Chương 15: .1: Thay Cho Thẩm Khả Ái Một Bộ Đồ Bơi Xinh Đẹp
Lị Lị Đích Tình Nhân
09/02/2024
Kết cục của nhà họ Thẩm đã được định trước, mặc dù Thẩm Viên không biết khi nào nó mới ập đến, nhưng anh chắc chắn sẽ quạt gió thêm củi vào trong đó.
Thế lực ngầm sẽ không bao giờ tồn tại được quá lâu, đất nước không cho phép mấy chuyện ác nhân ác nghĩa này phát triển, đây cũng là lý do tại sao âm mưu lại thất bại.
“Nhà họ Thẩm muốn tổ chức một bữa tiệc rất lớn, hình như Thẩm Minh Nghĩa muốn giới thiệu Thẩm Thông với những người ở trong vòng, vậy nên bữa tiệc này mời rất nhiều khách.”
Thẩm Thông chính là đứa con hoang có vô số thủ đoạn xấu xa kia của ba anh, anh ta và mẹ của anh ta đều là những người có bản lĩnh, có thể được Thẩm Minh Nghĩa quan tâm yêu thương bao năm như vậy, hơn nữa chuyện Thẩm Thông đã làm cách nào để liên hệ được với thế giới ngầm, khiến Thẩm Viên cảm thấy rất tò mò.
Rõ ràng anh ta chỉ là con trai của một tiểu tam, trong tay lại không có tài nguyên, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
“Đúng là gấp không đợi nổi nữa rồi.”
Câu nói này không biết anh đang nói về ai.
Là người cha vô tình của anh Thẩm Minh Nghĩa hay đứa con hoang nham hiểm độc ác của ông là Thẩm Thông?
Thẩm Viên nở một nụ cười chế nhạo.
Hơn nữa nhà họ Thẩm tổ chức yến tiệc, vậy mà không một ai chạy đến thông báo cho anh một tiếng, quả nhiên là người đi trà lạnh, nếu không phải anh vẫn còn cổ phần trong tay, Thẩm Viên cảm thấy nhà họ Thẩm sẽ không bao giờ liên hệ với anh nữa.
“Cậu có tính toán gì chưa? Tôi dự đoán nhà họ Thẩm sẽ liên lạc với cậu trước khi bữa tiệc diễn ra, hơn hai tháng nay, người nhà họ Thẩm vẫn luôn muốn nhìn thấy cậu.”
Phó Nghị Luân lo lắng nhìn Thẩm Viên.
Thật ra trong lòng anh ấy cảm thấy rất lo lắng cho tình trạng của Thẩm Viên, nhưng sau khi nhìn thấy tâm trạng ngày hôm nay của Thẩm Viên đã tốt hơn rất nhiều, trái tim đầy ưu phiền của anh ấy cũng thả lỏng hơn một chút.
Nhưng những chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm, khiến một người ngoài cuộc như anh cũng nghẹn ở trong cổ họng.
Quá lạnh nhạt vô tâm, từ nhỏ đến lớn Thẩm Viên đã vì tập đoàn Thẩm thị mà trả giá nhiều như vậy, bây giờ nhà họ Thẩm nói vứt bỏ liền vứt bỏ, không một chút vương vấn.
Phó Nghị Luân biết Thẩm Viên từ khi còn rất nhỏ.
Khi đó Thẩm Viên chính là con nhà người ta ở trong miệng người lớn, thành tích học tập tốt, ngoan ngoãn lễ phép, không bao giờ có thời gian giải trí dành cho riêng mình, ngoài việc đi học ở trường, anh còn phải học thêm những kiến thức khác ở bên ngoài nữa.
Ngoài ngủ và ăn cơm thì một ngày của Thẩm Viên chỉ toàn là học và học.
Thẩm Viên trưởng thành, anh không giống những người vì được nuông chiều quá mức mà sinh ra cứng đầu ở trong nhiều gia đình khác, anh dành hết tâm tư và thời gian của mình cho công việc, sau khi nhậm chức chủ tịch, anh lại càng ở lại công ty nhiều hơn.
Ở tuổi trưởng thành như vậy, Thẩm Viên không yêu đương, không có thú vui dành cho riêng mình, ngoại trừ việc phải đi xã giao thì anh chưa bao giờ đi ăn chơi tụ tập ở đâu cả.
