Chương 64: Nữ thần lúng ta lúng túng
Bắc Khuê
28/01/2020
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sau khi ôm thùng giấy về nhà rồi, Hứa Ngôn lại ra ngoài mua những thứ cần thiết cho việc nuôi mèo. Trước khi ra ngoài, cậu còn cẩn thận đếm lại tất cả tiền mặt trên người mình, vốn dĩ số tiền này được chuẩn bị để đi khu vui chơi, bây giờ sẽ lập tức được tiêu xài cho những đồ vật thiết yếu để nuôi thú cưng.
Còn Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch thì ở nhà, hai người vây quanh thùng giấy, nhìn chằm chằm vào hai chú mèo con đang cuộn tròn bên trong.
- Hai đứa đều đáng yêu hết... Vì sao lại bị vứt bỏ chứ?
Lâm Vũ Tịch lẩm bẩm.
Lộ Lăng vươn tay vuốt ve hai chú mèo con. Cả hai đều thoải mái nheo mắt lại, Lộ Lăng cũng híp mắt, mỉm cười.
Lâm Vũ Tịch nhìn mèo con rồi lại nhìn Lộ Lăng, cô bé thở dài:
- Đều đáng yêu cả.
Lộ Lăng không để ý tới ánh mắt của cô bạn thân nên cho là bạn mình đang nói tới mèo con thôi, vì vậy cô bé gật gật đầu, phụ họa:
- Đúng thế, thật là đáng yêu.
- Tiểu Lăng, chúng ta bế hai đứa ra ngoài đi? Cứ nằm co trong thùng thế này, tớ thấy hơi chật chội.
Lâm Vũ Tịch lên tiếng đề nghị.
- Nhưng chúng ta vẫn chưa tắm rửa cho bọn nó nữa...
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng do dự một lát rồi bỗng hạ quyết tâm:
- Thế này đi, không chờ anh trai tớ về nữa, chúng ta tắm cho bọn nó trước!
- Bây giờ luôn á?
- Bây giờ luôn, tớ sẽ đi chuẩn bị hai chiếc khăn mặt sạch ngay. Trong phòng tắm có sữa tắm cho trẻ em, vừa lúc lấy ra cho bọn nó dùng được.
Lộ Lăng quả quyết đứng lên:
- Tiểu Tịch, cậu ôm thùng giấy lên, đi theo tớ đi.
Lâm Vũ Tịch dùng cả hai tay để đỡ thùng giấy rồi bước vào toilet theo Lộ Lăng.
Sau khi cẩn thận đặt chiếc thùng lên nắp bồn cầu, Lâm Vũ Tịch đột nhiên hỏi:
- Tiểu Lăng, tự dưng tớ muốn hỏi một câu quá. Vì sao trong nhà cậu lại có sữa tắm dành riêng cho trẻ em vậy?
Lúc này, Lộ Lăng đang tìm khăn mặt sạch, sau khi nghe xong câu hỏi của bạn, cô bé ngẩn cả người. Cô bé quay đầu sang một bên, né tránh ánh mắt của bạn thân, lắp bắp đáp:
- Bởi vì... bởi vì mẹ tớ... hự, bởi vì mẹ tớ...
- Mẹ cậu dùng sữa tắm cho trẻ em?
- Không... không phải... mẹ tớ đưa cái đó... cho...
- Cho cậu dùng à? Lâm Vũ Tịch đã không nhịn được nữa, cô bé cười trộm:
- Vậy cậu cũng đâu cần phải xấu hổ như thế.
- Đúng thế ha... Không cần, chuyện này có là gì đâu...
Chẳng bao lâu sau, Lộ Lăng đã tìm được hai chiếc khăn mặt sạch sẽ, thế nhưng trong quá trình này, dáng vẻ của cô bé vẫn hơi mất tự nhiên. Tuy là lúc tìm đồ sẽ phải nhìn chỗ nọ chỗ kia là chuyện rất bình thường, thế nhưng ánh mắt của cô bé lại đảo liên tục, xem chừng là thực sự chột dạ.
Sau khi quan sát vẻ hốt hoảng của Lộ Lăng một lúc, Lâm Vũ Tịch đột nhiên nảy ra một phỏng đoán còn "khủng khiếp" hơn. Cô bé hỏi dò:
- Không phải là mẹ cậu vẫn còn tắm cho cậu đấy chứ?
Lộ Lăng cứng đờ cả người, hai giây sau, cô bé cúi đầu, hét to:
- Tớ đi vệ sinh cái đã!
Thấy bạn thân chuẩn bị lao ra ngoài, Lâm Vũ Tịch vội vàng nhắc nhở:
- Đây chính là nhà vệ sinh rồi, cậu còn ra ngoài làm gì?
Lộ Lăng dừng bước, cô bé quay đầu lại, trợn mắt lên với Lâm Vũ Tịch:
- Thế thì cậu ra ngoài trước đi!
- Được rồi mà, Tiểu Lăng.
Lâm Vũ Tịch bước tới, dang hai tay khẽ ôm lấy Lộ Lăng:
- Có gì đâu mà phải ngượng, điều này chứng tỏ dì rất quan tâm tới cậu, đây là chuyện tốt mà!
Lộ Lăng dẩu môi lên, trừng mắt nhìn.
Lâm Vũ Tịch vuốt vuốt mặt cô bạn thân:
- Thôi thôi, đừng giận nữa, tớ cảm thấy cậu thế này rất đáng yêu đấy. Chúng ta phải tắm cho hai con mèo con cơ mà?
Lộ Lăng tránh ra, né khỏi bàn tay ma quỷ của Lâm Vũ Tịch rồi bước tới bên cạnh bồn cầu, hai tay cô bé thò vào trong thùng giấy, bế chú mèo con màu trắng ra.
Khi nhìn thấy mèo con, biểu cảm của Lộ Lăng cuối cùng cũng ổn định trở lại. Trên gương mặt thiếu nữ toát lên vẻ cưng chiều, trở nên thật dịu dàng.
- Ừm, từng người tắm một nhé, phải ngoan đấy... Đừng... oái!
Đột nhiên hai tay Lộ Lăng như bị kim đâm, cô bé ném mèo con trở lại thùng giấy.
Lâm Vũ Tịch bị phản ứng của Lộ Lăng làm cho giật nảy:
- Tiểu Lăng, cậu sao thế?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng lùi về sau hai bước, chỉ vào thùng giấy rồi hét lên:
- Trên người nó có côn trùng!
- Côn trùng à?
- Côn trùng nhỏ xíu, màu đỏ thẫm, cứ chui qua chui lại trong lông của nó...
Lộ Lăng quay người, vọt tới trước bồn rửa tay, mở vòi nước, lấy một ít nước rửa tay rồi luống cuống cọ rửa.
- Đó hẳn là rận rồi!
Lâm Vũ Tịch đột nhiên thấy mình như nổi da gà toàn thân:
- Làm thế nào bây giờ?
Lộ Lăng xịt hai lần nước rửa tay, vất vả lắm mới rửa sạch, sau đó cô bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh rồi đi thẳng tới phòng khách.
Lâm Vũ Tịch đuổi theo sau, hỏi:
- Chúng ta cứ... đặt bọn nó ở đó rồi mặc kệ thế à?
- Tớ phải gọi điện thoại cho anh tớ đã!
......
Trong cửa hàng dành cho thú cưng, Hứa Ngôn mua lồng, chậu cát cho mèo, sữa bột, bình sữa và một số vật dụng xong, cậu cảm thấy việc nuôi thú cưng quả là không dễ.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để tiết kiệm nhưng tiền tiêu vặt trong tay cậu cũng đã biến mất già nửa rồi.
Hứa Ngôn vừa mới xách một chiếc túi nặng trĩu ra khỏi cửa hàng dành cho thú cưng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong túi quần, cậu lấy điện thoại ra, nghe máy, sau đó, cậu nghe được một giọng thiếu nữ vẫn đang hoảng hốt:
- Anh trai! Trên người mèo con có rận!
Lại gọi là anh trai rồi à? Ừ, chắc chắn là có Lâm Vũ Tịch ở đó nên mới xấu hổ, không dám lên cơn trẻ trâu. Hứa Ngôn nghĩ vậy.
Lộ Lăng vẫn còn ồn ào trong điện thoại:
- Trên người chúng nó có nhiều rận lắm! Bọn em vừa mới phát hiện ra xong!
- À, ra vậy... Anh hiểu rồi, các em chờ anh về đi.
Hứa Ngôn thở dài, lại quay lại cửa hàng dành cho thú cưng.
Sau khi vào tiệm, cậu tìm một chiếc ghế dựa, đặt chiếc túi trong tay xuống.
Chủ cửa hàng đứng sau quầy, hỏi:
- Còn cần gì nữa sao?
- Em muốn hỏi một chút, trên người mèo có rận thì phải làm thế nào?
- Là mèo con chưa cai sữa phải không?
Hứa Ngôn gật đầu.
Chủ cửa hàng nghĩ ngợi một lát:
- Vòng diệt rận thì không thể dùng cho mèo con vì độc tính và mùi đều quá mức. Sữa tắm diệt rận cũng không được, mèo con không chịu nổi loại đó, chỉ có thể nhỏ thuốc thôi.
- Thuốc nước?
Chủ cửa hàng ra khỏi quầy, lấy một cái hộp nhỏ trên kệ hàng ra:
- Là loại này này, chú ý lượng sử dụng là được, có thể dùng cho mèo con.
Hứa Ngôn nhận lấy chiếc hộp, cầm trong tay lắc lắc, cậu có thể nhận thấy trong hộp là một bình thuốc nước nhỏ.
Chủ cửa hàng lại nói tiếp:
- Ở bên trong có hướng dẫn sử dụng, cứ làm theo những gì có trong hướng dẫn là được.
Hứa Ngôn mở hộp nhỏ, lấy hướng dẫn sử dụng ra rồi cẩn thận đọc một lượt.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, cậu hỏi:
- Nghĩa là khi em dùng cho mèo con thì sẽ phải giảm bớt liều lượng. Mặt khác thì còn phải nhỏ ở phía sau cổ của nó, làm vậy là để tránh mèo sẽ liếm phải thuốc đúng không?
- Đúng vậy đấy.
Chủ cửa hàng gật gật đầu, có vẻ không kiên nhẫn lắm.
Hứa Ngôn mỉm cười ra chiều áy náy:
- Xin lỗi, nhưng em vẫn muốn hỏi thêm cho rõ.
- Cậu còn gì cần hỏi nữa?
- Nhà em có hai con mèo con, cho nên... nếu chúng nó liếm lông nhau thì làm thế nào?
Chủ cửa hàng bĩu môi:
- Mua hai cái lồng đi, tình hình này chỉ có thể tách ra trước thôi.
- Nhưng mà có lẽ em không mang đủ tiền rồi...
Hứa Ngôn kiên nhẫn mặc cả:
- Có thể ưu đãi một chút không?
Sau khi ôm thùng giấy về nhà rồi, Hứa Ngôn lại ra ngoài mua những thứ cần thiết cho việc nuôi mèo. Trước khi ra ngoài, cậu còn cẩn thận đếm lại tất cả tiền mặt trên người mình, vốn dĩ số tiền này được chuẩn bị để đi khu vui chơi, bây giờ sẽ lập tức được tiêu xài cho những đồ vật thiết yếu để nuôi thú cưng.
Còn Lộ Lăng và Lâm Vũ Tịch thì ở nhà, hai người vây quanh thùng giấy, nhìn chằm chằm vào hai chú mèo con đang cuộn tròn bên trong.
- Hai đứa đều đáng yêu hết... Vì sao lại bị vứt bỏ chứ?
Lâm Vũ Tịch lẩm bẩm.
Lộ Lăng vươn tay vuốt ve hai chú mèo con. Cả hai đều thoải mái nheo mắt lại, Lộ Lăng cũng híp mắt, mỉm cười.
Lâm Vũ Tịch nhìn mèo con rồi lại nhìn Lộ Lăng, cô bé thở dài:
- Đều đáng yêu cả.
Lộ Lăng không để ý tới ánh mắt của cô bạn thân nên cho là bạn mình đang nói tới mèo con thôi, vì vậy cô bé gật gật đầu, phụ họa:
- Đúng thế, thật là đáng yêu.
- Tiểu Lăng, chúng ta bế hai đứa ra ngoài đi? Cứ nằm co trong thùng thế này, tớ thấy hơi chật chội.
Lâm Vũ Tịch lên tiếng đề nghị.
- Nhưng chúng ta vẫn chưa tắm rửa cho bọn nó nữa...
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng do dự một lát rồi bỗng hạ quyết tâm:
- Thế này đi, không chờ anh trai tớ về nữa, chúng ta tắm cho bọn nó trước!
- Bây giờ luôn á?
- Bây giờ luôn, tớ sẽ đi chuẩn bị hai chiếc khăn mặt sạch ngay. Trong phòng tắm có sữa tắm cho trẻ em, vừa lúc lấy ra cho bọn nó dùng được.
Lộ Lăng quả quyết đứng lên:
- Tiểu Tịch, cậu ôm thùng giấy lên, đi theo tớ đi.
Lâm Vũ Tịch dùng cả hai tay để đỡ thùng giấy rồi bước vào toilet theo Lộ Lăng.
Sau khi cẩn thận đặt chiếc thùng lên nắp bồn cầu, Lâm Vũ Tịch đột nhiên hỏi:
- Tiểu Lăng, tự dưng tớ muốn hỏi một câu quá. Vì sao trong nhà cậu lại có sữa tắm dành riêng cho trẻ em vậy?
Lúc này, Lộ Lăng đang tìm khăn mặt sạch, sau khi nghe xong câu hỏi của bạn, cô bé ngẩn cả người. Cô bé quay đầu sang một bên, né tránh ánh mắt của bạn thân, lắp bắp đáp:
- Bởi vì... bởi vì mẹ tớ... hự, bởi vì mẹ tớ...
- Mẹ cậu dùng sữa tắm cho trẻ em?
- Không... không phải... mẹ tớ đưa cái đó... cho...
- Cho cậu dùng à? Lâm Vũ Tịch đã không nhịn được nữa, cô bé cười trộm:
- Vậy cậu cũng đâu cần phải xấu hổ như thế.
- Đúng thế ha... Không cần, chuyện này có là gì đâu...
Chẳng bao lâu sau, Lộ Lăng đã tìm được hai chiếc khăn mặt sạch sẽ, thế nhưng trong quá trình này, dáng vẻ của cô bé vẫn hơi mất tự nhiên. Tuy là lúc tìm đồ sẽ phải nhìn chỗ nọ chỗ kia là chuyện rất bình thường, thế nhưng ánh mắt của cô bé lại đảo liên tục, xem chừng là thực sự chột dạ.
Sau khi quan sát vẻ hốt hoảng của Lộ Lăng một lúc, Lâm Vũ Tịch đột nhiên nảy ra một phỏng đoán còn "khủng khiếp" hơn. Cô bé hỏi dò:
- Không phải là mẹ cậu vẫn còn tắm cho cậu đấy chứ?
Lộ Lăng cứng đờ cả người, hai giây sau, cô bé cúi đầu, hét to:
- Tớ đi vệ sinh cái đã!
Thấy bạn thân chuẩn bị lao ra ngoài, Lâm Vũ Tịch vội vàng nhắc nhở:
- Đây chính là nhà vệ sinh rồi, cậu còn ra ngoài làm gì?
Lộ Lăng dừng bước, cô bé quay đầu lại, trợn mắt lên với Lâm Vũ Tịch:
- Thế thì cậu ra ngoài trước đi!
- Được rồi mà, Tiểu Lăng.
Lâm Vũ Tịch bước tới, dang hai tay khẽ ôm lấy Lộ Lăng:
- Có gì đâu mà phải ngượng, điều này chứng tỏ dì rất quan tâm tới cậu, đây là chuyện tốt mà!
Lộ Lăng dẩu môi lên, trừng mắt nhìn.
Lâm Vũ Tịch vuốt vuốt mặt cô bạn thân:
- Thôi thôi, đừng giận nữa, tớ cảm thấy cậu thế này rất đáng yêu đấy. Chúng ta phải tắm cho hai con mèo con cơ mà?
Lộ Lăng tránh ra, né khỏi bàn tay ma quỷ của Lâm Vũ Tịch rồi bước tới bên cạnh bồn cầu, hai tay cô bé thò vào trong thùng giấy, bế chú mèo con màu trắng ra.
Khi nhìn thấy mèo con, biểu cảm của Lộ Lăng cuối cùng cũng ổn định trở lại. Trên gương mặt thiếu nữ toát lên vẻ cưng chiều, trở nên thật dịu dàng.
- Ừm, từng người tắm một nhé, phải ngoan đấy... Đừng... oái!
Đột nhiên hai tay Lộ Lăng như bị kim đâm, cô bé ném mèo con trở lại thùng giấy.
Lâm Vũ Tịch bị phản ứng của Lộ Lăng làm cho giật nảy:
- Tiểu Lăng, cậu sao thế?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng lùi về sau hai bước, chỉ vào thùng giấy rồi hét lên:
- Trên người nó có côn trùng!
- Côn trùng à?
- Côn trùng nhỏ xíu, màu đỏ thẫm, cứ chui qua chui lại trong lông của nó...
Lộ Lăng quay người, vọt tới trước bồn rửa tay, mở vòi nước, lấy một ít nước rửa tay rồi luống cuống cọ rửa.
