Chương 46: Một người có yêu hay không đều ẩn trong từng chi tiết
Trần Minh Thơ
24/08/2023
Đường Trạch chống nạnh nhìn theo bóng lưng Cố Như cười tươi, đột nhiên anh nhớ đến chuyện quan trọng, lập tức nói với theo:
- Ây, nãy Khánh Chi làm đổ dầu xuống cầu thang nên trơn lắm, em xuống chậm thôi coi chừng ngã nha!
Cố Như đã rời khỏi phòng, chỉ nghe loáng thoáng chữ được chữ không, khi quay đầu nhìn ra sau vô tình bước hụt chân, trượt trúng bãi dầu Khánh Chi làm đổ dẫn đến té ngã cầu thang.
- Áh!
Đường Trạch giật mình, hoảng hốt bỏ chiếc váy xuống, chạy ra xem tình hình. May mắn độ dốc cầu thang không cao, Cố Như ngồi dưới chiếu nghỉ cầu thang, tay xoa lưng, tay kia nắm chặt tay vịnh cầu thang dựa người vào thành gỗ, nhăn mặt đau đớn.
Đường Trạch lo lắng bước vội xuống, gằn giọng:
- Sao không cẩn thận gì vậy? Anh mới dặn xong cái chát là con Chi nó làm đổ dầu, đi nhìn trước nhìn sau rồi mà không chịu nghe?
Anh không phải là người đàn ông khéo ăn nói, vì nhất thời lo lắng nên nóng nảy, cộc tính buộc miệng mắng vài câu. Thế là ánh mắt Cố Như thay đổi, chuyển sang trạng thái tức giận rơm rớm nước mắt.
- Tại anh chứ ai, tới giờ cơm không chịu tự giác xuống đợi kêu đợi mời, lúc nãy đi chung em cho rồi thì có té đâu.
Cố Như mang tâm trạng bức xúc thấy rõ, Đường Trạch giơ tay muốn đỡ cô ấy đứng dậy xoa dịu không khí căng thẳng.
- Tay đây anh đỡ dậy coi lưng có sao không!
Nhưng cô hất tay đi không nói gì, anh lặng lẽ nhìn cô với khuôn mặt miễn cưỡng nhất, cũng không nói gì thêm. Khánh Chi vừa hay về đến nhà, Đường Trạch nhìn thấy liền quắt tay.
- Con qua đây!
Khánh Chi hoang mang vừa bước vừa nhìn Cố Như ngồi dưới sàn vừa nhìn cha.
- Gì vậy ba?
Anh nghiêng người, chỉ tay ra sau, cau mày hỏi:
- Con làm đổ dầu ở đây bao lâu rồi? Ba nói từ một tiếng trước rồi, kêu con lau dọn sạch sẽ giờ sao còn chưa làm?
Khánh Cho tỏ ra như mình vô tội, thong thả nói:
- Chút con dọn, con chưa làm xong chuyện trong phòng nữa.
Nó định quay người bỏ đi, bị Đường Trạch giữ lại.
- Gây chuyện rồi còn muốn bỏ trốn? Đỡ Cố Như dậy đi rồi xuống sân lấy đồ vô lau!
Khánh Chi ngạc nhiên, xen lẫn bức xúc cúi đầu nhìn Cố Như.
- Sao lại là con?
Đường Trạch nhìn Cố Như thở dài rồi chắp tay sau lưng bỏ xuống nhà trước. Khánh Chi dù không hài lòng nhưng chuyện là do nó gây ra, cũng không còn cách nào khác.
Sau mấy phút im lặng, giọng Khánh Chi cất lên với vẻ bất đắc dĩ:
- Đứng lên đi!
Nó cúi người đỡ Cố Như đứng dậy, cô vẫn không chịu đứng lên, Khánh Chi nổi giận:
- Chị bị làm sao vậy? Muốn tôi đỡ tôi cũng đỡ rồi còn làm mình làm mẩy gì nữa? Có mắt mà không chịu nhìn, té là phải, trách ai? Muốn ngồi thì ngồi tới tối luôn đi! Đừng có xuống ăn cơm, khỏi tốn gạo!
Cô cố gắng để thân thiện với con gái anh, nhưng dường như mọi thứ chẳng có kết quả gì, trong thâm tâm nó luôn nghĩ rất xấu về cô. Trong mắt Khánh Chi, Cố Như là kẻ giả dối, chờ thời cơ chiếm của, nên lúc nào nó cũng khó chịu, cau có, tỏ ra không hài lòng với Cố Như.
Cứ thế Cố Như ngồi lì ở đó một lúc, đến khi có thể tự đứng dậy một mình. Đường Trạch xuống nhà trước không phải vì giận, anh lặng lẽ làm tất cả mọi thứ. Đi tìm khăn chườm lạnh để Cố Như không bị đau nhức hay viêm nhiễm do chấn thương.