Có đôi lúc, Phó Nghị Luân không thể tưởng tượng ra được một cuộc sống như thế này, anh ấy còn tưởng rằng Thẩm Viên chỉ đơn thuần là một người cuồng công việc, nhưng không phải, Thẩm Viên đang bị một đám chó sói hổ báo truy đuổi, anh không dám cũng không thể dừng lại được nữa.
Một khi Thẩm Viên để lộ ra một sơ hở nhỏ, đối thủ của anh sẽ tràn đến giống như cá mập ngửi được mùi máu, bọn họ sẽ xé xác Thẩm Viên, tìm đủ mọi cách để kéo Thẩm Viên ngã ngựa.
Trong nhà họ Thẩm không hề có sự ấm áp của một gia đình.
Ba mẹ của Thẩm Viên là liên hôn thương nghiệp, trước khi qua đời, mặc dù mẹ của Thẩm Viên là Hứa Tình Nghiên đã chuyển toàn bộ cổ phần mà mình có cho anh, nhưng bà ấy làm như vậy không phải vì Thẩm Viên mà là vì công ty của nhà họ Hứa.
Bà ấy muốn Thẩm Viên trở thành người đứng đầu ở Thẩm thị, nhân tiện chiếu cố Hứa thị một chút.
Thẩm Viên chưa vao giờ có được tình cảm từ cha mẹ của mình, nếu không phải anh đã thông minh và nhạy bén từ khi còn nhỏ thì anh đã bị bọn họ bỏ rơi từ lâu rồi.
Bây giờ anh còn bị hại đến mức không thể đứng dậy bước đi được nữa, Phó Nghị Luân nghĩ trong đầu, nếu là anh ấy, thì anh ấy nhất định sẽ phẫn nộ đến mức cùng nhà họ Thẩm đồng quy vô tận*.
*Đồng quy vô tận: đã chết thì cùng chết
“Tôi sẽ không đi, không ai muốn để bản thân mình phải khó chịu cả, chỉ cần nhà họ Thẩm không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ không ra tay trong khoảng thời gian này, thế lực đằng sau Thẩm Thông quá lớn và phức tạp, nếu chưa nắm chắc được trong tay, tôi e rằng chúng ta sẽ mắc phải sai lầm.”
Thế lực ngầm sẽ không bao giờ tồn tại được quá lâu, đất nước không cho phép mấy chuyện ác nhân ác nghĩa này phát triển, đây cũng là lý do tại sao âm mưu lại thất bại.
“Nhà họ Thẩm muốn tổ chức một bữa tiệc rất lớn, hình như Thẩm Minh Nghĩa muốn giới thiệu Thẩm Thông với những người ở trong vòng, vậy nên bữa tiệc này mời rất nhiều khách.”
Thẩm Thông chính là đứa con hoang có vô số thủ đoạn xấu xa kia của ba anh, anh ta và mẹ của anh ta đều là những người có bản lĩnh, có thể được Thẩm Minh Nghĩa quan tâm yêu thương bao năm như vậy, hơn nữa chuyện Thẩm Thông đã làm cách nào để liên hệ được với thế giới ngầm, khiến Thẩm Viên cảm thấy rất tò mò.
Rõ ràng anh ta chỉ là con trai của một tiểu tam, trong tay lại không có tài nguyên, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.
“Đúng là gấp không đợi nổi nữa rồi.”
Câu nói này không biết anh đang nói về ai.
Là người cha vô tình của anh Thẩm Minh Nghĩa hay đứa con hoang nham hiểm độc ác của ông là Thẩm Thông?
Thẩm Viên nở một nụ cười chế nhạo.
Hơn nữa nhà họ Thẩm tổ chức yến tiệc, vậy mà không một ai chạy đến thông báo cho anh một tiếng, quả nhiên là người đi trà lạnh, nếu không phải anh vẫn còn cổ phần trong tay, Thẩm Viên cảm thấy nhà họ Thẩm sẽ không bao giờ liên hệ với anh nữa.
“Cậu có tính toán gì chưa? Tôi dự đoán nhà họ Thẩm sẽ liên lạc với cậu trước khi bữa tiệc diễn ra, hơn hai tháng nay, người nhà họ Thẩm vẫn luôn muốn nhìn thấy cậu.”
