Chương 162: Chuyện theo dõi hẹn hò
Bắc Khuê
28/01/2020
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Hứa Ngôn, anh bắt đầu có hứng với triết học từ bao giờ thế?
Trong lúc kết nối vào wifi của quán trà sữa, Trương Hân Di nhìn Hứa Ngôn bên cạnh và đặt câu hỏi. Hiển nhiên lý do mà cô đưa ra câu hỏi này là vì cô cũng vừa thấy Hứa Ngôn chọn hai môn tự chọn là Triết học truyền thống Trung Hoa và Lịch sử triết học phương Tây.
Hứa Ngôn nhìn thời khóa biểu một tự chọn, đáp:
- Chắc là không lâu sau khi chúng ta chia tay.
Trương Hân Di hút một ngụm trà sữa, chầm chậm nhai viên trân châu làm từ gạo nếp nên giọng nói cũng có chút không rõ ràng:
- Xem ra lần chia tay năm ấy mang lại cú sốc rất lớn với anh, đến mức thích cả triết học rồi...
- Đúng thế đấy.
Hứa Ngôn lườm cô:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Em thì sao? Sốc hay không?
- Hì hì, không nói cho anh biết đâu.
- À, tùy em vậy.
Trương Hân Di lại nhìn màn hình rồi kinh ngạc nói:
- Thời khóa biểu của anh kín như thế này à?
- Có vấn đề gì sao?
- Nhiều môn thế này, anh... anh không mệt mỏi à?
- Vẫn bình thường, dù gì thì yêu cầu của Kinh Đại cũng khá nghiêm ngặt mà.
- Không, ý em không phải chỉ có Kinh Đại yêu cầu nghiêm khắc mà chính bản thân anh cũng nghiêm khắc với mình! Em muốn hỏi là tại sao anh phải ép mình đến như thế?
- Thật ra như anh vẫn còn chưa là gì. Em có biết trạng thái đi học của em gái anh là gì không? Từ thứ hai đến chủ nhật, ngoại trừ lúc đi học thì sẽ ngâm mình ở phòng thí nghiệm, hai ngày nghỉ là khái niệm không tồn tại với con bé. Không tính thời gian tới sân vận động hoạt động vào mỗi tối thì gần như con bé không có thời gian rảnh. Ngay lúc bọn anh ăn cơm cùng nhau, con bé cũng phải cầm theo sổ để tính toán đi tính toán lại.
- Quá khủng khiếp!
- Đúng thế đấy, cho nên mới nói thời khóa biểu này của anh chẳng là gì cả.
Nói xong, Hứa Ngôn nhún vai rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, cân nhắc tới việc nên sắp xếp thời gian biểu học tập mỗi tuần cho kì sau thế nào.
Trương Hân Di đặt cốc trà sữa xuống và cẩn thận quan sát gò má của Hứa Ngôn. Trong bầu không khí an bình và yên lặng này, chẳng hiểu vì sao Trương Hân Di lại cảm nhận được một chút kì lạ, bởi lẽ cô thoáng thấy có thứ gì đó kì lạ. Cô vô thức nhìn sang theo ánh sáng, nhìn qua cửa sổ.
Trên con đường ngoài tiệm trà sữa cũng chỉ có hai, ba người đang đi bộ, có vẻ như không có bất kì dị thường nào.
Nhưng còi báo động trong đầu Trương Hân Di vẫn cứ rú lên không ngừng, không có bất kì lý do nào để giải thích được, chắc hẳn đây là thứ được gọi là trực giác rồi. Bằng trực giác của mình, Trương Hân Di cảm thấy mình và Hứa Ngôn bị người ta theo dõi.
Vậy là cô đứng lên, bước tới trước quầy trà sữa và nói với chủ tiệm:
- Xin hỏi, có thể giúp tôi một chút được không?
- Có vấn đề gì không?
- Là thế này, tôi cảm thấy có lẽ mình bị người khác theo dõi. Hẳn là không có nguy hiểm gì, tôi nghĩ có lẽ là một người bạn nào đó nhìn thấy mình nên muốn trốn trong góc để dọa tôi. Cho nên chị có thể giúp tôi được chứ? Lát nữa tôi sẽ quay về chỗ ngồi, giả vờ như không biết gì cả, đến lúc đó nhờ chị chụp giúp mấy tấm ảnh.
......
Rốt cuộc thì Hứa Ngôn cũng đã chọn xong môn tự chọn cho khóa sau.
Ở Kinh Đại, cậu có thể tìm thấy rất nhiều môn chung tự chọn mà bản thân thấy hứng thú, thế nhưng phần lớn thời gian đi học lại bị trùng, nếu không trùng nhau thì cũng là trùng với môn bắt buộc. Nghĩ tới yêu cầu trong kế hoạch bồi dưỡng, việc chọn môn này thật ra vẫn khá hao tâm tổn trí.
Sau khi xong việc, Hứa Ngôn thở phào nhẹ nhõm, mãi cho tới lúc này cậu mới nhận ra Trương Hân Di đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Có việc gì à?
Hứa Ngôn thốt lên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Hân Di hỏi:
- Em gái anh hôm nay đang làm gì?
Hứa Ngôn hồi tưởng một lát rồi đáp:
- Lúc anh ra ngoài thì hình như con bé đang ở trong phòng ngủ, anh cũng không biết nó đang làm gì, chắc là lại đọc sách thôi.
Trương Hân Di lắc đầu rồi đưa một chiếc điện thoại tới trước mặt cậu:
- Đây là điện thoại của chủ tiệm. Anh xem đi, đây là ảnh người ta chụp giúp em, vừa chụp xong đấy.
Hứa Ngôn nhận di động và thấy một bóng dáng nhỏ xinh. Người trong ảnh mặc một bộ đồng phục cấp ba, đội mũ lưỡi trai và kéo vành mũ xuống rất thấp, thấp đến che khuất cả khuôn mặt. Mặc dù không thấy mặt, khoảng cách chụp cũng xa thế nhưng cảm giác quen thuộc độc nhất vô nhị vẫn giúp cho Hứa Ngôn chỉ nhìn một lần là ra ngay.
- Đây là... Lộ Lăng?
Trương Hân Di thở dài:
- Anh cũng nhận ra là Lộ Lăng hả? Anh nói xem vì sao con bé lại ở bên ngoài để theo dõi chúng ta?
Hứa Ngôn trợn tròn mắt:
- Bây giờ? Làm sao lại thế được?
- Nhưng đây chính là sự thật. Hôm nay, ngay sau khi gặp anh, em đã cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta. Khi nãy em đã nhờ chủ quán giúp, ngay khi chúng ta đang ngồi đây thì chủ quán đã vào nhà vệ sinh để chụp ảnh.
Hứa Ngôn trợn mắt, há hốc mồm.
Trương Hân Di tiếp tục nói đầy ẩn ý:
- Em gái anh đúng là một cao thủ theo dõi! Mặc dù em cảm thấy có gì đó không ổn nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng không thể nhìn thấy con bé. Nhưng khi em ngồi cạnh anh, ôm anh thì cuối cùng em gái anh đã không nhịn được và hiện nguyên hình.
Hứa Ngôn đần mặt.
- Em cảm thấy anh cần phải nói chuyện với em gái mình. Hai người là anh em, biểu hiện của con bé hoàn toàn bất thường.
- Được rồi.
Hứa Ngôn nuốt nước bọt.
......
Khi Hứa Ngôn về nhà, trong nhà vẫn im lìm.
Bây giờ là giờ đi làm của ba mẹ nên họ không ở nhà là chuyện rất bình thường. Nhưng vấn đề quan trọng là Lộ Lăng đâu?
Trên đường từ tiệm trà sữa về nhà, Hứa Ngôn đi chậm, cũng vừa đi vừa nhìn quanh hai bên đường thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia lần nào.