Thấy con gái xuống, anh liền sai đi lau sàn, nhất là khu nhà tắm để thôi Cố Như trượt chân lần nữa. Anh cũng đi gom cái tủ thuốc mini xem có đủ đồ nghề không. Rồi lọ mọ đi xem vòng quanh nhà dẹp sạch hết chướng ngại vật vì sợ vô tình chân cô lại vấp.
Nó hôm đó đáng thương như con ghẻ, xếp đồ, giặt đồ, phơi đồ, dọn cơm, rửa bát,...
Cố Như ngồi trên ghế sofa không tựa nhỏ trong phòng khách, Đường Trạch ngồi bệt dưới sàn, xoắn áo Cố Như lên hỏi:
- Còn đau nhức gì không?
- Không có, đau lúc đầu thôi, giờ hơi ê chứ không tới nỗi.
Anh cầm túi đá, sau đó phủ ngoài khăn mỏng rồi chườm lên lưng cô ấy.
- Coi tivi đài gì, nghe nhạc không?
Cố Như ngoảnh mặt nhìn Khánh Chi trong bếp.
- Khánh Chi làm gì dưới đó nãy giờ vậy? Kêu nó lên đi, chút em hết đau xuống làm cho, mắc công nó nghĩ em cố tình đùn đẩy việc nữa.
Cô rất yêu quý, quan tâm đến đứa con gái của Đường Trạch. Thương vì nó xa cha mẹ từ nhỏ, cô luôn để mắt đến con bé, theo dõi từng diễn biến nhỏ.
- Em ngồi đó đi, để con nó làm! Bị thương mà đi đâu không biết. Mai nó về lại bên kia rồi, để nó làm chút chuyện báo hiếu đi!
Cố Như ngạc nhiên rướn người lại gần, nhìn xuống bếp to nhỏ với Đường Trạch:
- Thiệt không anh, sao về sớm vậy?
- Nó không nói, anh cũng không biết. Mắt cá chân bị trầy rồi kìa, trúng nước rồi rát nữa. Giơ chân ra anh coi!
Cố Như vươn chân ra, tay vòng ra sau giữ lấy túi chườm đá sau lưng. Đường Trạch đứng lên cầm hộp thuốc mini ngồi xuống sàn, đặt chân cô ấy lên đùi mình, làm sạch vết thương bằng dung dịch khử trùng dạng nhẹ.
- Suýt...
Cố Như giật chân nhẹ, tay nắm chặt ống quần nhìn vết thương dưới chân. Đường Trạch hiểu ý nhẹ nhàng hơn, bôi thuốc mỡ lên vết thương, dùng băng gạc khô băng vết thương lại.
Hoàng hôn rơi vào lòng thành phố, tiếng chim sâu lích rích huyên náo ngoài cửa sổ, bầu không khí mát dịu, trong veo. Góc nghiêng của anh dưới ánh nắng chiều rất cuốn hút.
Sống mũi cao thanh tú, phần xương chân mày tinh xảo tạo nên một cảm giác gần gũi. Đường quai hàm vuông vắn, góc xương cằm hoàn mỹ lộ hơi thở nhẹ nhàng trong tiết trời giá lạnh.
Cô như sa vào chiếc bẫy dịu dàng của anh, nhìn từng động tác cẩn thận kia, tim đập nhanh hơn, tình yêu bùng cháy mãnh liệt hơn, cảm giác này thật kỳ diệu.
Đường Trạch không ngọt ngào trong lời nói mà nó ngọt trong từng bước đi, từng hành động của mình. Anh mắng Cố Như để cô phải ghi nhớ, “hội chứng” này “ăn sâu” vào tận máu khiến anh ấy chẳng dễ gì từ bỏ được.
Bởi có yêu, có thương thì anh mới xét nét “lắm mồm” đến thế. Anh ấy chỉ muốn Cố Như cải thiện và tốt hơn thôi. Chừng nào còn càm ràm, chừng đó anh ấy còn quan tâm tới cô. Khi Đường Trạch lặng thinh có nghĩa là trái tim anh ấy đã nguội lạnh, chẳng còn muốn nhắc cô phải tốt lên, phải cải thiện để làm gì. Vì thế, còn yêu, còn thương, còn nhớ thì anh sẽ còn càm ràm.
Đó cũng là lý do tại sao Cố Như lắm lần bức xúc nhưng chẳng bao giờ nỡ chia tay, cũng chả bao giờ giận anh quá hai ngày, vì cô biết người đàn ông của mình: “mắng nhưng không bỏ mặc, mắng nhưng lo lắng cho cô”.
Cố Như vui vẻ chấp nhận sự cầu toàn, chứng càm ràm như bà lão và những tật xấu của anh, mặc dù phàn nàn về tính cách khắt khe của anh.
^^^ ^^^
...…o0o…...
...Sáng hôm sau......
