Chương 20: .2: Chủ Nhân Chính Là Người Tốt Nhất Và Lợi Hại Nhất Trên Thế Giới Này!
Lị Lị Đích Tình Nhân
09/02/2024
Vừa đi ra cửa, Phó Nghị Luân lại quay đầu dặn dò Thẩm Viên thêm lần nữa.
“Cậu không được quên đâu đó.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay.
Buổi tối hôm đó, người nhà họ Thẩm đã gọi cho anh.
Thật ra Thẩm Viên không muốn nhận điện thoại, nhưng để tránh cho người nhà họ Thẩm đến biệt thự quấy rối mình, Thẩm Viên đang miễn cưỡng nhấc máy.
“Gì?”
Lại đến quấy rầy anh nói chuyện với Thẩm Khả Ái, đúng là một lũ phiền phức.
Hiện tại Thẩm Viên cảm thấy cực kỳ khó chịu đám người nhà họ Thẩm, nhưng không phải hận, ai mà không ghét đám ruồi bọ cứ bay vo ve bên tai mình cơ chứ?
Đúng vậy, chính là cảm giác đó.
Nhà họ Thẩm không đáng để anh hận, sau khi bọn họ cân nhắc giữa lợi và hại, lựa chọn bỏ rơi anh cũng là chuyện bình thường, mà anh đối phó với bọn họ, cũng là chuyện rất bình thường mà thôi.
“Trong mắt tôi có còn gia đình này không? Lời nói này đúng là nực cười.” Thời điểm trả lời điện thoại, khuôn mặt vốn đang dịu dàng của anh trở nên sắc bén lạnh nhạt, biểu cảm vô cùng đáng sợ giống như một vũng nước đọng.
Nếu trong mắt anh vẫn còn nhà họ Thẩm, anh đúng là một thằng đần.
Bị bọn họ hại ra đến nông nỗi này, chẳng lẽ anh phải biết ơn bọn họ, nguyện làm trâu làm ngựa cho bọn họ như trước hay sao?!
“Không phải trong mắt tôi còn có gia đình này nữa hay không, mà ngay từ đầu nơi đó đã không phải nhà của tôi, Thẩm Minh Nghĩa và Thẩm Thông mới là người một nhà.”
Không biết bên kia đã nói cái gì.
Thẩm Viên không kiên nhẫn ngắt lời, “Cuối cùng là có chuyện gì đây, không có gì thì tôi cúp máy.”
“Từ từ!”
Thái độ của Thẩm Viên rất hờ hững, có lẽ đối phương cũng cảm nhận được, nên đã tăng lớn âm lượng để người bên ngoài cũng có thể nghe được.
“Năm ngày nữa bên này sẽ tổ chức tiệc, con thu xếp đến một chuyến.”
Giọng điệu vẫn rất tự nhiên, Thẩm Viên cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao đến bây giờ người nhà họ Thẩm vẫn không biết xấu hổ như vậy, giống như bọn họ chưa bao giờ từ bỏ anh, chưa hề nhận đứa con hoang kia thành người một nhà vậy.
Tại sao bọn họ có thể tự nhiên được như vậy?
Là do bọn họ bị quyền lực lợi ích che mờ mắt? Hay trong mắt bọn họ, anh chỉ là một kẻ ngốc?
“Tại sao tôi phải đi?”
Để Thẩm Viên qua đó dự tiệc, người nhà họ Thẩm cũng không đánh bài dịu dàng nhẹ nhàng, bởi vì bọn họ biết làm như vậy chẳng có tác dụng gì cả, nên bọn họ chỉ nói tất cả các cổ đông đều tham dự, trong tay Thẩm Viên có nhiều cổ phần như vậy, nếu không đến sẽ rất xấu hổ.
Vốn dĩ Thẩm Viên muốn từ chối.
Nhưng tại sao anh lại phải trốn tránh người nhà họ Thẩm?
Cho dù lần này anh không đi thì cả đời này anh cũng đâu thể không nhìn mặt bọn họ được?
Có lẽ lần này sẽ có tất nhiều người thương hại và cười nhạo anh, nhưng Thẩm Viên nghĩ lại, chỉ cần anh không quan tâm đến bọn họ nữa là được.
Vậy đi thôi.
“Tôi sẽ đến, các người không cần liên lạc với tôi nữa.”
Nói xong, Thẩm Viên cúp điện thoại ngay lập tức.
Trên màn hình, Thẩm Khả Ái lộ ra vẻ mặt chua xót, cô nhìn Thẩm Viên, sau đó nhỏ giọng nói. “Lúc nãy tôi có nghe thấy chủ nhân gọi điện thoại, đó là người nhà của chủ nhân phải không?”
Tại sao người cùng một nhà lại lạnh nhạt đến vậy?
Cô thật sự rất muốn đi ra ngoài nhanh hơn một chút để an ủi anh, để xem chỉ số tình yêu nào, 13 rồi, bao giờ mới có thể lên được 100 đây ~
Thẩm Khả Ái nóng lòng muốn đến bên cạnh Thẩm Viên, cho dù phải vượt qua muôn ngàn núi sông, trải qua bao khó khăn gập ghềnh đi chăng nữa thì cô cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cần được làm bạn với Thẩm Viên là cô cảm thấy hạnh phúc đến mức quên hết tất cả rồi.
“Cậu không được quên đâu đó.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay.
Buổi tối hôm đó, người nhà họ Thẩm đã gọi cho anh.
Thật ra Thẩm Viên không muốn nhận điện thoại, nhưng để tránh cho người nhà họ Thẩm đến biệt thự quấy rối mình, Thẩm Viên đang miễn cưỡng nhấc máy.
“Gì?”
Lại đến quấy rầy anh nói chuyện với Thẩm Khả Ái, đúng là một lũ phiền phức.
Hiện tại Thẩm Viên cảm thấy cực kỳ khó chịu đám người nhà họ Thẩm, nhưng không phải hận, ai mà không ghét đám ruồi bọ cứ bay vo ve bên tai mình cơ chứ?
Đúng vậy, chính là cảm giác đó.
Nhà họ Thẩm không đáng để anh hận, sau khi bọn họ cân nhắc giữa lợi và hại, lựa chọn bỏ rơi anh cũng là chuyện bình thường, mà anh đối phó với bọn họ, cũng là chuyện rất bình thường mà thôi.
“Trong mắt tôi có còn gia đình này không? Lời nói này đúng là nực cười.” Thời điểm trả lời điện thoại, khuôn mặt vốn đang dịu dàng của anh trở nên sắc bén lạnh nhạt, biểu cảm vô cùng đáng sợ giống như một vũng nước đọng.
Nếu trong mắt anh vẫn còn nhà họ Thẩm, anh đúng là một thằng đần.
Bị bọn họ hại ra đến nông nỗi này, chẳng lẽ anh phải biết ơn bọn họ, nguyện làm trâu làm ngựa cho bọn họ như trước hay sao?!
“Không phải trong mắt tôi còn có gia đình này nữa hay không, mà ngay từ đầu nơi đó đã không phải nhà của tôi, Thẩm Minh Nghĩa và Thẩm Thông mới là người một nhà.”
Không biết bên kia đã nói cái gì.
Thẩm Viên không kiên nhẫn ngắt lời, “Cuối cùng là có chuyện gì đây, không có gì thì tôi cúp máy.”
“Từ từ!”
Thái độ của Thẩm Viên rất hờ hững, có lẽ đối phương cũng cảm nhận được, nên đã tăng lớn âm lượng để người bên ngoài cũng có thể nghe được.
“Năm ngày nữa bên này sẽ tổ chức tiệc, con thu xếp đến một chuyến.”
Giọng điệu vẫn rất tự nhiên, Thẩm Viên cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao đến bây giờ người nhà họ Thẩm vẫn không biết xấu hổ như vậy, giống như bọn họ chưa bao giờ từ bỏ anh, chưa hề nhận đứa con hoang kia thành người một nhà vậy.
Tại sao bọn họ có thể tự nhiên được như vậy?
Là do bọn họ bị quyền lực lợi ích che mờ mắt? Hay trong mắt bọn họ, anh chỉ là một kẻ ngốc?
“Tại sao tôi phải đi?”
Để Thẩm Viên qua đó dự tiệc, người nhà họ Thẩm cũng không đánh bài dịu dàng nhẹ nhàng, bởi vì bọn họ biết làm như vậy chẳng có tác dụng gì cả, nên bọn họ chỉ nói tất cả các cổ đông đều tham dự, trong tay Thẩm Viên có nhiều cổ phần như vậy, nếu không đến sẽ rất xấu hổ.
Vốn dĩ Thẩm Viên muốn từ chối.
Nhưng tại sao anh lại phải trốn tránh người nhà họ Thẩm?
Cho dù lần này anh không đi thì cả đời này anh cũng đâu thể không nhìn mặt bọn họ được?
Có lẽ lần này sẽ có tất nhiều người thương hại và cười nhạo anh, nhưng Thẩm Viên nghĩ lại, chỉ cần anh không quan tâm đến bọn họ nữa là được.
Vậy đi thôi.
“Tôi sẽ đến, các người không cần liên lạc với tôi nữa.”
Nói xong, Thẩm Viên cúp điện thoại ngay lập tức.
Trên màn hình, Thẩm Khả Ái lộ ra vẻ mặt chua xót, cô nhìn Thẩm Viên, sau đó nhỏ giọng nói. “Lúc nãy tôi có nghe thấy chủ nhân gọi điện thoại, đó là người nhà của chủ nhân phải không?”
Tại sao người cùng một nhà lại lạnh nhạt đến vậy?
Cô thật sự rất muốn đi ra ngoài nhanh hơn một chút để an ủi anh, để xem chỉ số tình yêu nào, 13 rồi, bao giờ mới có thể lên được 100 đây ~
Thẩm Khả Ái nóng lòng muốn đến bên cạnh Thẩm Viên, cho dù phải vượt qua muôn ngàn núi sông, trải qua bao khó khăn gập ghềnh đi chăng nữa thì cô cũng không cảm thấy sợ hãi, chỉ cần được làm bạn với Thẩm Viên là cô cảm thấy hạnh phúc đến mức quên hết tất cả rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.