Chương 62: Sau tất cả là những ngày bình yên.
Trần Minh Thơ
14/10/2023
Nghe xong lời đề nghị của thầy hiệu trưởng, Cố Như lặng người đi một lúc,
như nai vàng ngơ ngác. Khải Tần sợ cô từ chối, vội vàng giải thích:
Chuyện này khá đường đột, lúc trước người ra quyết định sa thải cậu ấy là thầy, nay cũng là thầy muốn cậu ấy trở về trường. Lúc trước do thầy nông cạn, mới sợ ảnh hưởng tới uy tín trường không dám giữ cậu ấy ở lại, nhưng em yên tâm…
Đương nhiên Cố Như sẽ không từ chối, cô đưa tay lên che miệng phì cười.
- Thầy hiểu lầm rồi! Em chỉ vui quá không biết nên nói gì thôi. Cảm ơn thầy nói tin tốt này cho em biết, chắc chắn hôm nay anh Trạch sẽ rất vui. Em dám chắc với thầy ảnh đồng ý ngay luôn.
Cố Như khẳng định chắc chắn, hiệu trưởng không còn lo lắng nữa, trong lòng tràn đầy mong đợi.
- Lúc trước thầy nghĩ không thấu đáo mà phản đối chuyện tình yêu của hai người, cho thầy xin lỗi.
- Chuyện cũ rồi, em không để ý nữa đâu!
...…o0o…...
Cố Như trong bếp bước ra, thấy Đường Trạch bên ngoài đi vào, dừng lại tại phòng khách, cúi người thay dép. Cô thoáng nở nụ cười bước tới, hôm nay anh diện vest xám đậm, sơ mi đen không cà vạt, đã lâu rồi không còn thấy anh mặc như vậy vì hôm nay là ngày rất quan trọng.
Anh cởi vest, Cố Như phía sau bước tới cầm, gấp gọn, khoát lên tay mình, Đường Trạch xoay người, cô anh đưa ly trà hoa cúc mới pha.
- Lúc trước mỗi ngày em đi học về anh đều pha trà nóng đợi em ở nhà, hôm nay tới lượt em rồi.
Vừa nói cô vừa cười thật tươi, anh tò mò cầm lấy tách trà.
- Pha trà cho anh vui lắm hả?
Nói xong nhấp một ngụm.
- Không phải, em vui vì nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh, cuối cùng anh cũng chịu buông bỏ những chuyện không vui, bắt đầu phấn đấu cho công việc của mình rồi. Em tin sẽ mau chóng tìm được Khánh Chi mà, dù kết quả cuối cùng là gì… Em sẽ cùng anh đối mặt. Trước giờ anh luôn là điểm tựa để em dựa vào mỗi khi xuống tinh thần, hôm nay bờ vai nhỏ bé này sẽ bảo vệ anh!
Đường Trạch mỉm cười nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo cô. Anh ấy bắt đầu tập trung vào công việc tất cả việc làm trên muốn khẳng định, anh ấy đang nỗ lực để mang đến cho cô một tương lai tốt đẹp hơn.
- Anh cũng tin là vậy. Ngày đầu đi học thế nào?
Cố Như vắt áo Đường Trạch lên tay vịn sofa, ngồi xuống cạnh anh vui vẻ kể lại:
- Anh biết không, sự hy sinh Khánh Chi bỏ ra không hề vô ích nha. Hôm nay em đem USB tới gặp thầy hiệu trưởng, không những vậy em còn ơ trước mặt khóa K53 vạch tội Từ Đông, giờ ai cũng biết bản chất thật của ổng rồi, tiếng xấu đồn xa luôn!
Đường Trạch gật đầu cười thích thú nhìn cô cô ấy.
- Như vậy mới được chứ, kết quả sao?
Cố Như đưa tay lên vuốt mũi, vênh mặt trả lời:
- Tất nhiên là bị sa thải rồi, mà chuyện chưa dừng lại ở đó đâu! Một số giảng viên cho biết, sau khi công an điều tra phát hiện ông này có hành vi tham nhũng trong việc xây dựng trường học, cung cấp thiết bị dạy học, in ấn tài liệu giảng dạy, chiếm đoạt tiền đầu tư cho sinh viên, thu những khoản lệ phí không chính thức. Cho nên ngoài tội nhận hối lộ từ phụ huynh sinh viên ra ổng còn bị buộc tội gian dối và tham nhũng.