Cố Như mặc chiếc chân váy midi trắng Đường Trạch mua với áo sơ mi xanh hải dương, sơ vin chiếc áo vào trong váy thanh lịch, nhã nhặn mà không kém phần nữ tính.
Cô dành nửa tiếng đứng ngắm mình trong gương, hai tay đặt trước bụng vuốt ve rồi xoay qua xoay lại. Đúng lúc Đường Trạch vừa tắm xong đi ngang qua, thấy cô ấy anh nhớ đến vết thương dưới chân hôm qua.
- Nãy tắm có né vết thương không?
- Có chứ, anh dặn em nhớ mà.
Anh cài khuy áo định đến tủ áo đột nhiên bị Cố Như kéo lại.
- Hình như em béo lên rồi... Anh thấy rõ không?
Điều cô vừa nói khiến anh đứng hình. Đường Trạch dừng bước, quay lại nhìn Cố Như trong gương, hai tay chắp phía sau, câu nói nửa đùa nửa thật:
- Chà, ở với mẹ mới có mấy ngày bị bà vỗ béo rồi. Mấy tuần nay xem ra ăn uống ngon miệng quá chứ hả?
Cô nghiêng đầu ra sau đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Trạch, giọng ngọt ngào có chút nhõng nhẽo:
- Mẹ anh nấu ăn ngon thiệt mà!
Đường Trạch khẽ mỉm cười kéo Cố Như ôm vào lòng.
- Như vậy được rồi! Anh có thấy gì đâu, tại áo sơ mi rộng quá thôi! Em phải có lòng tin vào bản thân mình. Một ít mỡ thừa mùa đông sẽ rất ấm!
Vừa nói anh vừa cúi đầu, đặt lên chiếc cổ thon gọn của cô ấy một nụ hôn mềm mại. Rồi chầm chậm di chuyển đôi môi dọc theo một bên cổ. Khi đang hôn điện thoại trong túi Đường Trạch đổ chuông, anh quyến luyến không nỡ rời, vùi mặt vào cổ cô ấy, tay mò tìm điện thoại.
- Ai vậy?
Chú Danh khẩn trương cất giọng:
“Nhân viên bên phòng kiểm toán trong hội từ thiện làm lộ sao kê, mà kinh khủng hơn nữa trong tài khoản sao kê bị lộ và thực tế khác xa một trời một vực.”
Đường Trạch giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng người dậy căng thẳng hỏi:
- Là sao? Tại sao khác? Mà khác ở chỗ nào?
“Cụ thể cậu phải đích thân đi kiểm tra mới biết được, chứ không thể nói ngắn gọn một lần ngay bây giờ!”
Nghe xong anh buông Cố Như ra, cô ấy cũng lo lắng nhìn quan sát Đường Trạch qua gương.
“Nhưng có điều tôi cảm thấy rất lạ. Ngay sau khi tài khoản sao kê bị để lộ, lập tức phóng viên đã vào cuộc.”
Cố Như lập tức hiểu có người đang muốn hãm hại Đường Trạch.
“Giờ phóng viên đứng đông nghẹt dưới tòa nhà muốn phỏng vấn cậu đó!”
Ánh mắt Đường Trạch trở nên kiên định, giọng quyết đoán:
- Có hãm hại hay không từ từ sẽ biết, bây giờ tìm bằng được người để lộ thông tin ra ngoài ngay cho tôi!
“Chú sẽ tìm ra một cách nhanh nhất. Chuyện bọn phóng viên cậu định giải quyết sao? Bọn nhà báo chỉ dựa vào những lời đồn đoán, đã xác nhận cậu lạm dụng quỹ từ thiện chiếm của riêng, nếu mình lên tiếng đính chính thì...”
Đường Trạch cản lại nói:
- Không cần! Tôi biết mình phải làm gì, nhưng trước hết phải trình bày chi tiết mọi chuyện cho tôi biết. Một Khi đã hiểu rõ mới có thể tìm phương hướng giải quyết được!
Chú Danh đồng ý:
“Ừ, vậy cậu tới đây nhanh đi!”
Đường Trạch tắt máy, bỏ điện thoại vào túi.
- Anh tới hội từ thiện giải quyết, chút anh về đưa em đi học!
Định quay người rời đi, Cố Như đột nhiên giữ anh lại.
- Cho em theo nữa! Em muốn cùng anh tới đó, cùng anh đối mặt.
Thêm một người suy nghĩ sẽ mau chóng tìm ra cách giải quyết hơn. Anh đồng ý, nhưng vì tính chu đáo, cẩn thận, nên không quên sắp xếp những điều nhỏ nhặt nhưng lại cần thiết:
- Ừ, nhưng anh đi trước, một lát em đón taxi đi theo sau đi! Anh sợ nhiều người chen chúc em bị thương thì không hay.
- Em biết rồi!
...…o0o…...
Bên ngoài cổng tòa nhà, một hàng xe du lịch đến từ các hãng thông tấn khác nhau lần lượt dừng lại. Phóng viên bu đen bu đỏ cầm máy, cầm micro tích cực đứng bên ngoài chờ đợi, camera liên tục hướng thẳng vào bên trong nhưng bị bảo vệ chặn không cho vào.
Do lối vào chính bị các phóng viên xâm chiếm nên chiếc xe phải di chuyển vào trong hai bên lối vào phụ. Chiếc ô tô Mica trắng như bông tuyết lái vào cổng, Từ Đông xuống xe, mặc một bộ vest sọc trắng đen, bên trong sơ mi xám, đi về phía phóng viên, ông ta xuất hiện như nhân vật chính.
- Kêu chủ tịch Đường ra đây, tôi muốn gặp chủ tịch Đường!
- Tại sao có thể mòn rút tiền từ thiện như vậy? Chủ tịch mà chẳng biết làm gương gì hết, muốn một tay che trời hả, ngồi không hưởng lợi hả?
Từ Đông giơ hai tay lên ra hiệu:
- Mọi người đừng ồn ào! Tôi nói cho mọi người biết dù hôm nay có đập sập chỗ này đi nữa, thì Đường Trạch cũng chẳng tới đâu, bởi vì nó là một tên nhát gan, dám làm không dám nhận!
Xe Đường Trạch chạy vào cổng phụ, phía sau có Minh Danh đi theo, Từ Đông bận đối thoại với bọn phóng viên bên này, không chú ý đến sự xuất hiện của Đường Trạch.
- Nó là một tên cặn bã của xã hội, một thằng đàn ông khốn nạn! Tay trái lừa tình tay phải thì lừa tiền! Không chỉ sử dụng quỹ từ thiện của người nghèo cho bản thân, mà còn lừa dối tình cảm của con gái người ta.
Đường Trạch chống nạnh đứng phía sau nhìn lão chằm chằm, muốn đợi xem ông ta còn dùng bao nhiêu mỹ từ để nói về anh ấy nữa. Nhưng ngay khi thấy anh xuất hiện, phóng viên đã đứng ngồi không yên, chỉ tay về phía anh ấy hô quán làm bại lộ:
- Chủ tịch Đường tới rồi!
- Anh có thể cho tôi biết cảm nghĩ của anh về những lời bình phẩm của phó giáo sư Từ không?
- Những lời của giáo sư Từ nói hoàn toàn đúng phải không ạ? Anh là giáo sư, tại sao lại có những suy nghĩ, hành vi lệch lạc như vậy?
Lão đút tay vào túi chậm rãi quay đầu nhìn Đường Trạch.
- Mọi người đừng hỏi nữa! Sự thật quá rõ ràng! Tổng số tiền trên sao kê lên tới 1 nghìn tỷ nhưng số thực dùng làm từ thiện chỉ có 769 tỷ, vậy khi số dư về 0 đồng thì 231 tỷ còn lại đi đâu?
Từ Đông yêu cầu Đường Trạch minh bạch số tiền 231 tỷ đồng kêu gọi ủng hộ từ thiện miền Trung. Lão soi ra nhiều bằng chứng khấp khểnh, khiến dư luận “dậy sóng”.
Minh Danh tức giận khi nghe những lời cáo buộc vô căn cứ đó lập tức lên tiếng thay:
- Đừng có nghe lời cậu ta nói! Bên phía hội từ thiện vẫn đang điều tra chưa cho ra kết quả chính xác, lời cậu ta nói toàn là bịa đặt!
Lão nhướng mày, cười bí hiểm thể hiện thái độ hoài nghi:
- Bịa đặt? Sự thật rành rành thế này còn không nhận?
Từ Đông chỉ tay thẳng mặt Đường Trạch, quay qua nhìn bọn phóng viên lớn tiếng tuyên bố:
- Cái con người này cắm cho vợ một cặp sừng to, còn suýt chút nữa thành mẹ kế người ta. Bây giờ còn không muốn trở về bên cạnh nó nữa, ha ha tục ngữ có câu nói: “tề gia trị quốc, bình thiên hạ” ha, còn đằng này tề tới mức lộn xộn bát nháo còn muốn trở thành giáo sư. Muốn quay về vị trí ban đầu có phải là quá buồn cười rồi không ha ha ha ha.
Cố Như đột ngột xuất hiện, bước ra từ giữa đám đông.
- Phó giáo sư Từ!
Phóng viên lập tức bị cô thu hút sự chú ý, máy quay không ngừng quay, máy ảnh nhấp liên tục. Cố Như từng xuất hiện trên báo nên nhìn phát biết ngay bạn gái của Đường Trạch, cô trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Từ Đông thấy cô cũng hơi ngạc nhiên, Cố Như bước đến đứng trước mặt lão ta.
- Chuyện nhà của tôi có cần đem nói chung với chuyện của sở giáo dục không?
- Ây, nãy Khánh Chi làm đổ dầu xuống cầu thang nên trơn lắm, em xuống chậm thôi coi chừng ngã nha!
Cố Như đã rời khỏi phòng, chỉ nghe loáng thoáng chữ được chữ không, khi quay đầu nhìn ra sau vô tình bước hụt chân, trượt trúng bãi dầu Khánh Chi làm đổ dẫn đến té ngã cầu thang.
- Áh!
Đường Trạch giật mình, hoảng hốt bỏ chiếc váy xuống, chạy ra xem tình hình. May mắn độ dốc cầu thang không cao, Cố Như ngồi dưới chiếu nghỉ cầu thang, tay xoa lưng, tay kia nắm chặt tay vịnh cầu thang dựa người vào thành gỗ, nhăn mặt đau đớn.
Đường Trạch lo lắng bước vội xuống, gằn giọng:
- Sao không cẩn thận gì vậy? Anh mới dặn xong cái chát là con Chi nó làm đổ dầu, đi nhìn trước nhìn sau rồi mà không chịu nghe?
Anh không phải là người đàn ông khéo ăn nói, vì nhất thời lo lắng nên nóng nảy, cộc tính buộc miệng mắng vài câu. Thế là ánh mắt Cố Như thay đổi, chuyển sang trạng thái tức giận rơm rớm nước mắt.
- Tại anh chứ ai, tới giờ cơm không chịu tự giác xuống đợi kêu đợi mời, lúc nãy đi chung em cho rồi thì có té đâu.
Cố Như mang tâm trạng bức xúc thấy rõ, Đường Trạch giơ tay muốn đỡ cô ấy đứng dậy xoa dịu không khí căng thẳng.
- Tay đây anh đỡ dậy coi lưng có sao không!
Nhưng cô hất tay đi không nói gì, anh lặng lẽ nhìn cô với khuôn mặt miễn cưỡng nhất, cũng không nói gì thêm. Khánh Chi vừa hay về đến nhà, Đường Trạch nhìn thấy liền quắt tay.
- Con qua đây!
Khánh Chi hoang mang vừa bước vừa nhìn Cố Như ngồi dưới sàn vừa nhìn cha.
- Gì vậy ba?
Anh nghiêng người, chỉ tay ra sau, cau mày hỏi:
- Con làm đổ dầu ở đây bao lâu rồi? Ba nói từ một tiếng trước rồi, kêu con lau dọn sạch sẽ giờ sao còn chưa làm?
Khánh Cho tỏ ra như mình vô tội, thong thả nói:
- Chút con dọn, con chưa làm xong chuyện trong phòng nữa.
Nó định quay người bỏ đi, bị Đường Trạch giữ lại.
- Gây chuyện rồi còn muốn bỏ trốn? Đỡ Cố Như dậy đi rồi xuống sân lấy đồ vô lau!
Khánh Chi ngạc nhiên, xen lẫn bức xúc cúi đầu nhìn Cố Như.
- Sao lại là con?
Đường Trạch nhìn Cố Như thở dài rồi chắp tay sau lưng bỏ xuống nhà trước. Khánh Chi dù không hài lòng nhưng chuyện là do nó gây ra, cũng không còn cách nào khác.
Sau mấy phút im lặng, giọng Khánh Chi cất lên với vẻ bất đắc dĩ:
- Đứng lên đi!
Nó cúi người đỡ Cố Như đứng dậy, cô vẫn không chịu đứng lên, Khánh Chi nổi giận:
- Chị bị làm sao vậy? Muốn tôi đỡ tôi cũng đỡ rồi còn làm mình làm mẩy gì nữa? Có mắt mà không chịu nhìn, té là phải, trách ai? Muốn ngồi thì ngồi tới tối luôn đi! Đừng có xuống ăn cơm, khỏi tốn gạo!
Cô cố gắng để thân thiện với con gái anh, nhưng dường như mọi thứ chẳng có kết quả gì, trong thâm tâm nó luôn nghĩ rất xấu về cô. Trong mắt Khánh Chi, Cố Như là kẻ giả dối, chờ thời cơ chiếm của, nên lúc nào nó cũng khó chịu, cau có, tỏ ra không hài lòng với Cố Như.
Cứ thế Cố Như ngồi lì ở đó một lúc, đến khi có thể tự đứng dậy một mình. Đường Trạch xuống nhà trước không phải vì giận, anh lặng lẽ làm tất cả mọi thứ. Đi tìm khăn chườm lạnh để Cố Như không bị đau nhức hay viêm nhiễm do chấn thương.
Thấy con gái xuống, anh liền sai đi lau sàn, nhất là khu nhà tắm để thôi Cố Như trượt chân lần nữa. Anh cũng đi gom cái tủ thuốc mini xem có đủ đồ nghề không. Rồi lọ mọ đi xem vòng quanh nhà dẹp sạch hết chướng ngại vật vì sợ vô tình chân cô lại vấp.
Nó hôm đó đáng thương như con ghẻ, xếp đồ, giặt đồ, phơi đồ, dọn cơm, rửa bát,...
Cố Như ngồi trên ghế sofa không tựa nhỏ trong phòng khách, Đường Trạch ngồi bệt dưới sàn, xoắn áo Cố Như lên hỏi:
- Còn đau nhức gì không?
- Không có, đau lúc đầu thôi, giờ hơi ê chứ không tới nỗi.
Anh cầm túi đá, sau đó phủ ngoài khăn mỏng rồi chườm lên lưng cô ấy.
- Coi tivi đài gì, nghe nhạc không?
Cố Như ngoảnh mặt nhìn Khánh Chi trong bếp.
- Khánh Chi làm gì dưới đó nãy giờ vậy? Kêu nó lên đi, chút em hết đau xuống làm cho, mắc công nó nghĩ em cố tình đùn đẩy việc nữa.
Cô rất yêu quý, quan tâm đến đứa con gái của Đường Trạch. Thương vì nó xa cha mẹ từ nhỏ, cô luôn để mắt đến con bé, theo dõi từng diễn biến nhỏ.
- Em ngồi đó đi, để con nó làm! Bị thương mà đi đâu không biết. Mai nó về lại bên kia rồi, để nó làm chút chuyện báo hiếu đi!
Cố Như ngạc nhiên rướn người lại gần, nhìn xuống bếp to nhỏ với Đường Trạch:
- Thiệt không anh, sao về sớm vậy?
- Nó không nói, anh cũng không biết. Mắt cá chân bị trầy rồi kìa, trúng nước rồi rát nữa. Giơ chân ra anh coi!
Cố Như vươn chân ra, tay vòng ra sau giữ lấy túi chườm đá sau lưng. Đường Trạch đứng lên cầm hộp thuốc mini ngồi xuống sàn, đặt chân cô ấy lên đùi mình, làm sạch vết thương bằng dung dịch khử trùng dạng nhẹ.
- Suýt...
Cố Như giật chân nhẹ, tay nắm chặt ống quần nhìn vết thương dưới chân. Đường Trạch hiểu ý nhẹ nhàng hơn, bôi thuốc mỡ lên vết thương, dùng băng gạc khô băng vết thương lại.
Hoàng hôn rơi vào lòng thành phố, tiếng chim sâu lích rích huyên náo ngoài cửa sổ, bầu không khí mát dịu, trong veo. Góc nghiêng của anh dưới ánh nắng chiều rất cuốn hút.
Sống mũi cao thanh tú, phần xương chân mày tinh xảo tạo nên một cảm giác gần gũi. Đường quai hàm vuông vắn, góc xương cằm hoàn mỹ lộ hơi thở nhẹ nhàng trong tiết trời giá lạnh.
Cô như sa vào chiếc bẫy dịu dàng của anh, nhìn từng động tác cẩn thận kia, tim đập nhanh hơn, tình yêu bùng cháy mãnh liệt hơn, cảm giác này thật kỳ diệu.
Đường Trạch không ngọt ngào trong lời nói mà nó ngọt trong từng bước đi, từng hành động của mình. Anh mắng Cố Như để cô phải ghi nhớ, “hội chứng” này “ăn sâu” vào tận máu khiến anh ấy chẳng dễ gì từ bỏ được.
Bởi có yêu, có thương thì anh mới xét nét “lắm mồm” đến thế. Anh ấy chỉ muốn Cố Như cải thiện và tốt hơn thôi. Chừng nào còn càm ràm, chừng đó anh ấy còn quan tâm tới cô. Khi Đường Trạch lặng thinh có nghĩa là trái tim anh ấy đã nguội lạnh, chẳng còn muốn nhắc cô phải tốt lên, phải cải thiện để làm gì. Vì thế, còn yêu, còn thương, còn nhớ thì anh sẽ còn càm ràm.
Đó cũng là lý do tại sao Cố Như lắm lần bức xúc nhưng chẳng bao giờ nỡ chia tay, cũng chả bao giờ giận anh quá hai ngày, vì cô biết người đàn ông của mình: “mắng nhưng không bỏ mặc, mắng nhưng lo lắng cho cô”.
Cố Như vui vẻ chấp nhận sự cầu toàn, chứng càm ràm như bà lão và những tật xấu của anh, mặc dù phàn nàn về tính cách khắt khe của anh.
^^^ ^^^
...…o0o…...
...Sáng hôm sau......
Cố Như mặc chiếc chân váy midi trắng Đường Trạch mua với áo sơ mi xanh hải dương, sơ vin chiếc áo vào trong váy thanh lịch, nhã nhặn mà không kém phần nữ tính.
Cô dành nửa tiếng đứng ngắm mình trong gương, hai tay đặt trước bụng vuốt ve rồi xoay qua xoay lại. Đúng lúc Đường Trạch vừa tắm xong đi ngang qua, thấy cô ấy anh nhớ đến vết thương dưới chân hôm qua.
- Nãy tắm có né vết thương không?
- Có chứ, anh dặn em nhớ mà.
Anh cài khuy áo định đến tủ áo đột nhiên bị Cố Như kéo lại.
- Hình như em béo lên rồi... Anh thấy rõ không?
Điều cô vừa nói khiến anh đứng hình. Đường Trạch dừng bước, quay lại nhìn Cố Như trong gương, hai tay chắp phía sau, câu nói nửa đùa nửa thật:
- Chà, ở với mẹ mới có mấy ngày bị bà vỗ béo rồi. Mấy tuần nay xem ra ăn uống ngon miệng quá chứ hả?
Cô nghiêng đầu ra sau đưa ánh mắt dịu dàng nhìn Đường Trạch, giọng ngọt ngào có chút nhõng nhẽo:
- Mẹ anh nấu ăn ngon thiệt mà!
Đường Trạch khẽ mỉm cười kéo Cố Như ôm vào lòng.
- Như vậy được rồi! Anh có thấy gì đâu, tại áo sơ mi rộng quá thôi! Em phải có lòng tin vào bản thân mình. Một ít mỡ thừa mùa đông sẽ rất ấm!
Vừa nói anh vừa cúi đầu, đặt lên chiếc cổ thon gọn của cô ấy một nụ hôn mềm mại. Rồi chầm chậm di chuyển đôi môi dọc theo một bên cổ. Khi đang hôn điện thoại trong túi Đường Trạch đổ chuông, anh quyến luyến không nỡ rời, vùi mặt vào cổ cô ấy, tay mò tìm điện thoại.
- Ai vậy?
Chú Danh khẩn trương cất giọng:
“Nhân viên bên phòng kiểm toán trong hội từ thiện làm lộ sao kê, mà kinh khủng hơn nữa trong tài khoản sao kê bị lộ và thực tế khác xa một trời một vực.”
Đường Trạch giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu, đứng thẳng người dậy căng thẳng hỏi:
- Là sao? Tại sao khác? Mà khác ở chỗ nào?
“Cụ thể cậu phải đích thân đi kiểm tra mới biết được, chứ không thể nói ngắn gọn một lần ngay bây giờ!”
Nghe xong anh buông Cố Như ra, cô ấy cũng lo lắng nhìn quan sát Đường Trạch qua gương.
“Nhưng có điều tôi cảm thấy rất lạ. Ngay sau khi tài khoản sao kê bị để lộ, lập tức phóng viên đã vào cuộc.”
Cố Như lập tức hiểu có người đang muốn hãm hại Đường Trạch.
“Giờ phóng viên đứng đông nghẹt dưới tòa nhà muốn phỏng vấn cậu đó!”
Ánh mắt Đường Trạch trở nên kiên định, giọng quyết đoán:
- Có hãm hại hay không từ từ sẽ biết, bây giờ tìm bằng được người để lộ thông tin ra ngoài ngay cho tôi!
“Chú sẽ tìm ra một cách nhanh nhất. Chuyện bọn phóng viên cậu định giải quyết sao? Bọn nhà báo chỉ dựa vào những lời đồn đoán, đã xác nhận cậu lạm dụng quỹ từ thiện chiếm của riêng, nếu mình lên tiếng đính chính thì...”
Đường Trạch cản lại nói:
- Không cần! Tôi biết mình phải làm gì, nhưng trước hết phải trình bày chi tiết mọi chuyện cho tôi biết. Một Khi đã hiểu rõ mới có thể tìm phương hướng giải quyết được!
Chú Danh đồng ý:
“Ừ, vậy cậu tới đây nhanh đi!”
Đường Trạch tắt máy, bỏ điện thoại vào túi.
- Anh tới hội từ thiện giải quyết, chút anh về đưa em đi học!
Định quay người rời đi, Cố Như đột nhiên giữ anh lại.
- Cho em theo nữa! Em muốn cùng anh tới đó, cùng anh đối mặt.
Thêm một người suy nghĩ sẽ mau chóng tìm ra cách giải quyết hơn. Anh đồng ý, nhưng vì tính chu đáo, cẩn thận, nên không quên sắp xếp những điều nhỏ nhặt nhưng lại cần thiết:
- Ừ, nhưng anh đi trước, một lát em đón taxi đi theo sau đi! Anh sợ nhiều người chen chúc em bị thương thì không hay.
- Em biết rồi!
...…o0o…...
Bên ngoài cổng tòa nhà, một hàng xe du lịch đến từ các hãng thông tấn khác nhau lần lượt dừng lại. Phóng viên bu đen bu đỏ cầm máy, cầm micro tích cực đứng bên ngoài chờ đợi, camera liên tục hướng thẳng vào bên trong nhưng bị bảo vệ chặn không cho vào.
Do lối vào chính bị các phóng viên xâm chiếm nên chiếc xe phải di chuyển vào trong hai bên lối vào phụ. Chiếc ô tô Mica trắng như bông tuyết lái vào cổng, Từ Đông xuống xe, mặc một bộ vest sọc trắng đen, bên trong sơ mi xám, đi về phía phóng viên, ông ta xuất hiện như nhân vật chính.
- Kêu chủ tịch Đường ra đây, tôi muốn gặp chủ tịch Đường!
- Tại sao có thể mòn rút tiền từ thiện như vậy? Chủ tịch mà chẳng biết làm gương gì hết, muốn một tay che trời hả, ngồi không hưởng lợi hả?
Từ Đông giơ hai tay lên ra hiệu:
- Mọi người đừng ồn ào! Tôi nói cho mọi người biết dù hôm nay có đập sập chỗ này đi nữa, thì Đường Trạch cũng chẳng tới đâu, bởi vì nó là một tên nhát gan, dám làm không dám nhận!
Xe Đường Trạch chạy vào cổng phụ, phía sau có Minh Danh đi theo, Từ Đông bận đối thoại với bọn phóng viên bên này, không chú ý đến sự xuất hiện của Đường Trạch.
- Nó là một tên cặn bã của xã hội, một thằng đàn ông khốn nạn! Tay trái lừa tình tay phải thì lừa tiền! Không chỉ sử dụng quỹ từ thiện của người nghèo cho bản thân, mà còn lừa dối tình cảm của con gái người ta.
Đường Trạch chống nạnh đứng phía sau nhìn lão chằm chằm, muốn đợi xem ông ta còn dùng bao nhiêu mỹ từ để nói về anh ấy nữa. Nhưng ngay khi thấy anh xuất hiện, phóng viên đã đứng ngồi không yên, chỉ tay về phía anh ấy hô quán làm bại lộ:
- Chủ tịch Đường tới rồi!
- Anh có thể cho tôi biết cảm nghĩ của anh về những lời bình phẩm của phó giáo sư Từ không?
- Những lời của giáo sư Từ nói hoàn toàn đúng phải không ạ? Anh là giáo sư, tại sao lại có những suy nghĩ, hành vi lệch lạc như vậy?
Lão đút tay vào túi chậm rãi quay đầu nhìn Đường Trạch.
- Mọi người đừng hỏi nữa! Sự thật quá rõ ràng! Tổng số tiền trên sao kê lên tới 1 nghìn tỷ nhưng số thực dùng làm từ thiện chỉ có 769 tỷ, vậy khi số dư về 0 đồng thì 231 tỷ còn lại đi đâu?
Từ Đông yêu cầu Đường Trạch minh bạch số tiền 231 tỷ đồng kêu gọi ủng hộ từ thiện miền Trung. Lão soi ra nhiều bằng chứng khấp khểnh, khiến dư luận “dậy sóng”.
Minh Danh tức giận khi nghe những lời cáo buộc vô căn cứ đó lập tức lên tiếng thay:
- Đừng có nghe lời cậu ta nói! Bên phía hội từ thiện vẫn đang điều tra chưa cho ra kết quả chính xác, lời cậu ta nói toàn là bịa đặt!
Lão nhướng mày, cười bí hiểm thể hiện thái độ hoài nghi:
- Bịa đặt? Sự thật rành rành thế này còn không nhận?
Từ Đông chỉ tay thẳng mặt Đường Trạch, quay qua nhìn bọn phóng viên lớn tiếng tuyên bố:
- Cái con người này cắm cho vợ một cặp sừng to, còn suýt chút nữa thành mẹ kế người ta. Bây giờ còn không muốn trở về bên cạnh nó nữa, ha ha tục ngữ có câu nói: “tề gia trị quốc, bình thiên hạ” ha, còn đằng này tề tới mức lộn xộn bát nháo còn muốn trở thành giáo sư. Muốn quay về vị trí ban đầu có phải là quá buồn cười rồi không ha ha ha ha.
Cố Như đột ngột xuất hiện, bước ra từ giữa đám đông.
- Phó giáo sư Từ!
Phóng viên lập tức bị cô thu hút sự chú ý, máy quay không ngừng quay, máy ảnh nhấp liên tục. Cố Như từng xuất hiện trên báo nên nhìn phát biết ngay bạn gái của Đường Trạch, cô trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Từ Đông thấy cô cũng hơi ngạc nhiên, Cố Như bước đến đứng trước mặt lão ta.
- Chuyện nhà của tôi có cần đem nói chung với chuyện của sở giáo dục không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.