Có Em, Quãng Đời Còn Lại Vừa Ngọt Ngào Vừa Ấm Áp
Chương 190: Dù sao tôi cũng là một cô gái nhu nhược
Quẫn Quẫn Hữu Yêu
31/10/2019
Cục cảnh sát.
Hai phía Bùi Vũ Đường và chiến đội ZH1 cùng với Tống Diệu Nam cộng lại hết thảy mười chàng trai đứng ở nơi đó, thoạt nhìn cũng là vô cùng hài hòa.
Chỉ có một đột ngột, là đứng bên cạnh Bùi Vũ Đường, xen kẽ ở giữa một hàng nam nhân là nữ hài tử trẻ tuổi.
Nữ hài mang mũ lưỡi trai, ăn mặc một thân trang phục bình thường màu đen, đeo một cái túi vải buồm, trên thân cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều sạch sành sanh, không có bất kỳ vết bẩn gì, thậm chí vô luận là tóc hay là quần áo, tất cả đều không hề loạn lên chút nào, vết thương duy nhất chỉ có vết trầy da ửng hồng trên mu bàn tay.
Một đại thúc cảnh sát trung niên cầm quyển sổ tay trong tay đi đến trước mặt hàng này người này, ánh mắt từng cái quét qua trên từng người.
Bùi Vũ Đường bên kia chỉ có trên người một mình Bùi Vũ Đường có vết thương, những người khác nhìn qua cũng còn tốt, thế nhưng bên Tống Diệu Nam thì không giống vậy, cơ hồ tất cả mọi người bị thương.
Tống Tử Nghĩa còn trực tiếp bị lôi vào bệnh viện...
Vừa nhìn liền thấy bên Tống Diệu Nam chiếm thế hạ phong, bị Bùi Vũ Đường bên này đánh.
Cảnh sát đại thúc yên lặng phán đoán, khi ánh mắt rơi vào trên người Lâm Yên, thần sắc của ông dừng một chút.
Rất rõ ràng, một đám đại nam nhân đánh nhau, nữ hài tử này khẳng định là người khuyên can.
Thế là, cảnh sát đại thúc nhìn tiểu cô nương trong đám người, ngữ khí nhu hòa mở miệng, "Tiểu cô nương, cô ra đi."
Lâm Yên nháy nháy mắt, ngoan ngoãn đi ra, "A..."
Cảnh sát đại thúc nhìn một tiểu cô nương rất nghe lời trước mặt, lại quét mắt nhìn vết thương trên mu bàn tay cô, thấm thía thuyết phục nói, "Điện thoại báo cảnh sát là cô goi sao? Cô là một cái tiểu cô nương, về sau thấy mấy tên đánh nhau nhớ cách xa một chút, đừng để bị kéo vào, bằng không ngộ nhỡ tổn thương tới chính mình thì làm sao bây giờ?"
Vừa dứt lời, đám người Tống Diệu Nam đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại phía cảnh sát: "...???"
Chờ chút! Không đúng chỗ nào đi!
Ngay cả đám người Bùi Vũ Đường cùng ZH1 nghe được lời này của cảnh sát cũng có chút mơ màng.
Lâm Yên nghe vậy, vẻ mặt thành khẩn, biểu thị vô cùng tiếp thu, liên tục gật đầu nói, "Cảm ơn chú cảnh sát! Chú cảnh sát, ngài nói không sai! Không hổ là công bộc cùng thần thủ hộ của nhân dân chúng ta! Tôi đại biểu cho nhân dân từ đáy lòng cảm tạ ngài! Dù sao tôi cũng là một cô gái nhu nhược, để tránh bị ngộ thương, về sau gặp được loại chuyện nguy hiểm này, tôi khẳng định sẽ lẫn tránh xa xa, sau đó gọi điện thoại báo án trước tiên!"
Đám người Tống Diệu Nam: "..."
Đám người Bùi Vũ Đường: "..."
Nghe nói như thế, tất cả đám người Tống Diệu Nam bị ẩu đả đều mở to hai mắt nhìn, trực tiếp bị thái độ vô sỉ này của Lâm Yên làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Bọn người Bùi Vũ Đường cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Lâm Yên, nuốt nước bọt, biểu lộ tựa hồ cũng có chút khó mà hình dung.
Cảnh sát đại thúc nhìn tiểu cô nương này giác ngộ, sắc mặt càng thêm nhu hòa, chỉ đồng nghiệp khu làm việc sau lưng mở miệng nói, "Nhớ kỹ thì tốt, cô gái ở bên ngoài nhất định phải chú ý bảo vệ mình. Đi, tiểu cô nương đi đi, cô đi làm ghi chép cùng vị đồng chí này, sau đó về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Mẹ nó!
Cái quỷ gì!
Lại muốn thả cô trở về!
Trong chốc lát, người bên Tống Diệu Nam cuối cùng nhịn không được, tất cả mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười kháng nghị.
Tống Diệu Nam khó khăn nâng cánh tay bị gãy lên, tay run run chỉ Lâm Yên, phẫn nộ lên án, "Đồng chí cảnh sát, ngài có lầm hay không, dựa vào cái gì thả cô ta trở về! Người đánh chúng tôi chính là cô ta nha! Thả ai cũng không thể thả cô ta được!"
"Đúng rồi! Chính là nữ nhân này đánh chúng tôi! Chân tôi cũng bị đạp gãy!"
