Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 11: Đêm say rượu 3

Lâm Ái Dĩnh

15/04/2017

Sáng sớm, một vài tia nắng ấm áp rọi vào trong phòng. Đồng thời cũng lướt qua đôi nam nữ đang quấn quýt lấy nhau trên giường.

Cảm nhận được tia nắng chói mắt chiếu rọi ở trên mặt mình, Lãnh Nặc Băng đầu tiên là khóa chặt mày, rồi sau đó mới chậm rãi mở ra đôi mắt long lanh xinh đẹp của mình

Mở mắt ra liền nhìn thấy một khung cảnh xa lạ, trong đôi mắt lạnh lùng luôn bình tĩnh bỗng hiện lên chút kinh ngạc sau đó lại quay về bình tĩnh, như là trong mắt cô chưa bao giờ lộ ra chút kinh ngạc vừa rồi. Đây là một loại thói quen, thói quen gặp bất cứ chuyện gì cũng không xao động.

Thản nhiên nhìn lướt qua hoàn cảnh trong phòng. Thu hồi ánh mắt tuần tra, cúi đầu nhìn thân thể trần truồng của mình, lại cảm thấy phía sau mình từng hơi thở nóng rực phun lên chiếc lưng trần của mình, đứa ngốc cũng biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Khẳng định không phải là đắp chăn bông tinh khiết nói chuyện phiếm.

Thật sự đúng là uống rượu hỏng việc. Không nghĩ tới trong đời của cô lần đầu tiên uống rượu liền gây ra một việc như vậy. Sau này cô nhất định sẽ không uống rượu.

Đứng dậy, Lãnh Nặc Băng nghĩ đã phải nên mặc quần áo rời đi. Ngay cả người cùng mình một đêm tình tối hôm qua cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Màng trinh mà thôi, cô cũng không thèm để ý. Cô cũng không quá đặt nặng vấn đề đó.

Lãnh Nặc Băng đứng lên khỏi chiếc giường to đùng kia, cũng không hề chú ý tới cánh tay đang khoát lên bên hông mình. Bởi vì Lãnh Nặc Băng đứng bật dậy, cánh tay rất nhanh đã bị rớt mạnh xuống một bên.

Mà chủ nhân của nó cảm nhận được cánh tay chấn động, mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt chim ưng sắc bén rất nhanh liền mở ra.

Vừa tỉnh lại Nam Cung Tước liền nhìn đến phía sau lưng trần trụi của Lãnh Nặc Băng ngồi ở trên giường. Nhìn làn da trắng nõn nà như tuyết không chút tì vể đã bị mình in lên vô số vết hôn.

Mày kiếm khóa chặt lập tức sung sướng giãn ra.

Tối hôm qua không để ý cô gái này là lần đầu, Nam Cung Tước liên tục muốn cô nhiều lần. Hắn cũng không biết tại sao mình lại quan tâm si mê đối này cô gái mới gặp lần đầu như thế.

Trên người của cô thật giống như có ma lực hấp dẫn, cực kì hấp dẫn hắn. Muốn hắn tiến vào chỗ vạn kiếp bất phục. Đứng dậy, Nam Cung Tước cùng cô gái đối diện , lập tức rơi vào đôi mắt cực kì đạm mạt.

"Em tỉnh rồi à, tối hôm qua anh không làm em đau chứ?"

Lời vừa ra khỏi miệng, Nam Cung Tước liền hối hận. Không biết mình đang làm gì thế này, chẳng lẽ mình đang quan tâm cô ấy hay sao? Chẳng qua chỉ là tình một đêm mà thôi, mọi người đều theo nhu cầu.

Tại sao mình nhắc tới làm gì, cô ấy cũng đâu phải là gì của mình. Vừa nghĩ đến đây, đôi mắt tuấn tú vốn ấm áp lập tức liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng như hồ băng ngàn năm của dĩ vãng, thâm sâu không thấy đáy.



Ở bên kia, Lãnh Nặc Băng thế này mới nhìn chăm chú đến tướng mạo người đàn ông. Bên trong đôi mắt đạm mạc bất giác hiện lên một chút kinh diễm. Dù là xem qua vô số mỹ nam, sớm đã đối với mỹ nam mất đi lực miễn dịch. Nhưng khi mắt Lãnh Nặc Băng đầu tiên nhìn đến người đàn ông này vẫn là sẽ bị bộ dạng tuấn tú của hắn làm cho thất thần.

