Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 97: Ngu ngốc bẩm sinh

Bắc Khuê

28/01/2020

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Tháng bảy đã kết thúc. Với đa phần các học sinh mà nói thì việc này chỉ mang ý nghĩa rằng kì hè mới trôi qua già nửa, thế nhưng với Hứa Ngôn, một học sinh vừa mới lên lớp mười hai thì kì nghỉ hè này đã kết thúc rồi. Việc học nặng nề đã thúc đẩy trường học buộc phải triệu hồi đám học sinh về trường.

Đến tháng tám, cũng chính là thời gian nóng nhất của một năm, trong khi tất cả các học sinh lớp dưới đều được ở nhà nằm điều hòa thì những học sinh vừa mới lên lớp mười hai này đã phải chen chúc trong phòng học, chịu đựng sự tàn phá vô bờ bến.

Tiết tiếng Anh đã kết thúc, tiết sau sẽ là vật lý. Cũng may là trước khi chuông vào tiết reo, đám học sinh sẽ còn mười phút đồng hồ để thở.

Trong khi các bạn cùng lớp đều có vẻ âm u đầy tử khí nằm vật xuống bàn học thì Hứa Ngôn có vẻ như đã quá quen rồi. Nguyên nhân rất đơn giản thôi, trước đó cậu đã ôn tập một lượt tất cả các kiến thức quan trọng của cấp ba rồi. Vậy nên với Hứa Ngôn mà nói thì bất kể là môn nào đi nữa thì những gì giáo viên đang giảng cũng đã là thứ cậu từng ôn qua, vì vậy sẽ không có vấn đề nào khó hiểu.

Hứa Ngôn tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn về phía Lưu Tử Hằng và thấy Nhị Lưu đang chơi điện thoại đến quên cả đất trời.

Thực ra, từ sau cái ngày mà Lưu Tử Hằng không tán được gái, ngược lại còn tự chuốc say mình kia, Hứa Ngôn còn đi chơi cùng với cậu ta vài lần nữa. Nhưng cứ nhắc đến mấy chủ đề về ba mình hay là tương lai này nọ, Lưu Tử Hằng đều đánh trống lảng hết. Thấy thằng bạn càng ngày càng buông thả, Hứa Ngôn lại chẳng có biện pháp gì.

Thời gian nghỉ mười phút giữa giờ rất ngắn, ngắn đến độ nhoáng một cái đã trôi qua, chờ tới khi Hứa Ngôn nhận ra thì tiếng chuông vào học đã vang lên rồi.

Giáo viên vật lý bước lên bục giảng nhưng cũng chưa bắt đầu giảng bài ngay, bởi lẽ giáo viên chủ nhiệm lúc này đang đứng ngoài cửa lớp.

Hình như còn có một người nữa cũng đang đứng ngoài cửa.

- Hôm nay, lớp chúng ta có một bạn học sinh mới chuyển tới, Từ Thiên Tuyền.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Sau khi thông báo một câu như vậy với cả lớp, giáo viên chủ nhiệm nhìn ra ngoài cửa rồi giảm thấp âm lượng xuống, nói:

- Em vào đi.

Bạn học mới bước vào lớp.

Các học sinh vốn đang rũ rượi không có sức sống như một đám cá ướp muối lúc này đã xốc lại tinh thần, nhất là các bạn nam.

Bởi lẽ bạn học tên Từ Thiên Tuyền mới chuyển tới này là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái xinh đẹp.

Vóc dáng Từ Thiên Tuyền dong dỏng, đoán chừng chiều cao phải lên tới một mét bảy, những đường cong của cô có vẻ rất mảnh mai, mang lại một cảm giác thanh nhã như tinh linh vậy.

Ngũ quan của cô rất tinh tế, gần như không có bất kì tì vết nào. Điều này làm Hứa Ngôn không khỏi nhớ tới cô em gái của mình. Tuy nhiên, phong cách của Từ Thiên Tuyền lại khác với phong cách đáng yêu của Lộ Lăng, cô gái này hoàn toàn phù hợp với con đường ngự tỷ, hơn nữa, có vẻ như cô ấy cũng đi theo con đường ngự tỷ thật.

