Chương 36: Sự xuất hiện của thiếu niên
Bắc Khuê
28/01/2020
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Triển lãm MA mở màn, vì đã bắt đầu quảng bá từ sớm nên trong giới đã có sức hút nhất định. Vô số các coser tự tin phô bày sở thích, cũng có rất nhiều trạch nam trạch nữ cầm theo máy ảnh tề tựu nơi đây.
Trong đó có cả Lưu Tử Hằng và Thái Khang.
Bên ngoài lối vào hội trường triển lãm, Lưu Tử Hằng đang gọi cho Hứa Ngôn, Thái Khang thì đứng chờ bên cạnh. Giữa một đám coser và otaku thì Thái Khang ăn vận nguyên bản như một học sinh ưu tú thanh lịch thật sự rất nổi bật, so với tiểu lưu manh như Lưu Tử Hằng khiến người khác phải để ý hơn nhiều – có lẽ ở đâu cũng thế cả thôi.
Lưu Tử Hằng tắt máy.
Thái Khang vội hỏi:
- Hứa Ngôn bảo gì? Anh em nó chờ bọn mình ở đâu?
Lưu Tử Hằng mỉa mai thằng bạn:
- Thật ra mày chỉ quan tâm em gái nó thôi đúng không hả?
- Đương nhiên là không rồi! Hứa Ngôn với tao cũng có… tình cảm sau nhiều lần chép bài đó chứ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ, mặc kệ mày.
Lưu Tử Hằng cất điện thoại xong giơ máy ảnh đeo trên cổ lên, nói:
- Nó với Lộ Lăng đều có vé free của bên nhóm cos rồi. Tao mua có hai vé đúng là chính xác mà. Bọn mình vào luôn đi, nó bảo chờ mình ở trong rồi.
Nghe thế Thái Khang không kìm được giật mình:
- Khoan khoan… anh em nó ở trong nhóm cos á?
- Hình như tạm thời thôi. Lúc bọn nó đi makeup hình như gặp trúng MUA của nhóm Trương Hân Di, make xong thì bị nhóm đó kéo vào luôn.
- Ý mày là cả hai đều cos đẹp lắm à?
- Chắc thế, mà có khi tại cái nhóm kia đang thiếu người thì sao? Cứ đợi nhìn thấy mới biết được.
Nói xong cả hai cùng vào trong.
Qua cửa soát vé, trước mặt hai người là không gian rất lớn và dòng người vô cùng đông đúc, còn có những quầy hàng sắp xếp nghiêm chỉnh hai bên. Nhưng không giống nhiều hoạt động khác là tuy chỗ này rất nhiều người nhưng lại không ồn ào huyên náo.
Dù không có bảo vệ hô hào giữ gìn trật tự nhưng mọi người đều rất văn minh. Muốn chụp ảnh thì trước khi bấm máy sẽ xin phép coser trước, người bán cũng không hô lớn chào hàng mà chỉ chờ có người dừng trước quầy của mình mới mời họ xem thử. Ai nấy đều cực kỳ tự giác.
Hai người vừa vào đại sảnh đã thấy một coser đang bị vây kín. Người này đội một bộ tóc giả màu đen bù xù, mắt đánh thâm đen, mặc sơ mi trắng và quần bò, chân đi một đôi giày thể thao đã sờn… Coser này trông cực kỳ cá tính.
Mà càng hấp dẫn là sống lưng cong gập của người đó, cùng với khuôn mặt vô cảm – cos đến loại trình độ này đương nhiên cực kỳ thu hút người hâm mộ trong một buổi triển lãm thế này rồi. Lúc này đang có rất nhiều người xung quanh không ngừng nhấn nút chụp ảnh lẫn mở camera trên điện thoại…
Người cos L vừa thấy Lưu Tử Hằng và Thái Khang đã giơ tay vẫy, còn dùng cách vẫy hệt như trong nguyên tác:
- Hi! Hai người bên đó có thể sang đây một lát không?