Vậy nên hẳn là Lộ Lăng còn chưa về nhà nhỉ?
Hứa Ngôn thay dép, đi đến trước cửa phòng Lộ Lăng rồi đẩy cửa vào.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu nữ thân quen đang nằm trên giường, hai tay cô đặt bên mặt, hai chân cong lên, tư thế ngủ rất ngoan ngoãn.
Hứa Ngôn nhìn chăm chú vào cô gái có vẻ như đang chìm trong giấc ngủ.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của cô bé trượt khỏi bộ đồng phục, rơi xuống đất.
Hứa Ngôn nhận thấy mí mắt Lộ Lăng giật một cái.
Cậu không định vạch trần cô em gái đang chợp mắt mà chỉ cúi xuống, nhặt điện thoại lên. Mặc dù em gái không nói nhưng Hứa Ngôn đã biết mật mã di động của cô từ lâu, vậy nên cậu mở khóa màn hình.
Sau khi mở khóa màn hình, cậu nhìn thấy trên điện thoại di động là camera còn đang mở.
Hứa Ngôn ấn mở album, sau đó cậu suýt chút nữa đã không cầm chắc nổi di động, làm nó rơi xuống đất thêm lần nữa.
Vì cậu thấy được mấy chục tấm ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp trên đường cậu đi hẹn hò với Trương Hân Di. Rõ ràng tất cả những tấm ảnh này đều là do Lộ Lăng mới chụp.
Từ khi cậu đến trước cửa nhà để đón Trương Hân Di, cho tới khi bọn họ vào quán trà sữa, ngồi xuống và nói chuyện.
Tổng cộng có hơn năm mươi tấm ảnh, tất cả đều là Hứa Ngôn và Trương Hân Di, càng quái lạ hơn là khi chụp trộm, có vẻ Lộ Lăng đã chọn góc độ nên mỗi một tấm hình đều chỉ chụp mặt của cậu.
Còn Trương Hân Di, bên trong màn hình chỉ xuất hiện bóng lưng và sau đầu.
- Hứa Ngôn, anh bắt đầu có hứng với triết học từ bao giờ thế?
Trong lúc kết nối vào wifi của quán trà sữa, Trương Hân Di nhìn Hứa Ngôn bên cạnh và đặt câu hỏi. Hiển nhiên lý do mà cô đưa ra câu hỏi này là vì cô cũng vừa thấy Hứa Ngôn chọn hai môn tự chọn là Triết học truyền thống Trung Hoa và Lịch sử triết học phương Tây.
Hứa Ngôn nhìn thời khóa biểu một tự chọn, đáp:
- Chắc là không lâu sau khi chúng ta chia tay.
Trương Hân Di hút một ngụm trà sữa, chầm chậm nhai viên trân châu làm từ gạo nếp nên giọng nói cũng có chút không rõ ràng:
- Xem ra lần chia tay năm ấy mang lại cú sốc rất lớn với anh, đến mức thích cả triết học rồi...
- Đúng thế đấy.
Hứa Ngôn lườm cô:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Em thì sao? Sốc hay không?
- Hì hì, không nói cho anh biết đâu.
- À, tùy em vậy.
Trương Hân Di lại nhìn màn hình rồi kinh ngạc nói:
- Thời khóa biểu của anh kín như thế này à?
- Có vấn đề gì sao?
- Nhiều môn thế này, anh... anh không mệt mỏi à?
- Vẫn bình thường, dù gì thì yêu cầu của Kinh Đại cũng khá nghiêm ngặt mà.
- Không, ý em không phải chỉ có Kinh Đại yêu cầu nghiêm khắc mà chính bản thân anh cũng nghiêm khắc với mình! Em muốn hỏi là tại sao anh phải ép mình đến như thế?
- Thật ra như anh vẫn còn chưa là gì. Em có biết trạng thái đi học của em gái anh là gì không? Từ thứ hai đến chủ nhật, ngoại trừ lúc đi học thì sẽ ngâm mình ở phòng thí nghiệm, hai ngày nghỉ là khái niệm không tồn tại với con bé. Không tính thời gian tới sân vận động hoạt động vào mỗi tối thì gần như con bé không có thời gian rảnh. Ngay lúc bọn anh ăn cơm cùng nhau, con bé cũng phải cầm theo sổ để tính toán đi tính toán lại.
- Quá khủng khiếp!
- Đúng thế đấy, cho nên mới nói thời khóa biểu này của anh chẳng là gì cả.
Nói xong, Hứa Ngôn nhún vai rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình laptop, cân nhắc tới việc nên sắp xếp thời gian biểu học tập mỗi tuần cho kì sau thế nào.
Trương Hân Di đặt cốc trà sữa xuống và cẩn thận quan sát gò má của Hứa Ngôn. Trong bầu không khí an bình và yên lặng này, chẳng hiểu vì sao Trương Hân Di lại cảm nhận được một chút kì lạ, bởi lẽ cô thoáng thấy có thứ gì đó kì lạ. Cô vô thức nhìn sang theo ánh sáng, nhìn qua cửa sổ.
Trên con đường ngoài tiệm trà sữa cũng chỉ có hai, ba người đang đi bộ, có vẻ như không có bất kì dị thường nào.
Nhưng còi báo động trong đầu Trương Hân Di vẫn cứ rú lên không ngừng, không có bất kì lý do nào để giải thích được, chắc hẳn đây là thứ được gọi là trực giác rồi. Bằng trực giác của mình, Trương Hân Di cảm thấy mình và Hứa Ngôn bị người ta theo dõi.
Vậy là cô đứng lên, bước tới trước quầy trà sữa và nói với chủ tiệm:
- Xin hỏi, có thể giúp tôi một chút được không?
- Có vấn đề gì không?
- Là thế này, tôi cảm thấy có lẽ mình bị người khác theo dõi. Hẳn là không có nguy hiểm gì, tôi nghĩ có lẽ là một người bạn nào đó nhìn thấy mình nên muốn trốn trong góc để dọa tôi. Cho nên chị có thể giúp tôi được chứ? Lát nữa tôi sẽ quay về chỗ ngồi, giả vờ như không biết gì cả, đến lúc đó nhờ chị chụp giúp mấy tấm ảnh.
......
Rốt cuộc thì Hứa Ngôn cũng đã chọn xong môn tự chọn cho khóa sau.
Ở Kinh Đại, cậu có thể tìm thấy rất nhiều môn chung tự chọn mà bản thân thấy hứng thú, thế nhưng phần lớn thời gian đi học lại bị trùng, nếu không trùng nhau thì cũng là trùng với môn bắt buộc. Nghĩ tới yêu cầu trong kế hoạch bồi dưỡng, việc chọn môn này thật ra vẫn khá hao tâm tổn trí.
Sau khi xong việc, Hứa Ngôn thở phào nhẹ nhõm, mãi cho tới lúc này cậu mới nhận ra Trương Hân Di đang nhìn chằm chằm vào mình.
- Có việc gì à?
Hứa Ngôn thốt lên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Hân Di hỏi:
- Em gái anh hôm nay đang làm gì?
Hứa Ngôn hồi tưởng một lát rồi đáp:
- Lúc anh ra ngoài thì hình như con bé đang ở trong phòng ngủ, anh cũng không biết nó đang làm gì, chắc là lại đọc sách thôi.
Trương Hân Di lắc đầu rồi đưa một chiếc điện thoại tới trước mặt cậu:
- Đây là điện thoại của chủ tiệm. Anh xem đi, đây là ảnh người ta chụp giúp em, vừa chụp xong đấy.
Hứa Ngôn nhận di động và thấy một bóng dáng nhỏ xinh. Người trong ảnh mặc một bộ đồng phục cấp ba, đội mũ lưỡi trai và kéo vành mũ xuống rất thấp, thấp đến che khuất cả khuôn mặt. Mặc dù không thấy mặt, khoảng cách chụp cũng xa thế nhưng cảm giác quen thuộc độc nhất vô nhị vẫn giúp cho Hứa Ngôn chỉ nhìn một lần là ra ngay.
