Chương 3: Cứ phải là em?
Trần Minh Thơ
15/06/2023
Mùa hạ mang theo nắng vàng xua tan sương sớm, tiếng lá rơi khe khẽ dưới sân trường, hè đã đến nhẹ nhàng êm đềm quá đỗi.
Tiếng chim bình dị đang hót, ngọn gió chậm rãi lùa vào khung cửa làn tóc buông xõa cứ bay bay, nắng vẫn hanh vàng. Nhìn ra sân, những cây Phượng đỏ đang độ trổ bông, hòa vào ánh nắng vàng rực đầu hạ, “đốt cháy” cả bầu trời tô điểm thêm rạng rỡ.
Ào ào ngoài cửa sổ gió lùa qua khe cửa rung rung tấm rèm thưa, Cố Như ngồi chống cằm ngồi suy nghĩ, còn mấy ngày nữa mới được nghỉ hè. Quê hương xa xôi, đầy ắp kỷ niệm, hơn 4 tháng chờ đợi chỉ còn mấy ngày nữa mà sao lòng thấy thời gian trôi chậm quá.
Đang giảng say sưa đột nhiên dừng lại bởi cô nữ sinh đầu bàn hai, Đường Trạch mất hứng bỏ cuốn giáo trình trên tay xuống, tay cầm cây bút lông sẵn tiện quăn về phía ấy làm cô giật mình hét lớn:
- Ahhh...
Sinh viên trong khán phòng đều hướng mắt về phía cô. Anh đang cố gắng truyền đạt mong sinh viên mình sẽ học hỏi được nhiều kiến thức chuyên môn bổ ích, tích lũy được nhiều kinh nghiệm áp dụng vào công việc sau này, nhưng học trò của mình chẳng mảy may quan tâm khiến vị giáo sư khó chịu.
- Em thơ thẩn gì đó? Ngồi trong lớp mà cứ nhìn ra ngoài vậy sao?
Cả lớp gần trăm người vậy mà người lúc nào bị nhắm tới cũng là Cố Như, thật không hiểu do vận khí cô ấy quá tồi hay ông thầy này thích gây sự nữa. Lúc nào cũng là em nữ bàn hai, khi không bị ném đồ vào người làm cô bực bội nên vô tình có thái độ bất nhã, giọng nói trịch thượng với giáo sư:
- Em thơ thẩn là việc của em, thầy thuyết trình hay làm gì đi nữa là chuyện của thầy! Tại sao lại bắt em phải nghe thầy nói?
Nhắc nhở sinh viên làm bài tập về nhà, hay xem tất cả sinh viên của mình có chú ý không phải là nhiệm vụ của một giảng viên đại học. Bởi trong một khán phòng rộng lớn gần cả trăm người, mà một ngày anh ấy phải đi đến ba hoặc bốn lớp như thế, việc để ý đến việc một cô nữ sinh không chú ý lắng nghe quá kỳ quặc rồi.
Đường Trạch nghĩ khác, sinh viên đến trường là để học nhưng không muốn chú ý đến lời giảng của giảng viên thì học làm gì nữa? Quan niệm của các sinh viên Triết học là một môn khó nuốt, cô ấy không tập trung, không ngồi chú thích những phần quan trọng trong sách, vẽ lại sơ đồ, ghi bài đầy đủ thì sao cuối năm thi đậu được?
Đường Trạch chỉ tay ra ngoài, bằng tất cả sự nghiêm túc của mình nói:
- Nếu em không muốn nghe tôi giảng thì ra ngoài hành lang đứng đi, hết tiết thì vào đây!
Ra ngoài hành lang đứng một mình chịu đựng ánh nhìn của những người xung quanh mất mặt lắm, Cố Như cắn răng chịu đựng, giả vờ phối hợp để được ở trong lớp nhưng trong lòng thầm trách: “Ông thầy xấu xa, sao lúc nào cũng thích quản thúc người ta! Học đại học chứ đâu còn cấp một cấp hai đâu?”
Cô ấy không mang sách nên kéo sách Ngọc Thùy qua xem cùng, vô tình thu hút ánh mắt Đường Trạch.
- Giáo trình của em đâu?
Lại gì nữa đây? Nội tâm cô khẽ oán than.
- Em quên đem rồi.
Đường Trạch lập tức rời bục giảng bước xuống chỗ cô ấy hỏi:
- Đi học mà không đem theo giáo trình thì em đi học để làm gì nữa? Em đem theo cái gì đến đây hả?
Cố Như im lặng không muốn tranh chấp, trong mắt cô ấy thái độ này của giáo sư giống y như kiểu “đã người ta không thích rồi thì mình làm gì người ta cũng không vừa mắt, luôn canh me để ý soi mói mọi lúc mọi nơi”.
- Xuống sân chạy quanh vòng hoa 10 vòng đi!
Cố Như ngạc nhiên thốt lên:
- Tại sao em phải chạy?
Đường Trạch muốn giết gà dọa khỉ, xem như một bài học cho Cố Như, đồng thời cũng gửi thông điệp cảnh cáo đến với những sinh viên khác trong lớp đừng xem việc đi học như đi chợ. Đường Trạch trừng mắt với nữ sinh, tỏ ra nghiêm với vẻ quả quyết, dứt khoát trong từng câu nói:
- Giờ em muốn tự đi hay để tôi mời?
Cố Như dùng dằng nhìn giáo sư, bất đắc dĩ rời khỏi chỗ ngồi đi ra khỏi giảng đường, khoảnh khắc lúc đó cô không dám ngước nhìn những sinh viên khác trong phòng, lòng tự trọng cô bị vị giáo sư này đánh đỗ.
Cô ôm cả bụng uất ức chạy dưới sân trường dưới sự chứng kiến của những giảng viên khác và một số sinh viên đứng ngoài hành lang đợi vào tiết. Lúc ấy cô vừa chạy vừa khóc vì thấy mình bị chịu đủ loại bất công, mang tiếng là một đứa nóng tính nhưng lại dễ rơi nước mắt.
......o0o......
Chạy xong 10 vòng sân, đôi chân không còn chút sức lực, toàn thân vô lực mệt mỏi mất nước. Vừa đi vừa uống một chai nước khoáng vẫn chưa hết khát, đến lớp mới biết khóa học vừa kết thúc, sinh viên bên trong cầm giáo trình mang cặp rời khỏi giảng đường.
Thằng Kiệt, Ngọc Thùy từ bên trong đi ra nhìn bộ dạng mệt mỏi toàn thân suy nhược của Cố Như, vầng trán ướt đẫm mồ hôi vẫn chưa kịp lau đã cảm thấy xót xa chạy lại quan tâm:
- Sao rồi Như, còn chịu được tới khóa học tiếp theo không vậy?
Cố Như xua tay lấy cặp mình từ tay thằng Kiệt khoác lên vai, đưa tay lên lau mồ hôi.
- Được mà.
Thằng Kiệt tò mò hỏi:
- Tao thấy giáo sư Đường cũng dễ chịu vui tính mà, sao mày ghét ổng quá vậy?
Cố Như nhướng mày tỏ ra ngạc nhiên:
- Vui tính hả? Dễ dãi hả? Mày nói giảng viên nào vậy? Mày có thấy giáo sư Đường của chúng ta cười bao giờ chưa?
Nó lắc đầu.
- Lúc nào cái mặt ổng cũng sù sụ như ai hết của không bằng, đụng cái là xù lông chửi như chưa bao giờ được chửi.
Khi cô phạm bất cứ một sai lầm nào. vị giáo sư khó tính kia sẽ chẳng ngần ngại buông ra những lời phán xét, chỉ trích chẳng để tâm đến cô ở vị trí nào, bản tính này khiến cô ấy ghét cay ghét đắng khi chính cô là nạn nhân của ông giáo sư cầu toàn truy tìm sự hoàn hảo kia.
Ngọc Thùy hốt hoảng khi nghe cô bạn thân nói xấu người khác nhưng vẫn nói to, nó nhìn xung quanh sợ giáo sư Đường đâu đó gần đây nghe thấy rồi gây bất lợi cho Cố Như, nên huých nhẹ tay nó một cái nhắc khéo:
- Không ưa thì để bụng đi!
Cố Như thong thả vén mớ tóc mái, tự tin nói rằng:
- Tao chính là quá không ưa đó, một người vừa hiền lành vừa dễ thương như tao sao ổng có thể đối xử được như vậy? Bắt tao chạy 10 vòng sân giữa trời nắng chang chang đầu Hạ... Điên thiệt!
Thằng Kiệt nén cười nhìn qua con Thùy, hai đứa nhìn nhau trao đổi ánh mắt, nhìn vẻ mặt cố kìm nén của đối phương không nhịn nổi mà cười phá lên. Thằng Kiệt nhìn Cố Như nói giọng giễu cợt:
- Mày là mẹ đẻ của mọi tật xấu luôn đó!
Cố Như thay đổi sắc mặt đánh vào tay nó một cái trút giận, đúng lúc Đường Trạch từ phía sau đang đi tới, con Thùy thấy được nhắc hai đứa bạn mình:
- Giáo sư Đường!
Hai đứa quay ra sau nhìn, thằng Kiệt tắt lịm nụ cười cúi đầu đồng thanh cùng con Thùy lễ phép chào:
- Giáo sư Đường.
- Ừm.
Đường Trạch gật đầu lại với họ, hình như còn thiếu gì đó, nó nhìn sang Cố Như còn đứng ngây người ra đó liền kéo tay cô ấy nói nhỏ:
- Chào thầy một tiếng đi!
Cố Như liếc nhanh một cái đè nén cảm xúc vào lòng, miễn cưỡng cúi đầu chào một cái:
- Giáo sư Đường.
Đường Trạch không đặt cô ấy vào mắt, không một câu hồi âm, cũng không nhìn cô một cái cứ vậy mà bỏ đi. Kiêu ngạo hờ hững một cách kì lạ, Cố Như quay lại nhìn theo bóng lưng Đường Trạch tỏ ra khó chịu.
Một cái liếc mắt một câu đáp lại cũng không có cứ vậy mà xách cặp bỏ đi người gì mà lạnh lùng, chảnh chọe dữ vậy? Đúng là người đẹp thường đi đôi với “chảnh”, lúc không lễ phép thì bị chửi lên chửi xuống, lúc lễ phép chào hỏi đàng hoàng thì không thèm ngó lấy, không hiểu vị giáo sư này đang nghĩ cái gì trong đầu, đúng là một người kỳ quặc.
......o0o......
Rồi ngày đó cũng tới, hai ngày nữa Cố Như sẽ được nghỉ hè. Vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng cô ấy đã thu dọn phòng trọ của mình vào đêm qua và gói ghém tất cả hành lý để trở về nhà.
Đến tận đêm thân thể rã rời, cơn buồn ngủ xâm chiếm cô không thể chống cự được nữa nên chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ quên đặt báo thức nên sáng ra dậy không kịp giờ muộn học, xe còn chết máy giữa đường, cô vội dẫn vào tiệm sửa xe chạy bộ ra đường lớn bắt xe buýt đến trường.
Đang chạy cô bất ngờ nhìn thấy giáo sư Đường mặc áo thun quần đùi lù lù xuất hiện ở ngã rẽ hướng đối diện, cả hai thoáng nhìn nhau trong bỡ ngỡ, cô bần thần một lúc nhìn theo cho đến khi tự vấp phải chân mình té.
- Ah!!
- Êy?
Đường Trạch vội chạy đến đỡ:
- Sao rồi?
Đã không ưa nhau mà cứ gặp mãi, Cố Như vẫn ôm hận chuyện phạt chạy 10 vòng trên sân lần trước, một ánh mắt cũng không thèm nhìn, tay chống xuống đất, tay còn lại nắm lấy bắp tay Đường Trạch đứng lên.
- Em không sao!
Ngay lập tức cảm giác âm ỉ, đau rát ập tới, cú ngã khiến phần gối cô ấy bị một vài vết trầy xước. Đường Trạch tinh mắt nhận ra liền ngồi xuống xem, mắt cá chân bị thương vẫn chưa lành giờ thêm vết thương mới nữa rồi. Đường Trạch bật lưỡi tự hỏi sao cô gái này có thể hậu đậu như vậy?
- Chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm đâu! Cô có đem theo băng keo cá nhân không?
Cố Như vội cởi cặp ra, lấy ra miếng băng đưa anh ấy, nhờ:
- Giáo sư giúp em được không?
Đường Trạch thoáng bối rối, mặc dù là một sinh viên nghèo học xa xứ phải làm lụng vất vả, thế nhưng chân của Cố Như rất đẹp, trắng nõn nà không tì vết, bảo sao giáo sư Đường khi nhìn thấy không mê cho được. Anh cầm lấy miếng băng xé lớp giấy bảo vệ bên ngoài ra cẩn thận dán vào vết thương.
- Rồi đó!
Cố Như cười chúm chím không thành tiếng tỏ ý thích thú. Ông giáo sư này lúc thì lạnh như băng lúc thì ấm áp như lửa. Cô kéo cặp lại mang lên vai.
- Sáng nào giáo sư cũng ra đây chạy bộ hả?
- Ừ.
Đường Trạch đứng lên. Giáo sư này lúc lạnh lúc nóng, lúc lèm bèm rõ nhiều lúc ăn nói kiệm lời.
- Chắc nhà giáo sư gần đây hả?
- Tôi nói em có biết không?
Cố Như buông tay khỏi Đường Trạch vỗ ngực kiêu ngạo khoe:
- Khu vực này em nắm rõ trong lòng bàn tay, nói đi nhà giáo sư ở đâu!
Cố Như nhìn Đường Trạch chớp chớp đôi mắt đen lấy tinh anh, nóng lòng chờ đợi câu trả lời bỗng dưng anh lại thay đổi chủ đề:
- Em hay chạy bộ đến trường hả?
Cố Như dở khóc dở cười nói:
- Trí tưởng tượng của giáo sư phong phú thật đó, một ngày em chạy bộ 14 cây số hả?
Đang nói, chiếc xe buýt số 16 chạy ngang qua tầm mắt khiến cô sực nhớ mình đang ra đường lớn đón xe tới trường, nhưng vì gặp Đường Trạch nên mới dừng lại và giờ thì trễ chuyến xe cuối cùng luôn rồi.
- Ây... Lỡ chuyến xe này mất rồi.
Đường Trạch xoay người nhìn theo mắt cô ấy bình thản nói:
- Bắt chuyến khác đi!
Cô ấy vừa tiếc vừa giận, quay lại trách:
- Tại thầy hết đó! Nếu không vì thầy xuất hiện thì em đâu có bỏ lỡ. Đây là chuyến cuối cùng đến đại học Tây Kỳ đó thầy biết không?
Chắc vì thấy lỗi của mình nên Đường Trạch chủ động đề nghị:
- Để tôi đưa em đến trường, xe tôi gần đây thôi!
Nói xong Đường Trạch đi trước không đợi cô ấy nói đồng ý hay không, nhưng trước tình thế ép buộc này cô phải chấp nhận, nếu không đồng ý đến trường bằng cách nào? Taxi sao? Cô ấy không giàu có đến vậy!
- Giáo sư ơi đợi em với!
......o0o......
20 phút sau họ có mặt ở trường, rơi vào giờ cao điểm sinh viên từ các ngã đường đổ về tụ tập ở trường Đại học Tây Kỳ. Khi Đường Trạch vừa chạy đến cổng trường đã thu hút ánh nhìn của sinh viên đang đứng ở khuôn viên trường gần đó, cùng với những sinh viên khác từ những dãy hành lang nhìn ra, chuyện sẽ không đáng gì nếu phía sau không chở theo cô nữ sinh năm hai.
Vừa bước xuống, loay hoay lấy cặp trước xe, thấy cô ấy bộp chộp vì trễ giờ nên Đường Trạch cúi người giúp cô ấy cởi nón bảo hiểm. Vừa hay nhóm sinh viên nữ đi ngang qua vô tình nhìn thấy hiểu lầm bàn tán những lời không hay, trong đó có một bạn nữ nói nhỏ với bạn mình:
- Chắc là bạn gái.
Đường Trạch loáng thoáng nghe giật mình bỏ tay xuống, Cố Như đeo cặp lên vai, tự cởi nón bảo hiểm ra đưa lại.
- Thầy làm gì đứng xa em quá vậy? Bộ thầy sợ em sàm sỡ thầy hả? Với tuổi tác của mình chênh lệch lớn lắm! Thầy là “trâu già” em là “cỏ non”, như vậy lời cho thầy quá rồi còn gì?
Nghe xong câu nói, khoé miệng Đường Trạch phiếm cười nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh cầm nón bảo hiểm đội lên, tay ra hiệu cô ấy vào trường.
- Nói trễ giờ mà, sao còn không mau vào trong đi?
Cố Như chợt nhớ ra.
- Oh, em quên luôn, thôi em đi nha!
Cố Như lăng xăng chạy vào cổng trường, bỗng dưng quay ra sau vừa đi vừa vẫy tay mỉm cười tươi tắn chào tạm biệt Đường Trạch. Cô gái này chính là ruột để ngoài da, dễ giận cũng mau quên, chỉ cần người ta đối xử với mình tốt một chút liền quên ngay những chuyện xấu họ đã làm.
Đường Trạch hoảng hốt chỉ tay về hướng cô ấy như muốn nói gì đó, Cố Như cảm nhận được vội quay ra sau đụng ngay vào gốc cây Phượng trong sân. Vừa quay qua bắt gặp ánh mắt của những người xung quanh đang dừng tất cả hoạt động lại trong vài giây ngắn ngủi nhìn theo mình, cảm giác khó thể tả, cô xoa trán xấu hổ lăng tăng chạy vào trong.
Nhìn theo bóng lưng ấy mắt ánh lên niềm vui trông thích thú, không hiểu có gì vui khiến Đường Trạch cười, chắc có lẽ vì là người trầm tính nên dễ bị hấp dẫn bởi những người con gái sôi nổi, hoạt bát, vui tính.
......o0o......
Buổi chiều giáo sư Đường có tiết nên tiện đường đưa cô ấy về. Khi đi ngang tiệm sửa xe cô vào hỏi xem xe mình sửa xong chưa, vì hôm nay vợ chú ấy đột nhiên lên cơn sốt nên phải ở nhà chăm sóc không có thời gian làm việc. Cố Như không phải là người bất phân thị phi nên hẹn chiều hôm sau sẽ quay lại, ông chủ cửa tiệm lại nói xe hỏng phần mềm bên trong, hiện tiệm không có phụ kiện thay thế phù hợp nên phải đợi thêm một ngày order về.