Kiểu tóc của Từ Thiên Tuyền cũng khác với kiểu buộc đuôi ngựa đơn thường gặp, trên đầu cô còn có một vòng tóc tết quấn lên theo kiểu Hy Lạp, nhìn rất giống như đang đội một vòng hoa, điều này giúp cho khí chất lạnh băng của một nữ thần nơi cô được tôn lên một cách mãnh liệt.

Nói là khí chất lạnh băng của một nữ thần cũng bởi khuôn mặt cô không hề có bất cứ biểu cảm nào, ánh mắt lạnh lùng mang tới cảm giác muốn cách xa người khác cả ngàn dặm. Sau khi nhìn lướt một lượt tất cả các bạn học, nét mặt của Từ Thiên Tuyền vẫn không có bất kì thay đổi nào.

Thế nhưng điều này lại càng làm cho các nam sinh hưng phấn.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn vị trí ngồi trong phòng học rồi nhận ra vị trí trống duy nhất là ở bên cạnh Hứa Ngôn. Từ sau khi Trương Hân Di chuyển đi, chỗ ngồi đó vẫn cứ bỏ trống như vậy, thế là cô chủ nhiệm chỉ về phía ghế trống cạnh Hứa Ngôn, nói với Từ Thiên Tuyền:

- Ngồi ở chỗ đó, được chứ?

Từ Thiên Tuyền nhìn giáo viên, gật đầu rồi cất bước đi về phía chiếc ghế trống cạnh Hứa Ngôn.

Chỉ trong giây lát, Hứa Ngôn đã cảm nhận được những ánh mắt "đong đầy" ác ý đến từ các bạn nam xung quanh.

Tuy nhiên, Hứa Ngôn không có bất kì cảm giác hưng phấn nào, có lẽ là do chỗ ngồi vốn thuộc về Trương Hân Di cuối cùng cũng có chủ mới, hoặc cũng có lẽ là vì bị em gái quấy nhiễu chuyện tốt của mùa hè, tóm lại, Hứa Ngôn lúc này chẳng có tâm trạng nào để mua vui cho con gái.

Vì vậy, khi Từ Thiên Tuyền chầm chậm bước tới, ngồi xuống vị trí bên cạnh mình xong, Hứa Ngôn cũng chỉ nở một nụ cười mỉm thân mật rồi chào một câu:

- Xin chào, tớ tên là Hứa Ngôn.



Từ Thiên Tuyền liếc nhìn sang rồi khẽ gật đầu ý bảo mình đã nghe thấy, ngoài ra, cô hoàn toàn không có bất kì hành động hoặc nói thêm gì.

Thấy vị bạn cùng bàn mới này có vẻ như định thực hiện "Ba không" cho tới cùng, Hứa Ngôn cũng không tự rước lấy nhục nữa, cậu mở sách giáo khoa ra, chuẩn bị kĩ càng để nghe giảng.

Giáo viên chủ nhiệm đi rồi, giáo viên vật lý bắt đầu giảng bài.

Trong thời gian nghe giảng, Hứa Ngôn nhìn liếc sang chỗ bạn cùng bàn, thấy cô đang dùng một tay chống cằm, một tay khác thì cầm bút như đang ghi chép.

- Học sinh giỏi kiêu ngạo ha...

Hứa Ngôn lẩm bẩm với âm lượng không ai có thể nghe thấy.

......

Tiết vật lý đã kết thúc.

Hứa Ngôn gập sách giáo khoa lại, lấy ra sách toán cho tiết sau.

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo vang lên bên cạnh cậu:

- Bạn ơi... Xin lỗi, quấy rầy bạn một chút.

Hứa Ngôn quay đầu nhìn sang, ánh mắt cậu vừa lúc nhìn thẳng vào mắt Từ Thiên Tuyền. Cậu chỉ chỉ vào mình:

- Cậu gọi tớ hả?

Thiếu nữ gật đầu.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hứa Ngôn hỏi tiếp:

- Được, cậu có việc gì thế?

