Chương 118: Hậu cung của thần
Bắc Khuê
28/01/2020
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Đầu tháng tám, khi các học sinh khối dưới vẫn còn đang hưởng thụ thời gian nghỉ hè thì khối mười hai mới đã phải bắt đầu tiếp nhận sự tàn phá.
Sáng nay là khai giảng, tiết đầu tiên là môn tiếng Anh của giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng khi tiếng chuông vào học đã vang lên, giáo viên chủ nhiệm lại không vội vàng bắt đầu tiết học mà ra hiệu cho Hứa Ngôn còn đang đứng ở ngoài cửa đi vào, sau đó tuyên bố:
- Các em, lớp chúng ta hôm nay sẽ có thêm một bạn mới, bạn ấy học lại, tên là...
- Hứa Ngôn, tên của tớ là Hứa Ngôn.
Cậu nói tiếp:
- Chào mọi người.
Hứa Ngôn đứng trên bục giảng, đảo mắt nhìn thoáng qua và thấy được không ít gương mặt thân quen. Trong số đó, bắt mắt nhất tất nhiên chính là hai cô thiếu nữ đang ngồi ở chính giữa của dãy thứ hai: Lộ Lăng và Từ Thiên Tuyền.
Ngoài hai người này ra, phải có tới một nửa lớp là những gương mặt mà Hứa Ngôn đã từng gặp, còn từng gặp không chỉ một lần, họ được xếp vào kiểu quen mặt nhưng không thể gọi tên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, trong phòng cũng bắt đầu vang lên tiếng xôn xao:
- Đây chẳng phải là anh trai của Lộ Lăng à? Trước đây luôn thấy anh ấy tới đón Lộ Lăng về nhà.
- Học lại à, thật là thê thảm.
- Từ từ đã, tháng trước tao còn nhìn thấy tên anh ấy trên bảng thông báo của trường mà, kết quả thi rất tốt đấy chứ?
Trong đủ mọi loại xầm xì, Hứa Ngôn đã nhìn thẳng vào Lộ Lăng, trong mắt hai người đều có ý cười rất ăn ý.
Thấy vậy, Từ Thiên Tuyền đang ngồi cạnh Lộ Lăng tỏ ra bất mãn, cô bé lầm bầm:
- Sao Thiên Xu chết tiệt!
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm chỉ về hướng cuối lớp:
- Ở đó còn có một chỗ trống, em ngồi ở đó đi.
Vị trí giáo viên chỉ là hàng cuối cùng của lớp học, bàn gần cửa sổ.
Hứa Ngôn để ý thấy bên cạnh chỗ trống được chỉ là một thiếu nữ đang nhìn mình, cô bé kia trông cũng không xinh đẹp, hơn nữa khuôn mặt cô còn gần như bị chôn vùi sau đống sách nên người ta không thể nhìn rõ được những biểu cảm của cô.
- Em cứ ngồi tạm chỗ đó trước đã, không có vấn đề gì chứ?
- Không ạ.
Đối với rất nhiều học sinh mà nói thì việc ngồi ở hàng cuối sẽ đem lại rất nhiều vấn đề, ví dụ như nhìn không rõ bảng, nghe không rõ được lời giáo viên giảng. Nhưng với Hứa Ngôn, tất cả những vấn đề này đều không thể tạo thành trở ngại gì bởi cậu giỏi về tự học. Hơn nữa, nói tới chuyện giải bài hoặc giảng đề thì Lộ Lăng còn giỏi hơn giáo viên trong trường nhiều. Có lẽ phải nói là được em gái chỉ dẫn học tập chính là một loại may mắn, hiệu quả cũng cao hơn nhiều nữa.
Hứa Ngôn không để ý tới đủ loại ánh mắt đến từ các bạn trong lớp, sau khi gật đầu với Lộ Lăng, cậu lập tức đi thẳng tới vị trí còn trống ở cuối lớp.
Ngồi xuống ghế, cất ba lô xong Hứa Ngôn mới liếc nhìn sang nữ sinh ngồi cùng bàn với mình.
Cô bé này cũng đang nhìn cậu bằng một ánh mắt rất thận trọng.
