Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi !
Chương 10: Chung Phòng , Anh Quen Ôm Em Ngủ
Mộc Dung ( Táo Xanh )
22/03/2016
Thời gian cứ thế mà đã đến 1 tuần , hôm nay là ngày Viên Phúc Khang và Hàn Hồng Nhi lên máy bay đi Thượng Hải , sau 5 tiếng ngồi trên máy bay . Bước xuống sân bay trong trạng thái khá mệt vì tối qua Hồng Nhi phải dự tiệc chia tay cùng lũ bạn đến 2h sáng mới về , mà 6h sáng phải lên máy bay rồi .
Xin hơn 1 ngày Viên Phúc Khang mới cho cô đi chơi với bạn để chia tay như vậy . Cho nên việc cô mệt mỏi thì cũng phải do mình chịu chứ than ai trách ai bây giờ. .
_ Chào thiếu gia , chào tiểu thư ! Quản gia Trần đứng ngoaig sảnh thấy bóng dáng của cậu chủ liền đị lại , cúi chào cung kính sau đó lấy tay nhận lấy chiếc xe hành lý nặng nề kia .
Sau 5p chờ quản gia Trần xếp hành lý của 2 người lên xe , thì xe cũng bắt đầu lăng bánh đi về biệt thự của Viên gia . Ngồi trong xe Hồng Nhi hết ngáp nhỏ rồi ngáp lớn " ngủ đi khi nào đến anh gọi " xoay sang nhìn cô cười cưng chiều. Từ khi gặp cô , anh cười vô ý thức rất nhiều. Nhiều đến nổi lúc đầu anh còn hoang mang nhưng 2 tuần qua , anh đã bắt đầu thích ứng được và quen dần với việc cứ hể thấy cô là cười .
" Hồng Nhi ! Đã đến nơi " chiếc xe hạng nhất đã đến nhà của Viên gia , anh quay sang lay nhẹ cô đang nằm trên đười mình
" Ứm . Đến rồi ư " giọng nói ngái ngủ của cô , tay dụi mắt ngáp 1 cái rồi nũng nịu nói .
"Ừ ngoan ! " lấy tay dút những sợi tóc rối đầy yêu thương trên mặt cô xuống , sau đó anh mở cửa bước xuống xe , bên ngoài nhìn thấy thật sự anh rất bảnh đó .
Đứng trước cửa xe , 2 tay nắm lấy nút áo vest cài lại , nắm lấy lai áo khéo xuống cho ngay ngắn , cuối người xuống đưa tay vào trong xe đỡ lấy 1 thiên thần nhỏ bé từ trên xe xuống cùng anh .
Cô đang trong trạng thái còn ngái ngủ , nhưng khi vừa bước xuống xe nhìn toàn cảnh ngôi nhà trước mắt cô không thể nào chớp mắt , ngôi nhà lớn đến kinh sợ , trong đầu cô liền hiện lên ý tưởng nghề nghiệp , nếu như ngôi nhà này mà để chụp lại thì phải dùng tới Superwide hay là fisheye đứng từ hơn 200m thì mới lấy được hết ngôi nhà , thật sự quá hoành tráng .
"Đi " anh nắm tay cô kéo đi. Cô vẫn còn ngơ ngác nhìn ngôi nhà , mất hồn mà đo theo anh khi nào không biết .
_ Mừng thiếu gia đã về ! Hoan nghênh tiểu thư ! - hơn 30 người hầu đứng xếp dài ở cửa , khi thấy bóng dáng người đi vào liền cuối đầu hô to , nghi thức chào đó cực kì trọng đại .
Cô hơi bị giật mình vì tiếng chào quá to , liền nép vào người anh khá sợ hãi ." Em làm quen là vừa. Đi thôi " anh biết cô bị giật mình vì đám người hầu kia nên đã an ủi cô , đi tới chỗ 1 vị quản gia khác
_ Thiếu gia ! Tiểu thư ! Lão gia đang chờ 2 người. - Phong quản gia cuối chào sau dó dẫn 2 người đi lên thư phòng chính của Lão gia
_ Khang ! Khang ! Không phait Trần quản gia là quản gia chính hay sao ? Sao lại còn 1 bác quản gia khách . ? - cô thắc mắc vì đó giờ theo như cô biết thì nhà giới thượng lưu thường chỉ có 1 quản gia còn ở đây tới 2 quản gia .