- Đây là... Lộ Lăng?
Trương Hân Di thở dài:
- Anh cũng nhận ra là Lộ Lăng hả? Anh nói xem vì sao con bé lại ở bên ngoài để theo dõi chúng ta?
Hứa Ngôn trợn tròn mắt:
- Bây giờ? Làm sao lại thế được?
- Nhưng đây chính là sự thật. Hôm nay, ngay sau khi gặp anh, em đã cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta. Khi nãy em đã nhờ chủ quán giúp, ngay khi chúng ta đang ngồi đây thì chủ quán đã vào nhà vệ sinh để chụp ảnh.
Hứa Ngôn trợn mắt, há hốc mồm.
Trương Hân Di tiếp tục nói đầy ẩn ý:
- Em gái anh đúng là một cao thủ theo dõi! Mặc dù em cảm thấy có gì đó không ổn nhưng dù thế nào đi nữa, em cũng không thể nhìn thấy con bé. Nhưng khi em ngồi cạnh anh, ôm anh thì cuối cùng em gái anh đã không nhịn được và hiện nguyên hình.
Hứa Ngôn đần mặt.
- Em cảm thấy anh cần phải nói chuyện với em gái mình. Hai người là anh em, biểu hiện của con bé hoàn toàn bất thường.
- Được rồi.
Hứa Ngôn nuốt nước bọt.
......
Khi Hứa Ngôn về nhà, trong nhà vẫn im lìm.
Bây giờ là giờ đi làm của ba mẹ nên họ không ở nhà là chuyện rất bình thường. Nhưng vấn đề quan trọng là Lộ Lăng đâu?
Trên đường từ tiệm trà sữa về nhà, Hứa Ngôn đi chậm, cũng vừa đi vừa nhìn quanh hai bên đường thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia lần nào.
Vậy nên hẳn là Lộ Lăng còn chưa về nhà nhỉ?
Hứa Ngôn thay dép, đi đến trước cửa phòng Lộ Lăng rồi đẩy cửa vào.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu nữ thân quen đang nằm trên giường, hai tay cô đặt bên mặt, hai chân cong lên, tư thế ngủ rất ngoan ngoãn.
Hứa Ngôn nhìn chăm chú vào cô gái có vẻ như đang chìm trong giấc ngủ.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của cô bé trượt khỏi bộ đồng phục, rơi xuống đất.
Hứa Ngôn nhận thấy mí mắt Lộ Lăng giật một cái.
Cậu không định vạch trần cô em gái đang chợp mắt mà chỉ cúi xuống, nhặt điện thoại lên. Mặc dù em gái không nói nhưng Hứa Ngôn đã biết mật mã di động của cô từ lâu, vậy nên cậu mở khóa màn hình.
Sau khi mở khóa màn hình, cậu nhìn thấy trên điện thoại di động là camera còn đang mở.
Hứa Ngôn ấn mở album, sau đó cậu suýt chút nữa đã không cầm chắc nổi di động, làm nó rơi xuống đất thêm lần nữa.
Vì cậu thấy được mấy chục tấm ảnh chụp, tất cả đều là ảnh chụp trên đường cậu đi hẹn hò với Trương Hân Di. Rõ ràng tất cả những tấm ảnh này đều là do Lộ Lăng mới chụp.
Từ khi cậu đến trước cửa nhà để đón Trương Hân Di, cho tới khi bọn họ vào quán trà sữa, ngồi xuống và nói chuyện.
Tổng cộng có hơn năm mươi tấm ảnh, tất cả đều là Hứa Ngôn và Trương Hân Di, càng quái lạ hơn là khi chụp trộm, có vẻ Lộ Lăng đã chọn góc độ nên mỗi một tấm hình đều chỉ chụp mặt của cậu.
Còn Trương Hân Di, bên trong màn hình chỉ xuất hiện bóng lưng và sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.