Anh chống tay lên thành ghế, bàn tay đỡ đầu, nhích lại gần cô ấy.
- Tự ông ta chuốc lấy thôi!
- Ổng dùng một phần tiền để mua ô tô, xây nhà mới, chẳng trách tại sao ổng là Phó giáo sư mà còn giàu hơn anh nữa. Đúng là đằng sau mọi tài sản kếch xù đều là tội ác.
Đang ngồi, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng cô hào hứng khoe:
- À đúng rồi, em có tin vui cho anh nè.
Đường Trạch có vẻ không quan tâm, vì bận ngắm nụ cười của cô.
- Tin gì?
- Thầy Tần nhờ em hẹn anh ra gặp mặt đó! Anh biết thầy muốn nói gì với anh không?
Cố Như úp mở không nói rõ, Đường Trạch ngạc nhiên, đoán không ra.
- Anh không biết.
- Thầy muốn mời anh trở lại trường làm việc đó!
Tin vui ập tới bất ngờ, Đường Trạch thẫn thờ nhìn cô ấy, bán tín bán nghi.
- Em nói thật?
Cố Như chép miệng bất lực khoanh tay, mắt chán nản nhìn anh miễn cưỡng trả lời:
- Em lừa anh làm gì?
Nụ cười trên môi anh thêm rạng rỡ, ánh mắt anh như hai ngôi sao sáng tràn đầy hy vọng, cô biết anh rất vui, chỉ là không nói ra. Cố Như giả vờ thăm dò:
- Anh đi hay không để em trả lời thầy Tần nữa?
- Đi chứ…
Vừa nói, anh nhẹ nhàng đan tay mình vào tay Cố Như, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa sang, cảm giác an toàn và bình yên đến lạ. Nó ấm áp và dễ chịu khiến cô chỉ muốn thời gian có thể dừng lại giây phút này mãi mãi.
- Anh muốn được tham gia lễ tốt nghiệp của em, tự tay trao cho em tấm bằng tốt nghiệp. Quan trong hơn hết, anh muốn cùng em trải qua những khó khăn, tạo nên những kỉ niệm đẹp những năm cuối cấp trên ghế nhà trường, đến khi nhìn lại sẽ vô thức bật cười hoài niệm về những ngày tháng hạnh phúc ấy.
Cố Như cười hạnh phúc gục nhẹ đầu lên vai Đường Trạch. Nghe anh nói mà lòng cô chộn rộn, hy vọng ngày đó có thể tới sớm một chút để Đường Trạch nhanh chóng hoàn thành lời hứa với cô.
...o0o...
Đúng vào 30 tháng ba, mùa xuân đang dần rời khỏi, đưa tháng tư yên ả với chút gió hạ đu đưa đến, hoa điệp sắp rộ, lá bàng sắp xanh, gió bắt đầu dở chứng cơn mát, cơn nóng.
Đường Trạch quay về trường ngoài một số giảng viên không thích, đại đa số đều nhận được sự ủng hộ của sinh viên và nhiều trưởng khoa khác. Cả hai đều rất được lòng sinh viên, được mọi người ngưỡng mộ, ủng hộ tình yêu.
Cuộc sống cũng trở nên thịnh vượng, có nhiều mặt tiến triển, vận may tốt, tầm nhìn cũng xa hơn, các công việc, sự nghiệp trở nên phát triển hơn.
Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy bạn trai mình xuất hiện trong bộ vest lịch lãm, đứng trên bục phát biểu giảng bài lại được vẻ tự tin và niềm kiêu hãnh vốn có.
Ngày đầu anh đứng lớp, thần thái như tài tử làm Cố Như điêu đứng, cảm giác rung động dần lan tỏa. Dù ngắm anh ấy bao nhiêu lần, dù ở bên anh ấy bao nhiêu lâu, Cố Như vẫn có cảm giác rung động như lần đầu tiên gặp anh vậy, trái tim nhỏ lần nữa thổn thức.
Anh thích phong cách ăn mặc đơn giản, nên quần áo diện thường ngày chỉ có sơ mi quần âu màu sắc trầm tính, khoát thêm cái áo vest bên ngoài cho ra hình tượng giáo sư chứ không hay thắt caravat trừ những dịp quan trọng. Tuy không chú trọng nhiều vào thời trang nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, quần áo lúc nào cũng thẳng thớm, không hề có một vết bẩn.
......o0o......