Phó Nghị Luân lo lắng nhìn Thẩm Viên.
Thật ra trong lòng anh ấy cảm thấy rất lo lắng cho tình trạng của Thẩm Viên, nhưng sau khi nhìn thấy tâm trạng ngày hôm nay của Thẩm Viên đã tốt hơn rất nhiều, trái tim đầy ưu phiền của anh ấy cũng thả lỏng hơn một chút.
Nhưng những chuyện liên quan đến nhà họ Thẩm, khiến một người ngoài cuộc như anh cũng nghẹn ở trong cổ họng.
Quá lạnh nhạt vô tâm, từ nhỏ đến lớn Thẩm Viên đã vì tập đoàn Thẩm thị mà trả giá nhiều như vậy, bây giờ nhà họ Thẩm nói vứt bỏ liền vứt bỏ, không một chút vương vấn.
Phó Nghị Luân biết Thẩm Viên từ khi còn rất nhỏ.
Khi đó Thẩm Viên chính là con nhà người ta ở trong miệng người lớn, thành tích học tập tốt, ngoan ngoãn lễ phép, không bao giờ có thời gian giải trí dành cho riêng mình, ngoài việc đi học ở trường, anh còn phải học thêm những kiến thức khác ở bên ngoài nữa.
Ngoài ngủ và ăn cơm thì một ngày của Thẩm Viên chỉ toàn là học và học.
Thẩm Viên trưởng thành, anh không giống những người vì được nuông chiều quá mức mà sinh ra cứng đầu ở trong nhiều gia đình khác, anh dành hết tâm tư và thời gian của mình cho công việc, sau khi nhậm chức chủ tịch, anh lại càng ở lại công ty nhiều hơn.
Ở tuổi trưởng thành như vậy, Thẩm Viên không yêu đương, không có thú vui dành cho riêng mình, ngoại trừ việc phải đi xã giao thì anh chưa bao giờ đi ăn chơi tụ tập ở đâu cả.
Có đôi lúc, Phó Nghị Luân không thể tưởng tượng ra được một cuộc sống như thế này, anh ấy còn tưởng rằng Thẩm Viên chỉ đơn thuần là một người cuồng công việc, nhưng không phải, Thẩm Viên đang bị một đám chó sói hổ báo truy đuổi, anh không dám cũng không thể dừng lại được nữa.
Một khi Thẩm Viên để lộ ra một sơ hở nhỏ, đối thủ của anh sẽ tràn đến giống như cá mập ngửi được mùi máu, bọn họ sẽ xé xác Thẩm Viên, tìm đủ mọi cách để kéo Thẩm Viên ngã ngựa.
Trong nhà họ Thẩm không hề có sự ấm áp của một gia đình.
Ba mẹ của Thẩm Viên là liên hôn thương nghiệp, trước khi qua đời, mặc dù mẹ của Thẩm Viên là Hứa Tình Nghiên đã chuyển toàn bộ cổ phần mà mình có cho anh, nhưng bà ấy làm như vậy không phải vì Thẩm Viên mà là vì công ty của nhà họ Hứa.
Bà ấy muốn Thẩm Viên trở thành người đứng đầu ở Thẩm thị, nhân tiện chiếu cố Hứa thị một chút.
Thẩm Viên chưa vao giờ có được tình cảm từ cha mẹ của mình, nếu không phải anh đã thông minh và nhạy bén từ khi còn nhỏ thì anh đã bị bọn họ bỏ rơi từ lâu rồi.
Bây giờ anh còn bị hại đến mức không thể đứng dậy bước đi được nữa, Phó Nghị Luân nghĩ trong đầu, nếu là anh ấy, thì anh ấy nhất định sẽ phẫn nộ đến mức cùng nhà họ Thẩm đồng quy vô tận*.
*Đồng quy vô tận: đã chết thì cùng chết
“Tôi sẽ không đi, không ai muốn để bản thân mình phải khó chịu cả, chỉ cần nhà họ Thẩm không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ không ra tay trong khoảng thời gian này, thế lực đằng sau Thẩm Thông quá lớn và phức tạp, nếu chưa nắm chắc được trong tay, tôi e rằng chúng ta sẽ mắc phải sai lầm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.