Hứa Ngôn mỉm cười:
- Xin chào, tớ là Hứa Ngôn, từ nay về sau mong được quan tâm nhiều hơn.
- Quan tâm nhiều hơn?
Nghe Hứa Ngôn nói vậy, cô bé ngẩn ra.
- Ừm, tớ xem khá nhiều anime nên bị nhiễm một số kiểu dùng từ ngữ trong thế giới 2D.
Vừa giải thích, Hứa Ngôn cũng vừa tranh thủ đánh giá bạn cùng bàn mới của mình. Cô bé thực sự không xinh đẹp, dù không tính tới mắc cài niềng răng thô kệch và gọng kính đỏ thì đôi mắt của cô cũng hơi nhỏ, thịt trên mặt cũng thừa hơi nhiều, giữa trán và hai lông mày còn có một số mụn rất bắt mắt.
- Tớ, tớ là Cao Phi...
Cô bé ấp úng:
- Tớ cũng rất thích xem anime... moe này, life slide này, tớ đều thích cả...
- Moe à...
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngôn gật đầu:
- Ví dụ như là Love live ấy hả?
- LL, cái đó chắc chắn là phải thích rồi!
Vừa nhắc tới đề tài này, thân thể Cao Phỉ cũng lắc lư mấy lần. Trong cơn kích động, thiếu nữ còn suýt nữa làm rơi cả kính, cũng may là cô kịp đỡ lấy gọng kính nên mới không phải xấu hổ.
- Hóa ra là người cùng sở thích trong giới trạch.
Hứa Ngôn cười cười rồi không nhìn nữa.
Giáo viên đã bắt đầu giảng bài, vậy là cậu cũng lấy sách giáo khoa và sách tham khảo ra, tập trung vào nội dung bài giảng của giáo viên.
Vài phút nữa trôi qua, Hứa Ngôn nghe thấy Cao Phỉ ngồi bên cạnh hỏi nhỏ:
- Bạn Hứa Ngôn này... Vì sao cậu lại học lại? Thi trượt à?
Thi trượt à? Câu hỏi này thực sự làm cho Hứa Ngôn khó trả lời. Nếu như là Hứa Ngôn của cái ngày chưa quen Lộ Lăng thì việc thi đỗ vào Đại học Kinh tế tài chính là một niềm vui ngoài ý muốn với cậu; nếu như hỏi Hứa Ngôn của cái ngày chưa gặp Lôi Hồng Hà thì kết quả này cũng không tồi. Nhưng với Hứa Ngôn của hôm nay thì...
- Cũng không phải là thi trượt mà chỉ có thể nói là không tốt thôi.
Hứa Ngôn cười nhìn về phía bạn cùng bàn rồi tiếp tục nghe giảng.
Dường như Cao Phỉ còn muốn hỏi gì đó nhưng thấy Hứa Ngôn chăm chú như vậy nên cô cũng không dám quấy rầy thêm.
......
Ngày đầu tiên đi học lại có thể nói là bình thường, chẳng có gì thú vị. Chuyện làm người ta nhức trứng chủ yếu là cuộc sống như thế còn phải kéo dài tới gần một năm nữa. Có thể đoán trước được áp lực cũng sẽ không ngừng tăng thêm qua thời gian.
Tuy vậy, Hứa Ngôn cũng không than thở. Có lẽ phải nói là cậu còn chưa kịp than thở thì đã phải thấy em gái mình khoe hậu cung.
Khi lớp mười hai tan học thì trời cũng đã tối đen.
Vào lúc Hứa Ngôn, Lộ Lăng và Từ Thiên Tuyền cùng ra khỏi cổng trường, bọn họ thấy được một thiếu nữ đứng ở cổng.
Đó là Lâm Vũ Tịch.
Mùa hè này, Lâm Vũ Tịch đi du lịch cùng gia đình nên hôm nay là ngày đầu tiên cô bé về tới nhà. Lâm Vũ Tịch vừa xuống máy bay được có vài tiếng đồng hồ nhưng cô bé chẳng lo tới chuyện nghỉ ngơi mà vội vội vàng vàng chạy tới cổng trường để gặp Lộ Lăng.