Vầng trăng sáng đẹp trong đêm tỏa bóng khắp muôn nơi, Cố Như ngồi trong phòng làm việc đợi Đường Trạch. Phong cách làm việc luôn của anh luôn khiến cô ngưỡng mộ, anh nghiêm túc, cẩn thận với công việc của mình.
Đường Trạch kết thúc công việc trên giảng đường vào 21 giờ 30 phút, rời khỏi lớp, quay về phòng giáo sư, Cố Như ngồi trên ghế xoay lướt điện thoại mắt lim dim như muốn ngủ. Đường trạch thong thả bước cọc cạch trên hành lang, khi đến trước phòng làm việc những bước chân dần chậm lại, anh khom người đánh thức cô ấy, len qua làn tóc, anh thì thầm bên tai:
- Dậy em, về nhà rồi ngủ, chưa ăn tối mà!
Đôi lông mày yểu điệu hơi chuyển động cô mơ màng mở mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau đắm chìm trong tức khắc.
- Ưmm… Anh xong rồi hả?
Đường Trạch vụt cười khi nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ của người con gái mình yêu. Nghe tiếng cười của anh bên tai, lòng cô có chút thẹn thùng. Anh đưa tay đỡ cô dậy rồi lấy cặp của cô trên bàn. Cố Như dụi mắt đứng lên ra ngoài trước, cố đánh thức mình khỏi cơn buồn ngủ.
Anh đóng cửa phòng cẩn thận nhanh chóng đuổi theo sau. Sân trường không bóng người, cả hai dạo bước trên con đường đêm, không gian yên tĩnh, không có gì lãng mạn hơn việc cùng nhau đi dạo chậm rãi dưới ánh trăng.
- Em buồn ngủ như vậy sao không lấy xe về trước đi? Em đợi vậy anh thấy có lỗi lắm.
Giọng cô thì thầm thể chưa tỉnh ngủ:
- Em lấy xe anh về bằng gì?
Với giảng viên Trình, hôm nay thầy ấy cũng có tiết buổi tối!
- Xì, rảnh… Có lỗi thì chuộc lỗi đi!
Đường Trạch cười tinh quái mắt trông vào Cố Như như muốn tỏ rằng mình đã hiểu rõ thứ cô đang ám chỉ. Anh dừng bước, giữ tay cô lại hôn nhẹ lên má cô ấy. Cố Như tham lam lắc tay cho rằng chưa đủ.
- Một cái chưa có đã đâu, bên này nữa, lẹ lên!
Phía sau vẻ tươi tắn mềm mại đó là một tâm trí đầy tham vọng. Cô nhoẻn miệng cười chỉ tay lên mặt, có thể về nhà trước nhưng cô vẫn lựa chọn ở lại đợi anh. Rõ ràng là cô tự muốn như vậy nhưng vẫn muốn Đường Trạch bù đắp, cô vô lý nhưng anh vẫn muốn chiều chuộng. Vì anh biết, cô không phải muốn gây sự vô cớ, chỉ để cảm nhận được sự dịu dàng anh dành cho cô ấy. Muốn biết anh còn thương cô hay không.
Đường Trạch hôn má cô một chỗ mấy lần, sợ cô chưa hài lòng còn hôn cả trán, mắt, môi, rồi trượt xuống cổ. Cố Như cười thích thú đẩy anh ra, tay ôm cổ vội vàng bước đi.
- Thôi đi, anh biến thái quá nha!
Anh cười “ha hả” tỏ ra khoái chí, tự nhiên khoát vai cô ấy.
- Như vậy em mới cảm nhận được thành ý của anh chứ. Mà em thèm ăn gì, chút anh coi bách hóa nào còn mở cửa ghé mua đồ về nấu.
Cố Như choàng tay ôm eo, ngước đầu phấn khởi nhìn anh đề nghị:
- Trễ rồi chắc anh không có tâm trạng nấu ăn đâu hả, mình ra ngoài ăn đi!
Anh cúi đầu, ánh mắt âu yếm, cưng chiều, chỉ cần người đó là Cố Như thì đôi mắt đầy yêu thương và trìu mến đó vẫn sẽ còn đó.
- Em muốn ăn gì?
Cố Như nghiêng đầu, vuốt cằm suy nghĩ một lúc.
- Em không thèm gì hết, để chút coi trên đường về có gì ngon không mua ăn.
- Lâu rồi anh chưa ăn cá viên chiên đó.
Cố Như búng tay, hai mắt như sáng ra.
- Em biết chỗ này bán ngon lắm nè! Nay anh mới lãnh lương phải không? Mình mua mỗi loại hai cây, mua thêm đồ uống nửa, nếu còn chưa no thì ăn xiên nướng, em muốn ăn bò lá lốt, gà rán.
Đường Trạch vui đến mức cười tít mắt.
- Rồi, em ăn hết thế giới cũng được, lương tháng này cho em hết đó!
Cố Như nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ.
- Woh… Sao anh hào phóng vậy? Bình thường tính toán chi li với em lắm mà?
Anh nheo mắt lại giả vờ không vui.
- Em nói vậy là sao? Chi li không có nghĩa là bủn xỉn, “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”! Anh chỉ không muốn chi tiêu lãng phí cho những thứ không cần thiết thôi.
Cố Như ngẩn ngơ nhìn, rồi lại mỉm cười ngốc nghếch kéo tay áo anh vặn vẹo hỏi:
- Anh làm sao vậy? Em chưa tới tháng mà anh tới rồi hả?
Đường Trạch im lặng không trả lời, tiết trời đổi mùa anh cũng đổi tính. Cố Như cúi mặt ấm ức nói:
- Anh cứ ỷ vào việc em yêu anh thôi!
Anh ấy đôi lúc cũng giống trẻ con, càng yêu nhiều anh càng thích "hành hạ" cô. Câu này vừa lãng mạn vừa dễ thương. Dù có tức giận đến đâu, anh cũng sẽ bình tĩnh lại ngay lập tức. Cố Như nghĩ anh giận thật, vội dùng sự vui vẻ lạc quan của mình làm dịu đi sự bực bội, tức giận trong lòng anh:
- Rồi rồi anh làm đúng mà, đi ăn thôi, anh đói rồi phải không? Em cũng vậy!
...…o0o…...
Cơn gió buổi sớm, ánh mặt trời mùa hạ nhẹ nhàng đánh thức Cố Như. Trong cơn mơ tỉnh dậy, cô với tay nhìn điện thoại mới 05.50 giờ sáng, hôm nay là chủ nhật, dường như có một giấc ngủ không sợ quá giờ học…
Điều hòa đang bật, chăn cũng ấm, gió lùa ngoài cửa sổ… Trước mắt có người trong lòng còn cảm giác nào thoải mái hơn?
Đường Trạch đặt tay lên bậu cửa sổ, nhìn bình minh dần ló dạng ở phía chân trời cảm nhận sự bình yên, về mặt tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, Cố Như cảm nhận được dư vị ngọt ngào sau những cống hiến đầy mệt mỏi và thầm lặng của Đường.
Trong vườn ngày đầu hạ, tiếng chim oanh không còn nữa, chỉ còn con bướm lẻ loi bay trên đỉnh giàn hoa d*m bụt.
Cố Như phía sau nhẹ nhàng bước tới khoát tay anh nhìn lên bầu trời, anh chỉ tay về phía có đám mây ngũ sắc tựa vết "dầu loang", có nhiều vệt sáng như màu cầu vồng nổi bật, sắc nét trên bầu trời thu hút sự chú ý của Cố Như.
- Em biết đó là gì không?
Cô hớn hở trả lời:
- Mây ngũ sắc tượng trưng cho điều lành!
Anh hạ tay xuống, khoát tay cô ấy, ánh mắt dịu dàng khiến cô cảm thấy ấm áp.
- Em tin hả?
Vừa mở miệng ra chưa kịp trả lời, dưới sân vang lên tiếng động cơ xe, hai người nhướng người về phía trước muốn xem ai đến, nhưng bị cây chuối rẻ quạt chắn mất tầm nhìn.
- Em hẹn với bạn hả?
Cố Như lắc đầu ngờ vực.
- Em vào trong tắm đi, để anh xuống xem thử!
Cô gật đầu, anh buông tay ra rời khỏi phòng trước. Vừa xuống cầu thang bắt gặp cô gái mặc quần ống rộng, áo cổ yếm từ bếp đi ra, cô ấy có vẻ quen thuộc với cách bố trí trong nhà, nhưng anh chưa kịp hiểu rõ. “Chuyện gì đang xảy ra, hai người lạ mặt đó là ai?” Cô gái đã quay lại nhìn theo ánh mắt của chàng trai đi cùng mình.
Đường Trạch hết bất ngờ rồi đến kinh ngạc lặng người đi một lúc, Khánh Chi mất tích hai tháng không tung tích đột nhiên an toàn trở về.