"Đồng chí cảnh sát, còn có cánh tay của tôi, cánh tay của tôi khẳng định đã bị vỡ nát, gãy xương!"
Hai phía Bùi Vũ Đường và chiến đội ZH1 cùng với Tống Diệu Nam cộng lại hết thảy mười chàng trai đứng ở nơi đó, thoạt nhìn cũng là vô cùng hài hòa.
Chỉ có một đột ngột, là đứng bên cạnh Bùi Vũ Đường, xen kẽ ở giữa một hàng nam nhân là nữ hài tử trẻ tuổi.
Nữ hài mang mũ lưỡi trai, ăn mặc một thân trang phục bình thường màu đen, đeo một cái túi vải buồm, trên thân cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đều sạch sành sanh, không có bất kỳ vết bẩn gì, thậm chí vô luận là tóc hay là quần áo, tất cả đều không hề loạn lên chút nào, vết thương duy nhất chỉ có vết trầy da ửng hồng trên mu bàn tay.
Một đại thúc cảnh sát trung niên cầm quyển sổ tay trong tay đi đến trước mặt hàng này người này, ánh mắt từng cái quét qua trên từng người.
Bùi Vũ Đường bên kia chỉ có trên người một mình Bùi Vũ Đường có vết thương, những người khác nhìn qua cũng còn tốt, thế nhưng bên Tống Diệu Nam thì không giống vậy, cơ hồ tất cả mọi người bị thương.
Tống Tử Nghĩa còn trực tiếp bị lôi vào bệnh viện...
Vừa nhìn liền thấy bên Tống Diệu Nam chiếm thế hạ phong, bị Bùi Vũ Đường bên này đánh.
Cảnh sát đại thúc yên lặng phán đoán, khi ánh mắt rơi vào trên người Lâm Yên, thần sắc của ông dừng một chút.
Rất rõ ràng, một đám đại nam nhân đánh nhau, nữ hài tử này khẳng định là người khuyên can.
Thế là, cảnh sát đại thúc nhìn tiểu cô nương trong đám người, ngữ khí nhu hòa mở miệng, "Tiểu cô nương, cô ra đi."
Lâm Yên nháy nháy mắt, ngoan ngoãn đi ra, "A..."
Cảnh sát đại thúc nhìn một tiểu cô nương rất nghe lời trước mặt, lại quét mắt nhìn vết thương trên mu bàn tay cô, thấm thía thuyết phục nói, "Điện thoại báo cảnh sát là cô goi sao? Cô là một cái tiểu cô nương, về sau thấy mấy tên đánh nhau nhớ cách xa một chút, đừng để bị kéo vào, bằng không ngộ nhỡ tổn thương tới chính mình thì làm sao bây giờ?"
Vừa dứt lời, đám người Tống Diệu Nam đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại phía cảnh sát: "...???"
Chờ chút! Không đúng chỗ nào đi!
Ngay cả đám người Bùi Vũ Đường cùng ZH1 nghe được lời này của cảnh sát cũng có chút mơ màng.
Lâm Yên nghe vậy, vẻ mặt thành khẩn, biểu thị vô cùng tiếp thu, liên tục gật đầu nói, "Cảm ơn chú cảnh sát! Chú cảnh sát, ngài nói không sai! Không hổ là công bộc cùng thần thủ hộ của nhân dân chúng ta! Tôi đại biểu cho nhân dân từ đáy lòng cảm tạ ngài! Dù sao tôi cũng là một cô gái nhu nhược, để tránh bị ngộ thương, về sau gặp được loại chuyện nguy hiểm này, tôi khẳng định sẽ lẫn tránh xa xa, sau đó gọi điện thoại báo án trước tiên!"
Đám người Tống Diệu Nam: "..."
Đám người Bùi Vũ Đường: "..."
Nghe nói như thế, tất cả đám người Tống Diệu Nam bị ẩu đả đều mở to hai mắt nhìn, trực tiếp bị thái độ vô sỉ này của Lâm Yên làm cho kinh ngạc đến ngây người.
Bọn người Bùi Vũ Đường cẩn thận từng li từng tí liếc mắt nhìn Lâm Yên, nuốt nước bọt, biểu lộ tựa hồ cũng có chút khó mà hình dung.
Cảnh sát đại thúc nhìn tiểu cô nương này giác ngộ, sắc mặt càng thêm nhu hòa, chỉ đồng nghiệp khu làm việc sau lưng mở miệng nói, "Nhớ kỹ thì tốt, cô gái ở bên ngoài nhất định phải chú ý bảo vệ mình. Đi, tiểu cô nương đi đi, cô đi làm ghi chép cùng vị đồng chí này, sau đó về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Mẹ nó!
Cái quỷ gì!
Lại muốn thả cô trở về!
Trong chốc lát, người bên Tống Diệu Nam cuối cùng nhịn không được, tất cả mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười kháng nghị.
Tống Diệu Nam khó khăn nâng cánh tay bị gãy lên, tay run run chỉ Lâm Yên, phẫn nộ lên án, "Đồng chí cảnh sát, ngài có lầm hay không, dựa vào cái gì thả cô ta trở về! Người đánh chúng tôi chính là cô ta nha! Thả ai cũng không thể thả cô ta được!"
"Đúng rồi! Chính là nữ nhân này đánh chúng tôi! Chân tôi cũng bị đạp gãy!"
"Đồng chí cảnh sát, còn có cánh tay của tôi, cánh tay của tôi khẳng định đã bị vỡ nát, gãy xương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.