- Đó hẳn là rận rồi!
Lâm Vũ Tịch đột nhiên thấy mình như nổi da gà toàn thân:
- Làm thế nào bây giờ?
Lộ Lăng xịt hai lần nước rửa tay, vất vả lắm mới rửa sạch, sau đó cô bước nhanh ra khỏi phòng vệ sinh rồi đi thẳng tới phòng khách.
Lâm Vũ Tịch đuổi theo sau, hỏi:
- Chúng ta cứ... đặt bọn nó ở đó rồi mặc kệ thế à?
- Tớ phải gọi điện thoại cho anh tớ đã!
......
Trong cửa hàng dành cho thú cưng, Hứa Ngôn mua lồng, chậu cát cho mèo, sữa bột, bình sữa và một số vật dụng xong, cậu cảm thấy việc nuôi thú cưng quả là không dễ.
Mặc dù đã cố gắng hết sức để tiết kiệm nhưng tiền tiêu vặt trong tay cậu cũng đã biến mất già nửa rồi.
Hứa Ngôn vừa mới xách một chiếc túi nặng trĩu ra khỏi cửa hàng dành cho thú cưng thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên trong túi quần, cậu lấy điện thoại ra, nghe máy, sau đó, cậu nghe được một giọng thiếu nữ vẫn đang hoảng hốt:
- Anh trai! Trên người mèo con có rận!
Lại gọi là anh trai rồi à? Ừ, chắc chắn là có Lâm Vũ Tịch ở đó nên mới xấu hổ, không dám lên cơn trẻ trâu. Hứa Ngôn nghĩ vậy.
Lộ Lăng vẫn còn ồn ào trong điện thoại:
- Trên người chúng nó có nhiều rận lắm! Bọn em vừa mới phát hiện ra xong!
- À, ra vậy... Anh hiểu rồi, các em chờ anh về đi.
Hứa Ngôn thở dài, lại quay lại cửa hàng dành cho thú cưng.
Sau khi vào tiệm, cậu tìm một chiếc ghế dựa, đặt chiếc túi trong tay xuống.
Chủ cửa hàng đứng sau quầy, hỏi:
- Còn cần gì nữa sao?
- Em muốn hỏi một chút, trên người mèo có rận thì phải làm thế nào?
- Là mèo con chưa cai sữa phải không?
Hứa Ngôn gật đầu.
Chủ cửa hàng nghĩ ngợi một lát:
- Vòng diệt rận thì không thể dùng cho mèo con vì độc tính và mùi đều quá mức. Sữa tắm diệt rận cũng không được, mèo con không chịu nổi loại đó, chỉ có thể nhỏ thuốc thôi.
- Thuốc nước?
Chủ cửa hàng ra khỏi quầy, lấy một cái hộp nhỏ trên kệ hàng ra:
- Là loại này này, chú ý lượng sử dụng là được, có thể dùng cho mèo con.
Hứa Ngôn nhận lấy chiếc hộp, cầm trong tay lắc lắc, cậu có thể nhận thấy trong hộp là một bình thuốc nước nhỏ.
Chủ cửa hàng lại nói tiếp:
- Ở bên trong có hướng dẫn sử dụng, cứ làm theo những gì có trong hướng dẫn là được.
Hứa Ngôn mở hộp nhỏ, lấy hướng dẫn sử dụng ra rồi cẩn thận đọc một lượt.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau đó, cậu hỏi:
- Nghĩa là khi em dùng cho mèo con thì sẽ phải giảm bớt liều lượng. Mặt khác thì còn phải nhỏ ở phía sau cổ của nó, làm vậy là để tránh mèo sẽ liếm phải thuốc đúng không?
- Đúng vậy đấy.
Chủ cửa hàng gật gật đầu, có vẻ không kiên nhẫn lắm.
Hứa Ngôn mỉm cười ra chiều áy náy:
- Xin lỗi, nhưng em vẫn muốn hỏi thêm cho rõ.
- Cậu còn gì cần hỏi nữa?
- Nhà em có hai con mèo con, cho nên... nếu chúng nó liếm lông nhau thì làm thế nào?
Chủ cửa hàng bĩu môi:
- Mua hai cái lồng đi, tình hình này chỉ có thể tách ra trước thôi.
- Nhưng mà có lẽ em không mang đủ tiền rồi...
Hứa Ngôn kiên nhẫn mặc cả:
- Có thể ưu đãi một chút không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.