Chuyện này khá đường đột, lúc trước người ra quyết định sa thải cậu ấy là thầy, nay cũng là thầy muốn cậu ấy trở về trường. Lúc trước do thầy nông cạn, mới sợ ảnh hưởng tới uy tín trường không dám giữ cậu ấy ở lại, nhưng em yên tâm…
Đương nhiên Cố Như sẽ không từ chối, cô đưa tay lên che miệng phì cười.
- Thầy hiểu lầm rồi! Em chỉ vui quá không biết nên nói gì thôi. Cảm ơn thầy nói tin tốt này cho em biết, chắc chắn hôm nay anh Trạch sẽ rất vui. Em dám chắc với thầy ảnh đồng ý ngay luôn.
Cố Như khẳng định chắc chắn, hiệu trưởng không còn lo lắng nữa, trong lòng tràn đầy mong đợi.
- Lúc trước thầy nghĩ không thấu đáo mà phản đối chuyện tình yêu của hai người, cho thầy xin lỗi.
- Chuyện cũ rồi, em không để ý nữa đâu!
...…o0o…...
Cố Như trong bếp bước ra, thấy Đường Trạch bên ngoài đi vào, dừng lại tại phòng khách, cúi người thay dép. Cô thoáng nở nụ cười bước tới, hôm nay anh diện vest xám đậm, sơ mi đen không cà vạt, đã lâu rồi không còn thấy anh mặc như vậy vì hôm nay là ngày rất quan trọng.
Anh cởi vest, Cố Như phía sau bước tới cầm, gấp gọn, khoát lên tay mình, Đường Trạch xoay người, cô anh đưa ly trà hoa cúc mới pha.
- Lúc trước mỗi ngày em đi học về anh đều pha trà nóng đợi em ở nhà, hôm nay tới lượt em rồi.
Vừa nói cô vừa cười thật tươi, anh tò mò cầm lấy tách trà.
- Pha trà cho anh vui lắm hả?
Nói xong nhấp một ngụm.
- Không phải, em vui vì nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của anh, cuối cùng anh cũng chịu buông bỏ những chuyện không vui, bắt đầu phấn đấu cho công việc của mình rồi. Em tin sẽ mau chóng tìm được Khánh Chi mà, dù kết quả cuối cùng là gì… Em sẽ cùng anh đối mặt. Trước giờ anh luôn là điểm tựa để em dựa vào mỗi khi xuống tinh thần, hôm nay bờ vai nhỏ bé này sẽ bảo vệ anh!
Đường Trạch mỉm cười nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo cô. Anh ấy bắt đầu tập trung vào công việc tất cả việc làm trên muốn khẳng định, anh ấy đang nỗ lực để mang đến cho cô một tương lai tốt đẹp hơn.
- Anh cũng tin là vậy. Ngày đầu đi học thế nào?
Cố Như vắt áo Đường Trạch lên tay vịn sofa, ngồi xuống cạnh anh vui vẻ kể lại:
- Anh biết không, sự hy sinh Khánh Chi bỏ ra không hề vô ích nha. Hôm nay em đem USB tới gặp thầy hiệu trưởng, không những vậy em còn ơ trước mặt khóa K53 vạch tội Từ Đông, giờ ai cũng biết bản chất thật của ổng rồi, tiếng xấu đồn xa luôn!
Đường Trạch gật đầu cười thích thú nhìn cô cô ấy.
- Như vậy mới được chứ, kết quả sao?
Cố Như đưa tay lên vuốt mũi, vênh mặt trả lời:
- Tất nhiên là bị sa thải rồi, mà chuyện chưa dừng lại ở đó đâu! Một số giảng viên cho biết, sau khi công an điều tra phát hiện ông này có hành vi tham nhũng trong việc xây dựng trường học, cung cấp thiết bị dạy học, in ấn tài liệu giảng dạy, chiếm đoạt tiền đầu tư cho sinh viên, thu những khoản lệ phí không chính thức. Cho nên ngoài tội nhận hối lộ từ phụ huynh sinh viên ra ổng còn bị buộc tội gian dối và tham nhũng.
Anh chống tay lên thành ghế, bàn tay đỡ đầu, nhích lại gần cô ấy.
- Tự ông ta chuốc lấy thôi!
- Ổng dùng một phần tiền để mua ô tô, xây nhà mới, chẳng trách tại sao ổng là Phó giáo sư mà còn giàu hơn anh nữa. Đúng là đằng sau mọi tài sản kếch xù đều là tội ác.