Lưu Tử Hằng và Thái Khang nhìn nhau trân trối.
- Kia là Hứa Ngôn hả?
- Không thể nào…
Đến tận khi hai thằng bạn đến trước mặt người kia, còn mãi mới dám xác nhận đây đúng là Hứa Ngôn – dù sao lúc bình thường cậu cũng không mấy khi mặc quần áo rộng rãi để lộ xương quai xanh và bả vai xương xương thế này.
Thái Khang thở dài:
- Death Note là một trong số ít Anime mà tao từng xem. Tao phải nói mày cos đúng là giống thật đấy.
Lưu Tử Hằng cũng phụ họa:
- Đúng rồi, giống hệt người đóng L bản điện ảnh luôn ấy!
Hứa Ngôn chẳng nói năng gì. Bởi vì còn cả một đống người đang chụp ảnh nên cậu chỉ có thể tận lực duy trì hình tượng nhân vật…
Chờ mọi người chụp thêm một lát cậu mới bảo:
- Đi thôi, hai đồng chí. Để tao đưa chúng mày đi xem màn diễn quan trọng nhất hôm nay.
Dứt lời cậu lập tức đưa hai thằng bạn đi vào trung tâm triễn lãm.
Nhưng mới đi mấy bước Hứa Ngôn đã bị một cô gái tay cầm SLR ngăn lại:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cos L giống quá! Có thể cho tôi xin một tấm… không, mấy tấm ảnh được không?
Cậu không đáp, hai tay đút túi, cong lưng, trợn tròn mắt nhìn cô gái kia – tạo dáng pose tiêu chuẩn.
Người đối diện ngồi thụp xuống, nhanh nhẹn bấm máy.
Chụp xong mấy tấm cô gái cúi người nói “Cảm ơn” – nhưng chưa nói xong đã có một cô gái khác bước về hướng này.
- Ôi! L này!
Cô gái nọ tay xách một gói to, một tay khác thì cầm mứt quả. Nhận ra mình không còn tay để rút điện thoại ra chụp ảnh, rầu rĩ một lát cô đã nghĩ ra cách.
- L này, anh có nhận đồ ăn không?
Hứa Ngôn hơi nghiêng đầu, giơ tay nhận mứt quả trên tay cô gái, dùng tư thế tiêu chuẩn của nhân vật để cắn một viên mứt.
- Trời ơi trời! Manh quá, manh quá đi!
Cô gái kia vội vàng rút điện thoại ra chụp thật nhanh, cả cô gái cầm SLR lúc nãy cũng quay lại chụp thêm mấy tấm nữa…
Sau đó cô gái nhiệt tình kia lại tiếp tục yêu cầu:
- Tôi… tôi có thể… ôm anh một cái được không?
Hứa Ngôn không đáp, chỉ nhẹ gật đầu đồng ý.
- Thích quá!
Cô gái nhào đến, cho cậu một cái ôm thật chặt…
Phía sau, Lưu Tử Hằng quay sang cằn nhằn với Thái Khang:
- Đãi ngộ tốt thật đấy! Lần sau tao cũng phải tham gia cos mới được!
Thái Khang nhìn qua khuôn mặt Lưu Tử Hằng, chỉ có thở dài.
Thấy phản ứng của cậu ta Lưu Tử Hằng lại sửng cồ lên:
- Mày nghĩ tao mà cos thì không có hiệu quả thế này được hả? Xin mày đó, không phải chúng mày đều bảo trông tao giống Shin Bút Chì hả?
Thái Khang:
- …Tao chỉ là thấy đám con gái sẽ không muốn ôm Shin Bút Chì đâu.
Vừa nhận xong một cái ôm Hứa Ngôn cũng quay đầu đâm tiếp một đao:
- Với lại học sinh trung học cao trên một mét bảy mà cos Shin Bút Chì ấy hả? Mày không thấy đáng sợ à?