Cố Như ngậm ngùi chấp nhận, hai ngày tới đành nhờ vào Đường Trạch vậy.
Tiếng chim bình dị đang hót, ngọn gió chậm rãi lùa vào khung cửa làn tóc buông xõa cứ bay bay, nắng vẫn hanh vàng. Nhìn ra sân, những cây Phượng đỏ đang độ trổ bông, hòa vào ánh nắng vàng rực đầu hạ, “đốt cháy” cả bầu trời tô điểm thêm rạng rỡ.
Ào ào ngoài cửa sổ gió lùa qua khe cửa rung rung tấm rèm thưa, Cố Như ngồi chống cằm ngồi suy nghĩ, còn mấy ngày nữa mới được nghỉ hè. Quê hương xa xôi, đầy ắp kỷ niệm, hơn 4 tháng chờ đợi chỉ còn mấy ngày nữa mà sao lòng thấy thời gian trôi chậm quá.
Đang giảng say sưa đột nhiên dừng lại bởi cô nữ sinh đầu bàn hai, Đường Trạch mất hứng bỏ cuốn giáo trình trên tay xuống, tay cầm cây bút lông sẵn tiện quăn về phía ấy làm cô giật mình hét lớn:
- Ahhh...
Sinh viên trong khán phòng đều hướng mắt về phía cô. Anh đang cố gắng truyền đạt mong sinh viên mình sẽ học hỏi được nhiều kiến thức chuyên môn bổ ích, tích lũy được nhiều kinh nghiệm áp dụng vào công việc sau này, nhưng học trò của mình chẳng mảy may quan tâm khiến vị giáo sư khó chịu.
- Em thơ thẩn gì đó? Ngồi trong lớp mà cứ nhìn ra ngoài vậy sao?
Cả lớp gần trăm người vậy mà người lúc nào bị nhắm tới cũng là Cố Như, thật không hiểu do vận khí cô ấy quá tồi hay ông thầy này thích gây sự nữa. Lúc nào cũng là em nữ bàn hai, khi không bị ném đồ vào người làm cô bực bội nên vô tình có thái độ bất nhã, giọng nói trịch thượng với giáo sư:
- Em thơ thẩn là việc của em, thầy thuyết trình hay làm gì đi nữa là chuyện của thầy! Tại sao lại bắt em phải nghe thầy nói?
Nhắc nhở sinh viên làm bài tập về nhà, hay xem tất cả sinh viên của mình có chú ý không phải là nhiệm vụ của một giảng viên đại học. Bởi trong một khán phòng rộng lớn gần cả trăm người, mà một ngày anh ấy phải đi đến ba hoặc bốn lớp như thế, việc để ý đến việc một cô nữ sinh không chú ý lắng nghe quá kỳ quặc rồi.
Đường Trạch nghĩ khác, sinh viên đến trường là để học nhưng không muốn chú ý đến lời giảng của giảng viên thì học làm gì nữa? Quan niệm của các sinh viên Triết học là một môn khó nuốt, cô ấy không tập trung, không ngồi chú thích những phần quan trọng trong sách, vẽ lại sơ đồ, ghi bài đầy đủ thì sao cuối năm thi đậu được?
Đường Trạch chỉ tay ra ngoài, bằng tất cả sự nghiêm túc của mình nói:
- Nếu em không muốn nghe tôi giảng thì ra ngoài hành lang đứng đi, hết tiết thì vào đây!
Ra ngoài hành lang đứng một mình chịu đựng ánh nhìn của những người xung quanh mất mặt lắm, Cố Như cắn răng chịu đựng, giả vờ phối hợp để được ở trong lớp nhưng trong lòng thầm trách: “Ông thầy xấu xa, sao lúc nào cũng thích quản thúc người ta! Học đại học chứ đâu còn cấp một cấp hai đâu?”
Cô ấy không mang sách nên kéo sách Ngọc Thùy qua xem cùng, vô tình thu hút ánh mắt Đường Trạch.
- Giáo trình của em đâu?
Lại gì nữa đây? Nội tâm cô khẽ oán than.
- Em quên đem rồi.
Đường Trạch lập tức rời bục giảng bước xuống chỗ cô ấy hỏi:
- Đi học mà không đem theo giáo trình thì em đi học để làm gì nữa? Em đem theo cái gì đến đây hả?
Cố Như im lặng không muốn tranh chấp, trong mắt cô ấy thái độ này của giáo sư giống y như kiểu “đã người ta không thích rồi thì mình làm gì người ta cũng không vừa mắt, luôn canh me để ý soi mói mọi lúc mọi nơi”.
- Xuống sân chạy quanh vòng hoa 10 vòng đi!
Cố Như ngạc nhiên thốt lên:
- Tại sao em phải chạy?
Đường Trạch muốn giết gà dọa khỉ, xem như một bài học cho Cố Như, đồng thời cũng gửi thông điệp cảnh cáo đến với những sinh viên khác trong lớp đừng xem việc đi học như đi chợ. Đường Trạch trừng mắt với nữ sinh, tỏ ra nghiêm với vẻ quả quyết, dứt khoát trong từng câu nói:
- Giờ em muốn tự đi hay để tôi mời?
Cố Như dùng dằng nhìn giáo sư, bất đắc dĩ rời khỏi chỗ ngồi đi ra khỏi giảng đường, khoảnh khắc lúc đó cô không dám ngước nhìn những sinh viên khác trong phòng, lòng tự trọng cô bị vị giáo sư này đánh đỗ.
Cô ôm cả bụng uất ức chạy dưới sân trường dưới sự chứng kiến của những giảng viên khác và một số sinh viên đứng ngoài hành lang đợi vào tiết. Lúc ấy cô vừa chạy vừa khóc vì thấy mình bị chịu đủ loại bất công, mang tiếng là một đứa nóng tính nhưng lại dễ rơi nước mắt.
......o0o......
Chạy xong 10 vòng sân, đôi chân không còn chút sức lực, toàn thân vô lực mệt mỏi mất nước. Vừa đi vừa uống một chai nước khoáng vẫn chưa hết khát, đến lớp mới biết khóa học vừa kết thúc, sinh viên bên trong cầm giáo trình mang cặp rời khỏi giảng đường.
Thằng Kiệt, Ngọc Thùy từ bên trong đi ra nhìn bộ dạng mệt mỏi toàn thân suy nhược của Cố Như, vầng trán ướt đẫm mồ hôi vẫn chưa kịp lau đã cảm thấy xót xa chạy lại quan tâm:
- Sao rồi Như, còn chịu được tới khóa học tiếp theo không vậy?
Cố Như xua tay lấy cặp mình từ tay thằng Kiệt khoác lên vai, đưa tay lên lau mồ hôi.
- Được mà.
Thằng Kiệt tò mò hỏi:
- Tao thấy giáo sư Đường cũng dễ chịu vui tính mà, sao mày ghét ổng quá vậy?
Cố Như nhướng mày tỏ ra ngạc nhiên:
- Vui tính hả? Dễ dãi hả? Mày nói giảng viên nào vậy? Mày có thấy giáo sư Đường của chúng ta cười bao giờ chưa?
Nó lắc đầu.
- Lúc nào cái mặt ổng cũng sù sụ như ai hết của không bằng, đụng cái là xù lông chửi như chưa bao giờ được chửi.
Khi cô phạm bất cứ một sai lầm nào. vị giáo sư khó tính kia sẽ chẳng ngần ngại buông ra những lời phán xét, chỉ trích chẳng để tâm đến cô ở vị trí nào, bản tính này khiến cô ấy ghét cay ghét đắng khi chính cô là nạn nhân của ông giáo sư cầu toàn truy tìm sự hoàn hảo kia.
Ngọc Thùy hốt hoảng khi nghe cô bạn thân nói xấu người khác nhưng vẫn nói to, nó nhìn xung quanh sợ giáo sư Đường đâu đó gần đây nghe thấy rồi gây bất lợi cho Cố Như, nên huých nhẹ tay nó một cái nhắc khéo:
- Không ưa thì để bụng đi!
Cố Như thong thả vén mớ tóc mái, tự tin nói rằng:
- Tao chính là quá không ưa đó, một người vừa hiền lành vừa dễ thương như tao sao ổng có thể đối xử được như vậy? Bắt tao chạy 10 vòng sân giữa trời nắng chang chang đầu Hạ... Điên thiệt!
Thằng Kiệt nén cười nhìn qua con Thùy, hai đứa nhìn nhau trao đổi ánh mắt, nhìn vẻ mặt cố kìm nén của đối phương không nhịn nổi mà cười phá lên. Thằng Kiệt nhìn Cố Như nói giọng giễu cợt:
- Mày là mẹ đẻ của mọi tật xấu luôn đó!
Cố Như thay đổi sắc mặt đánh vào tay nó một cái trút giận, đúng lúc Đường Trạch từ phía sau đang đi tới, con Thùy thấy được nhắc hai đứa bạn mình:
- Giáo sư Đường!
Hai đứa quay ra sau nhìn, thằng Kiệt tắt lịm nụ cười cúi đầu đồng thanh cùng con Thùy lễ phép chào:
- Giáo sư Đường.
- Ừm.
Đường Trạch gật đầu lại với họ, hình như còn thiếu gì đó, nó nhìn sang Cố Như còn đứng ngây người ra đó liền kéo tay cô ấy nói nhỏ:
- Chào thầy một tiếng đi!
