Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 30: Em trốn, tôi truy ( hai )

Lâm Ái Dĩnh

15/04/2017

Nam Cung Tước biết Lãnh Nặc Băng là người ưa mềm không ưa cứng, không nói gì, liền đứng ở cửa nhìn chằm chằm Nặc Băng. Ánh mắt hắn quá mức nóng bỏng, làm cho Lãnh Nặc Băng cảm thấy toàn thân rất không thoải mái. Giống như cô không có mặc quần áo vậy. Đôi mắt của người đàn ông này tựa hồ có cảm giác nhìn xuyên thấu cô. Tránh né ánh mắt của hắn, Lãnh Nặc Băng lạnh nhạt mở miệng nói:

"Nói đi, anh tới tìm có chuyện gì?"

Cô cũng nghĩ rằng người đàn ông luôn bận rộn, sáng sớm lại nhân tiện tới tìm vì muốn nhìn thấy cô? ! Lãnh Nặc Băng còn không có tự kỷ đến mức độ đó.

Nam Cung Tước nhìn thấy bộ dáng Lãnh Nặc Băng không đủ kiên nhẫn, cười cười, rồi sau đó tiến lên, cúi xuống gần bên tai Lãnh Nặc Băng, giọng nói mê người của hắn vang lên, thản nhiên nói:

"Tôi nhớ em, nên tới tìm em!"

Giọng nói Nam Cung Tước đặc biệt ôn nhu cùng ấm áp, làm cho cả người Nặc Băng liền nhịn không được mà có chút rung động. Nam Cung Tước nhìn thấy cô gái trước mặt hơi run run, vô thanh cười cười, rồi sau đó ở vành tài mềm mại của Nặc Băng khẽ hôn một cái.

Lãnh Nặc Băng nháy mắt cảm giác cả người nổi da gà. Bởi vì bị người đàn ông này trêu tức, đôi mắt lạnh lùng bắn thẳng tới người đàn ông đó, giống như muốn đem người đàn ông này mổ xẻ ra vậy.

"Nhớ tôi sao? Bây giờ, anh cũng nhìn thấy rồi. Có thể mời anh về cho"

Cô muốn làm cho người đàn ông này bỏ đi ý niệm trong đầu. Cô lắng nghe thực thận trọng, cũng có thể nghe ra thanh âm Lãnh Nặc Băng đang nghiến răng nghiến lợi. Nam Cung Tước tự nhiên biết nữ nhân trước mặt chính muốn cùng hắn vạch rõ mối quan hệ, hắn đương nhiên sẽ không buông tha, thậm chí, càng phải làm trái ý cô nữa, thu hồi nụ cười tà mị ,nghiêm nghị nói :

"Tôi sắp đi Thái Lan rồi."

". . . . . ."

Lãnh Nặc Băng không nói gì, vẫn lạnh lùng nhìn người đàn ông này, không rõ hắn nói với cô những vấn đề này làm gì. Nhìn ánh mắt của cô đang tìm tòi nghiên cứu, Nam Cung Tước tiếp tục xuống phía dưới nói:

"Tôi không biết tiếng Thái".

Rốt cục, Lãnh Nặc Băng không đủ kiên nhẫn nữa.

"Này anh, điều đó thì có quan hệ gì với tôi chứ?"



Người đàn ông này có bệnh sao, hắn muốn đi Thái Lan, mà không biết tiếng Thái, vấn đề này cùng nàng đâu có liên quan đâu. Hắn là lão đại ở xa tới, quấy rầy giấc mộng đẹp của cô, chỉ vì vấn đề không có quan hệ gì với cô mà cất công tới tận đây sao? Thật sự nam nhân này cực kỳ đáng đánh đòn mà!

"Đương nhiên là có quan hệ, tôi nghe nói, em biết đến bảy thứ tiếng, trong đó có tiếng Thái."

Hai tròng mắt người đàn ông này luôn nhìn chằm chằm Lãnh Nặc Băng, cũng không bởi vì Nặc Băng tỏ vẻ xa cách mà thu hồi nửa phần.

"Nghe nói ư?"

Đôi mắt của Lãnh Nặc Băng nheo lại ẩn chứa sự nguy hiểm.

"Anh, anh điều tra tôi?"

Vừa nghĩ tới điều này, đôi mắt trong veo, bình thản của Lãnh Nặc Băng lập tức tụ lại rất nhiều tức giận. Cô chán ghét người khác điều tra mình, giống như sự cao ngạo của bọn họ vậy, đương nhiên đều chán ghét người khác điều tra chính mình, điều đó làm cô cảm thấy người khác không tôn trọng mình.

Nam Cung Tước nhìn vào ánh mắt của Nặc Băng, đương nhiên hắn biết cô vì sao mà tức giận, bởi vì bọn họ đều là người vô cùng kiêu ngạo. Lo lắng cô sẽ tức giận, Nam Cung Tước lập tức giải thích:

"Tôi không có điều tra em, chẳng qua là muốn biết em hiện đang sống ở nơi nào mà thôi!"

Thản nhiên nói một câu, xem như là khéo léo giải thích đi. Nam Cung Tước giải thích nằm ngoài dự tính của Lãnh Nặc Băng, hắn cao ngạo như vậy làm sao có thể hướng người khác giải thích chứ, nhưng Lãnh Nặc Băng không nghĩ tới cùng hắn dây dưa mãi không rõ.

"Không sao cả, điều tra hay không điều tra đều là chuyện mình anh, hiện tại anh có thể rời đi được rồi."

Lời nói lạnh lùng của Lãnh Nặc Băng vừa thốt ra. Nếu quyết định không muốn cùng nam nhân có nhiều giao thiệp, Lãnh Nặc Băng đương nhiên sẽ không muốn gặp lại người đàn ông này nữa.

Nam Cung Tước cố gắng khống chế nổi giận, mới mở miệng nói :

"Tôi muốn đưa em đi cùng. Vừa vặn em biết tiếng Thái, hơn nữa lại là luật sư, tôi nghĩ hợp đồng giao cho em, tôi sẽ yên tâm hơn rất nhiều."

Nam Cung Tước cũng không cùng Lãnh Nặc Băng chơi trò đố chữ nữa, nói thẳng mục đích tới tìm Lãnh Nặc Băng.

"Cho dù tôi là luật sư, cho dù tôi biết tiếng Thái, nhưng tôi dựa vào cái gì phải giúp anh."



‘’Dựa vào cái gì’’ ba chữ này Lãnh Nặc Băng cắn rất nặng. Tà thân tựa vào khung cửa thượng, Lãnh Nặc Băng lãnh đạm nhìn Nam Cung Tước, cô một chút cũng không nghĩ cùng với Nam Cung Tước dây dưa.

Một câu "Dựa vào cái gì", nháy mắt liền đem mối quan hệ giữa Lãnh Nặc Băng cùng Nam Cung Tước trở nên căng thẳng, xa nhau hơn. Nam Cung Tước nháy mắt bởi vì những lời nói của Lãnh Nặc Băng mà tính khi nóng nảy của hắn bùng nổ. Hắn chậm rãi cất bước đi về phía trước, mỗi bước đi, Lãnh Nặc Băng cũng có thể rõ ràng cảm giác được biểu cảm tức giận trên khuôn mặt của hắn, nhưng Lãnh Nặc Băng cũng không có ý niệm muốn tránh né.

Ngước mắt, liền đón nhận sự tức giận của Nam Cung Tước. Trong mắt hơi nheo lại kia, vẫn bình thản như nước.

Bước lên, Nam Cung Tước vươn cánh tay, chống đỡ ở hai bên sườn của Lãnh Nặc Băng, giọng nói hắn lạnh lùng thốt lên:

"Dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc em là người phụ nữ của tôi!"

Thanh âm của Nam Cung Tước không phải là lớn, nhưng là vô luận làm Nặc Băng cùng Lý Trạch Ngữ đứng phía sau Cung Tước đều nghe rành mạch, không sót một chữ. Đôi mắt chim ưng sắc sảovẫn như cũ gắt gao khóa trên người Nặc Băng, con ngươi đầy nguy hiểm của hắn khép hờ, như là nếu Nặc Băng phủ nhận lời nói đó, hắn sẽ bóp chết nàng.

Thanh âm tuy rằng không lớn, thế nhưng thấu triệt thấy uy lực thực kinh người. Lãnh Nặc Băng thản nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, liếc mắt một cái, không nói năng gì cả.

Bởi vì, trong lời nói của người đàn ông này cảm thấy được sự phẫn nộ, nhưng lại không có sức để giải thích, vì đó là sự thật.

Chết tiệt cái gọi là tình một đêm. Người khác trải qua tình một đêm, ai cũng mong không còn bất cứ mối liên hệ nào, sao với cô lại thành ra vậy, người đàn ông này mỗi ngày đều dây dưa mình chứ? Lãnh Nặc Băng quả thực ảo não kinh khủng.

Lý Trạch Ngữ đứng phía sau, liền nghe được lời nói của tổng tài đại nhân, hắn vô cùng kinh ngạc miệng như ngậm hột thị rồi.

Có thể không kinh ngạc sao? Hắn đi theo tổng tài đã bảy tám năm , vốn chưa từng thấy tổng tài từng có qua một nữ nhân nào. Chớ nói chi là là tổng tài đích thân công nhận nữ nhân nha. Đây quả thực là đầm rồng hang hổ. Không nghĩ tới, hôm nay hắn cùng tổng tài đi ngoài một lát, lại được chứng kiến một tin tức sốt dẻo như vậy.

Nhìn cô gái đối diện, đôi mắt lãnh đạm kia bởi vì lời nói của hắn mà nhiễm một tầng phẫn nộ, Nam Cung Tước cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cũng không phải bởi vì hắn biến thái, mà là cô gái này rất có bản lĩnh làm người khác tức chết mà. Nếu là hắn không hảo hảo dập tắt nhuệ khí của cô, sợ rằng muốn tiếp cận cô có khi lại càng thêm khó khăn. Nam Cung Tước chọc giận Lãnh Nặc Băng thành công, hắn buông cánh tay của mình, đứng trước mặt Nặc Băng, cười tà mị nói:

"Thế nào rồi, em rốt cuộc không muốn đi theo tôi?"

Mặc dù, ngữ khí câu hỏi vô cùng thản nhiên, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự uy hiếp trong đó.

Lãnh Nặc Băng cảm giác toàn thân phẫn nộ, tế bào tức giận đều bị Nam Cung Tước kích hoạt rồi, thật là bị Nam Cung Tước làm tức chết đi được, mỗi hẹn gặp lại người đàn ông này, Lãnh Nặc Băng luôn luôn cảm thấy mình chịu thiệt. Ngước mắt, nhìn ánh mắt hắn không khỏi liền biến thành một tia sắc bén.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook