Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?
Chương 34: Chuyến du lịch Băng Cốc (3)
Lâm Ái Dĩnh
15/04/2017
Lục Du nâng lên con ngươi đen của chính mình, nhìn người đàn ông phía
sau Lãnh Nặc Băng không có ý khó chịu gì, liền mở miệng nói: "Lúc trước
khi A Thái tiên si chưa sở hữu nơi này, thì đây là con sông được hai
thôn làng kia dùng chung. Hàng năm các tình nhân đều tới nơi này thả hoa đăng."
Tương truyền rằng nếu đôi tình nhân nào thả hoa đăng ở đây thì bọn họ sẽ ở bên nhau đến thiên trường địa cửu.
Nếu như là yêu thầm cũng có thể thông qua hoa đăng để diễn tả ý của mình.
Đây là câu chuyện đã rất lâu, có một đôi tình nhân. Bọn họ ở ngẫu nhiên gặp nhau. Nhất kiến chung tình! Vừa gặp đã yêu ! Một câu chuyện kỳ diệu, nhưng lại xảy ra ở hai người bình thường.
Trước khi chàng trai cùng cô gái chia lìa nhau, cô gái về nhà chàng trai khiến cho cha mẹ chàng trai hài lòng nên đến nhà cô cầu hôn. Nhưng ngày cái ngày cầu hôn, chàng mới biết được, nguyên lai gia đình cô gái và chàng là kẻ thù truyền kiếp.
Nguyên nhân chính là bởi vì này con sông này, gia đình cô gái ở phía bên bờ sông bên này, gia đình chàng trai ở phía bên bờ kia. Hai thôn làng bởi vì vấn đề sở hữu con sông này mà khắc khẩu, thậm chí cũng đã gây ra mạng người.
Ông nội cô gái đã bị ông nội chàng trai hại chết. Thử hỏi như vậy, làm sao có thể được sự chấp thuận của tộc trưởng hai bên.
Cho nên bọn họ đều bị phụ mẫu của chính mình bắt ở nhà, giống như bị nhốt lại. Nhưng cho dù như vậy, vẫn là không cản được tình cảm hai người đối với nhau.
Rốt cục chàng trai không để ý đến ý kiến của người trong gia đình, đả thương quản lý gia đinh của mình trốn thoát. Chuyện đầu tiên là chạy đi tìm cô gái. Chàng trai đem cô gái dẫn theo đi ra. Bọn họ quyết định bỏ trốn.
Nhưng người trong nhà sớm đã phát hiện chuyện hai người chạy trốn là thật. Cho nên gọi toàn bộ người trong thôn tìm kiếm chàng trai và cô gái. Rất nhanh bọn họ đã bị đuổi theo. Mà lúc này chặn đường bọn họ đi là con sông này. Nhìn vực sâu con sông, bọn họ đã không còn đường lui!
Con sông này không chỉ ngăn cản đường trốn của họ, còn xuất hiện những quyết định khó khăn.
Đứng ở bờ sông, nhìn dòng sông trong suốt và sâu thẳm kia. Chàng trai nở nụ cười, nụ cười cực kỳ thê lương, xoay người giữ chặt cô gái trong tay hỏi:
"Em nguyện ý theo ta nhảy xuống sao?"
"Nguyện ý."
Cô gái đón nhận đôi mắt thâm thuý của chàng trai, kiên định trả lời. Hơn nữa không chút do dự. Hoài nghi chàng trai không tin tâm ý của mình, cô gái thêm vào một câu:
"Chỉ cần với anh cùng một chỗ, vô luận là chỗ nào em đều nguyện ý."
Nước mắt cô rưng rưng. Tuy rằng không cản được nước mắt, nhưng cô gái cũng mỉm cười nói với chàng trai. Bởi những ngày chia lìa kia, cô gái mới biết được sự thương nhớ thống khổ. Nếu không thể ở bên cạnh chàng trai, cô sống còn có ý nghĩa gì. Cô không nghĩ về sau mình sẽ sống trong thống khổ mãi mãi!
Chàng trai tươi cười nhìn cô gái, cũng cười rồi. Nếu cô gái nói không nguyện ý, hắn tuyệt đối sẽ không bắt buộc cô. Nâng tay lau đi nước mắt ở khoé mắt cô.
"Kiều nhi, kiếp sau chúng ta hẹn gặp lại"
"Ân!"
Cô gái gật đầu, đón nhận con ngươi thâm tình của chàng trai. Hai người bọn họ nhìn nhau cười, giờ khắc này là hạnh phúc nhất, là yên bình nhất. Bởi vì bọn họ rốt cục cũng vượt qua mối hận thù ấy. Giờ khắc này bọn họ chính là một đôi tình nhân bình thường.
Nắm chặt tay cô gái. Hai người lại đứng cạnh bờ sông, nhìn con sông sâu thẳm kia, không còn e ngại. Không chút do dự hai người liền cùng nhảy xuống.
Ngay lúc người nhà chàng trai và cô gái đuổi tới, chỉ nhìn thấy vạt áo hai người bay lượn lên. Hết thảy đều đã không còn kịp.
Chàng trai cùng cô gái nhảy xuống, có để lại một phần huyết thư cho cha mẹ bọn họ.
Bọn họ nói, hi vọng mọi người có thể hóa giải những hận thù khi xưa!
Cha mẹ bọn họ nhìn bức huyết thư trên tay, quả thực là hối hận không thôi, khóc lóc nức nở! Bọn họ hối hận vì đã không ngăn cản kịp. Không nên bởi vì những ân oán đời trước mà không chấp thuận cho hai người.
Nhưng hết thảy đều đã không thể vãn hồi. Câu chuyện của chàng trai và cô gái lay động lòng người. Sau này bọn họ tế điện cho chàng và cô, liền đặt tên cho con sông này là con sông cho tình nhân, kêu là sông Tình Lữ! Hàng năm các cặp đôi yêu nhau đều tới nơi này thả hoa đăng, là vì chúc phúc bọn họ, cũng là vì muốn tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình!"
Lục Du chậm rãi kể câu chuyện mang theo sắc thái bi thương, đồng cảm. Nói xong vẫn còn không quên cúi đầu nhìn phản ứng của Lãnh Nặc Băng.
Nhưng trái lại Lãnh Nặc Băng, con ngươi vẫn là một mảng bình tĩnh, cũng không có bởi vì câu chuyện cảm động này mà có một tia sầu não. Lục Du đối với phản ứng bình thản của Lãnh Nặc Băng có chút kinh ngạc.
"Lãnh tiểu thư chẳng lẻ không cảm thấy bọn họ đáng thương sao?"
"Đáng thương ?". Lãnh Nặc Băng trào phúng mỉm cười.
"Thì cũng là, bởi vì hận thù mà không thể bên nhau, chẳng lẽ không đáng thương sao?"
"Chàng trai kia không có năng lực bảo vệ cô gái, hắn dựa vào cái gì mang cô gái đi. Quả thật là do tính lỗ mãng gây nên! Hơn nữa cuối cùng còn mang theo cô gái nhảy xuống vực, thật đúng là kẻ vô dụng! Một người đàn ông nếu ngay cả tâm tư của cô gái không bảo vệ được, hắn có tư cách gì mà nói!"
Trong giọng nói Lãnh Nặc Băng đã tràn ngập bất mãn đối chàng trai kia. Lục Du nghe được lời nói Lãnh Nặc Băng, thật sự chính là bị chấn động một chút, sững sờ một chút mới kịp phản ứng:
"Lãnh tiểu thư giải thích thật sự quá độc đáo. Tôi đem chuyện xưa này nói cho rất nhiều người nghe qua. Bọn họ đều sẽ bị câu chuyện làm cho cảm động! Lãnh tiểu thư thật sự là một người có cá tính!"
Con ngươi đen vốn đang kinh ngạc nghe đến lời giải thích độc đáo của Lãnh Nặc Băng mà khôi phục ôn hòa. Nhìn trong đôi mắt Lãnh Nặc Băng tẫn hiển ý cười.
Cô, quả nhiên là một người không đơn giản!
Mà đứng ở phía sau Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước đang nghe Lãnh Nặc Băng nói, cũng không có biểu hiện ra một tia kinh ngạc. Khoé miệng lãnh đạm, bởi vì trong lời nói Lãnh Nặc Băng phát ra. Thực hiển nhiên Nam Cung Tước cũng có vẻ tán thành cách nói của Lãnh Nặc Băng!
"Lãnh tiểu thư, nếu là cô gái đó, cô sẽ làm như thế nào?"
Thực hiển nhiên Lục Du cũng không tính chấm dứt đề tài, thủy mâu ôn hoà gắt gao khóa trên người Lãnh Nặc Băng, cùng đợi Lãnh Nặc Băng trả lời. Nghe được câu hỏi của Lục Du, trán đầy đặn của Lãnh Nặc Băng không khỏi nhíu lên, đối với câu hỏi Lục Du tỏ vẻ bất mãn, lạnh lùng mở miệng nói:
"Cậu cảm thấy chuyện như vậy khả năng sẽ phát sinh ở trên người của tôi sao? Hơn nữa tôi sẽ không chấp nhận người đàn ông nào! Cho nên căn bản là tôi không cần phải trả lời vấn đề nhàm chán như vậy!"
Tuy rằng bất mãn, nhưng là Lãnh Nặc Băng vẫn là mở miệng nói.
Lãnh Nặc Băng hôm nay có chút khác thường, cô bình thường rất ít nói nhiều như vậy với một người xa lạ, nhưng hôm nay không biết vì sao, lại nói chuyện phiếm với hắn, một câu chuyện tình đẹp như vậy lại trở thành nhàm chán!
Như là liệu định Lãnh Nặc Băng sẽ trả lời như thế, Lục Du cũng không buông tha, tiếp tục truy vấn:
"Lãnh tiểu thư, nếu là nếu, Lãnh tiểu thư cứ nói đừng ngại!"
Tương truyền rằng nếu đôi tình nhân nào thả hoa đăng ở đây thì bọn họ sẽ ở bên nhau đến thiên trường địa cửu.
Nếu như là yêu thầm cũng có thể thông qua hoa đăng để diễn tả ý của mình.
Đây là câu chuyện đã rất lâu, có một đôi tình nhân. Bọn họ ở ngẫu nhiên gặp nhau. Nhất kiến chung tình! Vừa gặp đã yêu ! Một câu chuyện kỳ diệu, nhưng lại xảy ra ở hai người bình thường.
Trước khi chàng trai cùng cô gái chia lìa nhau, cô gái về nhà chàng trai khiến cho cha mẹ chàng trai hài lòng nên đến nhà cô cầu hôn. Nhưng ngày cái ngày cầu hôn, chàng mới biết được, nguyên lai gia đình cô gái và chàng là kẻ thù truyền kiếp.
Nguyên nhân chính là bởi vì này con sông này, gia đình cô gái ở phía bên bờ sông bên này, gia đình chàng trai ở phía bên bờ kia. Hai thôn làng bởi vì vấn đề sở hữu con sông này mà khắc khẩu, thậm chí cũng đã gây ra mạng người.
Ông nội cô gái đã bị ông nội chàng trai hại chết. Thử hỏi như vậy, làm sao có thể được sự chấp thuận của tộc trưởng hai bên.
Cho nên bọn họ đều bị phụ mẫu của chính mình bắt ở nhà, giống như bị nhốt lại. Nhưng cho dù như vậy, vẫn là không cản được tình cảm hai người đối với nhau.
Rốt cục chàng trai không để ý đến ý kiến của người trong gia đình, đả thương quản lý gia đinh của mình trốn thoát. Chuyện đầu tiên là chạy đi tìm cô gái. Chàng trai đem cô gái dẫn theo đi ra. Bọn họ quyết định bỏ trốn.
Nhưng người trong nhà sớm đã phát hiện chuyện hai người chạy trốn là thật. Cho nên gọi toàn bộ người trong thôn tìm kiếm chàng trai và cô gái. Rất nhanh bọn họ đã bị đuổi theo. Mà lúc này chặn đường bọn họ đi là con sông này. Nhìn vực sâu con sông, bọn họ đã không còn đường lui!
Con sông này không chỉ ngăn cản đường trốn của họ, còn xuất hiện những quyết định khó khăn.
Đứng ở bờ sông, nhìn dòng sông trong suốt và sâu thẳm kia. Chàng trai nở nụ cười, nụ cười cực kỳ thê lương, xoay người giữ chặt cô gái trong tay hỏi:
"Em nguyện ý theo ta nhảy xuống sao?"
"Nguyện ý."
Cô gái đón nhận đôi mắt thâm thuý của chàng trai, kiên định trả lời. Hơn nữa không chút do dự. Hoài nghi chàng trai không tin tâm ý của mình, cô gái thêm vào một câu:
"Chỉ cần với anh cùng một chỗ, vô luận là chỗ nào em đều nguyện ý."
Nước mắt cô rưng rưng. Tuy rằng không cản được nước mắt, nhưng cô gái cũng mỉm cười nói với chàng trai. Bởi những ngày chia lìa kia, cô gái mới biết được sự thương nhớ thống khổ. Nếu không thể ở bên cạnh chàng trai, cô sống còn có ý nghĩa gì. Cô không nghĩ về sau mình sẽ sống trong thống khổ mãi mãi!
Chàng trai tươi cười nhìn cô gái, cũng cười rồi. Nếu cô gái nói không nguyện ý, hắn tuyệt đối sẽ không bắt buộc cô. Nâng tay lau đi nước mắt ở khoé mắt cô.
"Kiều nhi, kiếp sau chúng ta hẹn gặp lại"
"Ân!"
Cô gái gật đầu, đón nhận con ngươi thâm tình của chàng trai. Hai người bọn họ nhìn nhau cười, giờ khắc này là hạnh phúc nhất, là yên bình nhất. Bởi vì bọn họ rốt cục cũng vượt qua mối hận thù ấy. Giờ khắc này bọn họ chính là một đôi tình nhân bình thường.
Nắm chặt tay cô gái. Hai người lại đứng cạnh bờ sông, nhìn con sông sâu thẳm kia, không còn e ngại. Không chút do dự hai người liền cùng nhảy xuống.
Ngay lúc người nhà chàng trai và cô gái đuổi tới, chỉ nhìn thấy vạt áo hai người bay lượn lên. Hết thảy đều đã không còn kịp.
Chàng trai cùng cô gái nhảy xuống, có để lại một phần huyết thư cho cha mẹ bọn họ.
Bọn họ nói, hi vọng mọi người có thể hóa giải những hận thù khi xưa!
Cha mẹ bọn họ nhìn bức huyết thư trên tay, quả thực là hối hận không thôi, khóc lóc nức nở! Bọn họ hối hận vì đã không ngăn cản kịp. Không nên bởi vì những ân oán đời trước mà không chấp thuận cho hai người.
Nhưng hết thảy đều đã không thể vãn hồi. Câu chuyện của chàng trai và cô gái lay động lòng người. Sau này bọn họ tế điện cho chàng và cô, liền đặt tên cho con sông này là con sông cho tình nhân, kêu là sông Tình Lữ! Hàng năm các cặp đôi yêu nhau đều tới nơi này thả hoa đăng, là vì chúc phúc bọn họ, cũng là vì muốn tìm kiếm hạnh phúc cho chính mình!"
Lục Du chậm rãi kể câu chuyện mang theo sắc thái bi thương, đồng cảm. Nói xong vẫn còn không quên cúi đầu nhìn phản ứng của Lãnh Nặc Băng.
Nhưng trái lại Lãnh Nặc Băng, con ngươi vẫn là một mảng bình tĩnh, cũng không có bởi vì câu chuyện cảm động này mà có một tia sầu não. Lục Du đối với phản ứng bình thản của Lãnh Nặc Băng có chút kinh ngạc.
"Lãnh tiểu thư chẳng lẻ không cảm thấy bọn họ đáng thương sao?"
"Đáng thương ?". Lãnh Nặc Băng trào phúng mỉm cười.
"Thì cũng là, bởi vì hận thù mà không thể bên nhau, chẳng lẽ không đáng thương sao?"
"Chàng trai kia không có năng lực bảo vệ cô gái, hắn dựa vào cái gì mang cô gái đi. Quả thật là do tính lỗ mãng gây nên! Hơn nữa cuối cùng còn mang theo cô gái nhảy xuống vực, thật đúng là kẻ vô dụng! Một người đàn ông nếu ngay cả tâm tư của cô gái không bảo vệ được, hắn có tư cách gì mà nói!"
Trong giọng nói Lãnh Nặc Băng đã tràn ngập bất mãn đối chàng trai kia. Lục Du nghe được lời nói Lãnh Nặc Băng, thật sự chính là bị chấn động một chút, sững sờ một chút mới kịp phản ứng:
"Lãnh tiểu thư giải thích thật sự quá độc đáo. Tôi đem chuyện xưa này nói cho rất nhiều người nghe qua. Bọn họ đều sẽ bị câu chuyện làm cho cảm động! Lãnh tiểu thư thật sự là một người có cá tính!"
Con ngươi đen vốn đang kinh ngạc nghe đến lời giải thích độc đáo của Lãnh Nặc Băng mà khôi phục ôn hòa. Nhìn trong đôi mắt Lãnh Nặc Băng tẫn hiển ý cười.
Cô, quả nhiên là một người không đơn giản!
Mà đứng ở phía sau Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước đang nghe Lãnh Nặc Băng nói, cũng không có biểu hiện ra một tia kinh ngạc. Khoé miệng lãnh đạm, bởi vì trong lời nói Lãnh Nặc Băng phát ra. Thực hiển nhiên Nam Cung Tước cũng có vẻ tán thành cách nói của Lãnh Nặc Băng!
"Lãnh tiểu thư, nếu là cô gái đó, cô sẽ làm như thế nào?"
Thực hiển nhiên Lục Du cũng không tính chấm dứt đề tài, thủy mâu ôn hoà gắt gao khóa trên người Lãnh Nặc Băng, cùng đợi Lãnh Nặc Băng trả lời. Nghe được câu hỏi của Lục Du, trán đầy đặn của Lãnh Nặc Băng không khỏi nhíu lên, đối với câu hỏi Lục Du tỏ vẻ bất mãn, lạnh lùng mở miệng nói:
"Cậu cảm thấy chuyện như vậy khả năng sẽ phát sinh ở trên người của tôi sao? Hơn nữa tôi sẽ không chấp nhận người đàn ông nào! Cho nên căn bản là tôi không cần phải trả lời vấn đề nhàm chán như vậy!"
Tuy rằng bất mãn, nhưng là Lãnh Nặc Băng vẫn là mở miệng nói.
Lãnh Nặc Băng hôm nay có chút khác thường, cô bình thường rất ít nói nhiều như vậy với một người xa lạ, nhưng hôm nay không biết vì sao, lại nói chuyện phiếm với hắn, một câu chuyện tình đẹp như vậy lại trở thành nhàm chán!
Như là liệu định Lãnh Nặc Băng sẽ trả lời như thế, Lục Du cũng không buông tha, tiếp tục truy vấn:
"Lãnh tiểu thư, nếu là nếu, Lãnh tiểu thư cứ nói đừng ngại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.