Cố Như liếc nhanh một cái đè nén cảm xúc vào lòng, miễn cưỡng cúi đầu chào một cái:
- Giáo sư Đường.
Đường Trạch không đặt cô ấy vào mắt, không một câu hồi âm, cũng không nhìn cô một cái cứ vậy mà bỏ đi. Kiêu ngạo hờ hững một cách kì lạ, Cố Như quay lại nhìn theo bóng lưng Đường Trạch tỏ ra khó chịu.
Một cái liếc mắt một câu đáp lại cũng không có cứ vậy mà xách cặp bỏ đi người gì mà lạnh lùng, chảnh chọe dữ vậy? Đúng là người đẹp thường đi đôi với “chảnh”, lúc không lễ phép thì bị chửi lên chửi xuống, lúc lễ phép chào hỏi đàng hoàng thì không thèm ngó lấy, không hiểu vị giáo sư này đang nghĩ cái gì trong đầu, đúng là một người kỳ quặc.
......o0o......
Rồi ngày đó cũng tới, hai ngày nữa Cố Như sẽ được nghỉ hè. Vẫn còn nhiều thời gian để chuẩn bị, nhưng cô ấy đã thu dọn phòng trọ của mình vào đêm qua và gói ghém tất cả hành lý để trở về nhà.
Đến tận đêm thân thể rã rời, cơn buồn ngủ xâm chiếm cô không thể chống cự được nữa nên chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ quên đặt báo thức nên sáng ra dậy không kịp giờ muộn học, xe còn chết máy giữa đường, cô vội dẫn vào tiệm sửa xe chạy bộ ra đường lớn bắt xe buýt đến trường.
Đang chạy cô bất ngờ nhìn thấy giáo sư Đường mặc áo thun quần đùi lù lù xuất hiện ở ngã rẽ hướng đối diện, cả hai thoáng nhìn nhau trong bỡ ngỡ, cô bần thần một lúc nhìn theo cho đến khi tự vấp phải chân mình té.
- Ah!!
- Êy?
Đường Trạch vội chạy đến đỡ:
- Sao rồi?
Đã không ưa nhau mà cứ gặp mãi, Cố Như vẫn ôm hận chuyện phạt chạy 10 vòng trên sân lần trước, một ánh mắt cũng không thèm nhìn, tay chống xuống đất, tay còn lại nắm lấy bắp tay Đường Trạch đứng lên.
- Em không sao!
Ngay lập tức cảm giác âm ỉ, đau rát ập tới, cú ngã khiến phần gối cô ấy bị một vài vết trầy xước. Đường Trạch tinh mắt nhận ra liền ngồi xuống xem, mắt cá chân bị thương vẫn chưa lành giờ thêm vết thương mới nữa rồi. Đường Trạch bật lưỡi tự hỏi sao cô gái này có thể hậu đậu như vậy?
- Chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm đâu! Cô có đem theo băng keo cá nhân không?
Cố Như vội cởi cặp ra, lấy ra miếng băng đưa anh ấy, nhờ:
- Giáo sư giúp em được không?
Đường Trạch thoáng bối rối, mặc dù là một sinh viên nghèo học xa xứ phải làm lụng vất vả, thế nhưng chân của Cố Như rất đẹp, trắng nõn nà không tì vết, bảo sao giáo sư Đường khi nhìn thấy không mê cho được. Anh cầm lấy miếng băng xé lớp giấy bảo vệ bên ngoài ra cẩn thận dán vào vết thương.
- Rồi đó!
Cố Như cười chúm chím không thành tiếng tỏ ý thích thú. Ông giáo sư này lúc thì lạnh như băng lúc thì ấm áp như lửa. Cô kéo cặp lại mang lên vai.
- Sáng nào giáo sư cũng ra đây chạy bộ hả?
- Ừ.
Đường Trạch đứng lên. Giáo sư này lúc lạnh lúc nóng, lúc lèm bèm rõ nhiều lúc ăn nói kiệm lời.
- Chắc nhà giáo sư gần đây hả?
- Tôi nói em có biết không?
Cố Như buông tay khỏi Đường Trạch vỗ ngực kiêu ngạo khoe:
- Khu vực này em nắm rõ trong lòng bàn tay, nói đi nhà giáo sư ở đâu!
Cố Như nhìn Đường Trạch chớp chớp đôi mắt đen lấy tinh anh, nóng lòng chờ đợi câu trả lời bỗng dưng anh lại thay đổi chủ đề:
- Em hay chạy bộ đến trường hả?
Cố Như dở khóc dở cười nói:
- Trí tưởng tượng của giáo sư phong phú thật đó, một ngày em chạy bộ 14 cây số hả?