Có thể dùng từ ngữ gì để miêu tả được sự tuấn tú của người đàn ông trước mắt đây?

Với khuôn mặt như được điêu khắc bởi những người thợ tài hoa nhất. Nhất là ngũ quan được thể hiện một cách khéo léo chứng tỏ sự ưu ái của trời cao dành cho hắn hấp dẫn ánh mắt. Cô nghĩ rằng dù là bất cứ người phụ nữ nào khi nhìn đến gương mặt yêu nghiệt như thế này đều sẽ không thể kiềm chế mà bổ nhào đến.

Nhất là ánh mắt kia, thâm thúy mà hữu thần, giống như nam châm hấp dẫn thật sâu .

Lãnh Nặc Băng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt của bản thân. Trừ bỏ một chút kinh diễm bên ngoài, Lãnh Nặc Băng cũng không hề biểu đạt quá nhiều suy nghĩ.

Nam Cung Tước chú ý tới một chút kinh diễm trong mắt của cô gái, nhưng ngoài thất thần thoáng chốc. Cô gái lại khôi phục bình tĩnh. Cặp mắt long lanh đạm mạc kia cự kì bình thản như trước mắt chưa hề xảy ra chuyện gì

Trong mắt Nam Cung Tước hiện lên một tia khó hiểu. Cô gái như thế cùng cô gái của cùng tối hôm qua quả thực là tưởng như hai người.

"Cô gái, tại sao em không nói nói?"

Nam Cung Tước cất tiếng hỏi nhưng cô gái kia vẫn không trả lời. Nam Cung Tước cảm thấy mình như bị người ta không thèm để mắt đến, loại cảm giác này thật là cực kỳ khó chịu đến chết tiệt. Trầm mặc chốc lát, Lãnh Nặc Băng mới nói:

" Anh là ai?"

Đôi mắt bình tĩnh chống lại đôi mắt hung ác của Nam Cung Tước nhưng không có một tia sợ hãi. Bởi vì bị Nam Cung Tước hỏi phiền , Lãnh Nặc Băng mới mở miệng nói một câu như vậy.

Hắn là ai, đối với cô mà nói cũng không quan trọng. Nhưng hai người lần đầu tiên gặp mặt, ở trong ấn tượng của Lãnh Nặc Băng là lần gặp mặt đầu tiên. Bởi vì chuyện tối hôm qua đối với Lãnh Nặc Băng mà nói là hoàn toàn không nhớ gì cả.

Cũng không thể vừa mở miệng liền hỏi, tối hôm qua chúng ta đã xảy ra chuyện gì? Những lời này không cần hỏi, Lãnh Nặc Băng cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Cho nên suy nghĩ qua đi, Lãnh Nặc Băng chỉ là thản nhiên hỏi một câu Anh là ai?

Anh là ai? Thực hiển nhiên Nam Cung Tước rất là bất mãn đối với cô gái vừa mở miệng thì chỉ là những lời này. Mày không tự giác liền cau lại thật chặt

Đôi mắt đen lạnh lùng sắc bén nháy mắt đã tràn ngập tức giận.

Vốn hai người triền miên một đêm, cô gái hỏi như vậy thực bình thường, nhưng Nam Cung Tước vẫn rõ ràng cảm giác được cô gái đó đang không kiên nhẫn, những lời này rõ ràng chỉ là đang ứng phó với mình.

Hơn nữa lúc này cảnh này, hai người bọn họ đều trần truồng ngồi trên giường, cho dù cô đã không có trí nhớ của tối hôm qua, cũng có thể biết đã xảy ra chuyện gì.



Nhưng theo ánh mắt của cô gái này thì hoàn toàn không hề nhìn ra bất cứ biểu hiện gì khác, trừ bỏ lạnh lùng chính là lạnh lùng. Cô không phải nên giống như những người phụ nữ khác, muốn hắn phụ trách sao? Sau đó gắt gao dây dưa quấn quýt lấy hắn? Vì sao lại lạnh lùng với hắn như thế?

Bởi vì phẫn nộ, nên những lời nói ra khỏi miệng của Nam Cung Tước nháy mắt liền thay đổi khẩu khí vốn có, mắt híp lại, liếc Lãnh Nặc Băng, sau đó liền mở miệng nói:

"Tối hôm qua là anh là người tình của em, bây giờ à? Có cần nghiên cứu thêm không?"