Lộ Lăng bước nhanh hơn, khoảng cách giữa cô bé và Lâm Vũ Tịch mỗi lúc một gần. Cuối cùng, khi chỉ còn vài bước chân nữa, cô bé nhào vào lòng ngực bạn thân.
- Tiểu Tịch, lâu quá không gặp, nhớ cậu lắm...
Lộ Lăng dụi dụi trong lòng Lâm Vũ Tịch.
Lâm Vũ Tịch hạnh phúc ôm lấy Lộ Lăng rồi cúi đầu, nói thì thầm gì đó.
Hứa Ngôn quay đầu sang nhìn Từ Thiên Tuyền đứng cạnh mình.
Cậu thấy Từ Thiên Tuyền lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai thiếu nữ kia một lúc lâu, sau đó, cô đột ngột rảo bước tới, giang hai tay phía sau lưng Lộ Lăng rồi ôm cả hai người còn lại.
- Ha ha...
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch cùng cười.
Hứa Ngôn đứng đó, cạn lời.
Cậu được thưởng thức cái đẹp của bách hợp, nhưng lại càng cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Là một con chó độc thân, thấy em gái khoe hậu cung trước mặt mình thì cậu còn biết nói gì đây?
Sau đó, trên đường đi, Hứa Ngôn vẫn liên tục phải chịu tổn thương kéo dài.
- Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, tớ muốn đưa cậu đi cùng lắm cơ, chỗ đó cực kì đẹp luôn...
Đây là Lâm Vũ Tịch khi bắt đầu chia sẻ kiến thức du lịch của mình với Lộ Lăng. truyện chính thức tại bachng.oc.sach
- La la la... La la la...
Trong lời kể của Lâm Vũ Tịch, Từ Thiên Tuyền cũng ngâm nga những giai điệu mà mình sáng tác.
Lộ Lăng đi giữa hai người, ba thiếu nữ nắm tay nhau, cánh tay vung vẩy, có cảm giác thanh xuân tươi đẹp.
Còn Hứa Ngôn đi phía sau bọn họ thì bị bọn họ làm lơ.
Đầu tháng tám, khi các học sinh khối dưới vẫn còn đang hưởng thụ thời gian nghỉ hè thì khối mười hai mới đã phải bắt đầu tiếp nhận sự tàn phá.
Sáng nay là khai giảng, tiết đầu tiên là môn tiếng Anh của giáo viên chủ nhiệm.
Nhưng khi tiếng chuông vào học đã vang lên, giáo viên chủ nhiệm lại không vội vàng bắt đầu tiết học mà ra hiệu cho Hứa Ngôn còn đang đứng ở ngoài cửa đi vào, sau đó tuyên bố:
- Các em, lớp chúng ta hôm nay sẽ có thêm một bạn mới, bạn ấy học lại, tên là...
- Hứa Ngôn, tên của tớ là Hứa Ngôn.
Cậu nói tiếp:
- Chào mọi người.
Hứa Ngôn đứng trên bục giảng, đảo mắt nhìn thoáng qua và thấy được không ít gương mặt thân quen. Trong số đó, bắt mắt nhất tất nhiên chính là hai cô thiếu nữ đang ngồi ở chính giữa của dãy thứ hai: Lộ Lăng và Từ Thiên Tuyền.
Ngoài hai người này ra, phải có tới một nửa lớp là những gương mặt mà Hứa Ngôn đã từng gặp, còn từng gặp không chỉ một lần, họ được xếp vào kiểu quen mặt nhưng không thể gọi tên.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó, trong phòng cũng bắt đầu vang lên tiếng xôn xao:
- Đây chẳng phải là anh trai của Lộ Lăng à? Trước đây luôn thấy anh ấy tới đón Lộ Lăng về nhà.
- Học lại à, thật là thê thảm.
- Từ từ đã, tháng trước tao còn nhìn thấy tên anh ấy trên bảng thông báo của trường mà, kết quả thi rất tốt đấy chứ?
Trong đủ mọi loại xầm xì, Hứa Ngôn đã nhìn thẳng vào Lộ Lăng, trong mắt hai người đều có ý cười rất ăn ý.