_ Trần quản gia là người có chức trọng lớn nhất ông coi toàn bộ việc trong ngoài , Phong quản gia là cấp dưới của Trần quản gia , khi Trần quản gia phải có việc đi ra ngoài Phong quản gia sẽ là người thay mặt giải quyến những vấn đề kia . - anh giải thích cho cô hiểu , chân thì cứ đi tiến về thư phòng .
Cốc cốc . tiếng gõ của của quản gia Phong . bên trong có giong nói trầm ,nghiêm trang thoáng ra " Vào đi " cửa được mở ra , anh và cô cùng đi vào , đập vào mắt cô là 1 ông lão tóc bạc trắng , vẻ mặt khá tôn nghiêm , tay trái chống gậy. Tay phải để lên thành ghế gỗ loại hạng nhất . Mắt đang nhíu lại chọn trừng lên , mở to nhìn cô , sau đó lại nhíu lại khẽ gật đầu có vẻ ưng ý , nhưng mọi chuyển biếng trên mặt ông rất nhanh khiến 1 người bình thường không thể nhìn ra được chỉ có ánh thoáng hiểu đôi môi nhếch lên cười nhẹ .
_ 2 đứa ngồi đi ! - anh ngất mặt vào chiếc ghế gỗ hạng sang dài kế bên mình .
2 người vội cuối đầu lễ phép , và đi hướng về hướng ghế ngồi xuống . Vừa an toạ cô quay sang phải của mình hướng về phía chiếc ghế kia , trợn tròn mắt nhìn , cô như nín thở không thể nói được gì. Chỉ có thể nhìn cô gái giống mình y đúc trong lòng tự hỏi " đây ? Đây là chị gái của mình ? " . tay cô khẽ rung lên .
Anh theo hướng cô nhìn cũng nhìn theo , dù đã chuẩn bị tin thần trước nhưng anh vẫn không khỏi nhạc nhiên khi 2 người con gái này không phải song sinh nhưng lại giống nhau như đúc thế này. , nếu 2 người mặc đồ giống nhau có lẽ anh sẽ không thể nhận ra .
_ Chào anh Viên Phúc Khang ! Chào em gái Hồng Nhi ! - thấy 2 người đang ngơ ngác nhìn mình cũng hiểu chút nên Hồng Nhi đã đánh tiếng trước .
_ Chị ? Chị 2 ? - đôi môi nhỉ đáng yêu của cô khẽ nhếch lên , lần đầu trong đời cô được gọi chị 2
_ Hồng Nhi ! - cô nghe tiếng em gái của mình gọi liền mềm giọng gọi tên cô em gái suốt 14 năm xa cách của mình , giọng nói mang tràn đầy yêu thương .
_ Chị 2 ! Huhuhuhu - Nghe được tiếng chị của mình gọi lại , lòng cô mừng hết lớn , mặc kệ những người xung quoanh , cô bỏ tay của Phúc Khang ra , chạy lại chỗ chị gái đang ngồi ôm lấy chị rồi khíc nức nở .
_ Ngoan , ngoan ! chị ở đây , ngoan nhé ! - dịu dàng dút mái tóc dài của em gái , dỗ cô bé nhỏ nín khóc .
Thấy 2 chị em tình cảm sau những năm xa cách gặp lại , 2 cha con họ Viên nhìn cũng không thể nào không xúc động
_ Thôi 2 con đã mệt , 2 con hãy. Về phòng của mình nghỉ ngơi đi , Quản gia Phong sẽ giúp tụi đến phòng của mình . - ông khẽ nói giọng vui vẻ dỗ dành 2 cô gái. Cũng là lúc ông có chuyện để nói với con trai của mình .
Sau khi nhìn dáng 2 ngươi ra khỏi phòng , củaư phòng cũng đã đống lại , ông quay sang nhìn anh , sau đó nhẹ nhàng nói .
_ Ta là người rất độc đoán , khi ta muốn ai làm gì thì người đó phải làm theo như vậy , tính ích kỉ của ta rất lớn và cũng chính vì thế ta đã mất mẹ con , ta cũng đã từng nghĩ ta sẽ sắp đặc cho con 1 vị hoin thê theo ý ta ! Nhưng giờ đây ta đã nghĩ khác . Con trai , 2 cô gái ấy đều tốt, họ đều xứng đáng là con dâu nhà họ Viên ta , Ta tôn trọng quyết định của con . như con đã hứa với Hàn lão gia sau 2 năm sẽ dẫn người con muốn lấy về cho ông ấy , Đừng chỉ nghĩ đến Hồng Nhi mà cũng hãy cho Hồng Nghi 1 cơ hội để con có thể biết được ai mới là người vợ của con . - sau bao nhiêu năm ông mới có thể bày tỏ ra tâm tư của mình với anh
_ Con biết thưa cha ! - anh nhẹ nhàng nói , lòng của anh cũng đã nhẹ hơn khi nghe ông cho anh có quyền quyết định vợ của mình . Mọi chuyện dường như ngoai dự đoán của anh , nhưng anh lại rất vui vì kết quả này .
Bên này sau khi 2 chị em họ Hàn được quản gia Phong chỉ dẫn 2 phòng đối diện nhau . Hồng Nghi đưa Hồng Nhi về phòng của cô ấy . đấp chăn cho cô em gái . Hồng Nghi khẽ nói .
_ Em yêu Viên Phúc Khang ? - cô vẻ mặt vẫn yêu chìu , câu nói nữa đùa nữa thật
_ Có lẽ là vậy ! - xấu hổ vì câu hỏi trục tuyến của chị gái mới nhận lại của mình .
_ Chị cũng yêu anh ấy ! Nếu chiến đấu vì tình yêu . Chúng ta dù là chị em nhưng chị cũng không thể hường anh ấy cho em , em đã cướp đi ba mẹ , giờ còn muốn cướp đi vị hôn phu của chị . Thật sự chị rất giận em , nhưng em gái ,chị vẫn yêu em , vẫn thương nhớ em . Dù sau này có chuyện gì xảy ra , chúng ta vẫn mãi là chị em . - Tính người ngay thẳng của Hồng Nghi không hầ dấu dím thủ đoạn , nói rõ cho Hồng Nhi biết .
_ Em cũng sẽ chiến đấu vì tình yêu ! nhưng nếu anh ấy chọn chị , em sẽ vui vẻ chúc phúc cho 2 người - cô không hề e sợ trước câu nói có phần hâm dọa của chị gái mình , tuổi đời nhỏ nhưng cô lại rất chuẩn chạc trong suy nghĩ về tình yêu. Cho nên đối với về tuyên chiến của Hồng Nghi cô không hề rung sợ .
_ Vậy được ! Em nghĩ đi , chút nữa chị sẽ gọi em dậy dùng cơm - mỉm cười trước cá tính kiên cường của em gái mình , Hồng Nghi khá an tâm về sự việc lần này cho nên không còn gì để nói , để cho em được nghĩ ngơi sau chuyến đi , cô đứng đậy đi ra khỏi phòng .
Vốn tính khá đơn giản nên Hồng Nhi chẳn suy nghĩ gì , chỉ xoay người đi ngủ . Trong lúc lim dim , cô chợt nghe thấy tiếng mở cửa , sau đó lại nghe thấy chiếc chăn đang đấp trên người bị dỡ lên , rồi 1 hơi ấm và mùi hương quen thuộc ôm lấy cô , giọng nói đầy yêu thương thổi nhẹ bên tai cô " Bảo bối ! Không có anh em vẫn ngủ được à. ! Thật là hư . Anh không có hơi em anh ngủ không được " mắng yêu 1 tiếng sau đó anh ôm cô thật chặc rồi cả 2 cùng chìm vào giất ngủ .
Sau 6 tiếng ngủ đã , cô khẽ tỉnh dậy , xoay người lại , đụng phải bất tường mềm lạ , biết đó là anh , cô cũng lười biếng không mở mắt , cũng vòng tay sang eo anh , ôm anh chuẩn bị ngủ tiếp .
_ Hồng Nhi ! Cơm đã chuẩn bị ! Xuống ăn đi em! - Hồng nghi nghe lời lão gia đi lên lầu gõ cửa kêu Hồng Nhi xuống sau đó tính sang phòng của Phúc Khang kêu anh .
_ Uhm ! Dạ ! - lười biếng trả lời rồi cô buông Phúc Khang ra ngồi dậy . anh hình như quá mệt nên ngủ say không biết người con gái đang ôm kia đã rời khỏi anh .
Sau 15p vào nhà vệ sinh , thay đồ tắm rửa , cô bước ra với bộ đồ mặc ở nhà , nhẹ mở cửa đi xuống lầu , tiếng đống của làm cho Phúc Khang có chút giật mình , tay sờ sờ nơi kế bên thấy trống rỗng liền nhăn mặt , mở mắt ra. Quả thật cô dậy mà dám không kêu anh . Anh bắt đầu ngồi dậy cũng làm thao tác giống Hồng Nhi , 2 người dường như đã quen với việc này rồi thì phải .
_ Cháu chào lão gia ! " ba ba ba " - thối quen không bỏ được của cô là khi vào bàn ăn chào người lớn là hôn , nhưng không phải ai cô cũng hôn vì trong tâm cô cũng đã coi Viên lão gia là người ba của mình nên thuận miêng , thuận lợi làm tới không cần để ý ông thế nào .
Ông lần đầu tiên bị như vậy , có vẻ hết thồn nhưng rồi tự trấn tỉnh lại khẽ mỉm cười vui vẻ với cái hành động vô cùng trẻ con của cô .
_ Chào chị 2 ! " ba ba ba " - cũng lập lại tương tự với người chị của mình .
Hồng Nghi vừa thấy ông bị vậy cũng không nghĩ sẽ tới mình nhanh như vậy nên cũng đã bất động 5 giây .
_ Hồng Nhi ! Còn anh thì sao ? - từ trên lầu giọng xuống 1 tiếng nói đầy yêu thương tỏ vẻ ganh tỵ .
_ Á ! Em tưởng anh còn ngủ ! Mau xuống ăn cơm - cô thấy anh đi xuống gương mặt đang cười càng cười sáng hơn nữa .
_ Uhm ! Em ngủ ngon không ? - anh không để ý đến 2 nhân vật đang hóa đá kia. Liền ngồi xuống kế bên Hồng Nhi như 1 thói quen .
_ Dạ ! Ngon lắm - cô gật đàu lia lịa. Cười rất tươi trả lời .
_ À mà sao anh lại qua phòng em - cô quên mất xung quoanh có người , cứ ngở như vẫn còn ở Viêt Nam nên vô tư hỏi
_ Vì anh quen ôm em ngủ , không có em anh không ngủ được ! - anh cũng mặt kệ những người xung quoanh , trả lời cô như thể nơi đây chỉ có 2 người. .
2 cục đá kia bắt đầu trở thành thạch cao khi nghe cuộc nói chuyện dù nhẹ nhàng nhưng vô cùng chấn động của đôi nam nữ kia .
Xin hơn 1 ngày Viên Phúc Khang mới cho cô đi chơi với bạn để chia tay như vậy . Cho nên việc cô mệt mỏi thì cũng phải do mình chịu chứ than ai trách ai bây giờ. .
_ Chào thiếu gia , chào tiểu thư ! Quản gia Trần đứng ngoaig sảnh thấy bóng dáng của cậu chủ liền đị lại , cúi chào cung kính sau đó lấy tay nhận lấy chiếc xe hành lý nặng nề kia .
Sau 5p chờ quản gia Trần xếp hành lý của 2 người lên xe , thì xe cũng bắt đầu lăng bánh đi về biệt thự của Viên gia . Ngồi trong xe Hồng Nhi hết ngáp nhỏ rồi ngáp lớn " ngủ đi khi nào đến anh gọi " xoay sang nhìn cô cười cưng chiều. Từ khi gặp cô , anh cười vô ý thức rất nhiều. Nhiều đến nổi lúc đầu anh còn hoang mang nhưng 2 tuần qua , anh đã bắt đầu thích ứng được và quen dần với việc cứ hể thấy cô là cười .
" Hồng Nhi ! Đã đến nơi " chiếc xe hạng nhất đã đến nhà của Viên gia , anh quay sang lay nhẹ cô đang nằm trên đười mình
" Ứm . Đến rồi ư " giọng nói ngái ngủ của cô , tay dụi mắt ngáp 1 cái rồi nũng nịu nói .
"Ừ ngoan ! " lấy tay dút những sợi tóc rối đầy yêu thương trên mặt cô xuống , sau đó anh mở cửa bước xuống xe , bên ngoài nhìn thấy thật sự anh rất bảnh đó .
Đứng trước cửa xe , 2 tay nắm lấy nút áo vest cài lại , nắm lấy lai áo khéo xuống cho ngay ngắn , cuối người xuống đưa tay vào trong xe đỡ lấy 1 thiên thần nhỏ bé từ trên xe xuống cùng anh .