Đang ngồi, đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng cô hào hứng khoe:
- À đúng rồi, em có tin vui cho anh nè.
Đường Trạch có vẻ không quan tâm, vì bận ngắm nụ cười của cô.
- Tin gì?
- Thầy Tần nhờ em hẹn anh ra gặp mặt đó! Anh biết thầy muốn nói gì với anh không?
Cố Như úp mở không nói rõ, Đường Trạch ngạc nhiên, đoán không ra.
- Anh không biết.
- Thầy muốn mời anh trở lại trường làm việc đó!
Tin vui ập tới bất ngờ, Đường Trạch thẫn thờ nhìn cô ấy, bán tín bán nghi.
- Em nói thật?
Cố Như chép miệng bất lực khoanh tay, mắt chán nản nhìn anh miễn cưỡng trả lời:
- Em lừa anh làm gì?
Nụ cười trên môi anh thêm rạng rỡ, ánh mắt anh như hai ngôi sao sáng tràn đầy hy vọng, cô biết anh rất vui, chỉ là không nói ra. Cố Như giả vờ thăm dò:
- Anh đi hay không để em trả lời thầy Tần nữa?
- Đi chứ…
Vừa nói, anh nhẹ nhàng đan tay mình vào tay Cố Như, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh lan tỏa sang, cảm giác an toàn và bình yên đến lạ. Nó ấm áp và dễ chịu khiến cô chỉ muốn thời gian có thể dừng lại giây phút này mãi mãi.
- Anh muốn được tham gia lễ tốt nghiệp của em, tự tay trao cho em tấm bằng tốt nghiệp. Quan trong hơn hết, anh muốn cùng em trải qua những khó khăn, tạo nên những kỉ niệm đẹp những năm cuối cấp trên ghế nhà trường, đến khi nhìn lại sẽ vô thức bật cười hoài niệm về những ngày tháng hạnh phúc ấy.
Cố Như cười hạnh phúc gục nhẹ đầu lên vai Đường Trạch. Nghe anh nói mà lòng cô chộn rộn, hy vọng ngày đó có thể tới sớm một chút để Đường Trạch nhanh chóng hoàn thành lời hứa với cô.
...o0o...
Đúng vào 30 tháng ba, mùa xuân đang dần rời khỏi, đưa tháng tư yên ả với chút gió hạ đu đưa đến, hoa điệp sắp rộ, lá bàng sắp xanh, gió bắt đầu dở chứng cơn mát, cơn nóng.
Đường Trạch quay về trường ngoài một số giảng viên không thích, đại đa số đều nhận được sự ủng hộ của sinh viên và nhiều trưởng khoa khác. Cả hai đều rất được lòng sinh viên, được mọi người ngưỡng mộ, ủng hộ tình yêu.
Cuộc sống cũng trở nên thịnh vượng, có nhiều mặt tiến triển, vận may tốt, tầm nhìn cũng xa hơn, các công việc, sự nghiệp trở nên phát triển hơn.
Đã lâu rồi cô không được nhìn thấy bạn trai mình xuất hiện trong bộ vest lịch lãm, đứng trên bục phát biểu giảng bài lại được vẻ tự tin và niềm kiêu hãnh vốn có.
Ngày đầu anh đứng lớp, thần thái như tài tử làm Cố Như điêu đứng, cảm giác rung động dần lan tỏa. Dù ngắm anh ấy bao nhiêu lần, dù ở bên anh ấy bao nhiêu lâu, Cố Như vẫn có cảm giác rung động như lần đầu tiên gặp anh vậy, trái tim nhỏ lần nữa thổn thức.
Anh thích phong cách ăn mặc đơn giản, nên quần áo diện thường ngày chỉ có sơ mi quần âu màu sắc trầm tính, khoát thêm cái áo vest bên ngoài cho ra hình tượng giáo sư chứ không hay thắt caravat trừ những dịp quan trọng. Tuy không chú trọng nhiều vào thời trang nhưng cực kỳ gọn gàng sạch sẽ, quần áo lúc nào cũng thẳng thớm, không hề có một vết bẩn.
......o0o......
Vầng trăng sáng đẹp trong đêm tỏa bóng khắp muôn nơi, Cố Như ngồi trong phòng làm việc đợi Đường Trạch. Phong cách làm việc luôn của anh luôn khiến cô ngưỡng mộ, anh nghiêm túc, cẩn thận với công việc của mình.