…
Đợi khi Hứa Ngôn dẫn được Lưu Tử Hằng và Thái Khang đến nơi đã là mười mấy phút sau. Trên đường đi Hứa Ngôn không ít lần bị giữ lại chụp hình các kiểu.
Lưu Tử Hằng và Thái Khang đều chỉ có thể nhìn theo ngưỡng mộ. Dù trong trường thì Thái Khang đẹp trai cao lớn sẽ hấp dẫn con gái hơn nhưng ở triển lãm Manga thế này chỉ có coser diễn đạt nhân vật như Hứa Ngôn mới được chú ý nhiều nhất.
Đến lúc bọn họ tới được cánh gà mới không có ai đến cản đường xin chụp ảnh nữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Khang vội hỏi:
- Trương Hân Di với Lộ Lăng đâu rồi? Bọn mình gặp nhau ở đâu?
Hứa Ngôn thấy cậu ta cuống cả lên thì giễu ngay:
- Mày muốn gặp em gái tao thì cứ nói, đừng có lôi cả Trương Hân Di vào được không hả?
Cậu ta không cam tâm, cãi lại:
- Không phải! Sao chúng mày cứ hiểu sai thế hả? Tao thật sự rất đơn thuần đấy nhé!
Lưu Tử Hằng vỗ vai Hứa Ngôn, bảo:
- Thằng này hết cứu rồi, mày cứ kể với tao lý do sao mày ở đây đi, mặc xác nó.
Hứa Ngôn quay sang thằng bạn, giải thích:
- Ừ, tao với em gái là tạm thời tham gia nhóm này thôi, mà tao cũng chỉ là nhân vật thêm vào, người ta cần là Lộ Lăng cos nữ thần cơ, tại buổi chiều có buỗi diễn riêng về cô gái phép thuật ấy. Có Sakura, Naiye, Ilia… tất cả các cô gái pháp thuật trong Manga và Anime đều xuất hiện. Lộ Lăng sẽ đảm nhiệm hấp dẫn người xem. Nhìn kìa, con bé vẫn đang pose đấy.
Triển lãm MA mở màn, vì đã bắt đầu quảng bá từ sớm nên trong giới đã có sức hút nhất định. Vô số các coser tự tin phô bày sở thích, cũng có rất nhiều trạch nam trạch nữ cầm theo máy ảnh tề tựu nơi đây.
Trong đó có cả Lưu Tử Hằng và Thái Khang.
Bên ngoài lối vào hội trường triển lãm, Lưu Tử Hằng đang gọi cho Hứa Ngôn, Thái Khang thì đứng chờ bên cạnh. Giữa một đám coser và otaku thì Thái Khang ăn vận nguyên bản như một học sinh ưu tú thanh lịch thật sự rất nổi bật, so với tiểu lưu manh như Lưu Tử Hằng khiến người khác phải để ý hơn nhiều – có lẽ ở đâu cũng thế cả thôi.
Lưu Tử Hằng tắt máy.
Thái Khang vội hỏi:
- Hứa Ngôn bảo gì? Anh em nó chờ bọn mình ở đâu?
Lưu Tử Hằng mỉa mai thằng bạn:
- Thật ra mày chỉ quan tâm em gái nó thôi đúng không hả?
- Đương nhiên là không rồi! Hứa Ngôn với tao cũng có… tình cảm sau nhiều lần chép bài đó chứ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Hừ, mặc kệ mày.
Lưu Tử Hằng cất điện thoại xong giơ máy ảnh đeo trên cổ lên, nói:
- Nó với Lộ Lăng đều có vé free của bên nhóm cos rồi. Tao mua có hai vé đúng là chính xác mà. Bọn mình vào luôn đi, nó bảo chờ mình ở trong rồi.
Nghe thế Thái Khang không kìm được giật mình:
- Khoan khoan… anh em nó ở trong nhóm cos á?
- Hình như tạm thời thôi. Lúc bọn nó đi makeup hình như gặp trúng MUA của nhóm Trương Hân Di, make xong thì bị nhóm đó kéo vào luôn.
- Ý mày là cả hai đều cos đẹp lắm à?
- Chắc thế, mà có khi tại cái nhóm kia đang thiếu người thì sao? Cứ đợi nhìn thấy mới biết được.
Nói xong cả hai cùng vào trong.
Qua cửa soát vé, trước mặt hai người là không gian rất lớn và dòng người vô cùng đông đúc, còn có những quầy hàng sắp xếp nghiêm chỉnh hai bên. Nhưng không giống nhiều hoạt động khác là tuy chỗ này rất nhiều người nhưng lại không ồn ào huyên náo.
Dù không có bảo vệ hô hào giữ gìn trật tự nhưng mọi người đều rất văn minh. Muốn chụp ảnh thì trước khi bấm máy sẽ xin phép coser trước, người bán cũng không hô lớn chào hàng mà chỉ chờ có người dừng trước quầy của mình mới mời họ xem thử. Ai nấy đều cực kỳ tự giác.
Hai người vừa vào đại sảnh đã thấy một coser đang bị vây kín. Người này đội một bộ tóc giả màu đen bù xù, mắt đánh thâm đen, mặc sơ mi trắng và quần bò, chân đi một đôi giày thể thao đã sờn… Coser này trông cực kỳ cá tính.
Mà càng hấp dẫn là sống lưng cong gập của người đó, cùng với khuôn mặt vô cảm – cos đến loại trình độ này đương nhiên cực kỳ thu hút người hâm mộ trong một buổi triển lãm thế này rồi. Lúc này đang có rất nhiều người xung quanh không ngừng nhấn nút chụp ảnh lẫn mở camera trên điện thoại…
Người cos L vừa thấy Lưu Tử Hằng và Thái Khang đã giơ tay vẫy, còn dùng cách vẫy hệt như trong nguyên tác:
- Hi! Hai người bên đó có thể sang đây một lát không?
Lưu Tử Hằng và Thái Khang nhìn nhau trân trối.
- Kia là Hứa Ngôn hả?
- Không thể nào…
Đến tận khi hai thằng bạn đến trước mặt người kia, còn mãi mới dám xác nhận đây đúng là Hứa Ngôn – dù sao lúc bình thường cậu cũng không mấy khi mặc quần áo rộng rãi để lộ xương quai xanh và bả vai xương xương thế này.
Thái Khang thở dài:
- Death Note là một trong số ít Anime mà tao từng xem. Tao phải nói mày cos đúng là giống thật đấy.
Lưu Tử Hằng cũng phụ họa:
- Đúng rồi, giống hệt người đóng L bản điện ảnh luôn ấy!
Hứa Ngôn chẳng nói năng gì. Bởi vì còn cả một đống người đang chụp ảnh nên cậu chỉ có thể tận lực duy trì hình tượng nhân vật…
Chờ mọi người chụp thêm một lát cậu mới bảo:
- Đi thôi, hai đồng chí. Để tao đưa chúng mày đi xem màn diễn quan trọng nhất hôm nay.
Dứt lời cậu lập tức đưa hai thằng bạn đi vào trung tâm triễn lãm.
Nhưng mới đi mấy bước Hứa Ngôn đã bị một cô gái tay cầm SLR ngăn lại:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cos L giống quá! Có thể cho tôi xin một tấm… không, mấy tấm ảnh được không?
Cậu không đáp, hai tay đút túi, cong lưng, trợn tròn mắt nhìn cô gái kia – tạo dáng pose tiêu chuẩn.
Người đối diện ngồi thụp xuống, nhanh nhẹn bấm máy.
Chụp xong mấy tấm cô gái cúi người nói “Cảm ơn” – nhưng chưa nói xong đã có một cô gái khác bước về hướng này.
- Ôi! L này!
Cô gái nọ tay xách một gói to, một tay khác thì cầm mứt quả. Nhận ra mình không còn tay để rút điện thoại ra chụp ảnh, rầu rĩ một lát cô đã nghĩ ra cách.
