đâu! Bên cạnh em có anh, có bà ngoại, có ba mẹ, có hai bác, có bạn bè, à quên, cả Tiểu Quân Quân bướng bỉnh, cả Tiểu Nhị Minh kiêu ngạo nữa. Thế là đủ rồi, cuộc đời em đi đến bước này là đã rất thỏa mãn, nếu để em phấn đấu theo mấy cái lý tưởng xa xôi kia nữa, em lười không làm nổi, chỉ cần luôn vui vẻ bên mọi người là được. Nếu còn tham lam nữa, em sợ ông trời ngứa mắt lôi em đi.”
“Nghĩ lại thì từ bé tới giờ, hình như em chưa từng làm gì xấu xa quá cả, còn chuyện tốt…. chắc mấy cái quyên góp hồi tiểu học có tính nhỉ.”
Trong lúc nói, khuôn mặt cô đã vô thức ngẩng lên, đôi mắt tròn xoe thật đáng yêu. Kỷ Minh Diệu cúi đầu hôn lên trán cô, khẽ cười: “Nhóc ngốc, thật ra chuyện tốt em làm còn rất nhiều, dắt người già qua đường này, giúp bạn cùng lớp làm giả chứng nhận này, không có việc gì thì dắt chó ra công viên, còn thi lại hộ bạn khác, mấy tháng trước còn sửa được “đồ chơi”, còn lần này nữa, không có sự đồng ý của anh đã dám đi giải quyết người đàn bà kia rồi, em nghĩ gì anh còn không hiểu sao? Chẳng qua là sợ anh ngăn cản nên ra tay trước chứ gì. Hừ, em không ngốc chút nào đâu.”
Kỷ Tiểu Dao nghe vậy thì thấy có gì đó không đúng lắm, nghe qua thì mấy chuyện cô làm rất trẻ con, hai việc trong đó còn trái pháp luật nữa, vậy cũng coi là việc tốt à. Nhưng về chuyện của Giang Mỹ Vân, mấy tính toán nho nhỏ trong lòng cô đều bị anh đoán đúng cả, có chút chột dạ, nhưng cũng không sợ gì hết, anh ấy luôn là người đối xử tốt với cô nhất. Đang định cười lấy lòng Kỷ Minh Diệu, lại thấy anh nói tiếp: “Chuyện này đến đây là kết thúc, sau này em cứ là chính em là được, còn muốn làm “chuyện tốt” gì khác thì anh chỉ có một yêu cầu, mong em trước khi làm chuyện gì, cũng nghĩ đến an toàn bản thân trước, lấy điều kiện đầu tiên là bảo vệ bản thân, nếu không nghĩ cho bản thân, thì em phải nghĩ cho anh, mỗi lần em bị thương anh còn đau lòng hơn em gấp bội!”
Giọng anh ngày càng trầm thấp, đôi môi mềm mại khẽ cọ qua trán cô, ngưa ngứa, lông mi dài quét nhẹ lên da, cũng khẽ cọ qua lòng cô, Kỷ Tiểu Dao ngẩng đầu lên hôn anh, bị anh ôm chặt lấy, tấn công hung mãnh.
“Đừng….” Kỷ Tiểu Dao bị anh hôn đến nỗi không thở nổi, nhạy cảm phát hiện ra thứ dưới lưng đang ngày càng cứng rắn, chọc chọc vào cổ cô, mà anh còn dùng sức hơi đẩy người lên….. Quá nguy hiểm, Kỷ Tiểu Dao ngọ nguậy muốn đứng dậy, lại bị anh đè xuống. Vậy nên, một cuộc vận động tiêu hóa lại bắt đầu rồi.
Mấy ngày sau trên mạng tung một đoạn video kích tình, lượng người xem rất đông, mà nhân vật chính là Giang Mỹ Vân, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.
Kỷ Tiểu Dao cảm thấy có chút đồng tình cũng có chút tiếc hận, từng là một cô gái tốt như vậy, vừa nhiệt tình vừa trượng nghĩa, cũng chỉ vì yêu một người đàn ông không thuộc về mình, cầu xin đến mức điên cuồng, cần gì phải vậy chứ! Hi vọng sau khi vấp ngã, chị ta có thể đứng dậy được. Đàn ông trên đời nhiều như vậy, cũng không phải chỉ có một tên nhà bọn họ.
Aizz, mọi việc qua đi chỉ còn tiếng thở dài. Cô không muốn tin quỷ thần, nhưng trải qua hai đời người, nhìn thấu mọi việc, có một số việc vận mệnh đã an bài, cưỡng cầu cũng vô dụng. Quan trọng là phải biết buông tay, hướng về nơi có hi vọng.
Nhìn cô bây giờ xem, rất hạnh phúc còn gì! Nghĩ tới đây, cô đưa tay xoa bóp bắp đùi đau nhức, nếu người kia không quá mạnh mẽ trong phương diện đó thì càng tốt hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.