Đường Trạch kết thúc công việc trên giảng đường vào 21 giờ 30 phút, rời khỏi lớp, quay về phòng giáo sư, Cố Như ngồi trên ghế xoay lướt điện thoại mắt lim dim như muốn ngủ. Đường trạch thong thả bước cọc cạch trên hành lang, khi đến trước phòng làm việc những bước chân dần chậm lại, anh khom người đánh thức cô ấy, len qua làn tóc, anh thì thầm bên tai:
- Dậy em, về nhà rồi ngủ, chưa ăn tối mà!
Đôi lông mày yểu điệu hơi chuyển động cô mơ màng mở mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau đắm chìm trong tức khắc.
- Ưmm… Anh xong rồi hả?
Đường Trạch vụt cười khi nhìn thấy dáng vẻ ngái ngủ của người con gái mình yêu. Nghe tiếng cười của anh bên tai, lòng cô có chút thẹn thùng. Anh đưa tay đỡ cô dậy rồi lấy cặp của cô trên bàn. Cố Như dụi mắt đứng lên ra ngoài trước, cố đánh thức mình khỏi cơn buồn ngủ.
Anh đóng cửa phòng cẩn thận nhanh chóng đuổi theo sau. Sân trường không bóng người, cả hai dạo bước trên con đường đêm, không gian yên tĩnh, không có gì lãng mạn hơn việc cùng nhau đi dạo chậm rãi dưới ánh trăng.
- Em buồn ngủ như vậy sao không lấy xe về trước đi? Em đợi vậy anh thấy có lỗi lắm.
Giọng cô thì thầm thể chưa tỉnh ngủ:
- Em lấy xe anh về bằng gì?
Với giảng viên Trình, hôm nay thầy ấy cũng có tiết buổi tối!
- Xì, rảnh… Có lỗi thì chuộc lỗi đi!
Đường Trạch cười tinh quái mắt trông vào Cố Như như muốn tỏ rằng mình đã hiểu rõ thứ cô đang ám chỉ. Anh dừng bước, giữ tay cô lại hôn nhẹ lên má cô ấy. Cố Như tham lam lắc tay cho rằng chưa đủ.
- Một cái chưa có đã đâu, bên này nữa, lẹ lên!
Phía sau vẻ tươi tắn mềm mại đó là một tâm trí đầy tham vọng. Cô nhoẻn miệng cười chỉ tay lên mặt, có thể về nhà trước nhưng cô vẫn lựa chọn ở lại đợi anh. Rõ ràng là cô tự muốn như vậy nhưng vẫn muốn Đường Trạch bù đắp, cô vô lý nhưng anh vẫn muốn chiều chuộng. Vì anh biết, cô không phải muốn gây sự vô cớ, chỉ để cảm nhận được sự dịu dàng anh dành cho cô ấy. Muốn biết anh còn thương cô hay không.
Đường Trạch hôn má cô một chỗ mấy lần, sợ cô chưa hài lòng còn hôn cả trán, mắt, môi, rồi trượt xuống cổ. Cố Như cười thích thú đẩy anh ra, tay ôm cổ vội vàng bước đi.
- Thôi đi, anh biến thái quá nha!
Anh cười “ha hả” tỏ ra khoái chí, tự nhiên khoát vai cô ấy.
- Như vậy em mới cảm nhận được thành ý của anh chứ. Mà em thèm ăn gì, chút anh coi bách hóa nào còn mở cửa ghé mua đồ về nấu.
Cố Như choàng tay ôm eo, ngước đầu phấn khởi nhìn anh đề nghị:
- Trễ rồi chắc anh không có tâm trạng nấu ăn đâu hả, mình ra ngoài ăn đi!
Anh cúi đầu, ánh mắt âu yếm, cưng chiều, chỉ cần người đó là Cố Như thì đôi mắt đầy yêu thương và trìu mến đó vẫn sẽ còn đó.
- Em muốn ăn gì?
Cố Như nghiêng đầu, vuốt cằm suy nghĩ một lúc.
- Em không thèm gì hết, để chút coi trên đường về có gì ngon không mua ăn.
- Lâu rồi anh chưa ăn cá viên chiên đó.
Cố Như búng tay, hai mắt như sáng ra.
- Em biết chỗ này bán ngon lắm nè! Nay anh mới lãnh lương phải không? Mình mua mỗi loại hai cây, mua thêm đồ uống nửa, nếu còn chưa no thì ăn xiên nướng, em muốn ăn bò lá lốt, gà rán.
Đường Trạch vui đến mức cười tít mắt.
- Rồi, em ăn hết thế giới cũng được, lương tháng này cho em hết đó!
Cố Như nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ.
- Woh… Sao anh hào phóng vậy? Bình thường tính toán chi li với em lắm mà?
Anh nheo mắt lại giả vờ không vui.
- Em nói vậy là sao? Chi li không có nghĩa là bủn xỉn, “đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành”! Anh chỉ không muốn chi tiêu lãng phí cho những thứ không cần thiết thôi.
Cố Như ngẩn ngơ nhìn, rồi lại mỉm cười ngốc nghếch kéo tay áo anh vặn vẹo hỏi:
- Anh làm sao vậy? Em chưa tới tháng mà anh tới rồi hả?
Đường Trạch im lặng không trả lời, tiết trời đổi mùa anh cũng đổi tính. Cố Như cúi mặt ấm ức nói:
- Anh cứ ỷ vào việc em yêu anh thôi!
Anh ấy đôi lúc cũng giống trẻ con, càng yêu nhiều anh càng thích "hành hạ" cô. Câu này vừa lãng mạn vừa dễ thương. Dù có tức giận đến đâu, anh cũng sẽ bình tĩnh lại ngay lập tức. Cố Như nghĩ anh giận thật, vội dùng sự vui vẻ lạc quan của mình làm dịu đi sự bực bội, tức giận trong lòng anh:
- Rồi rồi anh làm đúng mà, đi ăn thôi, anh đói rồi phải không? Em cũng vậy!
...…o0o…...
Cơn gió buổi sớm, ánh mặt trời mùa hạ nhẹ nhàng đánh thức Cố Như. Trong cơn mơ tỉnh dậy, cô với tay nhìn điện thoại mới 05.50 giờ sáng, hôm nay là chủ nhật, dường như có một giấc ngủ không sợ quá giờ học…
Điều hòa đang bật, chăn cũng ấm, gió lùa ngoài cửa sổ… Trước mắt có người trong lòng còn cảm giác nào thoải mái hơn?
Đường Trạch đặt tay lên bậu cửa sổ, nhìn bình minh dần ló dạng ở phía chân trời cảm nhận sự bình yên, về mặt tinh thần thoải mái hơn rất nhiều, Cố Như cảm nhận được dư vị ngọt ngào sau những cống hiến đầy mệt mỏi và thầm lặng của Đường.
Trong vườn ngày đầu hạ, tiếng chim oanh không còn nữa, chỉ còn con bướm lẻ loi bay trên đỉnh giàn hoa d*m bụt.
Cố Như phía sau nhẹ nhàng bước tới khoát tay anh nhìn lên bầu trời, anh chỉ tay về phía có đám mây ngũ sắc tựa vết "dầu loang", có nhiều vệt sáng như màu cầu vồng nổi bật, sắc nét trên bầu trời thu hút sự chú ý của Cố Như.
- Em biết đó là gì không?
Cô hớn hở trả lời:
- Mây ngũ sắc tượng trưng cho điều lành!
Anh hạ tay xuống, khoát tay cô ấy, ánh mắt dịu dàng khiến cô cảm thấy ấm áp.
- Em tin hả?
Vừa mở miệng ra chưa kịp trả lời, dưới sân vang lên tiếng động cơ xe, hai người nhướng người về phía trước muốn xem ai đến, nhưng bị cây chuối rẻ quạt chắn mất tầm nhìn.
- Em hẹn với bạn hả?
Cố Như lắc đầu ngờ vực.
- Em vào trong tắm đi, để anh xuống xem thử!
Cô gật đầu, anh buông tay ra rời khỏi phòng trước. Vừa xuống cầu thang bắt gặp cô gái mặc quần ống rộng, áo cổ yếm từ bếp đi ra, cô ấy có vẻ quen thuộc với cách bố trí trong nhà, nhưng anh chưa kịp hiểu rõ. “Chuyện gì đang xảy ra, hai người lạ mặt đó là ai?” Cô gái đã quay lại nhìn theo ánh mắt của chàng trai đi cùng mình.
Đường Trạch hết bất ngờ rồi đến kinh ngạc lặng người đi một lúc, Khánh Chi mất tích hai tháng không tung tích đột nhiên an toàn trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.