- Nội dung khi nãy mà giáo viên giảng ấy, mình không hiểu rõ lắm.

Từ Thiên Tuyền chỉ vào quyển vở của mình, nói.

Hứa Ngôn nhìn vào nội dung trong vở, cậu cảm thấy rất kì quái.

Khi nãy, giáo viên chủ yếu giảng một số kiểu bài, nhất là một số kiểu bài dễ đánh lừa tư duy giải. Thế nhưng những gì mà Từ Thiên Tuyền viết trong vở lại chỉ có công thức cơ bản nhất, việc này khiến Hứa Ngôn không khỏi hoài nghi liệu khi nãy cô gái này có thực sự nghe giảng hay không.

Hứa Ngôn không nhìn vào vở nữa mà nhìn thẳng Từ Thiên Tuyền, hỏi:

- Cậu không hiểu chỗ nào?

- Tất cả.

Nói xong, cô gái im lặng quay mặt đi chỗ khác.

- Tất cả á?

Hứa Ngôn sững sờ.

- Tất cả.

Từ Thiên Tuyền né tránh ánh mắt của cậu rồi nhấn mạnh lại một lần.



Sau một hồi im thin thít, Hứa Ngôn dò hỏi:

- Vậy cậu... ít nhất cũng nên để tớ nói vài lời đi. Cậu nói "tất cả", nhưng mà tớ không thể giảng từ đầu tới cuối được, vậy cậu nói xem cậu không biết những chỗ nào đi.

Từ Thiên Tuyền lạnh mắt ngắt ngang lời Hứa Ngôn, thế nhưng những gì mà cô nói ra lại làm Hứa Ngôn giật mình:

- Định luật Newton thứ nhất, định luật Newton thứ hai, định luật Newton thứ ba.

- Chị gái ơi, lớp mười hai...

Hứa Ngôn tìm kiếm từ ngữ với hi vọng mình có thể tìm ra một phương pháp biểu đạt nói giảm nói tránh một cách khéo léo nhất, thế nhưng cậu mau chóng từ bỏ ý định này mà nói thẳng luôn:

- Nếu như ngay cả ba định luật Newton cũng không hiểu thì cậu có thể từ bỏ môn vật lý được rồi!

- Vốn còn định hỏi bạn về lực vạn vật hấp dẫn với gia tốc gì gì đó, nhưng mà cậu nói là từ bỏ...

Từ Thiên Tuyền cất vở vật lý đi rồi lấy vở số học ra:

- Vậy làm phiền bạn giảng cho tớ một ít về toán đi.

Hứa Ngôn nơm nớp lo sợ, hỏi thăm:

- Thế môn toán này cậu không biết phần nào?

- Tất cả.

- Là là tất cả à?

Hứa Ngôn ôm mặt:

- Phương trình là gì, ít nhất thứ này cậu cũng phải biết chứ hả?

Từ Thiên Tuyền đáp:

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Tất nhiên là tớ biết phương trình là gì rồi...

Hứa Ngôn thở phào:

- Thế là tốt rồi.

Sau đó, Từ Thiên Tuyền vô cùng bình tĩnh nói nốt nửa câu còn lại:

- Nhưng có thể giảng cho tớ biết hàm số là cái gì không?

Hứa Ngôn trợn trừng mắt, cậu không nhịn được nữa, hỏi:

- Trước đó, có thể làm phiền cậu nói cho tớ nghe xem mấy năm cấp ba... À không, cả thời kì cấp hai luôn đi, cậu đang làm cái gì? Không hề học một chút nào luôn hả?

Từ Thiên Tuyền vẫn nói với khuôn mặt vô cảm:

- Đây là bí mật, không thể nói cho bạn được.

Hứa Ngôn ngẩng mặt lên, cậu nhìn chằm chằm vào chiếc quạt trần đang chuyển động liên tục trên đầu, thở một hơi thật dài, thật dài.

Thế này đâu có phải "Ba không". Đây rõ ràng là ngốc nghếch bẩm sinh... Không phải, là ngu ngốc bẩm sinh!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook