Chương 42: Sánh vai con dâu hiền
Trần Minh Thơ
02/08/2023
Mẹ anh dừng động tác xới đất, từ từ đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lên nhìn.
Cố Như xuất hiện trong chiếc đầm hoa tím nhã nhặn trên nền trắng nhẹ
nhàng. Bà Mai nghiêng đầu nhìn sang trái, như đang suy nghĩ xem cô gái
này là ai. Đường Trạch từ phía sau đi tới, một tay ôm eo Cố Như, tay còn lại hướng về phía cô cười tự tin khoe:
- Bạn gái con đó mẹ! Nay tụi con rảnh nên về nhà chơi.
Ánh mắt thanh tịnh lóe lên tia ngạc nhiên, nhìn Đường Trạch rồi quan sát tổng thể Cố Như hỏi một câu rất kỳ lạ:
- Con là bạn gái thằng Trạch?
Cố Như bối rối gật đầu.
- Dạ.
Bà im lặng không nói thêm gì, ánh mắt nhìn Đường Trạch rắc rối, chứa đầy sự suy tư, lo lắng.
- Ngoài này nắng lắm, vào nhà rồi nói chuyện, đi thôi con!
Giọng nói mẹ anh thay đổi đột ngột, dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Bà quay lưng quắt tay ra hiệu Cố Như vào theo, cô nhìn Đường Trạch lưỡng lự, qua ánh mắt như đọc được ý nghĩ trong đầu, anh ấy nắm tay cô dắt vào, hành động thay lời cổ vũ.
Cả ba người ngồi xuống bộ bàn ghế ngoài mái hiên. Mẹ và anh vào nhà lấy trà bánh thiết đãi, trong lúc họ vào nhà Cố Như nghe được lời bà Mai trách:
- Con dụ con gái người ta nữa hả? Phải tìm hiểu kỹ trước khi quyết định, đừng có làm khổ con gái người ta nữa!
Đường Trạch có nói gì đó với mẹ nhưng họ đi xa quá, Cố Như không nghe rõ. Những lúc như vậy cô mới có dịp quan sát kĩ khuôn mặt mẹ anh.
Bà hoạt bát, nhanh nhẹn mang đến cho người nhìn cảm giác dễ gần. Bà có đôi mắt nhỏ, dài, cong như hình cánh cung. Phần mí mắt trên có nhiều nếp nhăn nhưng nhìn không rõ, mí mắt dưới lộ. Sắc môi hồng hào tự nhiên, răng đều khít nhau như hạt bắp, nổi bật nhất vẫn là mái tóc màu hoa râm nhìn bà khó ai biết được bà đã 65 tuổi.
Bà đặt dĩa bánh macaron đủ màu sắc lên bàn, ngồi xuống đối diện. Đường Trạch bưng ấm Lục Bảo Trà lòng trắng, tay kia cầm dĩa ô mai.
Anh dùng cây gắp gỗ mun đưa vào thuyên tráng gắp chén ra đặt lên dĩa cầm cốc châm trà vào. Là uống trà nhưng với một phong cách mới, tinh tế hơn, giống như đang thưởng thức trà thượng hạng vậy.
- Mẹ với em uống trà, ăn Đbánh nói chuyện!
Bà đẩy dĩa bánh ngọt về phía Cố Như nhiệt tình kêu:
- Con ăn bánh uống trà thoải mái đi, nhà bác chỉ có vậy thôi, con đừng chê nha!
Hương trà thoang thoảng như hoa nhài, cô hiếu kỳ hỏi:
- Bác hay uống trà hoa nhài lắm hả?
Hai người thoáng nhìn nhau trong bỡ ngỡ.
- Sao con biết trà hoa nhài?
Cố Như cười hì hì, hai người có cùng sở thích dễ nói chuyện rồi.
- Dạ tại con hay uống nên ngửi cái nhận ra ngay.
Nụ cười duyên dáng, tươi vui để lại thiện cảm cho bà Mai, mẹ anh cười thích thú khen:
- Hiếm có người trẻ nào thích uống trà, nhất là con gái nữa. Đường Trạch gần 40 rồi mà có thấy nó uống trà gì đâu.
- Con uống trà để giảm stress để rèn luyện bản tính. Thưởng thức trà cũng là nghệ thuật cân bằng cuộc sống “tịnh tâm” mà bác!
Bà gật đầu cười khẽ, cầm ly trà lên nhâm nhi từng chút một để cảm nhận mùi hương. Thầm nghĩ cô gái có tâm tình tốt thế này dám quen Đường Trạch cũng đúng, một người cầu toàn còn trăng hoa như con trai bà hiếm có người nào chịu được.
- Con giới thiệu với mẹ! Bạn gái con tên Như, đang là sinh viên năm hai, quê ở Đông Hải, Bạc Liêu đó mẹ!
Bà nhắm mắt tận hưởng vị ngọt còn đọng lại ở trong miệng sau khi vừa đặt tách xuống. Đường Trạch cúi người ôm chậu Hồ Điệp đặt lên bàn.
- Con vừa nói mẹ thích lan, cô ấy đã đặc biệt chọn chậu đẹp nhất trong vườn đem tới đây tặng mẹ ấy nè!
- Bác thích Hồ Điệp trắng không?
Bà Mai nhìn chậu hoa, tay nâng niu cánh hoa mỏng.
- Con thật có lòng, bác cũng rất thích lan... nhưng loại hoa này tương đối khó trồng, nên chỉ thích ngắm chứ không chăm sóc. Chậu hoa đắt như vậy... Lỡ vào tay bác héo tàn thì tiếc lắm!
Cố Như khẽ run, cảnh giác nhìn Đường Trạch. Câu này hình như còn ẩn chứa ý khác, hình như đang khéo léo nhắc cô ấy chứ không phải chậu hoa. Có thể là do bà không thích Cố Như nên mới nói thế.
Cuộc trò chuyện lâm vào thế trầm mặc ngượng ngùng. Cố Như đa sầu đa cảm, Đường Trạch sợ cô suy nghĩ lung tung hiểu lầm mẹ, bèn cất tiếng xua tan bầu không khí căng thẳng:
- Mẹ chỉ cần chú ý ánh sáng và lượng nước tưới là được, không khó trồng lắm đâu mẹ! Cố Như rất thích trồng hoa, đây là chậu hoa đẹp nhất trong vườn cô ấy, mẹ nhận cho cổ vui nha mẹ!
- Dạ phải đó bác.
- Vậy bác cảm ơn. Mà nè...
Nhìn Đường Trạch, bà chợt nhớ ra:
- Có phải con trai nhà bác nó lừa con không? Nó trăng hoa dữ lắm á, tính khó chiều, khó ăn, khó ở, còn từng qua hai đời vợ, có một đứa con gái. Con còn nhỏ quá, yêu thằng Trạch không thấy thiệt thòi cho mình hả?
Đưa bạn gái về ra mắt, Đường Trạch bị mẹ nhiệt tình “bóc phốt”, những chia sẻ “thẳng như ruột ngựa” của bà khiến Cố Như không khỏi bật cười. Cô không chút nghĩ ngợi, đáp thẳng:
- Dạ con thấy bình thường mà bác? Ngoài tuổi tác ra ảnh cũng nhiều thứ tốt lắm! Tuổi tác bao nhiêu không quan trọng, con đến với anh ấy vì sự chững chạc, chín chắn, ảnh không chỉ thương mà còn hiểu con, bao dung, không bao giờ để con buồn và cô đơn.
Bà Mai cười mãn nguyện, xem ra con nhỏ không bị con trai mình lừa, là bà lo quá xa rồi. Lúc mẹ nói, Đường Trạch cũng ngồi đấy, nghe mẹ chỉ trích mình, anh chỉ cười trừ chứ không biết nói gì cho hợp lý, chỉ biết im lặng nghe.
- Con không ngại chuyện Đường Trạch có con gái, từng qua hai đời vợ à?
- Con không quan trọng quá khứ hay xuất phát điểm của anh ấy. Ai cũng có tuổi trẻ bồng bột, con tin lúc đó do anh không hiểu chuyện, còn trẻ ham chơi nên lầm lỡ. Hôm nay con chịu theo anh tới đây gặp bác chứng tỏ con đã suy nghĩ kĩ rồi, con có niềm tin rất lớn với anh ấy bác à!
Cố Như “ăn điểm” bởi nét hồn nhiên, dễ gần, hiền lành và ánh mắt hồn nhiên, lúc nào cũng tràn đầy sự nhân hậu.
Chấp nhận được quá khứ của Đường Trạch, cần nhiều hơn cả một chữ yêu. Bà nghĩ tình yêu tuổi trẻ nồng nhiệt nhưng cũng thật mỏng manh, nếu Cố Như chấp nhận tiếp tục kiên trì bà cũng không cản, cứ để thời gian thử thách họ vậy.
Không nói về chuyện Đường Trạch nữa, bà quan tâm thăm hỏi chuyện gia đình Cố Như:
- Ba mẹ con làm gì?
- Ba con xưa là giáo viên nay đã nghỉ hưu, còn mẹ làm cán bộ nhà nước.
- À, thảo nào... con nhà gia giáo à, thằng Trạch biết chọn ghê. Ba mẹ con vẫn khỏe hả?
Cố Như mỉm cười, thận trọng trả lời:
- Dạ thưa bác.
- Hai đứa sao quen nhau được vậy?
Bà Mai tò mò, Cố Như thẹn thùng nhìn Đường Trạch xấu hổ kể lại:
- Lúc trước ảnh là giáo sư dạy con, tiếp xúc một thời gian nên nảy sinh tình cảm.
Bà Mai cười thích thú nhìn Cố Như, từ lúc nói chuyện đến giờ thấy bà rất hay cười không giống người khó tính như Huỳnh Thiên Hương nói, ngược lại rất lương thiện và hòa đồng. Cô nghĩ chắc Huỳnh Thiên Hương phải như thế nào đấy bà Mai mới đối xử hà khắc như thế.
- Vậy là con từ dưới Bạc Liêu lên đây thuê trọ học hả?
- Dạ.
Bà chỉ tay lướt qua hai người họ nói:
- Hai đứa quen nhau lâu rồi mà, dẫn về nhà chơi chắc quan hệ cũng rất thân lắm rồi ha, sao con không dọn qua ở chung thằng Trạch đi? Nó mua nhà gần Tây Kỳ tiện lắm, sáng nó đi làm rồi chở con về luôn! Sài Gòn vật giá đắt đỏ, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm nha con!
Không biết sau này có trở thành mẹ chồng hay không, nhưng Cố Như đã cảm thấy được an ủi trong ngày đầu ra mắt. Những lo lắng và suy nghĩ ban đầu của cô quá dư thừa, sự tâm lý và lòng trắc ẩn của mẹ anh còn hơn cả những gì cô tưởng tượng.
- Mẹ không cần lo, yêu nhau được mấy tuần con đã đưa cô ấy về nhà ở rồi.
- Thằng này nhanh ha! Học xa vậy chắc con nhớ nhà lắm phải không? Khi nào thì về thăm nhà?
Nhắc đến cha mẹ ở quê, trên mặt thoáng qua một tia buồn bã.
- Mỗi năm con đều về quê vào dịp hè và tết.
Bà gật đầu tán đồng, trải lòng:
- Ừm, cha mẹ già rồi, lúc nào cũng luôn mong ngóng con cái về thăm ăn cùng bữa cơm, nếu có thời gian rảnh phải thường xuyên về thăm nhà chút!
Bà tiếp đón Cố Như cởi mở, hỏi han đủ chuyện từ gia đình đến công việc nọ kia. Cô cũng thật thà trả lời từng câu hỏi một.
- Đi đường xa tới đây rồi ở lâu chơi chút nha con, nhà hiếm khi náo nhiệt như vậy, con ở lại ăn với bác bữa cơm nha!
- Dạ bác.
Bà húych tay con trai chỉ tay ra vườn rau trước cửa nói:
- Ra hái mỗi thứ một ít vào đây mẹ nấu mấy món chiêu đãi bạn gái con coi!
Đường Trạch đứng lên vào trong lấy rổ, trước khi đi không quên nhắc mẹ:
- Bé Như thích canh hẹ đậu phụ, canh rau dền thịt băm lắm đó mẹ!
- Ui tưởng gì, mấy món đó dễ ợt! Con ăn thanh đạm quá ha. Tuổi trẻ đừng có lo giữ dáng quá, ốm yếu gầy mòn cũng không đẹp đâu, con gái có da có thịt mới đẹp!
Cố Như ngại ngùng cười xòa.
- Dạ.
Cô nhìn theo bóng lưng Đường Trạch, không gian đột nhiên trở nên yên lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bên cửa sổ, tiếng chim hót lanh lảnh trên cành cây.
- Bác lớn tuổi như vậy, ở đây một mình lỡ gặp mấy hôm trái gió trở trời phải làm sao? Sao bác không sống với anh Trạch?
Cố Như chủ động bắt chuyện với mẹ anh sau một lúc trầm mặc, bà Mai cắn miếng ô mai thong thả trả lời:
- Ở đó ồn ào phức tạp lắm, bác già rồi nên thích mấy chỗ yên tĩnh thôi con. Hơn nữa ở đây còn mồ mả ông bà bỏ đi coi sao được?
Đang nói chuyện mình, bà nhìn Đường Trạch phía xa, đột ngột nhớ đến những chuyện cũ, tiện miệng nói với Cố Như:
- Thằng Trạch từ nhỏ tới lớn hiền lắm, không lớn tiếng với ai bao giờ, nhưng có tật lăng nhăng khó bỏ. Nó đào hoa lắm, ba năm trước kết hôn liên tục hai lần rồi ly hôn, thành ra lúc nó dắt con về đây bác mới hỏi vậy, bác xin lỗi vì sự đường đột lúc đó nha!
Cố Như chúm chím cười nói không sao, tiếp xúc với anh lâu ngày cô có nhiều cái nhìn thoáng hơn. Anh đào hoa, nhiều tính xấu là lúc trước thôi, từ khi yêu cô anh dần thay đổi rồi, tuy không nhiều nhưng có vẫn hơn không.
- Như đã nói từ đầu, con không quan trọng quá khứ anh ấy. Ảnh sống nhân đức, hiểu chuyện, có khiếu hài hước lớn, luôn cách làm vui lòng người khác. Anh ấy là một người đàn ông tưởng là ích kỷ, lạnh lùng, nhưng trong tâm hồn lại rất nhiều bấp bênh bác à.
Bà cười nhẹ nhàng, một già một trẻ mà rất tâm đắc đắt, bà thích thú nhìn Cố Như.
- Con hiểu được như vậy tốt quá, lần này nó chọn đúng người rồi. Trước bác còn tưởng nó sẽ mãi trăng hoa như vậy, tới khi bác nhắm mắt cũng không được yên lòng. Ngoại trừ mấy khuyết điểm đó ra nó tốt lắm! Tiền đi làm về, nó đưa bác giữ hết. Mỗi khi rảnh không đi công việc, nó hay về đây chơi cả ngày, cùng bác ăn cơm, phụ bác nấu ăn, xới đất trồng rau…
Bà vừa kể, vừa lấy tấm ảnh trong túi áo bà ba ra đưa Cố Như.
- Hình thằng Trạch còn nhỏ đó, hồi đó nó chuyên cắt đầu đinh, lùn tịt mà đen nhẻm. Giờ lớn rồi thay da đổi thịt, nhìn không ra luôn.
Cố Như cẩn thận nhận lấy, bức ảnh đã cũ ố vàng, bị đổ mồ hôi lem nhem hết các góc.
- Trước kia bác luôn mong con trai mình lớn lên, giờ đây bác lại hoài niệm dáng vẻ con trai khi còn bé…
Bà nhìn đâu đó ngoài trời tiếp tục kể:
- Thật sự bác muốn nó như thuở nhỏ, có chuyện vui buồn ấm ức gì cũng sẽ chạy về nói với mẹ, chứ không phải giấu nhẹm mọi thứ, nhấm nháp nỗi đau một mình.
Mỗi lần bác hỏi nó về tình hình gần đây, nó luôn miễn cưỡng cười nói với bác một mình bên ngoài rất tốt, kêu bác đừng lo lắng.
Thực tế bác biết nó chịu cực khổ rất nhiều, từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu thốn nên lúc nào cũng dành toàn bộ thời gian kiếm tiền để chăm sóc bác.
Nó cố gắng như vậy vì muốn có cuộc sống tươi đẹp, mà nó không biết... dù đối với xã hội nó chỉ là một mẩu thừa thải mờ nhạt, nhưng trong mắt bác... Nó mãi mãi là niềm tự hào!
Tâm trạng Cố Như cực kỳ xúc động, qua những lời mẹ anh kể, có thể thấy được bà rất tự hào về người con trai này. Bà nói thế để cô nhận ra nhiều ưu điểm của anh hơn. Sự quan tâm, vun vén của mẹ anh khiến cô càng cảm thấy xấu hổ vì chuyện mình đã gây ra. Cho đến hôm nay chuyện Đường Trạch bị sa thải vì công khai yêu Cố Như vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.
Đường Trạch hai tay cầm rổ rau lớn đủ loại bước vào.
- Mẹ, con hái xong rồi vào rửa luôn nha.
Bà gật đầu cười, hai tay giữ ghế đứng dậy, Cố Như bên cạnh tinh tế cố định ghế, để khi bà đứng lên không bị ngã.
- Trong tủ lạnh còn thịt, để bác vô trong coi còn đậu phụ không, con ngồi chơi với thằng Trạch đi! Nào nấu xong bác kêu.
Cố Như đứng lên theo sau.
- Để con phụ cho, con cũng biết nấu ăn nữa đó bác!
Đường Trạch theo sau giơ ngón cái, bồi thêm một câu:
- Bạn gái con nấu ăn siêu ngon luôn đó mẹ! Nhất là món mì xào!
Cố Như đột ngột dừng bước, huých tay vào hông anh, kèm theo cái liếc mắt chất đầy yêu thương. Dụng ý trong câu chính là 'cô ấy chẳng biết nấu món gì ngoài mì xào'. Bà Mai lắc đầu cười đi trước.
Theo chân mẹ anh vào trong, nội thất trong phòng đều làm bằng gỗ và tre, trên vách treo nhiều ảnh đen trắng, chắc là của cha mẹ anh thời trẻ. Bên trong có một chiếc ghế bập bênh cổ điển bằng gỗ sồi kiểu cũ, đối diện là một chiếc TV 21 inch thời xưa, không có phòng khách.
Phía sau tấm bình phong gỗ che bàn thờ là phòng bếp, gian bếp được trang bị đầy đủ tiện nghi gồm lò vi sóng, bếp từ, tủ lạnh, máy giặt. Bên cạnh phòng ngủ, phía sau có mảnh vườn nhỏ trồng các loại rau quả leo giàn.
Về ra mắt nhà chồng tương lai, hầu hết ai cũng căng thẳng với màn trổ tài nữ công gia chánh. Riêng Cố Như thì không, mẹ anh dành phần bếp trưởng hôm nay, bà nhiệt tình kêu con trai dẫn cô đi dạo xung quanh, khi nào nấu xong sẽ gọi hai người họ vào.
Thôi rồi, vậy là mẹ anh tin lời nói đùa của Đường Trạch khi nãy mà không dám cho Cố Như vào bếp.
Lần đầu về nhà người yêu để mẹ bạn trai nấu ăn cho mình, Cố Như không tránh khỏi sự ngượng ngùng nhưng nếu không đồng ý thì làm phải sao? Mẹ anh không cho vào nấu ăn nên thôi vậy.
- Bạn gái con đó mẹ! Nay tụi con rảnh nên về nhà chơi.
Ánh mắt thanh tịnh lóe lên tia ngạc nhiên, nhìn Đường Trạch rồi quan sát tổng thể Cố Như hỏi một câu rất kỳ lạ:
- Con là bạn gái thằng Trạch?
Cố Như bối rối gật đầu.
- Dạ.
Bà im lặng không nói thêm gì, ánh mắt nhìn Đường Trạch rắc rối, chứa đầy sự suy tư, lo lắng.
- Ngoài này nắng lắm, vào nhà rồi nói chuyện, đi thôi con!
Giọng nói mẹ anh thay đổi đột ngột, dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Bà quay lưng quắt tay ra hiệu Cố Như vào theo, cô nhìn Đường Trạch lưỡng lự, qua ánh mắt như đọc được ý nghĩ trong đầu, anh ấy nắm tay cô dắt vào, hành động thay lời cổ vũ.
Cả ba người ngồi xuống bộ bàn ghế ngoài mái hiên. Mẹ và anh vào nhà lấy trà bánh thiết đãi, trong lúc họ vào nhà Cố Như nghe được lời bà Mai trách:
- Con dụ con gái người ta nữa hả? Phải tìm hiểu kỹ trước khi quyết định, đừng có làm khổ con gái người ta nữa!
Đường Trạch có nói gì đó với mẹ nhưng họ đi xa quá, Cố Như không nghe rõ. Những lúc như vậy cô mới có dịp quan sát kĩ khuôn mặt mẹ anh.
Bà hoạt bát, nhanh nhẹn mang đến cho người nhìn cảm giác dễ gần. Bà có đôi mắt nhỏ, dài, cong như hình cánh cung. Phần mí mắt trên có nhiều nếp nhăn nhưng nhìn không rõ, mí mắt dưới lộ. Sắc môi hồng hào tự nhiên, răng đều khít nhau như hạt bắp, nổi bật nhất vẫn là mái tóc màu hoa râm nhìn bà khó ai biết được bà đã 65 tuổi.
Bà đặt dĩa bánh macaron đủ màu sắc lên bàn, ngồi xuống đối diện. Đường Trạch bưng ấm Lục Bảo Trà lòng trắng, tay kia cầm dĩa ô mai.
Anh dùng cây gắp gỗ mun đưa vào thuyên tráng gắp chén ra đặt lên dĩa cầm cốc châm trà vào. Là uống trà nhưng với một phong cách mới, tinh tế hơn, giống như đang thưởng thức trà thượng hạng vậy.
- Mẹ với em uống trà, ăn Đbánh nói chuyện!
Bà đẩy dĩa bánh ngọt về phía Cố Như nhiệt tình kêu:
- Con ăn bánh uống trà thoải mái đi, nhà bác chỉ có vậy thôi, con đừng chê nha!
Hương trà thoang thoảng như hoa nhài, cô hiếu kỳ hỏi:
- Bác hay uống trà hoa nhài lắm hả?
Hai người thoáng nhìn nhau trong bỡ ngỡ.
- Sao con biết trà hoa nhài?
Cố Như cười hì hì, hai người có cùng sở thích dễ nói chuyện rồi.
- Dạ tại con hay uống nên ngửi cái nhận ra ngay.
Nụ cười duyên dáng, tươi vui để lại thiện cảm cho bà Mai, mẹ anh cười thích thú khen:
- Hiếm có người trẻ nào thích uống trà, nhất là con gái nữa. Đường Trạch gần 40 rồi mà có thấy nó uống trà gì đâu.
- Con uống trà để giảm stress để rèn luyện bản tính. Thưởng thức trà cũng là nghệ thuật cân bằng cuộc sống “tịnh tâm” mà bác!
Bà gật đầu cười khẽ, cầm ly trà lên nhâm nhi từng chút một để cảm nhận mùi hương. Thầm nghĩ cô gái có tâm tình tốt thế này dám quen Đường Trạch cũng đúng, một người cầu toàn còn trăng hoa như con trai bà hiếm có người nào chịu được.
- Con giới thiệu với mẹ! Bạn gái con tên Như, đang là sinh viên năm hai, quê ở Đông Hải, Bạc Liêu đó mẹ!
Bà nhắm mắt tận hưởng vị ngọt còn đọng lại ở trong miệng sau khi vừa đặt tách xuống. Đường Trạch cúi người ôm chậu Hồ Điệp đặt lên bàn.
- Con vừa nói mẹ thích lan, cô ấy đã đặc biệt chọn chậu đẹp nhất trong vườn đem tới đây tặng mẹ ấy nè!
- Bác thích Hồ Điệp trắng không?
Bà Mai nhìn chậu hoa, tay nâng niu cánh hoa mỏng.
- Con thật có lòng, bác cũng rất thích lan... nhưng loại hoa này tương đối khó trồng, nên chỉ thích ngắm chứ không chăm sóc. Chậu hoa đắt như vậy... Lỡ vào tay bác héo tàn thì tiếc lắm!
Cố Như khẽ run, cảnh giác nhìn Đường Trạch. Câu này hình như còn ẩn chứa ý khác, hình như đang khéo léo nhắc cô ấy chứ không phải chậu hoa. Có thể là do bà không thích Cố Như nên mới nói thế.
Cuộc trò chuyện lâm vào thế trầm mặc ngượng ngùng. Cố Như đa sầu đa cảm, Đường Trạch sợ cô suy nghĩ lung tung hiểu lầm mẹ, bèn cất tiếng xua tan bầu không khí căng thẳng:
- Mẹ chỉ cần chú ý ánh sáng và lượng nước tưới là được, không khó trồng lắm đâu mẹ! Cố Như rất thích trồng hoa, đây là chậu hoa đẹp nhất trong vườn cô ấy, mẹ nhận cho cổ vui nha mẹ!
- Dạ phải đó bác.
- Vậy bác cảm ơn. Mà nè...
Nhìn Đường Trạch, bà chợt nhớ ra:
- Có phải con trai nhà bác nó lừa con không? Nó trăng hoa dữ lắm á, tính khó chiều, khó ăn, khó ở, còn từng qua hai đời vợ, có một đứa con gái. Con còn nhỏ quá, yêu thằng Trạch không thấy thiệt thòi cho mình hả?
Đưa bạn gái về ra mắt, Đường Trạch bị mẹ nhiệt tình “bóc phốt”, những chia sẻ “thẳng như ruột ngựa” của bà khiến Cố Như không khỏi bật cười. Cô không chút nghĩ ngợi, đáp thẳng:
- Dạ con thấy bình thường mà bác? Ngoài tuổi tác ra ảnh cũng nhiều thứ tốt lắm! Tuổi tác bao nhiêu không quan trọng, con đến với anh ấy vì sự chững chạc, chín chắn, ảnh không chỉ thương mà còn hiểu con, bao dung, không bao giờ để con buồn và cô đơn.
Bà Mai cười mãn nguyện, xem ra con nhỏ không bị con trai mình lừa, là bà lo quá xa rồi. Lúc mẹ nói, Đường Trạch cũng ngồi đấy, nghe mẹ chỉ trích mình, anh chỉ cười trừ chứ không biết nói gì cho hợp lý, chỉ biết im lặng nghe.
- Con không ngại chuyện Đường Trạch có con gái, từng qua hai đời vợ à?
- Con không quan trọng quá khứ hay xuất phát điểm của anh ấy. Ai cũng có tuổi trẻ bồng bột, con tin lúc đó do anh không hiểu chuyện, còn trẻ ham chơi nên lầm lỡ. Hôm nay con chịu theo anh tới đây gặp bác chứng tỏ con đã suy nghĩ kĩ rồi, con có niềm tin rất lớn với anh ấy bác à!
Cố Như “ăn điểm” bởi nét hồn nhiên, dễ gần, hiền lành và ánh mắt hồn nhiên, lúc nào cũng tràn đầy sự nhân hậu.
Chấp nhận được quá khứ của Đường Trạch, cần nhiều hơn cả một chữ yêu. Bà nghĩ tình yêu tuổi trẻ nồng nhiệt nhưng cũng thật mỏng manh, nếu Cố Như chấp nhận tiếp tục kiên trì bà cũng không cản, cứ để thời gian thử thách họ vậy.
Không nói về chuyện Đường Trạch nữa, bà quan tâm thăm hỏi chuyện gia đình Cố Như:
- Ba mẹ con làm gì?
- Ba con xưa là giáo viên nay đã nghỉ hưu, còn mẹ làm cán bộ nhà nước.
- À, thảo nào... con nhà gia giáo à, thằng Trạch biết chọn ghê. Ba mẹ con vẫn khỏe hả?
Cố Như mỉm cười, thận trọng trả lời:
- Dạ thưa bác.
- Hai đứa sao quen nhau được vậy?
Bà Mai tò mò, Cố Như thẹn thùng nhìn Đường Trạch xấu hổ kể lại:
- Lúc trước ảnh là giáo sư dạy con, tiếp xúc một thời gian nên nảy sinh tình cảm.
Bà Mai cười thích thú nhìn Cố Như, từ lúc nói chuyện đến giờ thấy bà rất hay cười không giống người khó tính như Huỳnh Thiên Hương nói, ngược lại rất lương thiện và hòa đồng. Cô nghĩ chắc Huỳnh Thiên Hương phải như thế nào đấy bà Mai mới đối xử hà khắc như thế.
- Vậy là con từ dưới Bạc Liêu lên đây thuê trọ học hả?
- Dạ.
Bà chỉ tay lướt qua hai người họ nói:
- Hai đứa quen nhau lâu rồi mà, dẫn về nhà chơi chắc quan hệ cũng rất thân lắm rồi ha, sao con không dọn qua ở chung thằng Trạch đi? Nó mua nhà gần Tây Kỳ tiện lắm, sáng nó đi làm rồi chở con về luôn! Sài Gòn vật giá đắt đỏ, tiết kiệm được gì thì tiết kiệm nha con!
Không biết sau này có trở thành mẹ chồng hay không, nhưng Cố Như đã cảm thấy được an ủi trong ngày đầu ra mắt. Những lo lắng và suy nghĩ ban đầu của cô quá dư thừa, sự tâm lý và lòng trắc ẩn của mẹ anh còn hơn cả những gì cô tưởng tượng.
- Mẹ không cần lo, yêu nhau được mấy tuần con đã đưa cô ấy về nhà ở rồi.
- Thằng này nhanh ha! Học xa vậy chắc con nhớ nhà lắm phải không? Khi nào thì về thăm nhà?
Nhắc đến cha mẹ ở quê, trên mặt thoáng qua một tia buồn bã.
- Mỗi năm con đều về quê vào dịp hè và tết.
Bà gật đầu tán đồng, trải lòng:
- Ừm, cha mẹ già rồi, lúc nào cũng luôn mong ngóng con cái về thăm ăn cùng bữa cơm, nếu có thời gian rảnh phải thường xuyên về thăm nhà chút!
Bà tiếp đón Cố Như cởi mở, hỏi han đủ chuyện từ gia đình đến công việc nọ kia. Cô cũng thật thà trả lời từng câu hỏi một.
- Đi đường xa tới đây rồi ở lâu chơi chút nha con, nhà hiếm khi náo nhiệt như vậy, con ở lại ăn với bác bữa cơm nha!
- Dạ bác.
Bà húych tay con trai chỉ tay ra vườn rau trước cửa nói:
- Ra hái mỗi thứ một ít vào đây mẹ nấu mấy món chiêu đãi bạn gái con coi!
Đường Trạch đứng lên vào trong lấy rổ, trước khi đi không quên nhắc mẹ:
- Bé Như thích canh hẹ đậu phụ, canh rau dền thịt băm lắm đó mẹ!
- Ui tưởng gì, mấy món đó dễ ợt! Con ăn thanh đạm quá ha. Tuổi trẻ đừng có lo giữ dáng quá, ốm yếu gầy mòn cũng không đẹp đâu, con gái có da có thịt mới đẹp!
Cố Như ngại ngùng cười xòa.
- Dạ.
Cô nhìn theo bóng lưng Đường Trạch, không gian đột nhiên trở nên yên lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc bên cửa sổ, tiếng chim hót lanh lảnh trên cành cây.
- Bác lớn tuổi như vậy, ở đây một mình lỡ gặp mấy hôm trái gió trở trời phải làm sao? Sao bác không sống với anh Trạch?
Cố Như chủ động bắt chuyện với mẹ anh sau một lúc trầm mặc, bà Mai cắn miếng ô mai thong thả trả lời:
- Ở đó ồn ào phức tạp lắm, bác già rồi nên thích mấy chỗ yên tĩnh thôi con. Hơn nữa ở đây còn mồ mả ông bà bỏ đi coi sao được?
Đang nói chuyện mình, bà nhìn Đường Trạch phía xa, đột ngột nhớ đến những chuyện cũ, tiện miệng nói với Cố Như:
- Thằng Trạch từ nhỏ tới lớn hiền lắm, không lớn tiếng với ai bao giờ, nhưng có tật lăng nhăng khó bỏ. Nó đào hoa lắm, ba năm trước kết hôn liên tục hai lần rồi ly hôn, thành ra lúc nó dắt con về đây bác mới hỏi vậy, bác xin lỗi vì sự đường đột lúc đó nha!
Cố Như chúm chím cười nói không sao, tiếp xúc với anh lâu ngày cô có nhiều cái nhìn thoáng hơn. Anh đào hoa, nhiều tính xấu là lúc trước thôi, từ khi yêu cô anh dần thay đổi rồi, tuy không nhiều nhưng có vẫn hơn không.
- Như đã nói từ đầu, con không quan trọng quá khứ anh ấy. Ảnh sống nhân đức, hiểu chuyện, có khiếu hài hước lớn, luôn cách làm vui lòng người khác. Anh ấy là một người đàn ông tưởng là ích kỷ, lạnh lùng, nhưng trong tâm hồn lại rất nhiều bấp bênh bác à.
Bà cười nhẹ nhàng, một già một trẻ mà rất tâm đắc đắt, bà thích thú nhìn Cố Như.
- Con hiểu được như vậy tốt quá, lần này nó chọn đúng người rồi. Trước bác còn tưởng nó sẽ mãi trăng hoa như vậy, tới khi bác nhắm mắt cũng không được yên lòng. Ngoại trừ mấy khuyết điểm đó ra nó tốt lắm! Tiền đi làm về, nó đưa bác giữ hết. Mỗi khi rảnh không đi công việc, nó hay về đây chơi cả ngày, cùng bác ăn cơm, phụ bác nấu ăn, xới đất trồng rau…
Bà vừa kể, vừa lấy tấm ảnh trong túi áo bà ba ra đưa Cố Như.
- Hình thằng Trạch còn nhỏ đó, hồi đó nó chuyên cắt đầu đinh, lùn tịt mà đen nhẻm. Giờ lớn rồi thay da đổi thịt, nhìn không ra luôn.
Cố Như cẩn thận nhận lấy, bức ảnh đã cũ ố vàng, bị đổ mồ hôi lem nhem hết các góc.
- Trước kia bác luôn mong con trai mình lớn lên, giờ đây bác lại hoài niệm dáng vẻ con trai khi còn bé…
Bà nhìn đâu đó ngoài trời tiếp tục kể:
- Thật sự bác muốn nó như thuở nhỏ, có chuyện vui buồn ấm ức gì cũng sẽ chạy về nói với mẹ, chứ không phải giấu nhẹm mọi thứ, nhấm nháp nỗi đau một mình.
Mỗi lần bác hỏi nó về tình hình gần đây, nó luôn miễn cưỡng cười nói với bác một mình bên ngoài rất tốt, kêu bác đừng lo lắng.
Thực tế bác biết nó chịu cực khổ rất nhiều, từ nhỏ đã sống trong cảnh thiếu thốn nên lúc nào cũng dành toàn bộ thời gian kiếm tiền để chăm sóc bác.
Nó cố gắng như vậy vì muốn có cuộc sống tươi đẹp, mà nó không biết... dù đối với xã hội nó chỉ là một mẩu thừa thải mờ nhạt, nhưng trong mắt bác... Nó mãi mãi là niềm tự hào!
Tâm trạng Cố Như cực kỳ xúc động, qua những lời mẹ anh kể, có thể thấy được bà rất tự hào về người con trai này. Bà nói thế để cô nhận ra nhiều ưu điểm của anh hơn. Sự quan tâm, vun vén của mẹ anh khiến cô càng cảm thấy xấu hổ vì chuyện mình đã gây ra. Cho đến hôm nay chuyện Đường Trạch bị sa thải vì công khai yêu Cố Như vẫn khiến cô canh cánh trong lòng.
Đường Trạch hai tay cầm rổ rau lớn đủ loại bước vào.
- Mẹ, con hái xong rồi vào rửa luôn nha.
Bà gật đầu cười, hai tay giữ ghế đứng dậy, Cố Như bên cạnh tinh tế cố định ghế, để khi bà đứng lên không bị ngã.
- Trong tủ lạnh còn thịt, để bác vô trong coi còn đậu phụ không, con ngồi chơi với thằng Trạch đi! Nào nấu xong bác kêu.
Cố Như đứng lên theo sau.
- Để con phụ cho, con cũng biết nấu ăn nữa đó bác!
Đường Trạch theo sau giơ ngón cái, bồi thêm một câu:
- Bạn gái con nấu ăn siêu ngon luôn đó mẹ! Nhất là món mì xào!
Cố Như đột ngột dừng bước, huých tay vào hông anh, kèm theo cái liếc mắt chất đầy yêu thương. Dụng ý trong câu chính là 'cô ấy chẳng biết nấu món gì ngoài mì xào'. Bà Mai lắc đầu cười đi trước.
Theo chân mẹ anh vào trong, nội thất trong phòng đều làm bằng gỗ và tre, trên vách treo nhiều ảnh đen trắng, chắc là của cha mẹ anh thời trẻ. Bên trong có một chiếc ghế bập bênh cổ điển bằng gỗ sồi kiểu cũ, đối diện là một chiếc TV 21 inch thời xưa, không có phòng khách.
Phía sau tấm bình phong gỗ che bàn thờ là phòng bếp, gian bếp được trang bị đầy đủ tiện nghi gồm lò vi sóng, bếp từ, tủ lạnh, máy giặt. Bên cạnh phòng ngủ, phía sau có mảnh vườn nhỏ trồng các loại rau quả leo giàn.
Về ra mắt nhà chồng tương lai, hầu hết ai cũng căng thẳng với màn trổ tài nữ công gia chánh. Riêng Cố Như thì không, mẹ anh dành phần bếp trưởng hôm nay, bà nhiệt tình kêu con trai dẫn cô đi dạo xung quanh, khi nào nấu xong sẽ gọi hai người họ vào.
Thôi rồi, vậy là mẹ anh tin lời nói đùa của Đường Trạch khi nãy mà không dám cho Cố Như vào bếp.
Lần đầu về nhà người yêu để mẹ bạn trai nấu ăn cho mình, Cố Như không tránh khỏi sự ngượng ngùng nhưng nếu không đồng ý thì làm phải sao? Mẹ anh không cho vào nấu ăn nên thôi vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.