Chương 44: .1: Thẩm Minh Nghĩa Tao Không Có Đứa Con Trai Như Mày!
Lị Lị Đích Tình Nhân
09/02/2024
Thẩm Minh Nghĩa không để ý đến lời nói của Thẩm Viên, hùng hùng hổ hổ hét lớn. “Thẩm Viên, lúc mày vừa mới sinh lẽ ra tao nên ném mày vào trong bồn cầu để mày chết đuối luôn ở trong đó rồi! Từ nhỏ đến lớn chọc tao phiền lòng chưa đủ hay sao mà mày còn dám vô lễ như vậy ở trước mặt ông nội! Ông nội của mày tức đến mức phát bệnh rồi đây này! Mày cần nhiều tiền như vậy để mang theo vào quan tài hay sao?! Mau mang tiền quay về nhà, nếu không nhà họ Thẩm sẽ không bao giờ thừa nhận mày là con cháu trong nhà nữa, tao cũng không ba của mày!”
Thẩm Viên gọi đây là một cơn thịnh nộ của kẻ bất tài.
Bởi vì anh đã sớm không còn hy vọng gì đối với nhà họ Thẩm nữa, Thẩm Viên cũng không thấy đau thương khổ sở nhiều như vậy, Thẩm Minh Nghĩa đã nói mình không phải ba của anh, vậy thì không phải.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của gia đình dành cho mình, bây giờ có từ mặt cũng không làm anh cảm thấy đau lòng!
Thẩm Viên cắn răng, chậm rãi nói với người ở đầu dây bên kia, “Tôi sẽ không đưa cho ông, pháp luật cũng chỉ quy định sau 60 tuổi mới cần chăm sóc cho ba mẹ, bây giờ tôi mà đưa cho ông tiền, không biết ai được lợi hơn ai đâu!”
Quả nhiên Thẩm Minh Nghĩa rất yêu thương đứa con hoang kia của ông ta!
Nếu đã một lòng thương yêu người phụ nữ Liễu Diễm Diễm kia, không muốn kết hôn với mẹ của anh, vậy tại sao ông ta không kiên quyết phản kháng ngay từ đầu đi?
Tại sao lại muốn cùng người mẹ vô tình kia sinh ra anh?
“Không cho thì từ giờ mày cút luôn khỏi nhà họ Thẩm đi! Tao không có đứa con trai như mày nữa!”
Thẩm Viên mím môi, trong ánh mắt tràn đầy bi thương, anh thấp giọng, lạnh nhạt nói. “Tôi biết trong lòng của ông chỉ coi Thẩm Thông là đứa con trai duy nhất của mình, vậy tại sao lúc trước ông không trực tiếp kết hôn cùng với Liễu Diễm Diễm? Mà lại cưới mẹ tôi rồi sinh ra tôi làm gì? Ông muốn làm gì thì tuỳ ông, tôi không quan tâm.”
Thẩm Minh Nghĩa cảm thấy rất tức giận, thời điểm ông ta định mở miệng mắng chửi thì phát hiện ra Thẩm Viên đã cúp điện thoại, ông ta chỉ đành ném mạnh điện thoại xuống đất.
“Được lắm được lắm! Quả nhiên là một đứa con trai bất hiếu! Hôm nay tao phải cắt đứt quan hệ cùng với mày! Tao không có một đứa con trai bất hiếu như vậy!”
Thẩm Viên cũng không quan tâm Thẩm Minh Nghĩa tức giận đến nhường nào, vừa quay đầu một cái anh đã vội vàng nói chuyện với Thẩm Khả Ái.
Nhưng anh không ngờ Thẩm Minh Nghĩa lại ngu xuẩn đến như vậy!
Ngày hôm đó, sau khi đập vỡ điện thoại di động xong, Thẩm Minh Nghĩa tức muốn hộc máu nên đã đi uống rượu, vừa uống say ông ta đã vội lôi kéo người khác nói năng luyên thuyên, cuối cùng trực tiếp nói ra chuyện cắt đứt quan hệ với Thẩm Viên.
Lời này không chỉ có mấy người bạn của Thẩm Minh Nghĩa nghe được, vậy nên tin tức đã nhanh chóng truyền ra khắp vòng, các phóng viên cũng nắm được thông tin, nhanh chóng đăng lên tạp chí, ngắn ngủi chưa đến vài ngày, Thẩm Viên lại xuất hiện trên hot search một lần nữa.
Cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị lại tiếp tục rớt giá( ông cụ Thẩm tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, trực tiếp vào bệnh viện.
“Sao mày ngu thế hả con?”
Ông cụ Thẩm ném cái cốc trong tay về phía Thẩm Minh Nghĩa, giọng nói trở nên run rẩy vì quá tức giận. “Thẩm Minh Nghĩa, tôi cho phép anh đón Thẩm Thông về nhà vì cái gì mà anh không biết hay sao?! Cho dù Thẩm Viên không còn giá trị lợi dụng đi chăng nữa thì nó vẫn là con trai chứ không phải kẻ thù của anh! Anh nói một câu thì đơn giản, bây giờ anh mau nhìn cổ phiếu của Thẩm thị đi! Thẩm Viên là một đứa con trai bất hiếu, nhưng tôi thấy anh còn bất hiếu hơn nó nhiều! Không được cái tích sự gì cả, ngay cả ăn chơi trác táng cũng chỉ biết rước phiền phức về nhà!”
Trơ mắt nhìn hai cha con trở mặt thành thù, ngay cả người luôn đặt lợi ích của Thẩm thị lên đầu như ông cụ Thẩm cũng cảm thấy rất đau đầu.
Thẩm Viên không còn giá trị gì nữa, bọn họ cũng sẽ không để một người tàn tật tiếp quản Thẩm thị, hơn nữa Thẩm Viên đã bán hết toàn bộ số cổ phần mà mình có, hiện tại anh chỉ có mỗi tiền.
Ông cụ Thẩm cảm thấy vô cùng tức giận vì Thẩm Viên mặc kệ nhà họ Thẩm để lấy nhiều tiền như vậy, nhưng Thẩm Minh Nghĩa cũng đẩy mọi chuyện đi quá xa!
Đoạn tuyệt quan hệ!
Hãy nhìn những gì dư luận đang nói về nhà họ Thẩm của bọn họ, sống không có tình cảm gia đình, lạnh nhạt tuyệt tình!
Chuyện này mang lại lợi ích gì cho giá cổ phiếu của Thẩm thị!
Ông cụ Thẩm nhìn sắc mặt xanh mét của người đối diện, đầu óc không ngừng co rút đau đớn. “Mau gọi Thẩm Thông đến đây, còn anh cút cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa! Vừa nhìn thấy anh là thấy đau đầu! Cút ngay!”
Thẩm Minh Nghĩa trợn mắt há hốc mồm.
Thẩm Viên gọi đây là một cơn thịnh nộ của kẻ bất tài.
Bởi vì anh đã sớm không còn hy vọng gì đối với nhà họ Thẩm nữa, Thẩm Viên cũng không thấy đau thương khổ sở nhiều như vậy, Thẩm Minh Nghĩa đã nói mình không phải ba của anh, vậy thì không phải.
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn anh cũng chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm của gia đình dành cho mình, bây giờ có từ mặt cũng không làm anh cảm thấy đau lòng!
Thẩm Viên cắn răng, chậm rãi nói với người ở đầu dây bên kia, “Tôi sẽ không đưa cho ông, pháp luật cũng chỉ quy định sau 60 tuổi mới cần chăm sóc cho ba mẹ, bây giờ tôi mà đưa cho ông tiền, không biết ai được lợi hơn ai đâu!”
Quả nhiên Thẩm Minh Nghĩa rất yêu thương đứa con hoang kia của ông ta!
Nếu đã một lòng thương yêu người phụ nữ Liễu Diễm Diễm kia, không muốn kết hôn với mẹ của anh, vậy tại sao ông ta không kiên quyết phản kháng ngay từ đầu đi?
Tại sao lại muốn cùng người mẹ vô tình kia sinh ra anh?
“Không cho thì từ giờ mày cút luôn khỏi nhà họ Thẩm đi! Tao không có đứa con trai như mày nữa!”
Thẩm Viên mím môi, trong ánh mắt tràn đầy bi thương, anh thấp giọng, lạnh nhạt nói. “Tôi biết trong lòng của ông chỉ coi Thẩm Thông là đứa con trai duy nhất của mình, vậy tại sao lúc trước ông không trực tiếp kết hôn cùng với Liễu Diễm Diễm? Mà lại cưới mẹ tôi rồi sinh ra tôi làm gì? Ông muốn làm gì thì tuỳ ông, tôi không quan tâm.”
Thẩm Minh Nghĩa cảm thấy rất tức giận, thời điểm ông ta định mở miệng mắng chửi thì phát hiện ra Thẩm Viên đã cúp điện thoại, ông ta chỉ đành ném mạnh điện thoại xuống đất.
“Được lắm được lắm! Quả nhiên là một đứa con trai bất hiếu! Hôm nay tao phải cắt đứt quan hệ cùng với mày! Tao không có một đứa con trai bất hiếu như vậy!”
Thẩm Viên cũng không quan tâm Thẩm Minh Nghĩa tức giận đến nhường nào, vừa quay đầu một cái anh đã vội vàng nói chuyện với Thẩm Khả Ái.
Nhưng anh không ngờ Thẩm Minh Nghĩa lại ngu xuẩn đến như vậy!
Ngày hôm đó, sau khi đập vỡ điện thoại di động xong, Thẩm Minh Nghĩa tức muốn hộc máu nên đã đi uống rượu, vừa uống say ông ta đã vội lôi kéo người khác nói năng luyên thuyên, cuối cùng trực tiếp nói ra chuyện cắt đứt quan hệ với Thẩm Viên.
Lời này không chỉ có mấy người bạn của Thẩm Minh Nghĩa nghe được, vậy nên tin tức đã nhanh chóng truyền ra khắp vòng, các phóng viên cũng nắm được thông tin, nhanh chóng đăng lên tạp chí, ngắn ngủi chưa đến vài ngày, Thẩm Viên lại xuất hiện trên hot search một lần nữa.
Cổ phiếu của tập đoàn Thẩm thị lại tiếp tục rớt giá( ông cụ Thẩm tức giận đến mức bệnh cũ tái phát, trực tiếp vào bệnh viện.
“Sao mày ngu thế hả con?”
Ông cụ Thẩm ném cái cốc trong tay về phía Thẩm Minh Nghĩa, giọng nói trở nên run rẩy vì quá tức giận. “Thẩm Minh Nghĩa, tôi cho phép anh đón Thẩm Thông về nhà vì cái gì mà anh không biết hay sao?! Cho dù Thẩm Viên không còn giá trị lợi dụng đi chăng nữa thì nó vẫn là con trai chứ không phải kẻ thù của anh! Anh nói một câu thì đơn giản, bây giờ anh mau nhìn cổ phiếu của Thẩm thị đi! Thẩm Viên là một đứa con trai bất hiếu, nhưng tôi thấy anh còn bất hiếu hơn nó nhiều! Không được cái tích sự gì cả, ngay cả ăn chơi trác táng cũng chỉ biết rước phiền phức về nhà!”
Trơ mắt nhìn hai cha con trở mặt thành thù, ngay cả người luôn đặt lợi ích của Thẩm thị lên đầu như ông cụ Thẩm cũng cảm thấy rất đau đầu.
Thẩm Viên không còn giá trị gì nữa, bọn họ cũng sẽ không để một người tàn tật tiếp quản Thẩm thị, hơn nữa Thẩm Viên đã bán hết toàn bộ số cổ phần mà mình có, hiện tại anh chỉ có mỗi tiền.
Ông cụ Thẩm cảm thấy vô cùng tức giận vì Thẩm Viên mặc kệ nhà họ Thẩm để lấy nhiều tiền như vậy, nhưng Thẩm Minh Nghĩa cũng đẩy mọi chuyện đi quá xa!
Đoạn tuyệt quan hệ!
Hãy nhìn những gì dư luận đang nói về nhà họ Thẩm của bọn họ, sống không có tình cảm gia đình, lạnh nhạt tuyệt tình!
Chuyện này mang lại lợi ích gì cho giá cổ phiếu của Thẩm thị!
Ông cụ Thẩm nhìn sắc mặt xanh mét của người đối diện, đầu óc không ngừng co rút đau đớn. “Mau gọi Thẩm Thông đến đây, còn anh cút cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy cái bản mặt của anh nữa! Vừa nhìn thấy anh là thấy đau đầu! Cút ngay!”
Thẩm Minh Nghĩa trợn mắt há hốc mồm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.