Cô đang trong trạng thái còn ngái ngủ , nhưng khi vừa bước xuống xe nhìn toàn cảnh ngôi nhà trước mắt cô không thể nào chớp mắt , ngôi nhà lớn đến kinh sợ , trong đầu cô liền hiện lên ý tưởng nghề nghiệp , nếu như ngôi nhà này mà để chụp lại thì phải dùng tới Superwide hay là fisheye đứng từ hơn 200m thì mới lấy được hết ngôi nhà , thật sự quá hoành tráng .
"Đi " anh nắm tay cô kéo đi. Cô vẫn còn ngơ ngác nhìn ngôi nhà , mất hồn mà đo theo anh khi nào không biết .
_ Mừng thiếu gia đã về ! Hoan nghênh tiểu thư ! - hơn 30 người hầu đứng xếp dài ở cửa , khi thấy bóng dáng người đi vào liền cuối đầu hô to , nghi thức chào đó cực kì trọng đại .
Cô hơi bị giật mình vì tiếng chào quá to , liền nép vào người anh khá sợ hãi ." Em làm quen là vừa. Đi thôi " anh biết cô bị giật mình vì đám người hầu kia nên đã an ủi cô , đi tới chỗ 1 vị quản gia khác
_ Thiếu gia ! Tiểu thư ! Lão gia đang chờ 2 người. - Phong quản gia cuối chào sau dó dẫn 2 người đi lên thư phòng chính của Lão gia
_ Khang ! Khang ! Không phait Trần quản gia là quản gia chính hay sao ? Sao lại còn 1 bác quản gia khách . ? - cô thắc mắc vì đó giờ theo như cô biết thì nhà giới thượng lưu thường chỉ có 1 quản gia còn ở đây tới 2 quản gia .
_ Trần quản gia là người có chức trọng lớn nhất ông coi toàn bộ việc trong ngoài , Phong quản gia là cấp dưới của Trần quản gia , khi Trần quản gia phải có việc đi ra ngoài Phong quản gia sẽ là người thay mặt giải quyến những vấn đề kia . - anh giải thích cho cô hiểu , chân thì cứ đi tiến về thư phòng .
Cốc cốc . tiếng gõ của của quản gia Phong . bên trong có giong nói trầm ,nghiêm trang thoáng ra " Vào đi " cửa được mở ra , anh và cô cùng đi vào , đập vào mắt cô là 1 ông lão tóc bạc trắng , vẻ mặt khá tôn nghiêm , tay trái chống gậy. Tay phải để lên thành ghế gỗ loại hạng nhất . Mắt đang nhíu lại chọn trừng lên , mở to nhìn cô , sau đó lại nhíu lại khẽ gật đầu có vẻ ưng ý , nhưng mọi chuyển biếng trên mặt ông rất nhanh khiến 1 người bình thường không thể nhìn ra được chỉ có ánh thoáng hiểu đôi môi nhếch lên cười nhẹ .
_ 2 đứa ngồi đi ! - anh ngất mặt vào chiếc ghế gỗ hạng sang dài kế bên mình .
2 người vội cuối đầu lễ phép , và đi hướng về hướng ghế ngồi xuống . Vừa an toạ cô quay sang phải của mình hướng về phía chiếc ghế kia , trợn tròn mắt nhìn , cô như nín thở không thể nói được gì. Chỉ có thể nhìn cô gái giống mình y đúc trong lòng tự hỏi " đây ? Đây là chị gái của mình ? " . tay cô khẽ rung lên .
Anh theo hướng cô nhìn cũng nhìn theo , dù đã chuẩn bị tin thần trước nhưng anh vẫn không khỏi nhạc nhiên khi 2 người con gái này không phải song sinh nhưng lại giống nhau như đúc thế này. , nếu 2 người mặc đồ giống nhau có lẽ anh sẽ không thể nhận ra .
_ Chào anh Viên Phúc Khang ! Chào em gái Hồng Nhi ! - thấy 2 người đang ngơ ngác nhìn mình cũng hiểu chút nên Hồng Nhi đã đánh tiếng trước .