Nam Cung Tước cố ý nói như vậy, đơn giản chỉ là nhắc nhở cô gái tối hôm qua bọn họ cái gì cũng đã làm. Mà hắn nói hiện tại sao? Đơn giản chính là muốn nói cho cô gái biết, nếu em muốn quan hệ của chúng ta tiếp tục như vậy thì anh sẽ không để ý.

Bởi vì Nam Cung Tước cho tới bây giờ đều là cao ngạo, cho nên muốn hắn cùng cô bảo trì quan hệ tình nhân, thì cũng nhất định phải là do đề suất Lãnh Nặc Băng trước. Bởi vì hắn hiện tại phát hiện, hắn có chút... Mê luyến thân thể của cô rồi.

"Tối hôm qua tôi uống say, chúng ta đều là người trưởng thành, chuyện tối hôm qua cứ coi như chưa từng xảy ra."

Lời nói lạnh như băng từ đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của Lãnh Nặc Băng bay ra. Cô không phải không nghe hiểu ý tứ ẩn bên trong của Nam Cung Tước. Chỉ là cô cảm nhận được sự nguy hiểm phát ra từ người đàn ông bên cạnh, cô cảm thấy cô vẫn là né tránh thì tốt hơn.

Người đàn ông này nhất định không phải nhân vật đơn giản. Với bề ngoài anh tuấn phi phàm, cùng với khí phách ẩn chứa bên trong, và ánh mắt quan sát người khác như một bậc đế vương từ trên cao nhìn xuống đó, vừa nhìn đã biết đây là loại người cực kì phiền toái. Cô cũng không muốn tìm phiền toái cho mình, cô còn có rất nhiều chuyện cần từ mình đi làm.

Nếu lúc này Nam Cung Tước biết được Lãnh Nặc Băng đem chính mình trở thành là một phiền toái, nhất định sẽ tức giận đến nổ ting .

"Không từng xảy ra?"

Nam Cung Tước có chút ngạc nhiên. Đôi mắt chim ưng sắc bén hiện lên một tia kinh ngạc. Chẳng lẽ cô gái này đang chơi trò lạt mềm buộc chặt? Nhưng nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt của cô gái rõ ràng đang nói cho Nam Cung Tước biết, tôi không muốn có chút liên quan gì đến anh!

Cô gái này thật sự chính là động vật hiếm có trên thế giới. Mình cũng đã cất giọng mời gọi uyển chuyển như vậy, cô ấy lại dám cự tuyệt mình.

Rốt cuộc cô ấy có biết vị trí bên người hắn là bao nhiêu phụ nữ muốn hay không. Cho dù là một tình nhân nho nhỏ không có danh phận, cũng có không biết bao nhiêu cô gái tranh nhau đến vỡ đầu để đoạt lấy. Mà cô gái kia lại liếc cũng không thèm. Hắn thật sự muốn bổ đầu của cô gái bình tĩnh đạm mạc trước mắt ra xem thử cấu tạo bên trong là gì.

Hơn nữa cô gái hôm nay cùng cô gái quyến rũ của tối qua thực sự rất không giống nhau. Ngoài hình dáng giống nhau, địa phương khác thì lại không hề giống, vô luận là khí chất phát ra hay là ánh mắt đều đã thay đổi một trời một vực

Rõ ràng chính là cùng một người vì sao lại làm cho người ta cảm giác khác biệt đến như vậy?

Cô gái của tối hôm qua rất đáng yêu, ánh mắt thực trong suốt thực thanh thuần, giống như là một tiểu tinh linh không rành thế sự. Mà cô gái của hôm nay , toàn thân đều tản ra khí chất mị hoặc quyến rũ. Hơn nữa ánh mắt quá mức bình thản, cùng cô gái có sợ hãi, sẽ khóc náo loạn, bất lực của tối qua hoàn toàn là hai người.

Nam Cung Tước rất cẩn thận nghiêm túc nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, tối hôm qua rốt cuộc là do mình mộng du, nhìn lầm, hay là cô gái trước mắt là người có tính cách tâm thần phân liệt. Hoặc là chính mình tối hôm qua mất trí nhớ rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook