Chương 85: Thỏa mãn
Bắc Khuê
28/01/2020
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
- Kem ni tơ lỏng! Mi... mi cứ ăn hết kem ni tơ lỏng như thế mà không hề gọi ta!
Trong phòng Hứa Ngôn, Lộ Lăng đang túm lấy gối đầu của cậu, đuổi theo sau cậu khiến cho cậu phải chạy tán loạn khắp nơi.
Hiện nay đã là hai tiếng sau khi Hứa Ngôn, Lưu Tử Hằng và Thái Khang đi ăn ẩm thực phân tử về.
Vốn dĩ Lộ Lăng chỉ đi vào phòng ngủ của Hứa Ngôn theo thói quen, ngồi khoanh chân trên giường cậu, cầm một cuốn tài liệu giảng dạy toán học cao đẳng gì đó để chuẩn bị yên tĩnh đọc sách thế thôi, thế nhưng trước khi đọc sách, Lộ Lăng lại thuận miệng hỏi xem hôm nay Hứa Ngôn đã đi đâu, làm gì.
Mà câu trả lời của Hứa Ngôn lại là:
- Đi ăn ẩm thực phân tử cùng với đám Nhị Lưu.
Đã nhắc tới ấm thực phân tử thì Hứa Ngôn lại bắt buộc phải giải thích ý nghĩa của từ này, thế nhưng cậu càng giải thích, ánh mắt Lộ Lăng lại càng sáng rực lên, vậy là dần dà, Hứa Ngôn cũng bắt đầu có dự cảm chẳng lành.
Nhất là khi nói đến đoạn cuối, sau khi Hứa Ngôn miêu tả về kem ni tơ lỏng, Lộ Lăng đã nổi khùng.
- Kem ni tơ lỏng! Mi... mi cứ ăn hết kem ni tơ lỏng một mình như thế mà không hề gọi ta!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng túm lấy chiếc gối trên đầu giường, bắt đầu đập bôm bốp về phía Hứa Ngôn.
Gối đầu rất mềm nhưng cảm giác bị đập mạnh liên tục vào mặt cũng đủ để Hứa Ngôn tối sầm mắt, ngay cả mũi cũng hơi nhức. Cậu vội vàng nhảy dựng lên, lách mình qua thiếu nữ đang căm phẫn để trốn sang phía bên kia giường.
Đồng thời, Hứa Ngôn cũng không quên tự biện minh cho mình:
- Lúc ấy đã là lúc ăn món tráng miệng cuối cùng của bữa ăn rồi, chỗ đó cũng cách xa nhà mình lắm, dù anh có bảo với em cũng không kịp đâu!
Lộ Lăng vòng qua giường, đuổi theo.
Lúc này, khả năng vận động của Hứa Ngôn được bộc lộ ra vô cùng rõ ràng, cậu bổ nhào về phía trước, hai tay chống xuống đất, nhào lộn để lao sang phía giường bên kia.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp quay người lại để nhìn tình hình đằng sau thì đã bị gối đầu nện vào lưng, Hứa Ngôn lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã bổ nhào.
Rõ ràng là thiếu nữ đã dùng gối đầu làm vũ khí để ném cậu.
- Đừng có nói dối! Ta không chỉ muốn ăn kem ni tơ lỏng mà còn tất cả các món mà mi vừa mới kể nữa!
Hứa Ngôn đứng vững, cúi xuống nhặt gối rồi thở dài:
- Lần đầu tiên được biết có đứa ham ăn đến độ hùng hồn thế này, phục em rồi.
- Rõ ràng là thế! Mi có thể đưa ta đi cùng ngay từ đầu cơ mà!
Thấy Lộ Lăng lại chuẩn bị giương nanh múa vuốt lao đến, Hứa Ngôn vội vàng dùng gối đầu như một tấm khiên để chặn trước người:
- Đừng, nữ thần đại nhân, phong thái của ngài đâu?
- Ăn no mới có phong thái được!
- Vậy chi bằng để anh nấu cho nữ thần đại nhân một bữa hiến tế, giúp hạ hỏa cơn tức trong lòng nữ thần đại nhân nhé?
- Anh vừa mới diễn tả làm người ta thèm như thế, bây giờ lại trông chờ vào chuyện nấu qua loa một bữa cơm để đuổi em sao? Đừng có nằm mơ!
Với Lộ Lăng mà nói thì việc trạng thái trẻ trâu được giải trừ sẽ tương đương với việc tâm trạng đang cực kì sầu não. Hứa Ngôn hiểu quá rõ việc này, thế nên cậu cũng đang rất đau đầu.
Hứa Ngôn chỉ đành thử đưa ra đề nghị:
- Hay là thế này, anh bảo với Nhị Lưu một câu để cậu ta lại mời lần nữa nhé?
Lộ Lăng nhìn cậu chằm chằm:
- Anh không biết xấu hổ à?
- Đúng là ngại mở lời thật... Vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Đồ đắt tiền như thế thì chắc chắn là tiền tiêu vặt của anh không đủ rồi, còn hỏi ba thì... Không được, chắc chắn là ba không đồng ý đâu!
Hứa Ngôn dùng một bàn tay đập đập vào trán mình, lắc đầu.
Ngay trong lúc lắc đầu, Hứa Ngôn liếc mắt nhìn chiếc máy vi tính trên bàn, lập tức cái khó ló cái khôn.
- Hay là để anh lên mạng tìm thử xem. Chắc chắn không chỉ một mình nhà hàng đó làm ẩm thực phân tử, biết đâu anh sẽ tìm thấy một nhà hàng ẩm thực phân tử có giá cả rẻ hơn từ trên mạng thì sao?
......
Tối hôm đó, Hứa Ngôn và Lộ Lăng ngồi trong một cửa hàng kem theo phong cách ẩm thực phân tử.
Mặc dù không gian ở đây cũng khá an tĩnh nhưng tất nhiên sẽ không thể xa hoa được như nhà hàng mà trưa nay mấy nam sinh đã tới. Xét trên tổng thể, phong cách của nó khá giống với quán cà phê nhỏ hoặc là tiệm trà sữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần phải nói nhiều về việc Hứa Ngôn và Lộ Lăng sẽ gọi thứ gì, đương nhiên là hai phần kem rồi.
Điểm đặc biệt ở cửa hàng này chính là máy dùng để chế tạo kem được đặt ngay trên quầy gần cửa ra vào để gợi lên lòng hiếu kì của những người đi đường. Trong số những người đi qua sẽ có bao nhiêu người bị gợi lên lòng hiếu kì thì khó nói được, thế nhưng ít nhất thì khẩu vị của Lộ Lăng đã bị kéo lên tận mây xanh rồi.
Vậy là sau khi gọi món xong, Lộ Lăng lập tức chạy tới quầy hàng bên cạnh cửa ra vào, chắp tay sau lưng, rướn cổ theo dõi quá trình người ta làm kem.
Việc đầu tiên mà chủ quán làm chính là đổ một lượng hỗn hợp bơ nhất định vào trong thùng kim loại, sau đó lắp chiếc thùng này lên trên một chiếc máy trộn và ấn nút khởi động. Sau khi tay khuấy bắt đầu chuyển động, người này lại cầm một ấm ni tơ lỏng được đặt bên cạnh lên, bắt đầu đổ ni tơ lỏng vào bên trong.
- Oa!
Thấy sương trắng tràn ra ngoài rồi bay lên, Lộ Lăng kinh ngạc kêu lên.
Sau thời gian vài nhịp thở ngắn ngủi, màn sương trắng bay lên cũng thưa dần, chủ quán sờ phần đáy cạnh thùng rồi lại đổ thêm một chút ni tơ lỏng vào.
Lộ Lăng cứ ngơ ngẩn nhìn như vậy.
Chờ tới khi màn sương trắng lần thứ tư tan hết, chủ quán không thêm ni tơ lỏng vào thùng nữa mà tắt máy trộn đi, tháo thùng ra.
Ở cạnh sát đó có một chiếc muôi múc kem được ngâm trong nước, lúc này, chủ quán cầm chiếc muôi lên, múc kem trong thùng ra và cho vào một chiếc ly giấy.
Tiếp đó, Hứa Ngôn trông thấy Lộ Lăng tự bưng ly giấy đựng kem tới rồi ngồi xuống phía đối diện mình.
- Có vui không?
Hứa Ngôn hỏi.
Lộ Lăng vội gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô bé chẳng nói thêm gì nữa mà bắt đầu vùi đầu ăn kem.
Không lâu sau, phần kem của Hứa Ngôn cũng đã hoàn thành, chủ quán bưng ly giấy tới trước mặt cậu rồi đặt lên bàn.
Hứa Ngôn cầm chiếc thìa gỗ nhỏ dùng một lần lên, nếm thử một miếng. Cậu cảm thấy mùi vị này không bằng mùi vị ly kem mà mình ăn trưa nay, nhưng có lẽ là do nguyên liệu khác nhau. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc về giá cả, ly kem ở đây có giá chỉ bằng khoảng một phần bảy ly kem ở nhà hàng ban trưa, như vậy ly kem này cũng đã có giá khá rẻ rồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, biện pháp để có giá rẻ nhất chính là tự làm ở nhà, thế nhưng để ni tơ lỏng ở nhà vẫn khá nguy hiểm.