_ Chị ? Chị 2 ? - đôi môi nhỉ đáng yêu của cô khẽ nhếch lên , lần đầu trong đời cô được gọi chị 2
_ Hồng Nhi ! - cô nghe tiếng em gái của mình gọi liền mềm giọng gọi tên cô em gái suốt 14 năm xa cách của mình , giọng nói mang tràn đầy yêu thương .
_ Chị 2 ! Huhuhuhu - Nghe được tiếng chị của mình gọi lại , lòng cô mừng hết lớn , mặc kệ những người xung quoanh , cô bỏ tay của Phúc Khang ra , chạy lại chỗ chị gái đang ngồi ôm lấy chị rồi khíc nức nở .
_ Ngoan , ngoan ! chị ở đây , ngoan nhé ! - dịu dàng dút mái tóc dài của em gái , dỗ cô bé nhỏ nín khóc .
Thấy 2 chị em tình cảm sau những năm xa cách gặp lại , 2 cha con họ Viên nhìn cũng không thể nào không xúc động
_ Thôi 2 con đã mệt , 2 con hãy. Về phòng của mình nghỉ ngơi đi , Quản gia Phong sẽ giúp tụi đến phòng của mình . - ông khẽ nói giọng vui vẻ dỗ dành 2 cô gái. Cũng là lúc ông có chuyện để nói với con trai của mình .
Sau khi nhìn dáng 2 ngươi ra khỏi phòng , củaư phòng cũng đã đống lại , ông quay sang nhìn anh , sau đó nhẹ nhàng nói .
_ Ta là người rất độc đoán , khi ta muốn ai làm gì thì người đó phải làm theo như vậy , tính ích kỉ của ta rất lớn và cũng chính vì thế ta đã mất mẹ con , ta cũng đã từng nghĩ ta sẽ sắp đặc cho con 1 vị hoin thê theo ý ta ! Nhưng giờ đây ta đã nghĩ khác . Con trai , 2 cô gái ấy đều tốt, họ đều xứng đáng là con dâu nhà họ Viên ta , Ta tôn trọng quyết định của con . như con đã hứa với Hàn lão gia sau 2 năm sẽ dẫn người con muốn lấy về cho ông ấy , Đừng chỉ nghĩ đến Hồng Nhi mà cũng hãy cho Hồng Nghi 1 cơ hội để con có thể biết được ai mới là người vợ của con . - sau bao nhiêu năm ông mới có thể bày tỏ ra tâm tư của mình với anh
_ Con biết thưa cha ! - anh nhẹ nhàng nói , lòng của anh cũng đã nhẹ hơn khi nghe ông cho anh có quyền quyết định vợ của mình . Mọi chuyện dường như ngoai dự đoán của anh , nhưng anh lại rất vui vì kết quả này .
Bên này sau khi 2 chị em họ Hàn được quản gia Phong chỉ dẫn 2 phòng đối diện nhau . Hồng Nghi đưa Hồng Nhi về phòng của cô ấy . đấp chăn cho cô em gái . Hồng Nghi khẽ nói .
_ Em yêu Viên Phúc Khang ? - cô vẻ mặt vẫn yêu chìu , câu nói nữa đùa nữa thật
_ Có lẽ là vậy ! - xấu hổ vì câu hỏi trục tuyến của chị gái mới nhận lại của mình .
_ Chị cũng yêu anh ấy ! Nếu chiến đấu vì tình yêu . Chúng ta dù là chị em nhưng chị cũng không thể hường anh ấy cho em , em đã cướp đi ba mẹ , giờ còn muốn cướp đi vị hôn phu của chị . Thật sự chị rất giận em , nhưng em gái ,chị vẫn yêu em , vẫn thương nhớ em . Dù sau này có chuyện gì xảy ra , chúng ta vẫn mãi là chị em . - Tính người ngay thẳng của Hồng Nghi không hầ dấu dím thủ đoạn , nói rõ cho Hồng Nhi biết .
_ Em cũng sẽ chiến đấu vì tình yêu ! nhưng nếu anh ấy chọn chị , em sẽ vui vẻ chúc phúc cho 2 người - cô không hề e sợ trước câu nói có phần hâm dọa của chị gái mình , tuổi đời nhỏ nhưng cô lại rất chuẩn chạc trong suy nghĩ về tình yêu. Cho nên đối với về tuyên chiến của Hồng Nghi cô không hề rung sợ .
_ Vậy được ! Em nghĩ đi , chút nữa chị sẽ gọi em dậy dùng cơm - mỉm cười trước cá tính kiên cường của em gái mình , Hồng Nghi khá an tâm về sự việc lần này cho nên không còn gì để nói , để cho em được nghĩ ngơi sau chuyến đi , cô đứng đậy đi ra khỏi phòng .
Vốn tính khá đơn giản nên Hồng Nhi chẳn suy nghĩ gì , chỉ xoay người đi ngủ . Trong lúc lim dim , cô chợt nghe thấy tiếng mở cửa , sau đó lại nghe thấy chiếc chăn đang đấp trên người bị dỡ lên , rồi 1 hơi ấm và mùi hương quen thuộc ôm lấy cô , giọng nói đầy yêu thương thổi nhẹ bên tai cô " Bảo bối ! Không có anh em vẫn ngủ được à. ! Thật là hư . Anh không có hơi em anh ngủ không được " mắng yêu 1 tiếng sau đó anh ôm cô thật chặc rồi cả 2 cùng chìm vào giất ngủ .
Sau 6 tiếng ngủ đã , cô khẽ tỉnh dậy , xoay người lại , đụng phải bất tường mềm lạ , biết đó là anh , cô cũng lười biếng không mở mắt , cũng vòng tay sang eo anh , ôm anh chuẩn bị ngủ tiếp .
_ Hồng Nhi ! Cơm đã chuẩn bị ! Xuống ăn đi em! - Hồng nghi nghe lời lão gia đi lên lầu gõ cửa kêu Hồng Nhi xuống sau đó tính sang phòng của Phúc Khang kêu anh .
_ Uhm ! Dạ ! - lười biếng trả lời rồi cô buông Phúc Khang ra ngồi dậy . anh hình như quá mệt nên ngủ say không biết người con gái đang ôm kia đã rời khỏi anh .
Sau 15p vào nhà vệ sinh , thay đồ tắm rửa , cô bước ra với bộ đồ mặc ở nhà , nhẹ mở cửa đi xuống lầu , tiếng đống của làm cho Phúc Khang có chút giật mình , tay sờ sờ nơi kế bên thấy trống rỗng liền nhăn mặt , mở mắt ra. Quả thật cô dậy mà dám không kêu anh . Anh bắt đầu ngồi dậy cũng làm thao tác giống Hồng Nhi , 2 người dường như đã quen với việc này rồi thì phải .
_ Cháu chào lão gia ! " ba ba ba " - thối quen không bỏ được của cô là khi vào bàn ăn chào người lớn là hôn , nhưng không phải ai cô cũng hôn vì trong tâm cô cũng đã coi Viên lão gia là người ba của mình nên thuận miêng , thuận lợi làm tới không cần để ý ông thế nào .
Ông lần đầu tiên bị như vậy , có vẻ hết thồn nhưng rồi tự trấn tỉnh lại khẽ mỉm cười vui vẻ với cái hành động vô cùng trẻ con của cô .
_ Chào chị 2 ! " ba ba ba " - cũng lập lại tương tự với người chị của mình .
Hồng Nghi vừa thấy ông bị vậy cũng không nghĩ sẽ tới mình nhanh như vậy nên cũng đã bất động 5 giây .
_ Hồng Nhi ! Còn anh thì sao ? - từ trên lầu giọng xuống 1 tiếng nói đầy yêu thương tỏ vẻ ganh tỵ .
_ Á ! Em tưởng anh còn ngủ ! Mau xuống ăn cơm - cô thấy anh đi xuống gương mặt đang cười càng cười sáng hơn nữa .
_ Uhm ! Em ngủ ngon không ? - anh không để ý đến 2 nhân vật đang hóa đá kia. Liền ngồi xuống kế bên Hồng Nhi như 1 thói quen .
_ Dạ ! Ngon lắm - cô gật đàu lia lịa. Cười rất tươi trả lời .
_ À mà sao anh lại qua phòng em - cô quên mất xung quoanh có người , cứ ngở như vẫn còn ở Viêt Nam nên vô tư hỏi
_ Vì anh quen ôm em ngủ , không có em anh không ngủ được ! - anh cũng mặt kệ những người xung quoanh , trả lời cô như thể nơi đây chỉ có 2 người. .
2 cục đá kia bắt đầu trở thành thạch cao khi nghe cuộc nói chuyện dù nhẹ nhàng nhưng vô cùng chấn động của đôi nam nữ kia .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.