Thấy vậy, Từ Thiên Tuyền đang ngồi cạnh Lộ Lăng tỏ ra bất mãn, cô bé lầm bầm:
- Sao Thiên Xu chết tiệt!
Lúc này, giáo viên chủ nhiệm chỉ về hướng cuối lớp:
- Ở đó còn có một chỗ trống, em ngồi ở đó đi.
Vị trí giáo viên chỉ là hàng cuối cùng của lớp học, bàn gần cửa sổ.
Hứa Ngôn để ý thấy bên cạnh chỗ trống được chỉ là một thiếu nữ đang nhìn mình, cô bé kia trông cũng không xinh đẹp, hơn nữa khuôn mặt cô còn gần như bị chôn vùi sau đống sách nên người ta không thể nhìn rõ được những biểu cảm của cô.
- Em cứ ngồi tạm chỗ đó trước đã, không có vấn đề gì chứ?
- Không ạ.
Đối với rất nhiều học sinh mà nói thì việc ngồi ở hàng cuối sẽ đem lại rất nhiều vấn đề, ví dụ như nhìn không rõ bảng, nghe không rõ được lời giáo viên giảng. Nhưng với Hứa Ngôn, tất cả những vấn đề này đều không thể tạo thành trở ngại gì bởi cậu giỏi về tự học. Hơn nữa, nói tới chuyện giải bài hoặc giảng đề thì Lộ Lăng còn giỏi hơn giáo viên trong trường nhiều. Có lẽ phải nói là được em gái chỉ dẫn học tập chính là một loại may mắn, hiệu quả cũng cao hơn nhiều nữa.
Hứa Ngôn không để ý tới đủ loại ánh mắt đến từ các bạn trong lớp, sau khi gật đầu với Lộ Lăng, cậu lập tức đi thẳng tới vị trí còn trống ở cuối lớp.
Ngồi xuống ghế, cất ba lô xong Hứa Ngôn mới liếc nhìn sang nữ sinh ngồi cùng bàn với mình.
Cô bé này cũng đang nhìn cậu bằng một ánh mắt rất thận trọng.
Hứa Ngôn mỉm cười:
- Xin chào, tớ là Hứa Ngôn, từ nay về sau mong được quan tâm nhiều hơn.
- Quan tâm nhiều hơn?
Nghe Hứa Ngôn nói vậy, cô bé ngẩn ra.
- Ừm, tớ xem khá nhiều anime nên bị nhiễm một số kiểu dùng từ ngữ trong thế giới 2D.
Vừa giải thích, Hứa Ngôn cũng vừa tranh thủ đánh giá bạn cùng bàn mới của mình. Cô bé thực sự không xinh đẹp, dù không tính tới mắc cài niềng răng thô kệch và gọng kính đỏ thì đôi mắt của cô cũng hơi nhỏ, thịt trên mặt cũng thừa hơi nhiều, giữa trán và hai lông mày còn có một số mụn rất bắt mắt.
- Tớ, tớ là Cao Phi...
Cô bé ấp úng:
- Tớ cũng rất thích xem anime... moe này, life slide này, tớ đều thích cả...
- Moe à...
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngôn gật đầu:
- Ví dụ như là Love live ấy hả?
- LL, cái đó chắc chắn là phải thích rồi!
Vừa nhắc tới đề tài này, thân thể Cao Phỉ cũng lắc lư mấy lần. Trong cơn kích động, thiếu nữ còn suýt nữa làm rơi cả kính, cũng may là cô kịp đỡ lấy gọng kính nên mới không phải xấu hổ.
- Hóa ra là người cùng sở thích trong giới trạch.
Hứa Ngôn cười cười rồi không nhìn nữa.
Giáo viên đã bắt đầu giảng bài, vậy là cậu cũng lấy sách giáo khoa và sách tham khảo ra, tập trung vào nội dung bài giảng của giáo viên.
Vài phút nữa trôi qua, Hứa Ngôn nghe thấy Cao Phỉ ngồi bên cạnh hỏi nhỏ:
- Bạn Hứa Ngôn này... Vì sao cậu lại học lại? Thi trượt à?
Thi trượt à? Câu hỏi này thực sự làm cho Hứa Ngôn khó trả lời. Nếu như là Hứa Ngôn của cái ngày chưa quen Lộ Lăng thì việc thi đỗ vào Đại học Kinh tế tài chính là một niềm vui ngoài ý muốn với cậu; nếu như hỏi Hứa Ngôn của cái ngày chưa gặp Lôi Hồng Hà thì kết quả này cũng không tồi. Nhưng với Hứa Ngôn của hôm nay thì...
- Cũng không phải là thi trượt mà chỉ có thể nói là không tốt thôi.
Hứa Ngôn cười nhìn về phía bạn cùng bàn rồi tiếp tục nghe giảng.
Dường như Cao Phỉ còn muốn hỏi gì đó nhưng thấy Hứa Ngôn chăm chú như vậy nên cô cũng không dám quấy rầy thêm.
......
Ngày đầu tiên đi học lại có thể nói là bình thường, chẳng có gì thú vị. Chuyện làm người ta nhức trứng chủ yếu là cuộc sống như thế còn phải kéo dài tới gần một năm nữa. Có thể đoán trước được áp lực cũng sẽ không ngừng tăng thêm qua thời gian.
Tuy vậy, Hứa Ngôn cũng không than thở. Có lẽ phải nói là cậu còn chưa kịp than thở thì đã phải thấy em gái mình khoe hậu cung.
Khi lớp mười hai tan học thì trời cũng đã tối đen.
Vào lúc Hứa Ngôn, Lộ Lăng và Từ Thiên Tuyền cùng ra khỏi cổng trường, bọn họ thấy được một thiếu nữ đứng ở cổng.
Đó là Lâm Vũ Tịch.
Mùa hè này, Lâm Vũ Tịch đi du lịch cùng gia đình nên hôm nay là ngày đầu tiên cô bé về tới nhà. Lâm Vũ Tịch vừa xuống máy bay được có vài tiếng đồng hồ nhưng cô bé chẳng lo tới chuyện nghỉ ngơi mà vội vội vàng vàng chạy tới cổng trường để gặp Lộ Lăng.
Lộ Lăng bước nhanh hơn, khoảng cách giữa cô bé và Lâm Vũ Tịch mỗi lúc một gần. Cuối cùng, khi chỉ còn vài bước chân nữa, cô bé nhào vào lòng ngực bạn thân.
- Tiểu Tịch, lâu quá không gặp, nhớ cậu lắm...
Lộ Lăng dụi dụi trong lòng Lâm Vũ Tịch.
Lâm Vũ Tịch hạnh phúc ôm lấy Lộ Lăng rồi cúi đầu, nói thì thầm gì đó.
Hứa Ngôn quay đầu sang nhìn Từ Thiên Tuyền đứng cạnh mình.
Cậu thấy Từ Thiên Tuyền lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai thiếu nữ kia một lúc lâu, sau đó, cô đột ngột rảo bước tới, giang hai tay phía sau lưng Lộ Lăng rồi ôm cả hai người còn lại.
- Ha ha...
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch cùng cười.
Hứa Ngôn đứng đó, cạn lời.
Cậu được thưởng thức cái đẹp của bách hợp, nhưng lại càng cảm nhận được sự tàn khốc của thế giới này.
Là một con chó độc thân, thấy em gái khoe hậu cung trước mặt mình thì cậu còn biết nói gì đây?
Sau đó, trên đường đi, Hứa Ngôn vẫn liên tục phải chịu tổn thương kéo dài.
- Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, tớ muốn đưa cậu đi cùng lắm cơ, chỗ đó cực kì đẹp luôn...
Đây là Lâm Vũ Tịch khi bắt đầu chia sẻ kiến thức du lịch của mình với Lộ Lăng. truyện chính thức tại bachng.oc.sach
- La la la... La la la...
Trong lời kể của Lâm Vũ Tịch, Từ Thiên Tuyền cũng ngâm nga những giai điệu mà mình sáng tác.
Lộ Lăng đi giữa hai người, ba thiếu nữ nắm tay nhau, cánh tay vung vẩy, có cảm giác thanh xuân tươi đẹp.
Còn Hứa Ngôn đi phía sau bọn họ thì bị bọn họ làm lơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.