Trong khi Hứa Ngôn còn đang suy nghĩ miên man thì Lộ Lăng đã ăn hết sạch phần kem của mình, sau đó cô bé dùng ánh mắt trông mong nhìn vào ly của Hứa Ngôn.
Thấy ánh mắt như mèo thèm cá của Lộ Lăng, Hứa Ngôn nói:
- Hay là anh cho em nhé?
- Nhưng anh đã ăn rồi!
Lộ Lăng tỏ vẻ ghét bỏ.
- Anh ăn ở bên này, em có thể xúc phần anh chưa động vào này.
- Ừm...
Lộ Lăng bĩu môi suy nghĩ rồi quả quyết cầm thìa lên, xúc một miếng từ trong ly của Hứa Ngôn.
Sau khi ăn liên tục vài thìa, thấy trong ly của Hứa Ngôn cũng chẳng còn bao nhiêu kem, Lộ Lăng mới dừng tay, mong ngóng nhìn anh trai:
- Ăn một ly nữa nhé?
- Không được! Em định ăn bao nhiêu thế hả?
- Bản thần chỉ muốn... nghiên cứu tính chất của ni tơ lỏng mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bằng cách ăn kem ấy à? Đừng có nằm mơ!
- Một ly nữa thôi mà!
- Một ly cũng không được!
- Onii-chan, không được thật sao?
Lộ Lăng giơ một tay lên, bắt chước động tác lắc lắc của móng mèo. Cùng lúc đó, đôi mắt to của thiếu nữ cũng mỗi lúc một mở lớn, mỗi lúc một sáng hơn, đây rõ ràng là một cô bé 2D đã vượt qua rào cản để đến với thế giới thực.
- ...
Hai anh em nhìn nhau một lúc, cuối cùng, Hứa Ngôn đứng lên:
- Thôi được rồi, chỉ một lần này thôi, một ly cuối cùng đấy!
Lộ Lăng khoanh tay trước ngực, đắc ý cười nói:
- Hừ hừ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bản thần!
- Anh nói cho em biết nhé, giả vờ ngây thơ là ăn gian!
- Kem ni tơ lỏng! Mi... mi cứ ăn hết kem ni tơ lỏng như thế mà không hề gọi ta!
Trong phòng Hứa Ngôn, Lộ Lăng đang túm lấy gối đầu của cậu, đuổi theo sau cậu khiến cho cậu phải chạy tán loạn khắp nơi.
Hiện nay đã là hai tiếng sau khi Hứa Ngôn, Lưu Tử Hằng và Thái Khang đi ăn ẩm thực phân tử về.
Vốn dĩ Lộ Lăng chỉ đi vào phòng ngủ của Hứa Ngôn theo thói quen, ngồi khoanh chân trên giường cậu, cầm một cuốn tài liệu giảng dạy toán học cao đẳng gì đó để chuẩn bị yên tĩnh đọc sách thế thôi, thế nhưng trước khi đọc sách, Lộ Lăng lại thuận miệng hỏi xem hôm nay Hứa Ngôn đã đi đâu, làm gì.
Mà câu trả lời của Hứa Ngôn lại là:
- Đi ăn ẩm thực phân tử cùng với đám Nhị Lưu.
Đã nhắc tới ấm thực phân tử thì Hứa Ngôn lại bắt buộc phải giải thích ý nghĩa của từ này, thế nhưng cậu càng giải thích, ánh mắt Lộ Lăng lại càng sáng rực lên, vậy là dần dà, Hứa Ngôn cũng bắt đầu có dự cảm chẳng lành.
Nhất là khi nói đến đoạn cuối, sau khi Hứa Ngôn miêu tả về kem ni tơ lỏng, Lộ Lăng đã nổi khùng.
- Kem ni tơ lỏng! Mi... mi cứ ăn hết kem ni tơ lỏng một mình như thế mà không hề gọi ta!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Lăng túm lấy chiếc gối trên đầu giường, bắt đầu đập bôm bốp về phía Hứa Ngôn.
Gối đầu rất mềm nhưng cảm giác bị đập mạnh liên tục vào mặt cũng đủ để Hứa Ngôn tối sầm mắt, ngay cả mũi cũng hơi nhức. Cậu vội vàng nhảy dựng lên, lách mình qua thiếu nữ đang căm phẫn để trốn sang phía bên kia giường.
Đồng thời, Hứa Ngôn cũng không quên tự biện minh cho mình:
- Lúc ấy đã là lúc ăn món tráng miệng cuối cùng của bữa ăn rồi, chỗ đó cũng cách xa nhà mình lắm, dù anh có bảo với em cũng không kịp đâu!
Lộ Lăng vòng qua giường, đuổi theo.
Lúc này, khả năng vận động của Hứa Ngôn được bộc lộ ra vô cùng rõ ràng, cậu bổ nhào về phía trước, hai tay chống xuống đất, nhào lộn để lao sang phía giường bên kia.
Thế nhưng cậu còn chưa kịp quay người lại để nhìn tình hình đằng sau thì đã bị gối đầu nện vào lưng, Hứa Ngôn lảo đảo, suýt chút nữa đã ngã bổ nhào.
Rõ ràng là thiếu nữ đã dùng gối đầu làm vũ khí để ném cậu.
- Đừng có nói dối! Ta không chỉ muốn ăn kem ni tơ lỏng mà còn tất cả các món mà mi vừa mới kể nữa!
Hứa Ngôn đứng vững, cúi xuống nhặt gối rồi thở dài:
- Lần đầu tiên được biết có đứa ham ăn đến độ hùng hồn thế này, phục em rồi.
- Rõ ràng là thế! Mi có thể đưa ta đi cùng ngay từ đầu cơ mà!
Thấy Lộ Lăng lại chuẩn bị giương nanh múa vuốt lao đến, Hứa Ngôn vội vàng dùng gối đầu như một tấm khiên để chặn trước người:
- Đừng, nữ thần đại nhân, phong thái của ngài đâu?
- Ăn no mới có phong thái được!
- Vậy chi bằng để anh nấu cho nữ thần đại nhân một bữa hiến tế, giúp hạ hỏa cơn tức trong lòng nữ thần đại nhân nhé?
- Anh vừa mới diễn tả làm người ta thèm như thế, bây giờ lại trông chờ vào chuyện nấu qua loa một bữa cơm để đuổi em sao? Đừng có nằm mơ!
Với Lộ Lăng mà nói thì việc trạng thái trẻ trâu được giải trừ sẽ tương đương với việc tâm trạng đang cực kì sầu não. Hứa Ngôn hiểu quá rõ việc này, thế nên cậu cũng đang rất đau đầu.
Hứa Ngôn chỉ đành thử đưa ra đề nghị:
- Hay là thế này, anh bảo với Nhị Lưu một câu để cậu ta lại mời lần nữa nhé?
Lộ Lăng nhìn cậu chằm chằm:
- Anh không biết xấu hổ à?
- Đúng là ngại mở lời thật... Vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Đồ đắt tiền như thế thì chắc chắn là tiền tiêu vặt của anh không đủ rồi, còn hỏi ba thì... Không được, chắc chắn là ba không đồng ý đâu!
Hứa Ngôn dùng một bàn tay đập đập vào trán mình, lắc đầu.
Ngay trong lúc lắc đầu, Hứa Ngôn liếc mắt nhìn chiếc máy vi tính trên bàn, lập tức cái khó ló cái khôn.
- Hay là để anh lên mạng tìm thử xem. Chắc chắn không chỉ một mình nhà hàng đó làm ẩm thực phân tử, biết đâu anh sẽ tìm thấy một nhà hàng ẩm thực phân tử có giá cả rẻ hơn từ trên mạng thì sao?
......
Tối hôm đó, Hứa Ngôn và Lộ Lăng ngồi trong một cửa hàng kem theo phong cách ẩm thực phân tử.
Mặc dù không gian ở đây cũng khá an tĩnh nhưng tất nhiên sẽ không thể xa hoa được như nhà hàng mà trưa nay mấy nam sinh đã tới. Xét trên tổng thể, phong cách của nó khá giống với quán cà phê nhỏ hoặc là tiệm trà sữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không cần phải nói nhiều về việc Hứa Ngôn và Lộ Lăng sẽ gọi thứ gì, đương nhiên là hai phần kem rồi.
Điểm đặc biệt ở cửa hàng này chính là máy dùng để chế tạo kem được đặt ngay trên quầy gần cửa ra vào để gợi lên lòng hiếu kì của những người đi đường. Trong số những người đi qua sẽ có bao nhiêu người bị gợi lên lòng hiếu kì thì khó nói được, thế nhưng ít nhất thì khẩu vị của Lộ Lăng đã bị kéo lên tận mây xanh rồi.
Vậy là sau khi gọi món xong, Lộ Lăng lập tức chạy tới quầy hàng bên cạnh cửa ra vào, chắp tay sau lưng, rướn cổ theo dõi quá trình người ta làm kem.
Việc đầu tiên mà chủ quán làm chính là đổ một lượng hỗn hợp bơ nhất định vào trong thùng kim loại, sau đó lắp chiếc thùng này lên trên một chiếc máy trộn và ấn nút khởi động. Sau khi tay khuấy bắt đầu chuyển động, người này lại cầm một ấm ni tơ lỏng được đặt bên cạnh lên, bắt đầu đổ ni tơ lỏng vào bên trong.
- Oa!
Thấy sương trắng tràn ra ngoài rồi bay lên, Lộ Lăng kinh ngạc kêu lên.
Sau thời gian vài nhịp thở ngắn ngủi, màn sương trắng bay lên cũng thưa dần, chủ quán sờ phần đáy cạnh thùng rồi lại đổ thêm một chút ni tơ lỏng vào.
Lộ Lăng cứ ngơ ngẩn nhìn như vậy.
Chờ tới khi màn sương trắng lần thứ tư tan hết, chủ quán không thêm ni tơ lỏng vào thùng nữa mà tắt máy trộn đi, tháo thùng ra.
Ở cạnh sát đó có một chiếc muôi múc kem được ngâm trong nước, lúc này, chủ quán cầm chiếc muôi lên, múc kem trong thùng ra và cho vào một chiếc ly giấy.
Tiếp đó, Hứa Ngôn trông thấy Lộ Lăng tự bưng ly giấy đựng kem tới rồi ngồi xuống phía đối diện mình.
- Có vui không?
Hứa Ngôn hỏi.
Lộ Lăng vội gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh. Cô bé chẳng nói thêm gì nữa mà bắt đầu vùi đầu ăn kem.
Không lâu sau, phần kem của Hứa Ngôn cũng đã hoàn thành, chủ quán bưng ly giấy tới trước mặt cậu rồi đặt lên bàn.
Hứa Ngôn cầm chiếc thìa gỗ nhỏ dùng một lần lên, nếm thử một miếng. Cậu cảm thấy mùi vị này không bằng mùi vị ly kem mà mình ăn trưa nay, nhưng có lẽ là do nguyên liệu khác nhau. Tuy nhiên, sau khi cân nhắc về giá cả, ly kem ở đây có giá chỉ bằng khoảng một phần bảy ly kem ở nhà hàng ban trưa, như vậy ly kem này cũng đã có giá khá rẻ rồi.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, biện pháp để có giá rẻ nhất chính là tự làm ở nhà, thế nhưng để ni tơ lỏng ở nhà vẫn khá nguy hiểm.
Trong khi Hứa Ngôn còn đang suy nghĩ miên man thì Lộ Lăng đã ăn hết sạch phần kem của mình, sau đó cô bé dùng ánh mắt trông mong nhìn vào ly của Hứa Ngôn.
Thấy ánh mắt như mèo thèm cá của Lộ Lăng, Hứa Ngôn nói:
- Hay là anh cho em nhé?
- Nhưng anh đã ăn rồi!
Lộ Lăng tỏ vẻ ghét bỏ.
- Anh ăn ở bên này, em có thể xúc phần anh chưa động vào này.
- Ừm...
Lộ Lăng bĩu môi suy nghĩ rồi quả quyết cầm thìa lên, xúc một miếng từ trong ly của Hứa Ngôn.
Sau khi ăn liên tục vài thìa, thấy trong ly của Hứa Ngôn cũng chẳng còn bao nhiêu kem, Lộ Lăng mới dừng tay, mong ngóng nhìn anh trai:
- Ăn một ly nữa nhé?
- Không được! Em định ăn bao nhiêu thế hả?
- Bản thần chỉ muốn... nghiên cứu tính chất của ni tơ lỏng mà thôi.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Bằng cách ăn kem ấy à? Đừng có nằm mơ!
- Một ly nữa thôi mà!
- Một ly cũng không được!
- Onii-chan, không được thật sao?
Lộ Lăng giơ một tay lên, bắt chước động tác lắc lắc của móng mèo. Cùng lúc đó, đôi mắt to của thiếu nữ cũng mỗi lúc một mở lớn, mỗi lúc một sáng hơn, đây rõ ràng là một cô bé 2D đã vượt qua rào cản để đến với thế giới thực.
- ...
Hai anh em nhìn nhau một lúc, cuối cùng, Hứa Ngôn đứng lên:
- Thôi được rồi, chỉ một lần này thôi, một ly cuối cùng đấy!
Lộ Lăng khoanh tay trước ngực, đắc ý cười nói:
- Hừ hừ, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của bản thần!
- Anh nói cho em biết nhé, giả vờ ngây thơ là ăn gian!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.