- L này, anh có nhận đồ ăn không?
Hứa Ngôn hơi nghiêng đầu, giơ tay nhận mứt quả trên tay cô gái, dùng tư thế tiêu chuẩn của nhân vật để cắn một viên mứt.
- Trời ơi trời! Manh quá, manh quá đi!
Cô gái kia vội vàng rút điện thoại ra chụp thật nhanh, cả cô gái cầm SLR lúc nãy cũng quay lại chụp thêm mấy tấm nữa…
Sau đó cô gái nhiệt tình kia lại tiếp tục yêu cầu:
- Tôi… tôi có thể… ôm anh một cái được không?
Hứa Ngôn không đáp, chỉ nhẹ gật đầu đồng ý.
- Thích quá!
Cô gái nhào đến, cho cậu một cái ôm thật chặt…
Phía sau, Lưu Tử Hằng quay sang cằn nhằn với Thái Khang:
- Đãi ngộ tốt thật đấy! Lần sau tao cũng phải tham gia cos mới được!
Thái Khang nhìn qua khuôn mặt Lưu Tử Hằng, chỉ có thở dài.
Thấy phản ứng của cậu ta Lưu Tử Hằng lại sửng cồ lên:
- Mày nghĩ tao mà cos thì không có hiệu quả thế này được hả? Xin mày đó, không phải chúng mày đều bảo trông tao giống Shin Bút Chì hả?
Thái Khang:
- …Tao chỉ là thấy đám con gái sẽ không muốn ôm Shin Bút Chì đâu.
Vừa nhận xong một cái ôm Hứa Ngôn cũng quay đầu đâm tiếp một đao:
- Với lại học sinh trung học cao trên một mét bảy mà cos Shin Bút Chì ấy hả? Mày không thấy đáng sợ à?
…
Đợi khi Hứa Ngôn dẫn được Lưu Tử Hằng và Thái Khang đến nơi đã là mười mấy phút sau. Trên đường đi Hứa Ngôn không ít lần bị giữ lại chụp hình các kiểu.
Lưu Tử Hằng và Thái Khang đều chỉ có thể nhìn theo ngưỡng mộ. Dù trong trường thì Thái Khang đẹp trai cao lớn sẽ hấp dẫn con gái hơn nhưng ở triển lãm Manga thế này chỉ có coser diễn đạt nhân vật như Hứa Ngôn mới được chú ý nhiều nhất.
Đến lúc bọn họ tới được cánh gà mới không có ai đến cản đường xin chụp ảnh nữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Khang vội hỏi:
- Trương Hân Di với Lộ Lăng đâu rồi? Bọn mình gặp nhau ở đâu?
Hứa Ngôn thấy cậu ta cuống cả lên thì giễu ngay:
- Mày muốn gặp em gái tao thì cứ nói, đừng có lôi cả Trương Hân Di vào được không hả?
Cậu ta không cam tâm, cãi lại:
- Không phải! Sao chúng mày cứ hiểu sai thế hả? Tao thật sự rất đơn thuần đấy nhé!
Lưu Tử Hằng vỗ vai Hứa Ngôn, bảo:
- Thằng này hết cứu rồi, mày cứ kể với tao lý do sao mày ở đây đi, mặc xác nó.
Hứa Ngôn quay sang thằng bạn, giải thích:
- Ừ, tao với em gái là tạm thời tham gia nhóm này thôi, mà tao cũng chỉ là nhân vật thêm vào, người ta cần là Lộ Lăng cos nữ thần cơ, tại buổi chiều có buỗi diễn riêng về cô gái phép thuật ấy. Có Sakura, Naiye, Ilia… tất cả các cô gái pháp thuật trong Manga và Anime đều xuất hiện. Lộ Lăng sẽ đảm nhiệm hấp dẫn người xem. Nhìn kìa, con bé vẫn đang pose đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.