Đang nói, chiếc xe buýt số 16 chạy ngang qua tầm mắt khiến cô sực nhớ mình đang ra đường lớn đón xe tới trường, nhưng vì gặp Đường Trạch nên mới dừng lại và giờ thì trễ chuyến xe cuối cùng luôn rồi.
- Ây... Lỡ chuyến xe này mất rồi.
Đường Trạch xoay người nhìn theo mắt cô ấy bình thản nói:
- Bắt chuyến khác đi!
Cô ấy vừa tiếc vừa giận, quay lại trách:
- Tại thầy hết đó! Nếu không vì thầy xuất hiện thì em đâu có bỏ lỡ. Đây là chuyến cuối cùng đến đại học Tây Kỳ đó thầy biết không?
Chắc vì thấy lỗi của mình nên Đường Trạch chủ động đề nghị:
- Để tôi đưa em đến trường, xe tôi gần đây thôi!
Nói xong Đường Trạch đi trước không đợi cô ấy nói đồng ý hay không, nhưng trước tình thế ép buộc này cô phải chấp nhận, nếu không đồng ý đến trường bằng cách nào? Taxi sao? Cô ấy không giàu có đến vậy!
- Giáo sư ơi đợi em với!
......o0o......
20 phút sau họ có mặt ở trường, rơi vào giờ cao điểm sinh viên từ các ngã đường đổ về tụ tập ở trường Đại học Tây Kỳ. Khi Đường Trạch vừa chạy đến cổng trường đã thu hút ánh nhìn của sinh viên đang đứng ở khuôn viên trường gần đó, cùng với những sinh viên khác từ những dãy hành lang nhìn ra, chuyện sẽ không đáng gì nếu phía sau không chở theo cô nữ sinh năm hai.
Vừa bước xuống, loay hoay lấy cặp trước xe, thấy cô ấy bộp chộp vì trễ giờ nên Đường Trạch cúi người giúp cô ấy cởi nón bảo hiểm. Vừa hay nhóm sinh viên nữ đi ngang qua vô tình nhìn thấy hiểu lầm bàn tán những lời không hay, trong đó có một bạn nữ nói nhỏ với bạn mình:
- Chắc là bạn gái.
Đường Trạch loáng thoáng nghe giật mình bỏ tay xuống, Cố Như đeo cặp lên vai, tự cởi nón bảo hiểm ra đưa lại.
- Thầy làm gì đứng xa em quá vậy? Bộ thầy sợ em sàm sỡ thầy hả? Với tuổi tác của mình chênh lệch lớn lắm! Thầy là “trâu già” em là “cỏ non”, như vậy lời cho thầy quá rồi còn gì?
Nghe xong câu nói, khoé miệng Đường Trạch phiếm cười nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh cầm nón bảo hiểm đội lên, tay ra hiệu cô ấy vào trường.
- Nói trễ giờ mà, sao còn không mau vào trong đi?
Cố Như chợt nhớ ra.
- Oh, em quên luôn, thôi em đi nha!
Cố Như lăng xăng chạy vào cổng trường, bỗng dưng quay ra sau vừa đi vừa vẫy tay mỉm cười tươi tắn chào tạm biệt Đường Trạch. Cô gái này chính là ruột để ngoài da, dễ giận cũng mau quên, chỉ cần người ta đối xử với mình tốt một chút liền quên ngay những chuyện xấu họ đã làm.
Đường Trạch hoảng hốt chỉ tay về hướng cô ấy như muốn nói gì đó, Cố Như cảm nhận được vội quay ra sau đụng ngay vào gốc cây Phượng trong sân. Vừa quay qua bắt gặp ánh mắt của những người xung quanh đang dừng tất cả hoạt động lại trong vài giây ngắn ngủi nhìn theo mình, cảm giác khó thể tả, cô xoa trán xấu hổ lăng tăng chạy vào trong.
Nhìn theo bóng lưng ấy mắt ánh lên niềm vui trông thích thú, không hiểu có gì vui khiến Đường Trạch cười, chắc có lẽ vì là người trầm tính nên dễ bị hấp dẫn bởi những người con gái sôi nổi, hoạt bát, vui tính.
......o0o......
Buổi chiều giáo sư Đường có tiết nên tiện đường đưa cô ấy về. Khi đi ngang tiệm sửa xe cô vào hỏi xem xe mình sửa xong chưa, vì hôm nay vợ chú ấy đột nhiên lên cơn sốt nên phải ở nhà chăm sóc không có thời gian làm việc. Cố Như không phải là người bất phân thị phi nên hẹn chiều hôm sau sẽ quay lại, ông chủ cửa tiệm lại nói xe hỏng phần mềm bên trong, hiện tiệm không có phụ kiện thay thế phù hợp nên phải đợi thêm một ngày order về.
Cố Như ngậm ngùi chấp nhận, hai ngày tới đành nhờ vào Đường Trạch vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.